Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 22



Thời gian của cô quả thực không đáng một xu, cô đang bán đi sức lao động giá rẻ của mình.

 

Đàm Duy cắn chặt môi, cố gắng kìm nén, tự nhủ tuyệt đối đừng khóc, không thể vì chuyện này mà khóc, con đường này là do cô chọn.

 

Cô về đến nhà thấy đèn đã bật sáng, Diệp Hiểu Hàng đã đến, còn mua gà rán và Coca bày sẵn trên bàn trà, đợi cô. Đàm Duy từ ga tàu điện ngầm chạy về nhà dưới trời mưa, quần áo dính sát vào người, lạnh cóng.

 

Nước mắt cô rơi xuống như chuỗi hạt ngọc. Câu nói kia quả không sai, chỉ khi trở về bên người thân yêu, cô mới có thể hóa thành đứa trẻ.

 

Diệp Hiểu Hàng lấy khăn lau tóc cho cô, “Sao thế?”

 

“Công việc của tớ có lẽ không giữ được nữa rồi.” Đàm Duy gục vào vai Diệp Hiểu Hàng òa khóc.

 

Diệp Hiểu Hàng xoa đầu cô, “Chuyện công việc tớ không hiểu, cũng không thể cho cậu lời khuyên gì, nhưng tớ vẫn luôn ở đây, đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn cho cậu, nước tắm cũng đã xả rồi, cậu muốn nói chuyện lúc nào cũng có tớ.”

 

Thật ra, khi Enzo nói thời gian của cô không đáng giá, cô rõ ràng cảm thấy có thể chịu đựng được. Nhưng anh căn bản đang phủ nhận con người cô.

 

Chu Giác nhìn Đàm Duy mặt đỏ tía tai, ung dung tự tại thể hiện sự kiêu ngạo và tự đại của kẻ ở địa vị cao, “Cô thật sự đang lãng phí thời gian, vì không tạo ra bất kỳ giá trị nào. Có biết tại sao Wendy không cho người

khác đến, cố tình tống cô đi không?”

 

Đàm Duy nhìn vào mắt anh, sợ đến mức thu lại tất cả dũng khí, vô tri gật đầu rồi lại lắc đầu.

 

“Năng lực chuyên môn, thành tích hay kỹ năng cơ bản, không cái nào cô sánh bằng người khác. Trong mắt cấp trên trực tiếp của cô, cô vô dụng.Cô không thể hạ thấp lòng tự trọng để đối phó người khác khi họ cố tình gây khó dễ hay phê bình cô, sức chịu đựng cơ bản nhất của ngành dịch vụ cô cũng không có.”

 

“Đừng không phục, cô nên tự xem xét lại bản thân, rốt cuộc có thích hợp với công việc này không.” Anh cho cô một đòn chí mạng.

 

Đàm Duy chưa bao giờ bị ai phê bình như thế, cô không biết lời nói có thể sắc bén như dao găm, đâm thẳng vào tim.

 

————

 

Đàm Duy tắm xong đi ra, Diệp Hiểu Hàng đã đổi gà rán thành một bát mì xương hầm.

 

Mặc dù cô ấy không giỏi nấu ăn bằng Đàm Duy, nhưng nước dùng thế này nấu sơ qua cũng rất ngon, “Tớ không thêm rau thơm và hành cho cậu đâu, cậu tự rắc hạt tiêu đen nhé.”

 

Mới dầm mưa về, nên ăn chút đồ nóng hổi để ấm bụng.

 

Đàm Duy xoa tóc ngồi xuống, tẩy trang xong, hai bên gò má có một mảng sưng đỏ, dị ứng nước mắt lại càng nghiêm trọng, vì vừa nãy trong phòng tắm cô không nhịn được, lại khóc nức nở với nước ấm.

 

Diệp Hiểu Hàng thở dài, đứng dậy đi lấy thuốc mỡ giúp cô, cô ấy thầm nghĩ trách không được mẹ Đàm Duy gọi cô là cục cưng, vì đôi khi tinh thần cô thật sự rất yếu ớt, giống như một đứa trẻ con.

 

Đương nhiên, Diệp Hiểu Hàng cho rằng đây là biểu hiện của sự trưởng thành hạnh phúc, bản thân cô ấy cũng rất thích chăm sóc người khác,

vừa hay bổ sung cho Đàm Duy.

 

“Cậu ăn cơm trước đi, bổ sung đủ carbohydrate cảm xúc sẽ tốt hơn.”

 

Đàm Duy ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ăn hết sạch mì, bê bát to uống cạn cả canh, đã lâu lắm rồi cô chưa ăn no đến thế, nửa năm qua, thường xuyên nửa đêm đói chết đi được, chỉ ăn mấy viên chao cho đỡ thèm.

 

Vì muốn quản lý vóc dáng, đủ mảnh mai, rồi nhét mình vào chiếc váy cỡ nhỏ nhất.

 

Rất nhiều thứ là trời sinh, tính cách, cách nói năng, dung mạo.

 

Cô không thể lập tức nâng cao năng lực của mình, thay đổi tính cách, cũng chỉ có thể bắt đầu thay đổi từ vẻ ngoài, ít nhất hình ảnh phải xinh đẹp, chứ không phải co vai rụt cổ, vâng vâng dạ dạ.

 

Ăn xong Đàm Duy nói mình còn muốn ăn chút đồ ngọt, để át đi vị mặn trong cổ họng, Diệp Hiểu Hàng lại đưa cho cô một hộp sữa chua vị dâu, “Không giảm cân à?”

 

“Tớ sắp bị đuổi việc rồi, giảm béo còn ích gì nữa,” Đàm Duy ăn no cuối cùng cũng có sức lực mà thổ lộ tâm sự.

 

Thật ra chuyện này không trách ai được, chỉ trách bản thân cô.

 

Rõ ràng biết tính cách mình không thích hợp với môi trường như vậy, lại cứ nhất quyết chen chân vào; vì không có quyết đoán mà còn bất chấp tất cả nên bị gạt ra rìa, cuối cùng vì lời nói của bản thân mà dẫn đến cảm xúc sụp đổ như lúc này đây.

 

Trong xã hội này, tài nguyên tốt vốn dĩ chỉ dành cho kẻ mạnh, kẻ yếu không xứng đáng có.Cô nên biết điều đó.

 

Diệp Hiểu Hàng cười, cô thậm chí còn không cần người khác an ủi, tự mình đã “tổng kết” xong rồi.

 

“Tiếp theo cậu định làm gì?”

 

“Hôm nay sếp tớ nói với tớ những lời khó nghe lắm, tớ đúng là chẳng ra gì cả… Cuốn gói chạy lấy người là chuyện không thể tránh khỏi.”

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Cố Văn nói, không chết thì cứ sống thôi, có gì mà phải lo lắng.”

 

Đừng để những chuyện xấu không chắc chắn trong tương lai ảnh hưởng đến hiện tại, lùi một vạn bước mà nói, tệ nhất cũng chỉ là chờ bị công ty sa thải, biết đâu còn có tiền bồi thường đấy chứ.

 

Đàm Duy nghiến ngấu ăn đồ ngọt, ăn hết cả một hộp sữa chua.

 

———-

 

Chu Giác bị cảm, Tối về đến nhà, đầu óc cứ quay cuồng.

 

Sáng nay trước khi dậy xử lý công việc anh đã uống thuốc, khá ngọt. Thuốc là do Trần Cẩn chuẩn bị cho anh, khẩu vị của anh rất kén chọn,nếu anh ốm cũng không thích uống thuốc.

 

Trần Cẩn đã từng lén lút trợn mắt sau màn hình điện thoại, người gì mà kỳ cục, lạnh nhạt vô tình tàn nhẫn kiêu ngạo, sau lưng lại không chịu ăn hay uống đồ đắng? đàn ông vô dụng!

 

Dì giúp việc đã làm hơn hai mươi năm trong nhà nói với Trần Cẩn, đi mua loại thuốc cảm trẻ em ấy, dỗ trẻ con rất hiệu quả.

 

Chu Giác uống thuốc xong không thể có tác dụng ngay lập tức, vì thế anh lại trở về giường nằm. Hôm nay là thứ Bảy, anh nhắn tin cho Trần Cẩn, bảo người làm vườn và dì giúp việc không cần đến. Anh cũng không muốn gặp người khác.

 

Thế là từ 7 giờ lại ngủ đến quá trưa, chuông báo thức vang lên nên anh bắt buộc phải dậy. Hôm nay có công việc, buổi tối còn có cuộc hẹn ăn cơm bàn chuyện hợp tác.

 

Khi cạo râu thái dương anh rịn mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch đáng sợ, anh nhớ lại tình trạng ngày hôm qua, anh lại đi tấn công một thực tập sinh.

 

Đây không phải phong cách làm việc của Chu Giác, dù có phạm sai lầm lớn đến đâu, anh cũng chỉ thông báo cho cấp trên của người đó và sẽ sa thải ngay lập tức. Trước đây, anh sẽ nói với người bên cạnh: “Cách làm việc của anh/cô cực kỳ không chuyên nghiệp.” Không ngờ tình huống như vậy lại xảy ra với chính mình.

 

Chu Giác đem chính bản thân mình thất thố mà quy chụp với việc bất mãn trước sự sắp xếp của của Stella, thật ra anh biết không liên quan gì đến cấp dưới.

 

Buổi chiều, khi Tôn Khảng và tài xế đến đón anh, Chu Giác nói: “Bảo Lâm Hiểu Bội sắp xếp một người bán hàng thâm niên, ngoài ra bộ phận marketing bên phía chúng ta cũng phải sắp xếp người đến phối hợp với bộ phận bán lẻ.”

 

Tôn Khảng gọi điện cho Lâm Hiểu Bội, nói vài câu, rồi báo lại cho sếp: “Wendy nói hôm nay có người ở đó rồi.”

 

“Được.”

 

Chu Giác họp ở công ty xong, vốn định gọi người chụp vài bức ảnh gửi đến, nhưng anh thấy người trong văn phòng cuối tuần muốn nghỉ ngơi, lại chạy đến đó làm phiền người khác, anh không phải là một ông chủ không biết quan tâm cấp dưới.

 

Thế là anh uống chút cà phê để tỉnh táo, tự lái xe đến đó.

 

Chiếc sofa bị khách làm bẩn đã được kéo đi, toàn bộ không gian trưng bày đã được thay đổi, ánh đèn đã được điều chỉnh, sản phẩm chủ đạo đối diện tủ kính, thiết kế đường đi không có vấn đề gì.

 

Anh bước vào cửa hàng, thấy người của bộ phận VM vẫn đang điều chỉnh chi tiết, vừa chụp ảnh vừa nói với người bên cạnh: “Tấm thẻ ‘vô ý

 

chạm vào sản phẩm trưng bày’ đặt ở mặt trong của tủ kính, khách hàng vào là có thể thấy, nếu đặt trước tủ kính thì ấn tượng không tốt, cũng làm hỏng hiệu quả tổng thể.”

 

“Vâng.” Đàm Duy gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, “Vậy sau khi em đặt xong hết, chị kiểm tra lại được không ạ? Em sợ hiệu quả không tốt, làm phiền chị thêm ạ.”

 

“Không sao, không phiền phức, đây vốn dĩ là công việc của chị mà.” Người đối diện rất tốt, hai cô gái quen nhau mỉm cười.

Khi Đàm Duy đứng dậy, cô lại thấy Enzo, không hiểu sao anh lại đứng trước tủ kính.

 

Chu Giác khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ, anh cho rằng sau trận tối qua, cô sẽ nghỉ việc. Một lát sau, anh kìm nén cơn ho, nói: “Nhiệt độ quá thấp, khách hàng sẽ không muốn nán lại lâu.”

 

Đàm Duy trả lời: “Điều hòa hỏng rồi ạ, đã báo với quản lý, nhưng thợ sửa phải tối mới đến được, giờ cũng không có cách nào.”

 

“Được.”

 

Chu Giác thấy môi cô bị gió lạnh thổi đến tím tái, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, không ai nhắc gì đến chuyện tối qua, cứ như thể chưa từng xảy ra vậy.

 

Nếu tối mới đến sửa, vậy cả buổi chiều cứ lạnh thế sao, Chu Giác đi gọi điện thoại. Đối với lời nói của một cô gái nhỏ không có khí thế thì bên quản lý địa điểm ậm ừ cho qua chuyện, nhưng đối với thái độ của ông chủ thì khác hẳn, nói là sẽ cử người đến ngay.

 

Đàm Duy nhìn theo bóng Chu Giác biến mất, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Mặt em đỏ bừng kìa, sao thế?”

 

“Vừa nãy em hơi căng thẳng, nhưng không có gì ạ.” Đàm Duy không muốn nói thêm về chuyện này, tóm lại là hữu kinh vô hiểm, hai người làm xong việc, đối phương định đi, Đàm Duy hỏi: “Em có thể thêm WeChat của chị không? Về vấn đề trưng bày em hoàn toàn không có kiến thức gì, sau này có thể hỏi chị hướng dẫn không ạ?”

 

“Được thôi, chị chuyên phụ trách mảng trưng bày nhanh này mà, em cứ tìm chị lúc nào cũng được.” Cô ấy sảng khoái lấy điện thoại ra quét mã với Đàm Duy, “Chị tên Cece, em thì sao?”

 

“Vivi.”

 

Hai người lại lần nữa ăn ý mà cười, là những cái tên nghe có vẻ ngốc nghếch, đều dựa trên cách phát âm tên tiếng Trung của mình. Nhưng trong môi trường này thì sao, bản thân nó vốn dĩ là để người khác dễ nhớ, cá tính của mình cũng không quan trọng, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta gọi là Đàm Duy nhỉ.

 

Cece đi chưa được bao lâu, hai người đàn ông mặc đồ bảo hộ màu xanh đến, sửa xong điều hòa, cuối cùng cũng không cần run cầm cập nữa.

 

Nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, tim đang treo lơ lửng của cô cũng cuối cùng đã hạ xuống.

 

Sáng nay cô tỉnh dậy trong sợ hãi, việc đầu tiên là kiểm tra WeChat, sau đó là hệ thống liên lạc nội bộ của công ty, muốn xem có thông báo mới nào không.

 

Ví dụ như: Thông báo cô hôm nay không cần đi làm.

 

Hay như: Wendy mắng cô một trận, cô là cái thá gì mà dám nói chuyện như vậy với sếp.

 

Chẳng có thông báo gì cả, chỉ có Perla gửi cho cô một tin nhắn lúc rạng sáng, nhắc cô ngày mưa tàu điện ngầm đông đúc, nên ra cửa sớm một chút.

 

Xem ra, Enzo cũng không kể lại việc cô mất kiểm soát với anh ngày hôm qua

 

Đàm Duy trằn trọc một đêm suy nghĩ kỹ, nếu không sa thải cô, thì cô sẽ không đi.

 

Nói cô nghiệp vụ không thạo, vậy cô sẽ cố gắng học; nói cô làm nơi này lộn xộn, sáng nay cô đã nhờ đồng nghiệp bộ phận trưng bày đến điều chỉnh; lại nói cô năng lực hoạt động không được, không thể chia sẻ gánh nặng với lãnh đạo, hiện tại cô sẽ bắt đầu học tập quy trình OP cửa hàng.

 

Ai không biết anh nói móc người khác chứ? Ai mà chẳng biết!

 

Nhưng Đàm Duy quả thực yếu thế, hễ cãi nhau là cô lại ở thế bị động, mặt đỏ tim đập, bộ dạng nhút nhát như sắp chết đến nơi.

 

Đàm Duy cảm thấy mình hơi vô dụng.

 

——

 

Tháng Tư Chu Giác đi nước ngoài, hai ngày nay mới trở về.

 

Thế mới biết bảo tàng nghệ thuật bên này vẫn luôn do một mình Vivi đứng. Tuy Anh không thể đồng cảm với biểu hiện của cô, nhưng có thể lý giải được tuổi trẻ và sự thiếu kinh nghiệm của cô.

 

Chính anh cũng là người từng từ vị trí nhân viên đi lên được đến đây. Cuối tuần tan sở tương đối sớm, 5 giờ rưỡi là phải đóng cửa.

Chu Giác trở lại cửa hàng, thấy Đàm Duy ngồi sau quầy làm việc màu trắng, đối diện với máy tính, chăm chú viết vẽ gì đó, trông giống như một học sinh đang học bài.

 

“Cô phải đi sao?” Anh hỏi.

 

Đàm Duy hắt hơi một cái, không nghe rõ Chu Giác nói gì, “Enzo, có gì dặn dò ạ?”

 

Chu Giác đưa tay: “Biên bản khách thăm ngày hôm nay đâu?”

 

Đàm Duy chạy nhanh từ một xấp tài liệu ngăn nắp lấy ra đưa cho anh kiểm tra, chữ viết của cô không xấu cũng không đẹp, viết thành từng khối vuông nhỏ, có thể thấy hồi nhỏ có luyện viết chữ nhỏ, nhưng sau này không tiến bộ.

 

Biên bản lưu lượng khách của Đàm Duy viết rất đơn giản, đa số là mấy chữ ngắn ngủi, ví dụ: “Chụp mấy tấm ảnh”, “Mắt trợn trắng rồi đi luôn.”

 

Xem đến Chu Giác nhíu mày, cái gì vậy? Anh đã nhiều năm không xem qua hồ sơ sơ sài như vậy.

 

Nhưng anh vẫn nhịn xuống, hỏi cô: “Nội dung giao tiếp chi tiết đâu?”

 

“Chỉ có thế thôi ạ.”

 

“Cô không học hệ thống CRM sao?”

 

Đàm Duy hỏi: “Cái đó không phải việc của bộ phận CRM sao ạ?”

 

“Cô không cần quản lý khách hàng của mình sao?” Chu Giác liếc cô một cái, Đàm Duy cho rằng anh lại sắp mở miệng mắng người, da đầu từng đợt tê dại, cũng chột dạ không thôi, chạy nhanh nói: “Tôi sẽ học nghiêm túc ạ.”

 

Chu Giác xem đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, đi trước đi, nói chuyện trên đường.”

 

À?

 

Đàm Duy ngồi vào xe Chu Giác cảm thấy không chân thật, bởi vì Chu Giác đích thân lái xe chở cô. Hơn nữa, anh nói còn có việc muốn trao đổi với cô, nên muốn đi ăn tối, vừa ăn vừa nói.

 

Tối đó anh mới mắng tôi, anh quên rồi sao?

 

Khóe miệng Đàm Duy mím chặt, không thực sự hiểu.

 

Chu Giác đưa cô đến một nhà hàng tư nhân phải đặt trước, đèn đóm mờ ảo, quanh co lòng vòng. Đàm Duy thầm nghĩ muốn ăn ngon đến vậy

sao? Thế là tâm trạng lại lo lắng, ăn xong là cô sẽ bị sa thải sao?

 

Từng món ăn được dọn lên, bày biện vô cùng tinh xảo. Nếu không phải ngại người đối diện đang ngồi, cô rất muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh. Chu Giác không động đũa, bởi vậy Đàm Duy cũng không dám động đũa trước, mắt trông mong nhìn anh.

 

Đợi nửa ngày anh mới mở miệng, “Ăn trước đi.” “À.”

Đàm Duy ăn rất cẩn thận, một số món chỉ có thể ăn một miếng, cô lại không biết nên hỏi người phục vụ bên cạnh: “Đây là món gì ạ?”

 

“Chào cô La, đây là thịt dê ạ.” Nam phục vụ điển trai mỉm cười nói, đặt đĩa về phía cô, bảo cô nhìn rõ.

 

“À.” Đàm Duy không ăn thịt dê nên đặt sang một bên. Hai giây sau cô cảm thấy không đúng, gọi cô là cô La?

 

Nhưng cô đâu có họ La.

 

Hơn nữa theo cô biết, Enzo có mối quan hệ tốt với tổng biên tập tạp chí họ Lục kia, cô La là ai?

 

Đầu óc cô xoay chuyển vẫn rất nhanh, đoán rằng tối nay anh muốn đưa người khác đến, vừa khéo lại thành mình.

 

Chu Giác nghe thấy nhưng không sửa lại, cũng không giải thích, anh bình tĩnh uống nước.

 

Đàm Duy nhìn khuôn mặt lạnh lùng đối diện, không muốn tò mò đời tư tình cảm của cấp trên. Nhưng cũng không khỏi đoán có lẽ anh có bạn gái 123456… đánh số, nhiều đến nỗi chính anh cũng không phân biệt được hôm nay đưa ai ra ngoài.

 

Nghĩ như vậy, anh thật sự rất tệ trong chuyện tình cảm.

 

Vì Chu Giác bị cảm, buổi tối không có khẩu vị, ăn hai miếng nên buông đũa. Anh là người có thể tận hưởng sự cô độc, nhưng thỉnh thoảng, nếu trước mặt có một khuôn mặt xinh đẹp thì cũng thấy ngon miệng hơn.

 

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?” Anh mở đầu cuộc trò chuyện tối nay bằng câu hỏi này.

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...