Một tuần sau, bệnh cảm của Hạ Kỳ đã khỏe hơn nhiều, việc đầu tiên khi quay lại trường là chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ đầy căng thẳng.
Mưa đầu mùa càng lúc càng nặng hạt.
Thi xong buổi cuối, con đường đá xanh ở trường đã đọng lại một lớp nước mỏng.
Ở sân tập phía xa dường như được bao phủ bởi làn sương mỏng do những giọt nước mưa bắn tứ tung.
Cô gái cầm hộp bút, đứng ở hành lang lầu hai nhìn xa xăm ra bên ngoài.
Cửa sổ mở rộng, mưa như thác đổ hắt vào trong, phủ lên hàng mi dài của cô một tầng hơi nước.
“Cuối cùng cũng thi xong.”
Sau lưng vang tiếng cậu nam sinh.
Quay đầu lại, nhìn thấy cậu nam sinh mặc đồng phục kéo hành lý đi đến chỗ cô.
Hạ Kỳ đóng cửa sổ lại.
Tiếng mưa rơi rào rào như trút nước nhất thời cũng nhỏ đi nhiều.
Trông thấy hành lý trong tay cậu nam sinh, vẻ mặt cô đầy thắc mắc: “Có phải cậu quên mất rồi không? Chủ nhiệm lớp nói hôm nay thi xong buổi cuối, mọi 11.”
Dịch Thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Mấy chuyện mang tính hình thức này có tham gia hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ba mình nói đã làm xong thủ tục chuyển trường cho mình rồi, tiện thuận đường đón mình về luôn. Giờ ba đang chờ ở bãi đậu xe. Cậu về lớp đi… Nói tạm biệt với Chí Trạch và Dương Tử giúp mình. Bảo là mình có chuyện đi trước, sau này có thời gian rảnh thì tụ họp.”
Cô gái mấp máy môi, kéo tay áo cậu ta: “Nhưng mà…”
Cô muốn nói về lớp chào tạm biệt một tiếng cũng đâu chậm trễ bao nhiêu phút… Thật sự không cần vội vàng như thế.
Thế nhưng cậu nam sinh lại thuận thế đưa ông tay áo đến trước mặt cô, mỉm cười cắt lời.
Nói: “Sau này chuyển trường rồi. bộ đồng phục học sinh này có lẽ cũng chẳng còn mặc nữa. Trước khi đi… Cậu có ngại ký tên cho mình không?”
Hạ Kỳ ngẩn ra, vội vàng lục tìm bút lông từ trong túi.
Cô gái vội vã tìm. Cậu thiếu niên lẳng lặng chờ.
Đến khi cây bút mở nắp, đầu bút màu đen lộ ra… Bấy giờ Dịch Thời mới đưa tay sang.
Cô gái nắm lấy tay áo cậu trai bằng một tay, khom người ký tên, chữ viết xinh xắn.
Lông mi cụp xuống, run rẩy in bóng trên mí mắt.
“Ký xong rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hạ Kỳ nói, đoạn thẳng người dậy.
Cậu nam sinh cười thổi thổi tay áo, nói với cô: “Đưa tay đây.”
Hạ Kỳ do dự mở lòng bàn tay ra, hỏi: “Có cái gì muốn cho mình à?”
Một giây sau, trong lòng bàn tay có thêm cây kẹo m*t sữa Fujiya.
Còn cả một tấm thẻ đeo ngực nặng trĩu.
Trên thẻ viết:
Trường trung học số 1 Lăng Sơn thành phố Nam Kinh.
Lớp 11 (1): Dịch Thời.
Phía góc trái dán ảnh được chụp lúc mới nhập học.
Đó là một cậu thiếu niên mặt mày nghiêm túc đang mặc đồng phục học sinh.
Môi mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt có ánh sáng.
“Thẻ… Cho mình làm gì?”
Cô gái nhìn vật trong tay, lẩm bẩm nói nhỏ.
Đáp lại cô là tiếng bánh xe vali hành lý kéo lê trên đất.
Ngẩng đầu mới thấy cậu học sinh mặc đồng phục đã kéo vali đi rồi.
Cậu ta quay lưng về phía cô, vung cánh tay vừa mới được ký tên lên.
