Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 4: Đảo Tây (4)



Chuyện về Doãn Hãn Thần, Hạ Kỳ suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra nguyên cớ gì nên quyết định không rối rắm thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Đảo Tây bắt đầu đổ mưa.

Tiếng mưa rơi rả rích truyền vào từ ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng.

Cô gái lấy cuốn từ vựng ra theo thói quen, chuẩn bị học thuộc từ vựng tiếng Anh một lát, đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu và tiếng trò chuyện của ba mẹ.

“Về rồi à? Có mua được thứ gì ngon không?”

“Có hàu sống, tôm lớn và vài con cua biển, còn sống đấy, cực kỳ tươi ngon. Bọn họ thấy anh mua nhiều nên tặng thêm con cá, nói là chưng lên ăn ngon lắm.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Từng này!”

Có lẽ là sợ đánh thức con gái nên hai người cố ý hạ giọng xuống, lại thêm nội dung cuộc trò chuyện này...

Hạ Kỳ ở trong phòng nghe thấy, cứ như trong nhà có hai tên đặc vụ vậy.

Cô bất lực mở cửa ra: “Hai người ở ngoài thì thầm gì đấy ạ?”

Ba vừa vào cửa, cả người còn đẫm hơi nước, trong tay cầm ba cái túi màu đen.

“Kỳ Kỳ dậy sớm như vậy? Hôm qua lúc ba mẹ đi lặn có nói chuyện phiếm với nhân viên ở đây, biết được sáng nay thuyền đánh cá địa phương cập bến. Sáng nay ba con dậy từ bốn giờ để qua đó đấy! Mau đến xem thành quả lao động của ba con này! Trưa nay mẹ sẽ làm một bữa tiệc hải sản cho ba con hai người!”

Mẹ nói rồi xách một cái xô lớn và đổ hết cua vào đó.

“Có phải nên dùng nước ngọt ngâm một lát để làm loãng chất bẩn trong biển không? Liệu nó có bị không thích nghi rồi bị ngâm chết luôn không nhỉ?”

Ba cô vừa thay đồ trong phòng ngủ vừa chỉ dẫn bừa: “Đừng làm vậy, ăn phải có vị biển, em ngâm nước ngọt là mất ngon ngay.”

Hạ Kỳ:...

Quyết đoán lấy di động ra, bắt đầu tra Baidu.

Ở bên kia, ba còn thảo luận với mẹ:

“Anh có add Wechat của chủ quán không, em hỏi cách làm một chút.”

“Có add có add, đây này.”

“Hở? Sao lại tên là Tiệm sách Đảo Tây nhỉ?”

Nghe thấy bốn chữ “Tiệm sách Đảo Tây”, tai Hạ Kỳ chợt dựng thẳng lên.

Đó chẳng phải là cửa tiệm cô tự học mỗi ngày sao?

“Đúng vậy, chú ấy bảo thật ra nhà chú ấy mở tiệm sách, thuyền đánh cá chỉ để kiếm thêm chút tiền thôi. Đồ nhà chú ấy khá rẻ, anh thấy nhà người khác toàn bán cân, nhà chú ấy lại có giá cố định.”

“Chỉ có nhà chú ấy làm khác, sẽ không bị xa lánh à?”

“Đúng là không có... Anh nghe những ngư dân khác nói, hình như cơ thể cậu con trai út nhà chú ấy có chút vấn đề, mọi người thấy nhà bọn họ chẳng dễ dàng gì, bán đồ cũng không nhiều lắm nên không so đo.”

“Hả? Cơ thể có vấn đề? Tiệm sách đó à? Chẳng phải hôm qua Kỳ Kỳ còn trang trí tiệm sách với cậu bé đó sao... đúng không, Kỳ Kỳ?”

Nghe thấy ba mình nói câu “cơ thể có chút vấn đề”, Hạ Kỳ chợt ngẩn người.

Những lời còn lại, cô không nghe một chữ nào.

Nghe được mẹ gọi, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại: “Dạ... Gì ạ?”

“Cậu con trai chơi với con...”

Vừa nói được một nửa đã bị Hạ Kỳ cắt ngang: “Mẹ ơi, con không cảm thấy cậu ấy có gì khác thường cả...”

Chàng trai dịu dàng tinh tế như vậy, trông cũng rất khỏe mạnh, sao lại... có vấn đề gì được?

Hạ Kỳ vừa thầm phản bác, vừa không khỏi nhớ lại lời chàng trai đã nói khi giới thiệu người bạn câm điếc kia cho cô vào hôm qua.

“Đây là bạn của mình, cũng là bạn cùng trường của mình. Khi còn nhỏ cậu ấy bị bệnh, lỗ tai không nghe được nữa.”

Và cả lời họ đã nói hôm qua lúc nói chuyện phiếm...

Sự tương phản kỳ lạ của Doãn Hãn Thần.

Cậu ấy thật sự... có vấn đề gì à?

Có vấn đề đến nỗi một nửa hòn đảo đều biết và còn đặc biệt chú ý đến nhà bọn họ...?

-

Trời mưa suốt cả buổi sáng nên Hạ Kỳ đành đọc sách ở nhà.

Giữa trưa, hai vị phụ huynh này thật sự đã nấu một bữa tiệc hải sản.

Cua biển lớn hơn cả lòng bàn tay, những con bề bề đầy thịt, còn thêm hai con tôm hùm to lần lượt được bưng ra bàn.

Nước sốt bóng lưỡng, điểm thêm hành thái xanh và ớt cựa gà đỏ, vừa ngửi thấy mùi đã khiến người ta phải cử động ngón trỏ.

“Mỗi người một đôi bao tay, chấm vào nước sốt rồi ăn. Đây là lần đầu mẹ thử làm hải sản, mau nếm thử đi.”

Hạ Kỳ bẻ vỏ cua đang bốc khói ra, cười trêu ghẹo: “Lần đầu tiên làm ạ? Có chắc chín không, ăn xong sẽ không đau bụng đâu nhỉ?”

Mẹ trừng cô: “Sao có thể không chín được, mẹ đã nghiêm túc làm theo các bước chủ tiệm sách nói. Rải hành gừng lên rồi chưng 10-15 phút. Mẹ còn cố ý hẹn giờ, đúng 15 phút là tắt lửa, chắc chắn đã chín rồi.”

Ba mỉm cười bóc một con bề bề cho mẹ, rồi quay qua cãi nhau với Hạ Kỳ: “Ăn hải sản dễ đau bụng lắm, đau thì đừng đến bắt đền ba nhé.”

Mẹ cắn tôm hùa theo: “Đúng thế.”

Hai người này đã ân ái rất nhiều năm, đến bây giờ vẫn thân mật như vậy.

Thật là...

Hạ Kỳ yên lặng cúi đầu gặm con cua của mình, ba mẹ ở một bên nói chuyện phiếm.

Kể rằng đồng nghiệp nào đó ở đơn vị nhìn thấy ảnh chụp của mẹ trên đăng trên mạng xã hội, hâm mộ cực kỳ, còn có người nào hỏi khi nào mẹ về, đến lúc đó cùng nhau đi ăn lẩu.

“Hôm nay Kỳ Kỳ học tập thế nào rồi, chiều nay có muốn đến tiệm sách không? Mẹ và ba định ngủ một giấc rồi dậy đi dạo làng chài. Nếu con không đến tiệm sách thì có thể đi cùng ba mẹ.”

Hạ Kỳ có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, mỗi ngày cô đều xếp lịch học cố định, việc hôm nay nhất định không để sang ngày mai nên rất hiếm khi đột ngột làm việc khác, lần nào cũng phải tính toán thời gian để lên kế hoạch. Cha mẹ đều biết cô có thói quen này nên luôn cố gắng chiều theo.

Năng suất sáng nay cũng khá tốt, thật ra cô không còn bao nhiêu nhiệm vụ. Nhưng Hạ Kỳ nhớ đến lời ba mẹ nói sáng nay: Cơ thể Doãn Hãn Thần có vấn đề... nên muốn đi qua xem thử.

“Ba mẹ đi dạo đi ạ, buổi chiều con đến tiệm sách.” Cô nói.

Sau đó đứng dậy thu dọn chén dĩa rồi về phòng mình nghỉ ngơi.

Cuộc trò chuyện của ba mẹ truyền đến từ phía sau:

“... Con bé cứ học như thế thì sẽ bị ngốc mất. Do em cả, khi còn nhỏ đã tạo cho con bé quá nhiều áp lực.”

“Không sao đâu, làm gì có ai học đến ngốc chứ? Kỳ Kỳ của chúng ta không phải là mọt sách.”

“Nhưng em nghe Phỉ Nhiên nói con gái cô ấy áp lực quá lớn, gần đây đang đi khám bác sĩ.”

“Em đừng tự dọa mình, bản thân Kỳ Kỳ vẫn ổn, em mà lo nhiều lại thành bệnh trước đấy.”

...

Hạ Kỳ chớp chớp mắt, đóng cửa ngăn lại mọi tiếng động bên ngoài.

-

Buổi chiều, trời vẫn đổ mưa.

Nhiệt độ ở Đảo Tây giảm đi nhiều, Hạ Kỳ mặc áo khoác mỏng, cầm ô đến tiệm sách.

Nước mưa rơi trên phiến đá xanh, khắp nơi đều ướt đẫm.

Chiếc khung gỗ nhỏ vẫn được treo ngoài tiệm sách, chữ viết trên tấm bảng đen trong khung gỗ đã hơi mờ. Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hình vẽ bé mèo Ragdoll ở góc bảng.

Vừa vào cửa, tiếng chuông gió leng keng vang lên, cô nhìn thấy chàng trai ở bàn thu ngân cũng mặc một chiếc áo dài tay.

Màu xanh nhạt, trông cậu có vẻ càng sạch sẽ hơn.

Cậu đang nghiêm túc vẽ tranh dưới ánh đèn bàn.

Hạ Kỳ thu ô lại, nhẹ giọng hỏi: “Cho hỏi mình có thể để ô ở đâu?”

Chàng trai ngẩng đầu khỏi tờ giấy vẽ, đối diện với tầm mắt của cô rồi khẽ mỉm cười: “Hôm nay trời mưa, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không đến.”

Rồi sau đó chỉ vào khung nhỏ bên cạnh mình, nói: “Để ô ở bên này.”

Hạ Kỳ gật đầu, đi qua cất ô.

Có lẽ là vì trời mưa nên bên ngoài gần như không có khách du lịch nào, xe ba bánh mời chào khách du lịch bên đường cũng không có, tiệm sách lại càng yên tĩnh hơn.

Nước mưa dày đặc đập vào đỉnh thuyền.

Sóng biển ào ào ập đến, hết đợt này đến đợt khác.

Chàng trai đang nhìn một tấm ảnh và vẽ theo, Hạ Kỳ nhìn thoáng qua thì thấy tấm ảnh chụp tiệm sách dưới mưa.

Mưa trên ảnh không rõ ràng lắm, nhưng trong giấy vẽ lại dày đặc.

Con thuyền cũ kỹ, chữ viết mờ trên tấm bảng đen, một con mèo con màu trắng đang ngồi ở lối vào con thuyền.

Tiệm sách trên biển vốn đã đầy cảm giác nghệ thuật, qua tay cậu lại càng đẹp hơn.

“Thời tiết hôm nay không tốt lắm, tiệm sách hơi tối. Cậu chờ chút, mình vẽ xong rồi, đèn bàn cho cậu dùng.”

Doãn Hãn Thần nói, thêm tên vào cuối giấy vẽ rồi bắt đầu rút dây đèn bàn.

“Hở? Cậu không dùng nữa à? Thật ra cũng không tối lắm, mình đọc thế này cũng được.”

Hạ Kỳ mở to mắt.

Cô hơi ngại khi làm phiền người khác như vậy, hơn nữa quả thực ánh sáng trong tiệm sách khá ổn, không đến mức phải dùng đèn bàn.

Nhưng thiếu niên đã cầm đèn bàn đứng dậy, đặt thẳng vào chỗ cô ngồi mấy ngày nay, hỏi: “Vẫn ở bên này nhé?”

Hạ Kỳ lúng túng gật đầu: “À... Được.”

Sau đó cô mới phát hiện, so với ngày thường, trên bàn lại có thêm một tấm thiệp nhỏ được kẹp trên giá kẹp bưu thiếp.

Trên thiệp viết: [Chỗ ngồi được dành trước cho bé đáng yêu, bạn đổi sang chỗ ngồi khác nhé ^_^]

Là kiểu chữ chibi rất đáng yêu.

Ở góc dưới bên phải thiệp là một bé mèo Ragdoll nằm cuộn tròn, vừa nhìn đã biết là do Doãn Hãn Thần vẽ.

Chàng trai vừa bật đèn bàn lên, lại theo tầm mắt cô thấy được tấm thiệp nhỏ đó, mỉm cười lấy nó xuống.

“Mình thấy cậu lần nào cũng ngồi ở đây nên đã chiếm chỗ này trước. Được rồi, cậu học đi, mình ở ngay bàn thu ngân, cần gì cứ gọi mình.”

“À đúng rồi, hôm nay trời lạnh nên đừng uống dừa. Chỗ bàn thu ngân có trà hoa và nước ấm miễn phí, muốn uống thì đến lấy nhé.”

Nói xong, cậu quay về bàn thu ngân.

Đeo tai nghe vào, bế mèo Ragdoll lên rồi nhẹ nhàng v**t v* nó.

Cô ở cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng grừ grừ thoải mái của bé mèo.

Hạ Kỳ nhìn vài lần rồi vội vàng dời tầm mắt đi.

Nhìn thấy giá kẹp bưu thiếp trống trơn, mặt cô lại nóng lên.

Dù cô biết đó chỉ là một tấm thiệp bình thường mà thôi, rất nhiều cửa hàng đều có, cũng không phải đặc biệt làm vì cô...

Nhưng nghĩ đến dòng chữ “Bé đáng yêu” viết trên thiệp, mặt cô vẫn không khỏi nóng lên.

Hạ Kỳ cầm lấy điện thoại, gửi hai tin nhắn vào nhóm bạn thân của mình:

[Hôm nay Đảo Tây đổ mưa, cậu ấy cho mình mượn đèn bàn, còn để tấm thiệp “giữ chỗ” ở vị trí mình ngồi hàng ngày nữa.]

[Cậu ấy chu đáo quá đi...]

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...