Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 49: Tiếng vọng (4) Kết thúc



Xuyên qua cánh cửa hàng rào ngăn cách giữa hai bên, Hạ Kỳ vào phòng của Doãn Hãn Thần và Mục Sinh.

Cậu nam sinh đi theo sau lưng cô không nói không rằng.

Ánh đèn bên ngoài rất sáng, xuyên qua ô cửa kính hắt vào bên trong không khác gì những ngọn nến vàng ấm áp.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên tấm đệm gần cửa sổ. Cậu thiếu niên dựa về sau, gương mặt khuất dần trong bóng tối.

“Cuối tháng 5 mình từng thi thử một lần.” Cậu thiếu niên khàn giọng mở miệng… Dừng một lát mới nói tiếp: “Thật ra thì, từ tháng 3 mình đã bắt đầu làm đề thi thử rồi. Tháng 4, tháng 5, đến tận đầu tháng 6, tuần nào cũng thi thử một lần. Điểm số quả thật có tăng lên, nhưng mà…”

Câu tiếp theo cậu không nói ra.

Nhưng Hạ Kỳ biết cậu muốn nói cái gì, cũng nghe ra được cậu quả thật đang rất khó chịu.

Cô nhớ lại lời Mai Tử… Trừ những trường đứng đầu thì những trường khác tùy cậu chọn. Thế nhưng trong mắt cô, Doãn Hãn Thần là một người kiêu ngạo.

Cô không nói ra miệng.

Đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu như cô thi rớt, không đủ điểm vào khoa Toán học của Bắc Đại, thì dù đỗ vào bất cứ một trường nào khác cũng không thể trở thành sự an ủi cô được.

Cô chớp chớp đôi mắt hơi cay, bò đến trước mặt cậu thiếu niên, nhỏ giọng gọi cậu: “Doãn Hãn Thần.”

Nghe một tiếng đáp lại rất thấp: “Ừ…”

Lúc cậu mở miệng, cô ngửi được mùi cocktail hoang thoảng còn lưu lại.

“Cậu có muốn tra điểm trước thử xem không… Bất kể thế nào, nhìn điểm số trước, xem xem mình có thể đi đâu, được không?”

Nói đoạn, cô dè dặt lấy điện thoại của Doãn Hãn Thần: “Đến web nào thế… Mình xem trước giúp cậu. Để mình xem xong rồi nói cậu nghe, được không?”

Đầu ngón tay cậu nam sinh gõ gõ, chủ động đưa điện thoại di động ra: “Số báo danh và địa chỉ web đều có trong bảng ghi nhớ.”

Sau đó, Hạ Kỳ đã thấy được điểm thi của cậu…

Từ ba môn chính đến ba môn phụ đằng sau, càng xem lòng cạnh lạnh.

Ngữ văn: 110. Tiếng Anh: 58. Toán học: 72. Tổng điểm ba môn phụ: 211.

Địa lý là kém nhất, chỉ có 47.

Kéo xuống đến cuối, thấy điểm tổng của cậu: 451.

Hạ Kỳ nghe đầu mình nổ tung một tiếng.

Bốn trăm rưỡi… Viện Mỹ thuật Trung ương yêu cầu năm trăm, thiếu mất khoảng năm mươi điểm…

Cô dè dặt liếc nhìn cậu thiếu niên, lại nghe đối phương cười nhạt một tiếng.

Cái kiểu cười đó, trong suốt một năm rưỡi nói chuyện qua điện thoại với cậu, Hạ Kỳ chưa từng được nghe.

Rõ là tiếng cười, ấy vậy mà Hạ Kỳ lại cảm thấy như cậu đang khóc.

“Bao nhiêu? Bốn trăm rưỡi? Bốn trăm ba? Bốn trăm hai? Hay là… Bốn trăm? Không phải là ba trăm đâu nhỉ?”

Càng nói càng quá đáng…

Hạ Kỳ vội vàng đưa điện thoại cho cậu: “Bốn trăm năm mươi mốt, cậu đừng tự dọa mình thế.”