-
Trong loa phát thanh ở hành lang vang lên tiếng chủ nhiệm khoa nói: “Lễ Trưởng thành sẽ được tổ chức vào lúc 4 rưỡi. Các bạn chưa về lớp tranh thủ thời gian về lớp ngay. Chủ nhiệm lớp sẽ sắp xếp kỷ luật trước.”
Hạ Kỳ nhìn nam sinh đã biến mất ở cuối hành lang, chớp mắt mấy cái, đi lên phòng học trên lầu.
Trong phòng học ồn ào. Sắp nghỉ hè rồi, mọi người đều rất phấn khích.
Mai Tử và Nghê Nghê đang vui vẻ bàn xem đến hè sẽ đi đâu chơi. Trần Chí Trạch và Dương Tử hẹn nhau ngày mai chơi game.
Thấy Hạ Kỳ quay về, bốn người đồng loạt ngẩng đầu hỏi: “Dịch Thời đâu? Không phải hai người thi chung một phòng à? Sao không về cùng?”
“Cậu ấy có chuyện đi trước rồi, bảo mình nói tạm biệt với mọi người.”
Bốn người có một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi…
Mấy ngày trước Dịch Thời có nói với mọi người chuyện chuyển trường, ý của một câu “tạm biệt” này đã quá rõ ràng.
Không gặp lại được nữa…
Ít nhất là trong năm tiếp theo, e là không gặp được.
Trần Chí Trạch nóng nảy đập sách xuống bàn, mắt ửng đỏ: “Bà nó! Sao cái thằng này vô tâm thế! Chuyện gì mà quan trọng như vậy? Ngay đến cả thời gian cho một buổi lễ Trưởng thành cũng không nặn ra được? Mọi người đã là bạn học với nhau hai năm, sau này tốt nghiệp có khi cũng không chụp chung được tấm ảnh nữa. Lễ Tốt nghiệp đã không đi được rồi. Khó khăn lắm mới có cái lễ Trưởng thành thế mà nó lại bỏ đi thẳng? Mắc cái gì…”
Sau đó, cậu ta vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.
Bởi vì đã là tiết cuối cùng của học kỳ này nên chủ nhiệm lớp thấy cũng không để ý đến cậu ta.
4 rưỡi, loa phát thanh trong lớp vang tiếng nhạc vui tươi.
“Mười tám tuổi, chí hướng đã định, trách nhiệm rõ ràng. Mười tám tuổi, chí hướng đã thành, trách nhiệm lớn lao.”
“Kính thưa các vị lãnh đạo, quý thầy cô và các bạn học sinh thân mến. Lễ Trưởng thành của khối lớp mười một với chủ đề “Tuổi mười tám hoài bão, cùng chung cảnh xuân tươi đẹp” của Trường trung học số 1 Lăng Sơn thành phố Nam Kinh sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Giọng điệu cao vút của bạn học làm MC vang lên trong loa phát thanh.
Thế nhưng Hạ Kỳ vẫn ngẩn ra, lòng bàn tay cầm thẻ tên của Dịch Thời toát cả mồ hôi.
Đang khi xuất thần, cô bị Mai Tử bên cạnh kéo tay áo một cái.
Quay đầu, nhìn thấy trên bàn đã có thêm quyển sổ ghi chép.
Trên giấy có một dòng chữ nhỏ: [Cậu đang ngẩn ngơ cái gì thế?]
Cô hí hoáy bút trả lời: [Không có gì.]
Cô gái ngay lập tức lấy quyển sổ về, lại ghi thêm một câu: [Không ngờ anh Thời nhà ta cứ thế mà đi, đến cả một câu tạm biệt cũng chẳng có. Mình còn chuẩn bị sổ lưu bút, muốn để cậu ta viết cho… Haiz, uổng công rồi.]
Hạ Kỳ trả lời cô nàng: [Có lẽ cậu ấy bận việc gì đó thôi.]
Ngẫm nghĩ một lát, vẫn viết ra vấn đề đang suy tư: [Trước khi đi, cậu ấy đưa thẻ tên của cậu ấy cho mình… Cậu biết cái này có nghĩa là gì không?]
Ngay lúc quyển sổ được đẩy qua, cô nghe rõ một tiếng hít hơi.
Sau đó, cô gái nhỏ cầm bút hí hoáy viết trên sổ.
[Trời ơi, cậu lại…! Hạ Kỳ Kỳ! Đưa thẻ là tỏ tình đó! Tỏ tình đó! Dịch Thời đang tỏ tình với chị đấy chị gái ơi!!!]
Ba dấu chấm than cuối cùng gần như chọc thủng cả giấy.
Hạ Kỳ ngẩn ra: [Tỏ tình?]
[Đúng vậy! Ngày nào cậu cũng chỉ lo học nên chắc không biết mấy chuyện này. Nếu như thích ai thì cứ đưa thẻ tên cho người đó, đây là quy tắc ngầm trong trường mà! Có điều, lúc cậu ấy đưa thẻ tên cho cậu, cậu ấy không nói rõ với cậu à?]
[Không… Cậu ấy chỉ đưa đồ cho mình xong rồi đi luôn.]
Mai Tử đọc được chữ trên giấy, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì vậy chứ…”
Bị giáo viên chủ nhiệm liếc mắt một cái cảnh cáo, vội vàng viết lên giấy một câu “tan học nói tiếp”, rồi nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng.
-
Trong loa phát thanh, giọng của học sinh dẫn chương trình vẫn vang vọng đầy mạnh mẽ.
“Mười tám tuổi, là độ tuổi từ non nớt bước lên ngưỡng cửa trưởng thành. Chim non học rời tổ, giương đôi cánh chưa từng trải qua giông bão hướng đến bầu trời.”
“Tương lai của chúng ta là tương lai gánh vác trách nhiệm. Tương lai của chúng ta là tương lai tràn đầy hy vọng.”
“Chúng ta có hy vọng, Tổ quốc cũng có hy vọng. Tương lai của chúng ta chính là tương lai của Tổ quốc.”
“Mười tám tuổi, độ tuổi tượng trưng cho sự trưởng thành và chững chạc, chào đón bạn, cũng chào đón mình, chào đón tất cả mọi người đang ngồi đây.”
“Bây giờ, mời toàn thể bạn học đứng dậy giơ tay trái lên, cùng tuyên thệ với mình.”
Dứt lời, trong lớp vang lên tiếng hô dứt khoát của lớp trưởng: “Đứng!”
Sau đó, tiếng kéo bàn ghế soàn soạt vang lên, tất cả mọi người cùng đứng dậy.
MC nói: “Tôi tuyên thệ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trong lớp cũng vang lên tiếng hô lanh lảnh: “Tôi-tuyên-thệ!”
“Một năm sau, cùng với vô vàn những tháng năm sau này, chúng tôi sẽ dốc hết sức lực, gương cao cánh bay.”
“Chúng tôi ôm lấy tự do, cũng sẵn sàng gánh vác trách nhiệm.”
“Mãi nhớ lý tưởng, không phụ thanh xuân.”
…
-
Theo loa phát thanh, giọng nói vang khắp sân trường.
Ở bãi đậu xe trường học, cạnh chiếc xe Hồng Kỳ màu đen.
Cậu nam sinh che dù đứng trong mưa, nhìn về phía tòa nhà lớp học ở phía xa, mắt nhìn xa xăm.
Ở cửa sổ lầu bốn, ánh đèn chân không hắt lên mái tóc đuôi ngựa của cô gái xinh xắn.
Bên cạnh vang lên hai tiếng còi xe “bíp bíp”, sau đó cửa kính xe được kéo xuống.
Người đàn ông mặc âu phục đi giày da ló đầu, gõ gõ lên kính nói: “Lên xe đi. Một lát nữa học sinh tan trường thì khó đi lắm.”
Lúc này cậu thiếu niên mới thu tầm mắt lại, gật đầu một cái rồi ngồi vào vị trí ghế sau.
Chiếc xe nhỏ rời đi không chút chướng ngại.
Sân trường phía sau lưng còn vang lên lời kết sau cùng.
“Lễ Trưởng thành của Trường trung học số 1 Lăng Sơn thành phố Nam Kinh năm 2021 xin được khép lại tại đây.”
“Chí hướng tuổi mười tám, chúng ta đang trưởng thành.”