Ngày hôm sau Hạ Kỳ dậy rất sớm, xem điện thoại mới biết còn chưa đến 6 rưỡi.
Tối hôm qua bọn họ đã rất vui, ở trong phòng của Doãn Hãn Thần và Mục Sinh nói chuyện đến rạng sáng mới về. Mai Tử và Nghê Nghê còn đang ngủ trên lầu, thế nhưng Hạ Kỳ thì không ngủ được nữa.
Nhớ đến nụ hôn tối qua trên tấm đệm cạnh cửa sổ, còn cả mùi rượu giữa lúc cánh môi chạm nhau, nhịp tim cô gái lại đập nhanh hơn.
Muốn gặp cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức.
Dù không nói lời nào, cũng chẳng làm chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là được.
Suy nghĩ như vậy một khi đã lóe lên trong đầu thì càng lúc càng mãnh liệt.
Cô gái nằm trên gối, bắt chéo chân gõ chữ: [Doãn Hãn Thần, cậu dậy chưa?]
Nghĩ ngợi lại thấy có hơi mạnh dạn quá nên xóa hết đi, thay vào đó là icon mèo Ragdoll ló đầu nhìn.
Tin nhắn mới được gửi đi đã nhận được tin trả lời của đối phương: [Dậy rồi à?]
Hạ Kỳ đỏ mặt gõ chữ: [Ừ.]
Doãn Hãn Thần: [Có muốn lén lút ra ngoài chơi không?]
Cô gái nhìn chữ trên màn hình, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Rõ ràng hai người dậy sớm quá không có việc gì làm, nhưng thêm hai chữ “lén lút” vào, sao lại khiến người ta cảm thấy…
Phải làm sao đây, cô thật sự rất muốn đi.
Nhưng cô vẫn chưa rửa mặt. Mặc dù Nghê Nghê và Mai Tử ở trên lầu nhưng căn bản trong phòng không cách âm, cô sợ mình quá ồn sẽ đánh thức người khác.
Đến lúc đó chắc chắn lại là một trận nháo nhào.
Đang loay hoay không biết làm sao, phía bên kia lại gửi tin nhắn thoại đến: “Nếu cậu muốn rửa mặt thì qua bên mình này. Đi từ vườn hoa nhỏ sang, mình đón. Mục Sinh ngủ trên lầu, hơn nữa cậu ta cũng không nghe được gì, sẽ không bị đánh thức đâu.”
Chắc chắn là lần trước ở Thượng Hải cô len lén chạy đến phòng cậu rửa mặt đã tạo ấn tượng sâu rồi.
-
Vì lẽ đó, nửa tiếng đồng hồ sau, cô gái mặc đồ ngủ lặng lẽ đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Buổi sáng còn hơi lạnh, cậu thiếu niên mặc áo khoác màu trắng ngà, cổ áo viền xanh hải quân.
Cậu mở hàng rào sắt quấn dây leo, giang rộng vòng tay về phía cô, khóe môi cong lên.
“Lại đây ôm một cái.” Cậu nói.
Cô gái mím môi nở nụ cười xấu hổ, bước lên một bước dựa vào vòng tay cậu.
“Sáng hôm nay không có lịch trình gì, sao không ngủ thêm một lát? Mặt trời cũng chẳng thức sớm được như cậu nữa là.”
Cậu nam sinh ôm eo cô, đầu ngón tay khẽ nghịch đuôi tóc mềm mại.
Hạ Kỳ khẽ ngáp một cái, nhỏ giọng than vãn: “Ừm, là đồng hồ sinh học đó… Năm lớp 12 quá căng thẳng, ngày nào cũng trời chưa sáng đã phải dậy học bài. Mệt lắm.”
“Mười mấy ngày rồi mà cậu còn chưa điều chỉnh được thời gian làm việc nghỉ ngơi à?”
“Thật ra là do mình không muốn điều chỉnh lại ấy chứ, sợ bản thân sẽ lười biếng. Mình lên Đại học còn muốn lấy học bổng mà.”
Cậu thiếu niên ôm cô vào lòng, cổ họng nghèn nghẹn: “Bạn học này, có phải cậu hơi quá siêng năng rồi không? Có chừa cho người khác đường sống không vậy?”
