Chỉ Vì Quá Yêu Em
Chương 93: Ngoại Truyện 6
Người đó cũng nhìn cô, một lúc sau mới chầm chậm bước tới. Nhật Hạ đứng im, tâm trạng bình tĩnh nhưng cảm giác rất lạ, cảm giác có chút quen thuộc... Cuối cùng người đàn ông đó cũng đứng trước mặt cô, mỉm cười nói:
“Anh chỉ đi ngang qua thôi, lần này chắc chắn là tình cờ. Đang định qua đường thì nhìn thấy một người rất giống em, lúc đầu không dám chắc, nhưng vẻ ngơ ngác của em thì không lẫn đi đâu được.”
“Hạo Hiên..” Nhật Hạ nhìn anh, đã thay đổi rất nhiều, còn khác hơn lúc đám cưới.
“Chào em.” Anh nói giọng bình thản, có chút nghẹn ngào.
“Lâu lắm không gặp..”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, dang tay ra ôm lấy cô vào lòng:
“Dương Nhật Hạ, lâu lắm không gặp. Liệu em đã quên anh chưa vậy?” Vừa nói vừa cố gắng bật cười.
Sau đó, hai người quyết định vào quán cà phê thuộc tập đoàn, tiện nói chuyện. Nhật Hạ gọi một cốc trà đào nóng, người đối diện cô gọi một ly cà phê nóng.
“Mấy năm trước uống nhiều rượu liền bị đau dạ dày, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích uống cà phê. Cảm giác cái lạnh buốt ở nước mình thật thích.” Anh nói.
“Đau dạ dày không nên uống cà phê.” Nhật Hạ có ý quan tâm, nhắc nhở anh.
Anh cúi đầu không nói, đặt ly cà phê xuống bàn.
“Nghe nói Hạ Nhi đã mười một tuổi? Con trai thứ hai của em cũng đã sáu tuổi nhỉ. Có ảnh không? Anh muốn xem thằng bé có đẹp trai giống ba nó không.” Anh cúi đầu cười nhẹ.
Nhật Hạ mỉm cười, lấy chiếc điện thoại trong túi xách, mở một chiếc ảnh chụp Hạ Nhi và Thần Thần rồi đưa cho anh xem. Anh nhận lấy, xem rất chăm chú.
“Hai đứa đều có đôi mắt rất giống em, chúng đều biết nói. Khuôn miệng cũng rất giống, đáng yêu quá!”
“Cảm ơn anh.”
“Vào lớp một rồi đúng không nhỉ? Hạ Nhi sắp lên cấp hai rồi.”
“Ừm, chúng đều rất thông minh và ngoan ngoãn.”
Không khí bỗng chốc im lặng trầm lắng, lúc sau, Nhật Hạ hỏi: “Mấy năm nay anh sống tốt chứ?”
“Ý em là công việc hay cuộc sống?” Anh nói, nhấp một ngụm cà phê. “Công việc khá ổn định, công ty làm ăn phát đạt, cuộc sống thì vẫn thế, chưa có gì thay đổi.”
Điện thoại của Nhật Hạ bỗng nhiên rung lên, Hạo Hiên liếc nhìn rồi đưa trả lại cho cô.
Là tin nhắn của Âu Thần, hỏi cô đã về nhà chưa, trưa nay định nấu món gì. Nhật Hạ nhắn lại: “Em chưa về, đang ngồi nói chuyện với Hạo Hiên nên về muộn chút, trưa nay sẽ ăn canh gà.”
Bên kia nhận được tin nhắn đã lập tức trả lời: “Ừ, nhớ ăn đúng bữa, về tới nhà nhắn tin cho anh.”
Nhật Hạ đọc tin nhắn xong thì bỏ điện thoại xuống bàn, hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.
“Bây giờ anh sống ở đâu?”
“Cũng không cố định, lúc thì sang Canada sống với bố mẹ, thỉnh thoảng về nước chăm chút công ty ở đây. Đi đi lại lại suốt ấy mà.”
“Tốt quá. Hai bác vẫn khoẻ mạnh là em vui rồi.” Nhật Hạ trả lời, xong đó điện thoại lại rung lên.
“Mà thôi chờ chút, anh sắp tan làm rồi, để anh qua đón em. Thèm canh gà quá.” Cô biết là anh lại kiếm cớ, chỉ đọc xong mỉm cười.
“Vẫn chưa đến giờ nghỉ chưa, anh lại lạm quyền à?”
“Anh là chủ tịch mà.” Anh trả lời.
Nhật Hạ gửi thẳng chỗ mình đang ngồi cho anh rồi ngẩng đầu lên hỏi Hạo Hiên:
“Tối nay anh rảnh không? Cùng ăn cơm nhé, em nghĩ Hạ Nhi cũng muốn gặp lại anh.”
“Đến nhà em à? Anh nghĩ chồng em không mở cửa đón chào anh đâu.” Anh cười cười.
“Chồng em không mở thì em mở, có sao đâu. Đừng khách sáo. Em cảm ơn anh còn không hết.”
Hạo Hiên chỉ mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang ôm tách trà của cô:
“Anh rất muốn gặp Hạ Nhi, nhưng thôi, gặp em là được rồi.” Hạo Hiên đột nhiên nắm chặt tay cô hơn, nhỏ giọng:
“Mấy năm nay, có bao giờ em nhớ đến anh không?”
Nhật Hạ không được thoải mái có ý định muốn thu tay về, nhưng rốt cuộc vẫn bị anh nắm quá chặt, bối rối không biết làm thế nào chỉ đành mặc kệ anh. Hạo Hiên hình như cũng không cần nghe câu trả lời từ phía cô, vốn từ lâu đã biết câu trả lời. Anh chỉ là sau một thời gian dài, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói ra nỗi lòng mình bao lâu nay. Anh thật sự rất nhớ cô.
Khi tạm biệt Nhật Hạ và Hạ Nhi năm đó, sau khi sang nước ngoài anh liền đổi số, muốn dùng cách đó để quên đi cô, không để bản thân lưu luyến, chỉ nói một lời tạm biệt. Cũng vì vậy mà cắt đứt toàn bộ liên lạc với bạn bè trong nước. Đến khi quay về xử lí công việc trùng hợp cũng nghe ngóng được tin tức đám cưới của cô, thư mời cũng đã được gửi tới nhà cũ của anh.
Anh có tới, muốn chúc phúc cho cô. Cuối cùng lại nhìn thấy chú rể, là Hàn Vũ. Cô thực sự đã quyết tâm như vậy, hai người họ cuối cùng vẫn tìm thấy nhau. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nhật Hạ, cuối cùng anh cũng quyết định buông xuôi tất cả, không đủ dũng khí đứng trước mặt cô, chúc mừng đám cưới của họ.
Đến khi Hứa Âu Thần lái xe đỗ bên ngoài, Nhật Hạ chỉ thở dài một tiếng, rút tay mình ra rồi chào tạm biệt anh. Anh không hề hỏi lại số điện thoại cô, chỉ nói câu tạm biệt. Lần này chắc hẳn là từ biệt.
Nhật Hạ bước tới chỗ xe của Hứa Âu Thần đang đỗ rồi ngồi vào trong. Hứa Âu Thần nhẹ nhàng hỏi cô đã đói chưa, có mệt không.
Nhật Hạ lắc lắc đầu.
Hứa Âu Thần lúc này mới khởi động xe, khi đang đi trên đường đột nhiên hỏi:
“Gặp mặt có chuyện gì thế? Anh chỉ hỏi thôi, em không muốn trả lời cũng không sao.” Hứa Âu Thần hỏi, bình thản lái xe.
Nhật Hạ nghiêng đầu sang nhìn anh rồi nói:
“Lâu lắm rồi mới tình cờ gặp lại, hỏi thăm vài câu về cuộc sống. Anh ấy hỏi về Hạ Nhi và Thần Thần. Anh không hỏi thì em cũng kể mà.”
Hứa Âu Thần im lặng một chút rồi nói:
“Cảm giác vẫn giống như trước kia..”
Nhật Hạ mỉm cười, hỏi:
“Cảm giác gì thế?”
Anh thản nhiên trả lời: “Không thoải mái. Không thể nào có thiện cảm nổi.”
Nhật Hạ bật cười thành tiếng, quay qua nhìn anh chằm chằm:
“Hứa Âu Thần, có phải anh đang ghen không đó?”
Hứa Âu Thần đưa một tay ra nắm lấy tay cô, nhếch miệng cười.
“Vợ của anh, đương nhiên anh có quyền ghen rồi. An ủi anh đi?”
Không biết phải đến năm bao nhiêu tuổi anh mới có thể hết trẻ con được.
5. Ngày đầu bé con tới trường.
Con trai út nhà Hứa Âu Thần ngày đầu đi học lớp một được cả nhà chở đến, mọi người đều đi cùng động viên thành viên nhỏ tuổi nhất. Sau khi ba mẹ và chị gái xuống xe, cậu bé cũng nhanh nhẹn xuống theo, chạy tới kéo tay áo bố, nhìn qua nhìn lại ánh mắt có chút lo lắng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười háo hức.
Hứa Âu Thần xoa đầu cậu con trai, hỏi:
“Lo lắng lắm phải không?”
Cậu bé vuốt cằm suy nghĩ một thứ gì đó, dáng vẻ thật giống ông cụ non, nghĩ xong thì lắc đầu nói:
“Con không lo lắng. Mẹ nói con đến tuổi tự lập rồi, giống một người đàn ông thực thụ. Không có ba mẹ hay chị bên cạnh cũng đều phải tự lập.”
Ba người còn lại nghe thấy cậu út hùng hồn tuyên bố như vậy thì đều mỉm cười.
“Mẹ dạy con phải biết tự lập à?”
Cậu bé yêu mẹ nhất trên đời, điều mẹ dạy đương nhiên cậu luôn luôn nhớ.
“Vâng, mẹ dạy như vậy nên con phải làm theo lời mẹ. Vậy mới là đứa trẻ ngoan.”
Hứa Âu Thần xoa đầu con trai: “Ngoan lắm.”
Ngày hôm nay Nhật Hạ bị cảm cúm, dù rất mệt nhưng vẫn nhất quyết đưa hai “cục vàng” của nhà tới trường, ngồi trong xe đã tạm biệt lũ nhỏ. Hứa Âu Thần đảm đương nhiệm vụ dẫn cả hai chị em tới lớp.
“Ba đưa tụi con đến đây được rồi, để con dẫn em trai vào lớp.” Hạ Nhi nói, nắm lấy tay em trai.
“Vâng! Phải tự lập.” Thần Thần hào hứng nói.
“Được rồi, ba đứng ở đây, hai đứa đi đi.” Nói rồi anh vẫy tay hai con, đứng đó một chút mới quay lại xe.
Vào trong xe, anh khẽ hôn lên trán Nhật Hạ, dịu dàng nói:
“Con trai út và con gái lớn vào lớp rồi, rất anh dũng.”
Nhật Hạ mỉm cười, hỏi anh:
“Tự hào không?”
“Rất tự hào và hạnh phúc. Cảm ơn em đã nuôi dạy hai đứa trẻ ngoan như vậy.” Anh nói, xoa đầu cô rồi mỉm cười.
Buổi chiều, Hứa Âu Thần đi làm về, chuẩn bị đón con thì rẽ qua nhà đón vợ trước. May rằng năm đầu hai đứa nhỏ vẫn học chung trường, Hạ Nhi vẫn có thể chăm sóc em trai được, việc đưa đón cũng tiện hơn nhiều.
Đón Thần Thần trước vì hôm nay Hạ Nhi có buổi đấu tập cho đội tuyển bóng rổ của trường. Khi cậu bé bước ra khỏi lớp, vừa thấy mẹ đã vội vàng chạy đến, chiếc cặp trên vai sắp to bằng cả người cậu, nhìn vừa thương vừa đáng yêu.
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Nhật Hạ ôm lấy con trai nhỏ, hỏi:
“Sao lại ra nhiều mồ hôi thế? Con lại nghịch ngợm gì hả.”
Cậu bé cười tươi rói, trả lời mẹ: “Con vừa chơi trò chơi với các bạn ạ.”
Hứa Âu Thần bế con trai nhỏ lên, cả nhà ba người đi về phía sân bóng rổ. Đứng bên ngoài đã thấy con gái lớn giờ đã rất cao, năng động chạy nhảy trên sân, khoẻ khoắn. Thật vui vì con bé yêu thích thể thao như vậy.
Kết thúc tập luyện, Hạ Nhi mồ hôi đầm đìa, hớn hở chạy tới chỗ bố mẹ và em trai. Nhật Hạ đưa nước cho con gái, lấy chiếc khăn trên tay nhẹ nhàng lau mồ hôi. Thần Thần nhìn thấy chị thì mừng rỡ, ôm lấy chị.
“Con giỏi lắm.” Hứa Âu Thần xoa đầu Hạ Nhi.
“Con chơi tốt không ba? Có thể làm vận động viên bóng rổ không ba?” Con bé hào hứng nói, vẫn đập đập quả bóng rổ.
“Tốt lắm, rất có tiềm năng.”
Sau đó cả nhà bốn người mới chuẩn bị ra về, trên xe, hai đứa nhỏ ngồi ghế sau ríu rít kể chuyện trường lớp cho nhau nghe.
“Chị biết không, hôm nay cô giáo dạy bảng chữ cái, nhưng mà dễ lắm, toàn những cái chị và mẹ dạy em rồi, em làm được giỏi nhất lớp nên cô giáo khen em quá trời..”
Nhật Hạ thấy bé con ngày đầu đi học đã vui vẻ như vậy, quay xuống vuốt vuốt đôi má xinh xắn đỏ ửng vì nóng của thằng bé.
Một lúc sau, hai đứa nhỏ đều kêu đói bụng.
Hai vị phụ huynh ngồi đằng trước cười khúc khích, mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi hai vị muốn ăn gì ạ?”
Hai đứa nhỏ nghĩ một lúc, rồi đồng thanh nói: “Mì ramen!”
Vậy là cả nhà quay xe đi ăn mì Ramen.
Cửa hàng ramen họ hay lui tới là một nhà hàng Nhật chính gốc, tất cả món ăn đều do đầu bếp người Nhật làm ra, rất chuẩn vị. May rằng giờ này chưa đông khách, cả nhà đi vào rồi chọn một chỗ ngồi. Sau đó liền gọi món.
Hai đứa nhỏ chăm chú xem tivi treo trên tường gần đó, rồi lại nhìn qua quảng cáo đồng hồ phía đối diện.
“Ôi mẹ ơi bố kìa! Chú Tu Kiệt nữa kìa!”
Nhật Hạ nhìn lên tivi rồi lại nhìn sang bên phía đối diện, đúng là bản tin đang nói về tập đoàn HAT và quảng cáo đồng hồ của Bạch Tu Kiệt. Trên tivi là một vài hình ảnh của anh khi tham gia sự kiện lớn của tập đoàn, tất cả đều đang khoác trên mình bộ âu phục chỉn chu, đi giày da, khí thế vẫn áp bức người khác.
Trong một bài phỏng vấn, cô gái mc hỏi anh một câu:
“Anh có nhận xét gì về sự phát triển vượt bậc của tập đoàn HAT cho tới thời điểm hiện tại đã đạt doanh thu đứng thứ năm mươi thế giới, là tập đoàn hàng đầu cả nước không ạ? Sắp tới anh sẽ có những kế hoạch gì để điều hành tập đoàn lớn mạnh của mình ạ?”
Giọng nói trong tivi của anh hơi khác bên ngoài một chút, có chút điềm tĩnh, thư thái. Cũng trả lời hết sức súc tích ngắn gọn.
“Tôi cảm thấy rất ổn, đủ để có thể nuôi gia đình sống qua ngày.”
Nhật Hạ nghe xong, đứng hình mất năm giây. Hoá ra anh đi làm chỉ có một mục đích.
Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, nhìn thấy Hứa Âu Thần, rồi lại nhìn lên tivi:
“Wow, anh và người trên tivi thật giống nhau.”
Nhật Hạ chỉ mỉm cười, trả lời:
“Đúng vậy ha, nhiều người còn tưởng họ là sinh đôi.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Hứa Âu Thần nheo mắt, nhướng mày nhìn Nhật Hạ:
“Nếu giống nhau, vậy anh với người trên tivi kia ai đẹp trai hơn?”
“….” Anh đang tự so sánh chính mình à?
Sau đó cả nhà cùng nhau ăn, khung cảnh ngập tràn hạnh phúc. Ánh mắt người làm ba mẹ nhìn nhau ngập tràn yêu thương.
“Anh chỉ đi ngang qua thôi, lần này chắc chắn là tình cờ. Đang định qua đường thì nhìn thấy một người rất giống em, lúc đầu không dám chắc, nhưng vẻ ngơ ngác của em thì không lẫn đi đâu được.”
“Hạo Hiên..” Nhật Hạ nhìn anh, đã thay đổi rất nhiều, còn khác hơn lúc đám cưới.
“Chào em.” Anh nói giọng bình thản, có chút nghẹn ngào.
“Lâu lắm không gặp..”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, dang tay ra ôm lấy cô vào lòng:
“Dương Nhật Hạ, lâu lắm không gặp. Liệu em đã quên anh chưa vậy?” Vừa nói vừa cố gắng bật cười.
Sau đó, hai người quyết định vào quán cà phê thuộc tập đoàn, tiện nói chuyện. Nhật Hạ gọi một cốc trà đào nóng, người đối diện cô gọi một ly cà phê nóng.
“Mấy năm trước uống nhiều rượu liền bị đau dạ dày, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích uống cà phê. Cảm giác cái lạnh buốt ở nước mình thật thích.” Anh nói.
“Đau dạ dày không nên uống cà phê.” Nhật Hạ có ý quan tâm, nhắc nhở anh.
Anh cúi đầu không nói, đặt ly cà phê xuống bàn.
“Nghe nói Hạ Nhi đã mười một tuổi? Con trai thứ hai của em cũng đã sáu tuổi nhỉ. Có ảnh không? Anh muốn xem thằng bé có đẹp trai giống ba nó không.” Anh cúi đầu cười nhẹ.
Nhật Hạ mỉm cười, lấy chiếc điện thoại trong túi xách, mở một chiếc ảnh chụp Hạ Nhi và Thần Thần rồi đưa cho anh xem. Anh nhận lấy, xem rất chăm chú.
“Hai đứa đều có đôi mắt rất giống em, chúng đều biết nói. Khuôn miệng cũng rất giống, đáng yêu quá!”
“Cảm ơn anh.”
“Vào lớp một rồi đúng không nhỉ? Hạ Nhi sắp lên cấp hai rồi.”
“Ừm, chúng đều rất thông minh và ngoan ngoãn.”
Không khí bỗng chốc im lặng trầm lắng, lúc sau, Nhật Hạ hỏi: “Mấy năm nay anh sống tốt chứ?”
“Ý em là công việc hay cuộc sống?” Anh nói, nhấp một ngụm cà phê. “Công việc khá ổn định, công ty làm ăn phát đạt, cuộc sống thì vẫn thế, chưa có gì thay đổi.”
Điện thoại của Nhật Hạ bỗng nhiên rung lên, Hạo Hiên liếc nhìn rồi đưa trả lại cho cô.
Là tin nhắn của Âu Thần, hỏi cô đã về nhà chưa, trưa nay định nấu món gì. Nhật Hạ nhắn lại: “Em chưa về, đang ngồi nói chuyện với Hạo Hiên nên về muộn chút, trưa nay sẽ ăn canh gà.”
Bên kia nhận được tin nhắn đã lập tức trả lời: “Ừ, nhớ ăn đúng bữa, về tới nhà nhắn tin cho anh.”
Nhật Hạ đọc tin nhắn xong thì bỏ điện thoại xuống bàn, hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.
“Bây giờ anh sống ở đâu?”
“Cũng không cố định, lúc thì sang Canada sống với bố mẹ, thỉnh thoảng về nước chăm chút công ty ở đây. Đi đi lại lại suốt ấy mà.”
“Tốt quá. Hai bác vẫn khoẻ mạnh là em vui rồi.” Nhật Hạ trả lời, xong đó điện thoại lại rung lên.
“Mà thôi chờ chút, anh sắp tan làm rồi, để anh qua đón em. Thèm canh gà quá.” Cô biết là anh lại kiếm cớ, chỉ đọc xong mỉm cười.
“Vẫn chưa đến giờ nghỉ chưa, anh lại lạm quyền à?”
“Anh là chủ tịch mà.” Anh trả lời.
Nhật Hạ gửi thẳng chỗ mình đang ngồi cho anh rồi ngẩng đầu lên hỏi Hạo Hiên:
“Tối nay anh rảnh không? Cùng ăn cơm nhé, em nghĩ Hạ Nhi cũng muốn gặp lại anh.”
“Đến nhà em à? Anh nghĩ chồng em không mở cửa đón chào anh đâu.” Anh cười cười.
“Chồng em không mở thì em mở, có sao đâu. Đừng khách sáo. Em cảm ơn anh còn không hết.”
Hạo Hiên chỉ mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang ôm tách trà của cô:
“Anh rất muốn gặp Hạ Nhi, nhưng thôi, gặp em là được rồi.” Hạo Hiên đột nhiên nắm chặt tay cô hơn, nhỏ giọng:
“Mấy năm nay, có bao giờ em nhớ đến anh không?”
Nhật Hạ không được thoải mái có ý định muốn thu tay về, nhưng rốt cuộc vẫn bị anh nắm quá chặt, bối rối không biết làm thế nào chỉ đành mặc kệ anh. Hạo Hiên hình như cũng không cần nghe câu trả lời từ phía cô, vốn từ lâu đã biết câu trả lời. Anh chỉ là sau một thời gian dài, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói ra nỗi lòng mình bao lâu nay. Anh thật sự rất nhớ cô.
Khi tạm biệt Nhật Hạ và Hạ Nhi năm đó, sau khi sang nước ngoài anh liền đổi số, muốn dùng cách đó để quên đi cô, không để bản thân lưu luyến, chỉ nói một lời tạm biệt. Cũng vì vậy mà cắt đứt toàn bộ liên lạc với bạn bè trong nước. Đến khi quay về xử lí công việc trùng hợp cũng nghe ngóng được tin tức đám cưới của cô, thư mời cũng đã được gửi tới nhà cũ của anh.
Anh có tới, muốn chúc phúc cho cô. Cuối cùng lại nhìn thấy chú rể, là Hàn Vũ. Cô thực sự đã quyết tâm như vậy, hai người họ cuối cùng vẫn tìm thấy nhau. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nhật Hạ, cuối cùng anh cũng quyết định buông xuôi tất cả, không đủ dũng khí đứng trước mặt cô, chúc mừng đám cưới của họ.
Đến khi Hứa Âu Thần lái xe đỗ bên ngoài, Nhật Hạ chỉ thở dài một tiếng, rút tay mình ra rồi chào tạm biệt anh. Anh không hề hỏi lại số điện thoại cô, chỉ nói câu tạm biệt. Lần này chắc hẳn là từ biệt.
Nhật Hạ bước tới chỗ xe của Hứa Âu Thần đang đỗ rồi ngồi vào trong. Hứa Âu Thần nhẹ nhàng hỏi cô đã đói chưa, có mệt không.
Nhật Hạ lắc lắc đầu.
Hứa Âu Thần lúc này mới khởi động xe, khi đang đi trên đường đột nhiên hỏi:
“Gặp mặt có chuyện gì thế? Anh chỉ hỏi thôi, em không muốn trả lời cũng không sao.” Hứa Âu Thần hỏi, bình thản lái xe.
Nhật Hạ nghiêng đầu sang nhìn anh rồi nói:
“Lâu lắm rồi mới tình cờ gặp lại, hỏi thăm vài câu về cuộc sống. Anh ấy hỏi về Hạ Nhi và Thần Thần. Anh không hỏi thì em cũng kể mà.”
Hứa Âu Thần im lặng một chút rồi nói:
“Cảm giác vẫn giống như trước kia..”
Nhật Hạ mỉm cười, hỏi:
“Cảm giác gì thế?”
Anh thản nhiên trả lời: “Không thoải mái. Không thể nào có thiện cảm nổi.”
Nhật Hạ bật cười thành tiếng, quay qua nhìn anh chằm chằm:
“Hứa Âu Thần, có phải anh đang ghen không đó?”
Hứa Âu Thần đưa một tay ra nắm lấy tay cô, nhếch miệng cười.
“Vợ của anh, đương nhiên anh có quyền ghen rồi. An ủi anh đi?”
Không biết phải đến năm bao nhiêu tuổi anh mới có thể hết trẻ con được.
5. Ngày đầu bé con tới trường.
Con trai út nhà Hứa Âu Thần ngày đầu đi học lớp một được cả nhà chở đến, mọi người đều đi cùng động viên thành viên nhỏ tuổi nhất. Sau khi ba mẹ và chị gái xuống xe, cậu bé cũng nhanh nhẹn xuống theo, chạy tới kéo tay áo bố, nhìn qua nhìn lại ánh mắt có chút lo lắng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười háo hức.
Hứa Âu Thần xoa đầu cậu con trai, hỏi:
“Lo lắng lắm phải không?”
Cậu bé vuốt cằm suy nghĩ một thứ gì đó, dáng vẻ thật giống ông cụ non, nghĩ xong thì lắc đầu nói:
“Con không lo lắng. Mẹ nói con đến tuổi tự lập rồi, giống một người đàn ông thực thụ. Không có ba mẹ hay chị bên cạnh cũng đều phải tự lập.”
Ba người còn lại nghe thấy cậu út hùng hồn tuyên bố như vậy thì đều mỉm cười.
“Mẹ dạy con phải biết tự lập à?”
Cậu bé yêu mẹ nhất trên đời, điều mẹ dạy đương nhiên cậu luôn luôn nhớ.
“Vâng, mẹ dạy như vậy nên con phải làm theo lời mẹ. Vậy mới là đứa trẻ ngoan.”
Hứa Âu Thần xoa đầu con trai: “Ngoan lắm.”
Ngày hôm nay Nhật Hạ bị cảm cúm, dù rất mệt nhưng vẫn nhất quyết đưa hai “cục vàng” của nhà tới trường, ngồi trong xe đã tạm biệt lũ nhỏ. Hứa Âu Thần đảm đương nhiệm vụ dẫn cả hai chị em tới lớp.
“Ba đưa tụi con đến đây được rồi, để con dẫn em trai vào lớp.” Hạ Nhi nói, nắm lấy tay em trai.
“Vâng! Phải tự lập.” Thần Thần hào hứng nói.
“Được rồi, ba đứng ở đây, hai đứa đi đi.” Nói rồi anh vẫy tay hai con, đứng đó một chút mới quay lại xe.
Vào trong xe, anh khẽ hôn lên trán Nhật Hạ, dịu dàng nói:
“Con trai út và con gái lớn vào lớp rồi, rất anh dũng.”
Nhật Hạ mỉm cười, hỏi anh:
“Tự hào không?”
“Rất tự hào và hạnh phúc. Cảm ơn em đã nuôi dạy hai đứa trẻ ngoan như vậy.” Anh nói, xoa đầu cô rồi mỉm cười.
Buổi chiều, Hứa Âu Thần đi làm về, chuẩn bị đón con thì rẽ qua nhà đón vợ trước. May rằng năm đầu hai đứa nhỏ vẫn học chung trường, Hạ Nhi vẫn có thể chăm sóc em trai được, việc đưa đón cũng tiện hơn nhiều.
Đón Thần Thần trước vì hôm nay Hạ Nhi có buổi đấu tập cho đội tuyển bóng rổ của trường. Khi cậu bé bước ra khỏi lớp, vừa thấy mẹ đã vội vàng chạy đến, chiếc cặp trên vai sắp to bằng cả người cậu, nhìn vừa thương vừa đáng yêu.
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Nhật Hạ ôm lấy con trai nhỏ, hỏi:
“Sao lại ra nhiều mồ hôi thế? Con lại nghịch ngợm gì hả.”
Cậu bé cười tươi rói, trả lời mẹ: “Con vừa chơi trò chơi với các bạn ạ.”
Hứa Âu Thần bế con trai nhỏ lên, cả nhà ba người đi về phía sân bóng rổ. Đứng bên ngoài đã thấy con gái lớn giờ đã rất cao, năng động chạy nhảy trên sân, khoẻ khoắn. Thật vui vì con bé yêu thích thể thao như vậy.
Kết thúc tập luyện, Hạ Nhi mồ hôi đầm đìa, hớn hở chạy tới chỗ bố mẹ và em trai. Nhật Hạ đưa nước cho con gái, lấy chiếc khăn trên tay nhẹ nhàng lau mồ hôi. Thần Thần nhìn thấy chị thì mừng rỡ, ôm lấy chị.
“Con giỏi lắm.” Hứa Âu Thần xoa đầu Hạ Nhi.
“Con chơi tốt không ba? Có thể làm vận động viên bóng rổ không ba?” Con bé hào hứng nói, vẫn đập đập quả bóng rổ.
“Tốt lắm, rất có tiềm năng.”
Sau đó cả nhà bốn người mới chuẩn bị ra về, trên xe, hai đứa nhỏ ngồi ghế sau ríu rít kể chuyện trường lớp cho nhau nghe.
“Chị biết không, hôm nay cô giáo dạy bảng chữ cái, nhưng mà dễ lắm, toàn những cái chị và mẹ dạy em rồi, em làm được giỏi nhất lớp nên cô giáo khen em quá trời..”
Nhật Hạ thấy bé con ngày đầu đi học đã vui vẻ như vậy, quay xuống vuốt vuốt đôi má xinh xắn đỏ ửng vì nóng của thằng bé.
Một lúc sau, hai đứa nhỏ đều kêu đói bụng.
Hai vị phụ huynh ngồi đằng trước cười khúc khích, mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi hai vị muốn ăn gì ạ?”
Hai đứa nhỏ nghĩ một lúc, rồi đồng thanh nói: “Mì ramen!”
Vậy là cả nhà quay xe đi ăn mì Ramen.
Cửa hàng ramen họ hay lui tới là một nhà hàng Nhật chính gốc, tất cả món ăn đều do đầu bếp người Nhật làm ra, rất chuẩn vị. May rằng giờ này chưa đông khách, cả nhà đi vào rồi chọn một chỗ ngồi. Sau đó liền gọi món.
Hai đứa nhỏ chăm chú xem tivi treo trên tường gần đó, rồi lại nhìn qua quảng cáo đồng hồ phía đối diện.
“Ôi mẹ ơi bố kìa! Chú Tu Kiệt nữa kìa!”
Nhật Hạ nhìn lên tivi rồi lại nhìn sang bên phía đối diện, đúng là bản tin đang nói về tập đoàn HAT và quảng cáo đồng hồ của Bạch Tu Kiệt. Trên tivi là một vài hình ảnh của anh khi tham gia sự kiện lớn của tập đoàn, tất cả đều đang khoác trên mình bộ âu phục chỉn chu, đi giày da, khí thế vẫn áp bức người khác.
Trong một bài phỏng vấn, cô gái mc hỏi anh một câu:
“Anh có nhận xét gì về sự phát triển vượt bậc của tập đoàn HAT cho tới thời điểm hiện tại đã đạt doanh thu đứng thứ năm mươi thế giới, là tập đoàn hàng đầu cả nước không ạ? Sắp tới anh sẽ có những kế hoạch gì để điều hành tập đoàn lớn mạnh của mình ạ?”
Giọng nói trong tivi của anh hơi khác bên ngoài một chút, có chút điềm tĩnh, thư thái. Cũng trả lời hết sức súc tích ngắn gọn.
“Tôi cảm thấy rất ổn, đủ để có thể nuôi gia đình sống qua ngày.”
Nhật Hạ nghe xong, đứng hình mất năm giây. Hoá ra anh đi làm chỉ có một mục đích.
Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, nhìn thấy Hứa Âu Thần, rồi lại nhìn lên tivi:
“Wow, anh và người trên tivi thật giống nhau.”
Nhật Hạ chỉ mỉm cười, trả lời:
“Đúng vậy ha, nhiều người còn tưởng họ là sinh đôi.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Hứa Âu Thần nheo mắt, nhướng mày nhìn Nhật Hạ:
“Nếu giống nhau, vậy anh với người trên tivi kia ai đẹp trai hơn?”
“….” Anh đang tự so sánh chính mình à?
Sau đó cả nhà cùng nhau ăn, khung cảnh ngập tràn hạnh phúc. Ánh mắt người làm ba mẹ nhìn nhau ngập tràn yêu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương