Điều kiện làm việc ở một doanh nghiệp nước ngoài thực sự rất hấp dẫn, hơn nữa lại là một tập đoàn danh tiếng. Cô gái trẻ nào mà không khao khát được khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu lộng lẫy, xinh đẹp?
Đàm Duy cũng thích, cũng có những tham vọng vượt xa năng lực của mình. Nhưng vị trí này lại là bán lẻ, tựa như thể cô đỗ vào trường đại học mơ ước, nhưng lại bị xếp vào ngành có điểm chuẩn thấp nhất.
Đàm Duy có thể thẳng thắn nói với người khác rằng mình hoàn toàn không coi thường ngành dịch vụ, nhưng nếu thực sự phải đi làm, vẫn có một cảm giác bài xích mơ hồ không thể nói rõ.
Rào cản có lẽ đến từ mười mấy năm đèn sách, hoặc có lẽ là do công việc này đòi hỏi phải vứt bỏ lòng tự tôn. Suy nghĩ hai ngày trời, cô vẫn không thông suốt được.
Thứ hai đi làm, Hoàng Hải Băng đã trở về, đang ngồi trong văn phòng gọi điện thoại. Đàm Duy pha trà cho ông: “Chú Hoàng, sao chú về mà không báo cháu một tiếng ạ?”
Trước đây, ông luôn để cô sắp xếp vé máy bay và khách sạn, làm mấy tháng cũng đã quen tay.
“Quên báo cáo với tiểu thư rồi.” Hoàng Hải Băng bớt chút thời gian liếc cô một cái, cười chế nhạo.
Đàm Duy đặt trà lên bàn, vội xua tay: “Cháu không có ý đó.”
Hoàng Hải Băng gọi điện xong, nói: “Chú đùa thôi. Hợp đồng ký thuận lợi hơn dự kiến nên về sớm.”
Đàm Duy đứng trước bàn làm việc của Hoàng Hải Băng, ngón tay xoắn vào vạt váy, lòng dạ rối bời. Cô biết đã đến lúc phải thay đổi. “Chú
Hoàng, cháu muốn bàn với chú một chuyện.” “Cháu nói đi.”
Đàm Duy nói: “Cháu muốn chuyển sang bộ phận kinh doanh. Bên cạnh chú đã có Tiểu Hồ rồi, cháu ở công ty rất nhàn rỗi, như vậy không tốt ạ.”
Hoàng Hải Băng nhíu mày, có chút khó xử: “Duy Duy, sao cháu lại nghĩ quẩn mà đi làm kinh doanh thế, vừa khổ vừa mệt. Chú đây lại rất muốn được ngày ngày ngồi trong công ty đấy.”
Đàm Duy không hiểu ý của Hoàng Hải Băng. Công việc chẳng phải là như vậy sao? Có ông chủ công ty đàng hoàng nào lại nói nhân viên muốn cầu tiến là “nghĩ quẩn” chứ?
Ngay lập tức, trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an.
“Cháu muốn học hỏi thêm chút kiến thức.” Giọng Đàm Duy yếu đi một chút.
Điện thoại trên bàn Hoàng tổng lại reo lên. Ông xua tay bảo cô ra ngoài trước.
Đàm Duy trở về chỗ của mình, trong lòng nghẹn một cục tức. Bàn làm việc của cô ngay cửa văn phòng chú Hoàng, qua tấm kính có thể thấy ông đang đứng chống hông gọi điện thoại trước cửa sổ. Cô thầm nghĩ sẽ đợi ông nói chuyện xong rồi vào nói tiếp.
Một lát sau, chị Vương nhắn tin bảo cô xuống lầu giúp chuyển đồ. Đàm Duy đành cầm điện thoại đi xuống.
Chị Vương chính là người phỏng vấn cô ở phòng nhân sự. Ban đầu, ấn tượng của chị ta về cô không tốt lắm. Cùng là dân làm công bình thường,
ai mà có thiện cảm với dạng “con ông cháu cha” được chứ.
