Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 105: Ngoại truyện 9: Quý Thiếu Ngôn x Thích Nhan
Sau khi về nước, ngoài Yoga ra Liễu Khê toàn làm những việc nhàn nhã thanh tịnh.
Sườn núi bên khu Thành Nam, bà đã đi leo thử, thỉnh thoảng có thời gian bà còn làm mấy công việc nghệ thuật như cắm hoa, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Trước đây, sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt lắm, nhưng sau khi tĩnh dưỡng ở thị trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, cộng thêm tác động của Yoga, kết hợp với bài tập tản bộ mỗi ngày, bây giờ trạng thái tinh thần của Liễu Khê rất sảng khoái.
Chỉ là thỉnh thoảng trí nhớ không tốt. Nghe bố mình nói, năm nào đó não bộ của bà chịu tổn thương, mất đi tất cả những ký ức trước kia. Trong khi di chứng biến chứng mà bà vẫn có thể khỏe mạnh như thế này, đây cũng được coi là một kỳ tích lớn rồi.
Quả thực trong lòng bà có thể cảm nhận được một nơi khuyết thiếu ở sâu trong thâm tâm mình. Cho dù người xung quanh có thân cận như nào đi chăng nữa, bà cũng đều né tránh theo bản năng.
Vì thế người thân trong gia đình cũng không can dự quá nhiều vào cuộc sống sau này của bà. Người sống một đời, có thể bình an ở lại trên thế gian này đã là một sự may mắn lớn lao rồi.
Trước đây họ còn sắp xếp giới thiệu bạn trai cho bà, nhưng Liễu Khê không có lòng dạ, trong lòng bài xích rất mạnh, lần nào cũng chỉ ăn một hai bữa cơm rồi chấm dứt mà chẳng có lí do.
Lâu dần, nhà họ Liễu cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Lần này về nước, thực ra bà theo ông bà cụ Liễu về nước thăm người thân, tìm một khởi đầu khác cho cuộc sống mới.
Những ngày tháng êm đềm cũng trôi qua từ khi nào chẳng hay.
Chỉ có một ngày nổi bật duy nhất là bị một người đàn ông xa lạ túm chặt tay, sống chết không chịu buông ra.
Dưới một số phản ứng kích thích mạnh và sự kháng cự không muốn tiếp xúc với người xa lạ, bà hiếm khi tiếp xúc da thịt với người khác.
Trước đó Quý Minh Châu là một ngoại lệ, có lẽ là do cô gái xinh đẹp, người thơm phức nên trong lòng Liễu Khê rất thích cô bé.
Mà ngày hôm đó, khi bị người đàn ông kéo lại, ấy vậy mà bà không lập tức hất tay ra theo phản xạ.
Nhưng gác cảnh tượng không thể tin nổi kia lại, ngày hôm đó bà tốt bụng che ô cho người đàn ông kia, kết quả dẫn tới việc ông ta càng trở nên kích động mà tra hỏi bà.
“Mấy năm nay em đã đi đâu?”
“Em sống có tốt không?”
“Nhan Nhan, anh rất nhớ em.”
Bà liên tục nhấn mạnh rằng mình không quen biết ông ta cũng không phải là Nhan Nhan. Nhưng đối phương vẫn sống chết không chịu bỏ đi, khăng khăng nói là tại ông ta không tốt nên đã đánh mất bà.
Khung cảnh ngày hôm đó dù đường đột và hoang mang, nhưng khi nghĩ lại, lại khiến trái tim người ta đâm ra mê loạn, thi thoảng lại quặn thắt.
Mưa dần dần đổ xuống, khiến xung quanh trở nên mông lung.
Liễu Khê mím môi, “Thưa anh, anh thật sự nhầm người rồi, tên của tôi là Liễu Khê, nếu không tin, anh có thể xem chứng minh thư của tôi.”
“Còn nữa, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Đối phương liếc thoáng qua một cái, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
Người đàn ông cao lớn đắm chìm trong bóng tối tĩnh mịch, hạt mưa xối ướt quần áo của ông. Ông vẫn không phát giác ra, cứ lặng lẽ nhìn bà như thế, đôi mắt đen tuyền, giọng nói rất trầm.
“Vợ ơi, em quên mất anh rồi.”
Chỉ vài chữ đơn giản, lúc đầu bà nghe không hiểu. Đợi đến khi bà về nhà, khi sắp sửa đi vào giấc ngủ, chẳng hiểu tại sao cõi lòng Liễu Khê lại cảm thấy trống vắng.
Tựa như trái tim đã nứt ra một lỗ hổng cực lớn, để mặc gió thu lùa vào bên trong.
Sau đó, bà khóc đến mức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ông bà cụ Liễu nghe thấy thế, men theo ánh đèn ngủ chạy qua, hỏi bà bị làm sao.
“Sao thế Khê Khê, lại khó chịu rồi hả con?”
Liễu Khê nhìn hai người thân hiền hòa trước mặt, lắc đầu, “Ông bà, hai người không phải lo cho con. Muộn thế này dễ bị cảm lạnh, hai người mau về ngủ đi.”
Hai cụ đã rất lớn tuổi rồi, bố mẹ Liêu Khê vẫn còn ở Thụy Sĩ, bên cạnh chỉ còn một mình Liễu Khê.
“Không sao, nói cho ông biết, rốt cuộc con làm sao thế?”
“Con mơ thấy một người, nhưng con không nhìn rõ mặt anh ta, lúc nào anh ta cũng nói với con là, muốn con quay về.”
Hai ông bà cụ nghe thấy thế, quay sang nhìn nhau.
Sau đó ăn ý thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Trước đây Liễu Khê mắc chứng tim đập nhanh, cũng giống như bây giờ. Nhưng khi hỏi đến vấn đề cụ thể thì bà không nói rõ được lý do.
Nhà họ Liễu là Hoa kiều ở bên đằng ngoại, lần này về cũng dựa vào chút manh mối, nhân lúc quay về thăm người thân, tìm lại dấu vết năm xưa.
Liễu Khê không kể cho hai ông bà cụ chuyện mình đã gặp người đàn ông kia, “Ông bà, con không sao nữa rồi, hai người mau quay về ngủ đi. Có lẽ hai ngày nay con xem phim nhiều quá, cứ nghĩ đến mấy chuyện lung tung.”
...
Quý Thiếu Ngôn dầm mưa, lái xe lặng lẽ đi theo người phụ nữ kia. Sau đó ông đậu xe ở gần đó, cứ thế để nguyên quần áo ngủ trên xe một đêm.
Sau đó, ông mới trực tiếp quay về công ty.
Trợ lý nhìn thấy bộ dạng này của Quý Thiếu Ngôn, lập tức giật nảy mình.
Nếu bình thường sếp nhà mình cao ngạo một chút, ăn mặc có tùy tiện, thì cũng chưa từng có dáng vẻ... lôi thôi như bây giờ.
Quần áo ướt đẫm, dính chặt vào làn da trắng, nhăn nhúm.
Mãi tóc rối tung xõa trước trán.
Anh ta còn chưa kịp nhanh trí nói một câu bông đùa để hóa giải sự lúng túng đột ngột này, kết quả đã bị Quý Thiếu Ngôn kéo vào văn phòng.
“Giúp tôi điều tra nhà họ Liễu ở thành phố Ngân.”
“Nhà họ Liễu?” Mí mắt người trợ lý giật giật, “Mấy đời nhà bọn họ đều không ở nơi này nữa, đã di dân từ lâu lắm rồi. Dạo này không nghe thấy tin tức gì trên thị trường... Có điều nghe nói công việc chính của họ ở Thụy Sĩ, không qua lại với công ty trong nước nữa.”
“Di dân thì càng chính xác.” Giọng Quý Thiếu Ngôn ảm đạm, ông cầm chiếc bật lửa, nhìn ngọn lửa xanh, chậm rãi, lặng lẽ châm thuốc, “Trước đây nhà họ Thư dốc sức ngăn chặn những tin tức có liên quan đến nước Anh, sau khi ra sức tìm kiếm ở bên đó, cũng chẳng có gì có ích cả.”
Lấy Úc ra làm màn ngụy trang, là một điểm.
Nhà họ Thư có dụng ý khác ở Anh. Dù có che giấu như thế nào, với công nghệ thăm dò như mò kim đáy bể này, sẽ có một ngày lưu lại dấu vết.
Bây giờ xem ra, sự ngăn cản của nhà họ Thư cũng chẳng có tác dụng gì.
Cũng coi như là một chuyện... vì bây giờ xem ra, bất cứ dấu vết có liên quan đến quá khứ, thực chất đều không phải ở Anh.
Nghĩ đến đây, Quý Thiếu Ngôn nheo mắt lại, “Chuyện lần này cũng không được để nhà họ Thư biết được.”
Đối phó với kẻ địch, không nhất thiết phải đánh rắn động cỏ.
Cái mà Quý Thiếu Ngôn muốn là một chiêu đoạt mạng, một lần diệt cỏ tận gốc.
Nửa phản kháng, nửa xoa dịu sẽ đánh mất cơ hội... trực tiếp đầy bọn chúng vào địa ngục.
“Vâng thưa sếp, vậy em đi đây, bây giờ sếp...”
“Đương nhiên tôi cũng phải đích thân ra tay.” Quý Thiếu Ngôn bình thản ngắt lời trợ lý, sau đó chậm rãi phân phó: “Bảo cửa hàng bên đại lộ Lệ Xá mang mẫu quần áo mới nhất trong quý này qua đây, bây giờ tôi đi tắm một cái.”
“...”
Nhìn theo bóng lưng của sếp mình bước về phía phòng nghỉ, trợ lý mấp máy môi, cố gắng kìm chế mối nghi hoặc trong lồng ngực.
Sau khi ăn mặc chải chuốt xong, sếp muốn đi làm gì nhỉ?
...
Cuộc sống của Liễu Khê vẫn trôi qua bình thường.
Nhưng có lẽ là vì đầu óc khiếm khuyết nên bà cứ cảm thấy có người đi theo mình, mấy ngày liên tiếp.
Ban đầu, thỉnh thoảng bà còn dừng lại, quay lại nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy điều gì đáng nghi. Lâu dần, bà cũng đã quen với chuyện này.
Ngày hôm nay, bà ra khỏi đại lộ Lệ Xá, vâng lời ông bà cụ đến nhà họ hàng bên chi khác ăn cơm.
Người đến đón bà là anh họ của bà.
Trước đây cả nhà anh họ sang Thụy Sĩ nghỉ dưỡng, đã ở nhà họ Liễu.
Quan hệ của hai người khá là tốt. Bao nhiêu năm qua, anh họ thành gia lập nghiệp, cuộc sống khá mỹ mãn êm đềm.
“Khê Khê, em thật sự định sống như này mãi sao?” Từ khi biết mình bỗng dưng có thêm một cô em gái như này, người anh họ này rất quan tâm bà. Hơn nữa anh em họ hàng ở bên này đều là những thành phần tri thức đầy khí chất học thuật, cho nên chưa từng nói năng tùy tiện trước mặt bà, rất che chở Liễu Khê, “Có muốn anh giới thiệu cho một anh chàng điển trai không?”
“Không cần đâu, chẳng phải sống như này rất ổn sao?” Bà mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh muốn nói là, khi em già đi không có ai chăm sóc, thế thì cô đơn lắm, tìm một người bầu bạn không tốt sao?”
“Em cũng không muốn làm người ta dở dang nữa.” Liễu Khê nhìn ra ngoài cửa xe, “Cách sống của mỗi người khác nhau, cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi, cũng nhanh ấy mà, anh không cần quan tâm chuyện gì đâu.”
“Cũng giống cảm giác mà thành phố này mang lại cho em.” Liễu Khê chưa từng đến thành phố Ngân bao giờ, nhưng bà lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, “Chỉ cần còn cảm giác, cũng không thấy cô đơn nữa.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trên màn hình cỡ lớn trong khu trung tâm thành phố, đang trình chiếu một tin tức thị phi mới nhất.
Liễu Khê nhìn qua đó, thế mà lại là người quen.
“Trông phong độ nhỉ, cùng tuổi với nhau mà sao bao nhiêu năm như vậy, cảm thấy anh ta chẳng có gì thay đổi nhỉ?” Ông anh họ cảm thán một hồi, “Chỉ là hơi đào hoa một chút, anh biết đến anh ta cũng toàn là từ những tin tức giải trí mà ra đó.”
