Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 92: Ngoại truyện 5



3. Chuyện đi ăn.

Nhật Hạ rất ít khi đưa hai đứa nhỏ đi ăn đồ ăn nhanh dầu mỡ không tốt cho sức khoẻ, nhưng có vẻ hai đứa đều rất thích ăn mấy thứ như vậy.

Nhật Hạ để Thần Thần ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ để Hạ Nhi trông rồi đi xếp hàng lấy đồ ăn. Vì đang là giờ ăn trưa nên cửa hàng rất đông người.

Trong đám đông có người nói to: “Cho tôi hai cốc sundae việt quất.”

Nhân viên phục vụ thấy vậy lịch sự trả lời: “Xin lỗi chị, hôm nay đã hết vị việt quất rồi ạ, chị vui lòng đổi qua vị dâu tây giúp em được không ạ? Thật lòng xin lỗi chị.”

“Hết? Chẳng phải mới là buổi trưa à! Haiz thôi không sao.” Cô gái tỏ thái độ bực dọc.

“Được rồi, Hoạ Y, mua loại khác đi mà.” Người con trai đứng bên cạnh khá cao, phong thái lịch sự, khá điển trai. Giọng nói dỗ dành có chút ấm áp, nụ cười vẫn nở trên môi.

“Nhưng em chỉ thích việt quất thôi! Được rồi chị ơi, cho tôi một phần combo hai người này đi, phần gồm hai hamburger và bốn miếng gà, một túi khoai tây chiên ấy, đồ uống thì coca và Sprite size L nhé! Tạm thời thế đã, anh muốn gọi thêm gì không Bạch Cao Lãng?”

“…”

Nhật Hạ xếp hàng mãi mới tới lượt mình, quay về thì thấy cô gái tóc ngắn khi nãy đang ngồi bàn bên cạnh, bắt chuyện với Nhi Nhi và Thần Thần.

“Anh bạn nhỏ, em thật đáng yêu, là con lai phải không? Bố mẹ em là người gì thế? Em tên là gì? Em cũng xinh nữa. Nào nói đi, rồi chị cho kẹo.”

Cậu bé nhìn thấy mẹ thì lập tức gọi một tiếng, giọng có vẻ hơi căng thẳng, nắm chặt lấy tay chị gái.

“Mẹ em không đồng ý cho bọn em nói chuyện với người lạ.” Hạ Nhi chỉ mỉm cười, lịch sự, nói. Thái độ này khiến Nhật Hạ rất hài lòng. Không thô lỗ, không mất bình tĩnh, tự tin đối phó một cách lịch sự.

Cô gái đó thấy Nhật Hạ tiến lại gần, mỉm cười nói: “Mẹ của các em xinh đẹp thật đấy! Có mẹ xinh đẹp như vậy, chẳng trách hai đứa cũng xinh đẹp đáng yêu đến thế. Vừa nãy thấy con trai chị xinh quá nên em mới tiếp chuyện một chút, không có ý xấu đâu ạ.”

Nhật Hạ chỉ mỉm cười gật đầu. Tiến đến ngồi xuống cạnh hai con. Cô gái kia thấy vậy vẫn chưa thoả mãn, không kìm được quay sang hỏi:

“Hai cháu bé nhà chị là con lai à? Xinh quá! Ngày trước em vẫn luôn mong muốn sinh được con lai, nhưng chắc không có hi vọng gì rồi. Hic.” Trong tiếng than thở không chút hối tiếc nào, ngược lại còn có chút lém lỉnh đáng yêu.

Nhật Hạ mỉm cười, lấy đồ ăn ra đĩa cho hai bạn nhỏ: “Không phải con lai đâu.”

“Ôi, vậy thì chắc chồng chị, cha của hai đứa chắc chắn rất đẹp trai ha!”

Nhật Hạ mỉm cười, nói: “Bạn trai em cũng rất đẹp trai mà.”

“Haiz, em cũng thấy vậy. Nhưng cậu ta cưa mãi em mới đổ đấy chị ạ.”

Người con trai điển trai ngồi phía đối diện cô gái không kìm được mà ho một tiếng.

Cậu chàng hướng về phía Nhật Hạ cười cười nói xin lỗi, sau đó quay qua mắng yêu cô gái: “Khi ăn không được quay ngang quay ngửa, cũng không được vừa ăn vừa nói! Em đâu còn là trẻ con nữa!”

Cô gái bật cười một tiếng, giơ ngón cái lên: “Ok em biết rồi, đồ ghê gớm!”

Di động của Nhật Hạ lúc đó bỗng chốc rung lên, cô đang bóc gà cho Thần Thần nên không nghe được, liền ra hiệu cho con gái ấn nghe giúp.

“Là ba.” Hạ Nhi cầm điện thoại lên, áp vào tai mẹ.

“Đang cùng hai đứa nhỏ ăn tại cửa hàng Mc Donald’s, anh muốn qua cùng không?”

“Anh chuẩn bị từ tập đoàn qua, đón mấy mẹ con đi ăn cơm. Mấy thứ đồ đó không tốt, ăn vặt thôi nhé!”

“Vâng, em biết rồi.”

Khi Nhật Hạ bỏ điện thoại xuống thì cặp đôi kia cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn họ quay qua phía cô vẫy tay chào tạm biệt, Nhật Hạ cũng lịch sự đáp lại: “Tạm biệt.”

Đúng lúc cặp tình nhân đó ra ngoài mua kem ở cửa hàng bên cạnh, bước ra ngoài liền nhìn thấy người nổi tiếng.. dù chỉ là góc nghiêng, nhưng cô gái cũng dễ dàng nhận ra chủ tịch Hứa Thần, ngồi cùng bàn với chị gái xinh đẹp lúc nãy và hai đứa trẻ đáng yêu… giờ thì cô thực sự đã được chiêm ngưỡng một gia đình hoàn hảo, đẹp không tì vết. Thật sự phải hoàn hảo đến vậy sao? Ghen tị chết mất.

Hứa Thần lại là cậu của Chu Hạ Vũ, vậy ra họ là họ hàng của Nhã Tịnh à? Trái đất thật là tròn..

4. Hứa Tổng cũng biết ghen tuông cơ à?

Sau khi Thần Thần và Hạ Nhi lớn một chút, đều đã bắt đầu đi học tiểu học, Nhật Hạ nhiều thời gian hơn hẳn ngày trước, cũng bắt đầu chăm sóc cho bản thân nhiều hơn một chút. Bây giờ công việc đang làm ở công ty lại bị anh trở mặt, nói không cần cô phải nhúng tay vào, nhất quyết không cho cô đi làm, cứ ở nhà làm vợ anh là được.

Lại tiếp tục là bài ca “anh rõ ràng là chủ tịch mà lại không nuôi nổi vợ mình sao?” Nhật Hạ nghe đến phát ngán rồi, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở nhà, ngày ngày chờ cha con bọn họ về trong sự buồn chán.

Nhật Hạ đương nhiên không cam tâm, ngày ngày ở nhà cặm cụi làm gì đó, vẽ vời thứ gì đó rất kì bí, mỗi lần làm đều lén lén lút lút không cho anh biết. Nhiều khi còn chăm chỉ cả đêm, ngó lơ anh, khiến ai đó rất ấm ức.

Cho đến một ngày nọ, Hứa Thiên Di bất ngờ cho ra mắt một bộ sưu tập thời trang thu - đông mới cho tuần lễ thời trang của công ty, liền xuất hiện một cái tên rất xa lạ, hình như là một nhà thiết kế mới. Hứa Thiên Di mang những bản thiết kế đã được thẩm định và lựa chọn kĩ lưỡng qua cho Hứa Âu Thần, người sẽ quyết định vị trí và thứ tự những show diễn.

“Summer? Lần đầu em được nghe tên đấy? Gà mới nhà chị à?” Hứa Âu Thần nhướng mày, đang xem những mẫu thiết kế mới trong ipad, gật đầu hài lòng. Cách phối màu và những kiểu dáng thời thượng này nhìn rất ưng mắt, đúng là màu sắc mà công ty đang tìm kiếm.

“Đúng vậy. Summer Dương, là người mới, rất tuyệt đúng không? Ôi, nhìn cách cô ấy phối màu nâu với cam kìa, ấm quá đi mất thôi!” Hứa Thiên Di hí hửng, suýt xoa khiến Hứa Âu Thần ngồi cạnh nổi da gà.

“Rất có triển vọng. Chọn làm vedette lần này đi, sàn diễn lớn nhất. Ngày mai hẹn cô ấy lên gặp mặt em nhé.” Hứa Âu Thần rất thích những mẫu thiết kế này, gật đầu đưa cho Thiên Di.

“Chị biết là em sẽ thích. Ngày mai em sẽ có bất ngờ lớn đó. Chị đi báo tin vui cho người ta đây~” Hứa Thiên Di nhí nhảnh nháy mắt làm vẻ mờ ám, rồi vui vẻ đi ra ngoài.

Hứa Âu Thần không để tâm lắm, có chút tò mò. Lần nào đến tuần lễ thời trang Hứa Thiên Di cũng vậy, làm việc hết công suất, cứ nhìn thấy những thiết kế đẹp là như sắp tan chảy đến nơi, tưng tửng như thừa năng lượng, ai cũng đã quá quen với việc này rồi.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Âu Thần đã thấy cô vợ nhỏ của mình sửa soạn tươm tấp, thử hết bộ quần áo này đến bộ váy áo khác. Đi tới đi lui soi gương, bộ nào cũng nói không ưng.

“Quần áo cũ rồi, không thích có thể bỏ hết đi mua cái mới toàn bộ.” Anh đang chỉnh lại vest, quay sang nói với cô.

“Không được tiêu tiền hoang phí!” Nhật Hạ lườm anh.

“Hôm nay có việc gì quan trọng à? Tối nay em mới hẹn hò với anh mà, sao phải chuẩn bị sớm thế? Hay hôm nay em đã nhận ra sự đẹp trai tuyệt vời của anh nên mới sửa soạn xinh đẹp như thế? Vợ ngốc.” Hứa Âu Thần nói, ôm lấy eo cô ở trước gương, nhẹ nhàng thơm vào má cô.

“Anh mơ à? Hôm nay em có cuộc hẹn quan trọng, tối về kể anh sau. Cho nó bất ngờ ấy mà.” Nhật Hạ nhí nhảnh nháy mắt, hôn lên môi anh rồi đi tới bàn trang điểm, bắt đầu bận rộn.

“Em nhất định không kể cho anh sao?” Hứa Âu Thần ủ rũ, đi đến làm bộ mặt đáng thương.

“Không. Chồng đi làm vui vẻ nha.” Nhật Hạ thản nhiên vẫy tay với Hứa Âu Thần, thẳng thắn đến mức làm con tim ai đó tan nát.

Sáng hôm đó, Hứa Âu Thần đến công ty sớm hơn thường lệ, hôm nay hẹn gặp nhà thiết kế mới lúc chín giờ sáng. Liếc mắt qua chiếc đồng hồ Rolex trên tay, năm phút nữa là tới giờ hẹn. Anh rất ghét những người trễ hẹn trong buổi gặp mặt quan trọng đầu tiên, đặc biệt là những nhà thiết kế, công việc yêu cầu họ phải đúng giờ không được chậm trễ.

Nhật Hạ vừa bước tới sảnh công ty, hí hửng, phong thái tự tin bừng bừng khí thế đi vào. Tất cả nhân viên đầu cung kính chào ba tiếng “Hứa phu nhân.” Tò mò không biết tại sao hôm nay cô vợ cưng của chủ tịch lại lặn lội tới tận đây, đã rất lâu không nhìn thấy cô. Các nhân viên nữ không ngớt lời khen ngợi, nói rằng cô đã sinh tới em bé thứ hai mà vẫn xinh đẹp như vậy.

Cô bước tới cửa phòng chủ tịch, cảm giác quen thuộc thật. Mới năm nào vẫn là cô trợ lí nhỏ bé của tổng tài, giờ đã là Hứa phu nhân.

“Vào đi.” Bên trong là chất giọng trầm khàn của Hứa chủ tịch, thật khiến cô phấn khích mà.

“Hứa tiên sinh.” Nhật Hạ đi vào, cô thực sự mong chờ được nhìn thấy bộ mặt anh lúc nhận ra cô.

“Hạ Hạ, em đến đây có việc gì à? Sao thế?” Hứa Âu Thần lập tức đứng dậy, đi về phía vợ mình, lo lắng hỏi.

“Không, em đến bàn bạc với chủ tịch một chút.”

“Bàn bạc?”

“Ừm. Sao thế?” Nhật Hạ vẫn cố tình tỏ ra ngơ ngác chọc quê anh, trong lòng sắp không nhịn cười nổi nữa rồi.

“Em là Summer Dương?” Hứa Âu Thần hoang mang, đôi lông mày nhíu lại.

“Ừ, đúng là em nè~ Summer là mùa hạ, Dương là họ của em.” Nhật Hạ thản nhiên trả lời.

“…” Hứa Âu Thần đứng hình mất năm giây, nhìn cô chằm chằm.

“Mặt em dính gì à?” Nhật Hạ sờ sờ mặt mình.

“Em nhất định phải kiếm việc làm ở tập đoàn mới chịu sao? Lần này còn tranh được cả vị trí vedette, không phải nói với anh là được à?” Hứa Âu Thần hết cách với cô vợ ngốc.

“Em không muốn đi cửa sau. Thực lực của em được Hứa Tổng công nhận rồi còn gì.” Nhật Hạ cười tươi như hoa, đi tới chiếc ghế đối diện Hứa Âu Thần, cung kính chào hỏi như thật, khiến vị chủ tịch nào đó bật cười. Quá đáng yêu rồi.

Đàm phán xong xuôi, hai bên kí hợp đồng làm ăn, cố nhịn cười để tỏ ra không quen biết nhau, nói chuyện hệt như đối tác làm ăn thật sự.

“Em tự về được rồi, tối về qua nhà đón em là được.” Nhật Hạ phủi phủi váy, chuẩn bị đi về.

“Được rồi, bà Hứa. Đi đường cẩn thận.”

Thật không uổng công ba tháng trời của cô, ăn bao nhiêu câu mắng chửi của Thiên Di. Nhật Hạ vốn học ngành thời trang, nhưng mãi đến bây giờ mới có cơ hội trổ tài, thời tới cản không kịp mà.

Nhật Hạ mỉm cười vẫy tay với anh, tâm trạng vui vẻ đi xuống bên dưới. Đang vẫy taxi, cô không tự chủ nhìn sang đướng, cảm thấy người bên đó có chút quen thuộc? Nhật Hạ dụi mắt, nhìn kĩ lại một lần nữa.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...