Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 84: Ngoại truyện 1: Oan gia ngõ hẹp (2)
Hứa Thiên Di quay đi, cố tránh ánh mắt đầy lửa của Quan Cảnh Nghi.
“Không!”
“Không phải chị là người chủ động hôn em sao, chẳng phải chị nên chịu trách nhiệm với em à?” Gương mặt của hai người gần hơn bao giờ hết, hơi thở nóng bỏng của cả hai như hoà làm một. Anh thực sự rất thích biểu cảm đáng yêu này của chị.
“Em cứ quên hết đi là được! Chị không đòi em chịu trách nhiệm thì thôi chứ!?” Nói xong càng ép sát người vào tường, Quan Cảnh Nghi ép quá chặt.
“Haiz, em đùa đấy. Nếu chị thực sự muốn quên.” Nói xong thả cô ra, đi thẳng vào phòng tắm. Anh ý thức được rằng hôm qua hai người quá say, đều không kiểm soát được hành động và lời nói của mình, để dẫn tới chuyện này. Ngay từ đầu Thiên Di cũng chỉ là do say nên mới làm càn, bản thân anh nghĩ quá nhiều rồi.
“Em thật biết đùa. Haha.” Thiên Di cố gắng nặn ra một nụ cười rồi chạy thẳng xuống dưới tầng.
Bên dưới, mọi người đang ăn sáng, gọi là ăn sáng nhưng giờ cũng đã hơn mười giờ sáng. Gọi là ăn trưa luôn… Ngày hôm qua ai cũng say khướt nên dậy rất muộn.
“Nhìn chị mệt mỏi thế.” Nhật Hạ nói, đặt đĩa trước mặt Thiên Di, bên trên là trứng ốp la và bánh mì nướng.
“Chắc do hôm qua quá chén.” Thiên Di thở dài, chán nản nhét miếng bánh vào mồm, chuyện hôm qua khiến cô không biết giấu mặt vào đâu. Lại còn chính mình là người chủ động, chẳng phải Quan Cảnh Nghi mới là người thiệt thòi sao?
“Sao chị lại mặc áo của em?” Hứa Âu Thần lúc này dắt tay Hạ Nhi từ ngoài vào, nghi hoặc nhìn Hứa Thiên Di.
“H.. hả?” Thiên Di giật mình, nhìn lại chiếc áo phông rộng thùng thình đang mặc trên người, chiếc áo sơ mi hôm qua đã được thay bằng chiếc áo này, từ sáng đến giờ cô không để ý.
“Chị không say đến mức sang phòng em rồi lôi áo em ra mặc chứ?” Hứa Âu Thần bật cười lớn, mọi người xung quanh cũng vì vậy mà trêu chọc Hứa Thiên Di.
“Má nó! Chị không nhớ gì hết!” Thiên Di vò đầu tóc rối bời, cố gắng gặm hết chiếc bánh mì nướng trên tay.
Quan Cảnh Nghi lúc này cũng bắt đầu đi xuống, bật cười, nhìn Thiên Di, ánh mắt đầy ý cười.
“Là áo của mình, mình và cậu có một chiếc áo giống nhau, cậu quên à?” Anh lên tiếng giải vây, nhìn gương mặt đỏ lựng như trái cà chua của Thiên Di thật đáng yêu. Chị lại đỏ mặt rồi. Sáng nay lại còn mặc nhầm áo của anh..
“À, ừ nhỉ. Em xin lỗi.” Hứa Âu Thần vẫn ôm bụng cười.
“Thiên Di mặc áo của Cảnh Nghi?” Vương Nhược Đông nói, nghi hoặc nhìn hai người mặt đỏ lựng, nở nụ cười nham hiểm, còn nhanh nhẹn chạy đến vạch áo Quan Cảnh Nghi ra “kiểm tra”
“Tuyệt!” Hứa Âu Thần vỗ vai Quan Cảnh Nghi, tất cả mọi người đều mỉm cười nham hiểm=)) ship bao lâu rồi mới đến được bước này. Trong đầu nghĩ “chị tôi thoát ế rồi”. Như đang ăn mừng thắng lợi.
