Ở homestay một buổi tối, 7 giờ sáng, Hạ Kỳ tự nhiên tỉnh lại.
Từ khe hở rèm cửa sổ có thể thấy sắc trời sáng choang bên ngoài.
Trên chiếc giường lớn bên kia, Mai Tử và Nghê Nghê còn đang ngủ say.
Họ đã bàn bạc từ tối qua, không vội vào ngay lúc mở cửa. Cả nhóm sẽ xuất phát vào khoảng 9 giờ, như vậy vào cửa không cần xếp hàng.
Hạ Kỳ lặng lẽ xuống giường, vào nhà vệ sinh súc miệng, sau đó tránh ở bên trong nhỏ giọng gửi tin nhắn cho Doãn Hãn Thần: “Doãn Hãn Thần, cậu đã dậy chưa?”
Trên khung hội thoại ngay lập tức xuất hiện biểu tượng đang nhập, sau đó lại mất tiêu…
Lên rồi lại tắt, tắt rồi lại lên một lúc lâu mới có một câu nói gửi đến: [Cậu dậy rồi à? Mình vừa hay có chuyện muốn nói với cậu.]
[Ồ? Thế để mình qua.]
[Ừ.]
Vì thế, cô gái mặc đồ ngủ khẽ ngáp một cái, xách theo túi đồ vệ sinh cá nhân ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, rèm cửa phòng đối diện đã được kéo mở, cửa sổ cũng mở toang.
Một cơn gió lùa qua, còn mang theo cả hương hoa cỏ bên ngoài.
Thế nhưng cậu thiếu niên lại đeo đôi quầng thâm dưới mắt, nhìn như cực kỳ mệt mỏi.
Điện thoại di động trong tay giơ lên, đang gọi video với người khác.
“Cậu… Có chuyện gì thế?”
“Tối qua Bố Bố chuyển dạ. Mẹ mình không phát hiện. 4 giờ sáng bị tiếng kêu của nó đánh thức mới biết là nó khó sinh. Mình đã liên lạc với một bệnh viện thú cưng, đưa đi trong đêm rồi, cũng đã tiêm thuốc hỗ trợ sinh và chống viêm, nhưng… Nó vẫn rất khó chịu, cứ kêu mãi.”
Đang lúc nói chuyện, từ trong điện thoại di động lại vang đến tiếng mèo k** r*n rỉ nghẹn ngào.
Hạ Kỳ nghe thấy âm thanh này mà trong lòng cũng đau nhói.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên. Quả nhiên nhìn thấy hàng chân mày nhíu chặt của đối phương.
“Bao lâu rồi… Có cần mổ lấy con không?”
“Bác sĩ nói thử sinh tự nhiên trước… Nó mới chuyển dạ chưa lâu…”
Vừa dứt lời, trong điện thoại di động lại vọng đến tiếng mèo kêu đau đớn.
So với vừa nãy, tiếng kêu này nghe thê lương hơn nhiều.
Doãn Hãn Thần suýt không cầm chắc được điện thoại.
Cậu hít sâu vào một hơi, hỏi: “Nó thế nào rồi? Sao lại kêu đau như vậy?”
“Bố Bố, Bố Bố ngoan… Anh đây. Chịu đựng một lát là được rồi. Mẹ, mẹ v**t v* nó một chút, cho nó có cảm giác an toàn.”
“Bác sĩ đâu? Bác sĩ? Mổ bụng đi đừng chờ nữa. Bây giờ mổ liền, nó đang đau lắm rồi…”
Qua lời nói gấp gáp có thể thấy rõ cậu nam sinh đang sốt ruột đến mức nào. Cô ý tá ngay lập tức đáp lời rồi đi đến.
“Đến đây, đến đây. Vẫn không sinh được sao? Để tôi sờ một cái xem nào…”
“Chị Lý! Bác sĩ Lý!”
Y tá vừa nói vừa vội vàng xốc mèo lên chạy vào bên trong.
“Phải mổ bụng thôi! Nhanh nhanh! Mèo con đè ở bên trong rồi! Bác sĩ Lý! Nhanh lên!”
“Người nhà chờ một chút, tôi viết hóa đơn đóng tiền ngay!”
-
Bố Bố bị ôm đi. Màn hình điện thoại xoay lại. Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.
Chính là mẹ của Doãn Hãn Thần, trước đây đã từng gặp ở chỗ bắn pháo hoa tại Đảo Tây.
Cô gái nhỏ vội vàng chỉnh lại biểu cảm, chào hỏi với bà: “Chào dì ạ.”
Người phụ nữ bèn mỉm cười đáp lại: “Là Kỳ Kỳ à? Dậy sớm thế cháu? Mới nãy dì có nghe cháu nói chuyện nhưng chưa kịp chào hỏi.”
Hạ Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu dì.”
“Ừ…” Bà cười nói, sau đó nhìn về phía Doãn Hãn Thần bên trái màn hình: “Bố Bố được đưa đi mổ rồi. Cả đêm qua con chưa ngủ được mấy, giờ nghỉ ngơi chút đi đã. Không phải hôm nay còn muốn đi Disneyland hay sao? Con gọi video chờ thế này cũng vô ích thôi, chi bằng ngủ một giấc cho khỏe đi.”
Cậu nam sinh rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Đầy bụng tâm sự.
“Thế… Kỳ Kỳ, dì nhờ cháu ở với Thần Thần một lát, được không?”
“Dạ vâng dì. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Doãn Hãn Thần.”
“Cảm ơn cháu. Lần sau cháu ghé Đảo Tây, dì sẽ tiếp đón cháu thật tốt!”
“Vâng ạ, cảm ơn dì.”
Sau đó bèn cúp điện thoại.
-
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hãn Thần siết chặt di động, trầm mặc… không nói câu nào.
Lần đầu tiên Hạ Kỳ thấy cậu thiếu niên khổ sở thế này.
Trước đây lúc nào cậu cũng ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt luôn nở trên môi.
Không đúng… Còn có một lần nữa.
Trong buổi livestream lần trước khi Doãn Hãn Thần bị lộ chuyện mắc chứng khó đọc, cậu thiếu niên cũng im lặng thế này.
Chỉ có điều trước đó là ở trong điện thoại. Mà lần này, bọn họ mặt đối mặt ngồi chung một chỗ với nhau.
“Doãn Hãn Thần…”
Cô nhỏ giọng gọi.
Lúc này cậu nam sinh mới chậm rãi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cô: “Thật xin lỗi. Lúc nãy mình hơi khó chịu… Cậu tìm mình có chuyện gì không?”
“Cậu đừng lo. Bố Bố đang được mổ rồi, nó không sao đâu… Đám mèo con cũng sẽ ổn thôi.”
“Ừ…”
Rồi sau đó lại một khoảng yên ắng.
Hai người ngồi đối mặt với nhau nhưng không nói câu nào.
Bên ngoài dần náo nhiệt lên. Những vị khách dùng xong bữa sáng trò chuyện với nhau, chờ xe buýt đưa đến công viên.
Ánh mặt trời càng lúc càng rực rỡ. Nhìn sang phía cậu thiếu niên đối diện… Cậu lại không khác gì cái tượng gỗ, không hề chớp mắt.
Tin nhắn trong điện thoại vang lên phá tan sự yên lặng…
Hết tiếng này đến tiếng khác.
Hạ Kỳ mở điện thoại di động, thấy giáo viên vừa đăng một thông báo trong nhóm lớp.
Vội vàng mở ra xem, lại vội vàng tắt đi…
“Mọi người đang nói chuyện trong nhóm à?”
Doãn Hãn Thần giương mắt nhìn về phía màn hình di động của cô.
“Không phải… Là tin của lớp, không có gì quan trọng đâu.”
“Ừ.”
Tiếng ồn ào bên ngoài dần dần yên ắng lại, âm thanh xe khởi động vang lên rồi xa dần…
Trong phòng lại trở về yên tĩnh.
“Kỳ Kỳ… Lát nữa mấy cậu đến công viên chơi đi. Mình không đi đâu. Mọi người đến Thượng Hải du lịch, đừng chỉ vì một mình mình mà làm hỏng tâm trạng vui chơi của mọi người.”
Hạ Kỳ ngẩn ra: “Hả… Cậu không đi à? Thế, thế lát nữa mình sẽ nói với mọi người một tiếng. Mình cũng không đi đâu, để bọn họ tự đi thôi.”
Nghĩ ngợi một lát, cô quả quyết lấy điện thoại di động ra: “Bây giờ mình nói với họ ngay. Mình đi Disney nhiều lần rồi. Mấy trò chơi bên trong cũng đã chơi qua hết rồi. Không đi cũng chẳng sao. Mình ở lại homestay với cậu…”
“Doãn Hãn Thần, cậu có mệt không? Có muốn ngủ…”
Giọng nói lải nhải của cô đột nhiên im bặt.
Bởi vì bàn tay cô bị nắm lấy…
Thậm chí còn chưa kịp phản ứng với chuyện gì đang xảy ra mà đã bị ôm vào lòng.
Mùi thơm bồ kết quanh quẩn… Chưa bao giờ mùi hương này lại rõ ràng đến thế.
Giọng nói của cậu thiếu niên vang lên ngay bên tai.
Nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, Kỳ Kỳ… Mình có thể ôm cậu một lát không…”
Ầm…
Trong đầu vang lên tiếng nổ lớn, máu nóng cũng dâng lên cả người.
Nhất thời không phân rõ được hơi nóng trên mặt là của đối phương hay là của mình.
Cô gái ngẩn ra, mãi lâu mới chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng đặt lên tóc cậu.
Lúc cử động, tay cậu thiếu niên đang đặt bên hông cô rõ ràng hơi khựng lại một chút.
Sau đó chầm chậm siết chặt lại, chặt hơn nữa…
Mãi cho đến khi trong điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn thoại.
Cô nhấn mở, giọng nói đầy xúc động của mẹ Doãn phát ra từ loa:
“Thần Thần! Mẹ con bình an hết Thần Thần ơi!”
“Tổng cộng sinh được năm con mèo con, khỏe mạnh cả. Bố Bố bị gây mê còn đang ngủ nhưng phẫu thuật rất thành công. Đợi con ở Thượng Hải về chăm sóc Bố Bố ở cữ nhé.”
Sau đó chính là mấy tấm ảnh mèo con. Còn có cả ảnh Bố Bố ngủ say.
Cơ thể căng thẳng của cậu thiếu niên thoắt uông lỏng xuống.
Ngón tay phóng to hình trên màn ảnh, nhìn hết tấm này đến tấm khác… Cuối cùng khóe môi cũng hiện lên nụ cười vô thức.
“Tốt quá rồi…”
Cậu nói như vừa trút được gánh nặng, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái từ lúc vào cửa đến giờ vẫn ở cùng mình kia.
Cô gái cũng gật đầu theo, lặp đi lặp lại từng chữ nói: “Tốt quá rồi…”
Càng nhìn, đôi mắt cô gái nhỏ càng đỏ hơn.
Nước mắt tích tụ trong khóe mắt ngày càng nhiều, cuối cùng mếu máo, nước mắt chảy thành dòng.
Sao đột nhiên lại khóc thế này…
Cậu thiếu niên luống cuống chân tay vội vàng kéo cánh tay cô gái, đầu ngón tay cẩn thận lau nước mắt thay người ta.
“Có phải lúc nãy đã dọa cậu rồi không…?”
Cô gái cắn môi lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Mình… Mình rất sợ Bố Bố gặp chuyện, mình không biết phải an ủi cậu làm sao… Bố Bố quan trọng như vậy mà.”
Doãn Hãn Thần vội vàng rút khăn giấy sau lưng ra, cẩn thận lau khóe mắt cô.
Sau đó dịu dàng dỗ dành: “Không sao, Bố Bố không sao. Đừng khóc, đừng khóc.”
Thế nhưng cô gái càng khóc dữ hơn, vừa rấm ra rấm rứt khóc vừa kể hết mọi chuyện: “Mình… Kết quả thi tháng vừa rồi của mình, vừa mới có… Mình thi tệ lắm. Điểm số thấp cực kỳ, thế mà lại đứng hạng nhất toàn khối. Nhưng mình thấy tệ lắm… Mình không dám nói ra…”
Cô gái nhỏ thút thít nghẹn ngào nói một hơi dài, Doãn Hãn Thần nghe được câu cuối mà ngẩn ra.
Cái gì mà… Thi rất tệ nhưng lại là hạng nhất toàn khối…?
Cậu hơi buồn cười. Ấy vậy mà cô gái nhỏ trước mặt lại khóc như thể chịu tủi thân lớn lắm vậy.
“Mình… Mình rất tệ, bị trừ nhiều điểm lắm…”
“Mình không dám để mọi người thấy tâm trạng không tốt, sợ mọi người nói mình không biết đủ… Mỗi lần thi không tốt mình đều không dám buồn… Nhưng mà mình buồn lắm.”
“Mình, mình rất buồn, song còn phải an ủi cậu… Áp lực của mình rất lớn…”
Thấy cô gái nhỏ trước mặt càng lúc càng khóc nhiều hơn, cậu dứt khoát mang luôn hộp khăn giấy đến, đặt vào trên đùi.
Vừa lau nước mắt vừa dỗ người ta.
“Tại mình không tốt, đừng khóc.”
“Không sao. Chỉ có một lần không thi tốt thôi mà. Không sao. Lần sau thi lại là được.”
“Cậu cố gắng như vậy nhưng lại không được như mong muốn, dĩ nhiên sẽ khổ sở rồi. Đừng để ý người khác nói thế nào. Người khác đâu có cố gắng bằng cậu, cũng đâu có kỷ luật như cậu? Thi không tốt là bình thường mà. Chúng ta cố gắng như thế, thi không tốt thì khóc một chút có sao đâu?”
Tóm lại, chỉ toàn là người khác không tốt, Hạ Kỳ Kỳ chẳng có vấn đề gì hết!
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng bật cười.
Sau đó giơ tay lên, chọc chọc cánh tay cậu: “Doãn Hãn Thần, đạo lý của cậu nghe ngụy biện quá… Nhưng mà, mình thích.”
“Thế thì đâu phải là ngụy biện đâu.”
Cậu vừa nói, lại vừa rút tờ khăn giấy khác ra lau lên chóp mũi cô.
“Mình hiểu ý cậu mà. Mọi người đều thấy thành tích của cậu đã rất tốt, nhưng bản thân cậu thấy còn chưa đủ, đúng không? Sau đó mọi người bảo cậu ngầm khoe khoang đúng không?”
Thật ra trên internet đâu thiếu những chuyện như vậy.
Ví dụ như:
Học sinh giỏi, nói: “Lần này thi kém quá, chỉ được 98 điểm thôi.”
Mình nhìn bài thi 40 điểm của mình, tâm trạng phức tạp.
Hoặc là:
Bạn nói thi không tốt, mình an ủi rất lâu, kết quả phát hiện người ta thi được 95 điểm…
Nhìn bài thi 58 điểm của mình, ha ha, kẻ hề là mình.
“Hạ Kỳ Kỳ, ai cũng nghĩ rằng mình đã bỏ ra rất nhiều nên muốn có được báo đáp tương xứng. Cậu thấy mình chưa tốt, những gì làm được hay nhận được vẫn chưa đủ nên mới buồn, điều đó rất bình thường. Cậu không so sánh mình với ai đúng không? Người đứng chỗ cao đều chỉ so với chính bản thân mình thôi.”
Hơn nữa…
“Mấy chuyện biết đủ như này… Thật ra chẳng có ai thỏa mãn hết. Ví dụ như, mình biết trong số những bạn đồng trang lứa, khả năng vẽ của mình rất giỏi, nhưng mình chưa bao giờ cảm thấy đủ. Mình mong muốn nhiều hơn… Mình nhìn người khác có thể đọc sách, nhận biết chữ, mình vẫn sẽ nghĩ giá như mình cũng học được dễ dàng như vậy thì tốt rồi… Nhưng mình không thể.”
Nói đến đây, môi cậu nam sinh cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.
“Biết đủ dĩ nhiên là chuyện tốt, nó có thể giúp chúng ta được vui vẻ hơn. Nhưng chỉ khi không biết đủ mới có thể giúp người khác bước lên vị trí cao hơn.”
Cậu nói: “Hạ Kỳ Kỳ. Mình là kiểu người đầu tiên. Song, mình tin cậu là kiểu người thứ hai.”
Không có được thì phải học cách biết đủ, như thế mới vui vẻ được.
Khác đường, nhưng chung một đích.
Nói đến đây, Doãn Hãn Thần giơ tay khẽ chạm lên gò má cô: “Vì thế mình đang học cách chấp nhận chính mình, cậu cũng phải học cách chấp nhận bản thân. Được không?”
Cô gái khịt khịt mũi nói: “Được… Mình sẽ cố gắng hơn.”
Ngoan quá.
Doãn Hãn Thần không kiềm được, lại xoa xoa đầu cô gái nhỏ: “Sau này nếu buồn mà không dám nói với ai, cứ đến nói với mình. Mình sẽ không trách cậu, cũng không ghét bỏ cậu.”
“Ừ…”