Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 87: Ngoại truyện 1: Oan gia ngõ hẹp (5)
Chẳng mấy khi có một buổi tối nhàn hạ ở nhà bên vợ yêu, vậy mà Quan Cảnh Nghi lại phải bực tức ngồi nhìn Hứa Thiên Di chuyên tâm nghiên cứu tấm thiệp mời cưới giành được của anh ngày hôm qua.
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, từng giọt nước chảy xuống theo làm da mềm mịn vẫn còn ẩn hiện những dấu hôn. Hương thơm toả ra làm rung động lòng người..
Ngày hôm nay vị viện trưởng nào đó đã quyết định ở nhà cả một ngày, từ chối một hội thảo và một bữa tiệc chỉ để ở nhà chơi cùng cô. Bà xã nhỏ của anh đã cô đơn một mình nhiều ngày, anh muốn ở nhà thực hiện nghĩa vụ của một người đàn ông của gia đình. Đâu ai ngờ được cả buổi tối Hứa Thiên Di lại ngó lơ anh, chỉ quan tâm vào việc khác. Đôi chân trắng trẻo thon dài của cô, đong đưa trên không trung làm ai đó ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa, liền đứng dậy ôm lấy cô từ đằng sau, đặt lên vai Hứa Tiên Di một nụ hôn thật sâu, tham lam thưởng thức mùi sữa tắm hương hoa mà cô luôn tâm đắc.
“Đừng giỡn nữa, em đang nghiên cứu một vấn đề siêu quan trọng, anh đi làm việc đi!” Thiên Di từ chối anh, vẩy vẩy tay muốn đuổi anh đi chỗ khác.
Vị bác sĩ nào đó bị tổn thương nghiêm trọng, cố chấp lay người cô.
“Bây giờ anh không có việc gì để làm hết.”
“Vậy thì đọc tạp chí đi, đọc lại những hồ sơ cũ nghiên cứu phương án chữa bệnh, trau dồi kiến thức, dù gì anh cũng mà viện trưởng, đúng không?”
“…”
Vị bác sĩ nào đó không thể chịu nổi nữa, liền giang tay kéo bà xã đáng yêu vào lòng.
“Em đã xem đi xem lại thiệp mời cả ngày trời rồi, hơn nữa còn lôi kính lúp ra nhìn cho rõ? Rốt cuộc em đang nghiên cứu về vấn đề gì vậy?”
“Em đang ngẫm xem Vương Nhược Đông định làm gì, em lo Ân Ân sẽ bị cậu ta lừa một lần nữa, không thể để Tiểu Vũ trở thành đứa trẻ không cha.”
“Cậu ta định làm gì quan trọng lắm à?”
Trong thời khắc mị tình đẹp đẽ như thế này, việc một người đàn ông khác không phải anh nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông ở trước mặt em hiện tại đang muốn làm gì. Nhưng cô vợ ngốc nào đó không hề hiểu, cứ thế bò khỏi lòng ông xã, tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu cao cả của mình.
“Em thực sự muốn biết lí do cậu ta làm vậy à?”
“Ủa? Anh biết lí do à?” Hứa Thiên Di ngơ ngác nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô chịu để ý đến anh cả ngày hôm nay.
Quan Cảnh Nghi tạm vứt cái vẻ cao thượng lịch lãm hàng ngày qua một bên, đẩy tấm thiệp mời ra xa rồi kéo cô vào lòng mình.
Quan Cảnh Nghi chăm chú nhìn cô vợ nhỏ trong lòng mình, đây là bà xã nhỏ của anh, chỉ một mình anh thôi. Người anh thầm yêu mười hai năm rốt cuộc cũng trở thành bà Quan.
Nếu chưa từng trải qua tình yêu đơn phương không thể thổ lộ, chỉ có thể ở bên cạnh người ta không danh phận, lặng lẽ quan tâm chăm sóc họ, ắt sẽ hiểu được cảm giác khi họ thuộc về mình tốt đẹp đến thế nào.
Hứa Thiên Di có lẽ không hiểu rõ được như anh, đơn giản vì cô không phải là đàn ông. Quan Cảnh Nghi có thể hoàn toàn hiểu được vì sao Vương Nhược Đông chấm dứt hoàn toàn thứ tình cảm trai gái với Hàn Kỳ Âm, sau bao nhiêu lâu một lòng một dạ bên cạnh Phùng Thiên Ân. Nhược Đông cũng như anh, như Thiên Di, Âu Thần, thất vọng đã đủ nhiều.
