—— Ba tháng trước
【Ba đã nói với chú Hoàng rồi, lúc phỏng vấn không cần căng thẳng, cứ giữ cho đầu óc tỉnh táo là được, con nhất định sẽ làm được.】
【Con biết rồi, ba.】
Lúc này Đàm Duy đã đến nơi, chị gái ở quầy lễ tân bảo cô đợi một lát rồi vội vã đi làm việc của mình.
Tiết trời giữa hạ, cả thành phố Bắc Kinh như bị ném vào lò lửa, khô nóng không thể chịu nổi.
Điều hòa trung tâm trong tòa nhà văn phòng phả ra hơi lạnh vù vù, dải lụa đỏ treo ở cửa gió cứ đung đa đung đưa, khiến lòng người rối bời.
Kẽ tay cô rịn ra mồ hôi dính nhớp, sống lưng tê dại, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau, khó tránh khỏi có tật giật mình.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng hành lang cũng vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Đàm Duy! Đàm Duy có ở đây không?”
Đến rồi… Bắt đầu rồi.
Đàm Duy vội vàng đứng dậy, cô bước lên phía trước. Chị HR đứng ở cửa phòng họp nhìn cô, “Đàm Duy?”
“À, em tên là Đàm Duy, ‘Đàm’ trong đàm thoại ạ.” Mặt cô hơi ửng hồng.
“Đi theo tôi.” Ánh mắt của chị HR dừng lại trên mặt cô một giây rồi quay người bước vào.
Sau khi nộp sơ yếu lý lịch lên, đối phương chỉ xem qua loa, hỏi đơn giản vài câu xem cô có biết sử dụng các phần mềm văn phòng không, có chấp nhận đi công tác không, và khi nào có thể bắt đầu làm việc.
“Em biết ạ, có thể đi công tác, và có thể đi làm bất cứ lúc nào.” “Phúc lợi đãi ngộ thì như thế này…”
“Vâng ạ.” Không quá tốt nhưng cũng chẳng tệ, thuộc dạng tầm tầm.
“Bên tôi không có vấn đề gì nữa, nếu cô cũng vậy thì thứ hai tuần sau đến làm nhé?”
Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi sao? Qua loa quá mức vậy, cô sợ có chỗ nào đó không rõ ràng, “Chị không còn gì muốn hỏi nữa ạ?” Trên đường tới đây, cô đã luyện tập phần tự giới thiệu suốt nửa tiếng đồng hồ, hoàn toàn không có đất dụng võ.
“Hỏi gì nữa?”
“Sơ yếu lý lịch cá nhân hay gì đó ạ.” Cô cũng bị hỏi ngược lại đến cứng họng, đột nhiên khựng lại.
“Không phải cô đã viết hết trong sơ yếu lý lịch rồi sao?” “À vâng.” Nói vậy cũng không sai.
“Cô là cháu gái của Hoàng Tổng, chẳng lẽ hai người không nói chuyện trước ở nhà à? Còn cần tôi phải hỏi sao?” Đối phương cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, ý tứ rõ ràng là: Cô làm màu với tôi đấy à?
Không biết có phải vì vừa rồi đã sửa lại cách phát âm tên mình khiến đối phương cảm thấy cô khoe khoang, hay là vì sự bối rối khi đi cửa sau, Đàm Duy nhận ra đối phương có thành kiến với mình. Thế là mặt cô lại càng đỏ hơn.
Haiz.
Ánh hoàng hôn treo trên những kẽ lá rậm rạp, khuôn mặt xinh đẹp bị nắng chiếu nóng bừng, nhưng cô lại cảm giác như mình đang mơ, đầu óc quay cuồng. Vừa tìm được chỗ ngồi trên xe buýt thì điện thoại của ba cô gọi tới, hỏi cô: “Phỏng vấn sao rồi con?”
“Cũng tàm tạm ạ.” Đàm Duy tỏ vẻ phản kháng: “Con không muốn vào công ty của chú Hoàng đâu.”
“Sao thế?” Giọng ba cô lại cao lên.
“Một công ty có thể cho con vào dễ dàng như vậy, chắc chắn không phải là công ty có tương lai.” Cô nói bừa một lý do, không muốn thổ lộ nguyên nhân thật sự.
“…”
Chú Hoàng là bạn của ba Đàm Duy, thời trẻ đến Bắc Kinh lập nghiệp, bây giờ đã thành đạt, nhét cô vào công ty của mình cũng không phải chuyện gì to tát.
“Để em nói chuyện với con.” Mẹ giật lấy điện thoại của ba, “Bảo bối, con muốn làm gì nào?”
“Con không biết.” Đàm Duy vẫn thường làm nũng với mẹ.
Ba của Đàm Duy làm kinh doanh, mẹ là giáo viên lịch sử, điều kiện kinh tế gia đình rất tốt, không khí gia đình cũng hòa thuận. Dù đã tốt nghiệp đại học, ba mẹ cô vẫn coi cô như một đứa trẻ.
Chỉ là tính cách của cô lại quá hướng nội.
Xe buýt chạy ra khỏi gầm cầu cạn, một vệt nắng chói lòa xuyên qua tấm kính loang lổ, một cảm xúc mang tên “hội chứng sợ hoàng hôn” lặng lẽ trỗi dậy, cô tưởng tượng Bắc Kinh sẽ biến thành một tòa thành trống rỗng, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.
Đàm Duy cụp mắt xuống, hốc mắt cay xè, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Đừng quá lo lắng.” Mẹ cô cười nhẹ nhàng, “Vốn dĩ chuyện sinh viên mới tốt nghiệp tìm việc càng tìm sẽ càng nản lòng, nhưng rồi sẽ có lối thôi. Bây giờ đã có sẵn cơ hội như thế, sao con không thử nắm bắt nó?”
“Con không muốn đi cửa sau, người khác biết hết rồi.” Đàm Duy nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của chị HR ban nãy, trong lòng lại thấy rất khó chịu.
“Không có nhiều người để ý đến con như vậy đâu.” Mẹ cô nén lại ý muốn nói cô quá nhạy cảm, vẫn nhỏ nhẹ khuyên nhủ, “Còn nhớ mẹ từng nói với con không, công sức bỏ ra sẽ không uổng phí, gian khó sẽ tôi luyện con thành tài mà—”
Đàm Duy há miệng định nói gì đó thì trong điện thoại đã vang lên giọng của ba, “Đừng nói nhiều nữa, cái con bé này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy, không có việc thì ủ rũ, có việc rồi lại không muốn đi, đúng là thiếu ăn mắng mà, để anh mắng cho một trận là thuốc đắng dã tật ngay.”
Trước khi ba cô kịp nổi giận, cô đã vội vàng cúp máy.
Thật ra Đàm Duy không phải là một người hay dằn vặt bản thân, chỉ là dạo gần đây, tinh thần cô có chút uể oải.
Mùa tốt nghiệp rối như canh hẹ, tình hình của Đàm Duy lại càng họa vô đơn chí. Chia tay với người bạn trai đã gắn bó một thời gian dài, cô không tài nào hiểu nổi, anh ta đã thay lòng đổi dạ từ khoảnh khắc nào; sau đó lại vì đủ thứ lý do mà nghỉ việc ở công ty thực tập, biến thành một kẻ thất nghiệp lang thang.
Gần đây, người bạn thân của cô cũng sắp rời khỏi Bắc Kinh, điều này không nghi ngờ gì đã làm tăng thêm sự lo âu của cô.
Đàm Duy học đại học ở Bắc Kinh, người thân thiết nhất đương nhiên là ba cô bạn cùng phòng cô.
Diệp Hiểu Hàng học cùng trường cấp ba với cô, Cố Văn là người Bắc Kinh, còn Đông Ca đến từ Thẩm Dương. Bốn năm trời các cô cùng nhau lên lớp, ăn cơm, chiếm chỗ trong thư viện, gần như hình với bóng.
Giờ đây, mạng lưới cuộc sống ấy đột nhiên tan rã.
Ba mẹ cô thấy trạng thái của cô không ổn nên mới nhúng tay vào chuyện của cô.
Buổi tối đi tiễn Đông ca, cả đám uống một chút bia rồi ôm nhau khóc nức nở, Đàm Duy ngà ngà say, nói với Đông Ca: “Mong là sau này cậu sẽ phát tài —— rồi nuôi tớ.”
“Cậu yên tâm, đời này tớ không phát tài nổi đâu.”
Diệp Hiểu Hàng lắc lắc ly rượu, “Biết đâu, bốn chúng ta tụ lại thì là một cục phân, mà tan ra thì là sao đầy trời.”
…
Nhân viên phục vụ đi ngang qua, quay về bếp sau nói với đồng nghiệp rằng mấy cô gái trong phòng bao kia say rồi, phải để ý kẻo họ trốn trả tiền.
Sau khi tiễn Đông Ca lên tàu cao tốc, Diệp Hiểu Hàng nói với Đàm Duy: “Bố mẹ Đông Ca đã tìm cho cậu ấy một công việc ở quê, làm trong ngân hàng, thật ra cũng khá tốt.”
“Tốt ở đâu chứ?”
“Ổn định.”
“Tớ không thấy Đông Ca muốn trở thành một người ổn định.”
Diệp Hiểu Hàng thật muốn nói cô quá ngây thơ, bèn hỏi Đàm Duy: “Vậy cậu muốn trở thành người như thế nào?”
“Tớ không biết.” Nếu cô biết thì đã không mờ mịt thế này.
“Thấy chưa, chúng ta thường nói phải là chính mình. Nhưng thực tế là, ở cái tuổi hai mươi mấy này, chúng ta căn bản không biết mình là cái thá gì, có thể làm được gì, chỉ cần tự mình tồn tại được đã là giỏi lắm rồi.”
Ước mơ thời thơ ấu của Đàm Duy là trở thành một thợ làm bánh, làm vui lòng những người bạn lớn nhỏ đến ăn sinh nhật, lại còn không cần phải giao tiếp với ai, nhưng bây giờ xem ra khả năng thực hiện là bằng không.
“Cậu đừng có phúc mà không biết hưởng,” Diệp Hiểu Hàng vỗ vai cô, trong giọng nói không rõ là ghen tị hay an ủi: “Có thể đi cửa sau, là vận may mà ai cũng phải ao ước đấy.”
Cô đã đến công ty của chú Hoàng làm việc. Chú Hoàng tên là Hoàng Hải Băng, Đàm Duy làm trợ lý cho ông, chủ yếu phụ trách xử lý email, đặt vé máy bay khách sạn và các việc vặt vãnh khác, phần lớn thời gian thì ở quầy lễ tân phân loại và nhận chuyển phát nhanh.
Một cô gái vừa mới tốt nghiệp, luôn nóng lòng chứng minh giá trị của bản thân, sợ bị người ta nói là người nhà được ưu ái vào làm chỉ để nhận lương, nên cô rất chăm chỉ làm việc, cả ngày cứ như một con trâu không biết mệt.
Giai đoạn cuộc đời mới của mỗi người là thuận lợi vượt qua mùa tốt nghiệp, trở thành một người lớn vừa đủ tiêu chuẩn và có công việc làm ổn định thế này.
Có lẽ đây chính là cái gọi là ổn định —— ổn định làm trâu làm ngựa, vậy mà lại có thể khiến người ta nảy sinh một cảm giác an toàn vô lý. Rời khỏi nhà, Đàm Duy đã có một nơi ở tạm thời, cũng giống như một người tị nạn cuối cùng cũng bám được lên chuyến tàu đi về phương xa.
Một cuối tuần nóng nực, Hoàng Hải Băng không tìm được ai, ông tiện tay kéo Đàm Duy đi cùng ông đến khu Quốc Mậu, thẳng tiến tới một cửa hàng hàng hiệu ở khu phía Nam.
Đàm Duy đứng bên đường nhìn bức tường kính hào nhoáng lấp lánh, trong không khí ngập tràn mùi nước hoa cao cấp, ánh mắt ngơ ngác, vừa cẩn thận vừa phấn khích nói: “Hoàng tổng, chú định mua đồ cho cháu ạ? Như vậy không được đâu.”
Hoàng Hải Băng quay đầu lại liếc cô một cái như nhìn đứa thiểu năng, “Bàn chuyện làm ăn!”
“Chúng ta có đối tác lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên. Công ty chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu.”
Kinh nghiệm tiêu dùng trong các cửa hàng hàng hiệu của Đàm Duy gần như bằng không.
Trong ấn tượng, lần đầu tiên cô vào một nơi như thế này là đi cùng mẹ mua một chiếc túi, vừa bước vào trung tâm thương mại đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc. Ví dụ như: Dior J’adore từng thịnh hành một thời,
mấy năm gần đây thì cả dòng Byredo đều trở thành mùi hương quốc dân, giăng thiên la địa võng bắt giữ khứu giác của mọi người.
Những quầy nước hoa và hương liệu hàng đầu nhiều không đếm xuể ở sảnh chính của các trung tâm thương mại cao cấp, nhưng loanh quanh cũng chỉ có một mùi —— là mùi của tiền tài.
Cũng là phong cách của hàng hiệu.
Đàm Duy đi dạo phố với bạn bè, chỉ loanh quanh ở khu ẩm thực và trang sức ở tầng hầm, hoặc rạp chiếu phim và khu trò chơi điện tử trên tầng cao nhất.
Đó là quy trình giải trí của người bình thường.
Các cửa hàng hàng hiệu thường giới hạn số lượng khách vào để đảm bảo trải nghiệm mua sắm, nên bên ngoài thường có một hàng dài người xếp hàng. Đàm Duy đi theo sau lưng chú Hoàng, nhân viên bảo vệ kéo cột phân cách màu đỏ ra, mời họ vào trong.
Bên trong cửa hàng rực rỡ lộng lẫy, ánh đèn chiếu sáng toàn cảnh rọi lên mặt cô, những điểm sáng phản chiếu trên kính, ngược lại càng làm cho khuôn mặt mộc của cô trông tinh xảo và không tì vết hơn so với dưới ánh sáng tự nhiên. Đàm Duy nhìn thấy chính mình trong gương, hơi co quắp cúi đầu xuống, rồi lại thấy đôi giày thể thao trên chân mình, cô cảm thấy thật ấu trĩ.
Sự ngây ngô đứng trước vẻ xa hoa, chỉ thấy xấu hổ, tự ti. Cô như một chú chim sẻ nhỏ, đi lạc vào chốn phồn hoa.
Hoàng Hải Băng dặn dò cô, lát nữa gặp khách hàng phải chú ý các quy tắc, và không quên nhắc nhở: “Ngẩng cao đầu lên, đừng có như phạm nhân vậy.”
“Cháu không có mà.” Đàm Duy phủ nhận.
“Ha, con nít.” Tổng giám đốc Hoàng cười nhạo cô, đúng là quá dễ căng thẳng.
Đàm Duy cố gắng ưỡn ngực ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, gồng mình tỏ ra bình tĩnh.
Phòng trưng bày rất lớn, vài người đang đi xuống từ chiếc cầu thang xoắn ốc ở trung tâm. Lại có một mùi nước hoa nồng nặc khác ập đến, là một người nước ngoài, tóc nâu, mắt xám xanh, thân hình vạm vỡ.
Đàm Duy theo bản năng nép sang một bên, lúc này mới nhìn thấy trong số họ cũng có một gương mặt châu Á.
Vóc dáng người đàn ông đó chẳng hề thua kém người phương Tây, cao ráo, thẳng tắp, nhưng trong từng cử chỉ lại toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp rõ ràng. Dưới mái tóc đen dày là ngũ quan sâu sắc, Đàm Duy không dám nhìn thẳng vào mặt, không chắc có phải là con lai không, toàn bộ sự chú ý của cô đổ dồn vào ngón tay của đối phương.
Bởi vì anh đang nói chuyện, bàn tay có những động tác co duỗi rất nhỏ, dường như là một thói quen. Khung xương rõ ràng ẩn dưới làn da mỏng, mu bàn tay nổi gân xanh, khớp ngón tay vừa trắng nõn lại vừa hồng hào, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.
Chỉ là một bàn tay thôi, mà cô bỗng dưng lại nghĩ tới vài chuyện không nên nghĩ trong hoàn cảnh này.Hóa ra những người làm trong ngành hàng xa xỉ cũng giống như trong phim truyền hình miêu tả.
Hoàng Hải Băng rất thích hóng chuyện, cười hỏi Đàm Duy: “Họ nói gì thế?”
“Cháu không biết.” Đàm Duy lắc đầu.
“Không phải tiếng Anh của cháu rất tốt sao?”
Đàm Duy nghiêng đầu, trong mắt ánh lên nét tinh nghịch hoạt bát khi nói đùa với người quen, “Người nước ngoài ban nãy nói chuyện có khẩu âm.”
Lần này thì Hoàng Hải Băng thật sự bị chọc cười, “Có khẩu âm, cháu nói chuyện cười gì thế”
Chú mới nói chuyện cười thì có, Đàm Duy nhỏ giọng biện minh cho mình: “Thật mà. Chú không để ý lúc họ nói chuyện, có rất nhiều âm uốn lưỡi sao?”
“Được rồi được rồi, cháu nói gì cũng đúng.” Hoàng Hải Băng chẳng thèm để tâm.
------oOo------