Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 47: Tiếng vọng (2)



Đề thi Đại học không khó như tưởng tượng. Thời gian thi mất hai hôm, buổi thi nào cũng rất suôn sẻ.

Chiều ngày 7, Hạ Kỳ vừa bước ra khỏi trường thi đã thấy ba mẹ vẫy tay với mình, thế mới biết họ đã xin nghỉ phép, buổi chiều cố ý đến đón cô.

“Con gái bảo bối thi xong rồi à, có mệt không?” Mẹ đi nhanh đến, đón lấy túi tài liệu trong tay cô, một mực hỏi han ân cần: “Đúng là mười năm học tập gian khổ. Có khát không? Ba cố ý mua trà sữa ở gần đây cho con đây, mau uống thử đi.”

Hạ Kỳ nhận lấy ly trà sữa có in hình đầu gấu trúc, cười hút một ngụm lớn: “Uống ngon lắm, cảm ơn ba.”

“Ôi, Kỳ Kỳ nhà hai người đúng là học hành chăm chỉ, chứ con nhà chúng tôi cà lơ phất phơ cả mười mấy năm năm, trừ việc học mãi chẳng ra hồn thì chuyện nào cũng biết hết.”

Mẹ Mai Tử ở bên cạnh nói chuyện, trong tay cũng cầm ly trà sữa, nhìn dáo dác quanh trường học.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao còn chưa ra nữa? Không phải là thi không tốt đấy chứ… Thật là, chẳng lẽ thi kém thì không cho nó uống trà sữa chắc.”

Mẹ Nghê Nghê cũng lại gần nói chuyện: “Cô đúng là thích còn chối. Có cái gì Mai Mai nhà cô làm mà không thành không? Miệng thì chê, cứ bảo con gái nhà mình thế này không được thế kia không xong, thế mà không biết tẩm ngẩm tầm ngầm trong bụng thích đến mức nào rồi đây, chậc chậc chậc.”

Mọi người đứng dưới bóng cây nói chuyện rôm rả.

Mặt trời rất rạng. Bầu trời trong xanh.

Đến khi nhóm người ở trường bắt đầu tản dần đi, mọi người chờ đợi bắt đầu thấy sốt ruột, bấy giờ mới thấy cô gái nhỏ mặc váy đồng phục đeo cặp sách vui vẻ chạy đến.

Mái tóc tết bím vung vẩy, sau lưng còn có Nghê Nghê không ngừng đảo mắt.

“Trời đất ơi, tôi tự do rồi! Lộ Xuân Mai tôi từ nay trở đi đã hoàn toàn tự do rồi!”

“A a a, có cả trà sữa để uống này! Cảm ơn mẹ! Mẹ đúng là dì yêu của con!”

Hạ Kỳ nghe thấy câu “dì yêu của con” mà suýt chút nữa phun hết cả ngụm trà sữa trong miệng ra ngoài.

Cách gọi gì thế này?

Hơn nữa…

Hạ Kỳ nhìn cô bạn kỹ càng từ trên xuống dưới, thấy trên mặt cô bạn là lớp trang điểm tinh xảo, bỗng có hơi mờ mịt.

“Mình nhớ lúc cậu vào phòng thi còn để mặt mộc mà… Mình nhớ nhầm à?”

Nghê Nghê đứng một bên buông tay: “Cậu không nhớ lầm đâu. Bà chị này thi xong thì kéo mình ra vườn hoa nhỏ, trang điểm hết hơn nửa tiếng đồng hồ! Chị ta bảo đời người phải có cảm giác trang trọng.”

Hạ Kỳ:…

Cô bạn ra vẻ xấu hổ lấy ly trà sữa che mặt, nghiêng đầu: “Ôi ôi, nói xem có xinh không?”

Mấy vị phụ huynh đợi mất cả nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng cười phụ họa:

“Xinh! Xinh lắm!”

“Rất xinh!”

Không có tí mất kiên nhẫn nào.

Cô gái nhỏ nhảy cẫng lên: “Yeah! Đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm thôi! Mấy cái khác chưa bàn đến, trước cứ cho con mười cân tôm hùm đất đã!”

-

Mọi người ăn bữa tối ở Đền Khổng Tử, các vị phụ huynh đã bao trước một phòng.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chưa gì đã đến 9 giờ tối.

Hạ Kỳ nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần hỏi cô có dự tính gì cho kì nghỉ chưa.

Thuận tiện, cô cũng mở lời trò chuyện với Mai Tử và Nghê Nghê.

“Có muốn đi làm không? Mình thấy như vậy có thể tích lũy chút kinh nghiệm xã hội.”

“Làm thêm cái gì chứ! Khó khăn lắm mới được nghỉ, nhất định phải đi du lịch!”

Vì lẽ đó, đề tài đã dẫn sang chuyện đi du lịch.

Hai cô bạn tốt nói từ Thiểm Tây đến Xuyên – Tạng* rồi lại từ Xuyên – Tạng bàn đến Tân Cương. Núi tuyết ở tỉnh Đông Tam đến sa mạc ở Đại Tây Bắc, rồi lại đến thảo nguyên ở Mông Cổ…

(*) Tứ Xuyên – Tây Tạng.

Có quá nhiều lựa chọn, mãi cho đến lúc tan cuộc vẫn không đưa ra được kết quả gì.

“Tháng 7 tháng 8 mà đi sa mạc, chị gái ơi sao chị không giết mình luôn đi.”

Nghê Nghê vừa ra khỏi nhà hàng vừa than thở.

“Mình chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ có bảo phải đi thật đâu… Nếu muốn mát mẻ, chi bằng đến Tây Tạng đi.”

“Cảm ơn, nhưng mình sợ độ cao.”

“Trời trời cái con người này sao lại lắm chuyện thế.”

“Hello? Bạn gì ơi, cảm phiền bạn xem lại mấy chỗ bạn tự chọn là chỗ nào đi, được không hả?”

Hai người chí chóe ồn ào, Hạ Kỳ yên lặng theo sau.

Còn chưa đi đến cửa đã nghe tiếng sấm ì đùng vang lên.

Gió từ bên ngoài thốc đến, cuốn theo mùi tanh ẩm ướt của nước mưa.

Trời lại mưa rồi.

Các ông ba nhanh chóng che dù đi lấy xe. Các mẹ thì đứng trong tiệm nói chuyện.

Họ bàn về mùa mưa dầm tháng 6 ở Nam Kinh, nhiều ngày không thấy được mặt trời, còn cả mực nước sông Tần Hoài dần dần dâng cao.

Hạ Kỳ chớp mắt mấy cái, nhìn mấy giọt mưa rớt xuống từ dưới mái hiên như chuỗi hạt châu.

Bảng hiệu “Đền Khổng Tử” ở phía đường phố đối diện như bị nhuộm trong hơi nước của cơn mưa lớn này.

Bỗng linh cảm chợt đến, cô quay đầu nói: “Không thì đi Vân Nam đi?”

Hai cô bạn sửng sốt một chút, sau đó mắt sáng bừng lên.

“Được đấy! Đi Vân Nam đi!”

-

Năng lực hành động của mọi người rất mạnh. Mai Tử và Hạ Kỳ chịu trách nhiệm lên lịch trình, mỗi thành phố sẽ đi đến chỗ nào, ăn gì, chơi gì, ở lại bao lâu, thậm chí còn làm cả bảng Excel.

Được nửa đường lại vì Doãn Hãn Thần và Mục Sinh cũng tham gia nên lập nhóm chat năm người. Mọi người cùng nhau đặt vé máy bay, đặt chỗ nghỉ, chỉ trong một tuần đã quyết định xong lịch trình.

Thế là, đúng sáng ngày 21 tháng 6 lên đường, bay từ sân bay Lộc Khẩu đến Côn Minh.

Mùa hè đã đến, thời tiết Nam Kinh quang đãng hiếm thấy.

Mặt trời treo trên bầu trời xanh biếc sau cơn mưa. Ở bãi đậu máy bay, tiếng máy cắt cỏ kêu ong ong hòa cùng mùi cỏ xanh thơm ngát.

Còn nửa tiếng đồng hồ nữa máy bay sẽ cất cánh, hành trình kéo dài khoảng ba giờ, 2095 cây số.

10 rưỡi trưa, các cô gái và Doãn Hãn Thần sẽ cùng đáp xuống sân bay Trường Thủy.

Hạ Kỳ nhìn bậc thang máy bay, chậm rãi đi theo dòng người về phía trước.

Đã một năm không gặp, không biết đối phương bây giờ trông như thế nào.

Lần gặp mặt trước đó là năm ngoái ở Thượng Hải.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe Mai Tử sau lưng mở miệng: “Hôm nay mặt trăng đến gần Trái Đất, mặt trời chiếu thẳng chí tuyến Bắc. Gió mùa thổi hơi ẩm từ biển đến làm da trơn mịn màng. Áp suất thấp hình thành ở Mông Cổ khiến tim đập nhanh hơn. Cảm giác tê dại ở các đầu dây thần kinh dưới những tác động này, chính là đang biểu đạt tình yêu đấy.”

Hạ Kỳ nheo mắt, vô thức hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Mai Tử chớp mắt vô tội: “Tê giác đang yêu* đó, hôm nay là Hạ Chí mà. Mặt trời chiếu thẳng đến chí tuyến Bắc nên đột nhiên nhớ đến câu thoại này. Xời, cục cưng Kỳ Kỳ, cậu có cảm thấy da mình mềm mịn hơn nhiều không?”

(*) Tên một vở kịch.

Hạ Kỳ: …

Thế là, nói vòng vo một hồi, kết luận lại là câu da mềm mịn thôi sao?

Nghê Nghê cũng không chịu nổi nữa, lạnh nhạt đáp: “Nói nhảm cái gì thế? Ngày nào trời cũng mưa thì da lại chẳng đẹp lên. Đưa cậu đến Quảng Đông là da còn khá hơn nữa.”

Cô gái tức giận giậm chân: “Cậu không hiểu nghệ thuật gì cả!”

Nghê Nghê buông tay: “Nhưng mình hiểu Địa lý và cuộc sống, cảm ơn. Sau này mình học Nông nghiệp thì sẽ biết nhiều hơn nữa.”

“Haiz! Cậu cũng là người khô khan! Cậu, cậu,, hai người các cậu đều là đồ khô khan!”

-

Máy bay bay từ Nam Kinh đến Côn Minh. Trong nhóm chat nhỏ, mọi người vẫn đang tán gẫu.

Mai Tử: “Chúng mình lên máy bay rồi! Sắp cất cánh rồi! Quét mã đi, để lên máy bay còn giữ liên lạc!”

[Mục Sinh: Mình với A Thần cũng chuẩn bị lên máy bay.][Emoji]

[Doãn Hãn Thần: Trời Côn Minh đang mưa, nhớ mang áo mưa.]

[Hạ Kỳ: Mèo gật đầu.jpg]

[Doãn Hãn Thần: Sờ mèo.jpg]

Mai Tử nhìn dòng chữ trên điện thoại, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Kỳ: “Thần Đại không phải bị bệnh khó đọc à? Sao lại bắt đầu nhắn tin rồi? Mình nhớ trước đó anh ấy không gõ chữ.”

Hạ Kỳ nghe vậy chớp chớp mắt, nói: “Mục Sinh là người câm điếc, đã quen gõ chữ. Với lại bây giờ Wechat cũng cho phép chuyển giọng nói thành văn bản, không có gì bất tiện cả. Chữ Doãn Hãn Thần gửi là được chuyển từ giọng nói đó.”

Mai Tử: “Ồ? Giọng nói chuyển thành ký tự à? Wow, cậu biết rõ nhỉ.”

Hạ Kỳ: “Mấy chuyện này nhìn một cái là ra thôi mà? Đến cả dấu câu cũng chẳng có.”

Mai Tử:…

Mai Tử không nói lời nào. Hạ Kỳ nhắm mắt lại.

Lần nào máy bay cất cánh cũng khiến cô thấy khó chịu, nhắm mắt mới thấy khá hơn một chút.

Có điều, nhắc đến chướng ngại bệnh khó đọc của Doãn Hãn Thần…

Hồi đó sau khi cậu được chẩn đoán chính xác, ba mẹ cậu mới từ Hạ Môn di cư đến Hải Nam, tìm một hòn đảo nhỏ hiếm người ở Tam Á, sống cuộc sống an nhàn không tranh với đời.

Từ tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, Doãn Hãn Thần đều học trong môi trường nhẹ nhàng của trường đặc biệt. Việc học hành… Nói như thế nào đây, không chỉ không ổn lắm mà còn bị lệch, lệch đến mức trời đất phẫn nộ.

Hạ Kỳ cứ tưởng vì chứng khó đọc mà các môn xã hội của cậu sẽ rất tệ, nhưng không ngờ Lịch sử, Ngữ văn và Chính trị của cậu lại khá tốt.

Dù bài văn viết ra có hơi nhiều lỗi chính tả, nét chữ cũng không ổn lắm nhưng độ sâu sắc trong đó lại khiến cho học sinh giỏi Hạ Kỳ cũng thấy tự thẹn không bằng.

Lịch sử cũng rất giỏi. Từ cổ đại đến cận đại rồi đến hiện đại, chuyện lớn gì từng xảy ra cậu cũng biết rõ ràng, chỉ là không nhớ được rõ thời gian cụ thể mà thôi.

Sau đó, cậu vẽ một bức sơ đồ ghi nhớ Lịch sử, ngày nào cũng xem, không biết hiệu quả thế nào.

Bản vẽ kia… Nói thật, Hạ Kỳ xem mà chẳng hiểu nó liên quan gì đến Lịch sử…

Còn Toán học và Tiếng Anh thì lại rất tệ.

Tiếng Anh tệ đến mức giáo viên phải bảo cậu cứ ba ngắn một dài thì chọn dài nhất, ba dài một ngắn thì chọn ngắn nhất.

Toán học… là gia sư dạy kèm đã tổng kết ra được, na ná như: Hỏi xxx thì sẽ dùng công thức xxx. Cách học như này đã là đường ngang ngõ tắt lắm rồi.

Tóm lại, lớp mười hai với Doãn Hãn Thần đúng là dày vò.

Haiz, không biết cậu thi thế nào, có thể lên được 500 không…

Trong lòng đang suy nghĩ thì điện thoại di động chợt vang lên âm báo.

Doãn Hãn Thần nhắn tin đến: “Sao không nói gì trong nhóm thế? Say máy bay à? Có phải quên dán miếng chống say rồi không?”

Lúc này Hạ Kỳ mới phát hiện mọi người đã nhắn đến tổng cộng hơn hai trăm tin trong nhóm chat rồi.

Cô sờ miếng dán say xe sau tai, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Dán rồi, chẳng qua là lúc máy bay cất cánh có hơi không quen, lỗ tai cũng khó chịu nên không muốn nói chuyện phiếm lắm.”

“Thế cậu nghe nhạc không?”

Hạ Kỳ nhìn avatar của đối phương, chớp mắt mấy cái.

Ngón cái ấn mic hỏi: “Doãn Hãn Thần, rốt cuộc cậu thi…”

Nói được một nửa lại dừng.

Ngón tay dừng lại giữa chừng khá lâu, cuối cùng di chuyển đến nút “hủy bỏ”.

Haiz, thôi bỏ đi…

Đợi gặp mặt rồi nói.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...