Mấy tháng ở chung, chị ta phát hiện cô bé Đàm Duy này cũng không đến nỗi tệ, nên thái độ cũng thân thiện hơn một chút.
Một lô vật tư văn phòng mới nhập về rất nặng. Đàm Duy thấy chị Vương đi giày cao gót nên cô nói để mình làm cho. Tài xế là chú Lưu, ngồi trên ghế đá uống trà, cười nói: “Chị Vương, chị đừng bắt nạt Tiểu Đàm quá
nhé.”
Chị Vương bực bội mắng: “Liên quan gì đến ông, đàn ông sức dài vai rộng chỉ biết lười biếng.”
Chú Lưu nói: “Việc của tôi là lái xe, chứ không phải khuân vác.” Đồ nặng như vậy, lỡ trật eo ông thì sao? Ngày thường đi giao hàng cho khách ông cũng không bao giờ phụ giúp, trừ khi có tiền boa.
Đàm Duy cụp mắt xuống, không tham gia vào cuộc cãi vã của họ, chỉ nói mình làm được. Chị Vương lườm chú Lưu một cái, rồi cùng Đàm Duy chuyển đồ vào văn phòng.
Hai cô gái đi đi lại lại mấy chuyến mới xong. Sau khi kết thúc, chị Vương cảm ơn Đàm Duy, rồi nói rằng thực ra chị ta đã nhắn tin cho mấy người, nhưng chỉ có Đàm Duy trả lời.
“Chắc là mọi người đang bận ạ.”
Chị Vương hỏi: “Thế em không có gì để bận à?”
Đàm Duy không giỏi tranh cãi, chỉ cười cho qua chuyện. Nhưng chị Vương lại không có ý định bỏ qua: “Việc vặt ai cũng làm được. Ở chốn công sở, đừng làm người tốt một cách vô tội vạ mà lãng phí thời gian
của chính mình.”
Đàm Duy đã định đi, nhưng lại quay đầu nhìn chị Vương. Đối phương cũng đang nhìn cô.
Nếu nghe lời này, chắc chắn ai cũng sẽ tức giận. Tôi giúp chị, chị còn nói tôi như vậy.
Nhưng Đàm Duy nghĩ lại, có lẽ cô sẽ không ở công ty này bao lâu nữa.
Cô phát hiện Hoàng Hải Băng đã rời khỏi công ty. Đàm Duy ngồi trên ghế cắn môi, có chút nản lòng.
Hai ngày nữa trôi qua, Hoàng Hải Băng vẫn không đến công ty. Sau khi gọi điện báo cáo công việc thường lệ cho ông, Đàm Duy lại một lần nữa đề cập đến chuyện muốn chuyển bộ phận.
Hoàng Hải Băng nói trong điện thoại, bảo cô đừng gây rối nữa, đợi ông về rồi bàn tiếp.
Đàm Duy tức giận vì sự yếu đuối của chính mình.
Một khi đã không thành công, cái ý nghĩ muốn thoát ra rất khó thu lại. Ví dụ như khi cô nảy ra ý định từ chức, nó đã trở thành một dòng chảy không thể ngăn cản. Ở lại thêm một ngày cũng là lãng phí thời gian.
Buổi tối, Đàm Duy muốn tâm sự với ba mẹ cô, nhưng họ vẫn chỉ xem cô như một đứa trẻ, chỉ hỏi han những chuyện như máy sưởi có ấm không, ăn uống đầy đủ, đừng để bị cảm.
Ba cô nói đã chuyển tiền cho cô. Ông xem dự báo thời tiết thấy tuần sau Bắc Kinh nhiệt độ giảm mạnh, dặn cô mua thêm quần áo mùa đông, tiền còn lại thì rủ bạn bè đi chơi.
Chỉ có một cô con gái, dù ba cô nghiêm khắc nhưng cũng rất cưng chiều. “Con gái yêu đừng để bản thân chịu thiệt thòi nhé, không có tiền thì lại nói với ba nhé.”
Đàm Duy dùng ngón tay day trán trước màn hình điện thoại, làm mặt xấu nũng nịu một lúc. Tưởng tượng đến cảnh nếu mình nói chuyện đổi việc, họ chắc chắn sẽ lại lo lắng theo, cô đành ngậm miệng.
Trước khi ngủ, cô lướt một vòng bạn bè. Cậu bạn đại học Vương Hạo đang đi du lịch Canada.
Ngón tay Đàm Duy lướt qua, nhưng một lát sau lại lướt ngược trở lại, ánh mắt khựng lại.
Tháng 11 Banff đẹp đến nao lòng, một thế giới tuyết trắng tinh khôi, tựa chốn tiên cảnh. Vương Hạo viết một dòng trạng thái: Bay mười hai tiếng để gặp anh em tốt!
Trong chín bức ảnh, Đàm Duy nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Mấy tháng trôi qua, tóc anh ta đã dài ra, vài lọn tóc xoăn nhẹ lộ ra dưới vành mũ len. Anh ta mặc rất ít, nhìn chằm chằm vào ống kính với nụ cười lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ và kiêu ngạo, trông không mấy vui vẻ.
Đàm Duy khẽ hít một hơi. Đó là nơi họ đã từng hẹn ước sẽ đến, nói rằng tốt nghiệp sẽ cùng nhau đi du lịch. Giống như lật mở một tấm vải băng vết thương đã phủ đầy bụi, cơ thể Đàm Duy bất giác run lên.
So với những đêm trắng mất ngủ lúc mới chia tay, bây giờ nỗi đau của cô chỉ thỉnh thoảng mới phát tác. Có lẽ không bao lâu nữa, cô sẽ có thể hoàn toàn quên đi.
Đàm Duy hạ quyết tâm phải ra thế giới bên ngoài một phen. Vì vậy, vào một ngày thứ hai, cô đã nói thẳng với Hoàng Hải Băng về hướng đi của mình.
Hoàng Hải Băng lấy tay vuốt mặt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Ông hỏi cô trước tiên: “Đã nói với ba mẹ cháu chưa?”
“Chuyện công việc cháu muốn tự mình quyết định.” Đàm Duy lại xin lỗi, “Chú Hoàng, cháu xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi. Vốn dĩ chú định đợi qua giai đoạn bận rộn này sẽ sắp xếp cho cháu, nhưng cháu đã là người lớn, có suy nghĩ của riêng mình, chú cũng không thể giữ cháu lại.”
Hoàng Hải Băng cũng nói cho Đàm Duy biết: “Lần trước Tina đã nói với chú là muốn xin cháu qua chỗ cô ấy, còn hỏi ý kiến của chú. Chú chỉ nghĩ cô ấy nói đùa.”
Đàm Duy nhớ lại buổi tối hôm đó, Tina đã nói sẽ tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô ngại đề xuất thì chị ấy sẽ mở lời với chú Hoàng để xin người. Nhưng cô không ngờ Tina lại ra tay trước cả cô.
Hoàng Hải Băng là người có tâm tư sâu sắc. Hành động của Tina đã ép cô vào thế không còn đường lui.
Đàm Duy không thể không nghi ngờ dụng ý của Tina. “Cháu nghĩ thế nào?” Hoàng Hải Băng hỏi.
“Cháu muốn đi ạ.”
Đàm Duy muốn đi, ông cũng không thể giữ lại. Chuyện nhân viên bên B nhảy việc sang bên A không phải là chuyện gì mới mẻ. Chỉ là ba mẹ
Đàm Duy đã giao phó con gái cho ông, Hoàng Hải Băng phải có trách nhiệm với cô. “Mục đích của Tina cũng không đơn thuần, có sự tính toán về mặt quan hệ, cháu hiểu chứ.”
Đàm Duy gật đầu: “Cháu biết. Nhưng ngay cả khi bị lợi dụng như một con tốt thí, đó cũng là một loại may mắn, vì nó chứng tỏ cháu vẫn còn
giá trị. Hiện tại cháu không có tư cách ra điều kiện, nhưng cháu sẽ không để mình bị người khác lợi dụng mãi mãi.”
Hoàng Hải Băng nghe những lời này của Đàm Duy, thầm nghĩ hóa ra cô bé này chỉ trông có vẻ ngơ ngác, thực chất đã sớm nhìn thấu mọi chuyện.
Hoàng Hải Băng không nói nhiều nữa, chỉ bảo cô: “Duy Duy, vẻ đẹp là do trời ban, nhưng chỉ nên dùng nó làm bàn đạp một lần thôi. Chú Hoàng hy vọng bàn đạp tiếp theo để cháu thăng tiến là vì cháu đã học
được bản lĩnh, chứ không phải vì khuôn mặt. Sống tốt đẹp mới là vẻ đẹp thật sự.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Có sự tiến cử của Tina, cô trải qua ba vòng phỏng vấn và nhanh chóng nhận được thư mời làm việc.
Khi nói chuyện đổi việc với bạn bè, cả Diệp Hiểu Hàng và Cố Văn cũng không hiểu nổi. Nếu có một người chú chịu bao che cho các cô ngồi chơi xơi nước ở công ty, sướng quá còn gì, tại sao phải ra ngoài tìm khổ chứ.
“Tớ chỉ cảm thấy, tớ cũng nên đi đến một nơi thật xa.”
Chữ “cũng” được dùng thật tinh tế, chẳng phải người kia cũng đã đi xa từ lâu rồi sao.
Diệp Hiểu Hàng hỏi: “Vậy cậu có thích công việc sắp tới không?”
Đàm Duy nói: “Tớ hy vọng mình sẽ tỏa sáng và rực rỡ, khao khát sự lộng lẫy. Còn có thích hay không, có làm tốt được không, tớ không biết. Điều tớ phải làm bây giờ là mở chiếc hộp Pandora này ra.”
Đàm Duy thực sự mang theo một hoài bão lớn, trong lòng thậm chí còn có chút ảo tưởng.
Ngày đầu tiên đi làm, 9 giờ sáng có cuộc họp nhanh. Tina giới thiệu cô với các đồng nghiệp, mọi người cũng tỏ ra chào đón. Vì buổi sáng có rất nhiều việc, nên mọi người nhanh chóng quay lại với công việc của mình.
Perla lại đây khoác tay Đàm Duy, cười tủm tỉm đưa cho cô một đôi găng tay trắng: “Muốn trở thành Top Sales không?”
“A?” Đeo găng tay trắng là có thể trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc sao?
“A cái gì mà a, bước đầu tiên để trở thành Top Sales là học các công việc trong cửa hàng. Lại đây lau kính với chị nào.”
“…”
“Trước tiên dùng bình xịt này phun lên kính, sau đó dùng miếng giẻ màu xám này lau, rồi dùng găng tay trắng lau sạch vết nước. Thấy không, chẳng phải nó đã trong suốt như không có gì sao?” Perla nghiêm túc trình diễn cho cô xem. Dùng găng tay trắng lau kính là kinh nghiệm nhiều năm của cô, vô cùng hiệu quả và nhanh chóng. “Lau xong cái quầy trưng bày này, còn có cửa lớn, và cả những chiếc lá của cây xanh dưới tủ kính nữa, phải lau khô từng chiếc một đấy nhé.”
Lá cây cũng phải lau…
Đàm Duy còn tưởng Perla đang đùa với mình. Hóa ra bất kỳ công việc nào, bước đầu tiên cũng là làm việc vặt.
“Làm xong những việc này, chịe sẽ nói cho cậu biết việc tiếp theo cần làm gì. Nhiệm vụ học tập hôm nay của em rất nặng đấy nhé.”
“Được thôi.” Ảo mộng của Đàm Duy có chút tan vỡ.
