Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 29: Ra giá đi
Dương Nhật Hạ vô tình chạm phải đôi mắt sâu hút đáng sợ của Hứa Âu Thần, không ngừng cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn trốn tránh, cả người toát mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng chỉ khẽ lướt qua, ném lại cho cô ánh mắt khinh bỉ.
Dương Nhật Hạ bối rối, vội vã nói với Hạo Hiên muốn đi vệ sinh. Cô không muốn Hạo Hiên nhìn thấy gương mặt bối rối sợ hãi của mình.
Chạy ra vệ sinh, đứng trước gương nhìn gương mặt trắng bệch của mình, cô cố gắng hít thở sâu giữ bình tĩnh. Làm sao phải sợ anh ta đến mức này chứ?
Bỗng nhiên lúc này Hứa Âu Thần từ ngoài bước vào, kéo mạnh cánh tay cô. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Ánh mắt anh ta như toát ra lửa, căm phẫn nhìn cô.
Anh ta theo dõi cô?
“Gia đình hạnh phúc nhỉ?” Anh ta nhìn cô, nở nụ cười khinh bỉ.
Dương Nhật Hạ giằng tay anh ra, không nói gì. Cô chán ghét vẻ mặt này của anh ta.
“Cô muốn bao nhiêu tiền để trở thành tình nhân của tôi, ra giá đi. Bao nhiêu cũng được.” Hứa Âu Thần bình thản nói, vẫn giữ thái độ như cũ.
Nhật Hạ lúc này đã hết sức chịu đựng, giơ tay lên, giáng vào mặt anh ta một cái tát. Anh ta thử thách sự chịu đựng của cô quá nhiều!
Chát! Tiếng kêu chói tai vang lên, một bên mặt của Hứa Âu Thần hiện rõ dấu tay đỏ.
Hứa Âu Thần ngẩng lên, ánh mắt tức giận căm phẫn nhìn cô, ánh nhìn như chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức!
“Tôi không phải một món đồ mà anh đòi định giá!” Nhật Hạ tức giận, đang định đi thẳng ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Hứa Âu Thần thì có tiếng trẻ con vang lên, tiếng gọi xé nát bầu không khí căng thẳng.
“Mẹ! Sao mẹ đi lâu thế.” Hạ Nhi chạy đến, mếu máo nhìn cô, đôi mắt to tròn long lanh trực khóc.
Nhật Hạ nhìn gương mặt mếu máo đáng thương của con bé, mọi sự giận dữ đều tan biến, không muốn cho con thấy vẻ mất kiểm soát của mình.
Hạ Nhi quay ra đằng sau, nhìn thấy Hứa Âu Thần đứng đó nhìn Nhật Hạ, con bé nghĩ là người quen của mẹ, cất giọng nói lảnh lót.
“Chào chú!”
Con bé mỉm cười, nụ cười giống hệt Nhật Hạ khi còn nhỏ. Khiến Hứa Âu Thần nhìn đến mức ngây người.
“Chắc bố nó không biết chuyện gì đã xảy ra đâu nhỉ?” Hứa Âu Thần nở nụ cười chua chát. Lần đầu tiên gặp con gái, vậy mà lại trong hoàn cảnh này.
Nhật Hạ mặc kệ Hứa Âu Thần ở đó châm chọc, dắt tay con bé rời đi.
“Mẹ, Hạ Nhi sắp có bố hả mẹ?” Con bé háo hức nhìn Nhật Hạ, đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ.
Hoá ra con bé cũng hiểu được những điều Hạo Hiên muốn nói với cô. Đứa trẻ nào mà không muốn có bố chứ?
Từ nhỏ đã sống trong trại trẻ mồ côi, niềm khao khát có một gia đình thật sự Nhật Hạ hiểu hơn bao giờ hết. Vậy mà con gái cô lại phải chịu những điều này.. Dương Nhật Hạ cười nhạt.
