Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 61: Rất sợ
Ai nhìn thấy chiếc nhẫn với viên kim cương hồng quý giá trên tay Nhật Hạ thì đều không khỏi trầm trồ, ngầm hiểu rằng hai người đã có bước tiến lớn. Ai nấy đều mong chờ một đám cưới viên mãn.
Hôm nay là đám cưới Khả Vy, sáng sớm tinh mơ, Nhật Hạ đã vội vàng dậy, kéo theo Hứa Âu Thần đang ngủ say đầu bù tóc rối vội chạy đến nhà Khả Vy. Ai ngờ rằng, đến nơi, cô dâu chú rể vẫn còn đang say giấc nồng, phải gọi cửa mới chịu dậy. Không biết đây là ngày trọng đại của ai nữa..
Vừa gọi được Khả Vy dậy khỏi giường thì chuyên viên trang điểm cũng đến, căn nhà bắt đầu trở nên bận rộn, mọi người đi qua đi lại tấp nập.
Đến bảy giờ sáng, mọi việc cũng đã gần như xong xuôi. Chỉ cần thay nốt váy cưới là xong hết mọi việc, mọi thứ diễn ra mượt mà một cách hoàn hảo khiến Nhật Hạ rất hài lòng, không lệch chút nào với kế hoạch đã đặt ra. Từ cô dâu đến phù dâu đều xinh đẹp trong váy áo ra sức chụp ảnh lưu làm kỉ niệm. Những người đàn ông của họ chỉ có thể ngồi một bên mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi, ngắm nhìn cô gái của mình.
Đến một người đàn ông “giả danh” phụ nữ như Hứa Thiên Di cũng chịu khoác lên mình chiếc váy phù dâu, thật khiến Hứa Âu Thần cảm thán tài năng làm thân nhanh như chớp của hội chị em, chỉ mới nói chuyện hai ngày đã thân thiết như tri kỉ.. Dàn phù dâu chất lượng không chê vào đâu được.
Trước giờ bắt đầu lễ cưới hai tiếng, tất cả cùng di chuyển qua một khách sạn sang trọng, lớn nhất nhì thành phố S. Không hổ danh là tiểu thư thiếu gia nhà trâm anh thế phiệt, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ cầu kì với tông màu trắng lộng lẫy, trang nhã nhưng cũng rất bắt mắt. Tất cả đều do một tay Khả Vy thiết kế và trang trí. Mắt nhìn của một họa sĩ thật sự không tồi, nhìn căn phòng tiệc lớn hoành tráng, Nhật Hạ cũng bắt đầu thầm cảm thán.
Chỉ một tiếng sau, gần đến giờ cử hành hôn lễ, các khách mời lần lượt có mặt, đi lại nườm nượp người ra kẻ vào, khiến những người phải tiếp khách như Nhật Hạ và cô dâu chú rể mệt nghỉ, không kịp ngồi yên một chỗ.
Gia đình Bạch Tu Kiệt từ lâu đã có vị trí vững chắc trong giới thượng lưu của thành phố S, các mối quan hệ xã hội nhiều không đếm xuể, các vị khách mời đều là những doanh nhân thành đạt và những gia tộc có tiếng. Đây cũng có thể nói là một bữa tiệc làm ăn tầm cỡ nếu biết nắm bắt cơ hội.
Bên Khả Vy cũng toàn là những người nổi tiếng mà cha mẹ cô quen biết, điều bất ngờ rằng hôm nay có cả cha mẹ cô, hai người cố gắng giữ hòa khí đi bên nhau trong ngày trọng đại của con gái. Khả Vy thấy bố mẹ hiếm khi hòa hợp như vậy, thật sự cảm thấy nhẹ lòng. Mọi thứ diễn ra thật thuận lợi.
Quả nhiên điều gì đến cũng sẽ đến, Nhật Hạ đang ngồi cạnh Hứa Âu Thần cùng Tư Duệ và những người thân thiết với bọn họ, ngay khi Âu Thần vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hàn Kỳ Âm khoác tay ông nội tiến vào từ cửa chính. Gương mặt trang điểm cầu kỳ, chiếc váy đỏ khoác trên người cũng đến từ nhà thiết kế nổi tiếng, sự nổi bật thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nét mặt cô có chút thay đổi, không phải cô đang sợ đấy chứ? Nhật Hạ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, điều chỉnh nhịp thở rồi nhấp một ngụm trà. Hứa Thiên Di ngồi gần đó sắc mặt cũng dần biến đổi, đang vui vười hớn hở liền trở nên lầm lì ngay sau khi nhìn thấy ông nội.
Sự xuất hiện của khách không mời mà đến khiến mọi người không được thoải mái, cứ thế nhìn nhau khó xử. Nhưng hôm nay là ngày quan trọng của Khả Vy, mọi vấn đề cá nhân đều phải gạt qua môt bên, toàn tâm toàn ý vui vẻ, ai cũng muốn hôn lễ được diễn ra một cách hoàn hảo nhất.
Hứa Âu Thần quay lại chỗ mọi người đang ngồi, vẫn chưa phát hiện ra Hàn Kỳ Âm, thản nhiên quay lại cạnh Nhật Hạ một tay nắm tay cô một tay cứ thế nghịch điện thoại. Nhật Hạ không muốn anh khó xử, cũng im lặng không nói.
Mười phút sau, thấy ba mẹ mình dắt tay Hạ Nhi đi vào nhìn ngó xung quanh tìm cô, Nhật Hạ vui vẻ chạy đến, ôm Hạ Nhi vào lòng sau hai tuần không được gặp con bé. Hạ Nhi hớn hở, bám dính lấy ba mẹ, gia đình họ lại toát lên sự hạnh phúc thu hút khiến người khác ghen tị.
Hàn Kỳ Âm ngồi một bàn cùng rất nhiều doanh nhân gần đó, đang cố gắng kiếm thêm mối quan hệ, nhìn thấy gia đình Nhật Hạ hạnh phúc như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen ghét, đố kị. Bàn tay dưới đùi lúc này đã tạo thành nắm đấm, gương mặt xinh đẹp liền co rúm lại, nhìn rất đáng sợ. Nhưng cô ta điều chỉnh cảm xúc rất giỏi, dù trong lòng rất tức giận nhưng trước mặt vẫn tỏ vẻ cao sang không lộ chút sơ hở nào, đôi tay khẽ lay chiếc ly bên trong là chất lỏng màu vàng óng ánh.
“Ông nội...” Hàn Kỳ Âm lay lay cánh tay ông nội, dùng đôi mắt đáng thương vô tội nhìn ông như đang cầu cứu.
Ông nội nhìn theo hướng liếc mắt của cháu gái, cũng nhìn thấy những cảnh trước mặt, ánh mắt cũng liền thay đổi. Gật đầu với cô cháu gái trước mặt. Hàn Kỳ Âm thấy ông phản ứng như vậy liền hài lòng, vui vẻ khoác tay ông tiến đến chỗ bọn họ.
“Tiểu Thần.”
Lúc này nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Hứa Âu Thần mới từ từ ngẩng mặt lên, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Nhật Hạ. Nhìn xong liền thư thái đứng dậy, chào ông nội, nét mặt vẫn không thay đổi. “Ông.”
Nhật Hạ thấy vậy cũng luống cuống đứng dậy lễ phép cúi chào, nhưng chỉ nhận lại cái nhìn lạnh nhạt của ông và nụ cười khinh miệt của Hàn Kỳ Âm. Thật khiến cô chạnh lòng..
“Ra nói chuyện với ông một chút.” Ông nói, không chờ Hứa Âu Thần trả lời liền đi thẳng ra một góc khuất.
Hứa Âu Thần thấy vậy, liền nhìn Nhật Hạ một cái rồi nhanh nhẹn chạy đến nơi ông đang đứng.
“Cháu nghĩ cháu đang làm gì vậy? Đám cưới này có rất nhiều nhân vật liên quan đến Hứa gia, ai cũng biết cháu và Tiểu Kỳ chuẩn bị cưới nhau. Vậy mà cháu liền hiên ngang dẫn theo một cô gái, mặt mũi gia đình biết giấu vào đâu đây?” Hứa Phong Âu nói, vẻ mặt tức giận, đã bắt đầu đỏ lên, ánh mắt sắc bén. Nhưng ông vẫn cố giữ bình tĩnh vì đây là chốn đông người, không muốn bị mất mặt.
“Cháu chưa bao giờ có hôn ước với Hàn Kỳ Âm, mọi người cũng không nên tin điều không phải sự thật.” Hứa Âu Thần quả quyết nói, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, không thèm liếc Hàn Kỳ Âm lấy một cái.
“Cháu!...” Ông nội Hứa tức giận nhìn anh, kìm nén để không nói quá to.
Dương Nhật Hạ vẫn ở đó, nụ cười vẫn trên môi nhưng trong lòng suy nghĩ hỗn độn. Không biết rằng ở chỗ anh xảy ra chuyện gì rồi, ánh mắt lơ đễnh nhìn chằm chằm vào chỗ anh đang đứng.
“Đừng căng thẳng.” Thiên Di nhìn ánh mắt căng thẳng của Nhật Hạ, khẽ lên tiếng trấn an. Cô biết Nhật Hạ vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng với mọi người trong Hứa gia, Hứa Âu Thần lại cứng đầu, nhất quyết không chịu đàm phán, quan hệ gia đình ngày càng căng thẳng.
“Em ổn mà.” Nhật Hạ nặn ra một nụ cười méo mó, cô thực sự rất, rất lo.
Hứa Thiên Di nhìn cô, ánh mắt an ủi.
Hôm nay là đám cưới Khả Vy, sáng sớm tinh mơ, Nhật Hạ đã vội vàng dậy, kéo theo Hứa Âu Thần đang ngủ say đầu bù tóc rối vội chạy đến nhà Khả Vy. Ai ngờ rằng, đến nơi, cô dâu chú rể vẫn còn đang say giấc nồng, phải gọi cửa mới chịu dậy. Không biết đây là ngày trọng đại của ai nữa..
Vừa gọi được Khả Vy dậy khỏi giường thì chuyên viên trang điểm cũng đến, căn nhà bắt đầu trở nên bận rộn, mọi người đi qua đi lại tấp nập.
Đến bảy giờ sáng, mọi việc cũng đã gần như xong xuôi. Chỉ cần thay nốt váy cưới là xong hết mọi việc, mọi thứ diễn ra mượt mà một cách hoàn hảo khiến Nhật Hạ rất hài lòng, không lệch chút nào với kế hoạch đã đặt ra. Từ cô dâu đến phù dâu đều xinh đẹp trong váy áo ra sức chụp ảnh lưu làm kỉ niệm. Những người đàn ông của họ chỉ có thể ngồi một bên mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi, ngắm nhìn cô gái của mình.
Đến một người đàn ông “giả danh” phụ nữ như Hứa Thiên Di cũng chịu khoác lên mình chiếc váy phù dâu, thật khiến Hứa Âu Thần cảm thán tài năng làm thân nhanh như chớp của hội chị em, chỉ mới nói chuyện hai ngày đã thân thiết như tri kỉ.. Dàn phù dâu chất lượng không chê vào đâu được.
Trước giờ bắt đầu lễ cưới hai tiếng, tất cả cùng di chuyển qua một khách sạn sang trọng, lớn nhất nhì thành phố S. Không hổ danh là tiểu thư thiếu gia nhà trâm anh thế phiệt, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ cầu kì với tông màu trắng lộng lẫy, trang nhã nhưng cũng rất bắt mắt. Tất cả đều do một tay Khả Vy thiết kế và trang trí. Mắt nhìn của một họa sĩ thật sự không tồi, nhìn căn phòng tiệc lớn hoành tráng, Nhật Hạ cũng bắt đầu thầm cảm thán.
Chỉ một tiếng sau, gần đến giờ cử hành hôn lễ, các khách mời lần lượt có mặt, đi lại nườm nượp người ra kẻ vào, khiến những người phải tiếp khách như Nhật Hạ và cô dâu chú rể mệt nghỉ, không kịp ngồi yên một chỗ.
Gia đình Bạch Tu Kiệt từ lâu đã có vị trí vững chắc trong giới thượng lưu của thành phố S, các mối quan hệ xã hội nhiều không đếm xuể, các vị khách mời đều là những doanh nhân thành đạt và những gia tộc có tiếng. Đây cũng có thể nói là một bữa tiệc làm ăn tầm cỡ nếu biết nắm bắt cơ hội.
Bên Khả Vy cũng toàn là những người nổi tiếng mà cha mẹ cô quen biết, điều bất ngờ rằng hôm nay có cả cha mẹ cô, hai người cố gắng giữ hòa khí đi bên nhau trong ngày trọng đại của con gái. Khả Vy thấy bố mẹ hiếm khi hòa hợp như vậy, thật sự cảm thấy nhẹ lòng. Mọi thứ diễn ra thật thuận lợi.
Quả nhiên điều gì đến cũng sẽ đến, Nhật Hạ đang ngồi cạnh Hứa Âu Thần cùng Tư Duệ và những người thân thiết với bọn họ, ngay khi Âu Thần vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hàn Kỳ Âm khoác tay ông nội tiến vào từ cửa chính. Gương mặt trang điểm cầu kỳ, chiếc váy đỏ khoác trên người cũng đến từ nhà thiết kế nổi tiếng, sự nổi bật thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nét mặt cô có chút thay đổi, không phải cô đang sợ đấy chứ? Nhật Hạ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, điều chỉnh nhịp thở rồi nhấp một ngụm trà. Hứa Thiên Di ngồi gần đó sắc mặt cũng dần biến đổi, đang vui vười hớn hở liền trở nên lầm lì ngay sau khi nhìn thấy ông nội.
Sự xuất hiện của khách không mời mà đến khiến mọi người không được thoải mái, cứ thế nhìn nhau khó xử. Nhưng hôm nay là ngày quan trọng của Khả Vy, mọi vấn đề cá nhân đều phải gạt qua môt bên, toàn tâm toàn ý vui vẻ, ai cũng muốn hôn lễ được diễn ra một cách hoàn hảo nhất.
Hứa Âu Thần quay lại chỗ mọi người đang ngồi, vẫn chưa phát hiện ra Hàn Kỳ Âm, thản nhiên quay lại cạnh Nhật Hạ một tay nắm tay cô một tay cứ thế nghịch điện thoại. Nhật Hạ không muốn anh khó xử, cũng im lặng không nói.
Mười phút sau, thấy ba mẹ mình dắt tay Hạ Nhi đi vào nhìn ngó xung quanh tìm cô, Nhật Hạ vui vẻ chạy đến, ôm Hạ Nhi vào lòng sau hai tuần không được gặp con bé. Hạ Nhi hớn hở, bám dính lấy ba mẹ, gia đình họ lại toát lên sự hạnh phúc thu hút khiến người khác ghen tị.
Hàn Kỳ Âm ngồi một bàn cùng rất nhiều doanh nhân gần đó, đang cố gắng kiếm thêm mối quan hệ, nhìn thấy gia đình Nhật Hạ hạnh phúc như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen ghét, đố kị. Bàn tay dưới đùi lúc này đã tạo thành nắm đấm, gương mặt xinh đẹp liền co rúm lại, nhìn rất đáng sợ. Nhưng cô ta điều chỉnh cảm xúc rất giỏi, dù trong lòng rất tức giận nhưng trước mặt vẫn tỏ vẻ cao sang không lộ chút sơ hở nào, đôi tay khẽ lay chiếc ly bên trong là chất lỏng màu vàng óng ánh.
“Ông nội...” Hàn Kỳ Âm lay lay cánh tay ông nội, dùng đôi mắt đáng thương vô tội nhìn ông như đang cầu cứu.
Ông nội nhìn theo hướng liếc mắt của cháu gái, cũng nhìn thấy những cảnh trước mặt, ánh mắt cũng liền thay đổi. Gật đầu với cô cháu gái trước mặt. Hàn Kỳ Âm thấy ông phản ứng như vậy liền hài lòng, vui vẻ khoác tay ông tiến đến chỗ bọn họ.
“Tiểu Thần.”
Lúc này nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Hứa Âu Thần mới từ từ ngẩng mặt lên, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Nhật Hạ. Nhìn xong liền thư thái đứng dậy, chào ông nội, nét mặt vẫn không thay đổi. “Ông.”
Nhật Hạ thấy vậy cũng luống cuống đứng dậy lễ phép cúi chào, nhưng chỉ nhận lại cái nhìn lạnh nhạt của ông và nụ cười khinh miệt của Hàn Kỳ Âm. Thật khiến cô chạnh lòng..
“Ra nói chuyện với ông một chút.” Ông nói, không chờ Hứa Âu Thần trả lời liền đi thẳng ra một góc khuất.
Hứa Âu Thần thấy vậy, liền nhìn Nhật Hạ một cái rồi nhanh nhẹn chạy đến nơi ông đang đứng.
“Cháu nghĩ cháu đang làm gì vậy? Đám cưới này có rất nhiều nhân vật liên quan đến Hứa gia, ai cũng biết cháu và Tiểu Kỳ chuẩn bị cưới nhau. Vậy mà cháu liền hiên ngang dẫn theo một cô gái, mặt mũi gia đình biết giấu vào đâu đây?” Hứa Phong Âu nói, vẻ mặt tức giận, đã bắt đầu đỏ lên, ánh mắt sắc bén. Nhưng ông vẫn cố giữ bình tĩnh vì đây là chốn đông người, không muốn bị mất mặt.
“Cháu chưa bao giờ có hôn ước với Hàn Kỳ Âm, mọi người cũng không nên tin điều không phải sự thật.” Hứa Âu Thần quả quyết nói, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, không thèm liếc Hàn Kỳ Âm lấy một cái.
“Cháu!...” Ông nội Hứa tức giận nhìn anh, kìm nén để không nói quá to.
Dương Nhật Hạ vẫn ở đó, nụ cười vẫn trên môi nhưng trong lòng suy nghĩ hỗn độn. Không biết rằng ở chỗ anh xảy ra chuyện gì rồi, ánh mắt lơ đễnh nhìn chằm chằm vào chỗ anh đang đứng.
“Đừng căng thẳng.” Thiên Di nhìn ánh mắt căng thẳng của Nhật Hạ, khẽ lên tiếng trấn an. Cô biết Nhật Hạ vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng với mọi người trong Hứa gia, Hứa Âu Thần lại cứng đầu, nhất quyết không chịu đàm phán, quan hệ gia đình ngày càng căng thẳng.
“Em ổn mà.” Nhật Hạ nặn ra một nụ cười méo mó, cô thực sự rất, rất lo.
Hứa Thiên Di nhìn cô, ánh mắt an ủi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương