Ngày nghỉ hè đầu tiên, nhóm nhỏ Lục Nhân Hành im lặng lạ thường.
Như thể mọi người đã hẹn trước, không ai lên tiếng nói năng gì, ngay đến cả nhóm nhỏ ba cô gái bình thường tíu tít nay cũng yên ắng.
Hạ Kỳ ngồi bên bàn, nhìn tập đề đã lâu nhưng một chữ cũng không xem lọt.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo vui tươi, nhắc nhở: [Đã học được 50 phút rồi, nghỉ chút đi!]
Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng dậy.
Hôm nay ba mẹ đã đi làm cả, ở nhà chỉ còn một mình cô.
Mưa bên ngoài đã tạnh nhưng trời vẫn còn âm u, tin tức thời tiết nói tối nay sẽ mưa nữa.
Hạ Kỳ ngẫm nghĩ một lát, kéo ngăn kéo đầu tiên ở bàn học ra.
Tấm thẻ viết tên “Dịch Thời” nằm gọn trong góc hộp kính… Cùng với que kẹo sữa kia.
Có nên hỏi thử không…
Thật sự là tỏ tình hay sao?
Nhưng nếu như hỏi mà cậu ấy bảo đúng thì sau đó làm sao đây…?
Cô gái nhìn khung chat trên điện thoại, do dự không quyết.
Đúng lúc đó, vòng bạn bè hiện có người cập nhật.
Mở ra thì thấy ngay đầu trang, khung avatar một đám mèo con của Doãn Hãn Thần cực kỳ nổi bật.
Nhấn vào xem, quả nhiên cậu nam sinh vừa cập nhật trạng thái.
Là hai tấm hình, ở giữa có lẫn một bức tranh vẽ tay.
Bức đầu tiên là một gian nhà nhỏ hẹp.
Trong phòng chỉ có một cánh cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, có thể thấy một chùm tia sáng rọi qua lớp bụi bặm.
Ông lão ngồi xếp bằng trên giường đơn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người mặc áo sọc xanh trắng.
Mà trong bức tranh vẽ tay ở giữa, nơi ông lão ngồi đã biến thành buồng lái của thuyền.
Hoa cúc bách nhật và dây bìm bìm ngoài cửa sổ được thay thế bằng rạn san hô rực rỡ, có cả cá bơi qua lại trong đó.
Ông lão vẫn mặc cái áo sọc xanh trắng kia, chẳng qua trên đầu có đội thêm cái nón hải quân nữa thôi.
Tấm hình cuối cùng trong vòng bạn bè là ảnh ông lão quay đầu lại, nhắm về phía ống kính, giơ tay lên chào theo lễ nhà quân.
Trong mắt là nụ cười đầy kiêu ngạo.
Lần này cậu nam sinh vẫn không chú thích nhiều chữ, chỉ có một emoji hình hải quân đang chào.
Hạ Kỳ tiện tay nhấn nút thích.
Ngay lập tức nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần.
“Cậu học xong đang nghỉ ngơi à?”
“À… Cứ cho là thế đi. Thật ra chẳng học cái gì, cả ngày vô dụng…”
“Sao thế? Ngày đầu thi thử xong nghỉ ngơi thả lỏng chút cũng không sao mà. Có muốn video call không? Mình với ba mẹ đến viện dưỡng lão giúp đỡ, nhân tiện dẫn theo bầy nhỏ ra ngoài chơi.”
Hạ Kỳ nhìn thời gian một chút, đã 4 rưỡi chiều, dù sao bây giờ cũng không giải đề được nữa, quả quyết gọi video với Doãn Hãn Thần luôn.
Khi cuộc gọi kết nối, cô thấy ngay cằm của cậu nam sinh.
Bấy giờ Hạ Kỳ mới phát hiện, tại một vị trí hơi khuất ở dưới cằm cậu thiếu niên, có một nốt ruồi nhàn nhạt.
Bình thường hay cúi đầu không thấy rõ cho lắm, bây giờ lại lộ ra dưới ống kính, liếc mắt là thấy rõ ràng.
“Nhìn cái gì mà nghiêm túc thế? Chẳng lẽ đang học trên điện thoại đấy à?”
Cậu thiếu niên điều chỉnh vị trí xong, giọng nói vang lên từ trong loa.
Lúc này Hạ Kỳ mới phát hiện mình đã nhìn cái nốt ruồi của người ta rất lâu.