Nhật Hạ không muốn con bé hụt hẫng, nhưng cũng không muốn lừa dối con bé, không muốn hàng ngày hi vọng rồi lại thất vọng. Cô khẽ quỳ xuống, chỉnh lại chiếc váy hồng xinh xắn của con, khẽ nói.
“Mẹ biết Hạ Nhi muốn có bố, nhưng chú Hạo Hiên và mẹ không thể cưới nhau, nên Hạ Nhi cố gắng chờ bố thêm chút nữa nhé?”
Nhật Hạ cố gắng an ủi, lo sợ sẽ phải nhìn thấy gương mặt thất vọng của con bé. Nhưng Hạ Nhi lại ngây ngô mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô. Còn học theo cô vỗ lưng an ủi.
“Hạ Nhi không cần bố, chỉ cần mẹ thôi.” Con bé thủ thỉ bên tai cô.
Dương Nhật Hạ ngây ra, con bé hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng...
Lần này Nhật Hạ đã có đủ can đảm, thẳng thắn từ chối Hạo Hiên. Cô không muốn một người tốt như anh chờ đợi thêm nữa. Cũng không muốn anh tốn thêm thời gian vào người không có tình cảm với mình. Đặc biệt là với cô, hoàn toàn không xứng!
Thấy Nhật Hạ quay trở lại, Hạo Hiên lấy chiếc nhẫn ra, mỉm cười nhìn cô. Đôi mắt ngập tràn hi vọng.
“Em đồng ý nhé?”
Nhật Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, khẽ liếc chiếc nhẫn bạc đơn giản vẫn nằm trên ngón tay mình, thở dài. Năm năm đã trôi qua nhưng Dương Nhật Hạ vẫn không nỡ đeo lên chiếc nhẫn mới.
“Em xin lỗi vì đã để anh chờ đợi lâu như vậy. Nhưng em không muốn bên cạnh một người mà lại luôn nhớ nhung một người khác. Anh rất tốt nên hãy tìm một cô gái tuyệt vời rồi trao cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất nhé?”
Nhật Hạ mỉm cười, đẩy chiếc nhẫn anh vừa mở ra, cô thật sự không thể chấp nhận thêm bất kì người đàn ông nào khác.
Hạo Hiên lần này không còn buồn, chỉ cảm thấy tiếc nuối, vì cuối cũng cùng nhận được câu trả lời chính xác từ Nhật Hạ. Đúng thật, người không yêu mình thì cố gắng bao nhiêu cũng sẽ không giành được trái tim của họ. Dù biết rõ kết quả, tại sao vẫn cố chấp như vậy chứ.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, không buồn bã, không khó xử. Cùng kết thúc bữa ăn tối vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, Hạo Hiên lái xe trở hai mẹ con về nhà, nói lời tạm biệt cuối cùng. Gương mặt đầy vẻ tiếc nuối..
“Chắc ngày mai anh sẽ qua nước ngoài với bố mẹ. Anh định tìm cho ông bà một cô vợ hiền và một cô cháu gái đáng yêu nhưng tiếc là không được rồi.” Anh cười, nụ cười cay đắng, chua chát.
“Sao sớm vậy?” Nhật Hạ đưa tay lên vuốt tóc, vẫn cầm tay Hạ Nhi ở bên cạnh.
“Họ đã giục từ lâu rồi, hôm qua bố anh mới nhập viện vì thời tiết thay đổi, nên anh bay qua chăm sóc họ.”
“Mong là hai bác bình an. Anh sống tốt nhé! Cảm ơn anh vì luôn đối xử tốt với mẹ con em thời gian qua.” Nhật Hạ mỉm cười, tạm biệt anh, cô không biết phải cảm ơn anh bao nhiêu cho đủ.
“Em định cứ sống một mình như vậy sao?” Hạo Hiên đến tận cuối cùng vẫn luôn lo lắng cho cô..
“Em muốn gặp lại Hàn Vũ..”
Hạo Hiên chưa chờ Nhật Hạ nói hết, liền ngắt lời. “Em vẫn còn yêu cậu ta?”
“Chưa gặp lại, em không thể nào từ bỏ anh ấy.”
“...”
Hạo Hiên vẫy tay chào Hạ Nhi, lái xe rời đi.
Có những người thường nói “muốn làm bạn” để từ chối một người.
Nhưng cũng có người nói “muốn làm bạn” để có thể ở bên một người thật lâu.
Dương Nhật Hạ thở dài, như trút được một gánh nặng trong người vậy. Một cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng, vốn dĩ không thể níu kéo thêm điều gì, nhưng Nhật Hạ vẫn không thể kìm chế những hi vọng hão huyền của mình. Dù cho không thể quay về quá khứ, nhưng cô vẫn mong có thể một lần nữa đứng từ xa ngắm nhìn nụ cười tựa ánh mặt trời của anh, ngắm nhìn đôi mắt long lanh như sao của anh, biết rằng anh đang sống hạnh phúc cuộc đời của mình.
Lúc ấy, cô có thể tự hào nói với Hạ Nhi rằng, cha con đang sống rất hạnh phúc. Vậy nên mẹ con mình cùng cố gắng nhé?
Nhưng một khi chưa gặp lại được anh, cô không cho phép bản thân mình quyền được bỏ cuộc. Sau bao nhiêu cố gắng.
Sau khi lên nhà, tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi dọn dẹp nốt đống quần áo bừa bộn của hai mẹ con, lại có điện thoại gọi đến.
Lần này là số của Hứa Âu Thần.
Nhật Hạ do dự, không biết có nên nghe máy không. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhấc máy vì hôm nay thật sự cô đã hơi nặng tay.. Nghĩ lại cái tát ấy, không biết lòng tự trọng của Hứa Âu Thần đã bị tổn thương tới mức nào.
“Anh cần gì?” Nhật Hạ mệt mỏi, bất lực nói.
“Xuống sảnh chung cư đi.” Vẫn là chất giọng trầm ấy, ngữ khí lạnh lùng không đổi.
“Tại sao?”
Anh ta lại muốn gì nữa đây?
“Tôi không nói nhiều đâu, đừng để tôi lên đấy tìm cô.” Anh ta nói xong thì tắt máy.
Nhật Hạ cười chua chát, giờ cô phải nghe theo những yêu cầu quái đản của anh ta. Hoàn toàn không thể kháng cự.
Cô vẫn cho rằng Hứa Âu Thần là một ông chủ có thực lực, lại không ngần ngại đối đãi tốt với nhân viên. Một con người chung thuỷ, không vướng bụi trần. Nhưng sau cùng hình tượng ấy lại tự đổ sầm trước mặt cô. Tại sao những người đàn ông mà cô cho là hoàn hảo nhất dần đều thay đổi ngay trước mặt cô vậy?
Dương Nhật Hạ thở dài bất lực mặc quần áo, khoác trên người chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Muộn thế này rồi còn đi đâu vậy?” Khả Vy đang ngồi trên sofa làm việc, thắc mắc hỏi cô. Sau chuyện lần trước, Khả Vy chỉ sợ Nhật Hạ tiếp tục xảy ra chuyện.
Khả Vy là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, nên hầu hết thời gian đều chỉ ở nhà.
“Mình xuống sảnh hóng mát một chút.”
Nhật Hạ đi xuống dưới, đứng chờ. Hứa Âu Thần lái xe đến chỗ cô, hạ cửa kính xuống.
“Lên xe đi.” Anh ta không thèm liếc cô lấy một cái.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Nhật Hạ lo lắng hỏi. Cô không thể điều chỉnh nhịp tim ổn định mỗi khi gặp anh ta.
Hứa Âu Thần nghe xong, mất hết kiên nhẫn mở cửa xe đi xuống, mạnh bạo kéo cô lên xe.
Anh ta cũng chỉ khẽ lướt qua, ném lại cho cô ánh mắt khinh bỉ.
Dương Nhật Hạ bối rối, vội vã nói với Hạo Hiên muốn đi vệ sinh. Cô không muốn Hạo Hiên nhìn thấy gương mặt bối rối sợ hãi của mình.
Chạy ra vệ sinh, đứng trước gương nhìn gương mặt trắng bệch của mình, cô cố gắng hít thở sâu giữ bình tĩnh. Làm sao phải sợ anh ta đến mức này chứ?
Bỗng nhiên lúc này Hứa Âu Thần từ ngoài bước vào, kéo mạnh cánh tay cô. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Ánh mắt anh ta như toát ra lửa, căm phẫn nhìn cô.
Anh ta theo dõi cô?
“Gia đình hạnh phúc nhỉ?” Anh ta nhìn cô, nở nụ cười khinh bỉ.
Dương Nhật Hạ giằng tay anh ra, không nói gì. Cô chán ghét vẻ mặt này của anh ta.
“Cô muốn bao nhiêu tiền để trở thành tình nhân của tôi, ra giá đi. Bao nhiêu cũng được.” Hứa Âu Thần bình thản nói, vẫn giữ thái độ như cũ.
Nhật Hạ lúc này đã hết sức chịu đựng, giơ tay lên, giáng vào mặt anh ta một cái tát. Anh ta thử thách sự chịu đựng của cô quá nhiều!
Chát! Tiếng kêu chói tai vang lên, một bên mặt của Hứa Âu Thần hiện rõ dấu tay đỏ.
Hứa Âu Thần ngẩng lên, ánh mắt tức giận căm phẫn nhìn cô, ánh nhìn như chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức!
“Tôi không phải một món đồ mà anh đòi định giá!” Nhật Hạ tức giận, đang định đi thẳng ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Hứa Âu Thần thì có tiếng trẻ con vang lên, tiếng gọi xé nát bầu không khí căng thẳng.
“Mẹ! Sao mẹ đi lâu thế.” Hạ Nhi chạy đến, mếu máo nhìn cô, đôi mắt to tròn long lanh trực khóc.
Nhật Hạ nhìn gương mặt mếu máo đáng thương của con bé, mọi sự giận dữ đều tan biến, không muốn cho con thấy vẻ mất kiểm soát của mình.
Hạ Nhi quay ra đằng sau, nhìn thấy Hứa Âu Thần đứng đó nhìn Nhật Hạ, con bé nghĩ là người quen của mẹ, cất giọng nói lảnh lót.
“Chào chú!”
Con bé mỉm cười, nụ cười giống hệt Nhật Hạ khi còn nhỏ. Khiến Hứa Âu Thần nhìn đến mức ngây người.
“Chắc bố nó không biết chuyện gì đã xảy ra đâu nhỉ?” Hứa Âu Thần nở nụ cười chua chát. Lần đầu tiên gặp con gái, vậy mà lại trong hoàn cảnh này.
Nhật Hạ mặc kệ Hứa Âu Thần ở đó châm chọc, dắt tay con bé rời đi.
“Mẹ, Hạ Nhi sắp có bố hả mẹ?” Con bé háo hức nhìn Nhật Hạ, đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ.
Hoá ra con bé cũng hiểu được những điều Hạo Hiên muốn nói với cô. Đứa trẻ nào mà không muốn có bố chứ?
Từ nhỏ đã sống trong trại trẻ mồ côi, niềm khao khát có một gia đình thật sự Nhật Hạ hiểu hơn bao giờ hết. Vậy mà con gái cô lại phải chịu những điều này.. Dương Nhật Hạ cười nhạt.
Nhật Hạ không muốn con bé hụt hẫng, nhưng cũng không muốn lừa dối con bé, không muốn hàng ngày hi vọng rồi lại thất vọng. Cô khẽ quỳ xuống, chỉnh lại chiếc váy hồng xinh xắn của con, khẽ nói.
“Mẹ biết Hạ Nhi muốn có bố, nhưng chú Hạo Hiên và mẹ không thể cưới nhau, nên Hạ Nhi cố gắng chờ bố thêm chút nữa nhé?”
Nhật Hạ cố gắng an ủi, lo sợ sẽ phải nhìn thấy gương mặt thất vọng của con bé. Nhưng Hạ Nhi lại ngây ngô mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô. Còn học theo cô vỗ lưng an ủi.
“Hạ Nhi không cần bố, chỉ cần mẹ thôi.” Con bé thủ thỉ bên tai cô.
Dương Nhật Hạ ngây ra, con bé hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng...
Lần này Nhật Hạ đã có đủ can đảm, thẳng thắn từ chối Hạo Hiên. Cô không muốn một người tốt như anh chờ đợi thêm nữa. Cũng không muốn anh tốn thêm thời gian vào người không có tình cảm với mình. Đặc biệt là với cô, hoàn toàn không xứng!
Thấy Nhật Hạ quay trở lại, Hạo Hiên lấy chiếc nhẫn ra, mỉm cười nhìn cô. Đôi mắt ngập tràn hi vọng.
“Em đồng ý nhé?”
Nhật Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, khẽ liếc chiếc nhẫn bạc đơn giản vẫn nằm trên ngón tay mình, thở dài. Năm năm đã trôi qua nhưng Dương Nhật Hạ vẫn không nỡ đeo lên chiếc nhẫn mới.
“Em xin lỗi vì đã để anh chờ đợi lâu như vậy. Nhưng em không muốn bên cạnh một người mà lại luôn nhớ nhung một người khác. Anh rất tốt nên hãy tìm một cô gái tuyệt vời rồi trao cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất nhé?”
Nhật Hạ mỉm cười, đẩy chiếc nhẫn anh vừa mở ra, cô thật sự không thể chấp nhận thêm bất kì người đàn ông nào khác.
Hạo Hiên lần này không còn buồn, chỉ cảm thấy tiếc nuối, vì cuối cũng cùng nhận được câu trả lời chính xác từ Nhật Hạ. Đúng thật, người không yêu mình thì cố gắng bao nhiêu cũng sẽ không giành được trái tim của họ. Dù biết rõ kết quả, tại sao vẫn cố chấp như vậy chứ.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, không buồn bã, không khó xử. Cùng kết thúc bữa ăn tối vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, Hạo Hiên lái xe trở hai mẹ con về nhà, nói lời tạm biệt cuối cùng. Gương mặt đầy vẻ tiếc nuối..
“Chắc ngày mai anh sẽ qua nước ngoài với bố mẹ. Anh định tìm cho ông bà một cô vợ hiền và một cô cháu gái đáng yêu nhưng tiếc là không được rồi.” Anh cười, nụ cười cay đắng, chua chát.
“Sao sớm vậy?” Nhật Hạ đưa tay lên vuốt tóc, vẫn cầm tay Hạ Nhi ở bên cạnh.
“Họ đã giục từ lâu rồi, hôm qua bố anh mới nhập viện vì thời tiết thay đổi, nên anh bay qua chăm sóc họ.”
“Mong là hai bác bình an. Anh sống tốt nhé! Cảm ơn anh vì luôn đối xử tốt với mẹ con em thời gian qua.” Nhật Hạ mỉm cười, tạm biệt anh, cô không biết phải cảm ơn anh bao nhiêu cho đủ.
“Em định cứ sống một mình như vậy sao?” Hạo Hiên đến tận cuối cùng vẫn luôn lo lắng cho cô..
“Em muốn gặp lại Hàn Vũ..”
Hạo Hiên chưa chờ Nhật Hạ nói hết, liền ngắt lời. “Em vẫn còn yêu cậu ta?”
“Chưa gặp lại, em không thể nào từ bỏ anh ấy.”
“...”
Hạo Hiên vẫy tay chào Hạ Nhi, lái xe rời đi.
Có những người thường nói “muốn làm bạn” để từ chối một người.
Nhưng cũng có người nói “muốn làm bạn” để có thể ở bên một người thật lâu.
Dương Nhật Hạ thở dài, như trút được một gánh nặng trong người vậy. Một cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng, vốn dĩ không thể níu kéo thêm điều gì, nhưng Nhật Hạ vẫn không thể kìm chế những hi vọng hão huyền của mình. Dù cho không thể quay về quá khứ, nhưng cô vẫn mong có thể một lần nữa đứng từ xa ngắm nhìn nụ cười tựa ánh mặt trời của anh, ngắm nhìn đôi mắt long lanh như sao của anh, biết rằng anh đang sống hạnh phúc cuộc đời của mình.
Lúc ấy, cô có thể tự hào nói với Hạ Nhi rằng, cha con đang sống rất hạnh phúc. Vậy nên mẹ con mình cùng cố gắng nhé?
Nhưng một khi chưa gặp lại được anh, cô không cho phép bản thân mình quyền được bỏ cuộc. Sau bao nhiêu cố gắng.
Sau khi lên nhà, tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi dọn dẹp nốt đống quần áo bừa bộn của hai mẹ con, lại có điện thoại gọi đến.
Lần này là số của Hứa Âu Thần.
Nhật Hạ do dự, không biết có nên nghe máy không. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhấc máy vì hôm nay thật sự cô đã hơi nặng tay.. Nghĩ lại cái tát ấy, không biết lòng tự trọng của Hứa Âu Thần đã bị tổn thương tới mức nào.
“Anh cần gì?” Nhật Hạ mệt mỏi, bất lực nói.
“Xuống sảnh chung cư đi.” Vẫn là chất giọng trầm ấy, ngữ khí lạnh lùng không đổi.
“Tại sao?”
Anh ta lại muốn gì nữa đây?
“Tôi không nói nhiều đâu, đừng để tôi lên đấy tìm cô.” Anh ta nói xong thì tắt máy.
Nhật Hạ cười chua chát, giờ cô phải nghe theo những yêu cầu quái đản của anh ta. Hoàn toàn không thể kháng cự.
Cô vẫn cho rằng Hứa Âu Thần là một ông chủ có thực lực, lại không ngần ngại đối đãi tốt với nhân viên. Một con người chung thuỷ, không vướng bụi trần. Nhưng sau cùng hình tượng ấy lại tự đổ sầm trước mặt cô. Tại sao những người đàn ông mà cô cho là hoàn hảo nhất dần đều thay đổi ngay trước mặt cô vậy?
Dương Nhật Hạ thở dài bất lực mặc quần áo, khoác trên người chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Muộn thế này rồi còn đi đâu vậy?” Khả Vy đang ngồi trên sofa làm việc, thắc mắc hỏi cô. Sau chuyện lần trước, Khả Vy chỉ sợ Nhật Hạ tiếp tục xảy ra chuyện.
Khả Vy là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, nên hầu hết thời gian đều chỉ ở nhà.
“Mình xuống sảnh hóng mát một chút.”
Nhật Hạ đi xuống dưới, đứng chờ. Hứa Âu Thần lái xe đến chỗ cô, hạ cửa kính xuống.
“Lên xe đi.” Anh ta không thèm liếc cô lấy một cái.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Nhật Hạ lo lắng hỏi. Cô không thể điều chỉnh nhịp tim ổn định mỗi khi gặp anh ta.
Hứa Âu Thần nghe xong, mất hết kiên nhẫn mở cửa xe đi xuống, mạnh bạo kéo cô lên xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương