Thật ra Trần Cẩn không muốn trả lời Đàm Duy, quyết định sẽ “bơ” đẹp lời xin lỗi của cô.
Nhưng cô ấy không ngờ, cô gái nhỏ này lại gửi thêm cho cô ấy một “bài văn” dài, tình cảm tha thiết, bày tỏ rằng cô rất trân trọng công việc này, muốn được tiếp tục làm, và cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm.
Trần Cẩn thầm nghĩ quyết tâm này cũng thật đáng nể, vừa xuống xe vừa xem điện thoại, không lẽ cô bé này đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày
trời?
Thế là cô ấy đọc lại tin nhắn một cách nghiêm túc, rồi thở dài. Đây là người đầu tiên sau khi bị từ chối vẫn còn nhắn tin để giành lấy cơ hội.
Những người giúp việc bị cho nghỉ trước đây, hoặc là mặc kệ, hoặc là cãi vã đòi tiền.
Đây là một lời thỉnh cầu khó lòng từ chối, nếu cô ấy từ chối thì dường như sẽ làm tổn thương cuộc đời vốn đã bi thảm của đối phương… Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy cho rằng người kiên trì thì tỷ lệ hoàn thành công việc sẽ cao hơn một chút. Trần Cẩn suy nghĩ một lúc lâu, rồi dè dặt hứa sẽ nói giúp cô với chủ nhà một lần nữa.
Sáng hôm sau, Đàm Duy tỉnh dậy từ sáu giờ, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến gần chín giờ thì nó mới reo lên.
Trần Cẩn thông báo cho cô sau này cứ cố định đến làm vào cuối tuần, vẫn là từ 8 giờ đến 10 giờ sáng. Nếu có thay đổi sẽ báo sau, vì chủ nhà thường xuyên đi công tác, không phải lúc nào cũng ở Bắc Kinh.
Mắt Đàm Duy sáng rực lên, cô kích động nhảy khỏi giường. Mặt dày quả nhiên có tác dụng, cơ hội chẳng phải đã đến rồi sao?
Nhưng cô không biết Trần Cẩn đã phải vất vả thế nào để giành lấy cơ hội này cho cô.
Buổi sáng, Trần Cẩn gọi điện cho Chu Giác, đi thẳng vào vấn đề rằng cô ấy không hy vọng anh lại đổi người nấu ăn nữa, nếu không anh sắp đắc tội với toàn bộ ngành giúp việc ở Bắc Kinh rồi.
Chu Giác đang chơi bóng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Cô định thâu tóm cả ngành giúp việc ở Bắc Kinh à?”
Trần Cẩn tức đến mức phải hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia. Chu Giác thật sự quá khó chiều. Cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Lần đầu tiên không phải anh rất hài lòng với cô ấy sao? Một sai lầm không phải là không thể tha thứ, sai lầm này hoàn toàn có thể sửa chữa được.”
Chu Giác cảm thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại: “Cô gọi cho tôi chỉ vì chuyện này?”
Dù rất bất đắc dĩ, nhưng Trần Cẩn cũng hy vọng giải quyết dứt điểm một lần: “Đối phương là một cô bé mới ngoài hai mươi, rất chăm chỉ, nghiêm túc, có khả năng học hỏi và rất mong có được công việc này. Anh hãy cho cô ấy thêm một cơ hội đi, chắc chắn cô ấy sẽ làm anh hài lòng.”
Đây là lần đầu tiên Trần Cẩn nói đỡ cho ai đó, thật kỳ lạ.
Chu Giác suy nghĩ một lát rồi nảy ra ý: “Cô ấy là họ hàng của cô à?” Trần Cẩn: “…”
Người ở đầu dây bên kia điên rồi sao?
Chu Giác lại đoán: “Hay là bạn bè? Nếu phải, tôi đồng ý.”
?
Não Trần Cẩn xoay chuyển cực nhanh. Lời này của Chu Giác là nghiêm túc hay đang đùa giỡn, hay là đang châm chọc? Trong giây lát, cô ấy liều mình chọn một đáp án: “Có thể xem là vậy.” Mà cũng có thể không phải.
“Được.” Anh đồng ý.
Chu Giác cúp máy, Diệp Văn Thiệu từ bên kia đi tới hỏi: “Tình hình sao rồi?”
“Một kẻ yêu thích nấu nướng nhưng kỹ thuật tồi tệ mà không tự biết.” Lời nói của anh khắc nghiệt, tuôn ra tự nhiên và nhẹ nhàng như khí độc. “Đang muốn lấy tôi ra làm chuột bạch.”
“Nghĩ sao vậy.” Diệp Văn Thiệu ngẫm nghĩ lời anh, trêu chọc: “Tôi nghe cậu nói là họ hàng của ai đó, đây không phải phong cách làm việc của
cậu.”
Chu Giác ngồi xuống lau kính, rồi đeo lại lên mũi. Đôi mắt đen sâu thẳm sau cặp kính trông có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn. “Tôi đang tập chấp nhận những mối quan hệ xã giao.”
Anh và Trần Cẩn không thân thiết, nhưng nếu ba anh đã coi trọng người phụ nữ trẻ này, anh cũng không ngại nể mặt một chút.
Xã hội tiến bộ rồi, anh cũng đang cố gắng thay đổi cách làm việc của mình.
Lời này nghe thì có vẻ khiêm tốn, nhưng cũng thật khó nghe. Diệp Văn Thiệu khoác tay lên vai Chu Giác: “Đúng là vất vả cho cậu thật. Mấy người làm trong ngành hàng xa xỉ các cậu, nếu không kiêu ngạo thì không bán được giá cao đúng không.”
“Giá của tôi cao, là vì bản thân tôi vốn đã đắt giá.” Chu Giác nói không chút biểu cảm, đẩy tay anh ta ra rồi ngồi xích ra xa.
“Làm gì vậy?”
Chu Giác cúi xuống ngửi ngửi bên vai vừa bị chạm vào, vẻ mặt chán ghét sinh động nhất từ trước đến nay: “Dơ chết đi được.”
Chú Hoàng đi công tác suốt, Đàm Duy ở công ty chỉ ngồi chơi xơi nước.
Cô tìm kiếm sự đồng cảm từ Lý Đông Ca, rằng nhân viên ngân hàng đi làm đúng giờ thực ra rất nhàn rỗi, chỉ là đang câu giờ mà thôi.
Đông Ca gào lên: “Cậu nói vớ vẩn, bây giờ tớ như con lừa trong hợp tác xã, không được nghỉ một giây nào, hóa ra mấy lần tớ khóc lóc kể lể cậu không thèm để tâm chút nào hả?”
Tình hình của hội bạn thân là: Diệp Hiểu Hàng ngày ngày lo lắng không tốt nghiệp nổi, Cố Văn thì đêm hôm khuya khoắt chửi rủa trong lúc cày slide. Đàm Duy tan làm chẳng rủ được ai đi ăn cùng.
Tình hình đã quá rõ ràng, sếp Hoàng thực ra không cần một trợ lý như cô.
Ngồi chơi đương nhiên là sướng, nhưng cũng chột dạ, lúc nào cũng có nguy cơ bị sa thải.
Đàm Duy không kể cho mẹ nghe về tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình. Cô cũng học được cách chỉ báo tin vui, giấu tin buồn: “Dạ tốt ạ, mọi thứ rất tốt.” Nhưng thực ra nội tâm cô vô cùng dằn vặt.
Một tuần sau, cô lại đến khu Quốc Mậu, nói với Tina rằng tin nhắn cô gửi lần đó quả nhiên có hiệu quả, cảm ơn sự chỉ dẫn của chị ấy.
“Thật ra, một khi bắt tay vào làm sẽ thấy không khó, đúng không?”
Đàm Duy gật đầu: “Lúc qua rồi mới thấy chẳng có gì phải xấu hổ cả, đối phương là người rất tốt ạ.”
Vừa đúng lúc Tina tan làm, chồng chị ấy đến đón. Tina hỏi Đàm Duy đang ở đâu để tiện đường đưa cô về. Đàm Duy vội vàng từ chối: “Em tự bắt xe được rồi ạ.”
Tina nói: “Em không biết giờ này tắc đường thế nào à?” “Có tàu điện ngầm ạ.”
“Em có chen lên được cũng không có chỗ ngồi đâu, đừng từ chối nữa, lên xe đi.” Chồng của Tina lái một chiếc Porsche, biển số xe cũng rất đẹp, xem ra là một người giàu có.
Tina vỗ vỗ vào ghế, mời cô lên.
Đàm Duy có cảm giác như đang cưỡi trên lưng cọp, trong lòng thấy hơi kỳ lạ. Dù không nên lấy bụng ta suy ra bụng người, nhưng Tina đối xử với cô quá tốt rồi.
Bản thân cô rất thích Tina, nhưng rõ ràng một nữ cường nhân chốn công sở như chị ấy làm sao có thời gian kết bạn với người khác, phần lớn chỉ là xã giao bề mặt.
Trong lòng Đàm Duy hiểu rõ, mình chẳng có gì để người ta phải để tâm. Người ta mê sự ngây thơ của mình? Hay mê cái vẻ ngốc nghếch toàn tập này? Cô đứng bên đường, ngón tay xoắn vào vạt váy, rồi cắn răng bước lên xe.
Đàm Duy đọc địa chỉ nhà mình, Tina khẽ nhướng mày. Khoảng cách không xa, là một khu dân cư khá tốt. Chị ấy cũng đang phán đoán hoàn cảnh và gia thế của Đàm Duy, là một cô gái có điều kiện không tồi, không thiếu tiền. Thấy tính cách cô đơn thuần, xem ra môi trường sống từ nhỏ đến lớn và giáo dục nhận được cũng rất tốt.
“Sao em lại nghĩ đến chuyện đi làm thêm hai công việc, cần tiền gấp lắm à?”
Đàm Duy không giấu giếm: “Cũng không có gì ạ, chỉ là rảnh rỗi quá không bằng kiếm thêm chút tiền.” Lương chú Hoàng trả không cao, mà cứ ngửa tay xin tiền gia đình thì cô thấy ngại.
“Muốn kiếm tiền sao không làm tốt công việc chính của mình? Làm thêm thỉnh thoảng để trải nghiệm thì được, chứ nói cho cùng nó không giúp ích nhiều cho sự trưởng thành của em đâu.” Tina nói, “Em không thể đến 30 tuổi vẫn còn làm trợ lý quèn cho Hoàng tổng được.”
Đàm Duy đồng tình với cách nói này, nhưng không thể thẳng thắn thừa nhận mình đã ngồi không ở công ty một thời gian dài rồi.
Trong xe im lặng một lúc.
Đàm Duy thật sự không biết nói gì, nên dứt khoát im lặng.
Chồng Tina tiện tay bật nhạc lên, nhưng bị chị ấy kêu dừng lại: “Tắt đi, ồn quá.”
Người đàn ông cũng rất nghe lời, lập tức tắt nhạc.
Đàm Duy thấy sắp đến nhà mình, bèn đặt túi lên đùi. Bỗng nhiên cô nghe Tina hỏi: “Em có hứng thú đến Rossi làm việc không?”
Đàm Duy kinh ngạc đến mức nhất thời không biết trả lời thế nào, nhưng phản ứng đầu tiên là: Chị ấy lại nhìn trúng mình?
Nhưng một người như mình…
“Chị rất thích cô bé như em, em suy nghĩ thử xem.” Chị ấy quan sát biểu cảm của Đàm Duy, thấy cô có vẻ không mấy hào hứng, “Em ghét ngành dịch vụ à?”
Đàm Duy vội giải thích: “Không phải ạ, em không hiểu sao chị lại để mắt đến em.”
“Em cảm thấy mình rất kém cỏi sao?” “Ít nhất là không ưu tú.”
Nhát gan, rụt rè, khả năng chịu đựng tâm lý kém lại còn sợ xã hội, cô rất rõ những khuyết điểm của mình.
“Đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế.” Tina không tiếc lời khen ngợi cô: “Chị nói chị rất thích em là thật lòng. Em nghiêm túc, thông minh, lại còn rất xinh đẹp, đó là những điểm sáng của em.”
“Chị đang nói em ạ?”
“Em ở chỗ Hoàng tổng chẳng học được gì cả, ông ta cũng không có ý định trọng dụng em. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng em nên để tâm đến bản thân mình một chút. Nếu em là người của chị, chị sẽ dạy dỗ em tử tế, chỉ cần em chịu nỗ lực.”
“Chị hy vọng em không có thành kiến với ngành dịch vụ. Bởi vì chị đang rất nghiêm túc.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Duy được “săn đầu người”, cảm giác thành tựu dâng trào —— lại có người cho rằng mình rất tuyệt.
Nhưng cô không bị cảm giác ấy làm choáng váng đầu óc. Xe dừng lại bên đường.
Tina nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, nếu bên Hoàng tổng khó nói, chị có thể giúp em đề đạt, không sao cả.”
“Em cảm ơn chị, em sẽ suy nghĩ ạ.” Đàm Duy xuống xe, trên mặt vẫn mang nụ cười đơn thuần. Cô giống như một con heo đất, chỉ quen nhận vào chứ không quen cho đi.
Cuối cùng cô cũng hiểu lý do Tina tỏ ra thân thiện, nhưng, tại sao chị ấy lại chọn mình?
Đàm Duy không thể trả lời ngay lập tức, quá đột ngột.
Chồng của Tina nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu một cách đầy ẩn ý. “Sao vậy anh?”
“Có phải em đang ‘vơ bèo gạt tép’ rồi không, tính cách của cô bé này… nói thật, không hợp với ngành của các em lắm đâu.”
Chồng Tina làm HRBP (Đối tác nhân sự chiến lược) ở một công ty lớn, nhìn người nhiều nên mắt nhìn tự nhiên cũng chuẩn. Anh ta khách quan nói: “Anh đề nghị em vẫn nên đi săn người trong cùng ngành. Nhiều thương hiệu xa xỉ như vậy, luôn có người muốn nhảy việc. Đối thủ cạnh tranh không được thì còn có ngành thời trang, mỹ phẩm, những người có kinh nghiệm nhất định sẽ bắt nhịp nhanh hơn.”
“Áp lực của ngành bán lẻ rất lớn, một cô bé mong manh như vậy rất khó thích ứng.”
Tina day day trán, mày nhíu chặt: “Em hiểu những gì anh nói, nhưng xét về lâu dài, em thích những đứa trẻ như một tờ giấy trắng. Ít tật xấu, nghe lời, có khát khao, dễ dàng đạt được yêu cầu của em.”
“Nhưng đào tạo những người như vậy thực ra rất tốn công. Thường xuyên… ừm, đầu óc không lay chuyển kịp, em hiểu mà.” Anh ta cười, cố gắng lựa chọn từ ngữ.
“Nhưng họ trung thành, dễ dùng.”
“Thôi được rồi, em tự xem xét đi, đừng để bị áp lực quá.”
Hai người thảo luận qua lại. Gần đây áp lực của Tina lại càng lớn. Cửa hàng lại có hai người nghỉ việc, chị ấy sắp xếp ca cũng không xuể.
Rossi là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng toàn cầu, quả thực có sức hấp dẫn rất lớn, là niềm ao ước của giới trẻ, nhưng điều đó chỉ đúng với mảng văn phòng và thời trang, không bao gồm mảng nội thất Rossi Casa.
Đối tượng khách hàng của mảng này khá đặc thù, chiến lược marketing cũng cực kỳ kén chọn, vì vậy còn một chặng đường rất dài phải đi.
Áp lực từ Trương Đại, con đường thăng tiến cũng đang bị chững lại. Tina không phải là người dễ dàng chịu thua.
Đàm Duy không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng cũng không phải là không có khả năng trở thành một lựa chọn tốt để hướng tới mục tiêu doanh số.
------oOo------