Miệng phản ứng nhanh hơn đầu óc, ngay lập tức nói: “Không…”
Nói xong mới bắt đầu hối hận.
Đến cả lý do leo xuống người ta cũng cho cô rồi, sao lại không làm theo chứ?
Ảo não…
Cũng may cậu thiếu niên chỉ cười nhạt một cái, cũng không làm khó cô nữa.
Ống kính chuyển hướng, quay về phía mấy con mèo con đang đuổi bắt bướm nhỏ trong sân.
“Sân đẹp thật. Vừa ra khỏi cửa đã có thể thấy biển… Tuyệt thật đấy.”
Hạ Kỳ nhìn về phía biển rộng bên ngoài sân, nhẹ giọng cảm thán.
“Ừ, đây là viện dưỡng lão ở Đảo Tây. Những người già neo đơn, mấy cặp vợ chồng không có con, hoặc người già mắc bệnh Alzheimer nhưng con cái không có thời gian chăm sóc đều sẽ được đưa đến đây. Trước kia là nhờ quyên góp và công sức của dân làng, viện mới duy trì được. Sau đó được Chính phủ tiếp quản thì điều kiện mới khá hơn.”
“Hóa ra là thế… À, mình mới thấy tranh của cậu.” Hạ Kỳ nói.
Nói xong mới nhớ là vì mình nhấn like nên hai người mới có cuộc điện thoại này.
Vội vàng cho qua: “Xin lỗi nhé, mình quên mất mình mới like cho cậu… Vẽ đẹp lắm.”
Bên đầu dây bên kia hơi đứng hình, sau đó ống kính quay lại.
Bất ngờ, trên màn hình xuất hiện gương mặt cậu thiếu niên.
Ánh mắt ôn hòa nhưng sâu thẳm, dường như đang nghiêm túc ngắm nghía.
“Cậu hơi lơ đãng. Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Cô gái ngẩn ra.
Vô thức quay đầu nhìn về phía thẻ tên trên bàn.
“Hôm qua là ngày cuối cùng của lớp 11, Dịch Thời… Ừm, là cậu nam sinh cùng đi Thượng Hải với chúng ta đó, không biết cậu có nhớ không… Hết năm lớp 11, cậu ấy phải chuyển trường ngay.”
“Ừ, mình có nhớ cậu ta.”
“Ngày hôm qua là ngày cuối cùng ở trường. Cậu ta… Đưa thẻ tên cho mình.”
Cậu nam sinh nhíu mày thắc mắc: “Đưa thẻ tên cho cậu? Thẻ tên gì?”
“Thẻ tên trong trường ấy, trên đó viết tên mọi người.”
Hạ Kỳ nói.
Rồi sau đó, cô thấy cậu trai trong màn hình đã trượt ra khỏi khung hình một nửa, đôi mắt cụp xuống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Bất chợt, cô nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Có phải cậu đang tra đưa thẻ tên có ý nghĩa gì không?”
Người trong màn hình bấy giờ mới ngồi thẳng lại: “Khụ, có hơi tò mò.”
Sau đó gằn từng chữ mà đọc: “Xin hỏi, con trai tặng thẻ tên cho bạn nữ là có ý gì? Có khả năng cũng chẳng có ý gì đâu.”
Hạ Kỳ:…
Xì.
Thật ra thì cô cũng chỉ tra ra được thế thôi.
“Mai Tử bảo với mình, trong mấy bộ phim học đường đều diễn như thế.”
Doãn Hãn Thần: “… Dịch Thời thích xem phim học đường à?”
Hạ Kỳ bị hỏi mà ngẩn ra, rồi chợt nghĩ đến: Dịch Thời cũng giống như cô, hầu như không xem phim.
Mỗi lần đám người Mai Tử bàn tán về mấy bộ phim đang hot, Dịch Thời không hề tham gia vào.
Hơn nữa, phim học đường? Chắc cậu ta còn chẳng quan tâm.
Chưa kịp suy nghĩ thông suốt, Doãn Hãn Thần ở phía đối diện lại lên tiếng: “Mấy chuyện ít được chú ý này có tra Baidu cũng không ra. Nếu bình thường cậu ta không xem phim học đường thì chắc không biết được đâu nhỉ? Cậu nghĩ sao?”
Lần này Hạ Kỳ hoàn toàn bị cậu dẫn dắt.
Cô nhấp môi, do dự: “Mình thấy… Thế… Thế sao cậu ta phải đưa thẻ tên cho mình?”
Cậu thiếu niên hạ thấp tầm mắt, miệng hơi mím lại: “Mình cũng không biết, không thì cứ hỏi cậu ta đi. Nhưng mình thấy cậu đừng nên hỏi. Nếu như cậu ta thật sự tỏ tình với cậu thì cậu trả lời làm sao? Chấp nhận yêu đương với cậu ta à?”
Hạ Kỳ vội vàng lắc đầu: “Sao mà được chứ? Tự nhiên nói chuyện yêu đương vậy, nói…”
“Vì thế nên mình cảm thấy không cần thiết phải hỏi đâu. Nếu không muốn đồng ý thì chi bằng ngay từ đầu đừng xé rách lớp giấy này.”
“Nhưng mà…”
Hạ Kỳ muốn nói, nhưng đến cả ý nghĩa của việc đưa thẻ tên cô cũng không biết. Với Dịch Thời mà nói, cái này bất công lắm nhỉ.
Bỗng cậu thiếu niên đanh mặt, gọi cô: “Kỳ Kỳ.”
“Hả…?”
“Không có nhưng mà.” Doãn Hãn Thần nói: “Thật ra, tất cả đều là do Dịch Thời tự chọn. Để cậu biết ý nghĩa hay không, hoặc thông qua Mai Tử nói cho cậu biết ý của cậu ta… Cậu có nghĩ tới không? Những chuyện này đều là quyết định của Dịch Thời.”
Cậu nói: “Kỳ Kỳ, nếu quả thật muốn cho cậu biết thì ngay lúc đưa đã nói rồi.”
Cậu nói tiếp: “Cậu ta vốn không muốn để cho cậu biết. Hay là nói… Cho dù có biết thì cũng không muốn xé rách lớp giấy này giữa hai người.”
Ba câu nói của thiếu niên khiến Hạ Kỳ không cách nào phản bác.
Không sai. Dịch Thời cũng không muốn xé rách lớp giấy này.
Vào lúc bản thân cô thốt lên một câu “sao đồng ý được”, cô đã lờ mờ cảm nhận được rồi.
Hoặc là nói, thật ra Dịch Thời đã sớm biết: Bày tỏ chắc chắn sẽ bị từ chối.
So với “bị từ chối, cuối cùng chẳng thể làm bạn” thì như bây giờ hiểu nhưng không nói ra mới là tốt nhất.
Vô hình, Hạ Kỳ nhớ lại câu nói vừa nuông chiều vừa bất lực của cậu thiếu niên lúc ở Bến Thượng Hải.
[Có lúc cảm thấy cậu rất nhạy cảm, nhưng có lúc cậu lại rất chậm hiểu.]
Hóa ra là ý này sao…
“Doãn Hãn Thần, mình chậm hiểu thật đấy, đúng không?”
Cô nhìn mưa rả rích rơi bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hoang mang.
Nghe trong điện thoại vang lên một tiếng chắc như đinh đóng cột: “Ừ.”
Sau đó giọng cậu đổi hướng, xen lẫn ý cười: “Nhưng chậm hiểu cũng có cái hay của chậm hiểu. Mình cảm thấy có lẽ vì cậu chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này nên mới dồn hết tất cả tâm trí vào chuyện học. Nói không chừng Dịch Thời là bởi ngày nào cũng suy nghĩ lung tung nên mới phân tâm, thành tích cũng vì thế mà tụt đấy nhỉ?”
Đứng đắn chỉ được có ba giây.
“Vì cậu ta phải học những cái khác nữa, còn phải tham gia các dự án nên thành tích mới tuột dốc! Cậu đừng có nói linh tinh.”
Người trong màn hình không ngừng lắc đầu: “Mình mới nói có mấy câu mà bảo vệ người ta ghê thế. Quả nhiên, người đã từng tỏ tình đúng là có đãi ngộ khác mà.”
Hạ Kỳ: “Mình… Đâu có! Cậu đừng nói linh tinh!”
Thiếu niên híp mắt, bật ra một tiếng cười nhẹ: “Chọc cậu thôi.”
Xấu xa!
-
Giải quyết vấn đề vẫn luôn đè nén trong lòng xong, Hạ Kỳ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào một hơi thật dài.
Lại nhắc đến đề tài lúc nãy chưa nói xong: “Lúc nãy cậu vẽ ông cụ ở trong phòng rồi ra tới biển à? Nhìn có hơi giống như photoshop bằng tay ấy.”
Doãn Hãn Thần gật đầu một cái: “Trước đó có nói chuyện với các cụ ở đây, nói đủ chuyện tiếc nuối, phát hiện ra còn nhiều điều nuối tiếc lắm nên mình mới nảy ra ý vẽ lại những điều đó cho họ. Ông cụ Lý được vẽ hôm nay nói nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời ông cụ chính là lúc còn trẻ sức khỏe không tốt, không thể tham gia nghĩa vụ quân sự, không làm Hải quân được…”
Hạ Kỳ phóng to, phát hiện bộ đồ trên người ông lão đã đổi thành quân phục Hải quân, trên vai còn đeo huy chương.
“Hóa ra là ý này à… Chẳng trách trong bức tranh thứ ba, ông cụ cười vui vẻ đến vậy.”
“Đây là loạt tranh tên là “Tìm lại những thứ đánh mất”. Trước đó mình đã gửi bài tham gia cuộc thi Mỹ thuật quốc gia, giành được giải bạc, đoán chừng sắp được công bố rồi. Nhờ cuộc thi này mà giáo sư từ Học viện Mỹ thuật Trung ương đã liên lạc với mình.”
Hạ Kỳ: “Sau đó…?”
Doãn Hãn Thần: “Sau đó cho mình một suất đặc cách tuyển thẳng.”
Hạ Kỳ: !!!
Mặc dù đã sớm biết trước Doãn Hãn Thần sẽ đi con đường đặc biệt này, song không ngờ lại là tuyển sinh đặc biệt “trước thời hạn!”
“Thế nên cậu đã chắc chắn có thể đến viện Mỹ thuật Trung ương?”
Trời ạ!
Ba tháng trước bọn họ đã hẹn sẽ đến Bắc Kinh với nhau, vậy mà không kịp trở tay, đối phương đã đứng ở vạch đích rồi.
Nhất thời, Hạ Kỳ cảm thấy áp lực hơi lớn…
Nhưng cũng rất kích động!
Cô gái nhỏ tỏ ra mừng rỡ. Cậu nam sinh nhịn cười gõ gõ vào điện thoại: “Bạn học nào đó ơi, bình tĩnh chút. Vì mình còn chưa xác định mà. Cậu như vậy làm mình bị bối rối đấy.”
Hạ Kỳ: “Hả?”
Doãn Hãn Thần: “Đúng là được tuyển thẳng, nhưng giáo sư có yêu cầu về điểm văn hóa của mình.”
Hạ Kỳ:…
Điểm văn hóa…
Nếu như nhớ không lầm thì hình như lớp văn hóa của Doãn Hãn Thần không ra đâu vào đâu hết?
“Yêu cầu bao nhiêu?”
“Năm trăm trở lên.”
Chỉ có năm trăm.
Cô gái thở ra một hơi thật dài.
Còn chưa kịp thở ra xong hết một hơi, đã nghe thấy cậu thiếu niên u oán nói: “Hai hôm trước mình làm một bài thi thử, khụ, tổng điểm là 370.”
Hạ Kỳ:…???
Ba trăm mấy? Mấy trăm bảy cơ?
Trời… Xin hỏi, thật sự nghiêm túc thi ra được từng này điểm sao?
Có lẽ vẻ khiếp sợ của cô quá rõ ràng, cậu thiếu niên ở bên phía đối diện thở dài một hơi: “Nên tiếp sau đây mình phải học hành chăm chỉ rồi. Mời gia sư một kèm một, bắt đầu từ ngày mai sẽ học thêm cả ngày.”
Hạ Kỳ: “… Cậu cố gắng lên.”
Bị hỏi ngược lại: “Chỉ có một câu cố gắng lên thôi sao?”
Hạ Kỳ:…
“Hoặc… Có gì không hiểu có thể hỏi mình?”
“Được.” Cậu nam sinh đáp lại ngay: “Nhưng mà… Mình có hơi chậm, có thể xin một thẻ bài tha thứ của giáo viên Hạ trước không?”
“Là cái gì thế?”
“Ý là, nếu mình phản ứng quá chậm chọc cho cậu tức lên, thì nể tình đầu óc mình không được tốt cho lắm mà đừng giận nhé.”
Hạ Kỳ:…