Cứ như vậy, cô dọn dẹp vệ sinh hơn nửa tiếng, cho đến khi cửa hàng bắt đầu mở cửa kinh doanh, cô vẫn đang hì hục lau lá cây thiên điểu. Mất cả buổi sáng mới lau xong, cô lại xịt chút nước cho cây, rồi xách thùng tưới xoay người thì suýt nữa đụng phải một người.
Một người mà cô chỉ cần nhìn thấy là hơi thở đã trở nên dồn dập. Enzo.
Chu Giác từ ngoài đường bước vào, thấy cô, anh dừng lại một giây rồi dời tầm mắt, lập tức đi vào phòng họp trong cửa hàng.
Đàm Duy chết lặng tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn.
Stella đi vào ngay sau đó, theo sau chị ta còn có hai người nữa, ai cũng ăn mặc tinh xảo, giỏi giang, khí thế rất lớn.
Stella vừa bước vào đã bị Đàm Duy thu hút ánh mắt. Một gương mặt mới. Chị ta dừng bước, ánh mắt khóa chặt trên mặt Đàm Duy, nghi hoặc hỏi: “Em gái… em tên gì?”
Đàm Duy nhận ra đang gọi mình, trả lời: “Vivi ạ.”
“Vivi, phiền em vào phòng pha chế giúp chúng tôi chuẩn bị một ít đồ uống được không?” Stella nở một nụ cười không mất đi vẻ lịch sự, ra lệnh xong không đợi Đàm Duy trả lời cũng đi vào phòng họp.
Ngày đầu tiên Đàm Duy đến, người còn chưa quen biết hết, vội vàng chạy đi tìm Perla cầu cứu. Nghe cô ấy nói mấy vị vừa vào đều là sếp lớn của các bộ phận, hôm nay đến đây họp bàn về sự kiện.
“Vậy chắc chắn chị biết họ hay uống gì rồi, giúp em một tay được không?” Đàm Duy phản ứng cũng nhanh.
“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi.” Perla sảng khoái đồng ý, đi cùng Đàm Duy vào phòng pha chế.
Hạt cà phê vừa đổ vào máy, Tina bước vào, hỏi: “Stella vừa rồi gọi riêng em sao?” Rõ ràng trong cửa hàng mọi người đều ở đó, tại sao lại cố tình gọi Đàm Duy.
“Dạ phải ạ.”
“Còn mười lăm phút nữa họ mới họp. Em vào phòng họp ngay bây giờ, tự mình hỏi rõ mọi người muốn uống gì.” Tina xem đồng hồ rồi trực tiếp ra lệnh cho Đàm Duy.
Đàm Duy không hiểu tại sao phải bỏ gần tìm xa như vậy, đây chẳng phải là muốn lấy mạng cô sao?
Perla nghe thấy cũng dừng mọi động tác lại.
“Stella giao việc cho em là có lý do của chị ấy, đừng làm chị mất mặt.”
“Nhưng mà, em…”Có lẽ cô không thể một mình đối mặt với cả một phòng toàn người lạ. Tina nói: “Nếu ngay cả lãnh đạo em còn không
phục vụ được, thì làm sao phục vụ khách hàng của em?”
Thấy cô cứ ấp a ấp úng, chị ấy lại nói: “Vivi, từ hôm nay trở đi chị sẽ đối với em vô cùng nghiêm khắc. Sự khoan dung và thân thiện trước đây sẽ không còn nữa. Sự kiên nhẫn và nụ cười của chị chỉ dành cho khách hàng và cấp trên của chị, hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi ạ.” Đàm Duy ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng đã run như cầy sấy.
Lật mặt cũng nhanh quá, thật đáng sợ.
Perla đưa cho Đàm Duy một cuốn sổ tay bìa da cừu nhỏ, và một cây bút ký có khắc tên, cười một cách không mấy tốt lành: “Bước thứ hai để trở thành Top Sales: Make quality service a work habit.” (Biến việc phục vụ chất lượng trở thành một thói quen công việc.)
“Đi đi, Vivi thân yêu”
------oOo------