Vừa nói, vừa bình tĩnh quan sát.

Chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cậu thiếu niên nọ.

Thế nhưng Doãn Hãn Thần lại đặt điện thoại xuống bên cạnh, nói: “Như đã đoán trước.”

Hai người rơi vào yên lặng.

Trong phòng rất yên ắng. Mai Tử và Nghê Nghê đại khái sợ làm phiền đến hai người nên lúc nói chuyện rất nhỏ nhẹ, còn không át được tiếng nhạc từ quán bar đằng xa vọng đến.

Dưới ánh đèn leo lét, ngón tay thon dài của cậu thiếu niên mò mẫm tìm điện thoại bị lật úp lúc nãy.

Mắt cô gái nhỏ không kiềm được mà nhìn theo sang.

Một lát sau, cậu thiếu niên bỗng mở miệng hỏi: “Cậu có lấy ốp điện thoại không?”

Hạ Kỳ hơi sửng sốt: “Hả?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, cô không kịp phản ứng lại.

Nhưng cậu thiếu niên đã gỡ ốp điện thoại xuống.

Bấy giờ Hạ Kỳ mới phát hiện: Hóa ra, ốp điện thoại của cậu là ốp trong suốt có một bức hình bên trong.

Hạ Kỳ đã sớm để ý đến cái ốp điện thoại này của Doãn Hãn Thần.

Xung quanh là hình năm bé mèo con nhỏ xíu, nằm rải rác quanh viền ốp, ở giữa là bức vẽ tay hình Bố Bố.

Hạ Kỳ vẫn cho rằng ốp điện thoại này là Doãn Hãn Thần vẽ cả nhà sáu miệng ăn của Bố Bố.

Không ngờ ở giữa vẫn còn một ô vuông nhỏ trong suốt, bên trong kẹp riêng một tấm thiệp vẽ tay hình Bố Bố. Có điều, tấm thiệp này vừa khít với khung, thêm kỹ thuật vẽ tay của Doãn Hãn Thần quá tinh xảo nên mới khiến Hạ Kỳ bị đánh lừa.

“Tặng cậu.” Thiếu niên nói.

Hạ Kỳ cầm cái ốp điện thoại mỏng, lại dò xét nhìn cậu thiếu niên.

Trong đôi mắt đầy vẻ không hiểu: Cậu đây là… Uống say rồi à?

“Doãn Hãn Thần, điện thoại của chúng ta không giống nhau. Cậu đưa cho mình… Mình cũng không dùng được.”

Thế nhưng cậu nam sinh lại như không nghe được gì, tay cầm tấm thiệp đó, chậm rãi đưa đến giữa hai người.

Rồi sau đó ngập ngừng mở ra trước mặt cô.

Hạ Kỳ ngây ngẩn cầm tấm thiệp đó lên…

Đầu ngón tay cô chạm vào tấm thiệp, cảm nhận rõ mồ hôi từ lòng bàn tay cậu.

Ánh sáng leo lét nhưng cô vẫn thấy rõ: Mặt sau của chú mèo nằm ườn lười biếng, là bức vẽ cảnh cô ở ga tàu điện ngầm Thượng Hải hôm chia tay, nước mắt bất chợt rơi xuống khi cửa tàu khép lại.

Cậu kẹp ảnh vẽ cô vào ốp điện thoại.

Cô gái bất ngờ tròn mắt, khẽ gọi tên cậu: “Doãn Hãn Thần…?”

Cậu thiếu niên đưa tay vuốt nhẹ tóc trên trán cô, khóe môi hơi cong lên.

“Kỳ Kỳ, có phải cậu vẫn không hiểu được vì sao lúc đó Dịch Thời lại tỏ tình một cách tối nghĩa như vậy rồi bỏ đi không? Chuyện này đã qua được một năm nhưng cậu ta chưa từng nói rõ với cậu… Có phải cậu vẫn không hiểu đúng không?”

Lúc tay cậu nam sinh vuốt qua mái tóc, ngón tay không khỏi đụng vào da trán cô.

Có hơi lạnh, thế nhưng nhiệt nóng trên mặt cô càng tăng lên vì cái chạm này.

Cô gái mấp máy môi, do dự…

Cô thấy mình nên trả lời gì đó, song trong đầu lại trống rỗng chẳng có gì hết.

Cậu thiếu niên thấy cô không trả lời, lại tự nhiên nói ra.

“Cậu ta biết cậu sẽ không đồng ý chỉ là một phần mà thôi… Phần nhiều là vì cậu ta biết sau này hai người sẽ càng lúc càng xa nhau. Không cùng một đất nước, chênh lệch thời gian, giữa hai người là ngàn núi vạn sông, sẽ không có kết quả gì.”

“Nhưng mà Hạ Kỳ, mình muốn. Mình muốn một khả năng mà chúng ta có thể có kết quả. Một khả năng trong tương lai, mình không phải cách cậu ngàn núi vạn sông. Kỳ Kỳ, chỉ khi khả năng này xảy ra thì chúng ta mới có kết quả.”

Nói đến đây, đôi mắt cậu thiếu niên có vẻ u ám…

Cười tự giễu: “Nhưng mình không làm được.”

Cậu nói: “Xin lỗi Kỳ Kỳ, mình không làm được.”

Hạ Kỳ không biết tại sao mình lại thấy nặng trĩu trong lòng.

Mãi cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống giữa hai người, cô mới nhận ra mình đang khóc.

Cậu thiếu niên vội thẳng lưng dậy, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô.

Nhất thời tay chân cũng luống cuống: “Sao cậu lại khóc… Đừng khóc.”

Cô gái khịt mũi, lắc đầu: “Mình cũng không biết… Chỉ là mình cực kỳ, cực kỳ buồn.”

“Doãn Hãn Thần, sau này có phải cậu sẽ giống như Dịch Thời, không để ý đến mình nữa?” Cô vừa nói, lại vừa nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo cậu nam sinh, nói: “Doãn Hãn Thần, cậu đừng phớt lờ mình…”

Giọng cô gái nhỏ nhẹ mềm mại, lẫn theo âm mũi nghèn nghẹn.

Ngực Doãn Hãn Thần giống như bị ai đánh mạnh một cái, đau đến khó chịu.

Bàn tay giấu trong tay ống tay áo siết thành nắm đấm, móng tay ghim vào trong thịt nhưng lại như không có cảm giác đau, chỉ khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô gái.

“Cô bé ngốc…”

Đôi mắt cô gái rưng rưng, chậm chạp chớp mắt.

Nghĩ kĩ mới hiểu, thẹn thùng mà cúi mặt.

Tiếng điện thoại rung ong ong vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong nhà.

Hạ Kỳ mò lấy điện thoại di động của mình, màn hình hiển thị cuộc gọi từ mẹ.

“Là mẹ… Sao đột nhiên gọi thế này?”

Cô thắc mắc ấn nút nghe.

Trong loa ngay lập tức vang lên giọng mẹ cô kinh ngạc vui mừng: “Nghe rồi, nghe rồi! Cuối cùng cũng nghe máy. Kỳ Kỳ, con có đang ở cùng Thần Thần không? Mau bảo thằng bé xem điện thoại đi, mẹ thằng bé sốt ruột tìm người lắm rồi!”

“Dạ?”

“Ôi trời, Thần Thần học trường học đặc biệt mà, hôm nay có kết quả thi rồi con không biết sao? Mẹ thằng bé thấy con trai không có động tĩnh gì nên tìm giấy báo thi kiểm tra giúp, tra xong mừng không tả nổi, vội vàng liên lạc với con trai. Thế mà Thần Thần lại không nghe điện thoại. Mẹ nó sốt ruột lắm! Con nhanh đi tìm Thần Thần đi, bảo thằng bé gọi điện thoại lại!”

Hạ Kỳ càng hoang mang.

Cô nhìn cậu thiếu niên đang bắt đầu gọi lại, không chắc chắn lắm hỏi: “Mừng… không tả nổi?”

Bốn trăm năm mươi mốt điểm mà mừng không tả nổi?

Có khi nào kỳ vọng của ba mẹ Doãn Hãn Thần có hơi thấp không?

Mà trong điện thoại của cậu thiếu niên, ngay lúc máy được kết nối, giọng nói vui mừng của dì cũng vang lên, nói: “Thần Thần, ba mẹ mới tra điểm thi Đại học của con! Mọi người đều rất vui cho con! Ba nói khi nào con về sẽ mời tất cả các gia sư dạy kèm cho con ăn một bữa cơm cảm ơn thịnh soạn.”

Tiếp đó một giọng nam trầm ổn, nói: “Hãn Thần, ba đã hỏi giáo sư Viện Mỹ thuật Trung ương rồi. Thông báo trúng tuyển của con đang được cập nhật lên hệ thống. Sáng mai sau khi hệ thống được cập nhật là có thể xem trên trang tra điểm rồi. Thông báo bản cứng sẽ được gửi về nhà trong tuần này, đợi con từ Vân Nam trở về là có thể thấy.”

Hạ Kỳ bất ngờ trợn tròn mắt.

Độ bất ngờ của Doãn Hãn Thần cũng không hề thua kém.

Cậu thiếu niên thắc mắc nhìn Hạ Kỳ, không chắc chắn lắm hỏi lại: “Điểm thi Đại học của con là 451 mà nhỉ? Không phải Viện Mỹ thuật Trung ương yêu cầu trên 500 sao?”

Một câu nói khiến cho nhị vị phụ huynh ở cả hai bên cũng phải bối rối.

Sau đó, giọng ảo não của dì vang lên trong điện thoại: “Quên nói con biết đây là ý của ba con hết. Lúc đầu con đã tự tính số điểm yêu cầu đúng không? Điểm chuyên ngành cộng với điểm tổng hợp, thêm điểm thi Đại học, tổng cộng hẳn phải được 560 điểm, đúng chứ? Lấy điểm số môn Mỹ thuật của con lúc ấy mà tính thì khi thi Đại học chỉ cần đạt 446 trở lên là có thể trúng tuyển. Lúc ấy con tính sai, nhưng ba mẹ không sửa…”

“Hãn Thần, ba là ba con. Lúc ấy ba nghĩ cứ đặt ra mục tiêu cao một chút để chuẩn bị, thì khi đạt được mục tiêu thấp hơn sẽ chắc chắn hơn…”

Giọng nói thoáng ngừng lại.

Bởi cậu nam sinh trước mặt đã cúp điện thoại ngang, thậm chí còn nhấn tắt máy.

Đốt ngón tay cong cong, siết rất chặt.

Hạ Kỳ cũng lật đật cúp máy của mẹ.

Cô gái nhỏ mím môi, quỳ ngồi trước mặt cậu thiếu niên, mãi lâu mới nghẹn ngào thốt lên một câu: “Doãn Hãn Thần, họ xấu xa thật đấy…”

Dáng vẻ vụng về…

Giống như an ủi, lại vừa giống như đang oán trách.

Rõ ràng người bị lừa gạt là Doãn Hãn Thần, song cô lại thấy uất ức.

Doãn Hãn Thần nhìn cô một lúc, bàn tay đang siết chặt bỗng đưa lên môi, thấp giọng cười.

Đúng rồi, cô gái nhỏ này quả thật uất ức, vì cô còn khóc nữa mà.

Hiển nhiên cô gái cũng ý thức được điều này, đầu ngón tay chọc chọc bả vai cậu, lên án: “Doãn Hãn Thần, có phải cậu đang cười mình không?”

Cậu nam sinh bọc ngón tay cô trong lòng bàn tay mình, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm.

“Không có.” Cậu nói: “Chẳng qua mình rất vui.”

Cô gái bị nắm ngón tay không kiềm được mà hơi giật thót, song cũng không rút tay về.

Ánh mắt cô né tránh, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Mình cũng rất vui.”

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, mỗi một hơi thở đều thoảng mùi rượu nhè nhẹ.

Hơi thở của cậu thiếu niên mỗi lúc một sát lại…

Cho đến khi hơi thở ấm áp phả vào trên mặt, da thịt như sát lại với nhau.

Hàng lông mi của cô gái khẽ run, nhỏ giọng gọi cậu: “Doãn Hãn Thần…”

Đầu ngón tay chạm vào gò má cô rồi chậm rãi men xuống dưới, cuối cùng dừng ở đôi môi hơi mím lại của cô.

Cô nghe được giọng nói dịu dàng của cậu thiếu niên: “Nếu không thích thì cứ đẩy mình ra.”

Rồi sau đó, chóp mũi cậu nam sinh lần dò được cánh môi cô, cánh tay hữu lực vòng qua bên hông, siết chặt lại.

Trong đầu nổ vang một tiếng, khoảnh khắc cánh môi chạm nhau, giống như pháo hoa nổ rợp trời.

Nếu không thích thì cứ đẩy ra…

Cậu nói thế.

Nhưng sao có thể không thích cho được?

Dù sao cậu cũng là người mà chỉ cần nghĩ đến chuyện phải xa cách mỗi người một nơi đã đủ khiến cô buồn bã bật khóc rồi.

-

“Kiki!”

Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa, xen lẫn là tiếng gọi thất thanh của Mai Tử: “Kỳ Kỳ! Doãn Hãn Thần! Hai người nhanh ra đây đi a a a!”

Hạ Kỳ sợ đến mức cứng đờ cả người, vội vàng ngọ nguậy chui ra khỏi lồng ngực cậu.

Cô gái nhảy xuống khỏi tấm đệm, luống cuống kiểm tra xem trên người có gì khác thường hay không. Cậu thiếu niên lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt là vẻ yêu chiều.

Đợi đến khi cô tỉ mỉ chỉnh sửa xong bộ quần áo vốn chẳng có nếp nhăn nào, rồi vuốt lại mái tóc, mới hắng giọng nói vọng ra ngoài: “Đến đây!”

Sau đó, vội vàng đi dép ra đón mọi người vào trong.

Rõ ràng là mối quan hệ yêu đương chân chính, lúc nãy cũng chỉ hôn có một cái nhưng lại không khác gì vụng trộm.

Doãn Hãn Thần cười khẽ, xoa nhẹ đôi môi vẫn còn cảm giác mềm mại, đoạn đứng dậy mở đèn lên.

Một nhóm người hùng hổ xông vào.

Mai Tử một mình một ngựa mới vào cửa đã dí màn hình điện thoại đến trước mặt hai người.

“Trên Weibo đang điên cuồng lan truyền một bài văn thi Đại học! Mau đọc đi này! Là của Doãn Hãn Thần viết đó!”

“Giờ nhiều tài khoản chính thống đang chia sẻ lắm! Trời ơi, truyền cảm hứng quá! Bây giờ cả cõi mạng đều đang bàn tán về Doãn Hãn Thần đấy!”

Hạ Kỳ không hiểu gì cầm lấy điện thoại di động của cô bạn, đọc được bài văn “Đoạn Thanh niên Cộng Sản Trung Quốc”, trên đó có viết: Mong tất cả những bụi gai bạn gặp phải rồi sẽ nở thành những đóa hoa diễm lệ. Mong rằng mọi thử thách bạn trải qua đều là để chào đón những điều tốt đẹp sắp đến. #Tôi muốn nói to cho bạn biết#

Phụ văn: “Thí sinh viết ra bài văn này ơi, tôi muốn nói to cho bạn biết.”

Tôi đọc được bài văn này trong lúc chấm bài. Tôi biết các em là những cá nhân đặc biệt, từ bé đã bị xem là cá biệt, sinh hoạt trong một ngôi trường đặc biệt.

Trước khi đọc được bài văn này, tôi cũng từng nghĩ, trong một tập thể như vậy thì quá trình trưởng thành của họ chắc hẳn đã phải trải qua rất nhiều đấu tranh, bất lực. Đôi khi cũng sẽ có cả sự tuyệt vọng với thế gian này, đúng không?

Nhưng sau khi đọc bài văn này, tôi mới thực sự cảm nhận được tình cảnh của các em.

Giống như “em” đã viết trong bài văn của mình:

[Bạn có tưởng tượng ra được một người bị gãy xương toàn thân, tê liệt ngã xuống đất lại gắng sức muốn đứng lên có dáng vẻ như thế nào không? Đó không phải chỉ là một câu “cố gắng lên” hay “nỗ lực lên” là có thể làm được. Nếu không có bất cứ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài, cho dù người này có liều chết cũng chẳng đứng dậy nổi. Dần dần, người đó ý thức được…]

[Hết lần này đến lần khác, người đó đều ý thức được.]

[Ý thức là nguồn cơn cho mọi sự đau khổ.]

Từ trong cả bài văn này, tôi cảm nhận được áp lực nặng nề giống như một đứa trẻ đeo trên người quả cân nghìn tạ bị vùi sâu trong vũng bùn đang cố vùng vẫy, dốc sức bò ra ngoài.

Nhưng không bò ra được.

Song, cậu bé ạ, tôi muốn mượn tiếng nói của Đoàn Thanh niên Cộng Sản để nói với em rằng: Cuộc sống này không phải là tuyệt vọng. Ý thức không chỉ mang đến cho chúng ta đau khổ.

Em nói, không phải mọi thử thách đều dẫn đến điều tốt đẹp. Mà nhiều khi, mài tới mài lui thì chỉ còn một nắm cát bụi bị nghiền nát.

Nhưng em biết không, mới nãy thôi, ngay khi có kết quả thi Đại học, tôi đã liên lạc với Ban Tuyển sinh Viện Mỹ thuật Trung ương, em trúng tuyển rồi.

Trong cuộc sống này, có rất nhiều lúc mài giũa sẽ biến người ta thành cát bụi ven đường, cũng có rất nhiều sự cố gắng chỉ là dã tràng xe cát, song, tôi vẫn muốn nói với em rằng:

Em làm được rồi.

Ít nhất là vào thời khắc này, em đã làm được! Em rất ưu tú, xin đừng tự xem nhẹ mình!

Một người bị gãy xương toàn thân nhưng vẫn đang còn sống, chẳng phải đã tạo nên một kỳ tích rồi sao?

Sự vĩ đại của mỗi người là khác nhau. Chúng ta không nên dùng một tiêu chuẩn chung để đánh giá họ.

Ít nhất bây giờ, em đã làm ra được một kỳ tích.

Bạn học, bây giờ em rất vĩ đại.

Cuối cùng, hy vọng em có thể đọc được bài viết này, cũng chúc cho em, chúc cho tất cả những ai đọc được bài viết này.

Bất kể bạn là thí sinh mới tốt nghiệp lớp 12, hay sinh viên mới tốt nghiệp Đại học đang mờ mịt đi tìm việc làm, hoặc giả là người đã đi làm nhưng vẫn còn đang trong cơn mê man không thấy lối đi…

Mong rằng tất cả cố gắng của bạn đều được đền đáp. Mong rằng tất cả thử thách sẽ mang lại những điều tốt đẹp.

Bài viết rất dài, Hạ Kỳ đọc từng chữ từng chữ một.

Đọc đến cuối, cô gần như nghẹn ngào đến mức không thốt thành lời.

Tất cả mọi người đều đỏ mắt.

“Doãn Hãn Thần, chúc mừng cậu.” Cô gái sụt sùi nghẹn ngào nói: “Trong lòng mình, cậu vẫn luôn là người cừ khôi nhất.”

Doãn Hãn Thần rút khăn giấy bên cạnh ra lau từ hàng mi đến khóe mắt ươn ướt của cô.

Nói: “Ở trong lòng mình, cậu cũng giống như thế.”

[Từ lần gặp đầu tiên ở Đảo Tây, cậu đã là người tuyệt nhất trong lòng mình.]

[Hạ Kỳ Kỳ, cậu chính là người tuyệt nhất.]

Hết chính truyện.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...