Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 40: Cùng nhớ (2)



Ngày hôm sau, tiết Đoan Ngọ.

Ông bà cùng đến đón lễ, ngồi trong phòng khách gói bánh ú.

Hạ Kỳ ở trong phòng học, quạt gió chạy ù ù thổi rèm cửa bay lên phấp phới.

Bên ngoài cánh cửa cách âm không tốt vọng đến tiếng nói chuyện của mọi người.

“Đồng chí Hạ Cảnh Hòa, ông có thể gói cái bánh ú này chặt chút được không? Tôi mới cầm lên đã bung hết ra rồi.”

“Bà Trần, bà thấy mình tốt hơn tôi chỗ nào?”

“Tôi quả thật không biết gói nhưng ít ra tôi tự hiểu lấy mình…”

“Không sao, không sao, miệng hai đứa hoạt động là được rồi. Mẹ với ông Hạ gói cho. Ông Hạ đã học cả tuần trời, phải để cho ông ấy thể hiện tài năng chứ.”

Phòng khách ồn ào thế nhưng đầu bút cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn không ngừng.

Mãi cho đến khi màn hình điện thoại hiển thị thời gian tự học kết thúc, tiếng chuông nghỉ ngơi vui vẻ vang lên, bấy giờ Hạ Kỳ mới thoát ra khỏi phần mềm tự học.

Trên Wechat có không ít tin nhắn gửi đến. Hạ Kỳ mở avatar hình mèo Bố Bố của Doãn Hãn Thần ra trước.

[Livestream đút sữa, có muốn ghé qua xem không?] [Chuyển tiếp.]

Thời gian là 10 phút trước.

Mai Tử liên tục gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ ba người, hết tin này đến tin khác, điện thoại di động không ngừng rung lên.

[Mai Mai Tử: Lần đầu tiên mình thấy nhiều mèo con như thế luôn á! Lại còn là livestream! Đáng yêu chết mất thôi!]

[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]

[Mai Mai Tử: Tay của Thần Đại đẹp quá đi mất! Nhìn mà DNA của mình cũng rạo rực!]

Hạ Kỳ bị cô nàng chọc cười, mở tin nhắn chuyển tiếp của Doãn Hãn Thần ra.

Vừa vào đã nghe thấy tiếng bú sữa mẹ “chóp chép”.

Một con mèo nhỏ ngậm núm ti giả m*t sữa thỏa thuê, đôi bàn chân nhỏ vô thức đạp không khí.

Bốn con khác vây bên cạnh, kêu lên meo meo.

Giọng nói dịu dàng của cậu trai vang lên từ bên cạnh: “Chào đời ngày 3 tháng 5, hôm nay mấy bạn nhỏ này mới vừa tròn tháng, ăn càng ngày càng nhiều, sau này phải càng cố gắng bán tranh để nuôi chúng nó rồi.”

“Được rồi, được rồi, không còn sữa nữa rồi, không thấy hút mãi chẳng ra gì à?”

“Ti giả này đâu phải của mẹ chúng mày, có cọ cũng vô ích thôi, không ra sữa đâu.”

Trên màn hình chat toàn là tiếng cười ha ha của mọi người.

[Đại Đại làm tôi cười chớt mất! (Đừng có cọ tôi, tôi không có sữa đâu!) (Không mà!)]

[Nói chứ, bé Hồng mới ăn xong mà, sao cũng nằm bên chân chờ được đút sữa thế kia.]

[Ha ha ha ha, tôi cũng thấy nè! Báo cáo! Bắt được một con đục nước béo cò muốn ăn hai lần!]

Sau khi mấy con mèo cưng này chào đời, vì để phân biệt chúng nên y tá ở bệnh viện thú cưng đã đeo cho mỗi con một cái vòng cổ màu sắc sặc sỡ.

Bé Hồng được nhắc tới trên màn hình chat chính là con mèo con đeo vòng cổ màu hồng.

Lúc này mèo con đang cào cào giày Doãn Hãn Thần, tiếng kêu còn lớn hơn cả mấy con chưa được ăn khác.

Cậu thiếu niên khó khăn lắm mới rút được cái núm ti giả từ trong miệng bé Tím ra, lại nghe được tiếng kêu meo meo, không biết làm sao đành ôm bé Hồng lên.

“Kêu cái gì vậy hả? Hử? Sợ tao không nhận ra là mày ăn no nhất, khỏe nhất chứ gì?”

Nói đoạn, cậu lại v**t v* lông cổ mèo con.

Mèo con nghiêng ngả nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu…

Động tác điêu luyện, nhìn đã biết không phải lần đầu tiên.

“Được rồi, được rồi. Biết mày thích tao. Nhưng em gái với em trai mày còn chưa được ăn nữa mà. Chơi một mình trước đi nhé! Ngoan.”

Giọng nói của cậu thiếu niên vừa dịu dàng lại vừa nuông chiều, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng, nâng niu.

Màn hình chat dấy lên một làn sóng "chua lè".

[Trời ơi, Đại Đại dịu dàng quá đi thôi… Sao lại có người dịu dàng được như vậy chứ? Giọng nói cũng dễ nghe nữa, tôi khóc đây…]

[Tay của Đại Đại cũng đẹp nữa. Mặc dù đeo bao tay nhưng không bị ảnh hưởng chút nào… Muốn xuyên hồn qua làm mèo của Đại Đại, huhuhu.]

[Tôi cũng vậy… Nhiều mèo con meo meo như vậy, sao lại không có chỗ cho tôi chứ QAQ.]

[Tôi thì khác, tôi muốn xuyên hồn qua làm cái găng tay của Đại Đại.]

[??? Thế tôi chỉ có thể xuyên hồn qua làm cái bình sữa trong tay Đại Đại thôi.]

Mọi người đang sôi nổi bàn tán, bên ngoài bỗng vang tiếng gọi ngọt ngào: “Anh Thần Thần.”

Giọng điệu trong trẻo, dễ nghe.

Tiếp đó, bên ngoài vang lên tiếng mẹ Doãn Hãn Thần nói: “Tiểu Nhạc đến rồi à? Thần Thần đang cho mấy bé con của Bố Bố uống sữa, ở bên trong đó. Cơ mà nó đang livestream, cháu để ý ống kính kẻo lộ mặt.”

“Dạ. Ba mẹ cháu gói ít bánh ú nhân gạch cua, còn có cả nhân nhím biển nữa, bảo cháu mang qua cho nhà bác ăn thử.”

“Ôi trời, sao mà tốn kém thế… Vất vả rồi, thay bác cảm ơn ba mẹ cháu nhé.”

Rồi sau đó bên trong ống kính chợt xuất hiện một đôi dép lỗ màu hồng.

“Ôi, anh Thần Thần đang cho mèo con bú sữa à? Anh trai em bảo từ khi Bố Bố sinh con xong là anh ngó lơ anh ấy luôn.”

“Em sờ mấy bé mèo con được không?”

“Giờ chưa được đâu, đợi thêm hai tháng nữa đi. Tầm tháng 9 là được.”

Doãn Hãn Thần vừa nói vừa cho bé Xanh bú sữa.

Cô gái nhỏ bấm đốt ngón tay lẩm bẩm: “Bây giờ là tháng 6, phải qua thêm hai tháng nữa… Tháng 7, tháng 8…Ơ? Không đúng! Tháng 8 là được rồi chứ?”

“Tháng 8? 7 8 là hai tháng nhưng phải chờ qua hết tháng 8.”

“Hả? Thật sao…?”

Cô gái nhỏ nghi ngờ nhân sinh. Trên màn hình chat cũng rối tung rối mù:

[Sao tôi thấy Đại Đại tính không được đúng cho lắm…]

[Không đúng sao? 8-6=2, không vấn đề gì. Là tháng 8.]

[Tôi cũng thấy không có vấn đề gì.]

[Hở…? Đúng thế không? Thế chắc là tôi bị ảo giác…]

Bạn Hạ Kỳ thiên tài khoa học tự nhiên ở bên ngoài màn hình: …

Đầu ngón tay động một lúc trên màn hình, cuối cùng vẫn không nhịn được gõ một dòng chữ:

[Bây giờ là ngày 3 tháng 6, chưa đến hai tháng thì là ngày 3 tháng 8, thế nên hẳn phải là đầu tháng 8 chứ không cần chờ cho hết tháng.]

Sau một câu nói này, mắt thường cũng thấy được màn hình sửng sốt mất mấy giây.

Sau đó…

Tua tủa một chuỗi “đáng sợ” và “mẹ ơi” ùn ùn hiện ra.

[Tự, tự nhiên xuất hiện học sinh giỏi.]

Hạ Kỳ: ???

Hả? cũng không cần phản ứng mạnh vậy chứ…?

-

Trong phòng livestream, Doãn Hãn Thần lần lượt đút sữa cho các bé mèo con. Sau đó mở một lon thức ăn cao cấp, pha với nước ấm, trộn thêm chút thực phẩm bổ sung dinh dưỡng đút cho Bố Bố.

Cuối cùng cầm khăn giấy bế từng bé mèo con lên.

Cô gái nhỏ tên “Tiểu Nhạc” dứt khoát cầm một cái đệm lót đến ngồi, hai tay đặt lên váy, ngoan ngoãn nhìn.

“Anh Thần Thần đang làm gì thế?”

“Mèo con không biết tự mình vệ sinh nên phải lau giúp chúng một chút.”

“Ồ… Bố Bố sinh được nhiều con thế này à? Nhiều quá đi mất…”

“Cũng bình thường. Mèo sinh bao nhiêu đứa cũng có, nhưng từ 4 đến 6 đứa là phổ biến nhất. Còn có mấy con đẻ được đến 9 đứa lận.”

“Ôi… Cực khổ quá đi mất. Mẹ em bảo, chỉ sinh anh trai với em thôi mà mẹ đã già đi hai mươi tuổi. Bố Bố thật lợi hại!”

“Đúng đó… Bố Bố rất lợi hại.”

Câu cuối cùng, giọng điệu của cậu thiếu niên rõ ràng mang theo ý cười.

Hạ Kỳ nhớ lại sáng sớm ngày 3 tháng 5 đó, khi Bố Bố khó sinh, đôi mắt cậu thiếu niên hiện rõ quầng thâm.

Đôi hàng chân mày luôn nhíu chặt… Rồi khi biết được mèo con và mèo mẹ đều bình an, nụ cười bỗng thư thái hẳn.

Ừ, cậu ấy thương mèo của mình thật.

Cô gái chớp mắt mấy cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bộ lông xù của con mèo trên màn ảnh.

Nghe cô gái nhỏ trong livestream vẫn đang luyên thuyên nói chuyện:

“Mẹ em bảo, sau này kết hôn rồi em cũng có thể sinh em bé.”

“Em hỏi mẹ thế khi nào em mới có thể kết hôn. Anh em lại bảo em phải có bạn trai trước đã… Nhưng mà em không có.”

Một lát sau, bỗng:

“Anh Thần Thần, anh đẹp trai như vậy, làm bạn trai em được không?”

Trong loa điện thoại bỗng vang lên tiếng ho khan không nhịn nổi của cậu thiếu niên.

Cả người cậu run lên, rõ ràng đang nén cười.

-

Màn hình chat vốn đang liên tục xuất hiện “mèo đáng yêu” lại quay ngoắt.

[Cái gì thế??!]

[Tỏ tỏ tỏ tỏ tình? Lần đầu tiên tôi mới nghe có người tỏ tình tùy ý như vậy đấy…]

[Chuyện này có thể nói thẳng được à? Không được! Các chị em ở livestream này không chịu thua đâu! Thần Đại, tôi yêu cậu!]

[Lấy số thứ tự tình yêu.]

[Lấy số thự tự tình yêu +1.]

[Mới tới! Các chị em đến đâu rồi? Xin hỏi tôi số mấy?]

Cùng lúc này, tin nhắn trong nhóm nhỏ ba người liên tục nhảy lên đầu màn hình:

[Mai Mai Tử: Trời… Mẹ ơi! Thần Đại đang livestream mà có người tỏ tình luôn! @Kỳ Kỳ Tử! Mau đến xem đi!]

[Mai Mai Tử: Nếu như hôm nay Thần Đại đón nhận lời tỏ tình này, thế thì tôi đây sẽ đại diện cho các chị em trong Hậu cung nhỏ biểu diễn cảnh thất tình trước QAQ.]

[Nghê Nghê Tử: ???]

[Mai Mai Tử: @Kỳ Kỳ Tử, mau đến đi! Mỹ nhân tập hợp! Cô bé đang tỏ tình kia còn gọi anh ấy là anh Thần Thần! Hơn nữa còn đem bánh ú qua cho nhà Thần Đại! Hay lắm! Chắc kèo là thanh mai trúc mã rồi!]

Hạ Kỳ chớp mắt mấy cái, ánh mắt rơi vào trên màn hình di động, nhìn đôi tay cô bé đặt trên váy, còn có cả mấy lọn tóc rũ bên tay.

Rồi cô nghe được giọng nói mang ý cười của cậu thiếu niên: “Sao đột nhiên lại bảo anh làm bạn trai em? Vì anh đẹp trai à?”

Trong giọng nói là vẻ cưng chiều mơ hồ.

Cô gái ra vẻ đương nhiên hỏi ngược lại: “Đúng vậy, không thì sao chứ?”

“Còn bé tí mà tìm bạn trai cái gì? Ngày mai anh đi nói chuyện với anh trai em, bảo anh trai em quản lý em cho tốt, xem em còn dám ăn nói bậy bạ không. Với lại, em mới mười hai tuổi, anh đã mười tám rồi, cách nhau đến sáu tuổi! Cho dù em có muốn tìm bạn trai cũng không đến lượt anh đâu, hiểu chưa?”

Cô gái nhỏ cái hiểu cái không, giọng lộ rõ sự thất vọng: “Hả… Tại sao chứ?”

Màn hình chat cười đến phát điên:

[Khùng thật đấy! Tôi còn tưởng thanh mai trúc mã… Không ngờ lại là một cô bé mới có mười hai tuổi!]

[Cô bé nhỏ trên đảo đúng là ngây thơ ha ha, con của cô tôi mới lớp bốn tiểu học đã bị giáo viên bắt quả tang yêu sớm rồi.]

[Bà dì đây xin tỏ bày. Bây giờ cảm thấy cách năm sáu tuổi có khác biệt lớn. Nhưng đợi sau khi đi làm rồi, chênh lệch trong khoảng mười tuổi đều là bạn đồng trang lứa hết. Thần Thần đừng vì tuổi tác mà bỏ lỡ mối nhân duyên nha ha ha!]

[Bà dì tán thành. Năm nay tôi hai mươi sáu, chín bỏ làm mười, tôi với Thần Thần đồng trang lứa. (Chống nạnh).]

Tất cả mọi người đều đang nói đùa. Ai cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Ngay cả Mai Tử trong nhóm chat nhỏ ba người cũng vui vẻ hơn khi nãy nhiều.

Chỉ có cô gái ngồi trước bàn học, đầu ngón tay chạm vào dòng bình luận của người tự xưng bà dì kia… Trong lòng có hơi bực bội.

Đột nhiên cảm xúc trùng hẳn xuống.

Cảm giác này…

Như có thứ gì muốn thoát ra.

Song lại trống rỗng, như thể chẳng có gì hết…

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...