Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 62: Giọt nước mắt hạnh phúc
Cuối cùng cũng đến lúc cử hành hôn lễ, Trương Khả Vy khoác tay ba đi vào lễ đường trong nền nhạc Thousand years êm ái tràn đầy cảm xúc, cả lễ đường im lặng. Nhật Hạ bắt đầu rưng rưng, Tư Duệ bên cạnh cũng không kìm được nước mắt, sụt sịt mãi. Ai nấy đều đang chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng đầy hạnh phúc này.
Những người bạn thân như Nhật Hạ và Tư Duệ lúc này đôi mắt đã đỏ hoe, mỉm cười nhìn cô bạn thân bước tới hạnh phúc.
Bạch Tu Kiệt nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, gương mặt không giấu nổi sự hạnh phúc. Thiếu chút nữa cũng đã rơi nước mắt rồi. Cô gái trước mặt đã vì anh mà hi sinh rất nhiều.
Khung cảnh Khả Vy và Tu Kiệt trao nhau chiếc nhẫn cưới, mọi người đồng loạt vỗ tay chúc phúc không ngớt. Sau bao nhiêu khó khăn, Trương Khả Vy cũng đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu nhập tiệc, cô dâu chú rể đi tới mừng rượu từng bàn, đón nhận những lời chúc tốt đẹp từ phía quan khách. Tiếng cười nói xen lẫn dao dĩa vang lên không ngừng, khung cảnh náo nhiệt.
Cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc, các khách mời bắt đầu lục đục ra về, chẳng mấy cũng chỉ còn vỏn vẹn vài vị khách ở lại chào hỏi, nói chuyện với hai bên gia đình.
Thấy tiệc cưới diễn ra suôn sẻ như vậy, Nhật Hạ thầm thở phào. Công sức chuẩn bị đám cưới trong mơ nửa năm qua của Khả Vy cũng không uổng phí. Ước mơ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất cũng đã được thực hiện, hơn nữa lại được đồng hành cùng tiểu bảo bối trong bụng, không còn gì có thể hoàn hảo hơn nữa.
Hạ Nhi vì quá mệt nên đã ngủ gọn trong vòng tay Hứa Âu Thần, hai cha con đang trông nhau trong phòng nghỉ của cô dâu. Vì vậy Nhật Hạ mới có thời gian chạy tới chạy lui giúp Khả Vy sau lễ cưới.
Nhật Hạ đang giúp Khả Vy cởi bỏ chiếc váy cưới cồng kềnh trên người suốt năm tiếng, cô ấy đã thấm mệt. Hơn nữa còn mang chiếc bụng bầu sáu tháng chạy tới chạy lui. Cô nói Khả Vy nghỉ tạm một lúc trong phòng nghỉ, ra ngoài kiếm gì đó cho cô ấy ăn. Cơ thể bà bầu thường nhanh đói nhanh mệt, hơn nữa lại bầu lớn như vậy, chắc chắn Khả Vy cũng mệt lắm rồi.
Ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hàn Kỳ Âm đang nghe điện thoại gần đó, bước chân Nhật Hạ bỗng khựng lại.
Nhật Hạ muốn cứ lơ đi mà bước qua, nhưng đương nhiên Hàn Kỳ Âm không cho cô cơ hội làm vậy. Cô ta liền vội vàng ngắt điện thoại cất vào túi, khoanh tay đứng nhìn Nhật Hạ không chớp mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích đố kị. Cuối cùng cũng chịu lột bỏ lớp mặt nạ ngoan hiền giả tạo trước mặt mọi người.
Đương nhiên Nhật Hạ cũng đâu phải thỏ trắng, cũng không nhận thua, không cúi đầu mà ngẩng cao đầu cứ thế bước đi. Nhưng lại bị Hàn Kỳ Âm gọi giật lại từ phía sau.
“Dương Nhật Hạ. À không, cô đâu còn là trẻ mồ côi nữa, Giản Nhật Hạ mới đúng nhỉ?” Hàn Kỳ Âm nói giọng mỉa mai, chanh chua mà ít khi cô ta biểu lộ ra bên ngoài. Cách nhấn nhá câu chữ này, thật khiến người ta khó chịu.
“Cô muốn gì?” Nhật Hạ nhìn cô ta, ánh mắt sắc lẹm, cô đã quá mệt, không muốn có thêm bất kì rắc rối nào nữa, đặc biệt là với Hàn Kỳ Âm.
“Chỉ muốn chào hỏi và đòi lại những thứ của mình thôi.” Hàn Kỳ Âm đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Nhật Hạ, cái nhìn vẫn ẩn chứa sự khinh miệt.
“Cái gì của cô?” Nhật Hạ bắt đầu tức giận, cô rất ghét thói ngang ngược của Hàn Kỳ Âm, từ trước đến nay vẫn vậy.
“Người đàn ông của tôi.” Hàn Kỳ Âm bình thản, dựa lưng vào tường bên cạnh, nhìn Nhật Hạ không chút nể nang. Lần này cô ta thực sự đã làm nổ ra một cuộc chiến giữa hai người phụ nữ rồi.
“Xin lỗi, người đàn ông cô vẫn cho là của mình giờ là chồng sắp cưới của tôi. Nếu cô thích, cứ tự gọi như vậy đi? Vì cô đâu được gọi anh ấy là chồng đâu.” Nhật Hạ nói xong liền ném lại một nụ cười tự tin, cứ thế ngẩng cao đầu bước đi, bỏ lại Hàn Kỳ Âm với gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận nện gót giày xuống nền đá.
Hình ảnh Hàn Kỳ Âm xinh đẹp đoan trang trong ấn tượng của Nhật Hạ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ thâm độc và xấu xí vô cùng.
Dương Nhật Hạ bây giờ đã khác rồi, đâu còn là cô gái ngây thơ của quá khứ? Những thứ thuộc về cô, tuyệt đối không bao giờ để tuột vào tay người khác nữa.
Lúc này Hứa Âu Thần đứng gần đó, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười thú vị. Đúng là người phụ nữ của anh, thật sự không dễ ức hiếp chút nào. Thật sự rất yêu Dương Nhật Hạ mạnh mẽ của hiện tại.
Một tiếng chồng thật ngọt mà
Dương Nhật Hạ bình thản, không cảm thấy đắc thắng mà chỉ cảm thấy vui vì đã thoát khỏi Hàn Kỳ Âm. Từ trước đến nay cô vẫn có cảm giác muốn trốn chạy mỗi khi gặp cô ta, không thể hiểu tại sao lại như vậy.
Hàn Kỳ Âm lúc này vẫn chưa nguôi giận, chỉ bấm gọi một dãy số không tên, ánh mắt lập tức trở nên xảo quyệt. Cô ta đâu dễ chịu thua như vậy?
Nhật Hạ chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng đến lúc Khả Vy lên xe trở về nhà, mọi thứ đều đã được dọn dẹp gọn gàng hết. Lúc này cô mới sực nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng ngủ thì thấy Hạ Nhi vẫn đang ngủ ngon lành trong vòng tay Hứa Âu Thần. Hứa Âu Thần thì một tay bế con, một tay thỉnh thoảng vỗ vễ rồi lại vuốt xuống dưới đọc tài liệu. Nhật Hạ mỉm cười bước đến, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Nhi, cũng không quên thưởng cho sự chăm chỉ của Hứa Âu Thần.
“Anh có muốn đi ăn nhẹ thêm cùng mọi người không? Cô dâu chú rể vẫn chưa ăn được gì, muốn mời chúng ta ăn thêm một bữa bên ngoài.” Nhật Hạ đã thấm mệt, nhưng vì Tư Duệ nài nỉ mãi, cuối cùng đành gật đầu, nói rằng sẽ hỏi ý kiến Âu Thần xong rồi đến.
“Con gái anh mệt rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi.” Hứa Âu Thần bế Hạ Nhi lên, mỉm cười gian xảo nhìn Nhật Hạ.
Đương nhiên cô hiểu nụ cười này mang ý gì, chỉ đành cười khổ rồi nhắn lại cho Tư Duệ, nói rằng phải dỗ Hạ Nhi ngủ, không thể vui vẻ cùng mọi người, đành hẹn lần sau vậy.
Trên xe, điện thoại của Hứa Âu Thần reo lên. Anh liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, là của thư ký Chu. Điện thoại công việc không thể không nghe.
“Nói đi.” Vừa nói, vừa đắp chiếc áo vest lên người Nhật Hạ ngồi ghế phụ bên cạnh.
“Trên báo giờ đã rộ lên thông tin sẽ xây đường cao tốc phía bên trên những căn biệt thự ven biển của chúng ta. Giám đốc vừa trấn an được những người mua thì giờ họ lại đồng loạt gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng đòi huỷ hợp đồng, tôi muốn xin chỉ thị từ chủ tịch.” Thư ký Chu nói, giọng gấp gáp.
Lại là một cách trừng phạt mới của ông nội à?
“Điều tra xác thực lại thông tin rồi báo lại cho tôi. Giám đốc Hứa sẽ biết phải làm gì.” Anh nói xong, cúp máy. Đối phó với ông chưa bao giờ là dễ dàng. Hứa Âu Thần mệt mỏi dựa đầu vào ghế lái, vứt chiếc điện thoại qua một bên.
Những người bạn thân như Nhật Hạ và Tư Duệ lúc này đôi mắt đã đỏ hoe, mỉm cười nhìn cô bạn thân bước tới hạnh phúc.
Bạch Tu Kiệt nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, gương mặt không giấu nổi sự hạnh phúc. Thiếu chút nữa cũng đã rơi nước mắt rồi. Cô gái trước mặt đã vì anh mà hi sinh rất nhiều.
Khung cảnh Khả Vy và Tu Kiệt trao nhau chiếc nhẫn cưới, mọi người đồng loạt vỗ tay chúc phúc không ngớt. Sau bao nhiêu khó khăn, Trương Khả Vy cũng đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu nhập tiệc, cô dâu chú rể đi tới mừng rượu từng bàn, đón nhận những lời chúc tốt đẹp từ phía quan khách. Tiếng cười nói xen lẫn dao dĩa vang lên không ngừng, khung cảnh náo nhiệt.
Cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc, các khách mời bắt đầu lục đục ra về, chẳng mấy cũng chỉ còn vỏn vẹn vài vị khách ở lại chào hỏi, nói chuyện với hai bên gia đình.
Thấy tiệc cưới diễn ra suôn sẻ như vậy, Nhật Hạ thầm thở phào. Công sức chuẩn bị đám cưới trong mơ nửa năm qua của Khả Vy cũng không uổng phí. Ước mơ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất cũng đã được thực hiện, hơn nữa lại được đồng hành cùng tiểu bảo bối trong bụng, không còn gì có thể hoàn hảo hơn nữa.
Hạ Nhi vì quá mệt nên đã ngủ gọn trong vòng tay Hứa Âu Thần, hai cha con đang trông nhau trong phòng nghỉ của cô dâu. Vì vậy Nhật Hạ mới có thời gian chạy tới chạy lui giúp Khả Vy sau lễ cưới.
Nhật Hạ đang giúp Khả Vy cởi bỏ chiếc váy cưới cồng kềnh trên người suốt năm tiếng, cô ấy đã thấm mệt. Hơn nữa còn mang chiếc bụng bầu sáu tháng chạy tới chạy lui. Cô nói Khả Vy nghỉ tạm một lúc trong phòng nghỉ, ra ngoài kiếm gì đó cho cô ấy ăn. Cơ thể bà bầu thường nhanh đói nhanh mệt, hơn nữa lại bầu lớn như vậy, chắc chắn Khả Vy cũng mệt lắm rồi.
Ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hàn Kỳ Âm đang nghe điện thoại gần đó, bước chân Nhật Hạ bỗng khựng lại.
Nhật Hạ muốn cứ lơ đi mà bước qua, nhưng đương nhiên Hàn Kỳ Âm không cho cô cơ hội làm vậy. Cô ta liền vội vàng ngắt điện thoại cất vào túi, khoanh tay đứng nhìn Nhật Hạ không chớp mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích đố kị. Cuối cùng cũng chịu lột bỏ lớp mặt nạ ngoan hiền giả tạo trước mặt mọi người.
Đương nhiên Nhật Hạ cũng đâu phải thỏ trắng, cũng không nhận thua, không cúi đầu mà ngẩng cao đầu cứ thế bước đi. Nhưng lại bị Hàn Kỳ Âm gọi giật lại từ phía sau.
“Dương Nhật Hạ. À không, cô đâu còn là trẻ mồ côi nữa, Giản Nhật Hạ mới đúng nhỉ?” Hàn Kỳ Âm nói giọng mỉa mai, chanh chua mà ít khi cô ta biểu lộ ra bên ngoài. Cách nhấn nhá câu chữ này, thật khiến người ta khó chịu.
“Cô muốn gì?” Nhật Hạ nhìn cô ta, ánh mắt sắc lẹm, cô đã quá mệt, không muốn có thêm bất kì rắc rối nào nữa, đặc biệt là với Hàn Kỳ Âm.
“Chỉ muốn chào hỏi và đòi lại những thứ của mình thôi.” Hàn Kỳ Âm đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Nhật Hạ, cái nhìn vẫn ẩn chứa sự khinh miệt.
“Cái gì của cô?” Nhật Hạ bắt đầu tức giận, cô rất ghét thói ngang ngược của Hàn Kỳ Âm, từ trước đến nay vẫn vậy.
“Người đàn ông của tôi.” Hàn Kỳ Âm bình thản, dựa lưng vào tường bên cạnh, nhìn Nhật Hạ không chút nể nang. Lần này cô ta thực sự đã làm nổ ra một cuộc chiến giữa hai người phụ nữ rồi.
“Xin lỗi, người đàn ông cô vẫn cho là của mình giờ là chồng sắp cưới của tôi. Nếu cô thích, cứ tự gọi như vậy đi? Vì cô đâu được gọi anh ấy là chồng đâu.” Nhật Hạ nói xong liền ném lại một nụ cười tự tin, cứ thế ngẩng cao đầu bước đi, bỏ lại Hàn Kỳ Âm với gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận nện gót giày xuống nền đá.
Hình ảnh Hàn Kỳ Âm xinh đẹp đoan trang trong ấn tượng của Nhật Hạ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ thâm độc và xấu xí vô cùng.
Dương Nhật Hạ bây giờ đã khác rồi, đâu còn là cô gái ngây thơ của quá khứ? Những thứ thuộc về cô, tuyệt đối không bao giờ để tuột vào tay người khác nữa.
Lúc này Hứa Âu Thần đứng gần đó, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười thú vị. Đúng là người phụ nữ của anh, thật sự không dễ ức hiếp chút nào. Thật sự rất yêu Dương Nhật Hạ mạnh mẽ của hiện tại.
Một tiếng chồng thật ngọt mà
Dương Nhật Hạ bình thản, không cảm thấy đắc thắng mà chỉ cảm thấy vui vì đã thoát khỏi Hàn Kỳ Âm. Từ trước đến nay cô vẫn có cảm giác muốn trốn chạy mỗi khi gặp cô ta, không thể hiểu tại sao lại như vậy.
Hàn Kỳ Âm lúc này vẫn chưa nguôi giận, chỉ bấm gọi một dãy số không tên, ánh mắt lập tức trở nên xảo quyệt. Cô ta đâu dễ chịu thua như vậy?
Nhật Hạ chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng đến lúc Khả Vy lên xe trở về nhà, mọi thứ đều đã được dọn dẹp gọn gàng hết. Lúc này cô mới sực nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng ngủ thì thấy Hạ Nhi vẫn đang ngủ ngon lành trong vòng tay Hứa Âu Thần. Hứa Âu Thần thì một tay bế con, một tay thỉnh thoảng vỗ vễ rồi lại vuốt xuống dưới đọc tài liệu. Nhật Hạ mỉm cười bước đến, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Nhi, cũng không quên thưởng cho sự chăm chỉ của Hứa Âu Thần.
“Anh có muốn đi ăn nhẹ thêm cùng mọi người không? Cô dâu chú rể vẫn chưa ăn được gì, muốn mời chúng ta ăn thêm một bữa bên ngoài.” Nhật Hạ đã thấm mệt, nhưng vì Tư Duệ nài nỉ mãi, cuối cùng đành gật đầu, nói rằng sẽ hỏi ý kiến Âu Thần xong rồi đến.
“Con gái anh mệt rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi.” Hứa Âu Thần bế Hạ Nhi lên, mỉm cười gian xảo nhìn Nhật Hạ.
Đương nhiên cô hiểu nụ cười này mang ý gì, chỉ đành cười khổ rồi nhắn lại cho Tư Duệ, nói rằng phải dỗ Hạ Nhi ngủ, không thể vui vẻ cùng mọi người, đành hẹn lần sau vậy.
Trên xe, điện thoại của Hứa Âu Thần reo lên. Anh liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, là của thư ký Chu. Điện thoại công việc không thể không nghe.
“Nói đi.” Vừa nói, vừa đắp chiếc áo vest lên người Nhật Hạ ngồi ghế phụ bên cạnh.
“Trên báo giờ đã rộ lên thông tin sẽ xây đường cao tốc phía bên trên những căn biệt thự ven biển của chúng ta. Giám đốc vừa trấn an được những người mua thì giờ họ lại đồng loạt gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng đòi huỷ hợp đồng, tôi muốn xin chỉ thị từ chủ tịch.” Thư ký Chu nói, giọng gấp gáp.
Lại là một cách trừng phạt mới của ông nội à?
“Điều tra xác thực lại thông tin rồi báo lại cho tôi. Giám đốc Hứa sẽ biết phải làm gì.” Anh nói xong, cúp máy. Đối phó với ông chưa bao giờ là dễ dàng. Hứa Âu Thần mệt mỏi dựa đầu vào ghế lái, vứt chiếc điện thoại qua một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương