Chị Trợ Lý Của Chủ Tịch
Chương 32
Sau cuộc nói chuyện với A Hào, Âu Cung Lãnh cũng ít gặp Phan An kể từ ngày đó. Vì hôm đó hai người bọn họ nói chuyện vô tình Phan An đã nghe hết, có lẽ đúng là như vậy nói trắng ra là cô chẳng có gì cả, thêm việc cô đang là mẹ đơn thân. Khi chấp nhận tiến tới cùng Âu Cung Lãnh cô đã suy nghĩ rất nhiều, và giờ cô cũng suy nghĩ xem mình có nên đi tiếp hay dừng lại. Liệu tình yêu của cô có đủ lớn để giúp cậu ấy nhớ lại mọi chuyện hay không? Sau mấy ngày suy nghĩ cùng với công cuộc thanh tẩy của Lâm Hân thì Phan An quyết định sẽ làm mọi cách để lấy lại kí ức cho cậu ấy, và nếu cậu ấy không nhớ ra thì cô sẽ cùng cậu ấy đi làm lại những kỉ niệm và hồi ức mới của hai người.
Sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, Phan An mang sữa đi vào để chuẩn bị đồ cho cậu ấy đến công ty, nhưng đập vào mắt cô trên chiếc giường đó là Luxy đang nằm ngủ say sưa, còn Âu Cung Lãnh thì không thấy đâu nữa! Âu Cung Lãnh từ phòng tắm bước ra, trên người phản phất hương xà bông thơm nức, cậu ấy nói:
- Để ly sữa lên bàn đi, nói quản gia cho người pha ly trà giải rượu cho Luxy.
Không nghe Phan An trả lời, Âu Cung Lãnh xoay người nhìn lại, trên mặt cô lúc này đầy nước mắt, nhìn thấy cô khóc trái tim anh lúc này như ai bóp nghẹt lại, nhói đau khó tả! Âu Cung Lãnh đi nhanh đến phòng thay đồ, anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt.
Cả mấy ngày sau Phan An cũng không chủ động gặp Âu Cung Lãnh nữa! Lâm Hân nhìn con bạn ngày một tiều tụy cô nói:
- Cậu cứ như vậy hoài cũng không phải cách! Tại sao cậu không gặp câu ấy nói thẳng, mà nói gì bây giờ! chủ tịch và bác sĩ Luxy đã gạo nấu thành cơm rồi. Haizaa... hay cậu xin nghĩ đi, tìm việc khác mà làm, hình như bên bệnh viện của A Hào còn thiếu nhân viên văn phòng để tớ nói anh ấy.
Phan An chỉ gật đầu rồi theo cô bạn bước bào nhà hàng. Đi tới cửa thì cô va phải một người đi ngược lại, nhìn lên hóa ra người quen là Cố Thắng Anh! Cậu ta liền mời hai người họ cùng dùng cơm:
- Hay quá, gặp hai người, tôi còn đang không biết tối nay ăn gì? Có hai người đi cùng thì còn gì bằng!
Càng tình cờ hơn là gặp ngay Âu Cung Lãnh đang ăn tối cùng Luxy ở đó luôn! Lâm Hân không mặn không nhạt lên tiếng:
- Đang ăn ngon, vậy là mất ngon! Chúng ta ăn xong rồi về thôi!
Cố Thắng Anh tháp tùng bọn họ rời đi! Chủ tịch Cố đưa Phan An về vì A Hào đã đến đón người vợ tương lai cậu ấy rời đi trước, thấy Phan An không được vui, Cố Thắng Anh đưa cô đến bờ sông lần trước, anh nói:
- Hi vọng đến đây tâm trạng cô sẽ thoải mái lên đôi chút! Có muốn nói ra cho nhẹ lòng không?
- Cũng chẳng có gì, tôi định nghĩ việc ở tập đoàn AC nhưng chưa tìm được việc làm mới!
- Cô có thể đến làm cho tôi!
- Thôi đi ạ! Vậy người ta sẽ nói tôi là nội gián trên thương trường đấy. hiiii.... Có lẽ tôi sẽ đi du lịch một vài ngày rồi sẽ đi tìm việc mới. Cám ơn vì ý tốt của anh!
- Tôi cũng đang rảnh, cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi không?
- Anh cứ đùa! Chúng ta về thôi, tôi hơi mệt rồi!
Khi họ về tới biệt thự cũng là lúc Âu Cung Lãnh và Luxy cũng về đến. Phan An cúi chào mọi người rồi đi thẳng về phòng, vừa vào đến phòng cô đã nhận được điện thoại từ Âu Cung Lãnh:
- Đến phòng sách!
Cô cũng chẳng lấy làm lạ, dù gì cô cũng đã viết sẵn đơn thôi việc, sau bao ngày cố gắng thì Phan An đành buông tay thôi, Phan An gõ nhẹ lên cửa, bên trong có tiếng nói vọng ra:
- Vào đi!
Phan An đẩy cửa đi vào, cô đi đến trước mặt Âu Cung Lãnh, để lên bàn phong bì và một cái hộp nhỏ! Nhìn phong bì và chiếc hộp trông rất quen mắt, cậu ấy hỏi:
- Đây là gì?
- Đơn xin thôi việc và món quà cậu tặng tôi! Giờ tôi nghĩ chắc nó nên trả lại cậu.
Âu Cung Lãnh, nâng khóe môi, cười giễu cợt:
- Vậy ra muốn qua tập đoàn Cố Thị làm việc à, còn cái này đồ tôi cho đi sẽ không nhận lại, nếu cô không lấy có thể vứt đi!
Nói rồi, cậu ấy ném cái hộp lại trên bàn, không may là cái hộp bật nắp và văng ra chiếc lắc chân có đính trái tim, một cơn đau đầu ập đến làm cậu ta suýt ngã, Phan An vươn tay ra đỡ tay cậu ấy nhưng cậu ta đã hất tay cô ra và nói giọng giận dữ:
- Nếu cô có ý định đến Cố Thị làm việc thì nhanh cút khỏi đây! Đừng bao giờ để tôi gặp lại cô nữa!
Phan An, không nhịn được nữa mà hét lớn:
- Từ đầu là cậu, chính cậu theo đuổi tôi! Hứa trọn đời này, kiếp này sẽ không bao giờ buông tay, nhưng rồi sao cậu bị tai nạn quên đi tôi, không sao, ngày ngày tôi tự nhủ với lòng sẽ cố gắng ở bên chăm sóc cậu để phần nào cho cậu có lại một chút kí ức của hai ta, nhưng chính cậu không hề cho tôi cơ hội, cậu bày xích tôi như dịch bệnh, cậu nói rằng giữa tôi và cậu không môn đăng hộ đối,.... nếu có chọn thì cậu sẽ chọn Luxy, cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền lựa chọn người này người kia. Cậu đừng có trẻ con như vậy nữa, khi mới bắt đầu mối quan hệ này tôi đã nói nếu có một ngày cậu hết yêu tôi thì xin cậu hãy nói cho tôi biết, tự động tôi sẽ rời đi, và giờ thì tôi đã không đủ khả năng để níu giữ mối quan hệ này lại, tôi buông tay! Còn chiếc lắc chân này nó quí giá quá tôi không nhận nổi, cậu muốn làm gì tùy cậu.
Âu Cung Lãnh cầm lấy chiếc lắc ném qua cửa sổ! Phan An nhìn cậu ta lần cuối rồi nói:
- Chào cậu, tôi đi đây!
Sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, Phan An mang sữa đi vào để chuẩn bị đồ cho cậu ấy đến công ty, nhưng đập vào mắt cô trên chiếc giường đó là Luxy đang nằm ngủ say sưa, còn Âu Cung Lãnh thì không thấy đâu nữa! Âu Cung Lãnh từ phòng tắm bước ra, trên người phản phất hương xà bông thơm nức, cậu ấy nói:
- Để ly sữa lên bàn đi, nói quản gia cho người pha ly trà giải rượu cho Luxy.
Không nghe Phan An trả lời, Âu Cung Lãnh xoay người nhìn lại, trên mặt cô lúc này đầy nước mắt, nhìn thấy cô khóc trái tim anh lúc này như ai bóp nghẹt lại, nhói đau khó tả! Âu Cung Lãnh đi nhanh đến phòng thay đồ, anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt.
Cả mấy ngày sau Phan An cũng không chủ động gặp Âu Cung Lãnh nữa! Lâm Hân nhìn con bạn ngày một tiều tụy cô nói:
- Cậu cứ như vậy hoài cũng không phải cách! Tại sao cậu không gặp câu ấy nói thẳng, mà nói gì bây giờ! chủ tịch và bác sĩ Luxy đã gạo nấu thành cơm rồi. Haizaa... hay cậu xin nghĩ đi, tìm việc khác mà làm, hình như bên bệnh viện của A Hào còn thiếu nhân viên văn phòng để tớ nói anh ấy.
Phan An chỉ gật đầu rồi theo cô bạn bước bào nhà hàng. Đi tới cửa thì cô va phải một người đi ngược lại, nhìn lên hóa ra người quen là Cố Thắng Anh! Cậu ta liền mời hai người họ cùng dùng cơm:
- Hay quá, gặp hai người, tôi còn đang không biết tối nay ăn gì? Có hai người đi cùng thì còn gì bằng!
Càng tình cờ hơn là gặp ngay Âu Cung Lãnh đang ăn tối cùng Luxy ở đó luôn! Lâm Hân không mặn không nhạt lên tiếng:
- Đang ăn ngon, vậy là mất ngon! Chúng ta ăn xong rồi về thôi!
Cố Thắng Anh tháp tùng bọn họ rời đi! Chủ tịch Cố đưa Phan An về vì A Hào đã đến đón người vợ tương lai cậu ấy rời đi trước, thấy Phan An không được vui, Cố Thắng Anh đưa cô đến bờ sông lần trước, anh nói:
- Hi vọng đến đây tâm trạng cô sẽ thoải mái lên đôi chút! Có muốn nói ra cho nhẹ lòng không?
- Cũng chẳng có gì, tôi định nghĩ việc ở tập đoàn AC nhưng chưa tìm được việc làm mới!
- Cô có thể đến làm cho tôi!
- Thôi đi ạ! Vậy người ta sẽ nói tôi là nội gián trên thương trường đấy. hiiii.... Có lẽ tôi sẽ đi du lịch một vài ngày rồi sẽ đi tìm việc mới. Cám ơn vì ý tốt của anh!
- Tôi cũng đang rảnh, cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi không?
- Anh cứ đùa! Chúng ta về thôi, tôi hơi mệt rồi!
Khi họ về tới biệt thự cũng là lúc Âu Cung Lãnh và Luxy cũng về đến. Phan An cúi chào mọi người rồi đi thẳng về phòng, vừa vào đến phòng cô đã nhận được điện thoại từ Âu Cung Lãnh:
- Đến phòng sách!
Cô cũng chẳng lấy làm lạ, dù gì cô cũng đã viết sẵn đơn thôi việc, sau bao ngày cố gắng thì Phan An đành buông tay thôi, Phan An gõ nhẹ lên cửa, bên trong có tiếng nói vọng ra:
- Vào đi!
Phan An đẩy cửa đi vào, cô đi đến trước mặt Âu Cung Lãnh, để lên bàn phong bì và một cái hộp nhỏ! Nhìn phong bì và chiếc hộp trông rất quen mắt, cậu ấy hỏi:
- Đây là gì?
- Đơn xin thôi việc và món quà cậu tặng tôi! Giờ tôi nghĩ chắc nó nên trả lại cậu.
Âu Cung Lãnh, nâng khóe môi, cười giễu cợt:
- Vậy ra muốn qua tập đoàn Cố Thị làm việc à, còn cái này đồ tôi cho đi sẽ không nhận lại, nếu cô không lấy có thể vứt đi!
Nói rồi, cậu ấy ném cái hộp lại trên bàn, không may là cái hộp bật nắp và văng ra chiếc lắc chân có đính trái tim, một cơn đau đầu ập đến làm cậu ta suýt ngã, Phan An vươn tay ra đỡ tay cậu ấy nhưng cậu ta đã hất tay cô ra và nói giọng giận dữ:
- Nếu cô có ý định đến Cố Thị làm việc thì nhanh cút khỏi đây! Đừng bao giờ để tôi gặp lại cô nữa!
Phan An, không nhịn được nữa mà hét lớn:
- Từ đầu là cậu, chính cậu theo đuổi tôi! Hứa trọn đời này, kiếp này sẽ không bao giờ buông tay, nhưng rồi sao cậu bị tai nạn quên đi tôi, không sao, ngày ngày tôi tự nhủ với lòng sẽ cố gắng ở bên chăm sóc cậu để phần nào cho cậu có lại một chút kí ức của hai ta, nhưng chính cậu không hề cho tôi cơ hội, cậu bày xích tôi như dịch bệnh, cậu nói rằng giữa tôi và cậu không môn đăng hộ đối,.... nếu có chọn thì cậu sẽ chọn Luxy, cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền lựa chọn người này người kia. Cậu đừng có trẻ con như vậy nữa, khi mới bắt đầu mối quan hệ này tôi đã nói nếu có một ngày cậu hết yêu tôi thì xin cậu hãy nói cho tôi biết, tự động tôi sẽ rời đi, và giờ thì tôi đã không đủ khả năng để níu giữ mối quan hệ này lại, tôi buông tay! Còn chiếc lắc chân này nó quí giá quá tôi không nhận nổi, cậu muốn làm gì tùy cậu.
Âu Cung Lãnh cầm lấy chiếc lắc ném qua cửa sổ! Phan An nhìn cậu ta lần cuối rồi nói:
- Chào cậu, tôi đi đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương