Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 34: Thượng Hải (4)



Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần trò chuyện trong phòng đến tận 12 giờ.

Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đã không còn nữa, khắp nơi đều yên tĩnh.

Cô gái ngáp nhỏ một cái rồi dụi mắt: “Đã trễ quá, mình phải về đây.”

Chàng trai đứng dậy, đưa cô ra ngoài cửa rồi cười phất tay: “Cậu về đi, nếu ngủ lại đây, e rằng khó mà nói rõ ràng được.”

Cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt, giơ tay lên: “Doãn - Hãn - Thần! Cậu còn nói lung tung nữa mình sẽ đánh cậu đấy!”

Bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy bằng một tay, sau đó bị ép phải xoay người...

Nhắm ngay cửa phòng của mình.

“Rồi rồi, đừng quậy nữa, mau về phòng đi, không còn sớm nữa rồi, ngoan nhé.”

Bây giờ đã quá trễ, hai người sợ quấy rầy đến những phòng khác nên không dám nói lớn, chỉ lén lút nói nhỏ với nhau.

Lúc này, chàng trai ở sau lưng cô không xa, vì để cho cô nghe rõ nên cậu cố tình khom người ghé sát vào tai cô.

Cách nhau gần quá...

Gần đến nỗi làn da trên lỗ tai cô có thể cảm nhận được hơi nóng khi đối phương thở ra.

Đặc biệt là câu “Ngoan nhé” cuối cùng... càng khiến toàn thân cô nổ “bùm” một tiếng, cả đầu bốc hơi nóng hầm hập.

Chết cô mất.

Vì vậy, cô cố giữ bình tĩnh, quét thẻ mở cửa phòng.

Cô ra vẻ tức giận, nhỏ giọng oán giận: “Ai quậy chứ...”

Sau đó nhanh chóng nghiêng người đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thậm chí không có một câu chúc ngủ ngon.

Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ thoải mái đứng trước cửa một lúc, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười.

Sao thế này, đột nhiên xấu hổ như vậy.

-

Ngày hôm sau, ngày 2 tháng 5.

Trong lúc Hạ Kỳ còn đang mơ màng, cửa phòng đã bị gõ tới gõ lui mấy lần.

Mai Tử ở bên ngoài gọi cô: “Kỳ Kỳ, Hạ - Kỳ - Kỳ! Cậu tỉnh chưa? Đã 7 giờ rồi, nhanh dậy sửa soạn đi! Mình và Nghê Nghê rửa mặt xong chuẩn bị trang điểm rồi, cậu mau dậy đi!”

“Cậu còn chưa tỉnh dậy là mình vào đó! Hạ Kỳ Kỳ? Hạ - Kỳ - Kỳ!”

Hết tiếng này đến tiếng khác... giống như đang đòi mạng cô vậy.

Qua hồi lâu, cô gái mới vươn một cánh tay ra khỏi chăn. Bàn tay trắng nõn quờ quạng trên bàn một lúc mới sờ đến di động.

Thời gian hiển thị: 07:03

Cô: “...”

Mới giờ này mà hai người kia đã sửa soạn xong rồi?

Cứu mạng, hai cậu ấy dậy khi nào vậy! 6 giờ sao?

Hôm qua cô và Doãn Hãn Thần trò chuyện đến tận rạng sáng, sau khi về phòng thì hơi mất ngủ, ít nhất hơn một tiếng sau mới ngủ được...

Bây giờ hai mắt của cô không thể mở ra nổi.

“Hạ Kỳ! Chị gái à, mau dậy đi, Lộ Xuân Mai sắp khóc rồi nè, để mình nói cho cậu nghe.”

Nghê Nghê nói bằng giọng địa phương pha chút Thiên Tân, học theo Mai Tử gõ cửa.

Cô thở dài một hơi, cam chịu bò dậy khỏi giường: “Được được, mình tỉnh rồi đây, mình ra ngay.”

Vì vậy, cô nhắm mắt đi đánh răng rửa mặt rồi lại tiếp tục nhắm mắt thay quần áo.

Lúc sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa, tóc trên thái dương cô vẫn còn ướt.

“Mình xong rồi.” Cô nói.

Sau đó, cô nhìn thấy hai cô bạn thân còn đang ngồi trước gương trang điểm thử đồ...

Mai Tử đang lựa quần áo trong vali, Nghê Nghê thì đang kẻ mắt.

Câu “xong rồi” của cô vừa dứt... bốn con mắt đồng thời nhìn về phía cô.

Hạ Kỳ: ?

Theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mai Tử: “Vậy là xong rồi?”

Cô nàng nhìn cô từ đầu tới cuối bằng ánh mắt đầy vẻ soi xét.

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình... Quần áo sạch sẽ, cũng không mặc ngược, ngoài trừ đôi dép lê trên chân là chưa thay thì quả thực là... xong rồi mà.

Mai Tử:...

Cô nàng bất đắc dĩ, dứt khoát kéo người đến trước bàn trang điểm.

“Cô bạn này, cậu sắp tham gia buổi ký tặng đầu tiên của Doãn Hãn Thần đấy, phải xếp hàng để xin chữ ký, cậu coi trọng một chút được không!”

Nghê Nghê ngừng bấm lông mi, nghiêng đầu nhìn qua: “Đây là ngày đầu tiên quen cậu ấy chắc? Cậu ấy thẳng thế nào cậu còn không biết à, đừng nói nhiều nữa, cứ trực tiếp làm là được.”

Hạ Kỳ: ???

Cô còn đang suy nghĩ xem mình đã làm gì sai... Mai Tử đã bóp kem nền ra bắt đầu vỗ lên mặt cô.

Hạ Kỳ: !!!

Sau đó cô bị ép ngồi vào ghế trước bàn trang điểm.

Bôi vẽ một hồi.

“Nào nào, nhắm mắt lại đi, đang thoa kem nền mà.”

“Được rồi, có thể mở... ờm, nhắm tiếp đi.”

“Mở mắt, nhìn lên trên, à đúng rồi, kẻ mắt nữa ha.”

“Nhìn xuống... OK, nhắm mắt tiếp nào.”

...

Nhiều loại cọ lông nhỏ phất lên mặt cô, cô gái nhỏ vốn chưa ngủ đủ lại bị lăn qua lộn lại đến nỗi phải ngáp dài.

Mỗi khi cô há miệng được một nửa, Mai Tử lại hung dữ chỉ vào cô: “Đừng ngáp, đừng làm rơi nước mắt có nghe không! Mình vừa kẻ mắt xong đấy, trôi mất là mình đánh cậu liền.”

Đành cố nín lại.

Cô cố gắng chớp đôi mắt buồn ngủ của mình, cả người viết đầy mấy chữ “tủi thân”...

-

Khó khăn lắm mới trang điểm xong, Mai Tử lại mang máy uốn tóc đến.

“Ờm, làm kiểu tóc gì nhỉ?”

Cô gái búi tóc củ hành nhìn vào gương, ra vẻ đau đầu.

Nghê Nghê đã sửa soạn xong, quay đầu nhìn hai người: “Khí chất của cậu ấy... Mình biết rồi! Cái đó đó! Tóc tết đôi!”

Cô nàng vừa nói vừa chỉ vào mặt Hạ Kỳ: “Là kiểu bím tóc mà trên dày dưới mỏng đó, mỗi bên một bím, chừa lại một chùm tóc mai nhỏ, tóc mái thì uốn cụp vào trong, nghe mình đi, chắc chắn sẽ đẹp!”

Đôi mắt Mai Tử lập tức lóe sáng: “Mình get được rồi! Làm ngay đây! Để mình trang điểm cho bé yêu Kỳ Kỳ nhà chúng ta thành cô gái xinh đẹp thuần khiết vô địch vũ trụ nhe.”

Hạ Kỳ nghe mà chẳng hiểu gì, trong đầu chậm rãi gõ mấy dấu: ???

-

Cuối cùng, gần 8 giờ ba cô gái mới sửa soạn xong để ra ngoài.

Dịch Thời đã chờ trước cửa.

Khi mở cửa, cậu ta nhìn Mai Tử trang điểm xinh đẹp búi tóc củ hành, lại nhìn qua Nghê Nghê uốn tóc xoăn lọn to...

Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên cô gái tết hai bím đứng ở giữa.

“Các cậu vừa... đi đến tiệm làm tóc à?”

Mai Tử: “Ầy...”

Nghê Nghê: “Cậu hoàn toàn chẳng biết gì về sự sáng tạo của con gái cả. Hừ, đồ thẳng nam.”

Dịch Thời: ???

Chỉ có Hạ Kỳ vỗ vai cậu ta an ủi: “Không sao đâu... Trước ngày hôm nay mình cũng chẳng biết gì về sự sáng tạo của con gái hết.”

...

-

Bốn người cùng đi xe điện ngầm đến bảo tàng nghệ thuật, khi họ đến nơi vừa vặn đúng 9 giờ. Tuy vẫn chưa đến giờ mở cửa nhưng đã có khá nhiều người tham quan tập trung ở trước cửa.

Mai Tử thò đầu nhìn về phía phòng trưng bày rồi nhỏ giọng lên kế hoạch: “Phòng trưng bày mở cửa lúc 9 giờ 15 phút, buổi ký tặng sẽ bắt đầu lúc 10 giờ rưỡi, sau khi vào tụi mình sẽ đi dạo trong phòng trưng bày trước, đợi Thần Đại vào bàn rồi đi xếp hàng sau. Nếu xếp trước mà bị anh ấy thấy thì hết bất ngờ luôn.”

“OK.”

“Đồng ý.”

“Được.”

Mọi người nhanh chóng đồng ý.

-

9 giờ 15 phút, phòng trưng bày đúng giờ mở cửa.

Nhân viên công tác đứng ở lối vào phòng trưng bày bắt đầu kiểm tra vé cho khách.

Mai Tử ôm sách và thư đi đầu, ở giữa theo thứ tự là Nghê Nghê và Hạ Kỳ, Dịch Thời đi sau cùng.

Hai tấm poster được trưng bày ngay khi vừa vào đại sảnh. Bây giờ họ mới biết được, buổi ký tặng hôm nay còn có một họa sĩ khác.

Tấm poster của Doãn Hãn Thần được đặt ở bên phải đại sảnh.

Trên poster viết:

“Tiệm sách, biển rộng, mèo của tôi”

Buổi ký tặng sách tranh chữa lành.

Tác giả: Thần

- Bắt đầu lúc 10:30

[Cuộc sống có những ngày nắng, mưa, tuyết lạnh, nhưng bạn phải tin rằng sẽ luôn có ánh nắng ở một nơi nào đó...

Và nó cũng đang cố gắng đến gần bạn từng chút một.]

Bối cảnh là một bé mèo con ngồi bên cạnh cửa sổ, trong cơn mưa như trút nước, nó vươn đôi chân nhỏ xinh non nớt, cố gắng vươn đến ánh mặt trời bên ngoài tầng mây.

Mà ánh nắng mặt trời cũng đang xuyên qua tầng mây từng chút một, cố gắng hướng về bé mèo.

“A a! Chính là bức tranh này, lúc đó nổi tiếng lắm! Hầu hết mấy chị gái trong nhóm tụi mình đều trở thành fan vì bức tranh này, lúc trước nó được rất nhiều tài khoản tích xanh chia sẻ, ai cũng nói rằng họ nhìn thấy chính mình trong bức tranh này.”

Mai Tử chỉ vào poster, kêu lên thành tiếng.

[Hãy tin rằng điều mà bạn luôn cố gắng hướng tới cũng đang nỗ lực hết mình để đến gần bạn.]

Lúc ấy, một tài khoản tích xanh đã viết câu tóm tắt này...

Chỉ trong một ngày, nó đã lan truyền mạnh mẽ trên Internet.

“Tài khoản mạng xã hội của Thần Đại hot lên vào lúc đó... Thoáng cái đã được 3-4 năm rồi. Nhưng lúc đó Thần Đại chỉ mới học cấp 2 thôi nhỉ, giỏi thật... Học cấp 2 đã có thể vẽ được tác phẩm bùng nổ như vậy rồi.”

Mai Tử nói liên tục không ngừng, trong đôi mắt tròn xoe như quả nho đen của cô nàng lại bắt đầu xuất hiện những ngôi sao nhỏ.

Cô nàng khiến một nhóm người bên cạnh hùa theo:

“Oa, không ngờ chị em lại là fan lâu năm như vậy, ha ha ha! Mình là vì vụ chứng khó đọc của anh trai nhỏ gần đây mà trở thành fan. Không ngờ vừa hâm mộ đã kịp tham gia buổi ký tặng, vui thật đó!”

“Chị em, đừng đứng đó ngắm poster nữa, mau lại đây xếp hàng đi! Buổi ký tặng chỉ diễn ra trong hai tiếng thôi, xếp hàng chậm là không lấy được chữ ký TO* đâu.”

(*) Khi một ngôi sao ký tặng cho một fan, người đó sẽ nói cụ thể là "TO ai đó" hoặc "FOR ai đó", cho biết rằng chữ ký đó được làm đặc biệt cho một fan nào đó.

“Chị em mua sách không? Bên kia là chỗ dành cho những người đến mua sách và ký tên trực tiếp, còn hàng này là dành cho những người đã mua sách xong rồi ký luôn, đến nhanh! Chỉ có giới hạn 30 người thôi, hơn 30 sẽ không còn đặc quyền nữa!”

Cô gái nhỏ mỉm cười xua tay: “Không không, mình đã mua sách giấy từ lâu rồi, nhưng vẫn muốn làm theo quy trình ở hiện trường một lần nữa.”

“Ha ha ha, vậy cũng tốt!”

“Ừm ừm!”

...

-

Nhóm Hạ Kỳ đi dạo trong bảo tàng nghệ thuật một lúc, 10 giờ mới trở về lại sảnh ký tặng.

Bởi vì trong fanclub “Hội chị em trong hậu cung”, một fan đã gửi đoạn video nói rằng cô ấy thấy Doãn Hãn Thần đi vào rồi.

Vì vậy, đội cổ vũ nhỏ lén lút quay về đại sảnh, xếp ở cuối hàng dài.

Các fan ở hàng trước đang trò chuyện rôm rả.

“Hôm nay Đại Đại ngầu quá, đội mũ và khẩu trang đen.”

“Nhưng quần áo vẫn là màu trắng, là kiểu thường mặc khi livestream, áo khoác màu xanh lá mạ trông rất sáng sủa.”

“Ầy, muốn đến Hải Nam ghé tiệm sách quá... Nếu bây giờ không đi sớm, đến lúc anh ấy hot hơn chắc chắn rất khó gặp mặt.”

“Đúng đó... Cậu nói xem, nếu nghỉ hè mình đi Hải Nam thì có bị cho là rất điên rồ không?”

“Cũng không điên rồ lắm, nhưng mà có lẽ hơi nóng...”

...

10 giờ rưỡi, buổi ký tặng đúng giờ bắt đầu.

Đội ngũ mang sách chờ ký tên ở bên cạnh bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Những người có thể xếp hàng ở bên kia đều là fan lâu năm. Ngoài cầm sách, rất nhiều người còn cầm những lá thư được vẽ tinh xảo.

Thậm chí có người đã khóc khi đưa chúng cho thiếu niên.

“Anh thật sự rất tuyệt, rất giỏi, em rất ngưỡng mộ anh! Đại Đại, anh là người tuyệt nhất, thật đó! Mỗi lần nhìn thấy tác phẩm của anh, em luôn cảm thấy mình có thêm sức mạnh, anh đã chữa lành cho em rất nhiều... Em cảm thấy như có ánh sáng chiếu vào em, hy vọng cũng sẽ có một tia sáng chiếu đến anh... Thực xin lỗi, em kích động quá...”

Cô gái dùng ngón tay lau mắt, nói năng lộn xộn.

Thiếu niên đang ngồi ở bàn ký tên lấy một gói khăn giấy từ ba lô ra, đưa cho cô ấy cùng cuốn sách đã ký, đôi mắt ánh lên nét cười dịu dàng, nói: “Cảm ơn cậu, các cậu đến được đây đã là sức mạnh của mình rồi.”

...

Hàng ngũ phía trước dần ngắn lại, không hiểu sao Hạ Kỳ lại có một chút hồi hộp.

Rất nhiều người đều mang theo những bức thư tự vẽ đến đây, còn có người mang theo vài món quà nhỏ.

Tuy Doãn Hãn Thần chưa nhận món quà nào, nhưng Hạ Kỳ vẫn cảm thấy... cô chẳng mang gì cả có phải hơi qua loa không?

[Liệu cậu ấy có nghĩ rằng mình đến làm phiền không nhỉ...]

[Liệu có cảm thấy không vui không...]

[Mình có làm gián đoạn công việc của cậu ấy không...]

Trong lúc bất an suy nghĩ, ngón tay cô vô thức vò đồ vật trong tay.

Cô không hề nhận ra, Mai Tử đang đứng trước Nghê Nghê đã tiến đến cạnh bàn và đưa sách đến trước mặt thiếu niên.

Khoảnh khắc tiếp theo, bất ngờ...

Mọi người đứng trước mặt cô đều lùi sang một bên.

Vì vậy, thiếu niên đang cúi đầu ký tên vừa ngẩng lên đã bắt gặp đôi mắt ngây thơ ngơ ngác của cô gái.

Ánh đèn chiếu vào người cô, tất cả mọi thứ như sáng bừng lên.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...