Một kỳ nghỉ hè trôi qua trong những ngày bận rộn học tập.
Hạ Kỳ ở nhà ông bà nội một tháng rồi lại ở nhà ông bà ngoại một tháng. Trong thời gian đó, cô và Mai Tử, Nghê Nghê hẹn học nhóm ở tiệm sách Sisyphus, hoặc mỗi người ở nhà mở Tencent Meeting lên học online với nhau.
Lịch lật từng trang một, tiếng ve kêu trên cây cũng ngày một rộn ràng hơn.
Từ những làn hương hoa quế đầu tiên bất chợt len lỏi trong buổi sáng sớm, cho đến khi cả thành phố ngập tràn hương thơm đậm đà…
Bấy giờ mới phát hiện, tháng 9 đã lặng lẽ đến.
Sau khi tựu trường, ngày ngày lại giống như trước đây.
Mỗi tuần một buổi thi nhỏ. Một tháng một kỳ thi lớn, thời gian qua rất nhanh.
Không khí học tập trong lớp cũng khác, mọi người càng lúc càng yên ắng… Những phút giải lao ồn ào cũng trở thành thời gian học bài. Ngay cả khi xuống dưới sân tập thể dục giữa giờ, trong tay ai cũng cầm sổ tay viết đầy thơ cổ rồi nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Đến khi nhiệt độ từ ba mươi dần hạ xuống hai mươi, mười lăm, mười độ, cuối cùng xuống hẳn âm, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi lả tả… Bấy giờ mới phát hiện: Năm 2022 sắp qua rồi.
“Doãn Hãn Thần, Nam Kinh có tuyết rồi. Trận tuyết đầu tiên trong năm nay đấy.”
Đêm Giao thừa, cô gái giơ điện thoại di động nhắm về phía ánh đèn đường mờ vàng trên đường phố.
Dưới ánh đèn, bông tuyết lác đác rơi.
“Tiếc là không chụp rõ được.”
Hạ Kỳ vừa nói vừa chuyển ống kính quay về mình.
Cậu thiếu niên bên kia màn hình đang ôm từng chú mèo nhỏ để cắt móng tay.
Nghe cô gái nhỏ nói, cậu khẽ nhếch môi mỉm cười, nói: “Không sao, đến Bắc Kinh chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết.”
Cô gái chớp mắt mấy cái, cười nhẹ đáp: “Được.”
Cửa ải cuối cùng của năm 2022 cứ thế mà qua.
-
Qua Tết Nguyên Đán, thoắt cái đã sang tháng 2.
Ngày 27, lớp 12 tổ chức lễ tuyên thệ một trăm ngày trước khi thi Đại học.
Cô gái mặc đồng phục học sinh trường Lăng Sơn, tóc cột đuôi ngựa, đi từng bước lên bục phát biểu.
Giọng nói kiên định, từng chữ rõ ràng vang lên giữa sân trường.
“Chúng ta tin chắc, có cố gắng sẽ có báo đáp.”
“Trải qua gió tuyết, sẽ thấy hoa nở. Dù sinh ra giữa giá rét khắc nghiệt, cũng phải là một gốc mai cứng cỏi.”
“Một trăm ngày chạy nước rút, tháng 6 không hối hận!”
“Tuổi trẻ rực rỡ như cầu vồng, chúng ta nhất định sẽ thành công!”
“Trường trung học số 1 Lăng Sơn!”
“Chúng ta sẽ lên được đỉnh cao, nhìn xuống núi non thu nhỏ!”
Rồi sau đó, cô gái nhỏ trịnh trọng ký tên mình lên tấm lụa đỏ dài đầy những khẩu hiệu sôi sục nhiệt huyết.
Từ ngày 27 tháng 2 đến ngày 5 tháng 6, một trăm ngày này cứ tưởng sẽ qua rất chậm, rất lâu.
Mãi cho đến khi nó thật sự kết thúc, thì lại như thể buổi tuyên thệ chỉ mới diễn ra hôm qua, ấy vậy mà ngày mai đã phải ra chiến trường.
Buổi tối, Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần cùng nhau kiểm tra đồ ngày mai cần dùng đến.
“Thẻ căn cước, giấy báo thi, bút chì 2B, cục tẩy, bút nước đen… Bút xóa. Doãn Hãn Thần, cậu có mang đồng hồ đeo tay không?”
“Có mang.”
Cô gái bỏ đồng hồ đeo tay vào túi thi: “Thế mình cũng mang theo một cái. Còn gì nữa nhỉ? Compa, hộp thước… Hình như hết rồi.”
“Nhớ mang theo dây đỏ.”
Cậu thiếu niên nhấc cổ tay lên nhắc nhở, trên đó đang đeo một sợi dây đỏ đính tấm thẻ vàng.
Đó là món quà mẹ Doãn Hán Thần xin từ Quan Âm Nam Hải, tặng mỗi người một cái để cầu may, cố ý gửi từ Hải Nam đến đây, mấy ngày trước mới đến được Nam Kinh.
Hạ Kỳ vỗ trán một cái: “À đúng! Không thể lãng phí tấm lòng của dì được.”
Nói đoạn, cô gái lấy sợi dây đỏ từ trong ngăn kéo ra đeo lên cổ tay.
Cổ tay cô gái rất nhỏ, da trắng nõn nà, sợi dây màu đỏ treo thêm cái thẻ vàng be bé, vừa tinh xảo lại vừa đẹp mắt.
Qua ống kính rõ nét, ngay đến cả nốt ruồi đen trên cánh tay cũng thấy rõ.
“Thế thì không sợ ngày mai quên mất nữa.” Cô nói.
Cậu thiếu niên yên lặng dời ánh mắt đi, thấp giọng “ừ” một tiếng.
Nam Kinh ngày 5 tháng 6, trời lại chuyển sang mùa mưa, bên ngoài mưa to như trút nước.
Sau khi tắt ngọn đèn bàn, cả thế giới đều yên ắng đi.
“Doãn Hãn Thần, cậu có căng thẳng không?” Cô gái nhìn về phía điện thoại, nhỏ giọng nói.
“Cũng tạm ổn, cùng lắm thì không đến Viện Mỹ thuật Trung ương thôi… Nhân Đại cũng được, Bắc Đại hay Thanh Hoa gì với mình cũng được.”
“Xì… Thế mình cùng lắm là không đến Bắc Đại thôi. Thanh Hoa ấy à, Nhân Đại ấy à, Bắc Lý gì mình cũng chấp nhận được hết.”
Nói xong, hai người lại không nhịn được ăn ý bật cười.
Cô gái lăn một vòng nhỏ trên giường, nhỏ giọng nói: “Doãn Hãn Thần, mình hết căng thẳng rồi.”
“Thế ngủ sớm đi. Ngày mai thoải mái đến trường thi, tâm trạng tốt thì làm bài cũng tốt.”
“Ừ, nếu không thi đậu Bắc Đại, cùng lắm chúng ta cùng đến Thanh Hoa.”
“Chưa xong nữa đúng không?”
Đáp lại lời cậu là tiếng cười vui vẻ của cô gái nhỏ.
“Ngủ ngon nhé Doãn Hãn Thần.”
“Ngủ ngon.”