Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 85: Ngoại truyện 1: Oan gia ngõ hẹp (3)
Chuyện gia đình (2)
Âm báo tin nhắn vang lên, Hứa Thiên Di lập tức bỏ ipad trên tay xuống, xem tin nhắn vừa gửi đến. Hoá ra chỉ là tin nhắn chúc mừng sinh nhật trong nhóm chat của họ.
“Sinh nhật vui vẻ! Đừng quên lời hẹn tối nay nhé!” Là tin nhắn của Vương Nhược Đông.
“Chị đừng lôi công việc để kiếm cớ né sinh nhật mình đấy!” Đây là tin nhắn của Tư Duệ.
Haiz. Cô cũng muốn vui vẻ lắm chứ. Nhưng ông xã kiêm ông chủ của cô giờ còn chẳng rõ tung tích, cô làm sao vui nổi chứ?
“Phó chủ tịch!”
“…” cô cứ như vậy nhìn màn hình điện thoại rồi ngẩn ngơ suy nghĩ, quên mất rằng mình đang cùng trợ lý xử lý nốt chiếc váy cưới của Lâm Nhã Tịnh.
Anh đã hứa đến ngày sinh nhật của cô, dù có bận đến thế nào cũng sẽ sắp xếp dành thời gian cả một ngày ở bên nhau…
Kết quả đến một tin nhắn chúc mừng cũng chẳng có..
Tình trạng này diễn ra thường xuyên vì công việc của hai người, nhưng đến ngày sinh nhật cũng không có chồng bên cạnh, cô có chút tủi thân.
“Phó chủ tịch Hứa?” Bản thiết kế được đưa đến trước mặt cô.
“Hả?”
“Chị xem số đo eo thế này đã ổn chưa?”
Hứa Thiên Di bình tâm lại, cẩn thận dùng thước dây đo lại vòng eo vừa được cố định bằng kim. “Chỗ này chưa ổn, Nhã Tịnh gầy hơn, cho nhỏ hơn chút nữa, cẩn thận phần khung váy một chút để cô dâu mặc thật thoải mái.”
“Em đã bóp vào khá nhiều rồi.”
Hứa Thiên Di nhìn tới nhìn lui, rồi lại nhìn cánh tay rắn chắc của cậu trợ lý điển trai, có vẻ đồng tình.
“Thêm chút nữa.”
Cậu trợ lí tỏ vẻ chịu thua, lắc lắc đầu. Hứa Thiên Di vẫn luôn như vậy. Một chi tiết được chỉnh sửa hàng ngàn lần, đến khi sản phẩm đạt tiêu chuẩn cao nhất mới tạm gật đầu hài lòng.
“Cậu tới đây.” Hứa Thiên Di cầm bảng thiết kế, xem lại phần số đo giữa sản phẩm thực tế và sản phẩm mẫu. Cầm lấy bàn tay cậu ta, đặt trên eo váy.
“Cậu tự đo xem, không phải sẽ rộng à?”
“…” ánh mắt của cậu trợ lí dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Thiên Di không rời mắt.
“Hiểu chưa?” Hứa Thiên Di vẫn nhìn vào eo chiếc váy, miệng lẩm bẩm tính toán.
“Rồi ạ..” khuôn mặt điển trai bắt đầu đỏ lên.
“Hôm nay sinh nhật chị, chị có thích mẫu túi mới nhất của Kymmy không?” Cậu trợ lý hào hứng nói.
“Ừ.” Thiên Di đang tập trung, không quá để ý.
“Mai em tặng chị nhé?”
“Chị đã giúp em rất nhiều thời gian qua.” Cậu chàng cười ngượng ngùng, gương mặt vẫn chưa hết đỏ.
Giờ cô mới để ý đến lời nói lúc nãy của anh chàng, cảm thấy không muốn cấp dưới của mình tốn tiền. Dù gì sinh nhật cũng chỉ là ngày sinh ra đời thôi? Đâu có gì đặc biệt chứ. Thiên Di đang không biết từ chối thế nào cho cả hai bớt ngượng ngùng.
Một tiếng ho chợt vang lên, Hứa Thiên Di giật mình theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn. Liền thấy một bóng người cao ráo mặc áo blu đang thản nhiên dựa người vào cửa phòng làm việc của cô. Nhìn cô và cậu trợ lí điển trai kia, nói chính xác hơn là nhìn tay của họ.
Cô lập tức rụt tay về, cô không hề cố ý, chỉ là muốn cháu gái của mình có chiếc váy cưới đẹp mà thôi..
“Mình tới phòng làm việc của em một chút.” Khuôn mặt Quan Cảnh Nghi sa sầm, mùi giấm chua phảng phất đâu đây..
Hứa Thiên Di không hề để ý đến hũ giấm chua là Quan Cảnh Nghi, hơn nữa còn tỏ ra hết sức hưng phấn, vội vã chạy về phía cửa, vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu lại nhìn cậu trợ lí vẫn còn đang ngơ ngác, buông lại một câu.
“Xin lỗi nhé, mấy mẫu túi mới bị chồng tôi vợt hết cả rồi.”
Hứa Thiên Di tới được phòng làm việc, vui vẻ mở cửa bước vào, vẻ mặt ấm ức sắp khóc đến nơi. Không nói ra, nhưng thực sự cô rất nhớ anh. Cô đang định mở miệng trách mắng thì một cánh tay đã dang ra, ôm chầm lấy cô, kéo cô vào lòng mình..
Cô quên luôn việc bắt nạt anh, chỉ tập trung tận hưởng hơi ấm trong vòng tay anh.
“Cảnh Nghi..” bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên mặt anh, khẽ vuốt ve gương mặt mà cô nhung nhớ. Cằm anh đã hóp đi nhiều, sắc mặt cũng không được tốt. Anh vẫn luôn hết mình với công việc như vậy, một khi đã tập trung liền quên luôn bản thân mình.
Cô nhìn anh xót xa, dịu dàng hỏi:
“Anh mệt lắm không?”
Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không mệt.”
“Nhớ em không?”
Một đôi môi bất ngờ ập đến, như đang cho cô biết câu trả lời. Nụ hôn dồn dập mà say đắm, như dồn hết nỗi nhớ thương bao ngày qua.
Nụ hôn như đang đến lúc cao trào, đột nhiên điện thoại của vị bác sĩ nào đó bỗng nhiên reo lên. Quan Cảnh Nghi dở việc, không tình nguyện chỉ đành buông lỏng cô ra một chút, với lấy chiếc điện thoại trong túi áo blouse, vẫn không quên chọc ghẹo cô. Anh ho một tiếng, rồi ấn nút nghe.
“Có việc gì không giáo sư Mạc?”
“…”
“Thời gian vừa qua tôi bận với những nghiên cứu và hội thảo y học, tạm thời chưa có thời gian để ý đến việc đó, điện thoại rất lâu rồi mới dùng tới.”
“…”
“Không sao, anh nói đi.”
“…”
“Bệnh nhân này có thể giao cho trưởng khoa Hạ..”
“…”
“Bây giờ?” Vị bác sĩ thở dài, nhìn bà xã lúc này đã mặt mày đỏ ửng, chỉ thiếu chút nữa là ngã thẳng vào lòng mình.
“Hôm nay tôi không có thời gian. Mai nhé.”
Thấy gương mặt anh đầy vẻ tiếc nuối và khó xử, nghe qua cũng biết ca bệnh này không hề tầm thường, hẳn là chuyện quan trọng. Chỉ đành gạt chuyện gia đình qua một bên, chăm lo cho sự nghiệp của anh một chút, liền dịu dàng nhỏ giọng nói với anh, tiện tay chỉnh lại chiếc áo blouse đã xộc xệch.
“Anh cứ đi đi, em không sao đâu. Tối em có thể ăn sinh nhật cùng mọi người, chỉ cần tối nay anh về nhà ngủ là được.”
Quan Cảnh Nghi do dự nhìn cô, nhưng rồi vẫn kiên quyết nói vào điện thoại:
“Bảy giờ sáng mai tôi sẽ có mặt ở văn phòng.”
Sau đó anh không chờ người ở đầu giây bên kia trả lời, lập tức cúp máy.
Hứa Thiên Di lo lắng chỉnh lại áo của anh, ánh mắt nhìn anh không rời.
“Giáo sư Mạc gọi điện cho anh gấp vậy, nhất định là có chuyện quan trọng. Anh vẫn nên đi thì hơn. Công việc là ưu tiên mà.”
“Em tự tin cho rằng lúc này anh có thể đi sao? Em đánh giá anh quá cao rồi.”
“Viện trưởng Quan, anh bắt đầu công tư không rõ ràng rồi.”
“Anh rõ ràng quá lâu rồi, giờ là lúc nên phá luật….”
Chuyện gia đình (3)
Mười hai giờ đêm, ánh đèn ngủ hiu hắt chiếu ánh sáng yếu ớt dễ chịu trong phòng, dịu dàng chiếu lên bóng người đang ngủ say trong chiếc chăn ấm áp. Sau cuộc ân ái mặn nồng hâm nóng tình cảm vợ chồng, Hứa Thiên Di ôm chồng mình ngủ say.
Quan Cảnh Nghi dịu dàng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, cố gắng đoán xem tại sao cô lại xinh đẹp đến như vậy? Anh chỉ muốn có thể ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của cô mà ngủ say một giấc, nhưng hôm nay không được. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng hết sức rút tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của cô, vén chăn ra ngồi dậy, định tới phòng làm việc hoàn thành nốt công việc dang dở. Anh vừa đứng dậy, người vừa đang ngủ say đã tỉnh giấc, kéo lấy cánh tay anh.
“Anh lại định sang phòng làm việc à?” Hứa Thiên Di vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt mơ màng làm nũng khiến anh không thể không run rẩy.
“Anh còn một vài hồ sơ chưa giải quyết xong, sắp phải giao cho cấp dưới rồi.”
Hứa Thiên Di không nói không rằng ngồi dậy, ôm lấy eo người đàn ông trước mặt, nhất quyết không để anh rời đi.
“Anh là sếp, việc bao giờ xong mà chẳng được.” Cô phụng phịu. Từ khi lấy chồng cô liền biết làm nũng, không biết học từ đâu ra.
“Không được, mai là cuộc họp phụ huynh của Ni Ni, tối mai có buổi ăn tối với giáo sư Mạc, nguyên ngày hôm sau lại có hội thảo y học.” Anh không biết làm sao, chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành cô, không muốn làm cô đau.
“Anh không được đi, anh là bác sĩ mà còn phải để bác sĩ khác gọi điện tới cho em, dặn em phải giám sát anh chăm lo cho sức khoẻ của mình. Em có trách nhiệm giám sát anh nghỉ ngơi.” Hứa Thiên Di ôm anh chặt hơn.
“Biết là vậy nhưng em ngủ trước một chút thôi, xíu nữa anh quay lại ngay.”
“Hồ sơ để mai em làm cho.” Hứa Thiên Di không còn cách nào khác.
“Em làm?” Quan Cảnh Nghi nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Đừng có nghi ngờ em! Vợ anh hơi bị thông minh đấy. Dạy em một chút em sẽ biết làm ngay.”
“Nhưng..”
Quan Cảnh Nghi đang do dự, bỗng nhiên một cái bóng bé nhỏ rón rén bước vào, nhìn ngó xung quanh. Ni Ni lại lén trốn sang đòi ngủ với ba mẹ đây mà.
“Ba, mẹ, con sợ bóng tốiiiiiii.” Con bé mếu máo nhìn ba mẹ đang ngơ ngác nhìn, nước mắt sắp tuôn rơi.
“Mẹ sẽ cho con lên ngủ nốt hôm nay thôi nhé! Không biết học chiêu này của ai nữa.” Hứa Thiên Di chỉ đành buông chồng mình ra, tiến tới ôm lấy đứa trẻ hai tuổi đang chực khóc.
“Thông minh giống ba nó ấy mà.” Quan Cảnh Nghi vẻ mặt tự đắc, đang định chuồn.
“Con mún ngụ với ba.” Con bé hết thu phục mẹ, lại quay sang đánh bại ba.
Quan Cảnh Nghi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cả hai người đẹp này, chỉ đành ngậm ngùi trèo lên giường ngủ ngon lành trong sự chiến thắng của Hứa Thiên Di, người đã cố tình để cửa mở mời gọi cô con gái lắm chiêu của họ, thành công đánh bại vị bác sĩ cần cù siêng năng thường ngày.
Lời tác giả:
Mọi người có thích cặp đôi này không ạ>< nếu thích thì mng cmt để mình viết thêm nhée. Bởi vì mình cũng đang không biết nên viết thêm về đôi này không hic..
Âm báo tin nhắn vang lên, Hứa Thiên Di lập tức bỏ ipad trên tay xuống, xem tin nhắn vừa gửi đến. Hoá ra chỉ là tin nhắn chúc mừng sinh nhật trong nhóm chat của họ.
“Sinh nhật vui vẻ! Đừng quên lời hẹn tối nay nhé!” Là tin nhắn của Vương Nhược Đông.
“Chị đừng lôi công việc để kiếm cớ né sinh nhật mình đấy!” Đây là tin nhắn của Tư Duệ.
Haiz. Cô cũng muốn vui vẻ lắm chứ. Nhưng ông xã kiêm ông chủ của cô giờ còn chẳng rõ tung tích, cô làm sao vui nổi chứ?
“Phó chủ tịch!”
“…” cô cứ như vậy nhìn màn hình điện thoại rồi ngẩn ngơ suy nghĩ, quên mất rằng mình đang cùng trợ lý xử lý nốt chiếc váy cưới của Lâm Nhã Tịnh.
Anh đã hứa đến ngày sinh nhật của cô, dù có bận đến thế nào cũng sẽ sắp xếp dành thời gian cả một ngày ở bên nhau…
Kết quả đến một tin nhắn chúc mừng cũng chẳng có..
Tình trạng này diễn ra thường xuyên vì công việc của hai người, nhưng đến ngày sinh nhật cũng không có chồng bên cạnh, cô có chút tủi thân.
“Phó chủ tịch Hứa?” Bản thiết kế được đưa đến trước mặt cô.
“Hả?”
“Chị xem số đo eo thế này đã ổn chưa?”
Hứa Thiên Di bình tâm lại, cẩn thận dùng thước dây đo lại vòng eo vừa được cố định bằng kim. “Chỗ này chưa ổn, Nhã Tịnh gầy hơn, cho nhỏ hơn chút nữa, cẩn thận phần khung váy một chút để cô dâu mặc thật thoải mái.”
“Em đã bóp vào khá nhiều rồi.”
Hứa Thiên Di nhìn tới nhìn lui, rồi lại nhìn cánh tay rắn chắc của cậu trợ lý điển trai, có vẻ đồng tình.
“Thêm chút nữa.”
Cậu trợ lí tỏ vẻ chịu thua, lắc lắc đầu. Hứa Thiên Di vẫn luôn như vậy. Một chi tiết được chỉnh sửa hàng ngàn lần, đến khi sản phẩm đạt tiêu chuẩn cao nhất mới tạm gật đầu hài lòng.
“Cậu tới đây.” Hứa Thiên Di cầm bảng thiết kế, xem lại phần số đo giữa sản phẩm thực tế và sản phẩm mẫu. Cầm lấy bàn tay cậu ta, đặt trên eo váy.
“Cậu tự đo xem, không phải sẽ rộng à?”
“…” ánh mắt của cậu trợ lí dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Thiên Di không rời mắt.
“Hiểu chưa?” Hứa Thiên Di vẫn nhìn vào eo chiếc váy, miệng lẩm bẩm tính toán.
“Rồi ạ..” khuôn mặt điển trai bắt đầu đỏ lên.
“Hôm nay sinh nhật chị, chị có thích mẫu túi mới nhất của Kymmy không?” Cậu trợ lý hào hứng nói.
“Ừ.” Thiên Di đang tập trung, không quá để ý.
“Mai em tặng chị nhé?”
“Chị đã giúp em rất nhiều thời gian qua.” Cậu chàng cười ngượng ngùng, gương mặt vẫn chưa hết đỏ.
Giờ cô mới để ý đến lời nói lúc nãy của anh chàng, cảm thấy không muốn cấp dưới của mình tốn tiền. Dù gì sinh nhật cũng chỉ là ngày sinh ra đời thôi? Đâu có gì đặc biệt chứ. Thiên Di đang không biết từ chối thế nào cho cả hai bớt ngượng ngùng.
Một tiếng ho chợt vang lên, Hứa Thiên Di giật mình theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn. Liền thấy một bóng người cao ráo mặc áo blu đang thản nhiên dựa người vào cửa phòng làm việc của cô. Nhìn cô và cậu trợ lí điển trai kia, nói chính xác hơn là nhìn tay của họ.
Cô lập tức rụt tay về, cô không hề cố ý, chỉ là muốn cháu gái của mình có chiếc váy cưới đẹp mà thôi..
“Mình tới phòng làm việc của em một chút.” Khuôn mặt Quan Cảnh Nghi sa sầm, mùi giấm chua phảng phất đâu đây..
Hứa Thiên Di không hề để ý đến hũ giấm chua là Quan Cảnh Nghi, hơn nữa còn tỏ ra hết sức hưng phấn, vội vã chạy về phía cửa, vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu lại nhìn cậu trợ lí vẫn còn đang ngơ ngác, buông lại một câu.
“Xin lỗi nhé, mấy mẫu túi mới bị chồng tôi vợt hết cả rồi.”
Hứa Thiên Di tới được phòng làm việc, vui vẻ mở cửa bước vào, vẻ mặt ấm ức sắp khóc đến nơi. Không nói ra, nhưng thực sự cô rất nhớ anh. Cô đang định mở miệng trách mắng thì một cánh tay đã dang ra, ôm chầm lấy cô, kéo cô vào lòng mình..
Cô quên luôn việc bắt nạt anh, chỉ tập trung tận hưởng hơi ấm trong vòng tay anh.
“Cảnh Nghi..” bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên mặt anh, khẽ vuốt ve gương mặt mà cô nhung nhớ. Cằm anh đã hóp đi nhiều, sắc mặt cũng không được tốt. Anh vẫn luôn hết mình với công việc như vậy, một khi đã tập trung liền quên luôn bản thân mình.
Cô nhìn anh xót xa, dịu dàng hỏi:
“Anh mệt lắm không?”
Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không mệt.”
“Nhớ em không?”
Một đôi môi bất ngờ ập đến, như đang cho cô biết câu trả lời. Nụ hôn dồn dập mà say đắm, như dồn hết nỗi nhớ thương bao ngày qua.
Nụ hôn như đang đến lúc cao trào, đột nhiên điện thoại của vị bác sĩ nào đó bỗng nhiên reo lên. Quan Cảnh Nghi dở việc, không tình nguyện chỉ đành buông lỏng cô ra một chút, với lấy chiếc điện thoại trong túi áo blouse, vẫn không quên chọc ghẹo cô. Anh ho một tiếng, rồi ấn nút nghe.
“Có việc gì không giáo sư Mạc?”
“…”
“Thời gian vừa qua tôi bận với những nghiên cứu và hội thảo y học, tạm thời chưa có thời gian để ý đến việc đó, điện thoại rất lâu rồi mới dùng tới.”
“…”
“Không sao, anh nói đi.”
“…”
“Bệnh nhân này có thể giao cho trưởng khoa Hạ..”
“…”
“Bây giờ?” Vị bác sĩ thở dài, nhìn bà xã lúc này đã mặt mày đỏ ửng, chỉ thiếu chút nữa là ngã thẳng vào lòng mình.
“Hôm nay tôi không có thời gian. Mai nhé.”
Thấy gương mặt anh đầy vẻ tiếc nuối và khó xử, nghe qua cũng biết ca bệnh này không hề tầm thường, hẳn là chuyện quan trọng. Chỉ đành gạt chuyện gia đình qua một bên, chăm lo cho sự nghiệp của anh một chút, liền dịu dàng nhỏ giọng nói với anh, tiện tay chỉnh lại chiếc áo blouse đã xộc xệch.
“Anh cứ đi đi, em không sao đâu. Tối em có thể ăn sinh nhật cùng mọi người, chỉ cần tối nay anh về nhà ngủ là được.”
Quan Cảnh Nghi do dự nhìn cô, nhưng rồi vẫn kiên quyết nói vào điện thoại:
“Bảy giờ sáng mai tôi sẽ có mặt ở văn phòng.”
Sau đó anh không chờ người ở đầu giây bên kia trả lời, lập tức cúp máy.
Hứa Thiên Di lo lắng chỉnh lại áo của anh, ánh mắt nhìn anh không rời.
“Giáo sư Mạc gọi điện cho anh gấp vậy, nhất định là có chuyện quan trọng. Anh vẫn nên đi thì hơn. Công việc là ưu tiên mà.”
“Em tự tin cho rằng lúc này anh có thể đi sao? Em đánh giá anh quá cao rồi.”
“Viện trưởng Quan, anh bắt đầu công tư không rõ ràng rồi.”
“Anh rõ ràng quá lâu rồi, giờ là lúc nên phá luật….”
Chuyện gia đình (3)
Mười hai giờ đêm, ánh đèn ngủ hiu hắt chiếu ánh sáng yếu ớt dễ chịu trong phòng, dịu dàng chiếu lên bóng người đang ngủ say trong chiếc chăn ấm áp. Sau cuộc ân ái mặn nồng hâm nóng tình cảm vợ chồng, Hứa Thiên Di ôm chồng mình ngủ say.
Quan Cảnh Nghi dịu dàng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, cố gắng đoán xem tại sao cô lại xinh đẹp đến như vậy? Anh chỉ muốn có thể ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của cô mà ngủ say một giấc, nhưng hôm nay không được. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng hết sức rút tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của cô, vén chăn ra ngồi dậy, định tới phòng làm việc hoàn thành nốt công việc dang dở. Anh vừa đứng dậy, người vừa đang ngủ say đã tỉnh giấc, kéo lấy cánh tay anh.
“Anh lại định sang phòng làm việc à?” Hứa Thiên Di vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt mơ màng làm nũng khiến anh không thể không run rẩy.
“Anh còn một vài hồ sơ chưa giải quyết xong, sắp phải giao cho cấp dưới rồi.”
Hứa Thiên Di không nói không rằng ngồi dậy, ôm lấy eo người đàn ông trước mặt, nhất quyết không để anh rời đi.
“Anh là sếp, việc bao giờ xong mà chẳng được.” Cô phụng phịu. Từ khi lấy chồng cô liền biết làm nũng, không biết học từ đâu ra.
“Không được, mai là cuộc họp phụ huynh của Ni Ni, tối mai có buổi ăn tối với giáo sư Mạc, nguyên ngày hôm sau lại có hội thảo y học.” Anh không biết làm sao, chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành cô, không muốn làm cô đau.
“Anh không được đi, anh là bác sĩ mà còn phải để bác sĩ khác gọi điện tới cho em, dặn em phải giám sát anh chăm lo cho sức khoẻ của mình. Em có trách nhiệm giám sát anh nghỉ ngơi.” Hứa Thiên Di ôm anh chặt hơn.
“Biết là vậy nhưng em ngủ trước một chút thôi, xíu nữa anh quay lại ngay.”
“Hồ sơ để mai em làm cho.” Hứa Thiên Di không còn cách nào khác.
“Em làm?” Quan Cảnh Nghi nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Đừng có nghi ngờ em! Vợ anh hơi bị thông minh đấy. Dạy em một chút em sẽ biết làm ngay.”
“Nhưng..”
Quan Cảnh Nghi đang do dự, bỗng nhiên một cái bóng bé nhỏ rón rén bước vào, nhìn ngó xung quanh. Ni Ni lại lén trốn sang đòi ngủ với ba mẹ đây mà.
“Ba, mẹ, con sợ bóng tốiiiiiii.” Con bé mếu máo nhìn ba mẹ đang ngơ ngác nhìn, nước mắt sắp tuôn rơi.
“Mẹ sẽ cho con lên ngủ nốt hôm nay thôi nhé! Không biết học chiêu này của ai nữa.” Hứa Thiên Di chỉ đành buông chồng mình ra, tiến tới ôm lấy đứa trẻ hai tuổi đang chực khóc.
“Thông minh giống ba nó ấy mà.” Quan Cảnh Nghi vẻ mặt tự đắc, đang định chuồn.
“Con mún ngụ với ba.” Con bé hết thu phục mẹ, lại quay sang đánh bại ba.
Quan Cảnh Nghi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cả hai người đẹp này, chỉ đành ngậm ngùi trèo lên giường ngủ ngon lành trong sự chiến thắng của Hứa Thiên Di, người đã cố tình để cửa mở mời gọi cô con gái lắm chiêu của họ, thành công đánh bại vị bác sĩ cần cù siêng năng thường ngày.
Lời tác giả:
Mọi người có thích cặp đôi này không ạ>< nếu thích thì mng cmt để mình viết thêm nhée. Bởi vì mình cũng đang không biết nên viết thêm về đôi này không hic..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương