Diệp Tử muốn đuổi Trì Húc xuống xe, nhưng lại thấy có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo bọn họ.
Lời đến bên miệng, cô đành cứng nhắc nuốt xuống.
Vừa mở cửa xe, cô vừa vẫy tay chào tạm biệt mọi người, mặt đỏ bừng ngồi vào ghế phụ.
Lạc Ninh bước đến bên cửa sổ ghế phụ, cúi xuống, mỉm cười nói với cô bạn thân:
“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình nhé.”
Diệp Tử gật đầu, “Ừ.”
Ánh mắt Lạc Ninh dời sang người đang ngồi ghế lái – Trì Húc – khóe môi khẽ giật nhẹ.
Tên này, ngồi đó mà cứ như thể chủ nhà thật vậy, da mặt đúng là dày không tưởng.
Lạc Ninh bật cười nhẹ:
“Đội phó Trì, cảm ơn anh đã làm tài xế cho Diệp Tử. Tôi biết là anh nể mặt chồng tôi nên mới chăm sóc bạn tôi. Vậy thì phiền anh đưa cô ấy về nhà an toàn nhé.”
Bốn chữ “về nhà an toàn” được cô cố ý nhấn mạnh.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Trì Húc.
Trì Húc cười gượng:
“Bác sĩ Lạc cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa bác sĩ Diệp về nhà bình an.”
Lạc Ninh tin rằng Trì Húc không dám làm bậy.
Mà nếu Diệp Tử không muốn, Trì Húc cũng chẳng làm được gì.
Hai người này hiện đang trong giai đoạn lằng nhằng, tương lai thế nào còn khó nói.
Tiễn hai người xong, Lạc Ninh ở lại cùng Lục Thừa Uyên trò chuyện với mấy người cấp dưới của anh vài phút, sau đó ai nấy lên xe về nhà.
Vừa ngồi vào xe, Lục Thừa Uyên vừa khởi động xe vừa hỏi cô:
“Em hy vọng Trì Húc và Diệp Tử sẽ thế nào?”
“Cứ để mọi thứ tự nhiên,” Lạc Ninh tiếp lời.
Lục Thừa Uyên hơi nhướng mày, chuyển sang đề tài khác:
“Hôm nay chắc em mệt lắm rồi?”
Lạc Ninh: “Cũng tạm.”
Làm việc mới thực sự mệt, hôm nay dù có chạy ba chỗ nhưng lái xe đâu phải cô.
Về đến nhà, Lạc Ninh mới chợt hiểu ra hàm ý thực sự câu hỏi của Lục Thừa Uyên lúc trong xe.
Anh đang vòng vo thăm dò cô.
Tối hôm đó, khi hai người chui vào chăn làm “chuyện đó”, Lục Thừa Uyên còn cuồng nhiệt hơn thường ngày.
Đến cuối cùng, Lạc Ninh vừa chạm gối đã ngủ, lại còn ngủ rất sâu, không mộng mị gì.
Sáng hôm sau, trong phòng thay đồ ở bệnh viện, cô vừa thay đồ vừa nói với Diệp Tử:
“Dạo gần đây mình ngủ ngon lắm, hầu như chẳng mơ mộng gì cả.”
Diệp Tử ngạc nhiên:
“Cậu ăn gì tốt thế? Mau nói đi, mẹ mình dạo này mất ngủ trầm trọng luôn ấy.”
Lạc Ninh đỏ mặt, nháy mắt với bạn thân, khóe môi nở nụ cười e thẹn:
“Thật sự là do ăn ngon đấy.”
Diệp Tử bỗng hiểu ra, vỗ mạnh lên tay cô:
“Ấy chà chà, mê chết đi được, lão Lục nhà cậu ghê gớm thế cơ à? Bao lâu? Một tiếng?”
Lạc Ninh mím môi nhìn cô bạn, giơ ba ngón tay lên.
Diệp Tử há hốc miệng, nắm lấy tay cô:
“Chị em à, đường dài còn phía trước, cậu phải giữ gìn sức khỏe đấy!”
Lạc Ninh mỉm cười:
“Tối qua đội phó Trì đưa cậu về, có chuyện gì đặc biệt không?”
“Có chứ,” Diệp Tử thu lại nụ cười, mặt đầy vẻ ai oán.
“Đúng lúc gặp ba mẹ mình đi dạo về, siêu ngại luôn. Nhưng ba mình cũng lịch sự, bảo tài xế nhà mình đưa anh ấy về. Sau đó thì kéo mẹ mình vào nhà tra khảo mình mười phút.”
Lạc Ninh tò mò:
“Thế cậu nói gì? Công khai rồi à? Có nói với ba cậu là dù họ có cấm cản thì cậu cũng vẫn muốn ở bên anh ấy không?”
Diệp Tử bật cười:
“Bớt xem phim thần tượng đi cậu. Mình nói với ba mẹ là cậu rủ mình đi dự tiệc với đồng nghiệp của chồng cậu, mình chỉ đi làm bạn thôi.”
“Rồi vì cậu lo cho mình nên mới nhờ Trì Húc đưa mình về.”
Lạc Ninh nhíu mày:
“Ba mẹ cậu tin à?”
Diệp Tử nháy mắt:
“Ba mẹ mình không tin mình, nhưng họ tin cậu. Với lại… họ cũng nhìn ra, cảm giác mới mẻ của mình với Trì Húc đã hết rồi.”
Lạc Ninh nhìn cô bạn đầy hứng thú, lẩm bẩm:
“Ba cậu không biết là thứ đó có thể tiết lại à?”
Mặt Diệp Tử đỏ bừng, cứng miệng nói:
“Người khác thì có thể, nhưng người đó thì không đời nào.”
Lạc Ninh: “Được thôi, mình chờ ngày cậu bị vả mặt.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía khoa cấp cứu.
Diệp Tử:
“Thế còn cậu? Cậu có rung động với lão Lục nhà mình chưa? Chắc là có rồi nhỉ? Ngày nào cũng ngủ cùng giường, không có tình cảm thì cũng phải lăn ra mà có đấy chứ.”
Lạc Ninh thản nhiên:
“Cậu muốn nghe thật không? Thật là… mình không biết.”
Diệp Tử ngạc nhiên:
“Sao lại không biết?”
Lạc Ninh:
“Mình chỉ có thể nói là mình không bài xích anh ấy, nhưng cũng không có kiểu cảm xúc mãnh liệt như trong phim đâu.”
Diệp Tử:
“Vốn dĩ tính cậu đã lạnh lùng rồi mà.”
“Bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp, chào buổi sáng.” Tần Lãng đi tới, giơ tay chào hai người.
Lạc Ninh và Diệp Tử đồng thanh chào lại:
“Chào buổi sáng, bác sĩ Tần.”
Tần Lãng nhìn Lạc Ninh, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Bác sĩ Lạc, trông khí sắc cô rất tốt, dạo này giấc ngủ ổn hơn chưa? Cô đã lâu không đến tìm tôi rồi.”
Lạc Ninh cười:
“Cảm ơn bác sĩ Tần quan tâm, dạo này tôi ngủ rất tốt.”
Tần Lãng:
“Vậy thì tốt quá, thấy cô không còn vì chuyện mất ngủ mà khổ sở nữa, tôi cũng yên tâm. Tôi đi làm trước nhé, hẹn gặp lại.”
Nói rồi anh nhanh chóng rời đi.
Ra đến cửa sau của tòa nhà cấp cứu, anh lấy điện thoại ra, mở khung chat có tên “Lão Lục”, soạn một tin nhắn gửi đi.
Tần Lãng:
“Vừa gặp vợ cậu, trông trạng thái rất ổn. Cô ấy nói gần đây ngủ ngon, chắc là nhờ công lao của cậu rồi?”
Lục Thừa Uyên lập tức trả lời:
“Ừ, dạo này vận động trước khi ngủ hơi nhiều.”
Tần Lãng đọc xong suýt thì vấp té một cú “sấp mặt”.
Tần Lãng:
“Lão Lục, cậu thay đổi rồi. Đàn ông có vợ đều mặt dày như vậy sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Đợi đến khi cậu kết hôn, chắc chắn còn không biết xấu hổ hơn tôi.”
Tần Lãng:
“Xì, đừng nguyền rủa tôi. Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chuyện cưới xin là không thể, cả đời này cũng không thể.”
Lục Thừa Uyên:
“Được, tôi chờ xem cậu bị vả mặt.”
Tần Lãng nhìn khung chat, suy nghĩ một chút, lại gõ thêm một đoạn tin nhắn gửi đi:
Tần Lãng:
“Hai tên khốn cậu bắt được thật sự là hung thủ giết ba cậu và ba của Lạc Ninh sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Chưa thẩm vấn xong, hôm nay mới bắt đầu.”
Tần Lãng:
“Được, chúc cậu thuận lợi. Nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói, đối phó với loại phạm nhân này, nếu cần, cứ để bọn tôi – những chuyên gia tâm lý học chuyên nghiệp – ra trận, dễ khiến bọn họ khai ra hơn.”
Lục Thừa Uyên:
“Biết rồi, nếu cần sẽ liên hệ với cậu.”
Tần Lãng:
“Ừ, khi nào cần thì gọi.”
…
Bên kia, Lạc Ninh và Diệp Tử vừa đến khoa cấp cứu là lập tức bận rộn bàn giao công việc với đồng nghiệp.
Ngay sau đó, cả hai nhanh chóng lao vào guồng tiếp nhận bệnh nhân.
Suốt cả buổi sáng, bận đến mức không có thời gian uống nổi một ngụm nước.
Cuối cùng cũng có cơ hội ngồi nghỉ uống chút nước, thì Tiểu Cầm bất ngờ chạy vào, nói lắp bắp:
“Chị Ninh, viện trưởng… viện trưởng đến rồi, còn có cả vợ viện trưởng với bác sĩ Thẩm, họ gọi chị ra ngoài.”
Diệp Tử lập tức cảnh giác, hỏi Tiểu Cầm:
“Họ tới làm gì?”
Tiểu Cầm lắc đầu:
“Em không biết.”
Lạc Ninh nét mặt không đổi, bình tĩnh nâng cốc giữ nhiệt trên bàn lên, mở nắp uống vài ngụm rồi mới nói:
“Đừng căng thẳng, có tật giật mình mới sợ nửa đêm ma gõ cửa. Mình quang minh chính đại, chẳng có gì phải sợ cả.”
Nói xong, cô đặt ly xuống, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô mang giày cao gót, bước chân trầm ổn, nhịp nhàng, cứ như người mẫu trên sàn catwalk, khí chất ngút trời.
Diệp Tử và Tiểu Cầm đi phía sau cũng bất giác bị khí thế ấy lây nhiễm, cả hai đều vô thức đứng thẳng lưng, đồng lòng ủng hộ cho Lạc Ninh.
