Chị Trợ Lý Của Chủ Tịch
Chương 31
Phan An ngồi bên ngoài công viên của bệnh viện đợi bác sĩ khám cho Âu Cung Lãnh, A Hào đã cho cô bạn của cậu ấy từ Úc mới đến bệnh viện này nhận nhiệm sở và chịu trách nhiệm theo dõi sức khỏe của Âu Cung Lãnh, vì dạo gần đây A Hào và Lâm Hân chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn nên rất bận rộn. Cô bác sĩ này rất đẹp lại giỏi nữa, gia thế cũng không hề nhỏ, ba mẹ đều là giáo sư của viện nghiên cứu quốc gia ở Úc. Lần về nước này là muốn tìm A Hào để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Ngày đầu cô gặp Âu Cung Lãnh cô có chút bối rối, một nữ bác sĩ trẻ chưa có mảnh tình vắt vai, khám cho bệnh nhân đầu tiên lại là một tổng tài tuổi trẻ tài cao, đẹp không tì vết. Lần đầu tiên cô muốn ở lại thành phố này làm việc lâu dài. A Hào giới thiệu
- Cô ấy là bác sĩ Luxy Trần vừa về từ Úc! Từ này tôi giao Âu Cung cho bác sĩ đấy nhé, bệnh án tôi đã gửi qua mail cô rồi, khi cậu ấy về nhà nếu được cô có thể làm bác sĩ riêng cho cậu ấy!
Luxy cười và chào mọi người cô nói;
- Xin chào, mọi người có thể gọi tôi là Luxy!
Cô bước đến trước mặt Âu Cung Lãnh hướng cánh tay đưa trước mặt cậu ta, Âu Cung Lãnh cũng bắt lấy tay cô ấy rồi nói:
- Chào bác sĩ, thời gian sau này trông cậy vào cô!
Khi mọi người rời đi gần hết lúc này Phan An mới được gọi vào, cô được A Hào báo là thu xếp hành lí cho Âu Cung về nhà nghĩ ngơi cho thoải mái, cậu ấy bảo, Âu Cung bị mất một khoảng kí ức của một năm trở lại đây nên tạm thời quên mất cô, có thể sau này cậu ấy sẽ nhớ lại nhưng không biết là khi nào! Phan An nghe A Hào nói rồi cô cũng nhẹ lòng, từ từ cậu ấy sẽ nhớ lại mà thôi, không sao! Nhưng sự xuất hiện của Luxy đã làm mối quan hệ của cô và Âu Cung Lãnh ngày một xa nhau!
Để tiện cho việc chữa trị Luxy cũng dọn đến ở biệt thự cùng cô và Âu Cung Lãnh, Luxy chăm sóc Âu Cung Lãnh rất chu đáo, ngoài thời gian ở bệnh viện, cô sẽ túc trực ở bệnh cạnh cậu ấy suốt. Phan An tự thấy mình thua Luxy về mọi mặt nên cô chấp nhận đứng ở phía xa nhìn họ bên nhau, mấy ngày gần đây Phan An thường hay gặp cô ấy vào phòng sách của Âu Cung Lãnh vào ban đêm, mà căn phòng đó rất ít người được vào, hôm đó cũng như mọi ngày cô đem sữa lên cho Âu Cung Lãnh vừa bước đến cửa phòng sách đã nghe hai người nói chuyện:
- Âu Cung này, anh có còn đau đầu nữa không? Em đã bảo là không nên xem nhiều hợp đồng như vậy, anh chưa có khỏe hẳn đâu!
- Tôi không sao! Cô về phòng cô đi, không cần phải ngày nào cũng qua đây đưa thuốc cho tôi đâu!
- Không! Em vẫn muốn tự tay lo cho anh!
- Vậy thì tùy cô!
Phan An cũng không muốn nghe tiếp cô nhẹ gõ lên cửa vài cái rồi đẩy cửa đi vào, Luxy gật đầu chào Phan An sau đó quay người rời đi. Anh không hiểu tại sao mỗi lần gặp Phan An anh lại muốn nắm lấy tay cô, muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, nhưng hình như cô cố tình tránh né anh, nếu không vì công việc chắc anh cũng khó mà gặp cô mặc dù cô là trợ lí của anh. Âu Cung Lãnh nhìn cô đang sắp xếp lại mớ giấy tờ trên bàn, anh hỏi:
- Cô có đúng là trợ lí của tôi hay không?
Phan An không ngẩn đầu lên, cô vừa sắp xếp lại hồ sơ vừa nói:
- Cậu có thể hỏi tất cả mọi người ở biệt thự và ở công ty!
- Vậy tại sao khi thấy tôi tỉnh lại, cô mừng đến phát khóc, rồi còn ôm tay tôi nữa! Bình thường tôi tốt với cô lắm hả?
- Đúng, cậu rất tốt! Vì cậu không tỉnh lại thì tôi sẽ mất việc!