Quan Cảnh Nghi mỉm cười, vuốt tóc Hứa Thiên Di nói:
“Đối với loại đàn ông từng phong lưu đào hoa như Vương Nhược Đông, nếu không gặp đúng người tuyệt đối cậu ta sẽ không tuỳ tiện làm đám cưới.”
“Anh ta yêu Ân Ân? Vậy sao anh ta còn qua lại với Hàn Kỳ Âm?”
“Vì đối với cậu ta, Hàn Kỳ Âm là em gái, là tuổi thơ. Chẳng phải em cũng và anh cũng từng thấy vậy sao? Đã từng là người thân, đâu ai thấy chết mà không cứu? Cô ta đâu thể mặt dày tìm em hoặc Âu Thần.”
Hứa Thiên Di bắt đầu ngây người, suy nghĩ.
“Nhưng Vương Nhược Đông đâu có trách nhiệm phải giúp cô ta?”
Quan Cảnh Nghi thở dài, cô vợ này đúng thật quá ngốc rồi.
“Muốn biết không? Vậy thì anh có thể nói cho em, sau khi..” thấy cô vợ ngốc của mình vẫn chưa hiểu, anh đành dùng chiêu thức dụ dỗ cô, vợ yêu đêm nay lại phải chịu thiệt thòi rồi.
Hứa Thiên Di ngơ ngác, đôi mắt trong xoe nhìn anh chớp chớp.
“Anh lại định lợi dụng em đúng không!?”
“Không phải lợi dụng, đây là nghĩa vụ em cần làm.”
“Nghĩa vụ gì chứ!?” Hứa Thiên Di cười ngọt ngào, đưa tay lên vuốt ve gương mặt điển trai của Quan Cảnh Nghi.
Anh không nói không rằng áp mặt xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, đơn thuần mà hạnh phúc.
Cuộc ân ái mặn nồng của hai người kết thúc trong một buổi tối bên ngoài lạnh thấu xương, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Giáng sinh sắp tới rồi.
Quan Cảnh Nghi chống một bên tay cho cô nằm, ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mềm mại bên cạnh không rời. Cô ôm chặt lấy eo anh, áp sát mặt vào ngực anh, cảm nhận tiếng trái tim anh đập thình thịch, thì thầm nói:
“Cảnh Nghi, em muốn có thêm một đứa con nữa.”
Nhắc đến con cái, sắc mặt Quan Cảnh Nghi lại không được tốt, u ám như có mây đen kéo đến vậy. Anh vẫn thoải mái với việc sinh con, hơn nữa còn đưa cô đi kiểm tra tổng thể, nhưng vẫn không hoàn toàn đồng ý với cô. Chuyện sinh con vẫn chỉ là “kế hoạch” trong khi Ni Ni đã tròn ba tuổi rồi.
Thực ra sau Ni Ni họ đã từng có thêm một đứa con, họ mong chờ từng ngày để được gặp con, theo sát từng sự phát triển của em bé. Nhưng không may rằng đứa trẻ đến tháng thứ tư thì phát hiện thai lưu. Sau khi nghiên cứu, các bác sĩ khoa phụ sản cho rằng do Thiên Di vận động quá nhiều, tần suất làm việc lớn, thường xuyên căng thẳng, còn không chịu ăn uống, dẫn tới bào thai không thể phát triển khoẻ mạnh bình thường, lại quá sớm, vì mới sinh Ni Ni được chín tháng cô đã lại mang thai nên không còn cách nào khác, chỉ có thể xử lí để giữ lại tính mạng của mẹ.
Hứa Thiên Di bề ngoài đều nói không sao nhưng thực sự rất buồn, cảm thấy có lỗi với bé con vì không thể để bé con ra đời một cách khoẻ mạnh bình thường. Quan Cảnh Nghi cũng tự trách mình, đường đường là một bác sĩ mà cuối cùng lại không thể chăm sóc vợ con mình cho tốt. Vậy nên hai người đều cố gắng giảm tần suất công việc lại, giành nhiều thời gian bên cạnh Ni Ni và chăm sóc bản thân hơn nhưng cả hai đều không muốn nhắc đến chuyện này.
Thiên Di đã có Ni Ni rồi, nhưng thực sự vẫn muốn sinh thêm một em bé nữa, một phần vì muốn Ni Ni có em, vừa muốn có thêm niềm hạnh phúc trong hôn nhân. Mỗi lần chăm sóc Thần Thần, cô đều rất muốn sinh thêm một bé trai khoẻ mạnh hoạt bát như vậy.
Cô biết Quan Cảnh Nghi rất lo, nhưng bao lâu nay vẫn cố gắng thuyết phục.
“Em thật sự rất muốn có con..”
“Nhưng công việc của chúng ta, còn sức khoẻ của em nữa..”
“Trưởng khoa Hạ nói rằng chúng ta có thể giảm tần suất công việc lại, em có thể từ chức hai năm, ba năm cho con được mà. Chỉ cần em chăm sóc bản thân, anh vẫn có thể đi làm bình thường..” Hứa Thiên Di nói, nhưng lại nhận ra sự buồn bã trên gương mặt anh, cô biết rằng anh sợ, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện.
“Mà thôi không sao, chờ công việc của anh rảnh một chút, Ni Ni lớn thêm chút nữa cũng không sao, em hơi vội rồi..” Hứa Thiên Di thở dài, giấu đi bộ mặt buồn bã của mình, rời khỏi lòng anh rồi đi vào phòng tắm. Để mặc những giọt nước mắt trôi theo dòng nước.
Khi cô bước ra ngoài, Quan Cảnh Nghi đã đứng ở cửa phòng tắm chờ sẵn.
“Di Di…”
“Em đây?” Cô cố tỏ ra bình thường, không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
“Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ làm việc tại nhà, tập trung tất cả chăm sóc em, mình có con trong năm nay nhé?” Anh ôm ghì cô vào lòng mình.
Cô mỉm cười, nước mắt ướt mi.
Bonus: Chuyện dỗ vợ.
Không biết mng có tò mò cặp đôi này mà dỗi nhau thì sẽ thế nào không, nhưng trước khi viết mình tò mò lắm=))
(trích lời tác giả)
Gần đây Quan Cảnh Nghi mơ hồ cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm vô hình từ vợ mình, khiến mỗi lần giấu vợ chuyện gì là anh lại sợ đến mức rợn tóc gáy, cho đến một lần.
Lúc này hai người đang ngồi ăn một bữa chẳng mấy vui vẻ. Hứa Thiên Di đã “không cẩn thận” làm rơi một cái thìa, một cái bát, toàn là về phía anh. Dưới chân anh ngổn ngang lộn xộn, dưới chân cô lại không có đến một hạt bụi, thản nhiên dỗ Ni Ni ăn cơm tiếp.
Quan Cảnh Nghi nhướng mày, rõ ràng là đang nhắm tới anh đúng không? Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau sau ba năm kết hôn, có nên tổ chức tiệc mừng không? Từ nay về sau có cần tổ chức kỉ niệm ngày này hằng năm không?
Anh cảm thấy thế cũng bình thường thôi, vì vợ chồng họ từ trước đến nay luôn luôn hoà thuận, chưa bao giờ xảy ra cãi vã hay to tiếng với đối phương. Một phần vì ngay khi cưới nhau họ đã sinh Ni Ni ra, cả hai đều muốn con bé có một tuổi thơ xinh đẹp nhất. Còn lại là do Quan Cảnh Nghi rất yêu chiều vợ mình, luôn luôn chiều lòng cô.
Quan Cảnh Nghi nhượng bộ, thử đặt đũa xuống giải quyết vấn đề.
“Dạo này ở tập đoàn bận lắm à?”
“Không bận bằng ngài Quan.”
“Áp lực công việc lớn lắm chăng?”
“Không lớn bằng ngài Quan.”
“Xảy ra việc gì không vui với cấp dưới à? Hay Hứa Âu Thần lại chọc giận em?”
“Không vui bằng ngài Quan.”
Thái độ lạnh lùng của Hứa Thiên Di khiến Quan Cảnh Nghi lạnh người.
Dỗ vợ.. anh nghiêm túc suy nghĩ một lát. Xung quanh đều là một đám đã có vợ, nhưng vợ họ đều không giống vợ anh, rất khó để giải quyết vấn đề một cách triệt để. Cả tối hôm đó, anh gọi điện cho Tư Duệ, Nhật Hạ, Khả Vy khỏi xem gần đây vợ anh có kể gì bực bội cho họ không, nhưng họ đều lắc đầu nói không biết.
Giải quyết cách đó không thành, thấy vợ mình có giấu hiệu bùng nổ, thế là trong cuộc họp ngày hôm sau, anh có một cuộc họp với các lãnh đạo trong bệnh viện. Quan Cảnh Nghi liên tục mất tập trung, ánh mắt đảo qua từng người tham gia họp, vẻ mặt nghiêm nghị lạ thường. Mọi người thấy vậy đều giật mình ngồi thẳng lưng, hiệu suất làm việc cao chưa từng có, ai nấy đều không dám lơ là.
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, từng giọt nước chảy xuống theo làm da mềm mịn vẫn còn ẩn hiện những dấu hôn. Hương thơm toả ra làm rung động lòng người..
Ngày hôm nay vị viện trưởng nào đó đã quyết định ở nhà cả một ngày, từ chối một hội thảo và một bữa tiệc chỉ để ở nhà chơi cùng cô. Bà xã nhỏ của anh đã cô đơn một mình nhiều ngày, anh muốn ở nhà thực hiện nghĩa vụ của một người đàn ông của gia đình. Đâu ai ngờ được cả buổi tối Hứa Thiên Di lại ngó lơ anh, chỉ quan tâm vào việc khác. Đôi chân trắng trẻo thon dài của cô, đong đưa trên không trung làm ai đó ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa, liền đứng dậy ôm lấy cô từ đằng sau, đặt lên vai Hứa Tiên Di một nụ hôn thật sâu, tham lam thưởng thức mùi sữa tắm hương hoa mà cô luôn tâm đắc.
“Đừng giỡn nữa, em đang nghiên cứu một vấn đề siêu quan trọng, anh đi làm việc đi!” Thiên Di từ chối anh, vẩy vẩy tay muốn đuổi anh đi chỗ khác.
Vị bác sĩ nào đó bị tổn thương nghiêm trọng, cố chấp lay người cô.
“Bây giờ anh không có việc gì để làm hết.”
“Vậy thì đọc tạp chí đi, đọc lại những hồ sơ cũ nghiên cứu phương án chữa bệnh, trau dồi kiến thức, dù gì anh cũng mà viện trưởng, đúng không?”
“…”
Vị bác sĩ nào đó không thể chịu nổi nữa, liền giang tay kéo bà xã đáng yêu vào lòng.
“Em đã xem đi xem lại thiệp mời cả ngày trời rồi, hơn nữa còn lôi kính lúp ra nhìn cho rõ? Rốt cuộc em đang nghiên cứu về vấn đề gì vậy?”
“Em đang ngẫm xem Vương Nhược Đông định làm gì, em lo Ân Ân sẽ bị cậu ta lừa một lần nữa, không thể để Tiểu Vũ trở thành đứa trẻ không cha.”
“Cậu ta định làm gì quan trọng lắm à?”
Trong thời khắc mị tình đẹp đẽ như thế này, việc một người đàn ông khác không phải anh nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông ở trước mặt em hiện tại đang muốn làm gì. Nhưng cô vợ ngốc nào đó không hề hiểu, cứ thế bò khỏi lòng ông xã, tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu cao cả của mình.
“Em thực sự muốn biết lí do cậu ta làm vậy à?”
“Ủa? Anh biết lí do à?” Hứa Thiên Di ngơ ngác nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô chịu để ý đến anh cả ngày hôm nay.
Quan Cảnh Nghi tạm vứt cái vẻ cao thượng lịch lãm hàng ngày qua một bên, đẩy tấm thiệp mời ra xa rồi kéo cô vào lòng mình.
Quan Cảnh Nghi chăm chú nhìn cô vợ nhỏ trong lòng mình, đây là bà xã nhỏ của anh, chỉ một mình anh thôi. Người anh thầm yêu mười hai năm rốt cuộc cũng trở thành bà Quan.
Nếu chưa từng trải qua tình yêu đơn phương không thể thổ lộ, chỉ có thể ở bên cạnh người ta không danh phận, lặng lẽ quan tâm chăm sóc họ, ắt sẽ hiểu được cảm giác khi họ thuộc về mình tốt đẹp đến thế nào.
Hứa Thiên Di có lẽ không hiểu rõ được như anh, đơn giản vì cô không phải là đàn ông. Quan Cảnh Nghi có thể hoàn toàn hiểu được vì sao Vương Nhược Đông chấm dứt hoàn toàn thứ tình cảm trai gái với Hàn Kỳ Âm, sau bao nhiêu lâu một lòng một dạ bên cạnh Phùng Thiên Ân. Nhược Đông cũng như anh, như Thiên Di, Âu Thần, thất vọng đã đủ nhiều.
Quan Cảnh Nghi mỉm cười, vuốt tóc Hứa Thiên Di nói:
“Đối với loại đàn ông từng phong lưu đào hoa như Vương Nhược Đông, nếu không gặp đúng người tuyệt đối cậu ta sẽ không tuỳ tiện làm đám cưới.”
“Anh ta yêu Ân Ân? Vậy sao anh ta còn qua lại với Hàn Kỳ Âm?”
“Vì đối với cậu ta, Hàn Kỳ Âm là em gái, là tuổi thơ. Chẳng phải em cũng và anh cũng từng thấy vậy sao? Đã từng là người thân, đâu ai thấy chết mà không cứu? Cô ta đâu thể mặt dày tìm em hoặc Âu Thần.”
Hứa Thiên Di bắt đầu ngây người, suy nghĩ.
“Nhưng Vương Nhược Đông đâu có trách nhiệm phải giúp cô ta?”
Quan Cảnh Nghi thở dài, cô vợ này đúng thật quá ngốc rồi.
“Muốn biết không? Vậy thì anh có thể nói cho em, sau khi..” thấy cô vợ ngốc của mình vẫn chưa hiểu, anh đành dùng chiêu thức dụ dỗ cô, vợ yêu đêm nay lại phải chịu thiệt thòi rồi.
Hứa Thiên Di ngơ ngác, đôi mắt trong xoe nhìn anh chớp chớp.
“Anh lại định lợi dụng em đúng không!?”
“Không phải lợi dụng, đây là nghĩa vụ em cần làm.”
“Nghĩa vụ gì chứ!?” Hứa Thiên Di cười ngọt ngào, đưa tay lên vuốt ve gương mặt điển trai của Quan Cảnh Nghi.
Anh không nói không rằng áp mặt xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, đơn thuần mà hạnh phúc.
Cuộc ân ái mặn nồng của hai người kết thúc trong một buổi tối bên ngoài lạnh thấu xương, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Giáng sinh sắp tới rồi.
Quan Cảnh Nghi chống một bên tay cho cô nằm, ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mềm mại bên cạnh không rời. Cô ôm chặt lấy eo anh, áp sát mặt vào ngực anh, cảm nhận tiếng trái tim anh đập thình thịch, thì thầm nói:
“Cảnh Nghi, em muốn có thêm một đứa con nữa.”
Nhắc đến con cái, sắc mặt Quan Cảnh Nghi lại không được tốt, u ám như có mây đen kéo đến vậy. Anh vẫn thoải mái với việc sinh con, hơn nữa còn đưa cô đi kiểm tra tổng thể, nhưng vẫn không hoàn toàn đồng ý với cô. Chuyện sinh con vẫn chỉ là “kế hoạch” trong khi Ni Ni đã tròn ba tuổi rồi.
Thực ra sau Ni Ni họ đã từng có thêm một đứa con, họ mong chờ từng ngày để được gặp con, theo sát từng sự phát triển của em bé. Nhưng không may rằng đứa trẻ đến tháng thứ tư thì phát hiện thai lưu. Sau khi nghiên cứu, các bác sĩ khoa phụ sản cho rằng do Thiên Di vận động quá nhiều, tần suất làm việc lớn, thường xuyên căng thẳng, còn không chịu ăn uống, dẫn tới bào thai không thể phát triển khoẻ mạnh bình thường, lại quá sớm, vì mới sinh Ni Ni được chín tháng cô đã lại mang thai nên không còn cách nào khác, chỉ có thể xử lí để giữ lại tính mạng của mẹ.
Hứa Thiên Di bề ngoài đều nói không sao nhưng thực sự rất buồn, cảm thấy có lỗi với bé con vì không thể để bé con ra đời một cách khoẻ mạnh bình thường. Quan Cảnh Nghi cũng tự trách mình, đường đường là một bác sĩ mà cuối cùng lại không thể chăm sóc vợ con mình cho tốt. Vậy nên hai người đều cố gắng giảm tần suất công việc lại, giành nhiều thời gian bên cạnh Ni Ni và chăm sóc bản thân hơn nhưng cả hai đều không muốn nhắc đến chuyện này.
Thiên Di đã có Ni Ni rồi, nhưng thực sự vẫn muốn sinh thêm một em bé nữa, một phần vì muốn Ni Ni có em, vừa muốn có thêm niềm hạnh phúc trong hôn nhân. Mỗi lần chăm sóc Thần Thần, cô đều rất muốn sinh thêm một bé trai khoẻ mạnh hoạt bát như vậy.
Cô biết Quan Cảnh Nghi rất lo, nhưng bao lâu nay vẫn cố gắng thuyết phục.
“Em thật sự rất muốn có con..”
“Nhưng công việc của chúng ta, còn sức khoẻ của em nữa..”
“Trưởng khoa Hạ nói rằng chúng ta có thể giảm tần suất công việc lại, em có thể từ chức hai năm, ba năm cho con được mà. Chỉ cần em chăm sóc bản thân, anh vẫn có thể đi làm bình thường..” Hứa Thiên Di nói, nhưng lại nhận ra sự buồn bã trên gương mặt anh, cô biết rằng anh sợ, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện.
“Mà thôi không sao, chờ công việc của anh rảnh một chút, Ni Ni lớn thêm chút nữa cũng không sao, em hơi vội rồi..” Hứa Thiên Di thở dài, giấu đi bộ mặt buồn bã của mình, rời khỏi lòng anh rồi đi vào phòng tắm. Để mặc những giọt nước mắt trôi theo dòng nước.
Khi cô bước ra ngoài, Quan Cảnh Nghi đã đứng ở cửa phòng tắm chờ sẵn.
“Di Di…”
“Em đây?” Cô cố tỏ ra bình thường, không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
“Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ làm việc tại nhà, tập trung tất cả chăm sóc em, mình có con trong năm nay nhé?” Anh ôm ghì cô vào lòng mình.
Cô mỉm cười, nước mắt ướt mi.
Bonus: Chuyện dỗ vợ.
Không biết mng có tò mò cặp đôi này mà dỗi nhau thì sẽ thế nào không, nhưng trước khi viết mình tò mò lắm=))
(trích lời tác giả)
Gần đây Quan Cảnh Nghi mơ hồ cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm vô hình từ vợ mình, khiến mỗi lần giấu vợ chuyện gì là anh lại sợ đến mức rợn tóc gáy, cho đến một lần.
Lúc này hai người đang ngồi ăn một bữa chẳng mấy vui vẻ. Hứa Thiên Di đã “không cẩn thận” làm rơi một cái thìa, một cái bát, toàn là về phía anh. Dưới chân anh ngổn ngang lộn xộn, dưới chân cô lại không có đến một hạt bụi, thản nhiên dỗ Ni Ni ăn cơm tiếp.
Quan Cảnh Nghi nhướng mày, rõ ràng là đang nhắm tới anh đúng không? Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau sau ba năm kết hôn, có nên tổ chức tiệc mừng không? Từ nay về sau có cần tổ chức kỉ niệm ngày này hằng năm không?
Anh cảm thấy thế cũng bình thường thôi, vì vợ chồng họ từ trước đến nay luôn luôn hoà thuận, chưa bao giờ xảy ra cãi vã hay to tiếng với đối phương. Một phần vì ngay khi cưới nhau họ đã sinh Ni Ni ra, cả hai đều muốn con bé có một tuổi thơ xinh đẹp nhất. Còn lại là do Quan Cảnh Nghi rất yêu chiều vợ mình, luôn luôn chiều lòng cô.
Quan Cảnh Nghi nhượng bộ, thử đặt đũa xuống giải quyết vấn đề.
“Dạo này ở tập đoàn bận lắm à?”
“Không bận bằng ngài Quan.”
“Áp lực công việc lớn lắm chăng?”
“Không lớn bằng ngài Quan.”
“Xảy ra việc gì không vui với cấp dưới à? Hay Hứa Âu Thần lại chọc giận em?”
“Không vui bằng ngài Quan.”
Thái độ lạnh lùng của Hứa Thiên Di khiến Quan Cảnh Nghi lạnh người.
Dỗ vợ.. anh nghiêm túc suy nghĩ một lát. Xung quanh đều là một đám đã có vợ, nhưng vợ họ đều không giống vợ anh, rất khó để giải quyết vấn đề một cách triệt để. Cả tối hôm đó, anh gọi điện cho Tư Duệ, Nhật Hạ, Khả Vy khỏi xem gần đây vợ anh có kể gì bực bội cho họ không, nhưng họ đều lắc đầu nói không biết.
Giải quyết cách đó không thành, thấy vợ mình có giấu hiệu bùng nổ, thế là trong cuộc họp ngày hôm sau, anh có một cuộc họp với các lãnh đạo trong bệnh viện. Quan Cảnh Nghi liên tục mất tập trung, ánh mắt đảo qua từng người tham gia họp, vẻ mặt nghiêm nghị lạ thường. Mọi người thấy vậy đều giật mình ngồi thẳng lưng, hiệu suất làm việc cao chưa từng có, ai nấy đều không dám lơ là.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương