Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 88: Ngoại truyện 1: Oan gia ngõ hẹp (6)
Sau đó Quan Cảnh Nghi chỉ đành gọi trưởng khoa Lý, một người tầm tuổi anh, cũng lấy vợ cùng thời gian với anh, vào thẳng vấn đề:
“Bình thường anh với vợ, có cãi nhau không?”
Anh chàng không ngờ người lịch lãm, ôn hoà, chiều vợ tận mây như viện trưởng cũng có ngày này, trong lòng hơi kích động:
“Làm gì có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ.”
Quan Cảnh Nghi hỏi tiếp: “Cãi nhau xong thì sao?”
Người kia làm vẻ mặt thản nhiên: “Thì cùng nhau sống tiếp thôi. Không anh nghĩ sao?”
Quan Cảnh Nghi tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt khó xử:
“Không ý tôi là làm hoà hiểu gì? Hỏi thẳng nhé, anh dỗ cô ấy như thế nào?”
Người kia gãi gãi đầu, cười ha hả. Ai tin được viện trưởng lại hỏi anh cách dỗ vợ chứ.
“Cái đó phải xem xét rằng tôi làm sai việc gì khiến cô ấy giận, tuỳ chuyện sẽ xử lí khác nhau.”
Quan Cảnh Nghi hỏi tiếp: “Vậy anh làm những gì mà khiến cô ấy giận?”
Người kia trầm tư, nói:
“Làm sao tôi biết được, viện trưởng Quan, có lẽ cuộc sống gia đình anh quá hoà thuận nên bây giờ mới được trải nghiệm chuyện này. Nhưng để tôi nói anh nghe, phụ nữ đôi khi rất khó hiểu, họ tức giận không cần lí do đâu.”
Quan Cảnh Nghi hoang mang, gãi đầu khó hiểu. Anh ta nói rất có lý, thực ra anh cũng không biết Thiên Di giận vì cái gì.
Anh nắm vững chiêu thức giả vờ yếu thế, buổi tối có tiệc xã giao liền cố ý uống thêm mấy chén, khi về nhà thì hài lòng với tình trạng ngà say của mình, vừa vào trong liền tựa người vào cửa phòng Ni Ni cười cười.
Hứa Thiên Di vừa dỗ con ngủ, vừa bị anh nhìn đến mức nổi da gà: “Anh nhìn gì vậy?”
Quan Cảnh Nghi cúi đầu cười bí hiểm rồi mới trả lời: “Tối nay anh nghe lén được chuyện này thú vị lắm, em có muốn nghe không?”
Hứa Thiên Di thở dài nhìn người nào đó đi đứng còn không vững, tới kéo anh tới ghế sofa, vừa định ra bếp nấu cho anh một cốc nước giải rượu thì bị anh chơi xấu kéo vào lòng, có giãy dụa đến mức nào anh cũng không chịu buông ra.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh nghe “chuyện thú vị” vừa mặc anh chiến tiện nghi của mình.
“Lúc đó họ đang bàn tán về chuyện tình yêu của các trưởng khoa nhân dịp đám cưới trưởng khoa Hạ, khi anh nghe được thì đúng lúc họ đang nói tới chuyện tình yêu của chúng ta.”
Ai cũng biết rằng anh thích cô rất lâu, nhưng lại không chịu kể lí do, cũng nhất quyết không chịu kể hoàn cách lúc đó.
“Rồi sao nữa?”
“Rồi sao à?” Quan Cảnh Nghi hôn lên môi cô rồi mới tiếp tục.
“Họ nói rằng anh thích em từ thời niên thiếu, vì lúc đó em rất xinh đẹp, nhìn em bây giờ là hiểu. Nói không đúng sự thật như vậy đương nhiên anh phải ra mặt sửa lại. Anh nói rằng anh không thích em vì sự xinh đẹp.”
Hứa Thiên Di lườm anh: “Anh không thấy em xinh đẹp à?”
“Không, em rất xinh đẹp. Nhưng thứ anh yêu nhất vẫn là nụ cười của em. Nụ cười khi em ngoảnh lại và mỉm cười.”
Quan Cảnh Nghi bí hiểm: “Sau đó họ lại hỏi vì sao.”
“Vì sao?”
Quan Cảnh Nghi áp môi mình vào môi cô, mân mê thật cẩn thận và dịu dàng.
“Anh liền nói với họ, đó là vì lần đầu tiên tôi gặp vợ mình, cô ấy đang đứng dưới tán cây, ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi. Giữa một biển người, nhưng tôi chỉ có nụ cười xinh đẹp ấy trong mắt.”
Hứa Thiên Di vốn định gây sự với Quan Cảnh Nghi thêm vài ngày, vậy mà đã bị ngài Quan dỗ cho mềm lòng, đến khi nhận ra Quan Cảnh Nghi giả say thì quần áo đã xộc xệch, bị anh đặt trên giường…. harry potter fanfic
Hôm sau là cuối tuần, trời quang đãng, hiếm khi hai người đều ở nhà. Hứa Thiên Di bực bội ngồi trước máy tính hồi lâu cũng không có động tĩnh, Quan Cảnh Nghi đọc xong đống tài liệu dày cộp cũng tới thám thính xem bà xã nhỏ của mình sao lại đột nhiên im lặng tới vậy.
“Em đang làm gì thế?”
Hứa Thiên Di ngẩng đầu, nhăn mặt phàn nàn:
“Con mèo của em mãi chẳng chịu lớn, em muốn nó lớn hơn nữa!”
Quan Cảnh Nghi nhìn cô khó hiểu, nhìn tới nhìn lui, hỏi:
“Mèo ở đâu ra?”
Hứa Thiên Di chỉ vào phần mềm ở trên máy tính, đang có một chú mèo trắng xinh xắn đứng ở đó.
“My talking Angela!”
Quan Cảnh Nghi cười khổ, rốt cuộc vì sao ngày trước mình lại thích cô nàng bất bình thường này chứ?
Vài năm sau, Hứa Thiên Di không còn nhớ rõ lí do Quan Cảnh Nghi thích mình, nhưng cô nhớ kỹ ngày hôm đó anh đã ở trước mặt nghiêm túc nói với cô:
“Anh muốn em ở bên anh, ngang ngược cả một đời.”
Khoảnh khắc đó Hứa Thiên Di hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo chân thành kia, mỉm cười.
Quan Cảnh Nghi không kiềm lòng được liền hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một lần người ngoảnh đầu cười xinh đẹp, mà bao năm anh thương nhớ khôn nguôi.
Chuyện gia đình (5)
Tối hôm đó, hai người nằm cạnh nhau, một người xem phim, một người đọc sách.
Xem xong bộ phim lãng mạn, trái tim Thiên Di đập thành thịch, vô thức nép sát vào người anh. Thật nhớ cảm giác lần đầu biết yêu.
“Thời niên thiếu anh có gì mong muốn mà không có được không?”
Quan Cảnh Nghi đắc ý:
“Anh có mong, và cũng có được rồi.”
Hứa Thiên Di sửng sốt, mở to mắt nhìn anh.
Quan Cảnh Nghi bỏ cuốn sách sang một bên, đan mười ngón tay vào tay Hứa Thiên Di, ngoảnh mặt nhìn cô, giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên trong đêm rung động lòng người.
“Anh thử tính rồi, từ ngày đầu tiên anh biết em cho đến giờ, anh đã yêu em tròn mười hai năm!”
Chuyện gia đình (6)
Phần cuối.
Bốn năm sau.
Có lẽ trong tất cả mấy gia đình, gia đình họ là đông thành viên nhất. Hứa Thiên Di chỉ định sinh thêm một đứa nhỏ nữa để Ni Ni có em chơi cùng, nào ngờ may mắn tới mức một lúc được hẳn hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, cuối cùng trở thành gia đình đông người nhất.
Hứa Thiên Di sinh được một trai, một gái. Đặt tên là Âu Âu và Di Di. Vì mang thai hai bé nên Hứa Thiên Di nghén rất nặng, mệt khủng khiếp. May là có ông chồng bác sĩ, nên mọi việc cũng đơn giản hơn chút. Sinh được hai đứa nhỏ ra mà mừng phát khóc.
Hai nhóc tì đến tuổi học mẫu giáo, Hứa Thiên Di cũng phải bắt đầu đi làm lại tại tập đoàn, cô không thể để tất cả công việc cho em trai mình gánh vác được. Cô đã nghỉ phép ba năm trời, bỏ lại tất cả công việc phía sau dành thời gian cho gia đình.
Quả nhiên vì mới đi làm lại nên công việc như chất thành núi, làm bao nhiêu cũng không xuể, đến mức còn phải ngủ lại công ty. Một tuần chỉ được gặp các con vài ba lần, nhớ lũ nhỏ đến mức phát khóc. Hôm nào về nhà được thì cũng tối muộn mới về, lúc ấy ba đứa nhỏ đã ngủ từ lâu. Quan Cảnh Nghi thương vợ, đều thức để chuẩn bị cơm nước, không trách móc câu nào khiến cô cảm động vô cùng.
May mắn rằng đúng thời gian này Quan Cảnh Nghi lại đang làm việc tại nhà, có thể một mình trông nom lũ trẻ, là người đàn ông của gia đình. Hơn nữa anh cũng bỏ công việc lại một bên, dành thời gian chơi với con nhiều nên luc nhỏ đều rất bện bố.
Vì bện bố nên ba đứa nhỏ đều không còn bám mẹ như trước. Ni Ni không còn cái gì cũng tíu tít kể cho mẹ nghe như trước, Âu Âu và Di Di cũng mê ba kinh khủng, lúc nào cũng dính chặt lấy ba không rời. Có được hôm về sớm, đứng trước cửa nhà gọi ba đứa, vậy mà lũ nhỏ mải chơi không đứa nào chịu chạy ra mừng mẹ.
Cô buồn đến phát khóc, chỉ đành lủi thủi vào trong phòng ngồi một góc, tủi thân một mình. Anh thấy điều bất thường, liền để các con ở ngoài, vào trong phòng hỏi han vợ.
“Em sao thế?” Anh lo lắng hỏi.
“Chả sao.” Thiên Di trả lời cọc cằn.
“Công việc không ổn à? Hay em ốm rồi?” Anh vẫn kiên nhẫn hỏi.
“Không.”
“Anh làm gì sai à? Anh xin lỗi em.” Chưa gì đã đầu hàng xin lỗi.
“Không gì sai hết.”
“Không sai sao em lại ngồi đây ủ rũ thế?”
“Em mệt. Cả ngày cắm đầu với đống công việc, chả mua được cái váy mới nào, cái túi cũng dùng ngót ngét hai năm, đôi giày hỏng cũng chả có thời gian mà đi mua.” Cô than vãn.
Phải công nhận là cô miêu tả hơi quá.. váy vẫn còn cả tủ, hơn nữa nhà thiết kế của công ty lúc nào ra bộ sưu tập mới chả tặng cho cả bộ. Túi cũng còn cả phòng, giày cũng mới tinh. Cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn được chồng quan tâm thôi.
Anh à một tiếng, nói với cô ở nhà trông con rồi cầm chìa khoá xe đi mất.
Một tiếng sau, trên tay anh là túi to túi bé, một mình vác về cho vợ bao nhiêu là đồ mới. Anh mang tất cả vào, ướm thử lên người vợ, ngồi luôn xuống dưới sàn thay giày cao gót mới cho vợ. Anh ân cần xỏ giày vào cho vợ, còn cẩn thận hỏi cô mang có vừa không.
Hứa Thiên Di bật cười với ông chồng ngốc nhà mình, mới chỉ nói vậy thôi đã muốn vác cả cửa hàng về cho vợ, tâm trạng cải thiện đáng kể. Cô giả bộ đưa chân ra trước mặt chồng, hỏi:
“Em mang đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Anh mỉm cười.
“Tại ông xã em chọn giày đẹp đó.”
Anh khẽ thơm lên trán cô, nói.
“Do chân vợ anh đẹp.”
Mấy đứa nhỏ lúc này không biết từ đâu chạy ùa vào, trên tay là mấy bức tranh vẽ nguệch ngoạc đủ màu sắc, khoe với ba.
Ba mẹ nhìn bức tranh gia đình nguệch ngoạc đáng yêu mà bật cười, khen đẹp nức nở.
Lũ nhỏ được khen, cười khoái chí lao vào lòng mẹ thơm lấy thơm để.
“Giờ mới nhớ tới tôi à?” Hứa Thiên Di lườm yêu mấy đứa nhỏ trong lòng mình.
“Ni Ni yêu mẹ nhất.” Cô bé lớn nhất nói to.
“Yêu.. mẹ.” Cô bé hai tuổi nói lắp bắp chưa rõ.
“Yêu!” Đúng là cậu trai duy nhất trong nhà, nói năng rành mạch hẳn.
“Mẹ cũng yêu mấy đứa lắm!” Thiên Di ôm lấy các con, bật cười.
“Giờ tới ai bị lãng quên đây?” Quan Cảnh Nghi nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Mẹ yêu cả ba nữa, yêu nhất đời!!” Hứa Thiên Di cười, chồng ngốc nhỏ mọn.
Quan Cảnh Nghi tiến tới hôn lên môi cô, tụi nhỏ cười khúc khích.
Ngoại truyện về Hứa Thiên Di - Quan Cảnh Nghi đến chương này là kết thúc ạ>< mong mọi người cũng yêu thương cặp đôi nàyyy
“Bình thường anh với vợ, có cãi nhau không?”
Anh chàng không ngờ người lịch lãm, ôn hoà, chiều vợ tận mây như viện trưởng cũng có ngày này, trong lòng hơi kích động:
“Làm gì có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ.”
Quan Cảnh Nghi hỏi tiếp: “Cãi nhau xong thì sao?”
Người kia làm vẻ mặt thản nhiên: “Thì cùng nhau sống tiếp thôi. Không anh nghĩ sao?”
Quan Cảnh Nghi tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt khó xử:
“Không ý tôi là làm hoà hiểu gì? Hỏi thẳng nhé, anh dỗ cô ấy như thế nào?”
Người kia gãi gãi đầu, cười ha hả. Ai tin được viện trưởng lại hỏi anh cách dỗ vợ chứ.
“Cái đó phải xem xét rằng tôi làm sai việc gì khiến cô ấy giận, tuỳ chuyện sẽ xử lí khác nhau.”
Quan Cảnh Nghi hỏi tiếp: “Vậy anh làm những gì mà khiến cô ấy giận?”
Người kia trầm tư, nói:
“Làm sao tôi biết được, viện trưởng Quan, có lẽ cuộc sống gia đình anh quá hoà thuận nên bây giờ mới được trải nghiệm chuyện này. Nhưng để tôi nói anh nghe, phụ nữ đôi khi rất khó hiểu, họ tức giận không cần lí do đâu.”
Quan Cảnh Nghi hoang mang, gãi đầu khó hiểu. Anh ta nói rất có lý, thực ra anh cũng không biết Thiên Di giận vì cái gì.
Anh nắm vững chiêu thức giả vờ yếu thế, buổi tối có tiệc xã giao liền cố ý uống thêm mấy chén, khi về nhà thì hài lòng với tình trạng ngà say của mình, vừa vào trong liền tựa người vào cửa phòng Ni Ni cười cười.
Hứa Thiên Di vừa dỗ con ngủ, vừa bị anh nhìn đến mức nổi da gà: “Anh nhìn gì vậy?”
Quan Cảnh Nghi cúi đầu cười bí hiểm rồi mới trả lời: “Tối nay anh nghe lén được chuyện này thú vị lắm, em có muốn nghe không?”
Hứa Thiên Di thở dài nhìn người nào đó đi đứng còn không vững, tới kéo anh tới ghế sofa, vừa định ra bếp nấu cho anh một cốc nước giải rượu thì bị anh chơi xấu kéo vào lòng, có giãy dụa đến mức nào anh cũng không chịu buông ra.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh nghe “chuyện thú vị” vừa mặc anh chiến tiện nghi của mình.
“Lúc đó họ đang bàn tán về chuyện tình yêu của các trưởng khoa nhân dịp đám cưới trưởng khoa Hạ, khi anh nghe được thì đúng lúc họ đang nói tới chuyện tình yêu của chúng ta.”
Ai cũng biết rằng anh thích cô rất lâu, nhưng lại không chịu kể lí do, cũng nhất quyết không chịu kể hoàn cách lúc đó.
“Rồi sao nữa?”
“Rồi sao à?” Quan Cảnh Nghi hôn lên môi cô rồi mới tiếp tục.
“Họ nói rằng anh thích em từ thời niên thiếu, vì lúc đó em rất xinh đẹp, nhìn em bây giờ là hiểu. Nói không đúng sự thật như vậy đương nhiên anh phải ra mặt sửa lại. Anh nói rằng anh không thích em vì sự xinh đẹp.”
Hứa Thiên Di lườm anh: “Anh không thấy em xinh đẹp à?”
“Không, em rất xinh đẹp. Nhưng thứ anh yêu nhất vẫn là nụ cười của em. Nụ cười khi em ngoảnh lại và mỉm cười.”
Quan Cảnh Nghi bí hiểm: “Sau đó họ lại hỏi vì sao.”
“Vì sao?”
Quan Cảnh Nghi áp môi mình vào môi cô, mân mê thật cẩn thận và dịu dàng.
“Anh liền nói với họ, đó là vì lần đầu tiên tôi gặp vợ mình, cô ấy đang đứng dưới tán cây, ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi. Giữa một biển người, nhưng tôi chỉ có nụ cười xinh đẹp ấy trong mắt.”
Hứa Thiên Di vốn định gây sự với Quan Cảnh Nghi thêm vài ngày, vậy mà đã bị ngài Quan dỗ cho mềm lòng, đến khi nhận ra Quan Cảnh Nghi giả say thì quần áo đã xộc xệch, bị anh đặt trên giường…. harry potter fanfic
Hôm sau là cuối tuần, trời quang đãng, hiếm khi hai người đều ở nhà. Hứa Thiên Di bực bội ngồi trước máy tính hồi lâu cũng không có động tĩnh, Quan Cảnh Nghi đọc xong đống tài liệu dày cộp cũng tới thám thính xem bà xã nhỏ của mình sao lại đột nhiên im lặng tới vậy.
“Em đang làm gì thế?”
Hứa Thiên Di ngẩng đầu, nhăn mặt phàn nàn:
“Con mèo của em mãi chẳng chịu lớn, em muốn nó lớn hơn nữa!”
Quan Cảnh Nghi nhìn cô khó hiểu, nhìn tới nhìn lui, hỏi:
“Mèo ở đâu ra?”
Hứa Thiên Di chỉ vào phần mềm ở trên máy tính, đang có một chú mèo trắng xinh xắn đứng ở đó.
“My talking Angela!”
Quan Cảnh Nghi cười khổ, rốt cuộc vì sao ngày trước mình lại thích cô nàng bất bình thường này chứ?
Vài năm sau, Hứa Thiên Di không còn nhớ rõ lí do Quan Cảnh Nghi thích mình, nhưng cô nhớ kỹ ngày hôm đó anh đã ở trước mặt nghiêm túc nói với cô:
“Anh muốn em ở bên anh, ngang ngược cả một đời.”
Khoảnh khắc đó Hứa Thiên Di hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo chân thành kia, mỉm cười.
Quan Cảnh Nghi không kiềm lòng được liền hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một lần người ngoảnh đầu cười xinh đẹp, mà bao năm anh thương nhớ khôn nguôi.
Chuyện gia đình (5)
Tối hôm đó, hai người nằm cạnh nhau, một người xem phim, một người đọc sách.
Xem xong bộ phim lãng mạn, trái tim Thiên Di đập thành thịch, vô thức nép sát vào người anh. Thật nhớ cảm giác lần đầu biết yêu.
“Thời niên thiếu anh có gì mong muốn mà không có được không?”
Quan Cảnh Nghi đắc ý:
“Anh có mong, và cũng có được rồi.”
Hứa Thiên Di sửng sốt, mở to mắt nhìn anh.
Quan Cảnh Nghi bỏ cuốn sách sang một bên, đan mười ngón tay vào tay Hứa Thiên Di, ngoảnh mặt nhìn cô, giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên trong đêm rung động lòng người.
“Anh thử tính rồi, từ ngày đầu tiên anh biết em cho đến giờ, anh đã yêu em tròn mười hai năm!”
Chuyện gia đình (6)
Phần cuối.
Bốn năm sau.
Có lẽ trong tất cả mấy gia đình, gia đình họ là đông thành viên nhất. Hứa Thiên Di chỉ định sinh thêm một đứa nhỏ nữa để Ni Ni có em chơi cùng, nào ngờ may mắn tới mức một lúc được hẳn hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, cuối cùng trở thành gia đình đông người nhất.
Hứa Thiên Di sinh được một trai, một gái. Đặt tên là Âu Âu và Di Di. Vì mang thai hai bé nên Hứa Thiên Di nghén rất nặng, mệt khủng khiếp. May là có ông chồng bác sĩ, nên mọi việc cũng đơn giản hơn chút. Sinh được hai đứa nhỏ ra mà mừng phát khóc.
Hai nhóc tì đến tuổi học mẫu giáo, Hứa Thiên Di cũng phải bắt đầu đi làm lại tại tập đoàn, cô không thể để tất cả công việc cho em trai mình gánh vác được. Cô đã nghỉ phép ba năm trời, bỏ lại tất cả công việc phía sau dành thời gian cho gia đình.
Quả nhiên vì mới đi làm lại nên công việc như chất thành núi, làm bao nhiêu cũng không xuể, đến mức còn phải ngủ lại công ty. Một tuần chỉ được gặp các con vài ba lần, nhớ lũ nhỏ đến mức phát khóc. Hôm nào về nhà được thì cũng tối muộn mới về, lúc ấy ba đứa nhỏ đã ngủ từ lâu. Quan Cảnh Nghi thương vợ, đều thức để chuẩn bị cơm nước, không trách móc câu nào khiến cô cảm động vô cùng.
May mắn rằng đúng thời gian này Quan Cảnh Nghi lại đang làm việc tại nhà, có thể một mình trông nom lũ trẻ, là người đàn ông của gia đình. Hơn nữa anh cũng bỏ công việc lại một bên, dành thời gian chơi với con nhiều nên luc nhỏ đều rất bện bố.
Vì bện bố nên ba đứa nhỏ đều không còn bám mẹ như trước. Ni Ni không còn cái gì cũng tíu tít kể cho mẹ nghe như trước, Âu Âu và Di Di cũng mê ba kinh khủng, lúc nào cũng dính chặt lấy ba không rời. Có được hôm về sớm, đứng trước cửa nhà gọi ba đứa, vậy mà lũ nhỏ mải chơi không đứa nào chịu chạy ra mừng mẹ.
Cô buồn đến phát khóc, chỉ đành lủi thủi vào trong phòng ngồi một góc, tủi thân một mình. Anh thấy điều bất thường, liền để các con ở ngoài, vào trong phòng hỏi han vợ.
“Em sao thế?” Anh lo lắng hỏi.
“Chả sao.” Thiên Di trả lời cọc cằn.
“Công việc không ổn à? Hay em ốm rồi?” Anh vẫn kiên nhẫn hỏi.
“Không.”
“Anh làm gì sai à? Anh xin lỗi em.” Chưa gì đã đầu hàng xin lỗi.
“Không gì sai hết.”
“Không sai sao em lại ngồi đây ủ rũ thế?”
“Em mệt. Cả ngày cắm đầu với đống công việc, chả mua được cái váy mới nào, cái túi cũng dùng ngót ngét hai năm, đôi giày hỏng cũng chả có thời gian mà đi mua.” Cô than vãn.
Phải công nhận là cô miêu tả hơi quá.. váy vẫn còn cả tủ, hơn nữa nhà thiết kế của công ty lúc nào ra bộ sưu tập mới chả tặng cho cả bộ. Túi cũng còn cả phòng, giày cũng mới tinh. Cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn được chồng quan tâm thôi.
Anh à một tiếng, nói với cô ở nhà trông con rồi cầm chìa khoá xe đi mất.
Một tiếng sau, trên tay anh là túi to túi bé, một mình vác về cho vợ bao nhiêu là đồ mới. Anh mang tất cả vào, ướm thử lên người vợ, ngồi luôn xuống dưới sàn thay giày cao gót mới cho vợ. Anh ân cần xỏ giày vào cho vợ, còn cẩn thận hỏi cô mang có vừa không.
Hứa Thiên Di bật cười với ông chồng ngốc nhà mình, mới chỉ nói vậy thôi đã muốn vác cả cửa hàng về cho vợ, tâm trạng cải thiện đáng kể. Cô giả bộ đưa chân ra trước mặt chồng, hỏi:
“Em mang đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Anh mỉm cười.
“Tại ông xã em chọn giày đẹp đó.”
Anh khẽ thơm lên trán cô, nói.
“Do chân vợ anh đẹp.”
Mấy đứa nhỏ lúc này không biết từ đâu chạy ùa vào, trên tay là mấy bức tranh vẽ nguệch ngoạc đủ màu sắc, khoe với ba.
Ba mẹ nhìn bức tranh gia đình nguệch ngoạc đáng yêu mà bật cười, khen đẹp nức nở.
Lũ nhỏ được khen, cười khoái chí lao vào lòng mẹ thơm lấy thơm để.
“Giờ mới nhớ tới tôi à?” Hứa Thiên Di lườm yêu mấy đứa nhỏ trong lòng mình.
“Ni Ni yêu mẹ nhất.” Cô bé lớn nhất nói to.
“Yêu.. mẹ.” Cô bé hai tuổi nói lắp bắp chưa rõ.
“Yêu!” Đúng là cậu trai duy nhất trong nhà, nói năng rành mạch hẳn.
“Mẹ cũng yêu mấy đứa lắm!” Thiên Di ôm lấy các con, bật cười.
“Giờ tới ai bị lãng quên đây?” Quan Cảnh Nghi nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Mẹ yêu cả ba nữa, yêu nhất đời!!” Hứa Thiên Di cười, chồng ngốc nhỏ mọn.
Quan Cảnh Nghi tiến tới hôn lên môi cô, tụi nhỏ cười khúc khích.
Ngoại truyện về Hứa Thiên Di - Quan Cảnh Nghi đến chương này là kết thúc ạ>< mong mọi người cũng yêu thương cặp đôi nàyyy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương