Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 30: Thiếu gia yêu cô nhiều thật đấy!
Nhật Hạ bị đẩy lên xe, không kịp phản ứng đã thấy Hứa Âu Thần lái đi. Càng đáng sợ hơn là anh ta đang lái xe về phía căn chung cư lần trước.
Nhật Hạ cuống cuồng cầm điện thoại lên, muốn báo cảnh sát.
“Cô muốn nổi tiếng à?” Hứa Âu Thần liếc nhìn cô, ánh nhìn tỏ rõ sự khinh thường, không hề nao núng. Anh ta hoàn toàn nắm thóp được cô.
Dương Nhật Hạ nghe xong, căm phẫn nhìn anh, chỉ mở điện thoại lên nhắn Khả Vy rằng đêm nay sẽ không về nhà.
Tắt điện thoại, cô dựa đầu vào ghế, cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì. Anh ta có quyền, có thế lực, còn cô chỉ là người phụ nữ yếu đuối.
Nhật Hạ luôn nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, hoá ra cô chỉ là cô gái mỏng manh, yếu đuối không thể dựa dẫm vào ai.
Về đến nhà, Hứa Âu Thần ném cô lên giường một cách thô bạo. Bắt đầu xé quần áo cô thành nhiều mảnh. Chẳng mấy chốc quần áo trên người cô đã không còn nguyên vẹn.
Dương Nhật Hạ ngồi trên giường, ánh mắt căm phẫn nhìn anh. Nỗi nhục nhã cùng sự căm hận đong đầy trong mắt. Cố gắng chống cự nhưng vô ích, anh ta thô bạo đè cô ra, hôn ngấu nghiến như muốn nuốt chửng lấy cô.
Nhật Hạ tức giận cắn vào môi Hứa Âu Thần, mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng. Cô tưởng đã có thể đánh lạc hướng anh ta, nhưng cuối cùng cô đã sai. Hành động của Nhật Hạ chỉ làm anh ta thêm tức giận, cố ý dày vò cô mạnh bạo hơn.
Lần này anh ta không dịu dàng như lần trước!
Cuối cùng Dương Nhật Hạ cạn kiệt sức lực không chống cự vô ích nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm, như một cái xác không hồn.
Chẳng mấy chốc trên cơ thể mỹ miều của cô đã đầy những dấu hôn đỏ chót cùng những vết bầm tím. Anh ta không ngừng dày vò cô, mãi không chịu buông, đè cô chặt xuống giường.
Tiếp theo đó là cảnh ân ái đầy thô bạo.
Mọi chuyện xong xuôi, Hứa Âu Thần lặng lẽ bế cô vào phòng tắm, xả nước ấm lên người cô.
Nhật Hạ lúc này bị nước dội lên người làm cho bừng tỉnh, ánh mắt đau khổ nhìn anh.
“Đừng..”
Hứa Âu Thần vừa thả cô xuống bồn tắm, nghe thấy giọng nói của cô thì ngừng lại.
Anh ta bỗng nhiên dịu dàng đến lạ, vuốt mái tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Đau không?”
Ý anh ta là gì? Anh ta bị đa nhân cách à?
Nhật Hạ không nói, chỉ quay mặt đi.
“Ra ngoài đi.” Dương Nhật Hạ vẫn quay mặt đi, biểu cảm phức tạp, giọng nói như răn đe. Giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không hiểu vì sao lúc này Hứa Âu Thần hiền dịu đến lạ, anh ta cầm bộ đồ tắm, mặc áo choàng tắm rồi cứ thế ra ngoài, để mặc cô tắm rửa, không ép buộc cô thêm nữa.
Nhật Hạ tắm xong, vẫn còn đang lau mái tóc ướt, Hứa Âu Thần đã đứng dựa ở cửa, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô.
“Tôi muốn ôm em ngủ.”
Anh ta đang nói gì vậy? Hàng ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Nhật Hạ. Cô chắc chắn người đàn ông này và Hứa Âu Thần trên giường lúc nãy hoàn toàn khác nhau. Giờ anh ta lại còn muốn ôm cô ngủ?
“Tôi sẽ đi về.” Nhật Hạ quay đi, nhặt lại đống đồ rách tả tơi, định đi. Chẳng phải cô đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi sao?
Anh ta lại ném cho cô bộ quần áo mới. Cô thực sự không muốn mặc thêm quần áo anh ta mua cho vị hôn thê của mình. Không thể mặt dày khoác lên mình thứ đáng ra là của cô gái khác.
“Em chắc chứ?” Hứa Âu Thần lại dùng con mắt sâu hút nhìn cô, ánh mắt thách thức mà cô luôn căm ghét.
Nhật Hạ quay lại nhìn, đúng là bây giờ quyền quyết định là ở anh ta. Chỉ cần cô trái ý, anh ta sẽ tìm cách trừng phạt ngay lập tức. Hơn nữa bộ quần áo cô mặc đến đây cũng không còn nguyên vẹn, đã bị anh ta thô bạo xé tan nát thành nhiều mảnh rồi.
Cô bất lực quay lại căn phòng lúc nãy, trèo lên giường đắp chăn quay mặt ra bên ngoài, nhắm mắt ngủ. Sau khi bị anh ta dày vò đã quá mệt mỏi rồi. Sức khoẻ không cho phép cô chống cự thêm nữa. Kiệt sức cứ thế rơi vào giấc ngủ.
Hứa Âu Thần lúc này mỉm cười mãn nguyện bước từ ngoài vào, vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau. Nhật Hạ cố gỡ tay anh ta ra nhưng không được, chỉ càng bị ôm chặt hơn. Cô chỉ có thể mặc kệ anh ta, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Nhật Hạ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại rung trên đầu giường. Cô cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại lên nghe. Chắc là Khả Vy gọi hỏi cô có ổn không.
Nhưng cuối cùng ở đầu dây bên kia lại là giọng người phụ nữ khác. Chất giọng nhẹ nhàng, đúng ngữ khí của một cô gái đoan trang, khuê các. Nhật Hạ giật mình khỏi cơn ngái ngủ, mơ hồ nhìn màn hình điện thoại mới biết mình cầm nhầm của Hứa Âu Thần.
“Âu Thần?”
Nếu cô không nhầm, thì chắc hẳn đây là giọng của Hàn Kỳ Âm, vị hôn thê trong lời kể của anh ta.
Sau những gì anh ta làm với cô, liệu cô có nên phá nát luôn tình cảm của họ coi như trả thù không nhỉ? Đều là phụ nữ, cô không đành lòng nhìn cô gái khác bị lừa dối.
“Hứa tiên sinh không có ở đây, cho hỏi cô cần gì?” Nhật Hạ dùng giọng điệu ngọt ngào, nhằm chọc tức cô gái ở đầu dây bên kia.
“Cho hỏi Hứa Âu Thần đang ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy.” Hàn Kỳ Âm vẫn giữ chất giọng bình thản, nhưng trong lòng đặt ra rất nhiều câu hỏi, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Nhật Hạ nghe xong, thấy thái độ của cô gái vẫn không có gì thay đổi, đành cầm điện thoại ra ngoài, thấy Hứa Âu Thần đang ung dung đọc báo, ngón tay thon dài đưa lên đẩy chiếc kính gọng bạc, liền đưa điện thoại cho anh ta.
“Anh Hứa, có người tìm anh.”
Vẫn không quên dùng chất giọng ngọt ngào trêu tức.
Hứa Âu Thần nghe cô nói, khẽ đứng hình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành đường cong hoàn mỹ. Nhưng vẫn cố tình nghe điện thoại, không một lời giải thích. Nếu em đã muốn diễn kịch, tôi bằng lòng diễn cùng em.
“Em muốn gì?”
Chất giọng có vẻ như hai người đang giận dỗi nhau từ trước. Dương Nhật Hạ cẩn thận quan sát vẻ mặt anh ta.
“Anh đã nói rồi, chưa thể tổ chức đám cưới được. Nếu em thích thì sao không tổ chức một mình đi?”
Nhật Hạ ngẩn tò te, anh ta kiếm tình nhân ngay khi họ sắp tổ chức đám cưới?
“Tuỳ, nếu muốn thì cứ tự mình tìm chú rể mà cưới.” Ngữ khí có chút xa cách, lạnh lùng, không giống như người đàn ông chung thuỷ trong miêu tả của mọi người chút nào.
Tưởng cô ấy là người mà anh yêu nhất?
Nhật Hạ ngây người, đứng đó nhìn. Suy nghĩ hỗn loạn.
“Mệt không?” Hứa Âu Thần nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng hơn hẳn trước. Khiến cô có chút không quen.. giọng nói trái ngược hẳn khi nói với vị hôn thê của mình.
“Không. Tôi về đây.” Cô vào phòng lấy đồ chuẩn bị ra về.
“Có vẻ em muốn trốn khỏi tôi càng nhanh càng tốt nhỉ? Ở đây, chờ tôi về. Đây không phải chỗ em muốn đến thì đến muốn đi thì đi dễ dàng.”
Anh ta khoác chiếc áo vest đắt tiền, thong thả đi ra ngoài, mặc kệ cô vẫn đứng ngây ra đó.
“Muốn làm gì thì làm, chút nữa quản gia Lý sẽ đến dọn dẹp.”
Anh ta nói xong, bước đi thẳng, không quan tâm người kia còn ý kiến gì không.
Nhật Hạ nghe xong, đành quay lại vào nhà. Giờ cô đang ở thế bị động, đoạn video là điểm yếu duy nhất của cô.
Nhật Hạ mệt mỏi vào trong phòng tắm, nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng đã được lấy sẵn kem, những đồ dùng skincare cao cấp cũng được đặt sẵn trên kệ. Hứa Âu Thần có thể ân cần đến mức này sao? Những thứ này đều là chuẩn bị cho cô?
Một lúc sau, người quản gia đến. Ông mỉm cười thân thiện chào cô, rồi bắt đầu công việc của mình. Đến giờ ăn trưa, ông gõ cửa rồi mang một bát cháo vào phòng Nhật Hạ.
“Thiếu gia dặn tôi mang đến cho cô.” Người quản gia cười hiền.
Dương Nhật Hạ nhìn bát cháo nóng nghi ngút khói, tự hỏi anh ta có cần cố gắng tỏ ra tốt bụng thế không? Sau tất cả những gì anh ta đã làm?
“Chú ăn đi, không cần lo cho tôi đâu.” Nhật Hạ mỉm cười, từ chối.
“Nhưng thiếu gia dặn phải nhìn thấy cô ăn hết bát cháo mới được về..” quản gia Lý ái ngại nhìn cô.
Lại còn như vậy nữa..
Nhật Hạ suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại bị mùi thơm của cháo thu hút, từ sáng đến giờ cô không ăn gì, bụng đã đói meo, đành đầu hàng đồng ý ăn. Hơn nữa quản gia cũng làm việc từ sáng, chắc hẳn ông ấy cũng muốn đi về rồi.
“Thiếu gia yêu cô nhiều thật đấy! Tôi chưa từng thấy thiếu gia đối xử với Hàn tiểu thư ân cần như thế...”
Nhật Hạ không tin vào tai mình nữa... Vậy ra câu chuyện chung thuỷ chỉ là lừa dối che mắt thiên hạ à? Hay anh ta còn người phụ nữ khác!?
“Chú nói thế nghĩa là sao ạ?”
“Thiếu gia luôn mua quần áo mới rồi lại treo trong tủ không đụng đến, tôi hỏi thì cậu ấy nói mua cho người đặc biệt. Chiếc váy dạ hội hôm trước cậu ấy cũng không cho giặt vì trên đó có mùi nước hoa của cô.” Quản gia Lý nói
Cô có nghe lầm không vậy...?
“Những chiếc váy ấy chắc chắn không phải mua cho Hàn tiểu thư, vì nếu mua cho cô ấy thì thiếu gia sẽ không treo trong tủ. Hơn nữa cô ấy chưa bao giờ lui tới đây...”
Nhật Hạ nghe xong, lặng thinh.
Nhật Hạ cuống cuồng cầm điện thoại lên, muốn báo cảnh sát.
“Cô muốn nổi tiếng à?” Hứa Âu Thần liếc nhìn cô, ánh nhìn tỏ rõ sự khinh thường, không hề nao núng. Anh ta hoàn toàn nắm thóp được cô.
Dương Nhật Hạ nghe xong, căm phẫn nhìn anh, chỉ mở điện thoại lên nhắn Khả Vy rằng đêm nay sẽ không về nhà.
Tắt điện thoại, cô dựa đầu vào ghế, cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì. Anh ta có quyền, có thế lực, còn cô chỉ là người phụ nữ yếu đuối.
Nhật Hạ luôn nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, hoá ra cô chỉ là cô gái mỏng manh, yếu đuối không thể dựa dẫm vào ai.
Về đến nhà, Hứa Âu Thần ném cô lên giường một cách thô bạo. Bắt đầu xé quần áo cô thành nhiều mảnh. Chẳng mấy chốc quần áo trên người cô đã không còn nguyên vẹn.
Dương Nhật Hạ ngồi trên giường, ánh mắt căm phẫn nhìn anh. Nỗi nhục nhã cùng sự căm hận đong đầy trong mắt. Cố gắng chống cự nhưng vô ích, anh ta thô bạo đè cô ra, hôn ngấu nghiến như muốn nuốt chửng lấy cô.
Nhật Hạ tức giận cắn vào môi Hứa Âu Thần, mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng. Cô tưởng đã có thể đánh lạc hướng anh ta, nhưng cuối cùng cô đã sai. Hành động của Nhật Hạ chỉ làm anh ta thêm tức giận, cố ý dày vò cô mạnh bạo hơn.
Lần này anh ta không dịu dàng như lần trước!
Cuối cùng Dương Nhật Hạ cạn kiệt sức lực không chống cự vô ích nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm, như một cái xác không hồn.
Chẳng mấy chốc trên cơ thể mỹ miều của cô đã đầy những dấu hôn đỏ chót cùng những vết bầm tím. Anh ta không ngừng dày vò cô, mãi không chịu buông, đè cô chặt xuống giường.
Tiếp theo đó là cảnh ân ái đầy thô bạo.
Mọi chuyện xong xuôi, Hứa Âu Thần lặng lẽ bế cô vào phòng tắm, xả nước ấm lên người cô.
Nhật Hạ lúc này bị nước dội lên người làm cho bừng tỉnh, ánh mắt đau khổ nhìn anh.
“Đừng..”
Hứa Âu Thần vừa thả cô xuống bồn tắm, nghe thấy giọng nói của cô thì ngừng lại.
Anh ta bỗng nhiên dịu dàng đến lạ, vuốt mái tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Đau không?”
Ý anh ta là gì? Anh ta bị đa nhân cách à?
Nhật Hạ không nói, chỉ quay mặt đi.
“Ra ngoài đi.” Dương Nhật Hạ vẫn quay mặt đi, biểu cảm phức tạp, giọng nói như răn đe. Giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không hiểu vì sao lúc này Hứa Âu Thần hiền dịu đến lạ, anh ta cầm bộ đồ tắm, mặc áo choàng tắm rồi cứ thế ra ngoài, để mặc cô tắm rửa, không ép buộc cô thêm nữa.
Nhật Hạ tắm xong, vẫn còn đang lau mái tóc ướt, Hứa Âu Thần đã đứng dựa ở cửa, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô.
“Tôi muốn ôm em ngủ.”
Anh ta đang nói gì vậy? Hàng ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Nhật Hạ. Cô chắc chắn người đàn ông này và Hứa Âu Thần trên giường lúc nãy hoàn toàn khác nhau. Giờ anh ta lại còn muốn ôm cô ngủ?
“Tôi sẽ đi về.” Nhật Hạ quay đi, nhặt lại đống đồ rách tả tơi, định đi. Chẳng phải cô đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi sao?
Anh ta lại ném cho cô bộ quần áo mới. Cô thực sự không muốn mặc thêm quần áo anh ta mua cho vị hôn thê của mình. Không thể mặt dày khoác lên mình thứ đáng ra là của cô gái khác.
“Em chắc chứ?” Hứa Âu Thần lại dùng con mắt sâu hút nhìn cô, ánh mắt thách thức mà cô luôn căm ghét.
Nhật Hạ quay lại nhìn, đúng là bây giờ quyền quyết định là ở anh ta. Chỉ cần cô trái ý, anh ta sẽ tìm cách trừng phạt ngay lập tức. Hơn nữa bộ quần áo cô mặc đến đây cũng không còn nguyên vẹn, đã bị anh ta thô bạo xé tan nát thành nhiều mảnh rồi.
Cô bất lực quay lại căn phòng lúc nãy, trèo lên giường đắp chăn quay mặt ra bên ngoài, nhắm mắt ngủ. Sau khi bị anh ta dày vò đã quá mệt mỏi rồi. Sức khoẻ không cho phép cô chống cự thêm nữa. Kiệt sức cứ thế rơi vào giấc ngủ.
Hứa Âu Thần lúc này mỉm cười mãn nguyện bước từ ngoài vào, vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau. Nhật Hạ cố gỡ tay anh ta ra nhưng không được, chỉ càng bị ôm chặt hơn. Cô chỉ có thể mặc kệ anh ta, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Nhật Hạ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại rung trên đầu giường. Cô cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại lên nghe. Chắc là Khả Vy gọi hỏi cô có ổn không.
Nhưng cuối cùng ở đầu dây bên kia lại là giọng người phụ nữ khác. Chất giọng nhẹ nhàng, đúng ngữ khí của một cô gái đoan trang, khuê các. Nhật Hạ giật mình khỏi cơn ngái ngủ, mơ hồ nhìn màn hình điện thoại mới biết mình cầm nhầm của Hứa Âu Thần.
“Âu Thần?”
Nếu cô không nhầm, thì chắc hẳn đây là giọng của Hàn Kỳ Âm, vị hôn thê trong lời kể của anh ta.
Sau những gì anh ta làm với cô, liệu cô có nên phá nát luôn tình cảm của họ coi như trả thù không nhỉ? Đều là phụ nữ, cô không đành lòng nhìn cô gái khác bị lừa dối.
“Hứa tiên sinh không có ở đây, cho hỏi cô cần gì?” Nhật Hạ dùng giọng điệu ngọt ngào, nhằm chọc tức cô gái ở đầu dây bên kia.
“Cho hỏi Hứa Âu Thần đang ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy.” Hàn Kỳ Âm vẫn giữ chất giọng bình thản, nhưng trong lòng đặt ra rất nhiều câu hỏi, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Nhật Hạ nghe xong, thấy thái độ của cô gái vẫn không có gì thay đổi, đành cầm điện thoại ra ngoài, thấy Hứa Âu Thần đang ung dung đọc báo, ngón tay thon dài đưa lên đẩy chiếc kính gọng bạc, liền đưa điện thoại cho anh ta.
“Anh Hứa, có người tìm anh.”
Vẫn không quên dùng chất giọng ngọt ngào trêu tức.
Hứa Âu Thần nghe cô nói, khẽ đứng hình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành đường cong hoàn mỹ. Nhưng vẫn cố tình nghe điện thoại, không một lời giải thích. Nếu em đã muốn diễn kịch, tôi bằng lòng diễn cùng em.
“Em muốn gì?”
Chất giọng có vẻ như hai người đang giận dỗi nhau từ trước. Dương Nhật Hạ cẩn thận quan sát vẻ mặt anh ta.
“Anh đã nói rồi, chưa thể tổ chức đám cưới được. Nếu em thích thì sao không tổ chức một mình đi?”
Nhật Hạ ngẩn tò te, anh ta kiếm tình nhân ngay khi họ sắp tổ chức đám cưới?
“Tuỳ, nếu muốn thì cứ tự mình tìm chú rể mà cưới.” Ngữ khí có chút xa cách, lạnh lùng, không giống như người đàn ông chung thuỷ trong miêu tả của mọi người chút nào.
Tưởng cô ấy là người mà anh yêu nhất?
Nhật Hạ ngây người, đứng đó nhìn. Suy nghĩ hỗn loạn.
“Mệt không?” Hứa Âu Thần nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng hơn hẳn trước. Khiến cô có chút không quen.. giọng nói trái ngược hẳn khi nói với vị hôn thê của mình.
“Không. Tôi về đây.” Cô vào phòng lấy đồ chuẩn bị ra về.
“Có vẻ em muốn trốn khỏi tôi càng nhanh càng tốt nhỉ? Ở đây, chờ tôi về. Đây không phải chỗ em muốn đến thì đến muốn đi thì đi dễ dàng.”
Anh ta khoác chiếc áo vest đắt tiền, thong thả đi ra ngoài, mặc kệ cô vẫn đứng ngây ra đó.
“Muốn làm gì thì làm, chút nữa quản gia Lý sẽ đến dọn dẹp.”
Anh ta nói xong, bước đi thẳng, không quan tâm người kia còn ý kiến gì không.
Nhật Hạ nghe xong, đành quay lại vào nhà. Giờ cô đang ở thế bị động, đoạn video là điểm yếu duy nhất của cô.
Nhật Hạ mệt mỏi vào trong phòng tắm, nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng đã được lấy sẵn kem, những đồ dùng skincare cao cấp cũng được đặt sẵn trên kệ. Hứa Âu Thần có thể ân cần đến mức này sao? Những thứ này đều là chuẩn bị cho cô?
Một lúc sau, người quản gia đến. Ông mỉm cười thân thiện chào cô, rồi bắt đầu công việc của mình. Đến giờ ăn trưa, ông gõ cửa rồi mang một bát cháo vào phòng Nhật Hạ.
“Thiếu gia dặn tôi mang đến cho cô.” Người quản gia cười hiền.
Dương Nhật Hạ nhìn bát cháo nóng nghi ngút khói, tự hỏi anh ta có cần cố gắng tỏ ra tốt bụng thế không? Sau tất cả những gì anh ta đã làm?
“Chú ăn đi, không cần lo cho tôi đâu.” Nhật Hạ mỉm cười, từ chối.
“Nhưng thiếu gia dặn phải nhìn thấy cô ăn hết bát cháo mới được về..” quản gia Lý ái ngại nhìn cô.
Lại còn như vậy nữa..
Nhật Hạ suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại bị mùi thơm của cháo thu hút, từ sáng đến giờ cô không ăn gì, bụng đã đói meo, đành đầu hàng đồng ý ăn. Hơn nữa quản gia cũng làm việc từ sáng, chắc hẳn ông ấy cũng muốn đi về rồi.
“Thiếu gia yêu cô nhiều thật đấy! Tôi chưa từng thấy thiếu gia đối xử với Hàn tiểu thư ân cần như thế...”
Nhật Hạ không tin vào tai mình nữa... Vậy ra câu chuyện chung thuỷ chỉ là lừa dối che mắt thiên hạ à? Hay anh ta còn người phụ nữ khác!?
“Chú nói thế nghĩa là sao ạ?”
“Thiếu gia luôn mua quần áo mới rồi lại treo trong tủ không đụng đến, tôi hỏi thì cậu ấy nói mua cho người đặc biệt. Chiếc váy dạ hội hôm trước cậu ấy cũng không cho giặt vì trên đó có mùi nước hoa của cô.” Quản gia Lý nói
Cô có nghe lầm không vậy...?
“Những chiếc váy ấy chắc chắn không phải mua cho Hàn tiểu thư, vì nếu mua cho cô ấy thì thiếu gia sẽ không treo trong tủ. Hơn nữa cô ấy chưa bao giờ lui tới đây...”
Nhật Hạ nghe xong, lặng thinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương