Giám đốc cửa hàng là một người phụ nữ xinh đẹp và tinh tế, nụ cười luôn đúng mực, chị ấy dẫn họ vào phòng họp. Khi nghiêng người bước vào cửa, Đàm Duy nhận thấy dưới chiếc váy đồng phục màu đen, bụng dưới của chị ấy đã nhô lên khá rõ, thì ra chị ấy đang mang thai mà vẫn đi làm.
Đàm Duy có chút ngạc nhiên.
“Hoàng tổng, cô bé xinh đẹp này là trợ lý mới của anh sao?” Chị ấy chú ý đến gương mặt lạ phía sau Hoàng Hải Băng.
“Lần đầu tiên tôi dẫn cô bé đi cùng.” Hoàng Hải Băng nói: “Phiền cửa hàng trưởng Tina chiếu cố bạn nhỏ này nhé.”
“Anh khách sáo quá rồi, cứ gọi tôi là Tina là được.”
Đàm Duy vội vàng đứng thẳng người, cung kính nói: “Chào chị Tina.” Cô lấy máy tính và sổ ghi chép trong túi ra, đặt lên bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống, trong mắt quả nhiên toát lên vẻ trong sáng.
Hoàng tổng liếc nhìn cô, cười thầm không thành tiếng, rồi bắt đầu nói chuyện phiếm: “Tôi vừa thấy mấy người nước ngoài, người bên tổng bộ của các cô đến à?”
“Không phải sắp đến ngày kỷ niệm thành lập cửa hàng sao.”
“Thật là coi trọng đó.” Hoàng Hải Băng cảm thán một tiếng, người hơi ngả về phía sau. Tầm quan trọng của thị trường Trung Quốc đối với ngành hàng xa xỉ toàn cầu đã không cần phải nói nhiều.
Đàm Duy không hiểu thuật ngữ trong ngành, tranh thủ lúc họ nói chuyện phiếm, cô nhanh chóng tìm hiểu một chút về thương hiệu này.
Thương hiệu ROSSI được thành lập vào năm 1920, là một trong những thương hiệu xa xỉ toàn cầu, thuộc tập đoàn H, sở hữu các dòng sản phẩm thời trang, đồ da, trang sức, và lấn sân sang lĩnh vực nội thất gia đình vào năm 2003.
Lúc bước vào, Đàm Duy đã chú ý đến logo màu vàng đồng trên bức tường bên ngoài: ROSSI Casa.
Cửa hàng họ đang ở là cửa hàng nội thất gia đình lớn nhất châu Á của thương hiệu này.
Công ty của Hoàng Hải Băng là nhà cung cấp địa phương, phụ trách việc cung cấp cây xanh và hoa nghệ thuật cho các cửa hàng.
Trang trí hoa là một phần quan trọng trong việc trưng bày thương mại, ngoài các sự kiện lớn, còn có các buổi cắm hoa cho thành viên tại cửa hàng, hợp tác nhiều lần nên họ đã sớm quen biết nhau.
Cuộc họp khá dài, nhưng không hề nhàm chán, chủ yếu là vì tiệc trà giữa giờ rất phong phú, cà phê rất ngon.
Nhà thiết kế trưng bày hình ảnh là một cô gái trẻ, tóc xoăn xù mì, làn da màu lúa mạch, cả căn phòng họp nhỏ tràn ngập giọng tiếng Phổ thông lơ lớ kiểu Hồng Kông lẫn tiếng Anh của cô ấy.
Đàm Duy cảm thấy, thoạt nghe thì kỳ lạ, nhưng ngẫm lại thì thấy rất Tây, ít nhất là cách diễn đạt rất chuẩn xác.
Hoàng Hải Băng thu lại vẻ đùa cợt, “Tôi thấy các cô dùng khá nhiều kiểu phối hoa màu xanh đậm với cam hồng, có phải sản phẩm sắp chuyển hướng không?”
“Tạm thời thì chưa. Lần này cảm hứng thiết kế không gian lấy từ bức họa《Hoa Súng》 của Monet, phối màu trẻ trung hơn một chút.”
Đàm Duy nghiêng đầu nhìn về phía trước, cố gắng tăng cường cảm giác tham gia. Nhà thiết kế liếc nhìn cô một cái, nói: “Tôi sẽ gửi cho cô.”
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, Hoàng Hải Băng nghe được tin vỉa hè từ trước, bèn dò hỏi họ: “Nghe nói Max tổng của các cô về Hồng Kông rồi à?”
Tina cúi đầu uống nước, chỉ cười không nói.
Thành tích của Rossi Casa đã trượt dốc hai năm liên tiếp, nhưng hàng năm vẫn chi ra một khoản ngân sách marketing khổng lồ, tổng bộ rất không hài lòng, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Đây là sự thật ai cũng biết, nhưng đương nhiên, không thể để người ngoài biết được từ miệng họ.
Thực tập sinh bộ phận Marketing không nhận được ánh mắt ra hiệu của Tina, nghĩ gì nói nấy: “Max từ chức rồi ạ, bây giờ sếp là Enzo.” Cô ấy nói đến đây còn có chút vui vẻ, “Hôm nay anh ấy đến tuần tra cửa hàng, lúc các anh đến không gặp sao?”
“Người Trung Quốc hay người nước ngoài?” “Người Trung Quốc ạ.”
Đàm Duy tưởng họ thật sự đang nói chuyện phiếm, lại chán nản cắn một miếng bánh kem nhỏ. Bánh rất ngon, cô ghi nhớ thương hiệu này, lát nữa về sẽ tự mua.
Trên đường về, Hoàng Hải Băng gọi điện cho bạn bè hỏi xem có biết vị lãnh đạo mới nhảy dù xuống ROSSI kia có lai lịch thế nào, tính cách ra sao.
Đàm Duy ngồi ở ghế phụ, ngây thơ hỏi ông: “Chú Hoàng, chú dò hỏi chuyện riêng của người ta làm gì ạ?”
“Bảo sao chú nói cháu vẫn là trẻ con.” Hoàng Hải Băng nói: “Phong cách làm việc của cái người tên Enzo này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ hợp tác của chúng ta, thậm chí là sau dịp lễ Quốc khánh chúng
ta có còn nhận được đơn hàng của họ nữa hay không, cũng chưa biết đấy” Việc lựa chọn nhà cung cấp, cấp dưới không có quá nhiều quyền hạn.
“Vậy ạ.” Đàm Duy vẫn nửa hiểu nửa không, thầm nghĩ người phụ trách cửa hàng là Tina mà, “Tại sao ạ?”
“Cháu về nhà xin tiền, không cần xem tâm trạng của ba cháu sao?”
Hiểu rồi, người tên Enzo này có quyền quyết định rất lớn trong việc đưa ra quyết sách.
Đàm Duy chợt nhận ra, mặc dù cô cũng tham gia họp như người khác, nhưng có lẽ cô đã làm kẻ ngốc suốt mấy tiếng đồng hồ qua rồi.
Đối với khách hàng lớn, Hoàng Hải Băng đích thân đưa ra phương án. Sau khi được thông qua, ông mới giao cho cấp dưới thực hiện.
Thứ hai đi làm, Hoàng Hải Băng bảo Đàm Duy đặt cho ông hai vé máy bay đi Thượng Hải gặp khách hàng. Đàm Duy hỏi có cần cô đi cùng không, Hoàng Hải Băng hỏi lại: “Cháu đi làm gì?”
“Chú Hoàng, cháu có thể theo dự án được không ạ?” Đàm Duy nhìn cây nước nóng lạnh mãi cũng thấy khó chịu, “Chú đi công tác, cháu lại không có việc gì làm.”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Hải Băng nghe nhân viên nói với sếp rằng công việc của mình không đủ bận rộn.
Nhưng Đàm Duy đi theo ông quả thực không phát huy được tác dụng gì, cô chỉ là một cô bé thích hợp làm những công việc vặt vãnh.
Cân nhắc hai giây, ông vẫn quyết định không mang cô theo, thuận miệng đuổi đi, “Cháu đi theo dự án ROSSI đi, ở đây thôi. Xem nhiều học nhiều, ít nói lại. Phải chịu khó đấy.”
“Cháu chịu khổ được ạ, Hoàng tổng.” Đàm Duy vui mừng. Hoàng Hải Băng cảm thấy cô vui mừng hơi sớm.
Mấy ngày sau đó, Đàm Duy được điều tạm sang bên khách hàng hỗ trợ, từ sáng đến tối.
Việc tiêu hao thể lực và trí nhớ đối với Đàm Duy không khó, dù sao ưu thế duy nhất của tuổi trẻ chính là có thể chịu khổ.
Nhưng hội chứng sợ xã hội của cô lại tái phát. Hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Công việc này ngày nào cũng phải gặp rất nhiều người, đủ loại người. Cô rất ngưỡng mộ các chị nhân viên bán lẻ hàng hiệu, nói chuyện với ai cũng tự tin, không hề rụt rè.
Còn cô, đối mặt với người lạ thường xuyên tim đập nhanh, ánh mắt né tránh, giống như cơ thể cũng có vấn đề.
Thế nên cô thường xuyên cúi đầu. Tina hỏi cô: “Em nhát gan lắm à?”
Đàm Duy vô cùng xấu hổ, “Là em có chỗ nào làm chưa tốt sao ạ?”
“Nhìn ra được.” Tina nói chuyện rất khéo léo, “Công việc của em rất tốt, nhưng em quá dễ căng thẳng, điều này ảnh hưởng rất lớn đến việc giao
tiếp.”
“Em xin lỗi ạ.” Thái độ của Đàm Duy cũng rất khiêm tốn.
Tina nhìn cô, giọng điệu dịu dàng như bức tranh sơn dầu ngày mưa, “Em nhớ kỹ, dù là đối tác hay cấp trên, trừ những trường hợp cần thể hiện uy quyền, không ai thích bầu không khí căng thẳng cả. Tìm người giải quyết vấn đề không cần cảm thấy phiền phức, hoàn thành tốt công việc
là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.”
Đàm Duy cảm nhận được sự khích lệ, sợi dây căng trong lòng chùng xuống một chút, “Cảm ơn chị Tina, em sẽ cố gắng phục vụ mọi người thật tốt.”
“Phải như vậy chứ, đối tác cũng không ăn thịt người, đúng không nào.” Phối hợp với bên thương hiệu sửa chữa phương án, chụp ảnh, bày trí đến tận đêm khuya, ngoài việc dễ căng thẳng ra, Đàm Duy hoàn toàn không phàn nàn gì về công việc, là một thực tập sinh rất dễ dùng.
Hai ngày trước lễ kỷ niệm cửa hàng, họ đã hoàn thành toàn bộ việc bố trí không gian, chỉ còn phần dọn dẹp cuối cùng.
Hôm đó Đàm Duy dọn xốp cắm hoa, làm ướt phần áo trước ngực, nội y màu trắng thấp thoáng ẩn hiện. Tina đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng dự phòng, “Thay tạm đi.”
“Em ở đây một lát là khô ngay ấy mà.” Đàm Duy không muốn làm phiền người khác, đã rất ngại rồi.
“ Điều hòa trong cửa hàng bật thấp như vậy, sẽ bị cảm lạnh đấy.” Tina sợ Đàm Duy không chấp nhận lý do này, lại bổ sung thêm một câu, “Hôm nay lãnh đạo cấp trên đến tuần tra cửa hàng, nhìn thấy không hay đâu.”
“Cảm ơn chị.” Đàm Duy nhận lấy chiếc áo sơ mi, đi vào phòng nghỉ thay đồ.
“Dáng chuẩn mặt xinh, thật ra em có thể tự tin hơn một chút,” Tina nói. Vóc dáng cô cao gầy, mảnh mai nhưng không khẳng khiu, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cũng rất đẹp.
“Dạ?” Đàm Duy ngẩng đầu lên, chớp mắt.
Tina đang định nói chuyện với cô thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, người đến nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn năm phút nữa là Enzo đến cửa hàng đấy.”
“Các em chuẩn bị đi, chị ra ngay.”
Đàm Duy chỉ nghe được nửa câu nói của Tina.
Năm phút sau gặp được người tên Enzo “nhảy dù” mà họ nhắc đến, tất cả mọi người trong cửa hàng đều trong tư thế sẵn sàng nghênh đón.
Cách một khoảng khá xa, rất nhiều nhân viên đang đứng vây quanh anh. Cô đứng ở một góc khuất không ai chú ý, lặng lẽ quan sát, nhận ra đó chính là người đàn ông Trung Quốc mà cô đã gặp vào ngày đầu tiên đến đây.
Anh mặc đồ đen, vóc dáng rất cao, trên mặt không chút biểu cảm, toát ra một cảm giác lạnh lẽo, như tuyết dày đọng trên cành thông.
Trong môi trường công sở đương nhiên tồn tại những người lãnh đạo dễ gần, hòa đồng, ví dụ như: sếp của cô, Hoàng Hải Băng; ví dụ như Tina. Nhưng Đàm Duy cảm thấy, người này chắc chắn không phải.
Tina đứng bên cạnh anh cũng rất cẩn trọng khi báo cáo công việc.
Đàm Duy nhìn chăm chú, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của đối phương. Cô hơi kinh ngạc, đây gần như là người đẹp nhất mà cô từng gặp ngoài đời. Không tự chủ được, ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt đó, có một khoảnh khắc cô nhìn đến ngây người.
Đột nhiên, một đôi mắt lạnh như núi nhìn về phía cô đang đứng.
Đàm Duy bất giác nín thở, tim đập loạn xạ, cô cảm thấy sợi dây trong cơ thể mình có thể đứt bất cứ lúc nào.
Thôi xong, cô lại bắt đầu căng thẳng rồi.
Trở lại phòng nghỉ, cô dựa vào tường điều hòa lại nhịp thở, hồi tưởng lại cái nhìn ban nãy, có lẽ chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Hoàng Hải Băng gọi điện đến hỏi tình hình công việc của Đàm Duy, cô thành thật trả lời: “Cháu đang nỗ lực làm việc ạ, Hoàng tổng”
“Tina cũng nói với chú là cháu thể hiện không tồi.” “Thật ạ?” Đuôi lông mày Đàm Duy nhướn lên.
“Duy Duy, cháu làm tốt lắm.” Giọng cười của Hoàng Hải Băng trong điện thoại rất dịu dàng, như đang khích lệ cô, cũng làm dịu đi sự căng thẳng của cô, “Thời gian này vất vả rồi.”
Hoàng hôn như vàng nóng chảy, rót xuống những góc cạnh lạnh băng của rừng bê tông cốt thép, thêm vào một phần dịu dàng.
Đàm Duy khoác túi vải bố trên vai, đứng trên quảng trường, quay đầu lại nhìn bức tường kính xa hoa lộng lẫy phía sau, ánh đèn vàng ấm áp khiến khung cảnh trong cửa hàng trở nên hư ảo như một giấc mơ.
Những người bên trong, giày đế đỏ, váy đen… tinh tế đến mức phi thực tế.
Sự phồn hoa như vậy mới xứng với Bắc Kinh.
Đàm Duy thầm ngưỡng mộ, lại tự nhủ mình nhất định phải dũng cảm, người dũng cảm mới có thể tận hưởng thế giới.
Cô cả ngày chưa ăn gì, mua một ít bánh mì lúa mạch đen ở cửa hàng bánh ngọt bên cạnh, chuẩn bị ăn trên đường về.
Trong bồn hoa lại có một chú mèo tam thể nhảy đến bên chân cô, sau đó lại kéo theo hai ba chú mèo con chui ra.
Đàm Duy vô cùng ngạc nhiên và thích thú.
Cô thích những cục bông lông xù, trong nhà có nuôi một chú mèo Ragdoll tên là Công Chúa, hiện tại đang nhờ mẹ cô chăm sóc. Cô ra ngoài gặp mèo con cũng sẽ tìm cơ hội v**t v* một phen.
Đàm Duy xé một miếng bánh mì lúa mạch đen, đặt xuống đất gọi mèo con đến ăn, ngồi xổm xuống muốn sờ chúng, nhưng đáng tiếc lũ mèo con rất cảnh giác, không cho sờ.
Đàm Duy đành phải dùng điện thoại chụp ảnh, gửi cho mẹ: 【Đáng yêu không mẹ? Con muốn bắt cóc một con về nuôi.】
Mẹ cô rất nhanh cũng chụp ảnh Công Chúa gửi lại cho cô, rồi gửi một đoạn tin nhắn thoại: 【Bảo bối cũng đáng yêu mà.】
Đàm Duy: 【Sự xinh đẹp và đáng yêu của Công Chúa thì không cần phải khen rồi.】
Mẹ: 【Mẹ nói bảo bối là con đó.】
Mẹ: 【Cuối cùng con cũng chịu chia sẻ ảnh mèo con cho mẹ rồi, đã thoát ra khỏi đám mây mù thất tình rồi sao, mẹ vui quá.】
Bả vai Đàm Duy cứng lại, hốc mắt lại bị cảm giác cay xè lấp đầy.
Chu Giác đứng trước tủ kính, bên cạnh là một cây thiên điểu cao nửa người, lá xanh điểm xuyết màu tím, hoa như đầu hạc đang ngóng nhìn.
Giọt nước đọng trên phiến lá, rung động nhẹ theo tiếng nhạc ầm ĩ trong cửa hàng, sắp sửa nhỏ xuống.
Nhân viên cửa hàng mang đến cho anh một ly cà phê, rồi lặng lẽ rời đi, không nói một lời, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên nhìn anh.
Một bên cửa hàng sát mặt đường, ở ngã tư có một cô gái đang đứng.
Chiếc áo sơ mi trắng và quần tây vừa vặn phác họa nên dáng người gọn gàng, tứ chi cô thon dài, sống lưng mảnh khảnh, mái tóc dài được ánh hoàng hôn viền lên một đường nét dịu dàng.
Sở dĩ Chu Giác chú ý đến cô, là vì trên người cô đang mặc đồng phục của thương hiệu ROSSI.
Nhưng giờ phút này, cô đang cố chấp cắn môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cúi đầu nức nở.
Tôn Khảng đi tới, đưa máy tính bảng cho anh, “Enzo, chỗ ngồi của khách mời trong buổi tiệc tối, sếp xác nhận ạ.”
Anh ta nhìn theo tầm mắt của Chu Giác ra bên ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy cô gái kia, sắc mặt đột nhiên lạnh đi.
Hỏng việc rồi.
ROSSI kinh doanh thời trang, đồng phục cho nhân viên bán hàng rất đa dạng. Áo khoác, áo sơ mi, váy, quần, chi tiết đến từng đôi giày hay chiếc ba lô, không quy định cứng nhắc mỗi ngày phải mặc gì, hoàn toàn có thể dựa vào tâm trạng của mình mà tự do phối hợp.
Nhưng công ty có quy định rõ ràng bằng văn bản, không được mặc đồng phục ra khỏi nơi làm việc, không được mặc về nhà, không được có hành vi làm tổn hại hình ảnh công ty, hơn nữa khi nghỉ việc phải trả lại cho công ty.
Đương nhiên, không cẩn thận mặc đồng phục ra ngoài không phải là lỗi lầm gì to tát, nhưng dung túng sai lầm ngay trước mặt sếp lớn thì chính là một sự tắc trách nghiêm trọng.
“Tina đúng là mang bầu một lần ngốc ba năm sao, bản thân mình đầu óc mơ hồ, đến người dưới quyền cũng không có quy củ như vậy.” Tôn Khảng lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Chu Giác không nói gì, đi ra ngoài.
Anh mà không đi, người trong cửa hàng sợ là sẽ gò bó đến không thở nổi. Tôn Khảng đi sát theo sau, không quên ra hiệu bằng tay cho một
nhân viên cửa hàng: Thu dọn ly cà phê đi.
Chu Giác ngồi trong xe xem xong email, khoanh tròn màu đỏ vào một cái tên, gửi đi, kèm theo một tệp đính kèm.
Điện thoại rất nhanh gọi đến, đầu tiên là xin lỗi: “Enzo, thực xin lỗi.” Chu Giác nói: “Tôi không cần lời xin lỗi.”
“Enzo, tôi cảm thấy những vấn đề không mang tính nguyên tắc thì không cần quá để ý.” Đối phương rất khó xử, nói: “Thư mời đã gửi đi từ một tuần trước rồi, bây giờ thông báo đừng đến thì đắc tội người ta quá.”
“Đây là vấn đề anh cần giải quyết.” Trong giọng nói của Chu Giác không nghe ra cảm xúc gì.
“Tôi muốn thấy được sự nhạy bén của anh trong công việc Truyền thông tiếp thị, đề phòng đối phương lấy sự kiện lần này để bảo chứng cho những phát ngôn và hành động của mình, để mặc truyền thông làm to chuyện. Nếu không ý thức được vấn đề rõ ràng này, vậy thì anh không thích hợp với công việc này.”
Tôn Khảng ngồi ở ghế phụ, căn bản không dám nhìn sắc mặt Chu Giác qua kính chiếu hậu.
Anh ta khẽ thay đổi tư thế, cũng thay đổi cách xưng hô, “Ông chủ, bây giờ đi đâu ạ?”
“Cậu tan làm được rồi.” Chu Giác không ngẩng đầu lên nói. Buổi tối anh còn có một sự kiện cần tham dự, bây giờ phải về thay quần áo.
“Vâng.”
Tôn Khảng bình tĩnh nói hai chữ, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Anh ta đi theo Chu Giác một tháng, vẫn chưa nắm bắt được tính tình của anh. Người sếp mới này không hề vì mới đến mà lấy lòng cấp dưới, xem ra là không sợ đắc tội người khác. Không cẩn thận, có ngày chính mình cũng sẽ bị sa thải chỉ vì một sai lầm nhỏ.
Kiếp làm công thật khổ mà.
------oOo------