Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 106: Ngoại truyện 10: Quý Thiếu Ngôn x Thích Nhan
Liễu Khê trở vào trong biệt thự với đôi má đỏ bừng.
Bà Liễu vừa mới làm xong bánh scone nho để đãi khách, từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Khê, bà Liễu không khỏi nghi hoặc.
“Liễu Khê, bên ngoài lạnh lắm à?”
“Bình thường ạ.”
“Chắc là lạnh lắm đây, mặt của con cũng đỏ đến mức này rồi. Cũng có phải người có sức khỏe tốt đâu, tối đến vẫn nên chú ý một chút, nếu ra ngoài thì mặc thêm áo vào.” Bà Liễu là giáo sư, hay thao thao bất tuyệt ở trường, về nhà cũng không khỏi càm ràm một phen.
“Vâng.” Liễu Khê nhìn bóng dáng bận rộn của bà Liễu, không biết nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt của bà hơi chững lại.
“Mẹ.” Trong phòng khách rất ồn ào, giọng Liễu Khê rất khẽ nhưng bà Liễu vẫn nghe được.
Bà Liễu đặt mâm lên bàn, nghe thấy thế bà ấy khoan thai xoay người lại, chậm rãi hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt Liễu Khê rơi vào mái tóc của bà Liễu, trong mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc. Ông Liễu ngồi đọc báo cạnh đó, thỉnh thoảng lại nhấp chút nước chè mang đến từ Trung Quốc.
Chẳng biết từ lúc nào, người cha trầm tĩnh cởi mở và người mẹ nhỏ nhắn hiền hòa trong ký ức đều đã già đi rồi.
Liễu Khê dằn mối nghi hoặc trong lòng xuống, không muốn nói ra, “Không có gì.”
Người đàn ông kia, quá nguy hiểm.
Khiến người ta mông lung nhưng không thể tránh thoát.
Vẫn nên cách xa ông ta một chút thì hơn.
...
Nhưng rõ ràng Liễu Khê đã đánh giá thấp da mặt của Quý Thiếu Ngôn, ông đi quanh quẩn trong trấn liên tiếp mấy ngày.
Trong lúc làm trò cười, thỉnh thoảng ông lại bắt được cơ hội chòng ghẹo bà mấy câu.
Giống như ông định sống ở đây mãi mãi vậy.
Liễu Khê cũng từng lên mạng tìm kiếm về ông, bỏ qua những tin đồn đập thẳng vào mắt kia, Quý Thiếu Ngôn thực sự rất giỏi giang.
Lúc còn trẻ tiếp quản Quý Thị, một mình nuôi con gái thành người.
Con gái...
Con gái của ông là Quý Minh Châu.
Nghĩ đến cô bé kia, chẳng hiểu sao trái tim Liễu Khê lại trở nên mềm mại.
Xem trạng thái trong vòng bạn bè, dạo này Quý Minh Châu cũng đã sang Thụy Sĩ, còn có ý thăm dò động thái và tâm trạng của bà.
Cũng không biết cô bé có biết “động thái dạo này” của bố mình không đây.
Có thể dễ dàng nhận thấy, Quý Minh Châu không hề bài xích bà, mà trái lại, có thể còn rất thích bà là đằng khác.
Nghĩ đến đây, Liễu Khê chẳng hiểu sao lại hơi rầu rĩ.
Chẳng qua bà cũng chỉ đến thành phố Ngân một chuyến, mà sao cuộc sống lại xảy ra biến hóa lớn như thế này, thậm chí có thể nói là thay đổi hoàn toàn.
Ngập ngừng giây lát, ánh mắt của bà lướt đến những dòng tin đồn kia.
Rồi bỗng nhiên bà liên tưởng đến những hành động của Quý Thiếu Ngôn dạo gần đây...
Rốt cuộc ông ấy có thái độ gì với bà?
Vô vàn cảm xúc vọt lên trong tim, Liễu Khê chỉ cảm thấy trong tim mình như có một sợi dây thừng ẩn khuất.
Có người đang đứng ở phía đối diện, chốc chốc lại giật dây.
Tựa như một giây sau là có thể kéo sang tận điểm cuối cùng.
...
Quý Thiếu Ngôn vốn là người có tính tình cao ngạo ngông nghênh, dáng vẻ biếng nhác mà ông thể hiện trước đây thực chất không cần phải nói nhiều thêm.
Nhưng ông đã đánh giá thấp Liễu Khê.
Hồi còn trẻ, Thích Nhan ngây ngô nhưng dịu dàng, bà luôn có thái độ ngoan ngoãn và nghe theo sự đòi hỏi vô độ của Quý Thiếu Ngôn.
Bà hoàn toàn không biết nổi nóng là gì, nhưng điều này lại khiến hai người khá hợp nhau. Sự quan tâm săn sóc của cô gái năm đó là vì hiểu bản tính thiếu gia của ông.
Còn bây giờ, sau khi được thời gian mài giũa, con người của trái tim Liễu Khê đã trở nên cứng rắn và điềm tĩnh, thật sự đẩy ông ra xa.
Tối đó, rõ ràng Quý Thiếu Ngôn đã cảm nhận được sự chủ động, sự mất kiểm soát và bất giác chìm đắm của bà.
Nhưng sớm tối kề cận chẳng được mấy ngày, Liễu Khê lại trở về dáng vẻ cự tuyệt như thuở ban đầu.
Trong lúc Quý Thiếu Ngôn không thể nhẫn nại thêm được nữa, một tập hồ sơ nóng hổi đã được ra lò, đây là chuyện cực kỳ quan trọng mà ông đã sai trợ lý đi làm trước đây.
Nếu cứ mãi dùng cách “nước ấm luộc ếch” thế này, Liễu Khê vĩnh viễn sẽ không mở lòng được.
Dù bà có hoài nghi nhưng chắc chắn bà sẽ không từ chối mối quan hệ máu mủ.
Đây là một ổ khóa không thể mở.
Ông muốn bà tận mắt nhìn thấy, tự chấp nhận ông.
Tự đón nhận nỗi nhớ nhung trút xuống như mưa của ông bao năm qua.
Vào lúc chạng vạng, trời vẫn chưa tối lắm.
Quý Thiếu Ngôn tựa lưng vào hàng rào thấp màu trắng bên ngoài biệt thự nhà họ Liễu, cứ thế tựa vào đó một cách nhàn nhã.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, ông luôn nhìn chăm chú vào căn phòng của Liễu Khê ở trong căn biệt thự.
Ánh đèn nhỏ bé kia, tựa như đang tỏa ra hơi ấm của kiếp sau.
Quý Thiếu Ngôn cứ đứng nhìn trân trân vào nơi đó, thỉnh thoảng, trên cửa sổ còn hiện lên dáng người thướt tha của Liễu Khê.
Căn phòng tắm có bức tường họa tranh cổ mà ông làm cho Thích Nhan vào năm ấy, thực ra chưa được dùng mấy lần. Đôi chân dài của bà bị ông gập lại, trong làn nước dập dờn lăn tăn, làn da trắng muốt được bức tường mang hơi hướng cổ kính tôn lên tựa như món gốm sứ mềm mại. Quý Thiếu Ngôn chẳng kéo dài được nửa tiếng, cuối cùng vẫn phải chật vật buông giáp đầu hàng. Vì thế, lúc còn chưa đến giai đoạn nước rút, ông sẽ không mang bà đến nơi đó.
Chẳng ai hay biết, chủ tịch của Quý Thị lại ưa thể diện trước mặt Thích Nhan như vậy.
Sau năm ấy, không còn ai được vào đó, Quý Thiếu Ngôn không cho người khác nhắc đến cũng không cho người khác động vào.
Bất luận thế nào, cuối cùng bà cũng phải quay về bên cạnh ông, cho dù không thể tìm lại ký ức được nữa.
Nếu sau này về nước...
Dù thế nào, ông cũng đã sớm dặn dò thím Lý dọn dẹp phòng tắm kia và phòng ngủ chính của hai người.
Đôi mắt dài của Quý Thiếu Ngôn hơi nheo lại, sau khi hít sâu một hơi, ông thong thả đi vào sân vườn nhà họ Liễu.
...
Việc nghe ngóng trước kia chỉ là bước đầu trong việc thăm dò, lần trò chuyện chính thức với người nhà họ Liễu thực ra là vào mấy ngày trước.
Quý Thiếu Ngôn nói rõ mục đích đến đây của mình rồi đưa ra một loạt giấy tờ báo cáo, hình ảnh của Thích Nhan và nhà họ Thích được liệt kê thành tập hồ sơ, đến trước mặt ông bà Liễu.
Để rồi sau đó nhận lại là sự trầm mặc dài dằng dặc của hai người họ.
“Sức khỏe của cha mẹ Nhan Nhan không tốt lắm, sau khi cho rằng cô ấy đã mất trong vụ tai nạn máy bay, chẳng bao lâu sau họ lần lượt ra đi.” Quý Thiếu Ngôn ngừng lại rồi nói: “Nhan Nhan và cháu còn có một cô con gái, mấy ngày nay con bé cũng ở Thụy Sĩ để chuẩn bị kết hôn.”
Đôi mắt bà Liễu rướm lệ, nhìn những hình ảnh Quý Thiếu Ngôn đưa đến. Là ảnh cưới của hai người, có lẽ được chụp trong hôn lễ, bức ảnh đã hơi ố vàng.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái trong ảnh giống y hệt Liễu Khê.
“Thực ra chúng tôi cũng không cố tình không nói cho con bé biết.” Giọng bà Liễu trở nên ôn hòa: “Tôi và ông xã sống theo kiểu Dink* nên không có ý định sinh con. Sự xuất hiện của Khê Khê là một chuyện ngoài ý muốn. Cứu con bé khỏi vụ tai nạn xe là chuyện mà tôi chưa từng hối hận bao giờ. Não bộ của con bé tổn thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh dậy chẳng còn nhận ra ai. Kể từ đó về sau điều dưỡng ba năm ngắt quãng, con bé vẫn không thể nhớ lại được. Chúng tôi đã nghĩ cứ coi con bé như con gái ruột của mình.”
*Dink (Dual Income, No Kids) Thu nhập kép, không có con là một cụm từ tiếng lóng cho một hộ gia đình trong đó có hai thu nhập và không có con. (Google)
Trong lòng ông Liễu cũng tràn ngập cảm giác bừng tỉnh, nhìn thấy dáng vẻ của bà Liễu, ông ấy bèn hỏi: “Sao lại khóc đến mức này?”
“Ông hiểu cái gì, đây là tôi đang vui cho con gái.” Bà Liễu đáp lại rồi nhìn về phía Quý Thiếu Ngôn, “Thực ra ban đầu chúng tôi cũng muốn sống cả đời như thế này mãi, nhưng mấy năm gần đây con bé thường xuyên gặp ác mộng, hay bị chứng tim đập nhanh. Ông nội con bé tuổi tác đã cao, cũng muốn nhân lúc về thăm người thân thì nhân tiện tìm kiếm manh mối, xem năm đó có thông báo tìm người hay không.”
“Chúng tôi cũng không phải thần thánh, đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ năm ấy, thật sự giống như đang mò kim đáy biển.” Bà Liễu khóc mãi khóc mãi rồi lại bật cười, “Kể ra cũng khéo, không ngờ anh lại là người thành phố Ngân.”
Quý Thiếu Ngôn không mỉm cười trêu đùa như bình thường, ông chỉ tỏ ra trầm ngâm, “Thường xuyên gặp ác mộng ư?”
“Ừm, nghe ông nội con bé nói, hay mơ thấy một người, vẫy tay nói với con bé là muốn con bé quay về.”
Bà Liễu nói xong lại nói thêm một câu: “Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết, sau khi xảy ra tai nạn xe vào năm ấy, trong tay con bé giữ rịt lấy một chiếc vòng tay, dù thế nào cũng không chịu buông ra.”
“Sau đó phản ứng k ích thích quá nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị chúng tôi không nên cho con bé nhìn thấy đồ đạc trước đây nữa.” Dứt lời, không biết bà Liễu lấy ở đâu ra một chiếc hộp tinh xảo, “Bây giờ, vật về với chủ.”
Quý Thiếu Ngôn chậm chạp nhận lấy chiếc hộp, rồi mở ra.
Chiếc vòng phỉ thúy màu xanh lục trong vắt, sáng bóng.
Đó là vòng tay gia truyền mà ông tặng bà, muốn bà phải đeo nó mãi mãi.
Đó là một buổi tối khi họ vừa ân ái xong, ông vuốt v e Thích Nhan nằm trong lòng ông, cắn vào mũi bà một cái đầy xấu xa. Nhân lúc bà lơ đãng, ông đã đeo chiếc vòng vào tay bà.
“Đồ gia truyền, vĩnh viễn không được tháo ra, biết chưa?”
“Vâng.”
Quý Thiếu Ngôn nở nụ cười biếng nhác, “Nếu em mà tháo ra, anh sẽ không dễ đuổi đi như hôm nay đâu.”
Khi đó Thích Nhan đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn mượn ánh trăng sáng, nâng cánh tay lên, ngắm nghía cẩn thận một hồi.
Những dòng hồi ức tựa như sóng biển, cuồn cuộn kéo đến ngập trời.
Trái tim trong lồng ngược Quý Thiếu Ngôn tựa như bị rơi từ trên cao xuống, bất thình lình vỡ tan thành nhiều mảnh.
Thẳng thừng cửa vào trái tim người ta.
Là ông, đều là ông.
Quý Thiếu Ngôn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi đưa hai tay đỡ trán, “Bao nhiêu năm qua cháu đều tìm cô ấy.”
“Khê Khê có một người như anh thì cũng mãn nguyện rồi. Thực ra bao nhiêu năm qua, con bé đã sớm trở thành một bộ phận trên người chúng tôi rồi. Nhưng chúng tôi cũng biết, chung quy con bé cũng có nơi mình thuộc về.” Bà Liễu nói. “Trong tiềm thức tôi cũng biết, trở về nơi nằm sâu trong thâm tâm của con bé, mới là điều mà con bé tìm kiếm ở phần đời còn lại.”
Bà Liễu hiếm khi gặp được một người thâm tình như thế này, quanh quẩn bao nhiêu năm vẫn không chịu từ bỏ.
Bà ấy bằng lòng buông tay, để Liễu Khê tự tay vén mở chân tướng năm ấy, giải mã những câu đố nan giải bị mắc kẹt trong nội tâm.
Vì sao tim lại đập nhanh, chính là vì trong lòng vẫn chưa muốn buông bỏ.
Chính là một gông cùm vô hình khóa chặt trái tim, không cho bà bước ra cũng không cho ai bước vào.
Nhưng vẫn phải giao quyền quyết định cho Liễu Khê... đây là quyết định mà hai vợ chồng họ Liễu nhất trí với nhau.
“Khê Khê có quyền được biết, nhưng con bé có lựa chọn anh hay không, chúng tôi tôn trọng quyết định của chính con bé.”
Lúc này, Quý Thiếu Ngôn mới giấu đi hết những cảm xúc mà ông thể hiện ra ban nãy.
Ông gật đầu, không nói gì thêm nữa, “Cảm ơn hai bác đã chăm sóc Nhan Nhan bao năm qua.”
Ông Liễu nhấp ngụm nước chè, nghe cuộc đối thoại của hai người, ông vui vẻ nói: “Một người cứ gọi Khê Khê mãi, một người cứ gọi Nhan Nhan mãi, tôi nghe mà căng cả đầu đây này.”
“Thế thì ông cứ ở đó mà căng!” Bà Liễu đứng dậy, đập vào vai ông Liễu một cái cho bõ ghét, đi ra ngoài với vành mắt đỏ hoe, “Chỉ có ông nhiều lời thôi!”
Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, Quý Thiếu Ngôn nhếch môi mỉm cười.
Thực ra tính cách hiện tại của Nhan Nhan giống bà Liễu mấy phần.
Sớm chiều ở bên nhau, chắc chắn vẫn âm thầm bị ảnh hưởng.
Chẳng hạn như tính khí nóng nảy và cách trốn tránh ông chẳng hạn.
Chậc.
...
Ra khỏi phòng khách, Quý Thiếu Ngôn cầm tài liệu, chậm rãi đi lên trên lầu.
Còn chưa lên tới cửa phòng thì đã bắt gặp Thích Nhan đi ra uống nước.
Bà mặc áo ngủ, đứng ngoài phòng khách nhỏ ở khu cầu thang, động tác khoan thai.
Dường như bà không ngờ tới việc Quý Thiếu Ngôn cũng xuất hiện ở đây, Thích Nhan vừa mới ngẩng đầu lên một nửa chợt khựng lại.
“Nhìn đến ngẩn ngơ rồi à?” Quý Thiếu Ngôn lên tiếng trước tiên, “Anh được đồng ý lên đây rồi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”
Thích Nhan vẫn không tin, chẳng lẽ sức cuốn hút của người đàn ông này lớn tới nỗi mua chuộc cả bố mẹ của bà rồi sao? Bà vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Đúng lúc này, giọng nói của bà Liễu vang lên, “Khê Khê, cậu Quý tìm con có việc, hai người cứ từ từ mà nói nhé.”
Mặc dù vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Liễu Khê vẫn có khả năng phán đoán của mình.
Bà bắt đầu bình tĩnh lại, những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay càng lúc càng hiện lên nhiều trong nội tâm của bà.
Quý Thiếu Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nữa sẽ tới lễ cưới của Minh Châu, con bé mong em có thể đến dự.”
“Lễ cưới của Minh Châu?” Nói đến lễ cưới của Quý Minh Châu, Liễu Khê hơi dao động.
Vì thế Quý Thiếu Ngôn đến đây chỉ vì lễ cưới của Quý Minh Châu thôi sao?
“Ừm.” Quý Thiếu Ngôn không nói quá nhiều, ông đưa tài liệu trong tay cho Liễu Khê, “Nhan Nhan, anh đợi em lâu lắm rồi, vì thế bây giờ, anh giao quyền lựa chọn cho em.”
Liễu Khê sửng sốt, nhận lấy tập tài liệu kia.
Quý Thiếu Ngôn nhân lúc này ghé lại gần, duỗi tay vây bà lại, ấn vào bức tường ở phía sau.
Ông chống hai tay sang hai bên người bà, hơi thở kề cận, “Thích Nhan, anh đã nói từ lâu rồi, một ngày em làm vợ của anh thì cả đời đều là vợ của anh.”
Sau đó, Quý Thiếu Ngôn cắn vào môi bà một cái, “Lễ cưới của con gái chúng ta, nói thế nào em cũng phải tham dự.”
...
Quý Thiếu Ngôn nhanh chóng đi khỏi đó.
Liễu Khê sờ vào môi mình, ngón trỏ khẽ mân mê.
Sau câu nói kia của Quý Thiếu Ngôn, Liễu Khê bèn gạt chuyện bị cắn môi bất ngờ qua một bên.
Trước nay bà chưa từng biết, tay mình lại có thể run rẩy đến mức độ như ngày hôm nay.
Quý Thiếu Ngôn nói... “Con gái của chúng ta”.
Con gái của chúng ta.
Con gái của bà và ông.
Bà xé túi hồ sơ ra, bên trong là một bản giám định huyết thống.
Trên đó có hai cái tên ở hai cột, một người là Quý Minh Châu, một người là Thích Nhan/Liễu Khê.
Đến lúc này, sau cơn run rẩy bà cũng lấy lại bình tĩnh.
Thực ra không cần phải xem tiếp nữa, cảm giác quen thuộc tràn ngập khắp chốn, từ trong tiềm thức nhìn thấy ông, bà không thể từ chối, và cách bà hết lòng đón nhận sự quan tâm và cảm giác ấm áp mà ông dành cho bà.
Tất thảy mọi thứ đều đang ám chỉ rằng, bà chính là Thích Nhan.
Liễu Khê đặt tài liệu xuống rồi ngồi phịch xuống mép giường.
Bà có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà có con gái của mình, tên thật của bà là Thích Nhan, bà đã xa gia đình của mình rất rất nhiều năm. Người vợ đã mất của Quý Thiếu Ngôn trước kia, là bà.
Nhưng khi Liễu Khê cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu mình thì phát hiện ra, bà vẫn không thể nhớ lại những hồi ức cụ thể gì.
Những sự việc hỗn loạn nan giải chồng chất lên nhau, khiến người ta không biết lối nào mà lần.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Liễu Khê nhìn qua hướng đó.
Là mẹ của bà.
“Mẹ.”
“Con ơi, mẹ muốn nói chuyện với con.”
...
Cuối cùng Liễu Khê đã tham dự lễ cưới của Quý Minh Châu.
Cô gái nhỏ vừa khóc vừa cười nhìn bà, thậm chí còn cảm thấy chuyện này không có thật.
Dáng vẻ dè dặt sợ bà tức giận kia, khiến vành mắt Liễu Khê nhòe đi.
Đây chính là cô con gái của bà.
Là mối quan hệ huyết thống mà khi Quý Minh Châu khóc nức nở, bà cũng không cầm lòng được mà rơi vào cảm xúc tương tự với con bé.
Vừa thân mật vừa xa cách.
Bao năm qua, trời xui đất khiến, họ gặp lại, quen nhau, sự chuyển biến trong mối quan hệ.
Quý Minh Châu nhìn thấy bà, cô vui không thể tả nhưng cũng sẽ lo được lo mất.
Liễu Khê không thể hiểu cảm xúc trong lòng mình, bất luận là bị động hay chủ động, thì bà cũng đã vắng mặt ở vị trí kia bấy lâu nay.
Nhưng bà cũng hiểu, ai trong số họ cũng khổ sở, ai trong số họ cũng sống không dễ dàng.
Trong những năm tháng lầm lỡ ấy, chẳng có ai có thể sống cho riêng mình.
Trong nơi tăm tối khuất bóng mặt trời, gạt những ánh sáng bên trên ra, trong đó toàn là những vết thương hòa lẫn giữa máu và nước mắt.
Chẳng có ai có thể cười thản nhiên và vô lo vô nghĩ khi trải qua cuộc chia ly kéo dài mười mấy năm này.
Tình cảm sâu nặng trong lòng, cũng phải gánh vác sự trĩu nặng đang chùng xuống.
Cuộc đời ắt sẽ có hồi kết, cuộc hành trình dài đằng đẵng này, cuối cùng đã có chỗ chuyển ngoặt đúng nơi đúng chỗ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Liễu Khê ra về trước tiên.
Trong trường hợp như này, bà vẫn phải sắp xếp lại mạch tư duy của mình.
Ngày hôm đó bà Liễu và bà đã nói chuyện đến nửa đêm, cũng nói bà không vội phải trả lời ngay.
Thế giới rộng lớn này, có yêu thương gần gũi với nhau thì mọi mối liên kết sẽ không bao giờ bị cắt đứt, cuộc sống cũng sẽ không trôi qua trong sự vấn vương, bặt vô âm tín như trước.
Đêm đến, Liễu Khê lướt xem vòng bạn bè của Quý Minh Châu và Quý Thiếu Ngôn, trằn trọc khó ngủ, sau đó đặt điện thoại lên lồng ngực của mình.
Bà vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hai người họ... ấy thế mà... đều thuộc về bà sao?
...
Hai ngày trước đó Quý Thiếu Ngôn không đến chặn đường bà. Còn chưa ngưng được mấy ngày, lại thấy ông xuất hiện trở lại.
Tựa như bà không chịu thì ông sẽ không buông tay vậy.
Liễu Khê nhìn người đàn ông đang tựa vào xe, bà ngập ngừng một thoáng, rồi trực tiếp đi về phía ngược lại.
Thực ra trước đây khi bà còn cho rằng ông đã nhận nhầm người, lòng bà không thấy kỳ lạ thế này.
Bây giờ đã biết được mối quan hệ chính xác của hai người, bà càng cảm thấy mình không thể sống thui thủi một mình được nữa.
Bao nhiêu năm qua, Liễu Khê chưa từng trải qua tâm trạng thăng trầm như thế này bao giờ.
Mà bây giờ, những cảm xúc này đều là do Quý Thiếu Ngôn mang lại cho bà.
Trong cảm giác không thích ứng, thế mà bà vẫn còn lưu luyến như vậy.
Nhưng ít nhất, Liễu Khê định không qua lại với Quý Thiếu Ngôn trước khi bà có một quyết định chính xác.
Bởi vì ông sẽ luôn làm tâm trí của bà rối loạn.
Kể ra Liễu Khê cũng hơi cố chấp và khờ khạo, trốn tránh Quý Thiếu Ngôn là một chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Chẳng mấy bước ông đã bước lên trước, đôi chân dài hơi bước qua, ông đã đứng trước mặt bà.
“Còn trốn anh à?”
Liễu Khê hơi ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông.
Hai người rất ít khi nhìn vào nhau một cách nghiêm túc thế này. Ma xui quỷ khiến thế nào, Liễu Khê không đuổi người ta đi như trước kia nữa mà chỉ nói: “Anh cứ ở Thụy Sĩ mãi, không cần đến Quý Thị sao?”
“Công ty quan trọng hơn em được sao?” Quý Thiếu Ngôn cởi áo khoác của mình ra, cưỡng chế khoác lên người bà, “Trước đây gọi em là vợ, em bảo anh đùa em, bây giờ còn cho rằng anh đùa em nữa không?”
Liễu Khê im lặng giây lát, không nói năng gì.
Một buổi tối yên bình ở thị trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt bà.
Hiếm có lần bà không đẩy ông ra.
Vào lúc này, Liễu Khê bất chợt nhớ đến những lời mà anh họ nói trước đó.
Bao nhiêu năm nay, Quý Thiếu Ngôn gần như chẳng thay đổi là bao.
Chỉ duy có khí chất điềm tĩnh của một người lãnh đạo trên người ông, càng lúc càng quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Bỗng dưng bà có chút tò mò về cách hai người họ ở bên nhau trước đây,
Là... như thế nào nhỉ?
Hôm nay Liễu Khê cực kỳ ngoan ngoãn, không phải bộ dạng thất thần, mà là nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Dáng vẻ hiện tại và dáng vẻ khi bà nép trong lòng ông trước kia được lồng ghép vào nhau, khiến người ta sa vào trong quá khứ, không tài nào thoát ra nổi.
Bởi vì quá khứ quá mức đẹp đẽ, sau quá trình khổ tận cam lai, hiện thực và hồi ức thay phiên nhau hiện ra trước mắt.
Bao tình cảm nhung nhờ tích lũy bấy lâu đều bung tỏa vào giây phút này, Quý Thiếu Ngôn chẳng để ý đến chuyện gì nữa, bưng mặt bà lên, trao cho bà nụ hôn thật sâu.
Điều Liễu Khê không biết là, chưa kể đến lần ông cắn môi bà, mà chỉ tính cái lần ông hôn bà ở sân sau biệt thự, đó là lần duy nhất Quý Thiếu Ngôn được nếm “quả ngọt” sau bao nhiêu năm.
Vì thế dù là lần trước hay lần này, ông cũng không thể kiểm soát độ lực.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Quý Thiếu Ngôn liên tục gọi tên bà, “Sao em lại không nhớ ra anh chứ?”
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, ông thì thầm: “Nhưng không sao cả, nếu em không thể nhớ ra, anh vẫn mãi ở bên cạnh em, cho đến khi trong mắt em chỉ có anh.”
Ban đầu Liễu Khê còn hơi giãy giụa, đến khi nghe những lời thì thầm khẽ khàng của Quý Thiếu Ngôn, cuối cùng bà vẫn đắm chìm trong đó.
Và rồi bà loáng thoáng đáp lại ông.
Hành động này khiến Quý Thiếu Ngôn hơi mất kiểm soát, tay ông len từ vạt áo của bà thăm dò bên trong, lướt thẳng lên trên.
Dù vậy Liễu Khê vẫn không từ chối.
Lâu lắm rồi Quý Thiếu Ngôn không được nếm trải cảm giác như thế này. Cho đến khi đến nơi tuyết trắng mềm mại kia, ông cười một cách thư thái, “Bảo bối, trước giờ anh chưa từng chơi bời bậy bạ.”
Sau khi ngừng lại, Quý Thiếu Ngôn lại bổ sung thêm: “Có chơi, thì cũng chơi với vợ anh thôi.”
Liễu Khê vốn đang khẽ ngâm nga, trong đầu như đang hầm một nồi keo dán, làm thế nào cũng không chịu tan ra.
Cho đến khi bà nghe thấy chữ “chơi”.
Quý Thiếu Ngôn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến đã khiến Liễu Khê tỉnh táo trở lại.
Bà nghĩ đến những tin đồn đầy ắp ngoài kia.
Chẳng hiểu vì sao, Liễu Khê chợt cảm thấy hơi bài xích.
Sau đó bà vùng vẫy, đẩy ông ra.
“Anh Quý, xin hãy tự trọng.”
Quý Thiếu Ngôn còn muốn sán lại gần, Liễu Khê vung tay một cái, không cẩn thận quẹt xước một vết trên mặt ông.
Quý Thiếu Ngôn bị đau, hơi thả lỏng tay ra, Liễu Khê cũng thoát khỏi ông thành công.
“...”
Mấy ngày tiếp theo, ánh mắt trợ lý nhìn ông rất khác thường.
Dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.
Ở trong đại sảnh sân bay, Quý Thiếu Ngôn một mực cúi gằm mặt.
Vốn dĩ ông định ở Thụy Sĩ thật lâu, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Thư ở trong nước đã có tiến triển rất lớn, vì thế Quý Thiếu Ngôn quyết định về nước trước một chuyến.
Ngón tay thon dài gõ thật nhanh trên màn hình. Sau đó không biết bao lâu sau, Quý Thiếu Ngôn cuối cùng cũng tắt điện thoại, ngẩng đầu lên.
“Có chuyện cứ nói.” Quý Thiếu Ngôn nhìn về phía trợ lý của mình.
“Sếp Quý, mặt của sếp...” Trợ lý dừng lại đúng chỗ.
“Bị cành cây quẹt vào, được chưa?” Quý Thiếu Ngôn tỏ vẻ ghét bỏ bộ dạng nhiều lời của anh ta.
Hay lắm.
Cành cây.
Bên Thụy Sĩ đa phần là núi tuyết và bình nguyên, thị trấn mà Quý Thiếu Ngôn sống cũng sạch sẽ gọn gàng như thế, lấy đâu ra cành cây.
Cho dù có cành cây đi chăng nữa thì xác suất trùng hợp quẹt vào...
Với lại vết thương dài mảnh như thế kia, nhìn thế nào cũng thấy giống vết móng tay...
Người trợ lý kia không tiếp tục để suy nghĩ bay cao bay xa nữa.
Sếp Quý nói là cành cây thì chính là cành cây!
...
Hai ngày trước Liễu Khê đã biết tin Quý Thiếu Ngôn sắp về nước một chuyến.
Mỗi ngày ông làm việc gì ông cũng sẽ báo cáo với bà.
Còn rất chủ động là đằng khác.
Như thể ông sợ bà không biết được vậy.
Liễu Khê nằm ngửa trên giường, trằn trọc qua lại một hồi.
Hôm nay không có ông, nói thực lòng bà cảm thấy hơi không quen.
Tính cách của bà vốn dịu dàng lạnh nhạt, cho nên từ sau cái ngày bà đối xử với Quý Thiếu Ngôn như vậy, mặc dù trong lòng bà vẫn hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy vết xước do móng tay bà quẹt vào mặt ông, bà đã buông bỏ một số giới hạn.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ông vẫn có thể nhắn tin cho bà.
“Ting” một tiếng, lại có tin nhắn được gửi đến.
Liễu Khê mở ra xem, là tin nhắn của Quý Thiếu Ngôn.
[Phải nhớ anh đấy.]
Nhìn dòng tin nhắn này, Liễu Khê thở dài thườn thượt.
Kể từ giây phút bắt gặp Quý Thiếu Ngôn vào ngày mưa ấy, mối quan hệ giữa ông và bà đã hoàn toản đảo ngược.
Cho đến bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, bản thân Liễu Khê cũng cảm thấy vi diệu.
Nếu đã không ngủ được, bà dứt khoát đi lấy tấm thảm tập Yoga ra.
Bật bài hát mà Quý Minh Châu đề cử trên Weibo.
Giai điệu bằng tiếng Pháp nhẹ nhàng, kèm theo cơn gió mát mẻ bên ngoài cửa sổ.
Liễu Khê nhanh chóng bình tâm lại.
Sau một bài tập Yoga, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.
Cũng không biết vì sao, thời gian gần đây Liễu Khê chưa từng nằm mơ bao giờ. Một giấc ngủ dài, nếu thỉnh thoảng có mơ thì cũng không còn bị tim đập nhanh nữa.
Nhưng dường như nó đang muốn minh chứng cho điều gì đó.
Tối nay, cơn mơ lại kéo đến.
- -
Giang Nam.
Mưa phùn lất phất.
Trong đình viện có một hồ cá rất sâu, nước mưa rơi xuống mặt nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn, cá chép đỏ đang bơi tung tăng trong đó.
Thích Nhan che lá sen trên đầu, cầm hạt sen vừa mới hái, chạy chầm chậm về đình viện của mình.
Còn chưa chỉnh trang xong xuôi, ông Thích đã gọi cô đến gian nhà chính ở đại viện, nói là có khách đến thăm.
Nghe thấy thế, cô bình thản đi qua đó.
Khi cô đang cắm cúi phủi những hạt mưa dính trên tay áo của mình, trên bậc đá xanh vang lên tiếng bước chân thong thả chậm rãi.
Tựa như cảm nhận được điều gì đó, Thích Nhan chầm chậm ngước mắt lên.
Trong màn mưa lắc rắc rớt rơi xuống mái hiên nghiêng nghiêng, cùng bức tường trắng ngói đen.
Một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan như tranh vẽ, gương mặt toát ra vẻ phóng khoáng tự tin.
Bóng dáng cao lớn của anh ta ở trong khung cảnh những mái ngói đen và bức tường gạch xanh ở Giang Nam.
“Tôi là, Quý Thiếu Ngôn.”
- -
Liễu Khê bất chợt choàng tỉnh từ trong cơn mơ.
Bà chống tay ngồi dậy, đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt mình.
Chẳng biết từ khi nào, nước mắt bà đã rơi giàn giụa.
Bà Liễu vừa mới làm xong bánh scone nho để đãi khách, từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Khê, bà Liễu không khỏi nghi hoặc.
“Liễu Khê, bên ngoài lạnh lắm à?”
“Bình thường ạ.”
“Chắc là lạnh lắm đây, mặt của con cũng đỏ đến mức này rồi. Cũng có phải người có sức khỏe tốt đâu, tối đến vẫn nên chú ý một chút, nếu ra ngoài thì mặc thêm áo vào.” Bà Liễu là giáo sư, hay thao thao bất tuyệt ở trường, về nhà cũng không khỏi càm ràm một phen.
“Vâng.” Liễu Khê nhìn bóng dáng bận rộn của bà Liễu, không biết nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt của bà hơi chững lại.
“Mẹ.” Trong phòng khách rất ồn ào, giọng Liễu Khê rất khẽ nhưng bà Liễu vẫn nghe được.
Bà Liễu đặt mâm lên bàn, nghe thấy thế bà ấy khoan thai xoay người lại, chậm rãi hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt Liễu Khê rơi vào mái tóc của bà Liễu, trong mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc. Ông Liễu ngồi đọc báo cạnh đó, thỉnh thoảng lại nhấp chút nước chè mang đến từ Trung Quốc.
Chẳng biết từ lúc nào, người cha trầm tĩnh cởi mở và người mẹ nhỏ nhắn hiền hòa trong ký ức đều đã già đi rồi.
Liễu Khê dằn mối nghi hoặc trong lòng xuống, không muốn nói ra, “Không có gì.”
Người đàn ông kia, quá nguy hiểm.
Khiến người ta mông lung nhưng không thể tránh thoát.
Vẫn nên cách xa ông ta một chút thì hơn.
...
Nhưng rõ ràng Liễu Khê đã đánh giá thấp da mặt của Quý Thiếu Ngôn, ông đi quanh quẩn trong trấn liên tiếp mấy ngày.
Trong lúc làm trò cười, thỉnh thoảng ông lại bắt được cơ hội chòng ghẹo bà mấy câu.
Giống như ông định sống ở đây mãi mãi vậy.
Liễu Khê cũng từng lên mạng tìm kiếm về ông, bỏ qua những tin đồn đập thẳng vào mắt kia, Quý Thiếu Ngôn thực sự rất giỏi giang.
Lúc còn trẻ tiếp quản Quý Thị, một mình nuôi con gái thành người.
Con gái...
Con gái của ông là Quý Minh Châu.
Nghĩ đến cô bé kia, chẳng hiểu sao trái tim Liễu Khê lại trở nên mềm mại.
Xem trạng thái trong vòng bạn bè, dạo này Quý Minh Châu cũng đã sang Thụy Sĩ, còn có ý thăm dò động thái và tâm trạng của bà.
Cũng không biết cô bé có biết “động thái dạo này” của bố mình không đây.
Có thể dễ dàng nhận thấy, Quý Minh Châu không hề bài xích bà, mà trái lại, có thể còn rất thích bà là đằng khác.
Nghĩ đến đây, Liễu Khê chẳng hiểu sao lại hơi rầu rĩ.
Chẳng qua bà cũng chỉ đến thành phố Ngân một chuyến, mà sao cuộc sống lại xảy ra biến hóa lớn như thế này, thậm chí có thể nói là thay đổi hoàn toàn.
Ngập ngừng giây lát, ánh mắt của bà lướt đến những dòng tin đồn kia.
Rồi bỗng nhiên bà liên tưởng đến những hành động của Quý Thiếu Ngôn dạo gần đây...
Rốt cuộc ông ấy có thái độ gì với bà?
Vô vàn cảm xúc vọt lên trong tim, Liễu Khê chỉ cảm thấy trong tim mình như có một sợi dây thừng ẩn khuất.
Có người đang đứng ở phía đối diện, chốc chốc lại giật dây.
Tựa như một giây sau là có thể kéo sang tận điểm cuối cùng.
...
Quý Thiếu Ngôn vốn là người có tính tình cao ngạo ngông nghênh, dáng vẻ biếng nhác mà ông thể hiện trước đây thực chất không cần phải nói nhiều thêm.
Nhưng ông đã đánh giá thấp Liễu Khê.
Hồi còn trẻ, Thích Nhan ngây ngô nhưng dịu dàng, bà luôn có thái độ ngoan ngoãn và nghe theo sự đòi hỏi vô độ của Quý Thiếu Ngôn.
Bà hoàn toàn không biết nổi nóng là gì, nhưng điều này lại khiến hai người khá hợp nhau. Sự quan tâm săn sóc của cô gái năm đó là vì hiểu bản tính thiếu gia của ông.
Còn bây giờ, sau khi được thời gian mài giũa, con người của trái tim Liễu Khê đã trở nên cứng rắn và điềm tĩnh, thật sự đẩy ông ra xa.
Tối đó, rõ ràng Quý Thiếu Ngôn đã cảm nhận được sự chủ động, sự mất kiểm soát và bất giác chìm đắm của bà.
Nhưng sớm tối kề cận chẳng được mấy ngày, Liễu Khê lại trở về dáng vẻ cự tuyệt như thuở ban đầu.
Trong lúc Quý Thiếu Ngôn không thể nhẫn nại thêm được nữa, một tập hồ sơ nóng hổi đã được ra lò, đây là chuyện cực kỳ quan trọng mà ông đã sai trợ lý đi làm trước đây.
Nếu cứ mãi dùng cách “nước ấm luộc ếch” thế này, Liễu Khê vĩnh viễn sẽ không mở lòng được.
Dù bà có hoài nghi nhưng chắc chắn bà sẽ không từ chối mối quan hệ máu mủ.
Đây là một ổ khóa không thể mở.
Ông muốn bà tận mắt nhìn thấy, tự chấp nhận ông.
Tự đón nhận nỗi nhớ nhung trút xuống như mưa của ông bao năm qua.
Vào lúc chạng vạng, trời vẫn chưa tối lắm.
Quý Thiếu Ngôn tựa lưng vào hàng rào thấp màu trắng bên ngoài biệt thự nhà họ Liễu, cứ thế tựa vào đó một cách nhàn nhã.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, ông luôn nhìn chăm chú vào căn phòng của Liễu Khê ở trong căn biệt thự.
Ánh đèn nhỏ bé kia, tựa như đang tỏa ra hơi ấm của kiếp sau.
Quý Thiếu Ngôn cứ đứng nhìn trân trân vào nơi đó, thỉnh thoảng, trên cửa sổ còn hiện lên dáng người thướt tha của Liễu Khê.
Căn phòng tắm có bức tường họa tranh cổ mà ông làm cho Thích Nhan vào năm ấy, thực ra chưa được dùng mấy lần. Đôi chân dài của bà bị ông gập lại, trong làn nước dập dờn lăn tăn, làn da trắng muốt được bức tường mang hơi hướng cổ kính tôn lên tựa như món gốm sứ mềm mại. Quý Thiếu Ngôn chẳng kéo dài được nửa tiếng, cuối cùng vẫn phải chật vật buông giáp đầu hàng. Vì thế, lúc còn chưa đến giai đoạn nước rút, ông sẽ không mang bà đến nơi đó.
Chẳng ai hay biết, chủ tịch của Quý Thị lại ưa thể diện trước mặt Thích Nhan như vậy.
Sau năm ấy, không còn ai được vào đó, Quý Thiếu Ngôn không cho người khác nhắc đến cũng không cho người khác động vào.
Bất luận thế nào, cuối cùng bà cũng phải quay về bên cạnh ông, cho dù không thể tìm lại ký ức được nữa.
Nếu sau này về nước...
Dù thế nào, ông cũng đã sớm dặn dò thím Lý dọn dẹp phòng tắm kia và phòng ngủ chính của hai người.
Đôi mắt dài của Quý Thiếu Ngôn hơi nheo lại, sau khi hít sâu một hơi, ông thong thả đi vào sân vườn nhà họ Liễu.
...
Việc nghe ngóng trước kia chỉ là bước đầu trong việc thăm dò, lần trò chuyện chính thức với người nhà họ Liễu thực ra là vào mấy ngày trước.
Quý Thiếu Ngôn nói rõ mục đích đến đây của mình rồi đưa ra một loạt giấy tờ báo cáo, hình ảnh của Thích Nhan và nhà họ Thích được liệt kê thành tập hồ sơ, đến trước mặt ông bà Liễu.
Để rồi sau đó nhận lại là sự trầm mặc dài dằng dặc của hai người họ.
“Sức khỏe của cha mẹ Nhan Nhan không tốt lắm, sau khi cho rằng cô ấy đã mất trong vụ tai nạn máy bay, chẳng bao lâu sau họ lần lượt ra đi.” Quý Thiếu Ngôn ngừng lại rồi nói: “Nhan Nhan và cháu còn có một cô con gái, mấy ngày nay con bé cũng ở Thụy Sĩ để chuẩn bị kết hôn.”
Đôi mắt bà Liễu rướm lệ, nhìn những hình ảnh Quý Thiếu Ngôn đưa đến. Là ảnh cưới của hai người, có lẽ được chụp trong hôn lễ, bức ảnh đã hơi ố vàng.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái trong ảnh giống y hệt Liễu Khê.
“Thực ra chúng tôi cũng không cố tình không nói cho con bé biết.” Giọng bà Liễu trở nên ôn hòa: “Tôi và ông xã sống theo kiểu Dink* nên không có ý định sinh con. Sự xuất hiện của Khê Khê là một chuyện ngoài ý muốn. Cứu con bé khỏi vụ tai nạn xe là chuyện mà tôi chưa từng hối hận bao giờ. Não bộ của con bé tổn thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh dậy chẳng còn nhận ra ai. Kể từ đó về sau điều dưỡng ba năm ngắt quãng, con bé vẫn không thể nhớ lại được. Chúng tôi đã nghĩ cứ coi con bé như con gái ruột của mình.”
*Dink (Dual Income, No Kids) Thu nhập kép, không có con là một cụm từ tiếng lóng cho một hộ gia đình trong đó có hai thu nhập và không có con. (Google)
Trong lòng ông Liễu cũng tràn ngập cảm giác bừng tỉnh, nhìn thấy dáng vẻ của bà Liễu, ông ấy bèn hỏi: “Sao lại khóc đến mức này?”
“Ông hiểu cái gì, đây là tôi đang vui cho con gái.” Bà Liễu đáp lại rồi nhìn về phía Quý Thiếu Ngôn, “Thực ra ban đầu chúng tôi cũng muốn sống cả đời như thế này mãi, nhưng mấy năm gần đây con bé thường xuyên gặp ác mộng, hay bị chứng tim đập nhanh. Ông nội con bé tuổi tác đã cao, cũng muốn nhân lúc về thăm người thân thì nhân tiện tìm kiếm manh mối, xem năm đó có thông báo tìm người hay không.”
“Chúng tôi cũng không phải thần thánh, đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ năm ấy, thật sự giống như đang mò kim đáy biển.” Bà Liễu khóc mãi khóc mãi rồi lại bật cười, “Kể ra cũng khéo, không ngờ anh lại là người thành phố Ngân.”
Quý Thiếu Ngôn không mỉm cười trêu đùa như bình thường, ông chỉ tỏ ra trầm ngâm, “Thường xuyên gặp ác mộng ư?”
“Ừm, nghe ông nội con bé nói, hay mơ thấy một người, vẫy tay nói với con bé là muốn con bé quay về.”
Bà Liễu nói xong lại nói thêm một câu: “Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết, sau khi xảy ra tai nạn xe vào năm ấy, trong tay con bé giữ rịt lấy một chiếc vòng tay, dù thế nào cũng không chịu buông ra.”
“Sau đó phản ứng k ích thích quá nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị chúng tôi không nên cho con bé nhìn thấy đồ đạc trước đây nữa.” Dứt lời, không biết bà Liễu lấy ở đâu ra một chiếc hộp tinh xảo, “Bây giờ, vật về với chủ.”
Quý Thiếu Ngôn chậm chạp nhận lấy chiếc hộp, rồi mở ra.
Chiếc vòng phỉ thúy màu xanh lục trong vắt, sáng bóng.
Đó là vòng tay gia truyền mà ông tặng bà, muốn bà phải đeo nó mãi mãi.
Đó là một buổi tối khi họ vừa ân ái xong, ông vuốt v e Thích Nhan nằm trong lòng ông, cắn vào mũi bà một cái đầy xấu xa. Nhân lúc bà lơ đãng, ông đã đeo chiếc vòng vào tay bà.
“Đồ gia truyền, vĩnh viễn không được tháo ra, biết chưa?”
“Vâng.”
Quý Thiếu Ngôn nở nụ cười biếng nhác, “Nếu em mà tháo ra, anh sẽ không dễ đuổi đi như hôm nay đâu.”
Khi đó Thích Nhan đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn mượn ánh trăng sáng, nâng cánh tay lên, ngắm nghía cẩn thận một hồi.
Những dòng hồi ức tựa như sóng biển, cuồn cuộn kéo đến ngập trời.
Trái tim trong lồng ngược Quý Thiếu Ngôn tựa như bị rơi từ trên cao xuống, bất thình lình vỡ tan thành nhiều mảnh.
Thẳng thừng cửa vào trái tim người ta.
Là ông, đều là ông.
Quý Thiếu Ngôn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi đưa hai tay đỡ trán, “Bao nhiêu năm qua cháu đều tìm cô ấy.”
“Khê Khê có một người như anh thì cũng mãn nguyện rồi. Thực ra bao nhiêu năm qua, con bé đã sớm trở thành một bộ phận trên người chúng tôi rồi. Nhưng chúng tôi cũng biết, chung quy con bé cũng có nơi mình thuộc về.” Bà Liễu nói. “Trong tiềm thức tôi cũng biết, trở về nơi nằm sâu trong thâm tâm của con bé, mới là điều mà con bé tìm kiếm ở phần đời còn lại.”
Bà Liễu hiếm khi gặp được một người thâm tình như thế này, quanh quẩn bao nhiêu năm vẫn không chịu từ bỏ.
Bà ấy bằng lòng buông tay, để Liễu Khê tự tay vén mở chân tướng năm ấy, giải mã những câu đố nan giải bị mắc kẹt trong nội tâm.
Vì sao tim lại đập nhanh, chính là vì trong lòng vẫn chưa muốn buông bỏ.
Chính là một gông cùm vô hình khóa chặt trái tim, không cho bà bước ra cũng không cho ai bước vào.
Nhưng vẫn phải giao quyền quyết định cho Liễu Khê... đây là quyết định mà hai vợ chồng họ Liễu nhất trí với nhau.
“Khê Khê có quyền được biết, nhưng con bé có lựa chọn anh hay không, chúng tôi tôn trọng quyết định của chính con bé.”
Lúc này, Quý Thiếu Ngôn mới giấu đi hết những cảm xúc mà ông thể hiện ra ban nãy.
Ông gật đầu, không nói gì thêm nữa, “Cảm ơn hai bác đã chăm sóc Nhan Nhan bao năm qua.”
Ông Liễu nhấp ngụm nước chè, nghe cuộc đối thoại của hai người, ông vui vẻ nói: “Một người cứ gọi Khê Khê mãi, một người cứ gọi Nhan Nhan mãi, tôi nghe mà căng cả đầu đây này.”
“Thế thì ông cứ ở đó mà căng!” Bà Liễu đứng dậy, đập vào vai ông Liễu một cái cho bõ ghét, đi ra ngoài với vành mắt đỏ hoe, “Chỉ có ông nhiều lời thôi!”
Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, Quý Thiếu Ngôn nhếch môi mỉm cười.
Thực ra tính cách hiện tại của Nhan Nhan giống bà Liễu mấy phần.
Sớm chiều ở bên nhau, chắc chắn vẫn âm thầm bị ảnh hưởng.
Chẳng hạn như tính khí nóng nảy và cách trốn tránh ông chẳng hạn.
Chậc.
...
Ra khỏi phòng khách, Quý Thiếu Ngôn cầm tài liệu, chậm rãi đi lên trên lầu.
Còn chưa lên tới cửa phòng thì đã bắt gặp Thích Nhan đi ra uống nước.
Bà mặc áo ngủ, đứng ngoài phòng khách nhỏ ở khu cầu thang, động tác khoan thai.
Dường như bà không ngờ tới việc Quý Thiếu Ngôn cũng xuất hiện ở đây, Thích Nhan vừa mới ngẩng đầu lên một nửa chợt khựng lại.
“Nhìn đến ngẩn ngơ rồi à?” Quý Thiếu Ngôn lên tiếng trước tiên, “Anh được đồng ý lên đây rồi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”
Thích Nhan vẫn không tin, chẳng lẽ sức cuốn hút của người đàn ông này lớn tới nỗi mua chuộc cả bố mẹ của bà rồi sao? Bà vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Đúng lúc này, giọng nói của bà Liễu vang lên, “Khê Khê, cậu Quý tìm con có việc, hai người cứ từ từ mà nói nhé.”
Mặc dù vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Liễu Khê vẫn có khả năng phán đoán của mình.
Bà bắt đầu bình tĩnh lại, những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay càng lúc càng hiện lên nhiều trong nội tâm của bà.
Quý Thiếu Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nữa sẽ tới lễ cưới của Minh Châu, con bé mong em có thể đến dự.”
“Lễ cưới của Minh Châu?” Nói đến lễ cưới của Quý Minh Châu, Liễu Khê hơi dao động.
Vì thế Quý Thiếu Ngôn đến đây chỉ vì lễ cưới của Quý Minh Châu thôi sao?
“Ừm.” Quý Thiếu Ngôn không nói quá nhiều, ông đưa tài liệu trong tay cho Liễu Khê, “Nhan Nhan, anh đợi em lâu lắm rồi, vì thế bây giờ, anh giao quyền lựa chọn cho em.”
Liễu Khê sửng sốt, nhận lấy tập tài liệu kia.
Quý Thiếu Ngôn nhân lúc này ghé lại gần, duỗi tay vây bà lại, ấn vào bức tường ở phía sau.
Ông chống hai tay sang hai bên người bà, hơi thở kề cận, “Thích Nhan, anh đã nói từ lâu rồi, một ngày em làm vợ của anh thì cả đời đều là vợ của anh.”
Sau đó, Quý Thiếu Ngôn cắn vào môi bà một cái, “Lễ cưới của con gái chúng ta, nói thế nào em cũng phải tham dự.”
...
Quý Thiếu Ngôn nhanh chóng đi khỏi đó.
Liễu Khê sờ vào môi mình, ngón trỏ khẽ mân mê.
Sau câu nói kia của Quý Thiếu Ngôn, Liễu Khê bèn gạt chuyện bị cắn môi bất ngờ qua một bên.
Trước nay bà chưa từng biết, tay mình lại có thể run rẩy đến mức độ như ngày hôm nay.
Quý Thiếu Ngôn nói... “Con gái của chúng ta”.
Con gái của chúng ta.
Con gái của bà và ông.
Bà xé túi hồ sơ ra, bên trong là một bản giám định huyết thống.
Trên đó có hai cái tên ở hai cột, một người là Quý Minh Châu, một người là Thích Nhan/Liễu Khê.
Đến lúc này, sau cơn run rẩy bà cũng lấy lại bình tĩnh.
Thực ra không cần phải xem tiếp nữa, cảm giác quen thuộc tràn ngập khắp chốn, từ trong tiềm thức nhìn thấy ông, bà không thể từ chối, và cách bà hết lòng đón nhận sự quan tâm và cảm giác ấm áp mà ông dành cho bà.
Tất thảy mọi thứ đều đang ám chỉ rằng, bà chính là Thích Nhan.
Liễu Khê đặt tài liệu xuống rồi ngồi phịch xuống mép giường.
Bà có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà có con gái của mình, tên thật của bà là Thích Nhan, bà đã xa gia đình của mình rất rất nhiều năm. Người vợ đã mất của Quý Thiếu Ngôn trước kia, là bà.
Nhưng khi Liễu Khê cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu mình thì phát hiện ra, bà vẫn không thể nhớ lại những hồi ức cụ thể gì.
Những sự việc hỗn loạn nan giải chồng chất lên nhau, khiến người ta không biết lối nào mà lần.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Liễu Khê nhìn qua hướng đó.
Là mẹ của bà.
“Mẹ.”
“Con ơi, mẹ muốn nói chuyện với con.”
...
Cuối cùng Liễu Khê đã tham dự lễ cưới của Quý Minh Châu.
Cô gái nhỏ vừa khóc vừa cười nhìn bà, thậm chí còn cảm thấy chuyện này không có thật.
Dáng vẻ dè dặt sợ bà tức giận kia, khiến vành mắt Liễu Khê nhòe đi.
Đây chính là cô con gái của bà.
Là mối quan hệ huyết thống mà khi Quý Minh Châu khóc nức nở, bà cũng không cầm lòng được mà rơi vào cảm xúc tương tự với con bé.
Vừa thân mật vừa xa cách.
Bao năm qua, trời xui đất khiến, họ gặp lại, quen nhau, sự chuyển biến trong mối quan hệ.
Quý Minh Châu nhìn thấy bà, cô vui không thể tả nhưng cũng sẽ lo được lo mất.
Liễu Khê không thể hiểu cảm xúc trong lòng mình, bất luận là bị động hay chủ động, thì bà cũng đã vắng mặt ở vị trí kia bấy lâu nay.
Nhưng bà cũng hiểu, ai trong số họ cũng khổ sở, ai trong số họ cũng sống không dễ dàng.
Trong những năm tháng lầm lỡ ấy, chẳng có ai có thể sống cho riêng mình.
Trong nơi tăm tối khuất bóng mặt trời, gạt những ánh sáng bên trên ra, trong đó toàn là những vết thương hòa lẫn giữa máu và nước mắt.
Chẳng có ai có thể cười thản nhiên và vô lo vô nghĩ khi trải qua cuộc chia ly kéo dài mười mấy năm này.
Tình cảm sâu nặng trong lòng, cũng phải gánh vác sự trĩu nặng đang chùng xuống.
Cuộc đời ắt sẽ có hồi kết, cuộc hành trình dài đằng đẵng này, cuối cùng đã có chỗ chuyển ngoặt đúng nơi đúng chỗ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Liễu Khê ra về trước tiên.
Trong trường hợp như này, bà vẫn phải sắp xếp lại mạch tư duy của mình.
Ngày hôm đó bà Liễu và bà đã nói chuyện đến nửa đêm, cũng nói bà không vội phải trả lời ngay.
Thế giới rộng lớn này, có yêu thương gần gũi với nhau thì mọi mối liên kết sẽ không bao giờ bị cắt đứt, cuộc sống cũng sẽ không trôi qua trong sự vấn vương, bặt vô âm tín như trước.
Đêm đến, Liễu Khê lướt xem vòng bạn bè của Quý Minh Châu và Quý Thiếu Ngôn, trằn trọc khó ngủ, sau đó đặt điện thoại lên lồng ngực của mình.
Bà vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hai người họ... ấy thế mà... đều thuộc về bà sao?
...
Hai ngày trước đó Quý Thiếu Ngôn không đến chặn đường bà. Còn chưa ngưng được mấy ngày, lại thấy ông xuất hiện trở lại.
Tựa như bà không chịu thì ông sẽ không buông tay vậy.
Liễu Khê nhìn người đàn ông đang tựa vào xe, bà ngập ngừng một thoáng, rồi trực tiếp đi về phía ngược lại.
Thực ra trước đây khi bà còn cho rằng ông đã nhận nhầm người, lòng bà không thấy kỳ lạ thế này.
Bây giờ đã biết được mối quan hệ chính xác của hai người, bà càng cảm thấy mình không thể sống thui thủi một mình được nữa.
Bao nhiêu năm qua, Liễu Khê chưa từng trải qua tâm trạng thăng trầm như thế này bao giờ.
Mà bây giờ, những cảm xúc này đều là do Quý Thiếu Ngôn mang lại cho bà.
Trong cảm giác không thích ứng, thế mà bà vẫn còn lưu luyến như vậy.
Nhưng ít nhất, Liễu Khê định không qua lại với Quý Thiếu Ngôn trước khi bà có một quyết định chính xác.
Bởi vì ông sẽ luôn làm tâm trí của bà rối loạn.
Kể ra Liễu Khê cũng hơi cố chấp và khờ khạo, trốn tránh Quý Thiếu Ngôn là một chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Chẳng mấy bước ông đã bước lên trước, đôi chân dài hơi bước qua, ông đã đứng trước mặt bà.
“Còn trốn anh à?”
Liễu Khê hơi ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông.
Hai người rất ít khi nhìn vào nhau một cách nghiêm túc thế này. Ma xui quỷ khiến thế nào, Liễu Khê không đuổi người ta đi như trước kia nữa mà chỉ nói: “Anh cứ ở Thụy Sĩ mãi, không cần đến Quý Thị sao?”
“Công ty quan trọng hơn em được sao?” Quý Thiếu Ngôn cởi áo khoác của mình ra, cưỡng chế khoác lên người bà, “Trước đây gọi em là vợ, em bảo anh đùa em, bây giờ còn cho rằng anh đùa em nữa không?”
Liễu Khê im lặng giây lát, không nói năng gì.
Một buổi tối yên bình ở thị trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt bà.
Hiếm có lần bà không đẩy ông ra.
Vào lúc này, Liễu Khê bất chợt nhớ đến những lời mà anh họ nói trước đó.
Bao nhiêu năm nay, Quý Thiếu Ngôn gần như chẳng thay đổi là bao.
Chỉ duy có khí chất điềm tĩnh của một người lãnh đạo trên người ông, càng lúc càng quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Bỗng dưng bà có chút tò mò về cách hai người họ ở bên nhau trước đây,
Là... như thế nào nhỉ?
Hôm nay Liễu Khê cực kỳ ngoan ngoãn, không phải bộ dạng thất thần, mà là nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Dáng vẻ hiện tại và dáng vẻ khi bà nép trong lòng ông trước kia được lồng ghép vào nhau, khiến người ta sa vào trong quá khứ, không tài nào thoát ra nổi.
Bởi vì quá khứ quá mức đẹp đẽ, sau quá trình khổ tận cam lai, hiện thực và hồi ức thay phiên nhau hiện ra trước mắt.
Bao tình cảm nhung nhờ tích lũy bấy lâu đều bung tỏa vào giây phút này, Quý Thiếu Ngôn chẳng để ý đến chuyện gì nữa, bưng mặt bà lên, trao cho bà nụ hôn thật sâu.
Điều Liễu Khê không biết là, chưa kể đến lần ông cắn môi bà, mà chỉ tính cái lần ông hôn bà ở sân sau biệt thự, đó là lần duy nhất Quý Thiếu Ngôn được nếm “quả ngọt” sau bao nhiêu năm.
Vì thế dù là lần trước hay lần này, ông cũng không thể kiểm soát độ lực.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Quý Thiếu Ngôn liên tục gọi tên bà, “Sao em lại không nhớ ra anh chứ?”
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, ông thì thầm: “Nhưng không sao cả, nếu em không thể nhớ ra, anh vẫn mãi ở bên cạnh em, cho đến khi trong mắt em chỉ có anh.”
Ban đầu Liễu Khê còn hơi giãy giụa, đến khi nghe những lời thì thầm khẽ khàng của Quý Thiếu Ngôn, cuối cùng bà vẫn đắm chìm trong đó.
Và rồi bà loáng thoáng đáp lại ông.
Hành động này khiến Quý Thiếu Ngôn hơi mất kiểm soát, tay ông len từ vạt áo của bà thăm dò bên trong, lướt thẳng lên trên.
Dù vậy Liễu Khê vẫn không từ chối.
Lâu lắm rồi Quý Thiếu Ngôn không được nếm trải cảm giác như thế này. Cho đến khi đến nơi tuyết trắng mềm mại kia, ông cười một cách thư thái, “Bảo bối, trước giờ anh chưa từng chơi bời bậy bạ.”
Sau khi ngừng lại, Quý Thiếu Ngôn lại bổ sung thêm: “Có chơi, thì cũng chơi với vợ anh thôi.”
Liễu Khê vốn đang khẽ ngâm nga, trong đầu như đang hầm một nồi keo dán, làm thế nào cũng không chịu tan ra.
Cho đến khi bà nghe thấy chữ “chơi”.
Quý Thiếu Ngôn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến đã khiến Liễu Khê tỉnh táo trở lại.
Bà nghĩ đến những tin đồn đầy ắp ngoài kia.
Chẳng hiểu vì sao, Liễu Khê chợt cảm thấy hơi bài xích.
Sau đó bà vùng vẫy, đẩy ông ra.
“Anh Quý, xin hãy tự trọng.”
Quý Thiếu Ngôn còn muốn sán lại gần, Liễu Khê vung tay một cái, không cẩn thận quẹt xước một vết trên mặt ông.
Quý Thiếu Ngôn bị đau, hơi thả lỏng tay ra, Liễu Khê cũng thoát khỏi ông thành công.
“...”
Mấy ngày tiếp theo, ánh mắt trợ lý nhìn ông rất khác thường.
Dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.
Ở trong đại sảnh sân bay, Quý Thiếu Ngôn một mực cúi gằm mặt.
Vốn dĩ ông định ở Thụy Sĩ thật lâu, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Thư ở trong nước đã có tiến triển rất lớn, vì thế Quý Thiếu Ngôn quyết định về nước trước một chuyến.
Ngón tay thon dài gõ thật nhanh trên màn hình. Sau đó không biết bao lâu sau, Quý Thiếu Ngôn cuối cùng cũng tắt điện thoại, ngẩng đầu lên.
“Có chuyện cứ nói.” Quý Thiếu Ngôn nhìn về phía trợ lý của mình.
“Sếp Quý, mặt của sếp...” Trợ lý dừng lại đúng chỗ.
“Bị cành cây quẹt vào, được chưa?” Quý Thiếu Ngôn tỏ vẻ ghét bỏ bộ dạng nhiều lời của anh ta.
Hay lắm.
Cành cây.
Bên Thụy Sĩ đa phần là núi tuyết và bình nguyên, thị trấn mà Quý Thiếu Ngôn sống cũng sạch sẽ gọn gàng như thế, lấy đâu ra cành cây.
Cho dù có cành cây đi chăng nữa thì xác suất trùng hợp quẹt vào...
Với lại vết thương dài mảnh như thế kia, nhìn thế nào cũng thấy giống vết móng tay...
Người trợ lý kia không tiếp tục để suy nghĩ bay cao bay xa nữa.
Sếp Quý nói là cành cây thì chính là cành cây!
...
Hai ngày trước Liễu Khê đã biết tin Quý Thiếu Ngôn sắp về nước một chuyến.
Mỗi ngày ông làm việc gì ông cũng sẽ báo cáo với bà.
Còn rất chủ động là đằng khác.
Như thể ông sợ bà không biết được vậy.
Liễu Khê nằm ngửa trên giường, trằn trọc qua lại một hồi.
Hôm nay không có ông, nói thực lòng bà cảm thấy hơi không quen.
Tính cách của bà vốn dịu dàng lạnh nhạt, cho nên từ sau cái ngày bà đối xử với Quý Thiếu Ngôn như vậy, mặc dù trong lòng bà vẫn hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy vết xước do móng tay bà quẹt vào mặt ông, bà đã buông bỏ một số giới hạn.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ông vẫn có thể nhắn tin cho bà.
“Ting” một tiếng, lại có tin nhắn được gửi đến.
Liễu Khê mở ra xem, là tin nhắn của Quý Thiếu Ngôn.
[Phải nhớ anh đấy.]
Nhìn dòng tin nhắn này, Liễu Khê thở dài thườn thượt.
Kể từ giây phút bắt gặp Quý Thiếu Ngôn vào ngày mưa ấy, mối quan hệ giữa ông và bà đã hoàn toản đảo ngược.
Cho đến bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, bản thân Liễu Khê cũng cảm thấy vi diệu.
Nếu đã không ngủ được, bà dứt khoát đi lấy tấm thảm tập Yoga ra.
Bật bài hát mà Quý Minh Châu đề cử trên Weibo.
Giai điệu bằng tiếng Pháp nhẹ nhàng, kèm theo cơn gió mát mẻ bên ngoài cửa sổ.
Liễu Khê nhanh chóng bình tâm lại.
Sau một bài tập Yoga, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.
Cũng không biết vì sao, thời gian gần đây Liễu Khê chưa từng nằm mơ bao giờ. Một giấc ngủ dài, nếu thỉnh thoảng có mơ thì cũng không còn bị tim đập nhanh nữa.
Nhưng dường như nó đang muốn minh chứng cho điều gì đó.
Tối nay, cơn mơ lại kéo đến.
- -
Giang Nam.
Mưa phùn lất phất.
Trong đình viện có một hồ cá rất sâu, nước mưa rơi xuống mặt nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn, cá chép đỏ đang bơi tung tăng trong đó.
Thích Nhan che lá sen trên đầu, cầm hạt sen vừa mới hái, chạy chầm chậm về đình viện của mình.
Còn chưa chỉnh trang xong xuôi, ông Thích đã gọi cô đến gian nhà chính ở đại viện, nói là có khách đến thăm.
Nghe thấy thế, cô bình thản đi qua đó.
Khi cô đang cắm cúi phủi những hạt mưa dính trên tay áo của mình, trên bậc đá xanh vang lên tiếng bước chân thong thả chậm rãi.
Tựa như cảm nhận được điều gì đó, Thích Nhan chầm chậm ngước mắt lên.
Trong màn mưa lắc rắc rớt rơi xuống mái hiên nghiêng nghiêng, cùng bức tường trắng ngói đen.
Một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan như tranh vẽ, gương mặt toát ra vẻ phóng khoáng tự tin.
Bóng dáng cao lớn của anh ta ở trong khung cảnh những mái ngói đen và bức tường gạch xanh ở Giang Nam.
“Tôi là, Quý Thiếu Ngôn.”
- -
Liễu Khê bất chợt choàng tỉnh từ trong cơn mơ.
Bà chống tay ngồi dậy, đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt mình.
Chẳng biết từ khi nào, nước mắt bà đã rơi giàn giụa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương