Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 41: Cùng nhớ (3)



Buổi livestream kéo dài không được bao lâu. Doãn Hãn Thần đút sữa cho từng bé mèo con xong, chưa đến 12 giờ trưa đã kết thúc.

Buổi trưa, Hạ Kỳ ăn bánh ú với ba mẹ và ông bà.

Buổi chiều nhắm mắt ngủ một lát lại mở phòng tự học mô phỏng ra học tiếp.

Bà nội ngồi trên giường nhỏ của cô, cầm len móc đồ thủ công.

Bên ngoài, ba và ông nội đang chơi cờ tướng, thỉnh thoảng sẽ nghe ông nội hô một tiếng: “Chiếu tướng!” cực kỳ đanh thép.

Trong phòng bếp vang lên tiếng "cạch cạch", chắc là mẹ đang thái thịt. Mẹ bảo bạn mẹ ở Vân Nam mua cho một túi nấm, chiều nay nấu canh gà, bữa tối có canh gà quê hầm nấm để ăn rồi.

Bà nội đại khái cũng đã nghe được, ngoái đầu ra cửa kêu lên: “Tiểu Nhã ơi, nấu canh gà đừng bỏ nhiều gia vị quá, bỏ mấy lát gừng là được.”

“Dạ con biết rồi mẹ.”

-

5 giờ chiều, nhiệt độ dần dần hạ xuống, gió ngoài cửa sổ lùa vào cũng mang theo hơi lạnh.

Sắc trời còn sáng, trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt gà thơm lừng.

Hạ Kỳ hoàn thành một set Pomodoro*, điện thoại vang lên tiếng chuông nghỉ ngơi vui vẻ.

(*) Phương pháp chia thời gian tập trung – nghỉ ngơi. Ví dụ: tập trung làm việc trong 25 phút, nghỉ 5p (25-5) hoặc 30-5, 50-10…

Cô gái vươn vai duỗi người, đứng dậy ra ngoài phòng khách đi dạo.

Nhìn thấy bà nội mới gọt hoa quả xong đang mang ra ngoài.

“Kỳ Kỳ ra ngoài rồi à, bà nội đang định mang hoa quả cho cháu. Có dưa hấu này, ngọt lắm, đến ăn đi.”

Mẹ cũng ló đầu ra từ bếp: “Kỳ Kỳ học xong rồi à? Mẹ vừa học được cách làm tôm hùm nhỏ từ mẹ Mai Tử. Nghỉ chút đi, lát 6 giờ là được ăn cơm rồi.”

Lúc nói chuyện, mẹ còn giơ điện thoại đang video call với mẹ Mai Tử lên.

Từ điện thoại vọng ra giọng nói dịu dàng của mẹ Mai Tử: “Nghe Tiểu Mai nói Kỳ Kỳ nhà cô lần này lại được hạng nhất trong lớp, giỏi quá.”

“Ôi trời. Tiểu Mai nhà cô cũng giỏi mà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tiểu Mai ấy à, ngoài học hành ra thì cái gì cũng thích. Lúc chiều lại vác cái máy ảnh to đùng của nó ra ngoài chụp hình với ba nó rồi. Nói là đôi thiên nga đen ở lăng Trung Sơn mới sinh hai con non nên qua đó chụp thiên nga. Giờ đã 5 giờ chiều rồi mà hai ba con kia còn chưa thèm về.”

“Đúng rồi, lần trước Tiểu Mai nhà cô chụp hình ở hồ Huyền Vũ và chùa Kê Minh, không phải được chọn thành bộ ảnh đẹp nhất Kim Lăng sao? Đẹp quá trời! Bức ảnh hoa anh đào đó chụp rất đẹp… Cô mà bảo Kỳ Kỳ nhà chúng tôi đi chụp hình thì con bé nhiều nhất cũng chỉ có thể chụp đồ vật, cho cô biết ở trong cảnh đó có cái gì mà thôi.”

Hạ Kỳ: …

Không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, con nghe được đó.”

Mẹ có hơi bất ngờ, luống cuống gạt đi: “Ôi trời, hình như mẹ đang rửa tôm hùm đất. Ngâm lâu quá rồi, chắc phải làm tiếp thôi.”

Sau đó vội vàng đi vào trong bếp.

Đoạn đối thoại lúc sau xen lẫn với tiếng nước chảy rào rào, thỉnh thoảng vang vọng đứt quãng truyền vào trong phòng khách.

“Lần trước Tiểu Mai nhà cô chụp ảnh món đồ thủ công bà nội Kỳ Kỳ làm rồi đăng lên internet đó, có rất nhiều người hỏi mua. Gần đây bà nội con bé lại đan thêm không ít. Lúc nào Tiểu Mai rảnh thì đến chụp giúp một cái nhé.”

“Không thành vấn đề, lúc nào chụp đấy? Tôi bảo nó qua, cũng tiện thể nhờ Kỳ Kỳ giúp con bé nhà tôi học với, chứ không bài tập lại để đến ngày cuối cùng mới làm. Áp lực lên tôi còn lớn hơn lên nó nữa.”

Hạ Kỳ ăn trái cây xong lại chơi cờ tướng với ông nội.

Sắp đến lúc ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần.

Mở ra xem, là một video ngắn.

Hoàng hôn trên bờ biển, có hai chiếc thuyền chuối đang neo.

Sóng biển xô vào đá ngầm cách đó không xa, rào rào ồn ã.

“Anh! Xem em bắt được con cua to chưa này! Anh Thần Thần! Em bắt được đấy! Cho anh!”

Giọng cô gái bỗng vang lên trong màn hình.

Sau đó ống kính chuyển một cái, bắt gặp cô gái nhỏ buộc tóc hai bên đang cầm một con cua siêu to trong tay, vẫy tay về phía này.

Bên cạnh cô bé, cậu nam sinh ăn mặc thoải mái đang nhoẻn miệng cười với ống kính.

Là người bạn cùng phòng hay đánh cầu lông với Doãn Hãn Thần, Mục Sinh.

Hình ảnh tới đây là dừng.

Cậu nam sinh còn gửi hai tin nhắn thoại đến:

“Hai nhà chúng mình chèo thuyền ra biển chơi. Đây là đảo san hô gần Đảo Tây, phong cảnh không hề kém so với Ngô Chi Châu và các đảo khác.”

“Lần sau cậu đến Tam Á, mình sẽ dẫn cậu ra biển chơi.”

Cậu nói thẳng vào mic điện thoại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng mọi người nói chuyện.

“Tiểu Nhạc thấy mèo nhà cô sinh con, gần đây cứ quấn lấy tôi hỏi khi nào nó mới có thể sinh con.”

“Ha ha, hôm nay còn quấn lấy Thần Thần đòi nó làm bạn trai nữa đấy…”

Một cô bé mười hai tuổi muốn anh trai mười tám tuổi làm bạn trai mình…

Nhưng hình như không ai xem chuyện này là thật.

Cô gái siết chặt điện thoại đã tự tắt màn hình, vô thức c*n m** d***.

Mười hai tuổi, lớp 5… Độ tuổi chưa hiểu chuyện gì.

Nhưng thực ra tâm trí đã phát triển, có nhận thức riêng của mình về thế giới này.

Hạ Kỳ nhớ lại màn hình chat náo loạn trong buổi livestream sáng nay.

[Con của cô tôi mới lớp bốn tiểu học đã bị giáo viên bắt quả tang yêu sớm rồi.]

[Bây giờ trẻ con lớn nhanh lắm. Nhưng mà, thật không dám giấu giếm, tôi đã trao nụ hôn đầu từ năm lớp 5 rồi, haha.]

[Bây giờ thì thấy chênh lệch lớn thôi, nhưng đợi sau khi đi làm rồi, chênh lệch trong khoảng mười tuổi đều là bạn đồng trang lứa hết.]

Trong khoảng mười tuổi đều là bạn đồng trang lứa.

Đều là bạn đồng trang lứa…

Phải, đồng trang lứa.

Hạ Kỳ cũng không biết mình bị cái gì, trong đầu chỉ có ba chữ này lăn qua lộn lại.

Cuối cùng, như bị cái gì điều khiển, cô gõ hai đoạn tin nhắn dài thật dài trong khung chat:

[Em gái của bạn cậu đã lớp 5 rồi. Cô bé đi học năm năm trời, biết rất nhiều chuyện. Hai người đừng xem cô bé là con nít không hiểu chuyện gì nữa, cũng đừng nên xem nhẹ lời cô bé nói.]

[Mình thấy, mọi người phải chỉ cho cô bé biết cái gì là đúng, cái gì là sai, chứ không phải làm lơ cho qua chuyện này. Như thế không tốt cho cậu, cũng không tốt cho cô bé.]

Đánh xong, lại thấy mình nói chuyện nghiêm túc quá, hơi xen vào việc của người khác.

Không thì, thu hồi lại vậy? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thế nhưng cô cảm thấy mình nói rất có lý, sao lại phải thu hồi?

Do dự một lúc…

Cuối cùng hối hận, chuẩn bị thu hồi lại thì phát hiện đã qua mất 2 phút.

Vì lẽ đó, hai đoạn tin nhắn dài cứ thế nằm thù lù trong khung chat.

Hạ Kỳ:…

Trong phòng bếp vang lên tiếng mẹ gọi: “Tôm hùm đất ra lò rồi đây, con gái bảo bối bưng ra đi!”

Vội vàng vứt điện thoại sang một bên, chạy đi giúp: “Đến đây ạ!”

-

Tôm hùm đất rất thành công, cả nhà năm người ăn hết một nồi lớn.

Sau khi cơm no, đồng hồ thạch anh treo trong phòng khách báo đã đến 7 giờ tối.

Ba mẹ thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn mà lái xe đưa ông bà nội về.

Trước khi đi còn xách theo một dây bánh ú, nói tiện đường mang sang cho ông bà ngoại.

“Ba mẹ đưa ông bà nội về nên sẽ về nhà hơi muộn. Kỳ Kỳ trông nhà nhé, có người gõ cửa cũng đừng trả lời.”

Mẹ vừa đi giày vừa dặn dò.

Cô gái nhỏ vẫy tay cười: “Con biết rồi. Tạm biệt ông bà nội, đi đường cẩn thận ạ.”

Bà nội cũng vẫy tay: “Được rồi! Em bé nhà chúng ta thật hiểu chuyện. Ở nhà học hành cho giỏi nhé! Đợi nào được nghỉ thì lại qua chơi, bà nội sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu!”

“Vâng ạ.”

Thế rồi cửa “sầm” một tiếng đóng lại.

Nhất thời, trong căn nhà náo nhiệt chỉ còn một mình Hạ Kỳ.

Cô chậm rãi rót cho mình một ly nước ấm, sau đó mới nhớ đến điện thoại di động trên ghế salon.

Lúc nhấn mở… Cả người ngẩn ra.

Bởi tin nhắn trên màn hình khóa cứ hết cái này đến cái, kéo mãi cũng không kéo lên được đến đầu.

Có mấy tin nhắn trong nhóm nhỏ ba người. Riêng Mai Tử nhắn hơn mười tin… Còn có cả của Doãn Hãn Thần, song lại vì Mai Tử nhắn quá nhiều nên đã bị đẩy xuống dưới cùng.

Mở Wechat ra, Mai Tử vẫn đang nhắn:

18:25:07: [Thần Đại add friend mình! Kết bạn qua nhóm chat ở Thượng Hải lúc trước đấy! Xảy ra chuyện gì thế này a a a a!]

18:27:39: [Anh ấy hỏi mình có liên lạc được với cậu không…? Hơ? Mình nói với anh ấy là cậu mất tích lâu cũng chẳng lạ gì… Thế mà anh ấy vẫn chưa quen được à?]

18:40:22: [Trời… Anh ấy bảo hình như anh ấy chọc cậu giận rồi. Anh ấy làm gì thế?] [Mèo tò mò.jpg]

Sau đó là tin nhắn mới:

[Tò mò quá đi mất… Nhưng mình không dám hỏi thẳng anh ấy. Cục cưng, rốt cuộc hai người có chuyện gì vậy?]

Hạ Kỳ đọc mà vẻ mặt đầy hoang mang.

Chậm chạp gõ ra một dấu trong khung chat: […?]

[Cậu đang nói linh tinh gì thế?]

Sau đó lại mở khung chat với Doãn Hãn Thần.

Cậu thiếu niên cũng gửi thêm mấy tin nhắn thoại khác. Thời gian kéo dài từ lúc 6 giờ đến gần 7 giờ.

18:47:08: [Nhìn thấy thì trả lời tin nhắn mình nhé.]

Cô rất biết điều trả lời lại một câu: [Mình mới ăn cơm xong, không cầm điện thoại bên người, quay lại rồi đây.]

Sau đó mở một đống tin nhắn thoại chưa nghe, nghe lần lượt từ cái đầu tiên xuống dưới.

“Biết rồi, giáo viên Hạ Kỳ.”

“Sao không trả lời? Mình mới đi nói với mẹ cô bé rồi. Dì ấy đã tiếp thu ý kiến, nói chắc chắn sẽ để ý hơn. Dì cũng sợ Tiểu Nhạc không hiểu chuyện, sau này sẽ chịu thiệt.”

“Cậu giận à?”

“Cậu đừng giận… Lúc cô bé nói muốn mình làm bạn trai mình đã từ chối rồi. Mình bảo cô bé bây giờ đừng tìm mình làm bạn trai, sau này cũng đừng tìm. Cậu đừng giận.”

“Hạ Kỳ? Hạ Kỳ? Hạ Kỳ Kỳ?”

Tin nhắn thoại cuối cùng dừng ở khoảng 6 giờ hai mươi mấy phút.

Chắc là gửi xong thấy cô không trả lời nên đã add friend Mai Tử.

Kéo đến tin nhắn cuối cùng, bắt gặp tin nhắn Doãn Hãn Thần mới gửi đến.

Biểu cảm con mèo hoảng sợ đến ngẩn cả người.

Ngay cả lông cũng dựng hết lên.

Bổ sung thêm một tấm ảnh chụp màn hình cậu với Mai Tử nói chuyện.

Mai: [Tôi bảo anh chọc cậy ấy giận, cậu ấy bảo tôi đang nói linh tinh gì thế.]

Mai: [Ảnh chụp màn hình.jpg]

Mai: [Ảnh ông cụ ngồi trong tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg]

Thần: [Cảm ơn.]

Cùng lúc đó…

Như thể đang trả lời cho tấm ảnh chụp màn hình này, cuộc trò chuyện riêng với Mai Tử cũng nhảy liên tục trên góc màn hình.

Từng tin nhắn một đều đang lên án cô…

[Hạ Kỳ Kỳ, sao cậu có thể như vậy chứ?]

[Anh ấy đợi cậu hơn một tiếng! Thế mà cậu lại đi ăn cơm? Anh ấy tưởng cậu giận không thèm để ý đến anh ấy, cậu biết không?]

[Thần Đại thật đáng thương! Hạ Kỳ Kỳ! Cậu không có trái tim mà!]

Hạ Kỳ: …?

Cô mới không nhìn điện thoại di động có một tiếng đồng hồ thôi mà…

Sao đột nhiên lại biến thành người tệ bạc đến vậy rồi?

Không thể hiểu nổi.

Cô: [Nhưng mà, mình thường xuyên không trả lời tin nhắn vài tiếng mà… Hơn nữa không phải lúc nào mình cũng mang theo điện thoại bên người. Một hai tiếng không xem tin nhắn không phải rất bình thường sao…]

Mai Tử…

Mai Tử không trả lời.

Mà trở tay gọi thoại luôn.

Mở màn là một tràng dạy dỗ đổ lên đầu.

“Trời ơi cái cô nàng không biết ý tứ gì này!”

“Mình hỏi cậu, trước đó hai người đang nói cái gì? Anh ấy tưởng là cậu đang giận đó có biết không? Mình nói với anh ấy cậu là như vậy, không đọc tin nhắn là chuyện bình thường. Nhưng anh ấy nói, cậu vừa nhắn hai đoạn dài một giây trước, anh ấy trả lời bằng một tin thoại, chưa đến 30 giây sau cậu đã biến mất tăm.”

“Hạ Kỳ Kỳ, cậu đã làm gì thế hả?”

Hạ Kỳ: …

Cô: “Cậu hỏi nhiều quá. Mình trả lời câu hỏi đầu tiên trước… Là cậu ấy gửi cho mình video đến bãi biển chơi, sau đó nói chuyện với mình. Mình nghe được tiếng mẹ cậu ấy và mẹ Tiểu Nhạc nói chuyện Tiểu Nhạc muốn Doãn Hãn Thần làm bạn trai cô bé. Mình cảm thấy Tiểu Nhạc đã mười hai tuổi rồi, cần được chỉ bảo đúng đắn… nên mình nhắn cho cậu ấy hai đoạn tin nhắn.”

Mai Tử: “… Là hai đoạn tin nhắn kia à?”

Hạ Kỳ: “À…Ừ.”

Mai Tử: “Có tiện không? Mình xem thử.”

Hạ Kỳ ngẫm nghĩ một lát, không có gì không thể xem.

Tách một tiếng chụp màn hình, gửi sang cho cô nàng.

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô nàng ở đầu dây bên kia yên lặng khoảng chừng mười mấy giây.

Cuối cùng thở ra một hơi thật dài: “… Quá thẳng. Hết cứu! Hay thôi cậu cứ cố gắng học tập đền đáp cho nước nhà đi. Đất nước cần người tài như cậu đó.”

Hạ Kỳ:…

-

Đảo Tây.

Trong nhà còn thoang thoảng mùi lá sậy và gạo nếp từ những chiếc bánh ú vừa ăn xong, hòa quyện với một chút hương vị biển nhè nhẹ.

Là bởi mọi người vừa ăn cơm xong, mùi thơm hãy còn vương.

Cậu thiếu niên đã thay đồ ngủ, ôm mèo Ragdoll mập dựa lưng vào ghế lười, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* lưng mèo.

Trên điện thoại di động vẫn còn hiện tin nhắn Mai Tử mới gửi: [Cái con người này quá đáng thật đấy! Để mình đi dạy dỗ lại cậu ấy!]

Thời gian hiển thị là 10 phút trước.

Trong khoảng thời gian này, cô gái không gửi thêm bất cứ tin nhắn nào khác.

Cậu nghĩ ngợi một lát rồi vẫn mở khung chat ra, gửi icon mèo thò đầu.

Lần này đối phương trả lời lại ngay.

[Đang bị dạy dỗ…][Emoji bĩu môi]

Cùng với một icon con mèo Ragdoll ảo não cúi đầu.

Nền khung chat là ảnh góc nghiêng của cô gái mà cậu đã chụp được lúc đi Thượng Hải.

Thiếu nữ hơi ngước cằm, mái tóc lưa thưa khẽ lay động trong gió đêm.

Phía xa trên bầu trời, pháo bông đang nở rộ từng cụm.

Đầu ngón tay cậu lướt qua gò má cô gái, khẽ thở dài một tiếng khó mà nghe được.

[Sao lại chậm chạp thế…]

Cũng lúc này, cô gái nhỏ nhắn tin đến.

[Doãn Hãn Thần, cậu có tiện nghe điện thoại không?]

Cậu suy nghĩ một lát bèn gọi sang.

“Alo… Doãn Hãn Thần.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái vọng từ bên kia đầu dây đến, nghe hơi chột dạ.

Cậu v**t v* con mèo lười trong ngực, cố ý không lên tiếng.

“Cậu… Cậu đang làm gì thế?”

“Đang ăn cơm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Đối phương rõ ràng nghẹn lại. Một lát sau mới ấp úng ngắc ngứ nói: “À…”

Sau một khoảng yên lặng, rốt cuộc cô cũng kịp phản ứng lại, hỏi: “Thế sao không nghe cậu nhai cái gì…”

Doãn Hãn Thần:…

Không biết làm sao: “Chọc cậu thôi, mình không ăn cơm.”

“À… Thế, thế cũng tốt…”

“Cái đó, Doãn Hãn Thần… Sau này mình sẽ để ý trả lời tin nhắn, không đột nhiên biến mất nữa đâu…”

Ha, đột nhiên bắt đầu hiểu chuyện rồi đó.

Hình như Mai Tử dạy dỗ có chút hiệu quả rồi.

Ngón tay cậu thiếu niên khẽ gãi dưới cằm mèo, v**t v* từng chút một: “Bạn Mai đã nói gì với cậu thế?”

Ở bên kia đầu dây, cô gái cầm điện thoại cứng người.

Mai Tử nói cái gì?

Nói cô không có trái tim… Còn bảo cô hết thuốc chữa…

Rồi cúp điện thoại.

Hạ Kỳ phải suy tư một hồi mới lúng túng mở miệng: “… Cậu ấy, ừm… cậu ấy nói mình học cho giỏi, đền đáp nước nhà.”

Doãn Hãn Thần: “… Có phải cậu ấy còn bảo cậu hết thuốc chữa đúng không?”

Hạ Kỳ: “…”

“Không có.”

Mạnh miệng, chắc như đinh đóng cột.

“Thật sự không có?”

“Không có.”

“Thế à…”

Cậu thiếu niên vừa nói vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng lúc nãy cậu ấy nói hết với mình rồi… Cái cô Mai Tử này, sao mới quen biết đã dám lừa người rồi.”

Hạ Kỳ:…

“Trời đất! Nói thì nói!”

“Cậu ấy bảo mình quá thẳng, hết thuốc chữa, không bằng học hành cho giỏi sau này đền đáp nước nhà. Cậu ấy sẽ cố khuyên cậu nghĩ thoáng ra!”

Mấy. Người. Này!

Thật là, làm gì vậy chứ…

Phiền thật!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...