“Gì chứ, mình có tranh với cậu đâu.”
Dữ quá. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cậu nam sinh nuông chiều: “Được rồi, được rồi. Đi rửa mặt trước đi đã, chúng ta bỏ mặc bọn họ, lén đến công viên Hải Canh hẹn hò đi.”
Vị trí của bọn họ ở rất gần Điền Trì, đón xe đi bốn cây số là tới.
Kế hoạch lúc đầu là buổi chiều sẽ đi công viên Hải Canh, sau đó sẽ đi cáp treo ngắm hoàng hôn.
Đêm qua mọi người quyết định chuyện này trước khi đi ngủ. Dù sao lúc đó cũng khá muộn, ai nấy đều nhất trí cho rằng buổi sáng mình không dậy nổi.
Bây giờ… Cuối cùng lại thành đánh lẻ?
Hình ảnh này có hơi quen quen.
“Không biết công viên Hải Canh có Hey Tea không, mình lại muốn uống trà nho phô mai rồi.”
“Gần gần đây thì không có, nơi gần nhất là trong trung tâm thành phố. Lát nữa đi dọc phố xem thử có trà sữa cậu thích không.”
“Ừm, được.”
-
Lúc ra ngoài, Hạ Kỳ chọn cái váy dài màu xanh đen, gấu váy được viền trắng bất đối xứng.
Đeo nơ bướm xanh cùng màu lên, trông vừa chững chạc lại vừa dịu dàng.
Đi chung với Doãn Hãn Thần cũng mặc bộ đồ có những chi tiết xanh tương tự, hai người như ăn khớp mặc đồ tình nhân.
Đúng 7 rưỡi lên đường. Côn Minh mới mưa xong, gió mát rượi. Dọc đường đâu đâu cũng thấy những hàng bán mì gạo và bún gạo.
Trong không khí toàn là mùi vị thơm thơm cay cay.
Hai người tùy ý chọn một hàng ven đường, gọi một phần đậu phụ loãng ăn cùng với quẩy chiên và bánh gạo nướng để ăn kèm.
Hạ Kỳ cắn miếng bánh gạo, hương vị nước sốt lan tỏa trong miệng, lập tức cong mắt hưởng thụ: “Doãn Hãn Thần, cái này ngon quá!”
Cậu nam sinh bèn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Động tác quá mức thân mật lại quá mức tự nhiên này khiến cô gái nhỏ phải đỏ mặt.
Cô gái bối rối l**m môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ơ? Dính tương rồi à?”
Ánh mắt đang lúc né tránh lại vô tình thấy chiếc điện thoại bị ụp trên bàn…
Doãn Hãn Thần đã gắn ốp điện thoại lại. Có điều, hình Bố Bố ở chính giữa đã đổi thành hình của cô.
Cũng không biết cậu vẽ như thế nào. Lúc trước trong hình là Bố Bố, rõ ràng chỉ là một tấm hình mèo đơn giản, nền xung quanh là hoa lá đẹp mắt. Nhưng sau khi thay bằng hình của cô, hoa cỏ xung quanh lại biến thành đuôi tóc và vạt áo của cô, cả người cô hòa quyện vào mà không hề có chút gượng gạo.
“Có phải trông đẹp mắt hơn không?”
Cậu nam sinh thấy cô gái đang chăm chăm nhìn vào ốp điện thoại kia, không khỏi mở miệng.
Hạ Kỳ suýt chút nữa sặc nước miếng của mình: “Sao mà cậu…”
Giống như được mở khóa kỹ năng kinh khủng nào đó… Có lẽ, dùng “đả thông kinh mạch” thì dễ hình dung hơn chăng?
Kết quả ngẩng đầu lên lại thấy đối phương đang nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Cái gì cơ?”
Hạ Kỳ:…
Vội vàng kết thúc đề tài: “Không có gì.”
Cứ cảm thấy nếu mà nói tiếp nữa thì sẽ mở khóa cái gì đó càng kỳ quái hơn.
…
Hai người ra khỏi tiệm ăn sáng, lên taxi đến hồ Điền Trì.
Dọc đường đi hai người không nói gì, song cô gái cứ nhìn mãi cái ốp điện thoại nọ, muốn nói lại thôi. Doãn Hãn Thần có muốn làm lơ cũng không được.
Cuối cùng, sau khi cô gái lại nhìn điện thoại di động của cậu một lần nữa, cậu dứt khoát bắt lấy tay cô rồi thả nó vào tay cô.
“Là muốn kiểm tra điện thoại của mình hay muốn ốp điện thoại của mình? Nếu như cậu thích, lúc về mình vẽ cho cái khác. Đặt làm trên taobao, dễ lắm.”
Cô gái cầm điện thoại của cậu, càng có vẻ ấp a ấp úng hơn.
“Cái đó, Doãn Hãn Thần… Cậu có thể đổi cái hình này lại như cũ được không? Mình…” Cô ngập ngừng liếc nhìn tài xế đằng trước một cái, lại nói: “Mình còn chưa nói cho Nghê Nghê với Mai Tử nghe… Mình chưa nghĩ ra phải nói thế nào. Không thì, cậu chờ thêm một thời gian, để mình suy nghĩ đã.”
Doãn Hãn Thần:…
Sao nghe hơi giống kiểu yêu sớm nhưng lại không biết phải nói với ba mẹ thế nào ấy nhỉ?
Nhắc mới nhớ, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đã thẳng thắn nói cho Mục Sinh nghe. Vẻ mặt Mục Sinh viết rõ “mình biết ngay mà, mình có bị ngốc đâu”.
Mục Sinh dùng thủ ngữ nói với cậu: Lúc nào hai các cậu cũng đứng sát nhau, ôi giời, mình không dám nhìn luôn.
Nếu ngay cả người thẳng đuồn đuột như Mục Sinh cũng có thể nhìn ra… Vậy hai người Mai Tử và Nghê Nghê chắc là đã đến mức như bị ném cơm chó vào mặt rồi ấy chứ nhỉ?
Hơn nữa…
Mắt Doãn Hãn Thần hơi đen đi.
Hồi tháng 7 năm ngoái, vào buổi tối ngày Dịch Thời rời đi kia, cậu đã nói chuyện với Mai Tử.
Lúc ấy, cô nàng nói trong điện thoại rằng:
“Con bé Kỳ Kỳ thật sự là thẳng đuột mà. Biểu hiện của Dịch Thời rõ ràng như vậy, cả lớp chúng mình đều biết Dịch Thời thích cậu ấy, chỉ có mình cậu ấy không biết thôi.
Nói thật, lúc bình thường cậu ấy đi chung với Dịch Thời, mình với Nghê Nghê còn tưởng hai người họ đã bước qua ranh giới tình bạn, kết quả cậu đoán xem…
Lúc Dịch Thời nói cậu ấy sắp xuất ngoại, là sau khi Hạ Kỳ từ Đảo Tây về, cậu ấy đã nói với chúng mình như thế. Lúc đó mình với Nghê Nghê còn cảm thấy Dịch Thời hơi tệ, đã nghĩ rất lâu xem phải an ủi Kỳ Kỳ thế nào. Ai ngờ, khi hai chúng mình cẩn thận dò hỏi cậu ấy, bảo cậu ấy đừng buồn quá. Thế mà con người kia lại hoang mang ra mặt hỏi hai đứa mình là “Dịch Thời xuất ngoại thì tại sao mình lại phải buồn? Hai cậu còn việc gì không? Không có việc gì thì mình đi giải đề đây, đừng làm trễ thời gian của mình.”
Cứ… thẳng như thước kẻ vậy, cậu hiểu mà. Bây giờ hai đứa mình, ờm, ai thích cậu ấy thì hai đứa mình đều thấy thương cho người đó… Quá thảm! Thích cậu ấy quá thảm! Phá vỡ cả cực hạn của loài người! Khả năng chắc là vậy! Cậu cố gắng lên… Có điều, cho dù cậu có là thần tượng của mình thì mình cũng đứng về phía bạn thân đó nha! Nếu như cậu bắt nạt cậu ấy, có lỗi với cậu ấy thì mình sẽ thoát fan ngay đấy!”
Đến giờ, Doãn Hãn Thần vẫn nhớ cái giọng điệu dở khóc dở cười của Mai Tử khi nói đến cô bạn khô khan không nhạy cảm gì của cô nàng.
Lúc này, cậu nhìn cô gái hãy còn đang bối rối không biết có nên nói cho bạn thân biết hay không kia…
Cuối cùng vẫn không nói câu: “Cậu có nghĩ hai người họ đã sớm biết rồi không?” ra khỏi miệng.
“Được rồi.” Cậu nói.
Sau đó, trong ánh nhìn áy náy của cô gái, cậu đổi lại hình trong ốp điện thoại.
Buổi sáng hai người chơi trong công viên Hải Canh, thuê một chiếc xe đạp hai chỗ đạp vòng quanh hồ.
Trời hôm nay không tệ, gió thổi vào mặt lành lạnh mang theo hương hồ nước và rong rêu.
Hạ Kỳ không kiềm được vươn tay ra.
“Nghe nói mùa đông ở đây sẽ có Hải Âu, đáng tiếc giờ đang là mùa hè, không thấy được chim di cư.”
“Thế chờ mùa đông quay lại.”
“Lúc đó chúng ta đều đang ở Bắc Kinh rồi, đến Vân Nam thì xa đó.”
“Cùng mình về Hải Nam, đến lúc đó có thể tiện đường đến đây.”
Cô gái đùa giỡn chọc chọc eo cậu: “Ai muốn theo cậu về Hải Nam ăn Tết chứ. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta khác trước rồi, sao mình có thể tùy tiện đến nhà cậu ăn Tết được.”
Tay bị nắm ngược lại: “Thế cậu nói thử xem quan hệ của chúng ta lúc này là thế nào?”
Cô vội vàng rút tay ra, tức giận đập nhẹ lên lưng cậu: “Doãn Hãn Thần, cậu đạp xe cho đàng hoàng, đừng có lộn xộn! Ngã thì biết làm sao!”
“Ờ, biết mình đang đạp xe mà còn sờ lung tung trên người mình?”
“Cái gì mà sờ lung tung chứ? Chỉ chọc có mấy cái thôi mà! Mình cảnh cáo cậu đừng có đánh tráo khái niệm! Có tin mình sờ thật cho cậu xem không?”
Vừa dứt lời, xe bất ngờ dừng lại.
Hạ Kỳ không kịp đề phòng, cả người đổ về trước, suýt chút nữa đã đụng vào lưng cậu.
“Sao lại bất ngờ thắng xe thế?”
Lại thấy cậu thiếu niên bước xuống khỏi xe, sau đó đẩy xe đạp đến điểm trả.
Nhìn thời gian một cái, mới qua có 20 phút?
Giá… Giá tính theo giờ mà!
“Doãn Hãn Thần!”
Cô vội vàng đuổi theo. Cậu nam sinh đã làm thủ tục xong, một tay vươn tới ôm cô vào lòng.
Nói thầm bên tai cô: “Xa quá!”
Hạ Kỳ không kịp phản ứng, theo phản xạ hỏi lại: “Cái gì?”
“Ở cách cậu xa quá, không ôm được!”
Hạ Kỳ:!
Ở nơi công cộng mà cũng nói được câu này hay sao?
“Cậu… Cậu chú ý chút đi!”
Cô gái vừa nói, vừa không nhịn được liếc nhìn xung quanh.
May thay giờ hãy còn sớm, chưa đến 8 rưỡi, xung quanh hầu như chẳng có ai.
Thở phào một hơi dài.
Một giây kế tiếp, trước mắt bỗng nhiên bị bóng râm che kín. Thiếu niên lại hôn trộm môi cô một cái.
Hạ Kỳ: !!!
“Doãn-Hãn-Thần!”
Cô gái tức giận thấp giọng cảnh cáo, đôi mắt mở to tròn xoe.
“Xin lỗi, xin lỗi… Đáng yêu quá nên không nhịn được.”
“A! Cái con người này!”
Đúng là xấu xa!