Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 3



Đàm Duy không hề biết rằng lỗi vô ý của mình đã gây ra phiền toái lớn đến thế nào cho Tina.

 

Chiếc áo sơ mi đó mang phong cách nữ trang Rossi kinh điển, thời thượng, cao cấp, không có logo rõ ràng. Mãi đến khi về nhà cởi ra, cô mới thấy điều bí ẩn bên trong cổ tay áo: có một mảnh hoa văn thêu chìm.

 

Mặc quần áo của người khác, đương nhiên phải giặt sạch sẽ rồi mới trả lại, đó là phép lịch sự cơ bản nhất.

 

Cô mang chiếc áo sơ mi đến tiệm giặt ủi dưới lầu, trả thêm chút tiền để giặt nhanh.

 

Bản thân Đàm Duy không có quần áo hàng hiệu. Ba cô có tiền, nhưng không cho phép cô tiêu xài vào phương diện này, mẹ cô thì có thể. Trong ấn tượng của cô, những chiếc áo khoác đắt tiền của mẹ sẽ được gửi đến khách sạn năm sao để giặt, nhưng cô biết cái gọi là hàng hiệu, phần lớn

là mặc một lần rồi treo mãi trong tủ quần áo.

 

Ngay từ khi thiết kế các trang phục hàng hiệu không hề cân nhắc đến vấn đề giặt giũ.

 

Tối thứ sáu đối với đa số dân công sở mà nói là một niềm hạnh phúc, vì cuối cùng cũng sắp được đón cuối tuần. Đàm Duy hẹn Cố Văn và Diệp Hiểu Hàng đi ăn lẩu Trùng Khánh, rồi xem một bộ phim bắp rang bơ.

 

Lúc từ rạp chiếu phim ra, ngửi thấy mùi hoa tiêu vẫn chưa tan hết trên người, cả ba nhìn nhau bĩu môi, Cố Văn nói: “Hình như tớ lại đói rồi.”

 

“Hay là mua ít đồ nướng mang về ăn đi.”

 

Cố Văn ăn ý ngay với cô: “Làm vài lon bia, tối nay ngủ ở nhà Duy Duy, không ai quản được chúng ta hết.”

 

Diệp Hiểu Hàng nhắc nhở họ: “Đã 10 giờ rồi đấy.”

 

“Thì sao chứ, dù gì mai cũng không đi làm, cũng chẳng phải đi học.” Nói cũng phải.

Đồ nướng và bia không thể kiên trì đợi đến lúc về nhà. Gió đêm đầu thu đã xua đi cái nóng nực của mùa hè, thổi vào người rất mát mẻ, các cô ngồi xổm bên lề đường, vừa uống bia vừa ăn xiên nướng, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người qua đường.

 

Bên cạnh chính là khu trung tâm thương mại (CBD), ánh đèn từ các tòa nhà văn phòng lộng lẫy như sao. Nhìn gần, những chóp nhà cao như muốn đâm vào tầng mây, có chút kỳ dị.

 

Mơ hồ có thể thấy bóng người và bàn làm việc bên trong cửa sổ, các cô lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng lại có chút kính sợ.

 

Ngưỡng mộ những người có mục tiêu rõ ràng; nhưng lại hoảng sợ vì dù đã là tầng lớp tinh anh, họ vẫn không thể thoát khỏi cảnh tăng ca triền miên.

 

Những người bạn thân túm tụm lại với nhau trò chuyện về việc học, về công việc. Diệp Hiểu Hàng hỏi Đàm Duy công việc mới đã thích ứng thế nào.

 

Đàm Duy nói, chỉ là đổi một nơi để chấm công mà thôi. Trước đây là mua cà phê, viết báo cáo cho cấp trên; bây giờ là nhận chuyển phát nhanh, đặt vé máy bay khách sạn cho sếp mới, bản chất vẫn như nhau.

 

“Cậu nên tự mình tranh thủ cơ hội, làm người đừng nên quá khuôn phép.”

 

“Nhưng mà cũng đừng quá lo lắng, nhà cậu đâu có trông chờ cậu kiếm tiền nuôi thân.”

 

Đàm Duy không thể không lo lắng, cô kể về trải nghiệm công việc gần đây của mình: “Các cậu biết không? Cái thương hiệu xa xỉ mà công ty tớ gần đây phục vụ ấy, rất nhiều nhân viên bán hàng có lý lịch du học.”

 

“Vãi chưởng.” Cố Văn kinh ngạc thốt lên, thế giới bên ngoài đã như vậy rồi sao?

 

Bà nội cô ấy ngày xưa là nhân viên bán hàng ở cửa hàng quốc doanh, còn chưa học xong cấp hai, chưa từng tiếp xúc với tiếng Anh, nhưng lại học được hai câu tiếng Nga, biết hát bài Katusha. “Duy Duy của chúng ta cũng giỏi lắm rồi, cừ lắm.”

 

“Tớ vẫn luôn cảm thấy có thể sống tươm tất ở Bắc Kinh đã là một chuyện phi thường rồi.” Diệp Hiểu Hàng nói lên quan điểm của mình: “Không lẽ các cậu cho rằng mấy chị nhân viên bán hàng bị chửi trên mạng là không cần chuyên môn gì, chỉ cần xinh đẹp đứng đó trợn mắt là được à?”

 

“Không không, lần nào tớ vào cũng siêu cấp căng thẳng.”

 

“Tớ còn chẳng dám vào, sợ bị nhìn thấu bản chất nghèo khó.” Chu Giác đang ăn tối cùng Lục Văn Tâm trong một nhà hàng.

Nhà hàng này chỉ nhận đặt trước, bày biện rất hoành tráng, nhưng hương vị thật sự rất tầm thường. May mà cảnh đêm không tệ, có thể nhìn thấy toàn bộ ánh đèn của khu CBD, cũng khiến cho những cặp đôi nam nữ trở nên mờ ảo hơn rất nhiều.

 

Bữa ăn này kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau khi ăn xong món tráng miệng, Lục Văn Tâm hơi nghiêng người, vén mái tóc ra sau tai: “Enzo, có thể giúp em chụp vài tấm ảnh không?”

 

Chu Giác rất tự nhiên nhận lấy điện thoại, mở khung ngắm, kiên nhẫn chờ đối phương thay đổi tư thế, chụp liên tục vài tấm.

 

Ảnh chụp rất đẹp, hoàn toàn không phải kiểu “trai thẳng” chụp, là trình độ trước sau như một của anh.

 

Lục Văn Tâm cười rạng rỡ, tầm mắt từ điện thoại di chuyển đến khuôn mặt người đàn ông đối diện. Anh mặc áo khoác đen và sơ mi trắng, khi giơ tay, lớp vải áo ôm lấy đường cong cánh tay, bờ vai rất rộng, chiếc kẹp cà vạt toát lên vẻ lạnh lùng, sang trọng.

 

Đôi mắt anh khi nhìn người khác cũng vô cùng thâm tình.

 

Bản thân Chu Giác, lại càng giống một món hàng xa xỉ được trưng bày trong tủ kính hơn.

 

Chủ nhà hàng tưởng họ là một cặp tình nhân, lúc họ rời đi đã tặng một phần sô-cô-la làm kỷ niệm, và chúc họ có một buổi tối vui vẻ. Chu Giác không giải thích sự hiểu lầm này, chỉ giúp cô lấy chiếc túi xách trên ghế.

 

Lúc ra ngoài, tài xế gọi điện đến, nói phải một lúc nữa mới tới nơi được.

 

Trời đã khuya, nhưng vẫn còn không ít người trẻ tuổi nán lại bên đường, có thể là đang đợi xe, trong không khí có một mùi hương hỗn tạp.

 

Chu Giác chưa bao giờ lãng phí thời gian như vậy, không thực sự hiểu ý nghĩa của việc này là gì.

 

Lục Văn Tâm nhìn những người trẻ tuổi đó, lại nhớ đến vài chuyện cũ. Họ quen nhau ở New York hơn mười năm trước. Khi đó Chu Giác vẫn còn đi học, nghỉ hè thì thực tập ở một tập đoàn hàng hiệu, làm nhân viên thu mua.

 

Ban đầu cô ta không biết, tưởng anh xuất thân từ một gia đình làm công ăn lương, đi làm thêm để trang trải sinh hoạt phí, tiện đường mua hộ đồ cho bạn bè trong nước để kiếm chênh lệch giá. Sau này tiếp xúc lâu, qua vài chuyện nhỏ nhặt, cô ta mới rõ bối cảnh của anh thật ra rất đáng gờm.

 

Khi đó Lục Văn Tâm đã cảm thấy anh có sức hút, gặp anh trong phòng trưng bày của thương hiệu thì cô ta xin phương thức liên lạc, cô ta nói có vài chuyện muốn tâm sự với anh, vốn định phát triển thêm một chút.

 

Anh cũng đồng ý, trên mặt nở nụ cười cao thâm mà ôn hòa.

 

Nhưng Lục Văn Tâm rất nhanh đã biết, với một kẻ cuồng công việc như anh, thứ có thể phát triển chỉ là mối quan hệ đối tác công việc.

 

Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, trên mặt anh cũng không có chút dao động nào, anh đưa chiếc túi cho cô ta, đứng yên lại, giữ khoảng cách xa hơn một chút.

 

Bên kia đường có ba cô gái đi tới, họ nói chuyện rất lớn tiếng, vừa khóc vừa cười, trông như đã say.

 

Chu Giác nhíu mày.

 

Lục Văn Tâm lại nhìn bóng lưng ba cô gái, cong môi cười, “Dễ thương thật.” Cho dù mặc những chiếc váy rẻ tiền, làm những chuyện ngốc nghếch, cũng không khiến người ta ghét.

 

Chu Giác không hiểu: “Dễ thương ở đâu vậy?”

 

Mắt cô ta có vấn đề à? Hay là xu hướng tính dục đã chuyển sang nữ rồi? “Anh hết thuốc chữa rồi.”

Tài xế đến, trước khi lên xe, cô vẫy tay với Chu Giác: “Ngủ ngon nhé, Enzo.”

 

Đàm Duy uống say rồi gọi video cho Đông ca.

 

Đông Ca nói mình vẫn chưa tan làm, đồng phục vẫn còn trên người, tóc ngắn cũng đang nuôi dài, đúng là giai đoạn xấu hổ. Nói xong thì tủi thân muốn khóc, các cô sững sờ, chẳng phải cô ấy về bên bố mẹ là được nằm yên hưởng thụ sao.

 

Vẫn là do các cô còn quá trẻ, cứ nghĩ làm ở ngân hàng rất nhàn hạ, kết quả còn khoa trương hơn cả ở thành phố lớn, thứ bảy cũng phải đi làm.

 

Đông Ca nói: “Vốn dĩ tớ vẫn ổn, nhưng vừa nhìn thấy các cậu là lại muốn khóc, mất mặt quá.”

 

Đàm Duy vội vàng dỗ cô ấy: “Không không, cậu đã rất tuyệt vời rồi, chỉ là khi ở bên bạn thân mới trở thành một đứa trẻ thôi, không mất mặt chút nào đâu.”

 

“Duy Duy, tớ nhớ các cậu lắm.”

 

“Đợi đến kỳ nghỉ lễ nhỏ, chúng tớ sẽ đến tìm cậu chơi.” “Thật không?”

Không khí được khuấy động lên cũng không còn tiêu cực như vậy nữa, họ lại cười ngây ngô. Chỉ có Diệp Hiểu Hàng tinh ý nhận ra bên đường có một cặp nam nữ đang nhìn các cô.

 

Họ ăn mặc tươm tất, sáng sủa, không giống người thường.

 

Diệp Hiểu Hàng huých tay Đàm Duy: “Có người đang nhìn chúng ta kìa.”

 

Đàm Duy không nghe thấy, Diệp Hiểu Hàng thầm nghĩ cũng không sao, dù gì đây cũng là nơi công cộng ngoài trời, có người còn hút thuốc ảnh hưởng người khác nữa là, nói chuyện phiếm to tiếng một chút thì có sao.

 

Đến khi Đàm Duy phản ứng lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang đi về hướng ngược lại, gần như hòa vào màn đêm.

 

Nếp sinh hoạt của Chu Giác rất quy chuẩn, bất di bất dịch 5 giờ rưỡi sáng dậy, xử lý công việc, 7 giờ đến phòng gym, đôi khi cũng hẹn người chơi bóng để tiện thể bàn công việc.

 

Anh thích dậy sớm, ban đêm và cồn luôn khiến đầu óc trở nên dính nhớp, lề mề, sẽ làm cho những mối quan hệ trong sáng trở nên mờ ám.

 

Trên đường từ sân bóng về nhà, Chu Giác xem báo cáo doanh thu quý 3 mà Tôn Khảng gửi tới, còn cách mục tiêu một chút, xem ra hoạt động kỷ niệm cửa hàng tuần này sẽ thúc đẩy doanh số, vấn đề không lớn.

 

Tôn Khảng giữ thái độ lạc quan, đây sẽ là một cuối tuần vui vẻ. Nhưng tâm trạng của sếp vẫn không hề tươi sáng.

 

Lúc thay giày, dưới tủ giày ở huyền quan có thêm một đôi dép lê khách sạn màu hồng xám.

 

Ánh mắt anh không dừng lại, đi đến bàn đảo bếp uống nước, gọi điện thoại cho Tôn Khảng bảo anh ta dành ra khoảng thời gian từ 5 giờ rưỡi đến 6 giờ chiều nay, cần phải mở một cuộc họp nhỏ với cấp quản lý.

 

Trên bàn ăn đã có sẵn bữa trưa.

 

Dặn dò xong việc công ty, anh lại gửi một tin nhắn cho Trần Cẩn, chỉ một chữ: 【Đổi】

 

Buổi sáng Trần Cẩn nhận được một tin nhắn như vậy cũng rất bất lực, suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại được ý anh là: Đổi người giúp việc nấu ăn cho nhà anh đi.

 

Dì này mới đến hai lần, nhưng đây đã là người thứ không biết bao nhiêu rồi.

 

Bên công ty giúp việc thật sự không còn ai để giới thiệu,họ muốn thoái

thác cho xong việc. Nhưng Trần Cẩn lại không thể buông gánh nặng này xuống, cô ấy phải chịu trách nhiệm với Chu Giác đến cùng.

 

Thực tế, Trần Cẩn phải phụ trách tất cả mọi việc trong nhà Chu Giác, chủ yếu là chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày cho ba anh. Ba của Chu Giác là ông Chu, là một người rất hiền lành, yêu cầu về mặt sinh hoạt đơn giản, đối xử với nhân viên phục vụ cũng hòa nhã.

 

Lại không ngờ phiên bản “Chu Tổng 2.0” lại khó phục vụ đến vậy. Bản thân anh ưa sạch sẽ đã đành, nhưng cảm giác trật tự trong cuộc sống lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta phát điên, đến cả góc của một hộp khăn giấy cũng không được phép sai lệch.

 

Dì dọn dẹp là người quen trong nhà giới thiệu, lanh lợi lại cần mẫn, làm xong là đi, nhưng không thể đến nấu cơm cho anh vào cuối tuần.

 

Tìm người nấu ăn phù hợp lại khó, tay nghề phải tốt, biết dọn dẹp, còn phải biết sử dụng đống đồ dùng trong bếp nhà anh, hơn nữa phải thích ứng với thói quen sinh hoạt kỳ quái của anh, trở thành một người vô hình đến không dấu vết, đi không tiếng động.

 

Trần Cẩn trước đây đã tìm cho anh hai dì có tay nghề không tệ, một người là do không rời đi đúng giờ quy định, chạm mặt anh lúc anh từ phòng gym về; dì còn lại là lúc đi không cẩn thận để quên đồ dùng cá nhân, giống như dì hôm nay.

 

Nhưng tất cả đều là những điều Chu Giác không thể chịu đựng được.

 

Anh chỉ nói với cô một chữ “Đổi” là bắt cô phải đi tìm người khác, bản thân không phỏng vấn, cũng không muốn gặp mặt, lười nói thêm một câu thừa thãi nào, rõ ràng công việc của anh là tiếp xúc với con người mà.

 

Trần Cẩn xem như đã nhìn thấu, đây chính là sự ngạo mạn tr*n tr**. Nhưng anh ra tay rất hào phóng.

Đối mặt với yêu cầu hà khắc như vậy, Trần Cẩn nghĩ về đồng tiền, đành phải căng da đầu trả lời: “Vâng, thưa sếp.”

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...