Tinh thần Đàm Duy sảng khoái đi làm, trạng thái sau kỳ nghỉ lễ cuối cùng cũng khác với lúc trước đó. Trên bàn làm việc của cô có một phong bao lì xì do Wendy đưa.
“Mọi người đều có sao?”
“Có lâu rồi, mỗi mình em về muộn nhất đấy.” Perla vỗ vai cô, “Ăn Tết chắc vui lắm nhỉ?”
“Chị thì sao?”
“Chị sắp chết rồi đây, tan làm chị sẽ đi mát xa, em đi cùng không?”
Đàm Duy nói: “Da em nhạy cảm, không dùng khăn ở tiệm mát xa được đâu, chị đi đi.” Lần trước cô đi cùng Perla, mặt nổi đầy mụn.
“Vậy thôi vậy.”
Đàm Duy đi đến vị trí của mình, thấy Cloe vội vã bưng khay đi vào phòng VIP, gọi cô giúp pha cà phê.
“À, em đến ngay đây.”
Hôm nay khách hàng lớn, cả quản lý cửa hàng cũng đích thân ra mặt. Đàm Duy bưng cà phê ra, ngón tay khô khốc vuốt tóc mai. Khách đợi đến tối mịt mới rời đi, tất nhiên cũng ký hợp đồng thành công, ngay cả Wendy luôn cười mà không cười cũng hiếm hoi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một ngày cứ thế trôi qua, sau giờ tan làm là buổi họp tổng kết.
Quản lý cửa hàng ngồi đầu bàn, yêu cầu mọi người báo cáo số liệu khách hàng và tình hình theo dõi. Đàm Duy là người đầu tiên, hơn một tuần cô ở nhà ăn Tết Nguyên đán nên không tích lũy được khách hàng mới, cũng không có thành tích để báo cáo.
“Vậy thì em phải cố gắng lên.” Quản lý cửa hàng chỉ nói một câu đó rồi chuyển sang người khác, Cloe thu hoạch khá tốt nên báo cáo dài gần hai mươi phút.
Đàm Duy trong lòng ẩn hiện cảm giác hoảng loạn, bị thứ gì đó ràng buộc.
“Khách hàng gặp khó khăn thì tự mình phán đoán một chút, không được thì nhanh chóng nhờ người khác.”
“OK, biết quản lý Lâm giỏi nhất rồi, sẽ giúp em mà.” Cuộc họp kết thúc, Cloe muốn đi nhờ xe Lâm Hiểu Bội nên kéo tay cô ta cùng tan làm, cười đùa đề nghị đi ăn lẩu dê bọ cạp.
Đàm Duy thay quần áo của mình, quàng khăn, thầm nghĩ trước Tết Lâm Hiểu Bội vì chuyện khách hàng bí mật mà bị Stella khiển trách, cô ta còn trút giận lên Cloe, nhưng chỉ qua một cái Tết Nguyên đán, hai người lại làm hòa.
Ngày hôm sau đi làm, Perla đã nói cho cô nguyên nhân.
Trong dịp Tết Nguyên đán, thành tích của Cloe tăng vọt, ngay cả Perla cũng không sánh kịp, điều này chẳng khác nào “đút cơm” vào miệng Wendy, lãnh đạo nào mà chẳng thích nhân viên có thành tích tốt chứ?
Nơi công sở là vậy đó, chỉ cần nghiệp vụ chính của bạn tốt, thì những
việc nhỏ nhặt như lười biếng, chơi xỏ lá, hay đi muộn về sớm hàng ngày không thành vấn đề.
Đàm Duy gật gù ra vẻ đã học được bài học.
Perla còn nói cho cô biết, thật ra suốt dịp Tết Nguyên đán mọi người ai cũng tăng ca, trừ Đàm Duy.
“Ngày em về nhà chị đã nhắc em về làm việc sớm một chút, em không nghe chị, chị tưởng em cũng không bận tâm đến mùa Tết Nguyên đán chứ.” Mùa Tết Nguyên đán sẽ rất quan trọng đối với ngành bán lẻ, mà người làm bán lẻ thì không có bất kỳ ngày lễ nào đáng nói.
“Lúc đó em không hiểu.”
“Kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ lễ lớn của nước mình, chị không có cách nào giải thích rõ cho em.” Huống hồ lúc đó Đàm Duy đã nóng lòng về nhà, Perla nói những thứ này đơn giản chỉ làm cô ở nhà thêm lo lắng, không bằng yên tâm ăn Tết cho tốt đi.
Tâm trạng Đàm Duy rất phức tạp, cô hoảng hốt nhận ra mình đã bỏ lỡ một số cơ hội.
Ngành bán hàng là giành khách hàng, giành cơ hội, giành tài nguyên. Khi cô còn đang là cục cưng ở nhà thì người khác đang nỗ lực làm việc. Perla nói qua rồi thì cứ cho qua, đã lựa chọn như thế nào thì phải chấp nhận kết quả tương ứng thôi.
Tuy phong cách hành sự của Cloe không mấy được lòng người, nhưng năng lực nghiệp vụ của cô ta không tồi, cô ta còn rất chăm chỉ. Khi xây dựng đội nhóm vẫn luôn đặt khách hàng lên hàng đầu, bỏ qua thể diện mà cùng Đàm Duy làm những việc quan trọng để làm hài lòng khách.
Tháng 1, thành tích của Đàm Duy ở cửa hàng chỉ ở mức trung bình, đến tháng 2 cô lại lãng phí mấy ngày quan trọng nhất, trực tiếp đứng chót, liên tiếp nửa tháng làm việc cũng không có tiến triển gì.
Cô từng có vận may, nhưng vận may cũng sẽ rơi vào tay người khác.
Kết thúc quý 1, khi viết báo cáo tổng kết công việc, Đàm Duy phát hiện thành tích của cô kém nhất toàn cửa hàng.
Kể từ khi vắng mặt trong dịp Tết Nguyên đán, Đàm Duy như bị thứ gì đó đeo bám, vận đen cứ bủa vây tới tấp, liên tiếp mấy khách hàng cứ thất bại. Cô tự nhủ đã đủ nỗ lực, nhưng càng nỗ lực lại càng không thể phát huy sức lực.
Nhìn vẻ mặt bận rộn của đồng nghiệp, có người vui mừng, có người sầu, cô không khỏi tự hỏi, con người rốt cuộc phải nỗ lực đến mức nào mới
gọi là nỗ lực đây?
————-
Rossi tổ chức show diễn lớn đầu tiên của năm tại Trung Quốc ở Vương Phủ, mở bán trước các bộ sưu tập Thu Đông.
Mặc dù hiện tại mới là tháng Tư, thời tiết vẫn còn hơi lạnh.
Đồng nghiệp bộ phận bán lẻ phải được điều động đến Show-Room để hỗ trợ, Đàm Duy được chọn. Cô được chọn không phải vì xuất sắc, mà là do cửa hàng có vị trí ưu đãi.
Được may mắn tham gia một show diễn như vậy, Đàm Duy rất phấn khích, điều này khiến cô cảm thấy tuy mình có lợi thế, nhưng ít ra mình cũng được coi là có tư cách tham gia hoạt động quan trọng.
Cùng ngày, cô rất nhiệt tình và trạng thái cũng không tồi, dù rất mệt, đầu óc cũng quay cuồng, khi kết thúc thì Enzo đến.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong năm mới này. Anh trò chuyện với vài người, rồi yêu cầu các trưởng bộ phận tổ chức tiệc liên hoan buổi tối cho đồng nghiệp.
Đàm Duy im lặng đi tìm quạt, Chu Giác thấy cô.
Lúc nãy khi cô đang làm việc, anh đã chú ý đến cô gái mắc chứng sợ xã hội này. Cô tiến bộ rất nhiều so với khi mới vào làm, thể hiện rất chuyên nghiệp, cũng có thể làm việc tự tin và thong dong. Điều đó cho thấy cô
thực sự đang khắc phục khuyết điểm của bản thân.
“Biểu hiện không tồi.” Hôm nay doanh số bán hàng tại show rất tốt, tâm trạng Chu Giác không tồi nên có hứng thú nói thêm hai câu.
“Dạ, cảm ơn.” Đàm Duy hơi ngây người, cô thậm chí còn nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt tinh xảo như người giả của anh, quá kinh khủng.
Thế mà anh cũng biết khen ngợi người khác, không phải lúc nào cũng vênh váo sao?
Đàm Duy rất vui vì cô đã nhận được sự khẳng định của Enzo.
——-
Đề án hợp tác với bảo tàng nghệ thuật của Chu Giác vào năm ngoái đã bị phủ quyết hoàn toàn, trụ sở chính cho rằng thiết kế của bảo tàng nghệ thuật Lục Tư Xa không phù hợp với định vị thương hiệu.
Chu Giác cho rằng đây là một trò đùa.
Người đại diện hiện tại của Rossi là do người tiền nhiệm ký hợp đồng
trước đây, một ngôi sao lưu lượng, điên điên khùng khùng, anh căn bản không ưa, sức ảnh hưởng của một ngôi sao hạng nhất Trung Quốc trên trường quốc tế còn không bằng một nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc, nhưng vẫn được giữ chức danh toàn cầu.
Lý do chỉ có một: thị phần Trung Quốc đủ lớn, muốn kiếm tiền ở Trung Quốc thì nhất định phải chiều lòng người tiêu dùng Trung Quốc.
Chu Giác tìm CEO Lưu Khâm Nguyên, nhờ anh ta đứng ra thúc đẩy chuyện này. Tổng bộ dù không nể mặt anh, cũng phải nể mặt Lưu Khâm Nguyên.
“Enzo, đừng làm tôi thất vọng, chúng ta không có chi phí thử nghiệm sai đâu.” Lưu Khâm Nguyên trịnh trọng nói với Chu Giác, mấy năm nay
anh ta cố ý thăng tiến lên trên, chuẩn bị giao vị trí chủ chốt vào tay Chu Giác, mọi thứ phải ổn thỏa.
Chu Giác đặt chiến dịch hợp tác không gian của Lục Tư Xa tại bảo tàng nghệ thuật lớn nhất của anh, ở Thông Châu.
Đàm Duy nhận được thông báo vào giữa tháng 4, Lâm Hiểu Bội nói với cô rằng cần phải trưng bày hàng hóa ở bảo tàng nghệ thuật, yêu cầu nhân viên bán hàng phải chuyển đi. Kinh nghiệm của cô còn non, không hiểu nhiều quy tắc và thuật ngữ chuyên ngành, cô cứ nghĩ vẫn là hình thức showroom như cũ.
Thời gian tồn tại của cửa hàng hàng tiêu dùng nhanh được thiết lập là ba tháng.
Mười ngày sau, tất cả mọi người trong bộ phận bán lẻ được triệu tập về, chỉ còn một người được giữ lại để phụ trách hoạt động này.
“Kiến thức chuyên môn của em rất tốt, có kiên nhẫn, chị thấy rất phù hợp, không có ý kiến gì chứ?” Lâm Hiểu Bội nói với Đàm Duy như vậy.
Hiện tại, lực lượng chủ chốt vẫn được đặt ở cửa hàng có tài nguyên tốt nhất, Đàm Duy là người mới, thành tích đứng chót, số lượng khách hàng tiềm năng trong tay cũng ít.
Điều cô qua đó, không có gì tổn thất cho cửa hàng.
Đàm Duy cứ thế bắt đầu cuộc “lưu đày” dài lâu và dày vò.
Nơi này không giống với mô hình làm việc ở trung tâm thương mại, cô không hiểu cách quảng bá, cũng không thể khai thác khách hàng. Cho dù có khách hàng thì họ cũng sẽ quay lại cửa hàng để ký hợp đồng, chứ không ở lại chỗ cô.
Đôi khi cô không hiểu, rõ ràng cô biểu hiện ở trường học không tồi, thầy cô cũng thường khen cô, thành tích là vấn đề thời gian và may mắn, sao lại lưu lạc đến nước này.
Cô ở chỗ Hoàng Hải Băng nhìn máy lọc nước ba tháng trời, tâm lý đã đủ để tiêu hóa loại lạnh nhạt và cô độc này, nhưng trong công việc hàng ngày, cô vẫn gặp rất nhiều sự suy sụp.
Lần đầu tiên cô phụ trách toàn bộ hoạt động, một mình thế này, khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
“Chào quý khách, có thể chụp ảnh, nhưng trẻ nhỏ không nên tùy tiện hoạt động ở khu trưng bày ạ.” Tất cả các phông nền được sắp xếp kỹ lưỡng, thay đổi một góc độ cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu ứng thị giác. Nhưng nhiều quá thì lại rất hỗn loạn, cô nhìn không xuể.
“Động một chút thì sao, cao quý thế à?” Đàm Duy sợ xung đột với người khác, chỉ có thể cười cười hóa giải, gặp phải người thật sự không nói lý thì nói: “Thực xin lỗi, nếu làm hỏng phải bồi thường theo giá đấy ạ.” Sau đó lặng lẽ dịch tấm biển lên, ngay dưới mí mắt khách hàng.
Khách hàng thấy vậy, im lặng vài giây không nói gì, kéo đứa trẻ đi, lẩm bẩm: “Đồ dễ hỏng thế này mà dám bán giá này? Cướp tiền à?”
Đàm Duy biết nhắc nhở khách hàng kiểu này sẽ tạo ấn tượng không tốt, nhưng nếu gây hư hại, rắc rối sẽ lớn hơn.
Có khách hàng tùy ý ngồi trên sofa, hỏi: “Cái này chất liệu gì?” “Chào quý khách, giả lông lạc đà ạ.”
“Giả lông lạc đà chứ có phải thật đâu, không đáng tiền.”
“Sản phẩm này ngay từ khâu thiết kế đã cân nhắc yếu tố bảo vệ môi trường, quý khách có thể chú ý đến thiết kế…”
“Đi thôi.” Người đàn ông trung niên không có tâm trạng nghe cô nói tiếp, vốn dĩ không có hứng thú. Anh ta chỉ đi ngang qua, bên ngoài đang mưa, bùn đất trên quần áo dính cả lên sofa.
Đàm Duy dùng miếng vải lau xuống, không sạch. Đồ hơn hai mươi vạn, nếu hỏng thật cô không đền nổi, lập tức liên hệ đồng nghiệp bộ phận hậu mãi, còn bị mắng một trận: “Ở trong nước chỉ có duy nhất một chiếc
sofa này mà cô lại để khách tùy tiện ngồi sao? Làm không tốt phải kéo về nhà máy, chi phí phát sinh cô sẽ chịu sao?”
Đàm Duy á khẩu không trả lời được, trong lòng rất tủi thân. Mỗi ngày đủ loại vấn đề không ngừng diễn ra.
Cuối tháng 5, cuối cùng Đàm Duy không chịu nổi nữa mà nói lên ý nghĩ của mình với Lâm Hiểu Bội. Cô yêu cầu một người đến cùng mình luân phiên, cô còn cần trở lại làm việc bình thường để có doanh số cá nhân nữa.
Lâm Hiểu Bội từ chối cô: “Vivi, đừng quá nóng vội, hãy làm tốt việc trước mắt đã.”
“Nhưng mà, đây không phải công việc của một mình em.”
“Trong cửa hàng là những người bán hàng thâm niên, chỉ có mình em kinh nghiệm non nhất, em muốn chị cử ai đi thay thế em đây? Em cứ chỉ ra đi.” Lâm Hiểu Bội rất xảo quyệt, chị ta đổ trách nhiệm lên người Đàm Duy. “Chị đổi em về, em có thể tạo ra giá trị tương đương với những người bán hàng thâm niên không?”
Cô không thể, cô không thể so sánh với bất kỳ ai.
Đàm Duy hiểu rõ, hễ nói ra một người là đắc tội người đó, đối phương sẽ hận chết mình. Loại việc khổ sai này không ai muốn làm.
Đàm Duy cúp điện thoại sững sờ một lúc lâu, trong lòng rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu này dần dần tăng lên, cuối cùng trở nên bồn chồn, đau khổ.
Cô lại lần nữa gặp phải sự lạnh nhạt ở nơi công sở.
Trên thực tế, Stella không cho rằng quyết sách của Chu Giác có thể mở rộng được quy mô kinh doanh, chị ta đã ở trong ngành này gần 20 năm, rõ ràng hàng xa xỉ cuối cùng vẫn dựa vào bán lẻ.
Bán lẻ dựa vào cái gì? Vị trí, vị trí, vẫn là vị trí!
Đây thuộc về sự khác biệt trong quyết sách cấp cao, chỉ lãng phí nhân lực cấp thấp.
Lâm Hiểu Bội đã hiểu ý của Stella, vì vậy sắp xếp một người mới qua đó cho có lệ. Chị ta vừa lúc không thích Đàm Duy, vì cô là do Tina tuyển vào, là người của Tina, trước sau không cùng một phe với chị ta.
—
Hôm nay Đàm Duy lại bị khách hàng chế nhạo, vốn chỉ muốn tiêu hóa cảm xúc một chút, nhưng đi đến cầu thang vẫn không nhịn được bật khóc.
Cô ra ngoài hơn một tháng rồi.
Cô quá sốt ruột.
Tháng Tư chỉ chạy được một nửa doanh số, tháng Năm thì trực tiếp đứng chót, điều này đối với một nhân viên bán hàng là vô cùng đáng sợ. Đồng nghiệp không ngừng báo tin vui về doanh số, chỉ có mình cô lẻ loi.
Quý 1 cô đã đứng chót, quý 2 đã qua được một nửa cô vẫn đứng chót, năm nay còn bao nhiêu thời gian nữa đâu? Có lẽ không lâu nữa cô sẽ bị sa thải.
Đàm Duy không phải là người nóng vội, hơn hai mươi năm qua cô luôn là người chậm chạp, luôn cảm thấy dù sao đường cũng ở phía trước, mục tiêu cũng ở đó, cứ bình tĩnh mà đi tới là được.
Có gì mà phải vội chứ?
Nhưng Tina đã kéo cô vào đường đua cạnh tranh, dùng roi thúc cô lao về phía trước, một người đã quen với nhịp độ nhanh bỗng nhiên bị gãy một chân, không thể bước đi.
Ngực Đàm Duy khẽ trào dâng một chút cảm xúc bi thương, cô khó thở, mọi thứ là do sự kém cỏi của bản thân.
Cô cho rằng, nếu không phải vì chậm trễ trong dịp Tết Nguyên đán, cô đã không bị tống khứ đến nơi này.
Khóc xong cô lau đi nước mắt, vùng da dưới má vì dị ứng với nước mắt mà đỏ ửng một mảng, trông cô vô cùng chật vật, nhưng đành phải dùng kem nền che đi vết sưng đỏ rồi mới yên tâm ra ngoài.
Vẫn phải tươi cười đón chào mọi người, ngộ nhỡ bị khiếu nại, cô lại bị mắng nữa.
———-
Sáng nay Chu Giác đi xem buổi chụp quảng cáo cho quý mới, ngôi sao trình diễn biểu hiện không tốt, thời gian liên tục bị lãng phí, ấy vậy mà còn đòi xin nghỉ.
Anh rất khó chịu, nhưng buổi chiều vẫn lái xe đi một chuyến đến Thông Châu.
Không thấy ai.
Khu trưng bày lộn xộn, đồ trưng bày bị xê dịch mà không được kịp thời đưa về vị trí cũ. Anh đứng đó nhíu mày, thấy Đàm Duy từ phía sau đi tới, dường như đang cố gắng dùng khăn giấy lau vết nước trên vải.
“Cô đang làm gì đấy?” Khuôn mặt anh trầm xuống.
Đàm Duy run rẩy, nhỏ giọng giải thích: “Tôi muốn lau ạ.”
Chu Giác không hiểu tại sao một cửa sổ quảng bá quan trọng như vậy lại để một người mới ở đây một mình: “Wendy không huấn luyện cô tử tế
đã thả cô ra sao?” Thả ra…
Đàm Duy cảm nhận được sự chua ngoa của anh. Anh cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô lễ, khinh thường mọi người một cách bình đẳng, thật sự rất tổn thương lòng tự trọng.
Căn bản tâm lý khó khăn lắm mới xây dựng lại của cô bỗng chốc đổ sập, đột nhiên bất chấp tất cả, vừa rồi bị Lâm Hiểu Bội PUA, lại bị anh châm
chọc, cô rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, nói: “Nếu anh xem thường tôi, vậy thì, tôi cũng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Đó là câu nói táo bạo nhất trong đời cô.
Chu Giác nhìn khuôn mặt không biết sợ hãi của cô, cũng không vì sự phản kháng của cô mà tức giận, anh vĩnh viễn tự giữ được sự bình tĩnh, cười lạnh nói: “Lãng phí thời gian?”
“Cô cho rằng, thời gian của cô có giá trị lắm sao?” Chu Giác hỏi cô.
------oOo------