Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 29



Cuối cùng Đàm Duy cũng từ khu triển lãm quay về cửa hàng chính để làm việc bình thường.

 

Bên cạnh cửa hàng thời trang Rossi, một cửa hàng pop-up vừa được dựng lên. Đó là bộ sưu tập hợp tác với một nghệ sĩ Tây Ban Nha, được đặt ở một trung tâm thương mại khác. Nghe nói ở đó vô cùng náo nhiệt, chụp ảnh check-in đặc biệt đẹp, rất nhiều hot girl và blogger đã đến.

 

Đàm Duy nghe nói đây là một cơ hội rất tốt để học hỏi, nên rất muốn đến xem thử, nhưng cần có suất đăng ký. Cô hỏi Tina xem mình có thể đi được không.

 

Bản chất của loại cửa hàng pop-up này, chẳng qua là để khách hàng đổi một nơi khác để mua đồ, tăng thêm cảm giác mới mẻ mà thôi.

 

Tina xin cho cô một suất, nói: “Em đi xem cũng tốt, học hỏi xem những nhân viên bán hàng kinh nghiệm phục vụ khách VIP như thế nào.”

 

Hôm sau được nghỉ, cô đi cùng với Perla.

 

Cửa hàng pop-up trưng bày các sản phẩm trong bộ sưu tập hợp tác, phong cách khoa trương hơn hẳn những món đồ bán ở cửa hàng chính. Đàm Duy cảm thấy còn có chút “diêm dúa”. Cô không thể tưởng tượng nổi, những bộ trang phục và phụ kiện này ngày thường phải phối đồ thế nào mới có thể ra đường gặp người được chứ?

 

Nhưng doanh số lại tốt một cách đáng kinh ngạc.

 

Perla nói: “Em phải biết hôm nay những người được mời đến đây là khách VIP, đẳng cấp và tài lực khác hẳn em, đừng dùng logic của mình để suy nghĩ cho khách hàng.”

 

Đàm Duy cảm thấy Perla nói rất đúng. Rất có khả năng tồn tại một sự thật ngầm, đó là nếu lần này không đóng góp doanh số, lần sau sẽ không được mời tham gia các sự kiện và tiệc tối của thương hiệu nữa.

 

Mà được thương hiệu mời tham dự sự kiện, cũng là một loại biểu tượng của thân phận, mặc dù nói như vậy nghe có vẻ quá thực dụng.

 

“Đi xem mấy món hay ho đi.”

 

“Vâng ạ.”

 

Tiền thưởng từ đơn hàng lớn đã được chuyển về, không phải là một con số nhỏ. Do hoàn cảnh sống từ nhỏ, cô không phải là người biết tiết kiệm tiền, hồi đi học đã thích mua sắm linh tinh.

 

Bây giờ đi làm, cô cũng có nhu cầu mua sắm hàng xa xỉ.

 

Cô chọn một chiếc túi nhỏ nhắn mà độc đáo, hỏi Perla: “Cái này đẹp không chị?”

 

“Rất đáng yêu, hợp với phong cách của em đấy.” Perla nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Nhưng em muốn mua cái này à? Sao không mua một mẫu kinh điển, có thể phối với nhiều kiểu quần áo hơn.” Dù sao thì cũng tốn không ít tiền.

 

“Em thích những thứ mới lạ, mẫu kinh điển ngoài đường đầy rẫy.”

 

“Thôi được rồi, em cứ dạo trước đi, chị đi tìm một người nói chuyện chút.”

 

“Vâng.”

 

——-

 

Hôm nay là ngày thứ hai của sự kiện, Chu Giác ghé qua xem thử.

 

Anh đứng trên lầu hai nói chuyện với người phụ trách. Lầu một rất đông khách. Anh vô tình liếc thấy một cô gái đang đứng trước quầy trưng bày, cô đang cùng một cô gái khác thay phiên nhau chụp ảnh, làm những tư

thế kỳ quặc, chu môi bĩu má, lén lút trông rất nghịch ngợm đáng yêu.

 

Chu Giác chưa từng thấy bộ dạng ngoài giờ làm việc của Đàm Duy. Hôm nay cô mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, đi đôi giày da nhỏ màu đen, chân khá dài, trông thanh tú sạch sẽ, đúng kiểu một cô gái trẻ đi trên đường sẽ khiến người ta phải ngoái nhìn.

 

Gu thời trang của cô cũng không tệ như anh vẫn nghĩ.

 

Có lẽ là nhờ chốt được đơn hàng lớn, trông cô rạng rỡ hẳn lên, tính cách cũng cởi mở hơn rất nhiều. Hoàn toàn không giống vẻ âm u suốt ba tháng qua, lúc nào cũng như thể sắp tự tiễn mình đi được rồi.

 

Quả nhiên là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.

 

Nhìn bộ dạng tự tin vui vẻ của cô, anh dường như cũng bị lây nhiễm, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

 

“Enzo, anh đang xem gì vậy?” Người phụ trách nhận ra anh đang thất thần.

 

“Không có gì, anh cứ nói tiếp đi.”

 

Đàm Duy đã mua chiếc túi, không hề có chương trình khuyến mãi nào, cô quẹt thẻ thẳng tay. Cô nhân viên bán hàng nhận ra cô, hai cửa hàng thường xuyên họp chung. “Chị đeo chiếc túi này xinh quá, em có thể chụp vài tấm ảnh của chị, đăng lên vòng bạn bè cho khách xem được không ạ?” Đây là một điểm tuyên truyền rất tốt, các nhân viên bán hàng cũng thường xuyên thử đồ trong tiệm để cho những khách không đến

được xem.

 

“Được chứ, ở đây đẹp thật đó.”

 

Vừa chụp được mấy tấm, khách của cô nhân viên kia tới. Đàm Duy tự động nhường chỗ, đeo chiếc túi nhỏ soi mình trước gương. Đẹp thì đẹp

 

thật, nhưng cũng đắt chết đi được.

 

Cô nhận ra tiền đúng là không bền chút nào. Một chiếc túi nho nhỏ đã gần như ngốn hết tiền thưởng của cô. Lại muốn xem thêm phụ kiện, cô không nỡ tiêu tiền nữa.

 

Trong ngành này, các đồng nghiệp cũng sẽ tự bỏ tiền túi ra mua một vài món. Là động vật có tính bầy đàn, rất khó để không bị đồng hóa mà chạy theo hàng xa xỉ. Sau này những h*m m**n vô tận phải làm sao đây?

 

Vẫn là phải kiếm thật nhiều tiền mới được. Đàm Duy bĩu môi, trong lòng có chút không phục, tiền khó kiếm quá đi, tại sao tiền không thể từ trên trời rơi xuống nhỉ?

 

Có người đi đến bên cạnh cô, đứng lại.

 

” Enzo?” Từ lúc trở về cửa hàng, Đàm Duy không còn gặp Chu Giác nữa.

 

Ánh mắt Chu Giác lại nhìn về phía quầy trưng bày, dùng một giọng điệu rất tùy ý hỏi cô: “Ừm, nghe nói cô ký được một đơn hàng lớn?”

 

Đàm Duy có chút kinh ngạc, chuyện này mà anh cũng biết sao? Mặc dù đây là một chuyện đáng tự hào, nhưng bị lãnh đạo nhắc đến vẫn có chút ngượng ngùng. “Dạ có chuyện đó, anh biết rồi ạ?”

 

“Nghe nói vậy.”

 

“Là Stella giúp tôi nói chuyện ạ, sau khi chiết khấu, tổng cộng ký được hơn 500 vạn.” Đàm Duy giải thích rằng đây không phải do một mình cô hoàn thành, nhưng vẫn rất muốn nói, em có lợi hại không ạ? Đàm Duy rất mong chờ một lời khen từ anh.

 

“Cao vậy sao? Cô lợi hại thật đấy.” Chu Giác khẽ mỉm cười, tỏ ra kinh ngạc, như thể mới biết tin này.

 

“Vâng.”

 

Đàm Duy giơ ngón trỏ lên, gãi gãi tóc mái bên thái dương, môi mím lại thành một đường cong mỉm cười.

 

Nói đến cũng phải cảm ơn Chu Giác, nếu không phải nhờ có khu triển lãm nghệ thuật để hẹn gặp khách, trong ba tháng cô không thể nào làm được thành tích 500 vạn. “Khách hàng là vì đến xem các món đồ ở khu nghệ thuật nên mới thấy hứng thú, cũng cảm ơn anh lúc đó đã cổ vũ tôi”

 

“Không nghỉ việc nữa sao?”

 

“Dạ không… không có chuyện đó đâu ạ.” Đàm Duy xấu hổ, sao lại nhắc đến chuyện này vào lúc này chứ?

 

“Thấy cửa hàng pop-up này kinh doanh tốt như vậy, có hối hận lúc đó mình đã quá tiêu cực không?” Chu Giác lại hỏi cô, “Không tận dụng tốt sự kiện để cho khách VIP trải nghiệm, biết đâu cô đã chốt được một ngàn vạn rồi.”

 

“Cửa hàng pop-up này và tình hình của tôi lúc đó vẫn rất khác nhau.” “Khác nhau thế nào?”

“Kinh doanh ở cửa hàng pop-up rõ ràng là dễ hơn nhiều. Vị trí tốt như vậy, lại còn có danh sách mời khách VIP, đương nhiên là dễ ra đơn rồi.” Đàm Duy cũng không ngốc, không phải lúc nào cũng có thể bị tẩy não. Mấy người ngồi ở vị trí ông chủ đúng là biết bóc lột người khác mà.

 

Làm cho họ 500 vạn, lại còn nghĩ đến một ngàn vạn, đúng là đòi hỏi quá cao.

 

“Cô thấy kinh doanh ngành thời trang rất dễ làm à? Cô có thể xin lãnh đạo của mình, điều qua đây làm việc.” Chu Giác trêu cô. Một lúc lâu sau, anh không nhận được câu trả lời của Đàm Duy, lại cúi đầu liếc nhìn cô.

 

Cô đang nghiêng người ngẩng đầu, cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đó chuyên chú vô cùng, làm Chu Giác cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Đàm Duy bị anh phát hiện cô đang nhìn trộm, có phần lúng túng thu ánh mắt lại, vành tai đã sớm đỏ ửng, nóng ran. “Chỉ là… tôi không biết bán mấy cái túi xách trang sức này, còn cả quần áo may sẵn nữa.”

 

“Vậy sao? vậy cô có thể cho tôi mở mang tầm mắt một chút, xem cô rốt cuộc là không biết đến mức nào không.”

 

“…”

 

Perla vừa gặp được khách quen nên đi lên nói chuyện một lúc, xong xuôi thì đến tìm Đàm Duy, cao giọng gọi: “Em Gái “Có Cười” ơi! Làm gì

đấy?”

 

Cái biệt danh chết tiệt này…

 

Đàm Duy rất muốn đấm cho Perla một phát, cô vội vàng nói nhỏ một câu: “Enzo, tạm biệt anh!” rồi co cẳng bỏ chạy. Cô chạy về phía Perla, “Chị còn dám gọi một tiếng nữa thử xem!” Lỡ mà để Enzo nghe thấy, cô còn mặt mũi nào làm người nữa?

 

“Em Gái “Có cười”, em gái “Có cười!”

 

“A a a a! Em đánh chị bây giờ!”

 

“Em vừa nói chuyện với Enzo à? Nói gì thế?”

 

“Không có gì, em làm sao có thể nói chuyện với anh ấy được, anh ấy có quen biết gì em đâu.” Đàm Duy theo bản năng nói dối.

 

Cô chỉ phát hiện ra, con người khi ở trong trạng thái không lo âu, cơm no áo ấm rồi, đầu óc lại bắt đầu ngứa ngáy, luôn nghĩ đến mấy chuyện vẩn vơ. Cô đúng là hết thuốc chữa rồi.

 

Chỉ là bộ dạng anh dịu dàng nói chuyện với cô, thậm chí còn dùng lời nói trêu chọc cô, cũng thật sự rất quyến rũ.

 

Chu Giác cũng liếc nhìn bóng lưng cô, mầm cỏ non từng bị sương giá vùi dập nay đã vươn lên khỏi mặt đất, được tắm trong ánh mặt trời và bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.

 

————

 

Hôm sau Đàm Duy làm ca tối, phát hiện vẻ mặt mọi người rất nghiêm túc. Hỏi ra mới biết là Stella vừa tới, đã gọi cả hai phó quản lý cửa hàng vào phòng họp.

 

“Làm gì mà căng thẳng vậy?”

 

Lãnh đạo đến cửa hàng không phải là chuyện bình thường sao?

 

Perla nói: “Cấp trên muốn mở cuộc cạnh tranh cho vị trí quản lý cửa hàng này. Để Wendy và Tina cạnh tranh.”

 

“Hả?” Cuộc cạnh tranh cấp cao này bắt đầu như vậy sao?

 

Nói một cách công bằng, trong nửa năm Tina nghỉ phép, việc kinh doanh của cửa hàng không hề sa sút vì người tâm phúc rời đi, thậm chí trong dịp Tết Nguyên Đán còn cao hơn so với cùng kỳ năm ngoái.

 

Hai phó quản lý này nếu đặt ở các cửa hàng khác, hoặc các thành phố khác, thừa sức đảm nhiệm vị trí này, thậm chí có thể làm quản lý khu vực.

 

Chỉ là tình hình của cửa hàng này tương đối đặc thù, đòi hỏi tiêu chuẩn cao, yêu cầu cao.

 

“Bất ngờ quá, em có cảm giác hơi sợ.” Đàm Duy không giỏi cạnh tranh với người khác.

 

Perla nói: “Cạnh tranh ở nơi làm việc là chuyện bình thường. Bọn mình là nhân viên bán hàng thì tranh thành tích, cấp quản lý thì tranh chức vị; ngay cả Stella, cũng phải cùng Enzo hay Kris tranh những chức vị cao hơn.”

 

Mỗi người vô hình bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, trốn cũng không thoát.

 

“Nếu họ đã mở cuộc cạnh tranh, chắc là sẽ lấy thành tích nửa năm làm căn cứ. Mọi người bắt đầu chọn phe rồi, em sẽ chọn ai?” Judy tò mò hỏi.

 

“Bọn mình phải tự chọn à?” Đầu Đàm Duy càng to hơn, cô căn bản không muốn bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, tính cách cũng không phù hợp với đấu đá văn phòng.

 

“Đương nhiên, quyền lựa chọn theo vị lãnh đạo nào là ở chúng ta.” “Chị chọn ai?”

 

“Chắc chắn là Tina rồi, bọn chị đã phối hợp mấy năm, hợp tác rất vui

vẻ.” Perla nói xong lại nhìn về phía Đàm Duy, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

 

Trước đây Đàm Duy chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chuyện chọn phe này không phải là rủ nhau đi ăn cơm, có thể tùy ý quyết định được. Thật ra cô chẳng muốn chọn ai cả, vì không muốn làm mất lòng người khác, tốt nhất là để mình được chọn.

 

Nếu nhất định phải nói, cô nói: “Em cũng chọn Tina ạ, làm việc cùng chị ấy em có cảm giác an toàn hơn.”

 

“Ừm.”

 

—–

 

Stella ở trong văn phòng nói chuyện với hai người họ rất lâu, nhưng không phải là nói về chuyện cạnh tranh chức quản lý cửa hàng. Chuyện cạnh tranh không có gì để nói, ai dẫn dắt đội ngũ có thành tích tốt hơn, người đó sẽ làm quản lý.

 

Nhưng điều Stella chú trọng hơn là môi trường trong cửa hàng. “Tôi không hy vọng nhìn thấy nhân viên trong công ty vì thuộc các đội khác nhau, tranh giành thành tích mà gây ra hao tổn nội bộ, lãng phí tài nguyên của công ty. Các cô tự mình nắm bắt vấn đề kỷ luật đi”

 

“Biết rồi ạ.” Hai người đồng thanh đáp.

 

“Còn một chuyện nữa, ban quản lý muốn tăng cường việc quản lý khách hàng trong tay nhân viên bán hàng.” Stella thật ra vẫn canh cánh trong lòng về cuộc điện thoại đó, không phải vì bị mất mặt, mà là vì có người đã tắc trách. “Sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với các viện thiết kế, đây là một chuyện rất tốt, nhưng cũng là một thách thức.”

 

“Wendy, lần trước khách hàng của Vivi đã được theo dõi hơn một tháng, cho đến ngày chốt đơn, thế mà cô lại hoàn toàn không biết gì, vẫn là Enzo gọi điện cho tôi, tôi mới chạy tới.”

 

Mặt Lâm Hiểu Bộ có chút nóng lên.

 

“Cô có nghĩ tới không, nếu tôi không kịp thời đến, đơn hàng này rất có khả năng sẽ tuột mất? Cô nên vì chuyện này mà làm kiểm điểm.”

 

Lâm Hiểu Bội không nhịn được mà tự bào chữa: “Chuyện này thật sự là do tôi và Vivi trao đổi không thông suốt, cô ấy không báo cáo với tôi kịp thời.”

 

“Được rồi, không cần tìm cớ nữa. Rốt cuộc là cô ấy không báo cáo với cô, hay là vì cô không thèm để ý, mà bỏ sót khách hàng này, chỉ có tự cô rõ nhất. Cô nói những lời này với tôi, chẳng lẽ là hy vọng tôi đi trách cứ một nhân viên bán hàng cấp thấp sao? Tôi nói chuyện với nhân viên bán hàng có được không?” Stella lạnh lùng nói.

 

“Xin lỗi, tôi biết rồi ạ” Môi Lâm Hiểu Bội mím chặt, vẻ mặt toàn là sự nhẫn nhịn.

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...