- A, hóa ra tôi quan trọng như vậy đối với cô!
Âu Cung Lãnh đã đứng phía sau cô từ lúc nào, khi cô vừa xoay lại đã va vào anh, cảm giác rất lạ nhưng lại quen thuộc lắm, một cơn choáng đầu ập đến, Âu Cung Lãnh hít một hơi thật sâu, Phan An thấy vậy liền đỡ tay anh dìu đến ghế nhưng đã bị anh hất tay ra, anh tránh đi sự tiếp xúc của cô. Anh nhắn chuông gọi Luxy đến, thấy anh có vẻ không ổn, cô đi nhanh đến đón lấy anh đưa về phòng nghĩ, bác sĩ Luxy vừa đi vừa nói:
- Phiền trợ lí Phan An lấy cho tôi thao nước ấm để lau người cho anh ấy!
Phan An lặng lẽ rời đi, cô đem thau nước vào và đặt bên cạnh định giúp bác sĩ một tay nhưng Luxy nói không cần, mà Âu Cung Lãnh cũng đặc biệt từ chối cô, anh nói:
- Cô còn chuyện gì nữa sao? Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi.
Phan An cúi mặt lắc đầu, che đi đôi mắt đã kéo một lớp sương mù, ra đến sảnh cô gặp quản gia, nhìn Phan An mấy ngày nay vì lo cho chủ tịch mà ốm đi hẳn ra, ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Chủ tịch đã tốt hơn nhiều rồi, cô cũng cần giữ khỏe, tuy là tạm thời cậu ấy quên đi trợ lí nhưng tôi tin chắc cậu ấy sẽ nhanh nhớ ra cô thôi!
Phan An gật nhẹ đầu cười, rồi đi nhanh về phòng. Thực ra Âu Cung Lãnh không phải ghét bỏ Phan An mà thực chất mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh lại thổn thức, vừa chạm tay vào cô thì nhịp tim càng nhanh hơn, cô cứ như một liều thuốc kích thích tim anh. Mấy lần anh có hỏi A Hào, nhưng được cậu ấy nói đơn giản vì bản thân lúc trước có tình cảm với cô ấy, anh bật cười thành tiếng khi nghe A Hào nói đến đó, Âu Cung Lãnh nói:
- Điều không thể xảy ra. Sao tôi lại có thể yêu một người cấp dưới, nếu kết hôn tôi sẽ chọn người như Luxy, cô ấy đáp ứng mọi điều kiện của tôi....! Hết chuyện để đùa hả?
A Hào cười đắc ý nói càng to hơn:
- Ha...ha...ha... tôi sẽ chờ cho cậu trả giá về những gì cậu nói hôm nay! Khi cậu đã yêu rồi thì khó nói trước được điều gì lắm, có cần tôi kiểm tra đầu cậu lại lần nữa không?
Ngày đầu cô gặp Âu Cung Lãnh cô có chút bối rối, một nữ bác sĩ trẻ chưa có mảnh tình vắt vai, khám cho bệnh nhân đầu tiên lại là một tổng tài tuổi trẻ tài cao, đẹp không tì vết. Lần đầu tiên cô muốn ở lại thành phố này làm việc lâu dài. A Hào giới thiệu
- Cô ấy là bác sĩ Luxy Trần vừa về từ Úc! Từ này tôi giao Âu Cung cho bác sĩ đấy nhé, bệnh án tôi đã gửi qua mail cô rồi, khi cậu ấy về nhà nếu được cô có thể làm bác sĩ riêng cho cậu ấy!
Luxy cười và chào mọi người cô nói;
- Xin chào, mọi người có thể gọi tôi là Luxy!
Cô bước đến trước mặt Âu Cung Lãnh hướng cánh tay đưa trước mặt cậu ta, Âu Cung Lãnh cũng bắt lấy tay cô ấy rồi nói:
- Chào bác sĩ, thời gian sau này trông cậy vào cô!
Khi mọi người rời đi gần hết lúc này Phan An mới được gọi vào, cô được A Hào báo là thu xếp hành lí cho Âu Cung về nhà nghĩ ngơi cho thoải mái, cậu ấy bảo, Âu Cung bị mất một khoảng kí ức của một năm trở lại đây nên tạm thời quên mất cô, có thể sau này cậu ấy sẽ nhớ lại nhưng không biết là khi nào! Phan An nghe A Hào nói rồi cô cũng nhẹ lòng, từ từ cậu ấy sẽ nhớ lại mà thôi, không sao! Nhưng sự xuất hiện của Luxy đã làm mối quan hệ của cô và Âu Cung Lãnh ngày một xa nhau!
Để tiện cho việc chữa trị Luxy cũng dọn đến ở biệt thự cùng cô và Âu Cung Lãnh, Luxy chăm sóc Âu Cung Lãnh rất chu đáo, ngoài thời gian ở bệnh viện, cô sẽ túc trực ở bệnh cạnh cậu ấy suốt. Phan An tự thấy mình thua Luxy về mọi mặt nên cô chấp nhận đứng ở phía xa nhìn họ bên nhau, mấy ngày gần đây Phan An thường hay gặp cô ấy vào phòng sách của Âu Cung Lãnh vào ban đêm, mà căn phòng đó rất ít người được vào, hôm đó cũng như mọi ngày cô đem sữa lên cho Âu Cung Lãnh vừa bước đến cửa phòng sách đã nghe hai người nói chuyện:
- Âu Cung này, anh có còn đau đầu nữa không? Em đã bảo là không nên xem nhiều hợp đồng như vậy, anh chưa có khỏe hẳn đâu!
- Tôi không sao! Cô về phòng cô đi, không cần phải ngày nào cũng qua đây đưa thuốc cho tôi đâu!
- Không! Em vẫn muốn tự tay lo cho anh!
- Vậy thì tùy cô!
Phan An cũng không muốn nghe tiếp cô nhẹ gõ lên cửa vài cái rồi đẩy cửa đi vào, Luxy gật đầu chào Phan An sau đó quay người rời đi. Anh không hiểu tại sao mỗi lần gặp Phan An anh lại muốn nắm lấy tay cô, muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, nhưng hình như cô cố tình tránh né anh, nếu không vì công việc chắc anh cũng khó mà gặp cô mặc dù cô là trợ lí của anh. Âu Cung Lãnh nhìn cô đang sắp xếp lại mớ giấy tờ trên bàn, anh hỏi:
- Cô có đúng là trợ lí của tôi hay không?
Phan An không ngẩn đầu lên, cô vừa sắp xếp lại hồ sơ vừa nói:
- Cậu có thể hỏi tất cả mọi người ở biệt thự và ở công ty!
- Vậy tại sao khi thấy tôi tỉnh lại, cô mừng đến phát khóc, rồi còn ôm tay tôi nữa! Bình thường tôi tốt với cô lắm hả?
- Đúng, cậu rất tốt! Vì cậu không tỉnh lại thì tôi sẽ mất việc!
- A, hóa ra tôi quan trọng như vậy đối với cô!
Âu Cung Lãnh đã đứng phía sau cô từ lúc nào, khi cô vừa xoay lại đã va vào anh, cảm giác rất lạ nhưng lại quen thuộc lắm, một cơn choáng đầu ập đến, Âu Cung Lãnh hít một hơi thật sâu, Phan An thấy vậy liền đỡ tay anh dìu đến ghế nhưng đã bị anh hất tay ra, anh tránh đi sự tiếp xúc của cô. Anh nhắn chuông gọi Luxy đến, thấy anh có vẻ không ổn, cô đi nhanh đến đón lấy anh đưa về phòng nghĩ, bác sĩ Luxy vừa đi vừa nói:
- Phiền trợ lí Phan An lấy cho tôi thao nước ấm để lau người cho anh ấy!
Phan An lặng lẽ rời đi, cô đem thau nước vào và đặt bên cạnh định giúp bác sĩ một tay nhưng Luxy nói không cần, mà Âu Cung Lãnh cũng đặc biệt từ chối cô, anh nói:
- Cô còn chuyện gì nữa sao? Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi.
Phan An cúi mặt lắc đầu, che đi đôi mắt đã kéo một lớp sương mù, ra đến sảnh cô gặp quản gia, nhìn Phan An mấy ngày nay vì lo cho chủ tịch mà ốm đi hẳn ra, ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Chủ tịch đã tốt hơn nhiều rồi, cô cũng cần giữ khỏe, tuy là tạm thời cậu ấy quên đi trợ lí nhưng tôi tin chắc cậu ấy sẽ nhanh nhớ ra cô thôi!
Phan An gật nhẹ đầu cười, rồi đi nhanh về phòng. Thực ra Âu Cung Lãnh không phải ghét bỏ Phan An mà thực chất mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh lại thổn thức, vừa chạm tay vào cô thì nhịp tim càng nhanh hơn, cô cứ như một liều thuốc kích thích tim anh. Mấy lần anh có hỏi A Hào, nhưng được cậu ấy nói đơn giản vì bản thân lúc trước có tình cảm với cô ấy, anh bật cười thành tiếng khi nghe A Hào nói đến đó, Âu Cung Lãnh nói:
- Điều không thể xảy ra. Sao tôi lại có thể yêu một người cấp dưới, nếu kết hôn tôi sẽ chọn người như Luxy, cô ấy đáp ứng mọi điều kiện của tôi....! Hết chuyện để đùa hả?
A Hào cười đắc ý nói càng to hơn:
- Ha...ha...ha... tôi sẽ chờ cho cậu trả giá về những gì cậu nói hôm nay! Khi cậu đã yêu rồi thì khó nói trước được điều gì lắm, có cần tôi kiểm tra đầu cậu lại lần nữa không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương