Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 37: Thượng Hải (7)



8 rưỡi sáng, trong nhóm lớp bắt đầu sôi nổi.

[Mai Mai Tử: Kỳ Kỳ, chúng mình rửa mặt xong rồi. Cậu đi đâu đấy? Chẳng lẽ đang ở trong sân học từ vựng à?]

[Nghê Nghê Tử: @Kỳ Kỳ Tử, về trang điểm đi!]

[Mai Mai Tử: … Thành tích thi có rồi. Mẹ tôi ơi… @Kỳ Kỳ Tử, cậu xếp hạng nhất á á á! Kỳ của mình giỏi quá đi mất thôi!]

[Mai Mai Tử: … Ôi đệt, anh Thời hơi thảm… Thành tích của cậu ta càng ngày càng tuột dốc nghiêm trọng. Lần này điểm của cậu ta với Dương Tử ngang ngang nhau, chỉ cao hơn Dương Tử một chút xíu thôi.]

Hạ Kỳ đọc tin nhắn thì có hơi sửng sốt.

Mới nãy Doãn Hãn Thần buồn lo chuyện của Bố Bố, cô đọc thông báo thành tích trong nhóm lớp cũng chỉ nhìn lướt qua mình rồi vội vàng đóng lại, sau đó vì thành tích của mình không tốt mà cứ khóc mãi. Hoàn toàn không để ý đến Dịch Thời thi cử thế nào.

Thành… Thành tích của cậu ta lại rớt xuống rồi sao?

Doãn Hãn Thần thấy vẻ mặt của cô không đúng mới vội vàng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Kỳ mím môi… Một lần nữa mở bảng thông báo thành tích trong nhóm lớp.

“Mai Tử nói, hình như Dịch Thời thi không tốt lắm… Mình xem thử đã.”

Trừ mười cái tên đầu tiên, ngón tay của cô gái nhỏ dò xuống dưới từng chút từng chút, càng dò xuống càng bất ngờ.

Đến tận tên thứ hai mươi lăm vẫn không thấy tên Dịch Thời.

“Sao lại…” Cô không dám tin, nhỏ giọng thầm thì: “Xuống nữa là ngoài top 30 rồi.”

Doãn Hãn Thần cũng lại gần: “Bình thường cậu ta ở vị trí bao nhiêu?”

“Bình thường cậu ta hay tranh hạng nhất trong lớp với mình. Nhưng năm nay bất ngờ chuẩn bị ra nước ngoài… Nhiều chuyện phải làm, còn phải thi cử nên thành tích cứ tụt dốc mãi. Kỳ thi hồi tháng 4 đó, cậu ta xếp hạng thứ 10 trong lớp. Mai Tử nói lần này cậu ta còn tệ hơn nữa…”

Doãn Hãn Thần: “… Mình thấy, trước đó cậu ta là hạng nhất hạng nhì, cho dù có tụt dốc thì cũng không có khả năng tụt thấp đến thế. Có phải cậu bỏ sót mất khoảng ở giữa rồi không?”

Hạ Kỳ: “Hử… Chắc không đâu. Mình đếm rất kỹ mà.”

Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động lại nhảy ra một tin:

[Mai Mai Tử: Ôi trời! Ôi trời ơi! Lần này anh Thời thi được hạng 8! Tốt hơn tháng 4! Là cái tên Dương Tử mắt to mày rậm tiến bộ! Lúc nãy mình liếc mắt thấy Dương Tử, lại thấy phía trên Dương Tử là anh Thời nên không để ý hạng của hai người họ. Cái tên này!]

[Mai Tử Anh Thời Nghệ Sĩ: @Dương Tử tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Cậu được đấy!]

[A Trạch: Cái gì? Cái gì?]

[A Trạch: Úi trời! Dương Tử! Trâu bò thế! Đã sắp ngang bằng anh Thời rồi!]

[“Gọi anh Thời” vỗ vai “Dương Tử”]

[Gọi anh Thời: Tốt lắm.]

[Dương Tử: Có chí thì nên.jpg]

Hạ Kỳ nhìn hai người Mai Tử nhắn tin qua lại trong nhóm, thở dài nhẹ nhõm một cái.

Hóa ra chỉ là hiểu nhầm…

Doãn Hãn Thần thấy rõ biểu cảm của cô gái nhỏ.

Cậu đứng dậy cầm khăn giấy và ghế trả về chỗ cũ, giọng tùy ý hỏi: “Thấy thành tích của Dịch Thời không tụt dốc thì vui đến thế à?”

Nghe được cô gái nhỏ thở dài thật dài một tiếng: “Đúng đó…”

Quay đầu lại, thấy cô đang vỗ ngực mình, vẻ mặt như vừa trải qua một phen lo lắng gần chết.

Con ngươi vô thức tối đi nhiều, trầm giọng đáp lại: “Ồ, thật à?”

“Thật. Haiz, cậu không biết đâu… Cuộc thi tháng lần này, lúc mình ra khỏi phòng thi đã cảm thấy mình làm bài không ổn lắm. Lúc ấy Dịch Thời an ủi mình rất lâu… Nếu thành tích của cậu ta bị tụt dốc còn mình lại đứng đầu, nghĩ thôi đã thấy khó xử rồi.”

Cô gái vừa nói, lại vừa thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài.

Doãn Hãn Thần sửng sốt mãi lâu mới kịp phản ứng lại. Cô gái nhỏ không phải là “lo lắng gần chết” mà cô chỉ là “chưa hoàn hồn” và “như trút được gánh nặng” mà thôi.

Muốn nói: Bạn học này, cậu có trái tim không thế?

Ấy nhưng mà khóe môi không nhịn được muốn nhếch lên, kể cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng trở nên rực rỡ hơn nhiều.

Cuối cùng nhịn cười nói một câu: “Thế à? Thế tốt thật.”

Cô gái nhanh chóng bấm phím điện thoại, không có tâm trạng trả lời: “Đúng đó.”

-

Bởi Doãn Hãn Thần cả đêm không ngủ nên quyết định sẽ ngủ bù vào buổi sáng, chiều mới đến công viên.

Hạ Kỳ ở lại cùng.

Ba người Mai Tử, Nghê Nghê và Dịch Thời vẫn lên đường như kế hoạch cũ.

Ba người kia đã lên đường cả, Doãn Hãn Thần nhìn cô gái ngồi trước bàn học, vẫn không nhịn được mà lải nhải: “Thật ra cậu đi cùng bọn họ cũng được mà. Buổi chiều mình tỉnh ngủ thì bắt xe đến thẳng đó luôn, cậu ra cửa đón mình là được.”

Cô gái gật đầu qua loa lấy lệ: “Ừ ừ”.

Doãn Hãn Thần: …

Yên lặng đắp chăn nằm xuống.

“Không thì cậu…”

“Im miệng, ngủ đi.”

“…”

Sao bất ngờ hung dữ vậy…

-

Đại khái là cả đêm hôm qua cậu thiếu niên chưa được ngủ, tinh thần lại luôn căng thẳng quá mức, nên chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của cậu thiếu niên.

Ban ngày homestay rất yên ắng. Bên ngoài ngoại trừ tiếng chim hót thì hầu như không còn âm thanh nào khác. Bởi lẽ đó, tiếng hít thở nhẹ nhàng kia càng thêm dễ chú ý.

Doãn Hãn Thần ngủ…

Hạ Kỳ chưa thấy bao giờ.

Khi ngủ cậu trông thế nào nhỉ?

Vấn đề này một khi đã nghĩ đến thì cứ quanh quẩn trong đầu mãi không sao xua đi được.

Nhất là khi cậu còn đang ngủ ngay sau lưng cô.

Cả một tiếng đồng hồ mới chỉ đọc được hai trang trong quyển sách mượn của chị gái ở homestay.

Chữ trên trang giấy như thể không chui được vào mắt vậy.

Trời ơi… Hạ Kỳ, sao mày lại… b**n th** như vậy chứ?

Tại sao muốn nhìn dáng vẻ lúc người ta ngủ chứ? Kỳ quá đi mất!

Cô ảo não vỗ nhẹ vào mình.

Quả quyết đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa đọc.

Ừ, không nghe thấy thì sẽ không nghĩ nữa.

-

1 giờ chiều, ánh mặt trời hắt vào qua ô cửa sổ, cả căn phòng trở nên ấm áp dễ chịu hơn.

Hạ Kỳ chưa mở mắt mà duỗi dài người trước.

Duỗi được một nửa thì bỗng ngừng lại.

Cô đây… đang nằm trên giường?

Thoắt cái đã tỉnh táo lại.

Lúc đọc sách, cô đúng là đã ngủ quên… Nhưng cô nhớ rõ, mình ngủ gục trên bàn sách mà.

Bởi Doãn Hãn Thần nằm trên giường, cô cảm thấy mình mà qua đó nằm thì không hay lắm, thế nhưng mắt lại không mở nổi nên nằm bò ra bàn ngủ luôn.

Sao tỉnh lại đã thấy nằm trên giường rồi?

Cô vội vàng mở mắt nhìn sang bên cạnh, không kịp đề phòng…

Chợt thấy một gương mặt thanh tú, đẹp trai.

Hiển nhiên cậu thiếu niên vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Hạ Kỳ: !!!

Vội vàng hốt hoảng vén chăn lên kiểm tra.

Phát hiện hai người đều đang mặc đồ ngủ như trước mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Còn may… Còn may.

Không có gì.

Quay đầu nhìn cậu thiếu niên vẫn còn đang ngủ…

Chẳng tốt chút nào!

Mình… Mình chắc không phải nửa mê nửa tình mà bò lên giường người ta đâu nhỉ?

Dẫu sao thì Doãn Hãn Thần vẫn nằm y chỗ lúc sáng, không hề thay đổi.

Cô b**n th** quá!

Cứu…

Cô không chỉ nhìn người ta ngủ mà còn leo lên giường ngủ chung với người ta nữa…

Có lẽ cử động quá mạnh nên đã đánh thức người bên cạnh còn đang ngủ say.

Vì thế, bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Kỳ trơ mắt nhìn đối phương. Đôi mắt từ mơ màng dần trở nên tỉnh táo…

Sau đó, khiếp sợ.

Á…

“Cậu nghe mình giải thích!”

“Sao cậu cũng lên đây?”

Hai người đồng thanh mở miệng.

Hạ Kỳ chớp mắt mấy cái…

“Thì, mình vốn ngủ trên bàn nhưng không biết sao lại thành… Có thể, có thể là mộng du. Thật sự không phải cố ý đâu.”

“Cái này… Mình cũng không khống chế được.”

Ánh mắt cậu thiếu niên rơi vào trên gương mặt cô, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Không nói lời nào, cũng không trả lời.

Cảm giác này… Nếu giới tính đảo ngược, Hạ Kỳ cảm thấy mình đúng là đứa lưu manh.

Là loại mà chỉ cần báo cảnh sát là bị bắt đi luôn ấy.

Cô dè dặt mấp máy môi: “Sự, sự thật là vậy đó. Cậu đừng hiểu nhầm…”

Doãn Hãn Thần: “Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cậu cố ý nhân lúc mình đang ngủ, chui vào chăn của mình à?”

Hạ Kỳ: !!!

Lúc này cô không khác gì con thỏ con đang hoảng sợ, cả người cũng nhảy dựng lên: “Này! Cậu, cậu, cậu đừng có nói năng lung tung! Mình, mình chui vào chăn của cậu lúc nào!”

Bấy giờ ánh mắt cậu nam sinh mới rơi vào tấm chăn đang bọc kín người cô, cùng với… Cái chăn mà cậu chỉ còn một góc đắp ngang bụng.

“Cậu quả thật không chui vào chăn của mình.”

Mà là cướp chăn.

Hạ Kỳ:…

Muốn khóc.

Thật sự muốn quay ngược lại quá khứ, tát cho mình một cái tỉnh lại.

Tại sao mày leo lên giường người ta còn cướp chăn của người ta vậy hả…

Thật là mất mặt.

-

Câu chuyện bò lên giường cuối cùng cũng kết thúc trong sự im lặng của Doãn Hãn Thần.

Hai người phòng ai nấy về rửa mặt, thay quần áo, sau đó mới chung xe đi đến công viên.

Bầu không khí kỳ lạ đến khó chịu.

Hai người sóng vai ngồi trên taxi nhưng không ai nói một câu nào.

Hạ Kỳ càng lúc càng cảm thấy mình không khác gì tên khốn đang tùy ý chà đạp một cậu trai nhà lành.

Cô nhìn sang cậu nam sinh vẫn luôn rũ mắt kia, lại nhìn ra ngoài cửa sổ một chút…

Rồi lại len lén ngoái đầu liếc mắt nhìn cậu một cái…

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn một hồi, bỗng… Trước mắt thoáng qua mấy thước phim.

Lúc ấy cô gục xuống bàn, hình như có người vỗ vai cô… Nhưng cô mệt quá không thèm mở mắt, còn khó chịu nói: “Đừng có đụng.”

Rồi sau đó, chính là sau đó!

Cô bị bế lên!

!!!

Cô nhớ ra rồi!

Căn bản cũng không phải là cô tự bò lên giường! Mà rõ ràng chính là cái người bên cạnh này thừa lúc cô ngủ mà cố ý bế cô lên giường!

“Doãn-Hãn-Thần!”

Cô gái nhỏ bỗng la lên thất thanh rung trời rung đất.

Giọng rất lớn dọa cho tài xế phía trước cũng phải giật mình, dè dặt liếc qua kính chiếu hậu nhìn phía sau.

“Cái con người này! Buổi trưa rõ ràng là cậu bế mình qua!”

“A! Sao cậu lại hư hỏng như thế hả?”

Hôm nay cô thật sự tưởng rằng mình là một nữ lưu manh đấy!

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên ngồi bên cạnh môi vẫn mím chặt cố kiềm chế cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười.

“Giờ cậu mới nhớ ra à? Mình còn tưởng cả đời này cậu sẽ không nhớ nổi ấy chứ. Ha ha!”

Hạ Kỳ: !!!

Bấy giờ, cô mới giương nanh múa vuốt hỏi: “Cậu còn không biết ngại mà cười nữa hả? Cái con người này, sao cậu lại giỏi diễn thế chứ? Nhịn lâu như vậy! Có khi nào nhịn luôn thành bệnh không?”

Doãn Hãn Thần vừa tránh vừa giữ tay cô lại: “Đừng chộn rộn! Đang ở trên xe mà. Đừng quấy rầy bác tài lái xe, nguy hiểm.”

Lúc này Hạ Kỳ mới miễn cưỡng ngừng động tác, tức giận ngồi lại.

Ngay đến cả lỗ tai cũng đỏ lòm.

“Được rồi, được rồi, là mình không tốt. Đừng tức giận.”

“… Hừ!”

“Xuống xe rồi cho cậu đánh, có được không?”

“Cậu đừng có nói chuyện với mình!”

Khụ… Sao bây giờ? Đùa quá trớn rồi.

“Là mình bế cậu lên giường nhưng đã cố ý dùng gối chia ngăn cách rồi mà, chăn cũng lấy từ giường khác cho cậu. Là cậu tự mình bò qua…”

Nói còn chưa hết câu đã bị cô gái xấu hổ che lại.

“Cậu, cậu đừng có nói nữa!”

Cậu thiếu niên híp mắt cong cong, nắm lấy cổ tay cô, dung túng trả lời: “Được rồi, không nói. Đừng giận nữa, nhé?”

“Hừ… Hừ!”

“Không giận, không giận. Lát nữa đến công viên mình mua trà sữa cho.”

“…”

“Có muốn uống Hey Tea không?”

“… Hạ Kỳ Kỳ, có muốn không? Không thì mình tự chọn đấy?”

“… Chọn, chọn một ly nho phô mai.”

“Được, nho phô mai.”

“… Ít đá.”

“Được, ít đá, nghe cậu hết.”

“Gọi xong rồi, đừng giận nữa nhé?”

“… Hừ!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...