Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 56: Có tôi ở đây, đừng sợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử trông đầy do dự.

Lạc Ninh mím môi cười, cố ý nói: “Đã khó xử vậy thì thôi, để hôm khác mình mời cậu riêng nhé.”

Trì Húc liên tục nháy mắt ra hiệu với Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên đặt tay lên vai vợ, cười nói: “Tiếc thật, nếu bác sĩ Diệp đi cùng thì tốt biết mấy, ít ra cũng có người bầu bạn với em. Không thì nguyên cả đám đàn ông, mỗi mình em là phụ nữ, đúng là hơi ngại thật.”

Lạc Ninh phối hợp: “Đúng thế, người ta mà thấy vậy chắc cũng kỳ lắm. Nhưng hết cách rồi, người ta không muốn đi, em cũng đâu thể ép được.”

Diệp Tử biết hai vợ chồng kia cố tình diễn kịch.

Cô trầm mặc một lát rồi cất tiếng: “Thôi được rồi, mình đi với cậu, kẻo sau này cậu lại nhắc mãi chuyện này, bảo mình không có tình nghĩa.”

Trì Húc mừng rỡ như bắt được vàng, muốn bước vào phòng nhưng lại sợ Diệp Tử không vui.

Chỉ dám dựa người vào khung cửa cười hì hì.

Nửa tiếng sau, mọi người cùng xuất phát tới quán lẩu.

Diệp Tử vừa bước vào xe thể thao của mình thì Trì Húc đã leo lên ghế phụ.

Cô quay sang nhìn anh, mặt đầy dấu hỏi: ???

Trì Húc mặt dày nói: “Xe tôi hết xăng rồi, lương tháng này vẫn chưa phát.”

Diệp Tử nhíu mày: “Cần tôi cho mượn hai trăm đổ xăng không?”

Trì Húc: ……

Miệng thì nói vậy, nhưng Diệp Tử cũng không đuổi anh xuống xe.

Chỉ lặng lẽ thắt dây an toàn rồi khởi động xe.

Trì Húc đành dày mặt làm theo, cũng thắt dây an toàn.

Suốt cả chặng đường, Diệp Tử mặt lạnh như tiền, không nói với anh một câu.

Trì Húc ngồi co ro bên ghế phụ, chẳng dám hó hé.

Sợ bị Diệp Tử vứt giữa đường.

Khoảng nửa tiếng sau, bất ngờ có một bóng người lao ra từ bên đường. May mà Diệp Tử phản ứng nhanh, đạp phanh kịp thời.

Nếu không chắc chắn sẽ đâm phải người kia.

Cô bị dọa đến tái mặt.

Cả hai mở dây an toàn, xuống xe thì thấy một bà lão đang nằm dưới đất kêu gào:

“Đâm người rồi! Đau quá! Đâm người rồi!”

Người bên đường ùn ùn kéo tới chỉ trỏ bàn tán.

Diệp Tử còn chưa hoàn hồn: “Bà ơi, cháu có đâm bà đâu mà?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên chạy tới, chỉ tay vào Diệp Tử mắng:

“Tôi thấy rõ ràng là cô đâm bà ấy, đền tiền đi!”

Diệp Tử tức điên: “Tôi biết ngay mà, các người cùng một hội, định giở trò ăn vạ chứ gì?”

Bà lão gào lên: “Cô gái này đúng là vô lương tâm, đâm người còn không chịu nhận, lại còn vu khống người ta ăn vạ. Rõ ràng có người thấy cô đâm bà rồi, cô không nhận là không muốn đền tiền phải không?”

Gã đàn ông kia càng lấn tới: “Cô ta chính là không muốn đền! Nhìn cái xe này cũng biết là nhà có tiền, thế mà lại keo kiệt vậy sao? Không đền thì tụi tôi báo công an.”

“Không cần báo đâu, tôi chính là công an đây.”

Trì Húc bỗng lạnh lùng lên tiếng, rút thẻ ngành từ túi ra, giơ trước mặt bà lão và người đàn ông.

“Tôi là Phó Đội trưởng Đội Hình sự Phân cục Nam Thành, tên là Trì Húc. Gần đây chúng tôi liên tục nhận được phản ánh về nạn giả va chạm đòi tiền ở đoạn đường này. Hai người chính là mục tiêu điều tra đấy phải không?”

“May thật, hôm nay tự các người đưa đầu vào lưới, tiết kiệm được không ít sức lực cho chúng tôi.”

Người đàn ông kia nghe vậy thì hoảng loạn, vội kéo bà lão dậy: “Tôi nhìn nhầm rồi! Bà ơi, là bà tự trượt ngã chứ không phải bị cô ấy đâm đâu, không sao cả, mọi người giải tán đi!”

“Đứng lại!” Trì Húc quát lớn, “Hai người tốt nhất đứng im ở đây đợi cảnh sát khu vực tới. Ai mà dám chạy, đừng trách nắm đấm tôi không có mắt!”

Nói xong, anh rút điện thoại, gọi một cú rồi tắt máy sau khi thông báo tình hình.

Sau đó quay sang Diệp Tử: “Cảnh sát khu vực sẽ đến ngay, chúng ta chờ một chút.”

Diệp Tử gật đầu: “Ừ.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Chưa đầy năm phút sau, cảnh sát khu vực đã có mặt.

Vừa thấy hai kẻ kia, họ lập tức nhận ra: “Lại là hai người? Ăn vạ mãi không thấy chán à?”

Bà lão thấy không thể chối được nữa, liền khóc lóc cầu xin: “Cảnh sát à, tôi sai rồi, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi. Ông nhà tôi bị bệnh nặng cần tiền chữa trị, tôi thật sự hết cách rồi…”

Gã đàn ông kia cũng sụt sùi: “Đúng vậy, ba tôi bị ung thư, bác sĩ nói phải phẫu thuật, nhưng nhà chẳng còn đồng nào, họ hàng cũng không ai giúp…”

“Đủ rồi.” Trì Húc ngắt lời, “Có thể đổi cái cớ khác không? Mấy lý do cũ rích này tôi nghe đến thuộc lòng rồi. Về đồn mà khai tiếp.”

Thấy hai kẻ kia bị áp giải lên xe, Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay vẫn còn run.

May mà cô phanh kịp, nếu không chắc chắn đã gây tai nạn rồi.

protected text

 

Bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô.

Diệp Tử ngẩng lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Trì Húc mím môi, dịu dàng trấn an: “Không sao rồi, có tôi ở đây, đừng sợ. Để tôi lái xe nhé.”

Diệp Tử ngẩn người gật đầu, để mặc anh dắt tay mình, mở cửa ghế phụ.

Đợi cô ngồi vào, anh còn cúi người giúp cô thắt dây an toàn.

Đóng cửa xe cẩn thận, rồi Trì Húc vòng sang ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:

“Lúc phanh có bị thương chỗ nào không?”

Diệp Tử lắc đầu: “Không… còn anh thì sao? Có sao không?”

Trì Húc: “Không có gì đâu, bọn tôi làm cảnh sát hình sự, mấy tình huống bất ngờ kiểu này gặp suốt, quen rồi.”

Diệp Tử nghiêng đầu nhìn anh.

Trì Húc khẽ cười, khởi động xe: “Cảm ơn cô đã cho tôi lái chiếc xe xịn như vậy. Tôi sẽ cẩn thận.”

“Không sao, nhà tôi còn mấy chiếc nữa mà.”

Vừa nói ra khỏi miệng, Diệp Tử liền thấy không ổn, sợ câu này sẽ khiến Trì Húc chạnh lòng — dù sao điều kiện gia đình hai người chênh lệch khá lớn.

Nhưng Trì Húc chẳng để ý đến câu nói đó, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết vào chiếc xe.

Vừa lái, anh vừa hào hứng nói: “Giờ thì tôi hiểu vì sao mấy chiếc xe này lại đắt như vậy rồi, cảm giác lái thật sự khác biệt, mượt mà, sướng thật đấy!”

Thấy Trì Húc hào hứng như vậy, cảm xúc căng thẳng trong lòng Diệp Tử cũng dần giãn ra.

Hai người đến quán lẩu thì mọi người đã đến đông đủ.

Trì Húc kể lại chuyện vừa rồi trên đường, Lạc Ninh lập tức nắm lấy tay bạn thân, hỏi: “Cậu không sao chứ? Mặt tái hết rồi kìa.”

Diệp Tử nghẹn lời, cổ họng như nghẽn lại, “Mình sợ chết khiếp… chỉ cần chậm nửa giây thôi là đâm phải rồi.”

Lạc Ninh lập tức ôm lấy bạn thân, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Không sao rồi, không sao rồi, lát nữa ăn nhiều một chút để trấn tĩnh lại.”

Vì chuyện bất ngờ xảy ra trên đường khiến tinh thần Diệp Tử bị ảnh hưởng, Lục Thừa Uyên liền kéo Trì Húc ra một bên, nhắc nhở:

“Đừng nói là anh em mà không giúp cậu đấy — cơ hội thể hiện của cậu đến rồi, chăm sóc tốt Diệp Tử vào.”

Trì Húc ngẩn ra một chút, rồi lập tức hiểu ý, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Mọi người đã đến đông đủ, Lạc Ninh liền gọi mọi người tự chọn món mình thích để nhúng lẩu.

Tính cả cô và Diệp Tử, vừa đúng mười người, một bàn đầy kín chỗ.

Trì Húc cầm khay đi theo sau Diệp Tử, để cô chọn những món mình muốn ăn, chạy tới chạy lui, chẳng thấy mệt chút nào.

Anh vui vẻ, còn Diệp Tử cũng chẳng ngăn cản.

Ăn được hơn mười phút, Diệp Tử cuối cùng cũng bình tâm trở lại, bắt đầu trò chuyện và cười nói cùng mọi người.

Lạc Ninh lúc này mới thấy yên tâm hơn.

Bữa ăn kéo dài hai tiếng mới kết thúc.

Khi ra đến bãi đậu xe, Trì Húc không chút do dự chui ngay vào xe thể thao của Diệp Tử, ngồi vào ghế lái, nói: “Tôi đưa em về nhà.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...