Hai người ăn bữa sáng trong sự ngại ngùng, xong chuyện rồi ai cũng về phòng nấy. Nguyên một ngày cô đều né tránh anh, cứ nhìn thấy anh liền vội vàng chạy mất như sợ anh sẽ ăn thịt mình vậy.
Cuối cùng chuyến đi cũng kết thúc, Hứa Thiên Di tạm biệt mọi người trước để tiếp tục đi công tác, không thèm chào anh lấy một câu. Suốt ba ngày hai người họ đều không chịu nói với nhau một câu nào. Anh chủ động, cô né tránh. Hơn nữa sau hôm đó cũng không động đến dù chỉ là một giọt rượu.
Cuộc sống cứ diễn ra, sau chuyến đi cả hai cũng không liên lạc với nhau, im hơi lặng tiếng tận một tháng trời. Anh chủ động gọi cô rất nhiều, nhưng có vẻ đã bị chặn số rồi. Mấy người bạn chỉ có thể vỗ vai an ủi, số anh đen đủi đến thế là cùng. Cô thì luôn mặc định coi đó là do say rượu, không dám gặp anh vì ngại ngùng.. Hai người thậm trí còn chẳng là gì của nhau.
“Có khi nào Thiên Di không thích đàn ông?” Bạch Tu Kiệt nói, đang cho cậu bé nằm trong nôi uống sữa.
“Anh này!” Khả Vy ngồi bên cạnh, đánh vào vai Bạch Tu Kiệt.
“Không biết..” Quan Cảnh Nghi ỉu xìu, không thể nào liên lạc với cô, đến công ty mấy lần đều biết được rằng cô đã kiếm cớ đi công tác. Đến Hứa Âu Thần còn bó tay nói gì tới anh?
“Chị mình thẳng mà nhỉ?” Hứa Âu Thần quay sang hỏi Nhật Hạ.
“Không có dấu hiệu thích phụ nữ.” Nhật Hạ nói, quay qua nhìn Quan Cảnh Nghi ánh mắt an ủi.
“Chắc là chị ấy chưa muốn yêu? Người lần đầu trải nghiệm, sốc cũng phải thôi.” Vương Nhược Đông vuốt vuốt cằm tỏ vẻ tri thức.
“Cậu điên à? Thiên Di ế bao nhiêu năm rồi chả nhẽ cậu không biết? Mà tất cả là tại cậu, thích chị ấy từ lâu sao không chịu nói chứ?” Hứa Âu Thần nghi hoặc.
Cuối cùng, họ đều nghĩ mãi không ra, chỉ đành bỏ cuộc, mặc kệ mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Quan Cảnh Nghi không gặp được, chỉ đành gửi thư. Cách được mọi người cho là cũ rích, nhưng hết cách rồi.
Hứa Thiên Di hàng ngày đọc thư, thật sự hết cách. Không biết tránh mặt có là đúng đắn? Hơn nữa, cô vẫn luôn coi Quan Cảnh Nghi như một người em trai. Thế này không phải quá nhanh à? Hơn nữa nếu họ không thực sự có tình cảm với nhau, chẳng phải hôn nhân sẽ không hạnh phúc sao?
Sáng nay anh dậy đi làm, mới nhớ rằng có cuộc hội thảo về phụ nữ và trẻ em tại một bệnh viện phụ sản lớn trong thành phố. Sửa soạn xong xuôi rồi lên đường, họp xong cũng đã là chiều tối. Chẳng mấy khi anh được rảnh rang thế này, đã nhờ Hứa Âu Thần chuyển lời mời chị ăn cơm tối từ sáng, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
Anh quyết định theo đuổi chị, nhưng bác sĩ khô khan như anh thì làm sao biết cách theo đuổi phái nữ chứ? Đến cả tên sát gái như Vương Nhược Đông cũng thử đủ cách, nhưng cô gái của anh đều không lay động dù chỉ một chút.
Đi trên hàng lang bệnh viện, trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng, bỗng nhiên đi qua một bóng người quen thuộc.
Cô gái đó đang thấp thỏm nhìn tới nhìn lui, đeo khẩu trang và kính dâm kín mặt. Nhưng đương nhiên Quan Cảnh Nghi vẫn nhận ra, vì không phải lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dạng thế này. Chiếc kính dâm ấy không thể lẫn đi đâu được.
Quan Cảnh Nghi dừng lại nhìn, nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc cũng định bước tới hỏi cho ra lẽ. Chị tới bệnh viện phụ sản làm gì chứ? Hay là?..
“Thiên Di! Sao không nghe điện thoại của em?” Anh nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô lại chạy mất. Bàn tay này không thể buông ra lần nữa được.
Thiên Di thấy anh thì giật nảy mình, toan bỏ chạy.
“Bận. Cậu bỏ chị ra!”
“Không! Chị né em cả tháng trời rồi.” Quan Cảnh Nghi giữ chặt lấy tay cô.
“Sao chị lại ở đây?”
“Bỏ ra, người ta nhìn kìa! Em cứ làm như em vô danh lắm ấy!” Hơn nữa đây còn là bệnh viện!
“Em không bỏ, chị nói đi! Đứa trẻ là con em đúng không?” Quan Cảnh Nghi kích động nói lớn, khiến ai nấy trong phòng chờ đều hiếu kì quay lại nhìn hai người.
“Bé bé cái mồm thôi!” Thiên Di ra hiệu suỵt, vẫn giật tay anh ra.
“Chị, nói cho em sự thật. Em có quyền được biết.” Quan Cảnh Nghi nghiêm túc, ngồi trước mặt cô, nắm lấy hai bàn tay đang lạnh ngắt.
“Sáng nay chị đã thử, kết quả là hai vạch.” Thiên Di cuối cùng cũng chịu nói, thở dài thườn thượt.
“Sao chị không gọi em? Em đã nói rằng em chịu trách nhiệm mà. Hơn nữa em còn là bác sĩ. Chị nghĩ chị giấu em mãi được sao? Với tính cách của chị, chị sẽ giữ lại đứa bé đúng không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói. Quan Cảnh Nghi hiểu Hứa Thiên Di hơn cả bản thân mình.
“Chị không biết nữa.” Hứa Thiên Di cúi mặt, cô thật sự không biết làm gì với đứa trẻ trong bụng mình. Giữa Quan Cảnh Nghi và cô còn không biết có phải là tình yêu không nữa.
“Chị đừng lo, em sẽ chăm lo tốt cho chị và em bé mà.” Anh siết chặt lấy bàn tay cô.
….
Sáu tháng sau.
Thiên Di mang bầu sáu tháng, nhưng vẫn mang theo chiếc bụng bầu đi tới đi lui, làm việc như bình thường, hại anh lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh chăm sóc như bảo mẫu.
Quan Cảnh Nghi kiên trì suốt năm tháng trời, vẫn đang trong giai đoạn “cua” chị.
Lý do Hứa Thiên Di nhất quyết không “đổ” cũng rất ngu ngốc. Tất cả chỉ vì cô sợ, giữa hai người chỉ là tình cảm chị em bình thường. Cô không muốn khiến Quan Cảnh Nghi tổn thương. Nhưng người không biết yêu là gì như Hứa Thiên Di, đương nhiên sẽ không phát hiện ra bản thân đang rung động rồi?
Anh làm đủ mọi cách theo đuổi chị, bám dính lấy chị như cái đuôi không rời. Hứa Thiên Di ở đâu thì sẽ thấy Quan Cảnh Nghi ở đấy. Tranh thủ thời gian bệnh viện mới đi vào hoạt động còn rảnh rang.
Sau bao nhiêu thời gian đeo bám, cuối cùng lời tỏ tình cùng cái ôm đầy chân thành cũng thành công khiến Hứa Thiên Di từ trước đến nay chưa bao giờ gần đàn ông xiêu lòng. Quan Cảnh Nghi như trúng độc đắc, mua một được tặng một.
Anh thích chị từ khi mới chỉ là học sinh trung học. Thích tính cách mạnh mẽ của chị, thích cách chị vẫn luôn lạc quan gì cuộc đời đối xử tệ với chị đến thế nào. Anh vẫn luôn đi theo chị, ở bên chị sau mỗi trận đòn roi, trở thành bác sĩ riêng của chị, nắm tay chị đi qua năm tháng thanh xuân.
Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ trở thành chồng chị, chỉ muốn đơn giản là cái đuôi của chị, bên cạnh chị đến chân trời góc bể, mãi mãi không rời.
Một năm sau.
Chuyện gia đình. (1)
Hứa Thiên Di vừa gửi tiểu bảo bối qua nhà Nhật Hạ và Âu Thần, muốn dành một chút thời gian cho “người đàn ông của gia đình”.
Vừa chạy tới cửa, cô đã cất tiếng gọi, cố gắng tỏ ra ngọt ngào nhất có thể:
“Ông xã, em về rồi đây.”
Không có tiếng trả lời. Trên bàn ăn là cơm và thức ăn vẫn còn nóng hổi, có vẻ vừa được anh nấu xong. Ngoài ra, lúc này máy cô còn báo hiệu âm báo tin nhắn, vừa nghe đã biết là ai nhắn tin tới.
“Di Di, anh có ca mổ gấp, không thể chờ em về ăn cùng, anh xin lỗi em nhé! Em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để gầy đi.”
Bên dưới còn cẩn thận ký tên “Anh yêu chị.”
Anh vẫn luôn thích cách xưng hô thế này. Thực ra hai người bằng tuổi nhau, vì Hứa Thiên Di là chị gái song sinh của Hứa Âu Thần. Nhưng từ nhỏ vì gọi theo Âu Thần, nên tất cả đều gọi Thiên Di bằng chị, rồi ai cũng quen gọi theo cách đó.
Hứa Thiên Di vội bấm máy gọi điện cho Quan Cảnh Nghi, nhưng anh đã tắt máy.
Bỏ điện thoại xuống, cô vừa ăn đồ ăn chồng nấu, vừa tức giận, hối hận. Biết thế không lấy tên chồng bác sĩ! Có cặp vợ chồng nào cả tháng trời không gặp được nhau không? Lúc cô bận rộn thì anh rảnh, lúc anh bận rộn thì cũng tới lúc cô rảnh rỗi.
Hứa Thiên Di giờ đã là phó chủ tịch, còn Quan Cảnh Nghi đã là viện trưởng, quản lí cả một bệnh viện lớn, chả trách cả hai bận rộn như vậy. Thời gian chăm sóc tiểu bảo bối cũng không nhiều.
Sau đó, cô chỉ thở dài, gửi cho anh một tin nhắn.
“Em đã ăn hết sạch, ngon lắm. Nhưng lần sau đừng quên cho gia vị vào thịt nhé!..”
Các bác sĩ đang mặc đồ phẫu thuật bên ngoài phòng khử trùng. Quan Cảnh Nghi đang mặc đồ, bỗng nhiên ho dữ dội.
Cậu bác sĩ phía đối diện thấy vậy liền tiến tới tủ thuốc gần đó, lấy cho anh một viên thuốc ngậm ho rồi đưa cho anh. Quan Cảnh Nghi nhận lấy, cơn ho lúc này mới tạm dừng.
“Viện trưởng Quan, bác sĩ Trần khoa tai mũi họng đã đặc biệt dặn dò anh hãy nghỉ ngơi vài ngày ở nhà, không cần phải quá tham công tiếc việc.”
Quan Cảnh Nghi cười, nói.
“Nếu để chị vợ của tôi biết tôi bị ốm, chắc cô ấy sẽ lo lắm..”
.
“Không!”
“Không phải chị là người chủ động hôn em sao, chẳng phải chị nên chịu trách nhiệm với em à?” Gương mặt của hai người gần hơn bao giờ hết, hơi thở nóng bỏng của cả hai như hoà làm một. Anh thực sự rất thích biểu cảm đáng yêu này của chị.
“Em cứ quên hết đi là được! Chị không đòi em chịu trách nhiệm thì thôi chứ!?” Nói xong càng ép sát người vào tường, Quan Cảnh Nghi ép quá chặt.
“Haiz, em đùa đấy. Nếu chị thực sự muốn quên.” Nói xong thả cô ra, đi thẳng vào phòng tắm. Anh ý thức được rằng hôm qua hai người quá say, đều không kiểm soát được hành động và lời nói của mình, để dẫn tới chuyện này. Ngay từ đầu Thiên Di cũng chỉ là do say nên mới làm càn, bản thân anh nghĩ quá nhiều rồi.
“Em thật biết đùa. Haha.” Thiên Di cố gắng nặn ra một nụ cười rồi chạy thẳng xuống dưới tầng.
Bên dưới, mọi người đang ăn sáng, gọi là ăn sáng nhưng giờ cũng đã hơn mười giờ sáng. Gọi là ăn trưa luôn… Ngày hôm qua ai cũng say khướt nên dậy rất muộn.
“Nhìn chị mệt mỏi thế.” Nhật Hạ nói, đặt đĩa trước mặt Thiên Di, bên trên là trứng ốp la và bánh mì nướng.
“Chắc do hôm qua quá chén.” Thiên Di thở dài, chán nản nhét miếng bánh vào mồm, chuyện hôm qua khiến cô không biết giấu mặt vào đâu. Lại còn chính mình là người chủ động, chẳng phải Quan Cảnh Nghi mới là người thiệt thòi sao?
“Sao chị lại mặc áo của em?” Hứa Âu Thần lúc này dắt tay Hạ Nhi từ ngoài vào, nghi hoặc nhìn Hứa Thiên Di.
“H.. hả?” Thiên Di giật mình, nhìn lại chiếc áo phông rộng thùng thình đang mặc trên người, chiếc áo sơ mi hôm qua đã được thay bằng chiếc áo này, từ sáng đến giờ cô không để ý.
“Chị không say đến mức sang phòng em rồi lôi áo em ra mặc chứ?” Hứa Âu Thần bật cười lớn, mọi người xung quanh cũng vì vậy mà trêu chọc Hứa Thiên Di.
“Má nó! Chị không nhớ gì hết!” Thiên Di vò đầu tóc rối bời, cố gắng gặm hết chiếc bánh mì nướng trên tay.
Quan Cảnh Nghi lúc này cũng bắt đầu đi xuống, bật cười, nhìn Thiên Di, ánh mắt đầy ý cười.
“Là áo của mình, mình và cậu có một chiếc áo giống nhau, cậu quên à?” Anh lên tiếng giải vây, nhìn gương mặt đỏ lựng như trái cà chua của Thiên Di thật đáng yêu. Chị lại đỏ mặt rồi. Sáng nay lại còn mặc nhầm áo của anh..
“À, ừ nhỉ. Em xin lỗi.” Hứa Âu Thần vẫn ôm bụng cười.
“Thiên Di mặc áo của Cảnh Nghi?” Vương Nhược Đông nói, nghi hoặc nhìn hai người mặt đỏ lựng, nở nụ cười nham hiểm, còn nhanh nhẹn chạy đến vạch áo Quan Cảnh Nghi ra “kiểm tra”
“Tuyệt!” Hứa Âu Thần vỗ vai Quan Cảnh Nghi, tất cả mọi người đều mỉm cười nham hiểm=)) ship bao lâu rồi mới đến được bước này. Trong đầu nghĩ “chị tôi thoát ế rồi”. Như đang ăn mừng thắng lợi.
Hai người ăn bữa sáng trong sự ngại ngùng, xong chuyện rồi ai cũng về phòng nấy. Nguyên một ngày cô đều né tránh anh, cứ nhìn thấy anh liền vội vàng chạy mất như sợ anh sẽ ăn thịt mình vậy.
Cuối cùng chuyến đi cũng kết thúc, Hứa Thiên Di tạm biệt mọi người trước để tiếp tục đi công tác, không thèm chào anh lấy một câu. Suốt ba ngày hai người họ đều không chịu nói với nhau một câu nào. Anh chủ động, cô né tránh. Hơn nữa sau hôm đó cũng không động đến dù chỉ là một giọt rượu.
Cuộc sống cứ diễn ra, sau chuyến đi cả hai cũng không liên lạc với nhau, im hơi lặng tiếng tận một tháng trời. Anh chủ động gọi cô rất nhiều, nhưng có vẻ đã bị chặn số rồi. Mấy người bạn chỉ có thể vỗ vai an ủi, số anh đen đủi đến thế là cùng. Cô thì luôn mặc định coi đó là do say rượu, không dám gặp anh vì ngại ngùng.. Hai người thậm trí còn chẳng là gì của nhau.
“Có khi nào Thiên Di không thích đàn ông?” Bạch Tu Kiệt nói, đang cho cậu bé nằm trong nôi uống sữa.
“Anh này!” Khả Vy ngồi bên cạnh, đánh vào vai Bạch Tu Kiệt.
“Không biết..” Quan Cảnh Nghi ỉu xìu, không thể nào liên lạc với cô, đến công ty mấy lần đều biết được rằng cô đã kiếm cớ đi công tác. Đến Hứa Âu Thần còn bó tay nói gì tới anh?
“Chị mình thẳng mà nhỉ?” Hứa Âu Thần quay sang hỏi Nhật Hạ.
“Không có dấu hiệu thích phụ nữ.” Nhật Hạ nói, quay qua nhìn Quan Cảnh Nghi ánh mắt an ủi.
“Chắc là chị ấy chưa muốn yêu? Người lần đầu trải nghiệm, sốc cũng phải thôi.” Vương Nhược Đông vuốt vuốt cằm tỏ vẻ tri thức.
“Cậu điên à? Thiên Di ế bao nhiêu năm rồi chả nhẽ cậu không biết? Mà tất cả là tại cậu, thích chị ấy từ lâu sao không chịu nói chứ?” Hứa Âu Thần nghi hoặc.
Cuối cùng, họ đều nghĩ mãi không ra, chỉ đành bỏ cuộc, mặc kệ mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Quan Cảnh Nghi không gặp được, chỉ đành gửi thư. Cách được mọi người cho là cũ rích, nhưng hết cách rồi.
Hứa Thiên Di hàng ngày đọc thư, thật sự hết cách. Không biết tránh mặt có là đúng đắn? Hơn nữa, cô vẫn luôn coi Quan Cảnh Nghi như một người em trai. Thế này không phải quá nhanh à? Hơn nữa nếu họ không thực sự có tình cảm với nhau, chẳng phải hôn nhân sẽ không hạnh phúc sao?
Sáng nay anh dậy đi làm, mới nhớ rằng có cuộc hội thảo về phụ nữ và trẻ em tại một bệnh viện phụ sản lớn trong thành phố. Sửa soạn xong xuôi rồi lên đường, họp xong cũng đã là chiều tối. Chẳng mấy khi anh được rảnh rang thế này, đã nhờ Hứa Âu Thần chuyển lời mời chị ăn cơm tối từ sáng, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
Anh quyết định theo đuổi chị, nhưng bác sĩ khô khan như anh thì làm sao biết cách theo đuổi phái nữ chứ? Đến cả tên sát gái như Vương Nhược Đông cũng thử đủ cách, nhưng cô gái của anh đều không lay động dù chỉ một chút.
Đi trên hàng lang bệnh viện, trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng, bỗng nhiên đi qua một bóng người quen thuộc.
Cô gái đó đang thấp thỏm nhìn tới nhìn lui, đeo khẩu trang và kính dâm kín mặt. Nhưng đương nhiên Quan Cảnh Nghi vẫn nhận ra, vì không phải lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dạng thế này. Chiếc kính dâm ấy không thể lẫn đi đâu được.
Quan Cảnh Nghi dừng lại nhìn, nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc cũng định bước tới hỏi cho ra lẽ. Chị tới bệnh viện phụ sản làm gì chứ? Hay là?..
“Thiên Di! Sao không nghe điện thoại của em?” Anh nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô lại chạy mất. Bàn tay này không thể buông ra lần nữa được.
Thiên Di thấy anh thì giật nảy mình, toan bỏ chạy.
“Bận. Cậu bỏ chị ra!”
“Không! Chị né em cả tháng trời rồi.” Quan Cảnh Nghi giữ chặt lấy tay cô.
“Sao chị lại ở đây?”
“Bỏ ra, người ta nhìn kìa! Em cứ làm như em vô danh lắm ấy!” Hơn nữa đây còn là bệnh viện!
“Em không bỏ, chị nói đi! Đứa trẻ là con em đúng không?” Quan Cảnh Nghi kích động nói lớn, khiến ai nấy trong phòng chờ đều hiếu kì quay lại nhìn hai người.
“Bé bé cái mồm thôi!” Thiên Di ra hiệu suỵt, vẫn giật tay anh ra.
“Chị, nói cho em sự thật. Em có quyền được biết.” Quan Cảnh Nghi nghiêm túc, ngồi trước mặt cô, nắm lấy hai bàn tay đang lạnh ngắt.
“Sáng nay chị đã thử, kết quả là hai vạch.” Thiên Di cuối cùng cũng chịu nói, thở dài thườn thượt.
“Sao chị không gọi em? Em đã nói rằng em chịu trách nhiệm mà. Hơn nữa em còn là bác sĩ. Chị nghĩ chị giấu em mãi được sao? Với tính cách của chị, chị sẽ giữ lại đứa bé đúng không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói. Quan Cảnh Nghi hiểu Hứa Thiên Di hơn cả bản thân mình.
“Chị không biết nữa.” Hứa Thiên Di cúi mặt, cô thật sự không biết làm gì với đứa trẻ trong bụng mình. Giữa Quan Cảnh Nghi và cô còn không biết có phải là tình yêu không nữa.
“Chị đừng lo, em sẽ chăm lo tốt cho chị và em bé mà.” Anh siết chặt lấy bàn tay cô.
….
Sáu tháng sau.
Thiên Di mang bầu sáu tháng, nhưng vẫn mang theo chiếc bụng bầu đi tới đi lui, làm việc như bình thường, hại anh lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh chăm sóc như bảo mẫu.
Quan Cảnh Nghi kiên trì suốt năm tháng trời, vẫn đang trong giai đoạn “cua” chị.
Lý do Hứa Thiên Di nhất quyết không “đổ” cũng rất ngu ngốc. Tất cả chỉ vì cô sợ, giữa hai người chỉ là tình cảm chị em bình thường. Cô không muốn khiến Quan Cảnh Nghi tổn thương. Nhưng người không biết yêu là gì như Hứa Thiên Di, đương nhiên sẽ không phát hiện ra bản thân đang rung động rồi?
Anh làm đủ mọi cách theo đuổi chị, bám dính lấy chị như cái đuôi không rời. Hứa Thiên Di ở đâu thì sẽ thấy Quan Cảnh Nghi ở đấy. Tranh thủ thời gian bệnh viện mới đi vào hoạt động còn rảnh rang.
Sau bao nhiêu thời gian đeo bám, cuối cùng lời tỏ tình cùng cái ôm đầy chân thành cũng thành công khiến Hứa Thiên Di từ trước đến nay chưa bao giờ gần đàn ông xiêu lòng. Quan Cảnh Nghi như trúng độc đắc, mua một được tặng một.
Anh thích chị từ khi mới chỉ là học sinh trung học. Thích tính cách mạnh mẽ của chị, thích cách chị vẫn luôn lạc quan gì cuộc đời đối xử tệ với chị đến thế nào. Anh vẫn luôn đi theo chị, ở bên chị sau mỗi trận đòn roi, trở thành bác sĩ riêng của chị, nắm tay chị đi qua năm tháng thanh xuân.
Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ trở thành chồng chị, chỉ muốn đơn giản là cái đuôi của chị, bên cạnh chị đến chân trời góc bể, mãi mãi không rời.
Một năm sau.
Chuyện gia đình. (1)
Hứa Thiên Di vừa gửi tiểu bảo bối qua nhà Nhật Hạ và Âu Thần, muốn dành một chút thời gian cho “người đàn ông của gia đình”.
Vừa chạy tới cửa, cô đã cất tiếng gọi, cố gắng tỏ ra ngọt ngào nhất có thể:
“Ông xã, em về rồi đây.”
Không có tiếng trả lời. Trên bàn ăn là cơm và thức ăn vẫn còn nóng hổi, có vẻ vừa được anh nấu xong. Ngoài ra, lúc này máy cô còn báo hiệu âm báo tin nhắn, vừa nghe đã biết là ai nhắn tin tới.
“Di Di, anh có ca mổ gấp, không thể chờ em về ăn cùng, anh xin lỗi em nhé! Em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để gầy đi.”
Bên dưới còn cẩn thận ký tên “Anh yêu chị.”
Anh vẫn luôn thích cách xưng hô thế này. Thực ra hai người bằng tuổi nhau, vì Hứa Thiên Di là chị gái song sinh của Hứa Âu Thần. Nhưng từ nhỏ vì gọi theo Âu Thần, nên tất cả đều gọi Thiên Di bằng chị, rồi ai cũng quen gọi theo cách đó.
Hứa Thiên Di vội bấm máy gọi điện cho Quan Cảnh Nghi, nhưng anh đã tắt máy.
Bỏ điện thoại xuống, cô vừa ăn đồ ăn chồng nấu, vừa tức giận, hối hận. Biết thế không lấy tên chồng bác sĩ! Có cặp vợ chồng nào cả tháng trời không gặp được nhau không? Lúc cô bận rộn thì anh rảnh, lúc anh bận rộn thì cũng tới lúc cô rảnh rỗi.
Hứa Thiên Di giờ đã là phó chủ tịch, còn Quan Cảnh Nghi đã là viện trưởng, quản lí cả một bệnh viện lớn, chả trách cả hai bận rộn như vậy. Thời gian chăm sóc tiểu bảo bối cũng không nhiều.
Sau đó, cô chỉ thở dài, gửi cho anh một tin nhắn.
“Em đã ăn hết sạch, ngon lắm. Nhưng lần sau đừng quên cho gia vị vào thịt nhé!..”
Các bác sĩ đang mặc đồ phẫu thuật bên ngoài phòng khử trùng. Quan Cảnh Nghi đang mặc đồ, bỗng nhiên ho dữ dội.
Cậu bác sĩ phía đối diện thấy vậy liền tiến tới tủ thuốc gần đó, lấy cho anh một viên thuốc ngậm ho rồi đưa cho anh. Quan Cảnh Nghi nhận lấy, cơn ho lúc này mới tạm dừng.
“Viện trưởng Quan, bác sĩ Trần khoa tai mũi họng đã đặc biệt dặn dò anh hãy nghỉ ngơi vài ngày ở nhà, không cần phải quá tham công tiếc việc.”
Quan Cảnh Nghi cười, nói.
“Nếu để chị vợ của tôi biết tôi bị ốm, chắc cô ấy sẽ lo lắm..”
.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương