Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 28



Hợp đồng bán hàng được Perla và Đàm Duy cùng xem lại, vì giá trị quá lớn, đòi hỏi phải xác nhận các chi tiết nhiều lần để không xảy ra sai sót.

 

Sau lần làm sai hợp đồng của Lục Văn Tâm hồi đầu năm, cứ đến bước này là cô lại nơm nớp lo sợ.

 

Nhưng mà làm bán lẻ, ai trong thời kỳ tân binh mà chẳng phải là “thánh sai vặt” chứ?

 

Perla nắm lấy bàn tay hơi run của cô, nói: “Cô bé, bình tĩnh nào. Đây là một chuyện hết sức bình thường, sau này những đơn hàng như thế này em sẽ còn ký rất nhiều.”

 

Đàm Duy không tài nào không căng thẳng được. Đây là một đơn hàng hơn 500 vạn, là điều mà mấy ngày trước, khi cô hạ quyết tâm nghỉ việc, tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới.

 

Cô đã cho rằng mình sẽ phải rời khỏi ngành này một cách thảm hại.

 

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Quan Vụ cũng giải quyết xong một mối bận tâm, ngày mai có thể yên tâm đi công tác. Anh ta quẹt thẻ cũng vô cùng dứt khoát, thanh toán một tỷ lệ tiền đặt cọc rất lớn.

 

“Đi nhé, Vivi!” Anh ta vỗ vai Đàm Duy một cách rất thân thiết.

 

“Tôi tiễn anh.” Đàm Duy đích thân đưa Lục Quan Vụ ra bãi đỗ xe, bày tỏ lời cảm ơn chân thành: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”

 

Cô kích động đến mức muốn nắm lấy tay anh ta.

 

“Cô vẫn nên học hỏi thêm đi, lãnh đạo của các cô quyết đoán thật đấy.” Lục Quan Vụ là nhà thiết kế, xét về năng lực phản ứng trên bàn đàm phán, anh ta cũng biết mình đã bị Stella áp đảo hoàn toàn, không hiểu sao lại mua thêm cả trăm vạn tiền đồ.

 

“Vậy đợi anh từ Hồng Kông về, chúng ta lại liên lạc nhé?” “Liên lạc với tôi làm gì?”

“Để gửi quà cho anh ạ.” “Ồ, được thôi.”

Đàm Duy quay lại cửa hàng, Stella đang nói chuyện với Lâm Hiểu Bội. Nhưng khi cô vừa bước vào, Stella kết thúc cuộc trò chuyện, cười nói với Đàm Duy: “Chúc mừng em, Vivi. Khách hàng này là em tìm được ở khu nghệ thuật sao?”

 

Đàm Duy trả lời: “Là em đào được từ khách hàng cũ không hoạt động trong hệ thống CRM, hẹn gặp offline, sau đó thì vẫn luôn theo đuổi ạ.”

 

Stella có chút bất ngờ. Chị ta cũng vỗ vỗ vai Đàm Duy, mang theo ý cổ vũ: “Em làm rất tốt, chị rất coi trọng em.”

 

Đàm Duy cảm nhận được một khía cạnh dịu dàng như gió xuân của Stella. Mọi khi chị ta đến đều cười một cách rất giả tạo, không mấy khi nói chuyện với nhân viên cấp dưới. Nhưng khi cô thật sự có giá trị, cô sẽ được người khác coi trọng.

 

Chỉ là sự coi trọng này khiến Đàm Duy nhất thời có chút luống cuống. “Cảm ơn chị đã giúp em chốt đơn ạ.”

 

“Không có gì, vào trong đi em.”

 

Stella phải đi rồi. Tài xế của chị ta đã đợi sẵn bên đường. Lên xe, điện thoại của chị ta liền vang lên, là Enzo gọi tới. “Ký được rồi à?”

 

“Đương nhiên.” Vụ nào mà đích thân chị ta ra tay thì sẽ không có gì bất ngờ.

 

“Lên văn phòng nói chuyện nhé?”

 

“Được.” Stella cúp máy, thấy Đàm Duy vẫn còn đứng ở cửa.

 

——-

 

Đàm Duy dõi theo chiếc xe của Stella đi xa, cảm xúc vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn. Mỗi lần đến khoảnh khắc chốt đơn, lúc khách hàng quẹt thẻ, adrenaline của cô tăng vọt. Làm sale thật sự rất k*ch th*ch.

 

Lần này cảm xúc càng dâng trào không dứt. Cô đã được chứng kiến năng lực làm việc của một Top Sales thực thụ, nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể cùng làm việc với Stella, chỉ cảm thấy vô cùng vinh dự.

 

Đây chính là điều Enzo đã nói, một nhân viên bán hàng nên có phong cách của riêng mình, không chỉ đơn giản là phục vụ. Nhưng đến khi nào cô mới có thể làm được như vậy đây?

 

Đàm Duy quay lại phòng VIP để dọn dẹp chiến trường của mình. Đồng nghiệp và lãnh đạo đến chúc mừng cô, nhất thời cô được mọi người săn đón.

 

Một lúc sau mọi người đi hết, Perla ở lại cùng cô làm nốt việc, vì muốn nghe cô kể lại quá trình gặp được vận may lớn này.

 

Thế nhưng, Đàm Duy thu dọn tài liệu trên bàn, nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên không kìm được mà rơi hai hàng nước mắt. Lòng cô trăm mối ngổn ngang, không ai biết ba tháng qua cô đã sống gian nan thế nào. Những ngày không chốt được đơn, ngày nào cô cũng lo lắng đến phát khóc.

 

Chỉ có những giọt nước mắt hôm nay là của niềm vui.

 

Perla nói: “Tuy chị hiểu em đang mừng quá mà khóc, nhưng mà màn khóc lóc này của em cũng hơi lố rồi đấy?”

 

Đàm Duy nức nở: “Chị không biết lúc em ngồi không chờ chết, em đã chán nản đến mức nào đâu, em đã định—” đã hạ quyết tâm nghỉ việc rồi. Nói đến nửa chừng, cô lý trí mà nuốt lời lại.

 

Bởi vì bây giờ cô không muốn nghỉ việc nữa. Đơn hàng của Lục Quan Vụ đã cứu cô một mạng. Cô cảm thấy mình rất cừ, vận may cũng rất tốt, còn có thể làm được rất lâu nữa.

 

“Em đã định làm gì?” Perla kỳ quái nhìn cô.

 

Judy từ cửa bước vào, gọi một tiếng: “Perla, có chuyển phát nhanh của chị này.”

 

“Ồ, lấy vào giúp chị với.”

 

Perla để Đàm Duy tự tiêu hóa cảm xúc một lúc, còn cô ấy thì đi bóc kiện hàng. Bên trong hộp là một chiếc hộp quà xa xỉ, một chiếc khăn lụa của nhà G.

 

Perla không nghĩ ra ai lại gửi quà cho mình, rất nhanh sau đó một tấm thiệp nhỏ rơi ra.

 

Gửi Perla thân mến:

 

Khi chị nhận được món quà này, em đã quyết định rời khỏi vũ đài Rossi rồi. Tha thứ cho em vì đã không có đủ dũng khí để nói trực tiếp với chị. Cùng làm việc với chị nửa năm, chúng ta đã gây dựng nên một tình hữu nghị cách mạng sâu sắc, có khóc, có cười.

 

Cảm ơn chị đã dạy dỗ em, giúp em trưởng thành rất nhiều. Đáng tiếc em đã không thể kiên trì đi tiếp.

 

Nhưng rời đi không có nghĩa là tình bạn của chúng ta kết thúc, tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

 

Chúc chị mọi điều tốt lành, Vivi

Perla đọc xong đoạn văn, nhíu mày. Con bé này có biết mình đang viết cái quái gì không vậy?

 

“Em định nghỉ việc à?” Perla trừng mắt hỏi.

 

Vốn Đàm Duy đang úp mặt khóc, lúc này ngẩng đầu lên thấy tấm thiệp màu hồng trên tay Perla, cô trực tiếp chết đứng. “A, không phải, em

 

không có định nghỉ việc!”

 

Cô đứng dậy định giật lấy tấm thiệp, Perla giơ tay lên cao, tiếp tục trêu chọc: “Nửa năm qua của chúng ta, ‘có khóc, còn có cười’ à?”

 

“…”

 

Perla muốn cười điên rồi. “Chúng ta cả ngày ở cùng nhau không phải là buôn dưa lê sao? Khóc lúc nào thế?”

 

“Đừng nói nữa, không cho nói!” Đàm Duy cuống cuồng, không biết nên bịt miệng hay che mắt cô ấy, gấp đến độ cả mặt đỏ bừng.

 

“Câu cú song song đối xứng gớm nhỉ, ‘có khóc, có cười’, em đang viết văn tập làm văn của học sinh tiểu học đấy à?” Hai người lập tức đùa giỡn với nhau. Perla chọc chọc vào má cô: “Này cô bé ‘có cười’?”

 

“A a a, chị đang nói cái gì vậy?”

 

Cô bé ‘có cười’? Đây là cái biệt danh quỷ quái gì vậy?

 

“Bây giờ thì thấy ngại ngùng xấu hổ, lúc em viết sao không thấy ngại đi?”

 

“…”

 

Đang lúc hai người đang náo loạn, cửa phòng bị mở ra. Cả hai vừa nghe thấy tiếng động thì như Bạch Tố Trinh uống phải rượu hùng hoàng, lập tức hiện nguyên hình, co quắp trên mặt đất.

 

“Hai người đang làm gì vậy? Bên ngoài có khách hàng biết không?” May mà người vào là Tina.

 

“Quản lý, em đang chúc mừng Vivi mà!” Perla nói, “Đây là đơn hàng lớn đầu tiên trong đời cô nhóc đấy.”

 

Nể tình Đàm Duy vừa chốt được đơn, hôm nay Tina cũng không trách mắng hai người, chỉ là vẻ mặt có chút nghiêm túc. “Vui đến mấy cũng phải nói nhỏ thôi, lỡ bị khách hàng nghe thấy thì ra thể thống gì nữa?”

 

Perla “phụt” một tiếng cười: “Quản lý, chị đừng nghiêm mặt nữa mà. Chẳng lẽ chị không vui cho Vivi sao?”

 

Lúc này Tina cũng mỉm cười, rất hiếm khi thấy được vẻ mặt này của cô ấy ở nơi làm việc. “Nửa năm nay Vivi tiến bộ rất nhiều, đúng là phải

chúc mừng một chút.”

 

“Vậy tối nay chúng ta đi ăn cơm nhé, chị đi được không?”

 

Đàm Duy vội nói: “Em mời, em kiếm được tiền rồi mà!” Khóe miệng cô cứ nghĩ đến đơn hàng này là không thể khép lại được. Đối với cô mà nói, đây đúng là phát tài rồi.

 

“Khách hàng chưa thanh toán đủ, hoa hồng sẽ không được tính theo tỷ lệ đầy đủ đâu, em tiêu tiền tiết chế chút đi.” Perla nhắc nhở, vẫn là không nên vung tay quá trán.

 

Nhưng Tina lại nói với Đàm Duy: “Công ty sẽ có một khoản thưởng cho đơn hàng lớn, số tiền cũng rất đáng kể đấy.”

 

Khóe miệng Đàm Duy sắp cười đến chuột rút. Tina nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, “Nhưng tối nay để chị mời, muốn ăn gì cứ nói với chị.”

 

Nói đến buổi tối, Đàm Duy vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ ra: “Em còn phải qua bên kia một chuyến, người bên bộ phận thị trường vẫn đang

 

trông giúp em.” “Vậy tối gặp nhé!”

———-

 

Stella rất ít khi vào văn phòng của Enzo.

 

Dù làm việc ở một thương hiệu quốc tế như Rossi, văn phòng của các quản lý cấp cao cũng không hề xa hoa lộng lẫy như trong phim truyền hình, nhưng cũng khá rộng rãi, có thể nhìn thấy được khung cảnh đẹp nhất của khu trung tâm thương mại.

 

Văn phòng của Chu Giác mang tông màu lạnh, bài trí cũng rất đơn giản. Một giá sách để tài liệu, mẫu mã, và một tủ treo quần áo phục vụ cho những buổi xã giao đột xuất của anh.

 

Stella gõ cửa bước vào.

 

Ánh mắt Chu Giác dừng trên mặt chị ta một giây. Tâm trạng của chị ta chắc là đang rất tốt. Anh bèn cười nói: “Chúc mừng chị, Stella.”

 

Stella kéo ghế, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh. “Nói cho đúng thì, đây là bất ngờ mà cậu tặng cho tôi chứ”

 

Chu Giác lắc đầu.

 

“Không cần khiêm tốn, tôi nên cảm ơn cậu mới phải.” Stella là người không thích những lời hứa suông, chỉ có lợi ích trông thấy được mới có thể lay động cô ấy.

 

Và bây giờ, Chu Giác đã đưa ra điều đó.

 

“Khách hàng của cô bé này, người của tôi thế mà lại không biết.” Đây cũng là điều khiến Stella tức giận. Buổi sáng nhận được điện thoại của Enzo, ngoài sự bất ngờ ra, chị ta còn cảm thấy rất bị động, vô cùng khó chịu.

 

Chu Giác thực ra không quan tâm, anh chỉ nói: “Một nhân viên mới lại một mình ở đó ba tháng. Tôi nghĩ, nếu tầng quản lý của chị có thể quan tâm hơn một chút, thì có lẽ hôm nay không chỉ dừng lại ở 500 vạn.”

 

Trước đây Stella không hề biết chuyện Wendy sắp xếp như vậy. Nghe Chu Giác kể lại, sắc mặt chị ta thật sự không tốt. Bởi vì đối phương đang tát vào mặt chị ta.

 

“500 vạn, có thể là doanh số một đơn hàng của một cửa hàng ở thành phố cấp 1, cũng có thể là thành tích một tháng của một thành phố cấp 2, cấp 3.” Chu Giác nói, “Ngành bán lẻ, vị trí quyết định sống còn, nhưng vận hành quyết định tốt xấu.”

 

“Enzo, nói tôi nghe suy nghĩ của cậu đi.”

 

Chu Giác từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu, đặt lên bàn, nói: “Tôi đã hẹn người của học viện thiết kế Tư Xa ăn cơm, chị đi cùng tôi đi. Sau này hợp tác với họ, quen mặt sẽ dễ nói chuyện hơn.”

 

Stella hiểu ra, CRM mà Chu Giác thực hiện thông qua sự kiện này, đối tượng không phải là khách hàng bán lẻ, mà là các nhà thiết kế.

 

Trong tay những nhà thiết kế này, tập trung nắm giữ nguồn tài nguyên là các chủ sở hữu biệt thự cao cấp lớn nhỏ ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Đó cũng chính là vòng tròn marketing chính xác của anh.

 

Chị ta vươn tay định lấy bản hợp đồng trên bàn, lại bị ngón tay của Chu Giác đè lại.

 

Trương Đại khó hiểu. Chu Giác nhìn chị ta và nói: “Lần hợp tác showroom này, chị đã thấy được thành quả. Tôi hy vọng chị sẽ cho tôi đủ sự tin tưởng, những tình huống tương tự sẽ không tái diễn lần thứ hai bên phía Bán lẻ của chị nữa.”

 

“Max có ý tưởng nhưng không có mối quan hệ, ra đi vô cùng đáng tiếc, còn tôi thì không phải là Max.”

 

Chu Giác buông tay ra, Trương Đại kéo tập tài liệu về phía mình. “Tôi hiểu ý của cậu, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

 

Trương Đại trở về văn phòng của mình, thầm nghĩ Enzo có dã tâm rất lớn. Chị ta cũng không hài lòng với hiện trạng bây giờ, tiền đề của cạnh tranh là phải hợp tác thật tốt.

 

——

 

Chu Giác chuẩn bị ra ngoài, Tôn Khảng đến dọn dẹp bàn của anh, thấy dưới chiếc laptop có một tập hồ sơ, là một bản hợp đồng bán hàng.

 

“Enzo, cái này để ở đâu ạ?” Anh ta không biết tại sao nó lại ở đây. Chu Giác liếc nhìn, nói: “Ném vào máy hủy giấy đi.”

Tôn Khảng thấy trên hợp đồng đã viết sẵn bên A và bên B, người thực hiện hợp đồng bên B là Đàm Duy. Chỉ còn thiếu chữ ký và con dấu của hai bên mua bán.

 

Anh ta rất ngạc nhiên.

 

Giá trị của bản hợp đồng này không lớn, khách hàng là một người bạn của anh.

 

Đây cũng là sự đền bù mà Chu Giác chuẩn bị cho Đàm Duy vì ba tháng không có thành tích. Không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy cô là một người trẻ tuổi rất kiên cường, nhưng cũng rất dễ bị những khó khăn nhất thời đánh gục, cần được trao cơ hội để bắt đầu.

 

Đây là lần thử sức đầu tiên của cô trong ngành này, anh cũng không hy vọng sẽ hủy hoại đi khát vọng của một người trẻ tuổi đối với ngành này, cũng như sự nghiệp của cô.

 

Nếu cô đã dựa vào chính mình để làm ra thành tích, thì không còn cần đến sự bố thí này nữa rồi.

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...