“Anh ta là ai?”
“Nhân vật có thế lực ngang bằng với ba nhà Giang, Tống, Thiên ở thành phố Ngân, Quý Thiếu Ngôn của nhà họ Quý.” Ông anh họ nhìn một cái, “Anh không hiểu về anh ta lắm, chỉ nghe nói có cô con gái rất xinh, tên Quý Minh Châu hay sao ấy?”
“... Quý Minh Châu?” Trong lúc hoảng hốt, cuối cùng Liễu Khê cũng biết được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu. Quý Minh Châu giống ông, hóa ra là bố con.
“Đúng, nghe nói chiều con lắm.” Đèn xanh sáng lên, ông anh họ chậm rãi lái xe, “Nói như vậy, vẻ ngoài của cô rất xứng với anh ta. Vợ anh ta mất từ rất sớm, bao nhiêu năm nay anh ta cũng không đi bước nữa.”
Liễu Khê yên lặng lắng nghe, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Đột nhiên bà nhớ tới cái tên “Nhan Nhan” mà người đàn ông kia luôn miệng gọi, xem ra là nhận nhầm người, cảm thấy bà giống người đó.
Ông anh họ phát hiện ra sự im lặng đột ngột của Liễu Khê, bèn chuyển chủ đề khác, “Cháu của em kêu gào muốn gặp em. Bây giờ emđến thì nó vui lên tận trời mất.”
Liễu Khê cũng vừa thoát ra khỏi dòng suy tư, “Thật sao, em muốn xem xem nó vui đến mức nào.”
...
Ăn cơm xong về nhà, lúc đi trên con đường rợp bóng cây, Liễu Khê lại cảm nhận được sự khác thường.
Ở một nơi cách cửa nhà không xa, có một chiếc Bentley đang đỗ ở đó.
Một người đàn ông nhàn nhã tựa vào thân xe, ông hơi cúi đầu, trong tay kẹp điếu thuốc.
Trong bóng tối, chấm đỏ chập chờn lóe sáng.
Bước chân của Liễu Khê hơi chững lại, sau đó bà bước đi nhanh hơn. Để có thể cách người đàn ông xa nhất có thể, bà đi đường vòng một đoạn xa.
Nhưng, khi bà cất bước nhanh hơn định đi vòng qua thì cổ tay bà bị túm lại, rồi bị một luồng lực mạnh mẽ kéo trở lại như lần trước đó.
Người đàn ông giữ tay bà, ấn bà lên thân xe rồi kề đôi chân dài vào người bà.
Quý Thiếu Ngôn hơi nheo mắt lại.
“Vừa rồi người đàn ông đưa em về là ai?”
Liễu Khê chưa từng gặp một người đàn ông nào... như thế này!
Trước giờ bà cũng không có quá nhiều cảm xúc, cứ trầm tĩnh khoan thai như thế. Lúc này nghe thấy ông nói vậy, trong lòng bà bỗng dưng nổi lên một cơn bực bội, “Lần trước tôi cảm thấy tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, anh thật sự muốn đeo bám mãi không chịu từ bỏ sao?”
“Lại muốn báo cảnh sát hả?” Quý Thiếu Ngôn từ từ nở nụ cười, “Em đi báo thử xem.”
“Tôi tin tưởng chính nghĩa, cho nên dù anh có lợi hại thế nào thì cũng không lấp li ếm được đâu.”
“Em nói nghe coi, anh lợi hại chỗ nào?”
“...”
Liễu Khê mím môi.
Quý Thiếu Ngôn nhìn gương mặt đẹp dịu dàng và vóc dáng y hệt trước đây của bà, ánh mắt chững lại.
Thực ra trước đây ông trêu bà như này, bà đều sẽ thẹn thùng, là kiểu vẻ mặt thì hờ hững nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ngượng ngùng và đôi má ửng hồng.
Bây giờ gặp được người thật, ông vẫn hoảng hốt tựa như đang trong cơn mơ.
Nhưng điều này luôn tốt hơn là mơ, liên tiếp mấy ngày nay đêm nào Quý Thiếu Ngôn cũng chẳng thể ngủ yên.
Quý Thiếu Ngôn hơi buông bà ra, dập tắt điếu thuốc, “Tạm thời không chạm vào em, anh chỉ hỏi người đàn ông vừa đưa em về là ai?”
“Chắc tôi không cần thiết phải nói cho anh biết đâu nhỉ.” Liễu Khê chỉnh lại áo quần, “Sự xuất hiện của anh đã gây ra sự bất tiện cực lớn cho cuộc sống của tôi, mong anh hiểu cho.”
Từ lúc buông tay ra, Quý Thiếu Ngôn đã tựa người sang bên cạnh, không biết nghĩ đến chuyện gì, ông khẽ cười giễu một tiếng, như đang nói cho mình nghe: “Nhan Nhan, em hận anh như vậy sao, không nhớ ra anh một chút nào sao?”
Nếu bà còn giữ lại một nửa ký ức, thì bà đã tìm được đường về nhà từ sớm rồi.
“Tôi muốn nói lâu lắm rồi, người luôn đi theo tôi trước đó cũng là anh nhỉ?” Liễu Khê cất giọng chậm rãi, sau đó bà lại dịu giọng xuống, “Tôi cũng nghe nói một số chuyện, nhưng tôi không phải Nhan Nhan của anh, tôi là Liễu Khê.”
“Em hỏi thăm về anh à?” Đôi mắt đào hoa của Quý Thiếu Ngôn sáng lên.
“Vô tình biết được một số chuyện, con gái anh là học sinh lớp Yoga của tôi.”
Quý Thiếu Ngôn không nói gì nữa. Từ khi điều tra được, dù là một người như ông cũng không thể không tin bánh xe luân hồi của số phận.
Mọi khổ đau hoạn nạn qua đi, tất cả chỉ còn lại hạnh phúc.
Nhưng đồng thời, Quý Thiếu Ngôn cũng biết được một số tình hình sức khỏe của bà.
Mọi thứ vẫn đang tiến hành tuần tự.
Có thể tìm thấy bà, nhìn thấy bà vẫn còn sống đã là sự may mắn lớn nhất rồi.
May sao bà đã gặp được một gia đình như nhà họ Liễu.
“Nhan Nhan, đừng tránh anh, sau này anh vẫn sẽ còn tới gặp em.” Nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ đi của bà, Quý Thiếu Ngôn chậm rãi lên tiếng.
...
Lời này của Quý Thiếu Ngôn, không chỉ là lời nói suông.
Chẳng bao lâu sau, ở tất cả không gian công cộng mà Liễu Khê có mặt, đều sẽ có bóng dáng của Quý Thiếu Ngôn.
Còn thở là còn theo.
Hơn nữa... vẫn cho rằng bà là Nhan Nhan của ông như trước đây.
Vì tính cách thôi thúc nên Liễu Khê không thể làm ra hành động quá tuyệt tình với người ta.
Quan trọng là Quý Thiếu Ngôn vừa cứng rắn vừa bá đạo. Trong khi lòng dạ Liễu Khê đang rối bời, đúng lúc nhà họ Liễu lên đường quay về Thụy Sĩ, bà cũng theo họ về luôn.
Ôm ấp ý định sau này sẽ còn quay lại thành phố Ngân, dự định trước mắt của Liễu Khê là, trốn Quý Thiếu Ngôn.
Thực sự hành động cuống quýt này hoàn toàn không phải là phong cách của bà.
Kể ra cũng khéo, bất luận con người có mất đi ký ức trước đây hay không, nhưng một số bản chất đã khắc vào trong xương tủy thì chưa từng thay đổi.
Bà biết giằng co trực diện, bà sẽ không phải đối thủ của Quý Thiếu Ngôn, vì thế bà dứt khoát trốn tránh ông.
Điều khiến người ta mờ mịt nhất là, bà không bài xích ông.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như này khiến tâm tư của Liễu Khê mọc lên vùng cỏ dại, loáng thoáng chọc vào người.
Chuyến đi lần này, cả nhà anh họ cũng đồng hành, định đến thăm ông bà Liễu.
Ăn cơm tối xong, Liễu Khê thấp thỏm không yên. Sau khi tạm biệt nhà anh họ ở trong sân, bà đi dạo xung quanh biệt thự.
Những hình ảnh hiện lên trong đầu không chỉ có bóng dáng của người đàn ông kia.
Trên người ông thoang thoảng mùi hương trong lành của muối biển, khiến bà không hề chán ghét, thậm chí còn... yêu thích.
Sau khi gặp phản ứng kích ứng, bà đều có thái độ kháng cự trong phương diện tình cảm.
Trước đây, bà cảm thấy một mình cũng không có gì không tốt cả.
Gạt bỏ những tâm tư rối loạn kia đi, Liễu Khê chậm rãi thở phào một hơi.
Bây giờ đối với bà, vẫn là ở một mình tốt hơn.
Quan niệm lâu đời không thể thay đổi trong phút chốc được.
Nghĩ như vậy, bà đứng ở sân sau của biệt thự, lặng lẽ ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Ánh trăng màu ngà tinh khôi, tựa như trái tim của bà.
Sau khi đã ngắm đủ, làn váy dài của Liễu Khê lay động, sau đó bà chậm rãi xoay người lại, đột nhiên va ngay vào bức tường thịt.
“A...” Bà khẽ kêu lên một tiếng, bị người ta ôm vào lòng một cách tự nhiên.
“Đừng sợ, là anh.”
Chất giọng trầm thấp quen thuộc, âm cuối hơi phiêu lên.
Là Quý Thiếu Ngôn.
“Sao anh lại ở đây?”
“Vì sao anh không thể ở đây?” Quý Thiếu Ngôn ôm chặt lấy bà, “Nhan Nhan, hôm nay em đẹp lắm.”
Bà mặc bộ váy trắng tinh, tôn lên bắp chân nhỏ nhắn như gốm sứ, vừa thon vừa thẳng.
Liễu Khê thoắt cái cảm thấy ngượng ngùng, bị người đàn ông ôm thế này, người bà cũng nhanh chóng mềm mại.
Bà giãy giụa không được, trong lúc hoảng hốt, bà cảm thấy hình như mình đã được ông ôm vào trong lòng như lúc này rất nhiều lần.
“Người vừa gọi em và người đưa em về, là cùng một người à?”
“Anh họ tôi.” Liễu Khê vô thức buột miệng nói ra.
Trong nháy mắt, khi bà còn đang thất thần, Quý Thiếu Ngôn đã cảm nhận được bà không kháng cự ông nữa, rồi lại có được đáp án khiến ông hài lòng, ông liền miết cằm hôn lên môi bà.
Đầu lưỡi nóng rẫy len lỏi, truyền tải hơi thở mạnh mẽ, cánh tay có lực siết chặt lấy vòng eo thon thả của bà.
Liễu Khê không thể nhúc nhích một chút nào.
Không biết qua bao lâu, nhìn vào đôi mắt ướt át gần như sắp nhỏ nước của Liễu Khê, Quý Thiếu Ngôn tỳ trán vào trán bà, chậm rãi cọ sát, ánh mắt sáng láng, “Vợ ơi, em vẫn nhớ anh.”
“Anh chờ em quá lâu rồi, Nhan Nhan.” Quý Thiếu Ngôn gần như đang lẩm bẩm.
Được người ta ôm hôn thế này, đã mở ra vùng đất mà Liễu Khê chưa từng đặt chân vào bao nhiêu năm qua.
Liên tục gây nhiễu loạn ở điểm giới hạn của bà một cách bạo dạn.
Liễu Khê dùng hết sức lực đẩy ông ra, Quý Thiếu Ngôn lùi về phía sau hai bước. Ngay sau đó, bà giơ tay lên tát vào má ông.
Không đau không ngứa, rất nhẹ.
Bà không thể làm ra chuyện quá giới hạn với mình, dù là thế này.
Liễu Khê bước đi thật nhanh, bóng dáng bà nhanh chóng biết mất ở khúc ngoặt ở sân sau.
Quý Thiếu Ngôn không đuổi theo nữa.
Một tay ông đặt lên má, nhẹ nhàng vuốt v e bên mặt bị đánh của mình.
Bất động hồi lâu.
Sau đó, Quý Thiếu Ngôn từ từ nở nụ cười.
Sườn núi bên khu Thành Nam, bà đã đi leo thử, thỉnh thoảng có thời gian bà còn làm mấy công việc nghệ thuật như cắm hoa, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Trước đây, sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt lắm, nhưng sau khi tĩnh dưỡng ở thị trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, cộng thêm tác động của Yoga, kết hợp với bài tập tản bộ mỗi ngày, bây giờ trạng thái tinh thần của Liễu Khê rất sảng khoái.
Chỉ là thỉnh thoảng trí nhớ không tốt. Nghe bố mình nói, năm nào đó não bộ của bà chịu tổn thương, mất đi tất cả những ký ức trước kia. Trong khi di chứng biến chứng mà bà vẫn có thể khỏe mạnh như thế này, đây cũng được coi là một kỳ tích lớn rồi.
Quả thực trong lòng bà có thể cảm nhận được một nơi khuyết thiếu ở sâu trong thâm tâm mình. Cho dù người xung quanh có thân cận như nào đi chăng nữa, bà cũng đều né tránh theo bản năng.
Vì thế người thân trong gia đình cũng không can dự quá nhiều vào cuộc sống sau này của bà. Người sống một đời, có thể bình an ở lại trên thế gian này đã là một sự may mắn lớn lao rồi.
Trước đây họ còn sắp xếp giới thiệu bạn trai cho bà, nhưng Liễu Khê không có lòng dạ, trong lòng bài xích rất mạnh, lần nào cũng chỉ ăn một hai bữa cơm rồi chấm dứt mà chẳng có lí do.
Lâu dần, nhà họ Liễu cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Lần này về nước, thực ra bà theo ông bà cụ Liễu về nước thăm người thân, tìm một khởi đầu khác cho cuộc sống mới.
Những ngày tháng êm đềm cũng trôi qua từ khi nào chẳng hay.
Chỉ có một ngày nổi bật duy nhất là bị một người đàn ông xa lạ túm chặt tay, sống chết không chịu buông ra.
Dưới một số phản ứng kích thích mạnh và sự kháng cự không muốn tiếp xúc với người xa lạ, bà hiếm khi tiếp xúc da thịt với người khác.
Trước đó Quý Minh Châu là một ngoại lệ, có lẽ là do cô gái xinh đẹp, người thơm phức nên trong lòng Liễu Khê rất thích cô bé.
Mà ngày hôm đó, khi bị người đàn ông kéo lại, ấy vậy mà bà không lập tức hất tay ra theo phản xạ.
Nhưng gác cảnh tượng không thể tin nổi kia lại, ngày hôm đó bà tốt bụng che ô cho người đàn ông kia, kết quả dẫn tới việc ông ta càng trở nên kích động mà tra hỏi bà.
“Mấy năm nay em đã đi đâu?”
“Em sống có tốt không?”
“Nhan Nhan, anh rất nhớ em.”
Bà liên tục nhấn mạnh rằng mình không quen biết ông ta cũng không phải là Nhan Nhan. Nhưng đối phương vẫn sống chết không chịu bỏ đi, khăng khăng nói là tại ông ta không tốt nên đã đánh mất bà.
Khung cảnh ngày hôm đó dù đường đột và hoang mang, nhưng khi nghĩ lại, lại khiến trái tim người ta đâm ra mê loạn, thi thoảng lại quặn thắt.
Mưa dần dần đổ xuống, khiến xung quanh trở nên mông lung.
Liễu Khê mím môi, “Thưa anh, anh thật sự nhầm người rồi, tên của tôi là Liễu Khê, nếu không tin, anh có thể xem chứng minh thư của tôi.”
“Còn nữa, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Đối phương liếc thoáng qua một cái, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
Người đàn ông cao lớn đắm chìm trong bóng tối tĩnh mịch, hạt mưa xối ướt quần áo của ông. Ông vẫn không phát giác ra, cứ lặng lẽ nhìn bà như thế, đôi mắt đen tuyền, giọng nói rất trầm.
“Vợ ơi, em quên mất anh rồi.”
Chỉ vài chữ đơn giản, lúc đầu bà nghe không hiểu. Đợi đến khi bà về nhà, khi sắp sửa đi vào giấc ngủ, chẳng hiểu tại sao cõi lòng Liễu Khê lại cảm thấy trống vắng.
Tựa như trái tim đã nứt ra một lỗ hổng cực lớn, để mặc gió thu lùa vào bên trong.
Sau đó, bà khóc đến mức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Ông bà cụ Liễu nghe thấy thế, men theo ánh đèn ngủ chạy qua, hỏi bà bị làm sao.
“Sao thế Khê Khê, lại khó chịu rồi hả con?”
Liễu Khê nhìn hai người thân hiền hòa trước mặt, lắc đầu, “Ông bà, hai người không phải lo cho con. Muộn thế này dễ bị cảm lạnh, hai người mau về ngủ đi.”
Hai cụ đã rất lớn tuổi rồi, bố mẹ Liêu Khê vẫn còn ở Thụy Sĩ, bên cạnh chỉ còn một mình Liễu Khê.
“Không sao, nói cho ông biết, rốt cuộc con làm sao thế?”
“Con mơ thấy một người, nhưng con không nhìn rõ mặt anh ta, lúc nào anh ta cũng nói với con là, muốn con quay về.”
Hai ông bà cụ nghe thấy thế, quay sang nhìn nhau.
Sau đó ăn ý thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Trước đây Liễu Khê mắc chứng tim đập nhanh, cũng giống như bây giờ. Nhưng khi hỏi đến vấn đề cụ thể thì bà không nói rõ được lý do.
Nhà họ Liễu là Hoa kiều ở bên đằng ngoại, lần này về cũng dựa vào chút manh mối, nhân lúc quay về thăm người thân, tìm lại dấu vết năm xưa.
Liễu Khê không kể cho hai ông bà cụ chuyện mình đã gặp người đàn ông kia, “Ông bà, con không sao nữa rồi, hai người mau quay về ngủ đi. Có lẽ hai ngày nay con xem phim nhiều quá, cứ nghĩ đến mấy chuyện lung tung.”
...
Quý Thiếu Ngôn dầm mưa, lái xe lặng lẽ đi theo người phụ nữ kia. Sau đó ông đậu xe ở gần đó, cứ thế để nguyên quần áo ngủ trên xe một đêm.
Sau đó, ông mới trực tiếp quay về công ty.
Trợ lý nhìn thấy bộ dạng này của Quý Thiếu Ngôn, lập tức giật nảy mình.
Nếu bình thường sếp nhà mình cao ngạo một chút, ăn mặc có tùy tiện, thì cũng chưa từng có dáng vẻ... lôi thôi như bây giờ.
Quần áo ướt đẫm, dính chặt vào làn da trắng, nhăn nhúm.
Mãi tóc rối tung xõa trước trán.
Anh ta còn chưa kịp nhanh trí nói một câu bông đùa để hóa giải sự lúng túng đột ngột này, kết quả đã bị Quý Thiếu Ngôn kéo vào văn phòng.
“Giúp tôi điều tra nhà họ Liễu ở thành phố Ngân.”
“Nhà họ Liễu?” Mí mắt người trợ lý giật giật, “Mấy đời nhà bọn họ đều không ở nơi này nữa, đã di dân từ lâu lắm rồi. Dạo này không nghe thấy tin tức gì trên thị trường... Có điều nghe nói công việc chính của họ ở Thụy Sĩ, không qua lại với công ty trong nước nữa.”
“Di dân thì càng chính xác.” Giọng Quý Thiếu Ngôn ảm đạm, ông cầm chiếc bật lửa, nhìn ngọn lửa xanh, chậm rãi, lặng lẽ châm thuốc, “Trước đây nhà họ Thư dốc sức ngăn chặn những tin tức có liên quan đến nước Anh, sau khi ra sức tìm kiếm ở bên đó, cũng chẳng có gì có ích cả.”
Lấy Úc ra làm màn ngụy trang, là một điểm.
Nhà họ Thư có dụng ý khác ở Anh. Dù có che giấu như thế nào, với công nghệ thăm dò như mò kim đáy bể này, sẽ có một ngày lưu lại dấu vết.
Bây giờ xem ra, sự ngăn cản của nhà họ Thư cũng chẳng có tác dụng gì.
Cũng coi như là một chuyện... vì bây giờ xem ra, bất cứ dấu vết có liên quan đến quá khứ, thực chất đều không phải ở Anh.
Nghĩ đến đây, Quý Thiếu Ngôn nheo mắt lại, “Chuyện lần này cũng không được để nhà họ Thư biết được.”
Đối phó với kẻ địch, không nhất thiết phải đánh rắn động cỏ.
Cái mà Quý Thiếu Ngôn muốn là một chiêu đoạt mạng, một lần diệt cỏ tận gốc.
Nửa phản kháng, nửa xoa dịu sẽ đánh mất cơ hội... trực tiếp đầy bọn chúng vào địa ngục.
“Vâng thưa sếp, vậy em đi đây, bây giờ sếp...”
“Đương nhiên tôi cũng phải đích thân ra tay.” Quý Thiếu Ngôn bình thản ngắt lời trợ lý, sau đó chậm rãi phân phó: “Bảo cửa hàng bên đại lộ Lệ Xá mang mẫu quần áo mới nhất trong quý này qua đây, bây giờ tôi đi tắm một cái.”
“...”
Nhìn theo bóng lưng của sếp mình bước về phía phòng nghỉ, trợ lý mấp máy môi, cố gắng kìm chế mối nghi hoặc trong lồng ngực.
Sau khi ăn mặc chải chuốt xong, sếp muốn đi làm gì nhỉ?
...
Cuộc sống của Liễu Khê vẫn trôi qua bình thường.
Nhưng có lẽ là vì đầu óc khiếm khuyết nên bà cứ cảm thấy có người đi theo mình, mấy ngày liên tiếp.
Ban đầu, thỉnh thoảng bà còn dừng lại, quay lại nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy điều gì đáng nghi. Lâu dần, bà cũng đã quen với chuyện này.
Ngày hôm nay, bà ra khỏi đại lộ Lệ Xá, vâng lời ông bà cụ đến nhà họ hàng bên chi khác ăn cơm.
Người đến đón bà là anh họ của bà.
Trước đây cả nhà anh họ sang Thụy Sĩ nghỉ dưỡng, đã ở nhà họ Liễu.
Quan hệ của hai người khá là tốt. Bao nhiêu năm qua, anh họ thành gia lập nghiệp, cuộc sống khá mỹ mãn êm đềm.
“Khê Khê, em thật sự định sống như này mãi sao?” Từ khi biết mình bỗng dưng có thêm một cô em gái như này, người anh họ này rất quan tâm bà. Hơn nữa anh em họ hàng ở bên này đều là những thành phần tri thức đầy khí chất học thuật, cho nên chưa từng nói năng tùy tiện trước mặt bà, rất che chở Liễu Khê, “Có muốn anh giới thiệu cho một anh chàng điển trai không?”
“Không cần đâu, chẳng phải sống như này rất ổn sao?” Bà mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh muốn nói là, khi em già đi không có ai chăm sóc, thế thì cô đơn lắm, tìm một người bầu bạn không tốt sao?”
“Em cũng không muốn làm người ta dở dang nữa.” Liễu Khê nhìn ra ngoài cửa xe, “Cách sống của mỗi người khác nhau, cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi, cũng nhanh ấy mà, anh không cần quan tâm chuyện gì đâu.”
“Cũng giống cảm giác mà thành phố này mang lại cho em.” Liễu Khê chưa từng đến thành phố Ngân bao giờ, nhưng bà lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, “Chỉ cần còn cảm giác, cũng không thấy cô đơn nữa.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trên màn hình cỡ lớn trong khu trung tâm thành phố, đang trình chiếu một tin tức thị phi mới nhất.
Liễu Khê nhìn qua đó, thế mà lại là người quen.
“Trông phong độ nhỉ, cùng tuổi với nhau mà sao bao nhiêu năm như vậy, cảm thấy anh ta chẳng có gì thay đổi nhỉ?” Ông anh họ cảm thán một hồi, “Chỉ là hơi đào hoa một chút, anh biết đến anh ta cũng toàn là từ những tin tức giải trí mà ra đó.”
“Anh ta là ai?”
“Nhân vật có thế lực ngang bằng với ba nhà Giang, Tống, Thiên ở thành phố Ngân, Quý Thiếu Ngôn của nhà họ Quý.” Ông anh họ nhìn một cái, “Anh không hiểu về anh ta lắm, chỉ nghe nói có cô con gái rất xinh, tên Quý Minh Châu hay sao ấy?”
“... Quý Minh Châu?” Trong lúc hoảng hốt, cuối cùng Liễu Khê cũng biết được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu. Quý Minh Châu giống ông, hóa ra là bố con.
“Đúng, nghe nói chiều con lắm.” Đèn xanh sáng lên, ông anh họ chậm rãi lái xe, “Nói như vậy, vẻ ngoài của cô rất xứng với anh ta. Vợ anh ta mất từ rất sớm, bao nhiêu năm nay anh ta cũng không đi bước nữa.”
Liễu Khê yên lặng lắng nghe, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Đột nhiên bà nhớ tới cái tên “Nhan Nhan” mà người đàn ông kia luôn miệng gọi, xem ra là nhận nhầm người, cảm thấy bà giống người đó.
Ông anh họ phát hiện ra sự im lặng đột ngột của Liễu Khê, bèn chuyển chủ đề khác, “Cháu của em kêu gào muốn gặp em. Bây giờ emđến thì nó vui lên tận trời mất.”
Liễu Khê cũng vừa thoát ra khỏi dòng suy tư, “Thật sao, em muốn xem xem nó vui đến mức nào.”
...
Ăn cơm xong về nhà, lúc đi trên con đường rợp bóng cây, Liễu Khê lại cảm nhận được sự khác thường.
Ở một nơi cách cửa nhà không xa, có một chiếc Bentley đang đỗ ở đó.
Một người đàn ông nhàn nhã tựa vào thân xe, ông hơi cúi đầu, trong tay kẹp điếu thuốc.
Trong bóng tối, chấm đỏ chập chờn lóe sáng.
Bước chân của Liễu Khê hơi chững lại, sau đó bà bước đi nhanh hơn. Để có thể cách người đàn ông xa nhất có thể, bà đi đường vòng một đoạn xa.
Nhưng, khi bà cất bước nhanh hơn định đi vòng qua thì cổ tay bà bị túm lại, rồi bị một luồng lực mạnh mẽ kéo trở lại như lần trước đó.
Người đàn ông giữ tay bà, ấn bà lên thân xe rồi kề đôi chân dài vào người bà.
Quý Thiếu Ngôn hơi nheo mắt lại.
“Vừa rồi người đàn ông đưa em về là ai?”
Liễu Khê chưa từng gặp một người đàn ông nào... như thế này!
Trước giờ bà cũng không có quá nhiều cảm xúc, cứ trầm tĩnh khoan thai như thế. Lúc này nghe thấy ông nói vậy, trong lòng bà bỗng dưng nổi lên một cơn bực bội, “Lần trước tôi cảm thấy tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, anh thật sự muốn đeo bám mãi không chịu từ bỏ sao?”
“Lại muốn báo cảnh sát hả?” Quý Thiếu Ngôn từ từ nở nụ cười, “Em đi báo thử xem.”
“Tôi tin tưởng chính nghĩa, cho nên dù anh có lợi hại thế nào thì cũng không lấp li ếm được đâu.”
“Em nói nghe coi, anh lợi hại chỗ nào?”
“...”
Liễu Khê mím môi.
Quý Thiếu Ngôn nhìn gương mặt đẹp dịu dàng và vóc dáng y hệt trước đây của bà, ánh mắt chững lại.
Thực ra trước đây ông trêu bà như này, bà đều sẽ thẹn thùng, là kiểu vẻ mặt thì hờ hững nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ngượng ngùng và đôi má ửng hồng.
Bây giờ gặp được người thật, ông vẫn hoảng hốt tựa như đang trong cơn mơ.
Nhưng điều này luôn tốt hơn là mơ, liên tiếp mấy ngày nay đêm nào Quý Thiếu Ngôn cũng chẳng thể ngủ yên.
Quý Thiếu Ngôn hơi buông bà ra, dập tắt điếu thuốc, “Tạm thời không chạm vào em, anh chỉ hỏi người đàn ông vừa đưa em về là ai?”
“Chắc tôi không cần thiết phải nói cho anh biết đâu nhỉ.” Liễu Khê chỉnh lại áo quần, “Sự xuất hiện của anh đã gây ra sự bất tiện cực lớn cho cuộc sống của tôi, mong anh hiểu cho.”
Từ lúc buông tay ra, Quý Thiếu Ngôn đã tựa người sang bên cạnh, không biết nghĩ đến chuyện gì, ông khẽ cười giễu một tiếng, như đang nói cho mình nghe: “Nhan Nhan, em hận anh như vậy sao, không nhớ ra anh một chút nào sao?”
Nếu bà còn giữ lại một nửa ký ức, thì bà đã tìm được đường về nhà từ sớm rồi.
“Tôi muốn nói lâu lắm rồi, người luôn đi theo tôi trước đó cũng là anh nhỉ?” Liễu Khê cất giọng chậm rãi, sau đó bà lại dịu giọng xuống, “Tôi cũng nghe nói một số chuyện, nhưng tôi không phải Nhan Nhan của anh, tôi là Liễu Khê.”
“Em hỏi thăm về anh à?” Đôi mắt đào hoa của Quý Thiếu Ngôn sáng lên.
“Vô tình biết được một số chuyện, con gái anh là học sinh lớp Yoga của tôi.”
Quý Thiếu Ngôn không nói gì nữa. Từ khi điều tra được, dù là một người như ông cũng không thể không tin bánh xe luân hồi của số phận.
Mọi khổ đau hoạn nạn qua đi, tất cả chỉ còn lại hạnh phúc.
Nhưng đồng thời, Quý Thiếu Ngôn cũng biết được một số tình hình sức khỏe của bà.
Mọi thứ vẫn đang tiến hành tuần tự.
Có thể tìm thấy bà, nhìn thấy bà vẫn còn sống đã là sự may mắn lớn nhất rồi.
May sao bà đã gặp được một gia đình như nhà họ Liễu.
“Nhan Nhan, đừng tránh anh, sau này anh vẫn sẽ còn tới gặp em.” Nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ đi của bà, Quý Thiếu Ngôn chậm rãi lên tiếng.
...
Lời này của Quý Thiếu Ngôn, không chỉ là lời nói suông.
Chẳng bao lâu sau, ở tất cả không gian công cộng mà Liễu Khê có mặt, đều sẽ có bóng dáng của Quý Thiếu Ngôn.
Còn thở là còn theo.
Hơn nữa... vẫn cho rằng bà là Nhan Nhan của ông như trước đây.
Vì tính cách thôi thúc nên Liễu Khê không thể làm ra hành động quá tuyệt tình với người ta.
Quan trọng là Quý Thiếu Ngôn vừa cứng rắn vừa bá đạo. Trong khi lòng dạ Liễu Khê đang rối bời, đúng lúc nhà họ Liễu lên đường quay về Thụy Sĩ, bà cũng theo họ về luôn.
Ôm ấp ý định sau này sẽ còn quay lại thành phố Ngân, dự định trước mắt của Liễu Khê là, trốn Quý Thiếu Ngôn.
Thực sự hành động cuống quýt này hoàn toàn không phải là phong cách của bà.
Kể ra cũng khéo, bất luận con người có mất đi ký ức trước đây hay không, nhưng một số bản chất đã khắc vào trong xương tủy thì chưa từng thay đổi.
Bà biết giằng co trực diện, bà sẽ không phải đối thủ của Quý Thiếu Ngôn, vì thế bà dứt khoát trốn tránh ông.
Điều khiến người ta mờ mịt nhất là, bà không bài xích ông.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như này khiến tâm tư của Liễu Khê mọc lên vùng cỏ dại, loáng thoáng chọc vào người.
Chuyến đi lần này, cả nhà anh họ cũng đồng hành, định đến thăm ông bà Liễu.
Ăn cơm tối xong, Liễu Khê thấp thỏm không yên. Sau khi tạm biệt nhà anh họ ở trong sân, bà đi dạo xung quanh biệt thự.
Những hình ảnh hiện lên trong đầu không chỉ có bóng dáng của người đàn ông kia.
Trên người ông thoang thoảng mùi hương trong lành của muối biển, khiến bà không hề chán ghét, thậm chí còn... yêu thích.
Sau khi gặp phản ứng kích ứng, bà đều có thái độ kháng cự trong phương diện tình cảm.
Trước đây, bà cảm thấy một mình cũng không có gì không tốt cả.
Gạt bỏ những tâm tư rối loạn kia đi, Liễu Khê chậm rãi thở phào một hơi.
Bây giờ đối với bà, vẫn là ở một mình tốt hơn.
Quan niệm lâu đời không thể thay đổi trong phút chốc được.
Nghĩ như vậy, bà đứng ở sân sau của biệt thự, lặng lẽ ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Ánh trăng màu ngà tinh khôi, tựa như trái tim của bà.
Sau khi đã ngắm đủ, làn váy dài của Liễu Khê lay động, sau đó bà chậm rãi xoay người lại, đột nhiên va ngay vào bức tường thịt.
“A...” Bà khẽ kêu lên một tiếng, bị người ta ôm vào lòng một cách tự nhiên.
“Đừng sợ, là anh.”
Chất giọng trầm thấp quen thuộc, âm cuối hơi phiêu lên.
Là Quý Thiếu Ngôn.
“Sao anh lại ở đây?”
“Vì sao anh không thể ở đây?” Quý Thiếu Ngôn ôm chặt lấy bà, “Nhan Nhan, hôm nay em đẹp lắm.”
Bà mặc bộ váy trắng tinh, tôn lên bắp chân nhỏ nhắn như gốm sứ, vừa thon vừa thẳng.
Liễu Khê thoắt cái cảm thấy ngượng ngùng, bị người đàn ông ôm thế này, người bà cũng nhanh chóng mềm mại.
Bà giãy giụa không được, trong lúc hoảng hốt, bà cảm thấy hình như mình đã được ông ôm vào trong lòng như lúc này rất nhiều lần.
“Người vừa gọi em và người đưa em về, là cùng một người à?”
“Anh họ tôi.” Liễu Khê vô thức buột miệng nói ra.
Trong nháy mắt, khi bà còn đang thất thần, Quý Thiếu Ngôn đã cảm nhận được bà không kháng cự ông nữa, rồi lại có được đáp án khiến ông hài lòng, ông liền miết cằm hôn lên môi bà.
Đầu lưỡi nóng rẫy len lỏi, truyền tải hơi thở mạnh mẽ, cánh tay có lực siết chặt lấy vòng eo thon thả của bà.
Liễu Khê không thể nhúc nhích một chút nào.
Không biết qua bao lâu, nhìn vào đôi mắt ướt át gần như sắp nhỏ nước của Liễu Khê, Quý Thiếu Ngôn tỳ trán vào trán bà, chậm rãi cọ sát, ánh mắt sáng láng, “Vợ ơi, em vẫn nhớ anh.”
“Anh chờ em quá lâu rồi, Nhan Nhan.” Quý Thiếu Ngôn gần như đang lẩm bẩm.
Được người ta ôm hôn thế này, đã mở ra vùng đất mà Liễu Khê chưa từng đặt chân vào bao nhiêu năm qua.
Liên tục gây nhiễu loạn ở điểm giới hạn của bà một cách bạo dạn.
Liễu Khê dùng hết sức lực đẩy ông ra, Quý Thiếu Ngôn lùi về phía sau hai bước. Ngay sau đó, bà giơ tay lên tát vào má ông.
Không đau không ngứa, rất nhẹ.
Bà không thể làm ra chuyện quá giới hạn với mình, dù là thế này.
Liễu Khê bước đi thật nhanh, bóng dáng bà nhanh chóng biết mất ở khúc ngoặt ở sân sau.
Quý Thiếu Ngôn không đuổi theo nữa.
Một tay ông đặt lên má, nhẹ nhàng vuốt v e bên mặt bị đánh của mình.
Bất động hồi lâu.
Sau đó, Quý Thiếu Ngôn từ từ nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương