Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 24: Cho em cắn trả có được không.



Chủ đề cuộc nói chuyện kết thúc bằng một câu “Anh đi xem bọn họ chơi bóng đây” của Cận Thương Châu. Dáng lưng vừa thờ ơ vừa cẩn trọng của anh khiến Hứa Chi Nhan không khỏi động lòng, cô vội vàng đuổi theo: “Em đi cùng anh.”

Hai người sửa soạn một lúc. Hứa Chi Nhan mặc một chiếc áo thun ôm dáng màu hồng phấn, phối với quần short jeans bạc màu. Còn Cận Thương Châu thì chỉ tùy tiện khoác lên một bộ đồ thể thao. Khi anh bước ra khỏi nhà tắm với dáng vẻ thoải mái ấy, cô chớp mắt mấy cái: “Anh trông cũng trẻ ghê đấy.”

Câu này khiến Cận Thương Châu không vui.

Cái gì mà cũng trẻ ghê, anh vốn chỉ hơn cô một tuổi, so với bạn trai cũ của cô thì cũng chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi.

Anh hơi bực, một tay thả lỏng trong túi quần, tay còn lại cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai xám xanh trên bàn, gõ nhẹ lên trán cô: “Nhớ chống nắng, đừng lại ngất trong vòng tay anh nữa.”

Hứa Chi Nhan tức tối: “Cận Thương Châu, chú ý dùng từ! Em nhất định sẽ không ngất thêm lần nào nữa.” Cô tuyên thệ ngay tại chỗ.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cô vấp phải vật gì đó trên mặt đất, cả người nhào thẳng vào lòng Cận Thương Châu.

Vai bị anh ôm lấy, vừa mở mắt ra là nhìn thấy yết hầu anh không ngừng rung động. Hứa Chi Nhan ngẩng đầu, ngậm lấy vùng da bên cạnh đó và m*t mạnh một cái, để lại một dấu hôn rõ rệt trên làn da trắng của anh. Xong việc cô đắc ý bật cười, thoát khỏi vòng tay anh: “Em đi trước đây, bye bye.”

Cận Thương Châu đưa tay sờ lên cổ, không để tâm, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Đang là buổi chiều nắng gắt, Hứa Chi Nhan vừa bước ra khỏi khách sạn đã co chân lại, tiện thể nắm lấy cánh tay Cận Thương Châu: “Nóng quá.”

“Hứa Chi Nhan.” Anh ôm lấy cô, nhẹ giọng trách, “Không được làm nũng.”

Cô mờ mịt: “Em có làm nũng đâu?”

“Em nói chuyện là đang làm nũng rồi.”

“Vậy em nói thêm câu cuối cùng.” Cô lùi lại hai bước, làm bộ làm tịch giang hai tay ra, ra lệnh một cách ngang ngược: “Cõng em.”

Anh chẳng làm gì được cô, khẽ lắc đầu, thân hình cứng cáp bèn cúi xuống trước mặt cô, vỗ vỗ vai: “Lên đi.”

Cô ngoan ngoãn leo lên lưng anh, tay vòng qua cổ anh.

Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi được hương thơm nhẹ nhàng từ tóc anh, lòng bỗng chùng xuống: “Cận Thương Châu, anh đừng tốt với em như vậy.”

“Hứa Chi Nhan, em không thấy mình quá đáng sao.” Cận Thương Châu bước chậm nhưng ôm rất chặt, “Vừa rồi còn yên tâm thoải mái bắt anh cõng, giờ đạt được rồi thì trở mặt. Em có nên tự xem lại mình không?”

“Em xin lỗi.”

“Lại quên rồi chứ gì.” Anh dừng bước, “Đưa mặt lại đây.”

Hứa Chi Nhan vội vàng che miệng: “Em không kiểm soát được.”

“Cho nên phải phạt.” Anh nghiêm túc nói, “Anh tốt với em thì hãy nhận lấy, đừng biến sự tốt của anh thành gánh nặng. Anh sẽ buồn đấy.”

“Biết rồi.” Cô thoải mái nằm xuống lưng anh.

Không nhận ra, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ mà chính cô cũng không hay.

Càng đến gần biển, cô càng bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, khẽ thở dài: “Đẹp quá. Trước giờ em chưa từng thấy biển.”

“Nhưng em rất dũng cảm.” Cận Thương Châu không biết đang nghĩ gì, đôi mắt sâu lắng dịu dàng như mặt biển, “Nước bẩn như thế, dòng chảy mạnh như vậy, vậy mà em vẫn không chút do dự nhảy xuống.”

“Hả? Anh nói gì cơ?”

“Không có gì.” Anh hồi thần, cúi người nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

“Chu, chị dâu.” Đằng xa, Ôn Ngộ Trạch vẫy tay gọi hai người, làn gió biển mang theo sự nhiệt tình phả vào mặt, “Lại chơi đi, tụi này thiếu một người.”

Chơi bốn người hai đội, bảy người thì không đủ để ghép đôi hoàn chỉnh.

Mà ghép đội với Ôn Ngộ Trạch đúng là xui xẻo. Cậu ta hoạt bát như khỉ. Mới chơi xong một hiệp, Chúc Tâm Trừng đã thở không nổi, rút lui: “Tôi nghỉ chút.”

“Chị dâu, chị biết chơi không?” Ôn Ngộ Trạch sốt sắng tìm đồng đội.

Hứa Chi Nhan còn chưa kịp mở miệng, giọng trầm của người đàn ông vang lên từ một hướng khác: “Cô ấy từng là vận động viên đội bóng chuyền cấp ba, từng đoạt quán quân trong giải đấu cấp tỉnh.”

“Ôi, ghê vậy à.” Ôn Ngộ Trạch nhướn mày nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.

Nghĩ một hồi, lại cố tình nhắc tới chuyện không nên nói: “Anh Chu à, anh nắm rõ thành tích thời cấp ba của chị dâu quá ha.” Cũng không nỡ vạch trần anh, “Giống hệt… một tên cuồng theo dõi.”

“…” Không biết nói thì thôi đi.

Mặt Cận Thương Châu sầm xuống, “Tôi có chơi cũng không chơi với khỉ.”

Loài phiền nhất ở Hoa Quả Sơn chính là con khỉ đó.

Ôn Ngộ Trạch chẳng buồn để ý, dửng dưng đáp lại: “Tôi cũng đâu có nói là muốn cùng đội với anh.” Cậu ta quay sang Hứa Chi Nhan, “Chị dâu, dẫn em đi nằm thắng nha.”

* 躺赢: không làm gì cũng thắng

Lời này khiến Hứa Chi Nhan hứng thú. Ở chỗ Cảnh Gia Dương, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự tán thưởng và ngưỡng mộ dày đặc như thế.

Thế nên cô vui vẻ đồng ý: “Được, em với chị một đội, gọi là…” Cô mím môi suy nghĩ một lúc, rồi khẽ cười đầy ẩn ý, “Liên minh úp tàu.”

Được rồi, muốn chơi thế này chứ gì. Cận Thương Châu nhận lời thách đấu: “Jane.”

“Hả?” Jane bị réo tên vô duyên vô cớ, hoảng hốt, “Tổng giám đốc Cận, tôi… tôi không biết chơi đâu, tôi không có năng khiếu thể thao, sợ là anh sẽ thua đấy.”

“Ha ha ha…” Ôn Ngộ Trạch cười ha hả, khí thế ngút trời, tự tin vô cùng, còn quay ngược ngón tay cái lại chỉ vào Cận Thương Châu, “Anh nhất định thua.”

Cận Thương Châu bình thản, điềm đạm: “Cược gì?”

Ôn Ngộ Trạch đáp trả: “Cược bạn đồng hành tối nay ở buổi tiệc.”

“Gì cơ?”

“Nếu anh thua, tối nay tôi muốn chị dâu.” Cậu ta dừng lại một chút rồi bổ sung, “Làm bạn đồng hành của tôi.”

“Cậu điên rồi à?”

“Em đồng ý.” Hứa Chi Nhan hùa theo, “Em cũng chẳng muốn lúc nào cũng đi theo anh, thỉnh thoảng đổi người đàn ông khoác tay cũng không tệ.” Nói rồi, cô khoác tay Ôn Ngộ Trạch, siết chặt lại, “Cảm giác cũng không tồi.”

Sắc mặt của người đàn ông bên cạnh không chỉ đơn giản là tối sầm nữa mà đã đen kịt lại, nghiến răng: “Được, đồng ý, đừng có mà hối hận.”

Bụng cô siết lại, khẽ rên: “Em chỉ đùa thôi mà.”

“Không buồn cười.” Anh nhìn cô chăm chăm, “Em thích chơi, anh sẽ chơi cùng.”

“Thuyền trưởng hào phóng thật.” Ôn Ngộ Trạch thêm dầu vào lửa.

Hứa Chi Nhan kéo tay cậu ta, lôi ra phía sau: “Chúng ta có nên nhường anh ấy không?”

“Khuyên em đừng.” Ôn Ngộ Trạch ghé sát tai cô, thì thầm, “Năm hai đại học có giải giao lưu bóng rổ, tụi anh đấu với sinh viên năm nhất của Sư phạm Kinh Thành, có một thằng chơi xấu, Cận Thương Châu giống như điên lên, ép nó vào tường rồi đấm như đấm bóng, thảm lắm.”

“Cái tên đó đến giờ anh vẫn nhớ, tên nghe kinh khủng, họ gì ấy nhỉ, họ Sử.”

“Sử…” Hứa Chi Nhan nghĩ một hồi, ngập ngừng, “Không phải là… Sử Lai chứ?”

Ôn Ngộ Trạch cười sặc sụa: “Đúng đúng, chính là hắn. Tên khó nghe, người thì xấu, nhân phẩm cũng chẳng ra gì.”

“Nghe bạn anh bên Sư phạm kể, lúc huấn luyện quân sự, hắn tỏ tình với một cô gái, người ta chẳng buồn để ý, hắn vậy mà ôm rồi hôn người ta, đúng là không bằng cầm thú.”

“Nghĩ lại mới thấy, Cận Thương Châu ra tay vẫn còn nhẹ.”

Hứa Chi Nhan trầm mặc, c*n m** d***, rất lâu sau mới nói: “Cận Thương Châu có bị thương không?”

“Không sao.”

Giọng nói này vang lên từ phía sau, gần ngay bên tai.

Cô quay người lại liền thấy anh.

Cận Thương Châu cười, đưa tay vuốt má cô: “Tin anh một chút, chưa chắc anh đã thua em.”

Lời thì nói vậy, nhưng khi Hứa Chi Nhan cầm được bóng, ánh mắt cô lập tức sắc bén, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng mọi khi. Cô nhanh chóng dẫn trước trong hiệp đầu.

Nếu không phải vì chưa hồi sức, một mình cô đã có thể đánh bại cả hai người phía đối diện.

Không ai sánh bằng cô.

Chỉ có năm lớp Mười một ấy, khi cô là đại diện vô địch đứng trên bục trao giải.

Mười bảy tuổi, Hứa Chi Nhan không trang điểm kỹ càng, không váy vóc lộng lẫy, chỉ mặc đồng phục trường, đi giày vải trắng, tóc buộc cao để lộ vầng trán sáng, cổ đeo huy chương danh dự cấp tỉnh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

Là vẻ đẹp độc nhất vô nhị thuộc về riêng cô.

Muốn hôn những giọt mồ hôi trên trán ấy.

Muốn hôn chiếc huy chương cô từng hôn.

Muốn hôn cô.

Anh lẫn trong hàng ghế khán giả, chỉ mong ánh mắt cô lướt qua anh một giây thôi cũng đủ.

Chừng ấy năm, anh vẫn dễ dàng bị cô hấp dẫn.

Bóng chuyền nhiều lần bay về phía anh, nhưng anh không thấy, chỉ xuyên qua bóng mà nhìn về phía người phụ nữ khiến anh mê muội. Cuối cùng quên cả né tránh, bị bóng đập trúng bụng, ngã ngồi xuống bãi cát.

Hứa Chi Nhan là người đầu tiên chạy tới, đỡ lấy vai anh: “Anh không sao chứ?”

Anh lại cười: “Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh rồi.”

“Nói linh tinh gì đấy.” Cô đặt tay lên trán anh, “Không sốt, chắc bị say nắng rồi?”

Anh thuận thế kéo tay cô: “Ừ, anh thua rồi.”

Thua trước Hứa Chi Nhan, anh không có gì để oán trách.

Cô dìu anh về phòng. Vừa vào đến cửa, người đàn ông như biến thành người khác, hết chóng mặt, liền siết lấy eo cô, đẩy cô dựa sát vào cửa ra vào, hôn tới tấp.

Cô mê mang, th* d*c ngắt quãng.

“Cận… Cận…” Cô bị hôn đến nỗi không thốt nổi thành lời.

“Gọi là chồng.” Anh lại hôn lên, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng.

Cô đuối sức, chân mềm nhũn.

Anh dùng cổ tay móc lấy chân cô, nhấc người cô lên ôm gọn vào thắt lưng, đợi cô vòng tay qua cổ anh rồi mới thả tay, bàn tay lớn siết nhẹ cổ cô: “Thè lưỡi ra.”

Mắt cô ngân ngấn lệ, hé miệng tạo thành một khe nhỏ.

Anh cúi đầu, cắn cô. Nước mắt cô rơi xuống, đau quá: “Chồng ơi.”

“Không được nói xin lỗi.” Rồi anh tiếp, “Không được chạm vào người đàn ông khác.”

Sự chiếm hữu nơi anh càng lúc càng dữ dội, Hứa Chi Nhan không thể chống đỡ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Ngoan.” Giọng anh dịu lại, “Có đau không?”

Anh vừa dịu dàng, cô liền mượn cớ khóc lóc: “Đau lắm, đồ khốn, anh toàn cắn em.”

“Chồng sai rồi.” Anh lấy ngón tay vuốt nhẹ gò má cô, “Để em cắn lại được không?”

“Được, thả em xuống.”

Hậu quả của việc thả cô xuống là anh phải chịu hết.

Quần thể thao quả thật tiện hơn quần tây.

Anh ngả người ra sau, bóp má cô không cho lại gần: “Em điên rồi sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Đừng nhịn nữa.”

“Không được.” Anh nghiêng người mặc lại quần áo, “Anh không cần em làm vậy.”

“Anh coi em là vợ thì phải thỏa mãn em. Em muốn anh, mà anh lại không chịu, là có ý gì chứ.”

“Em muốn thì được.” Vành tai anh đỏ lên, bối rối lúng túng, “Nhưng chuyện đó thì không.”

“Sao anh thì được, còn em lại không.” Hứa Chi Nhan kiên quyết, níu lấy thắt lưng anh không chịu buông.

Anh bị cô quấn lấy đến không chịu nổi, “Nghe lời anh, đừng tùy tiện ăn bậy mấy thứ.”

“Vậy sao anh lại ăn em.” Càng nghĩ cô càng tức, “Chỉ cho quan trên uống nước, không cho dân đen ăn cơm, anh cũng quá đáng lắm rồi.”

“Đừng thế.”

“Em làm sao?”

Một lúc lâu sau, anh thở dài, “Anh không muốn làm bẩn miệng em.”

“Anh cũng đâu có chê em.”

“Không giống nhau.”

“Gì cơ?”

Anh hôn cô là để cô thấy dễ chịu, là đang chăm sóc cho cô. Nhưng nếu cô làm chuyện đó cho anh, trong lòng anh sẽ không thể coi như một việc tự nhiên nữa, mà thành một kiểu giao dịch qua lại. Anh không muốn cô vì cảm thấy áy náy mà làm điều gì đó để chuộc lỗi, càng không cần thứ ấy.

“Cận Thương Châu, anh là đồ khốn, em đánh chết anh.” Hứa Chi Nhan túm lấy áo anh, đấm thùm thụp, “Đồ khốn, đồ khốn, anh đúng là đồ khốn, anh…”

Anh ôm lấy cô, “Đánh anh đi, đánh để xả giận.”

“Đồ khốn.” Giọng cô khàn lại, nghẹn ngào, “Anh còn nhớ người mà Ôn Ngộ Trạch nhắc tới khi nãy không?”

Anh “ừ” một tiếng, chăm chú lắng nghe cô nói: “Người đó học cùng trường với em, lại còn cùng khóa. Em không quen, cũng không muốn quen. Tối cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, hắn tỏ tình với em ở sân vận động. Em bị bạn cùng phòng đẩy ra trước mặt hắn mà không hề hay biết. Hắn nói ngay từ ngày đầu nhập học đã thích em, lý do chỉ vì lúc đó hắn từng giúp em bê hành lý, em thật sự không có chút ấn tượng nào, cũng không có tình cảm gì.”

“Mọi người xung quanh thì vây lại, hò hét, vỗ tay, reo hò bảo em nhận lời. Em nói không được, nhưng hắn làm như không nghe thấy, nhào tới ôm chặt em. Em hoảng lắm, cả người run rẩy, em lặp lại là không được, hắn vẫn không dừng, còn định hôn em. Lúc nhìn thấy gương mặt đó đang tiến sát tới, em theo phản xạ tát hắn một cái.”

Từ đó, Sử Lai ghi thù, ở khắp nơi gây khó dễ cho cô.

Chỉ cần trong trường có thể chạm mặt, hắn liền bô bô khoe khoang rằng “Cô ấy là người của tôi”.

Cô bị quấy rối đến mức không chịu nổi, thẳng thắn đến phản ánh với thầy cố vấn.

Nhưng chỉ nhận được một câu, “Em không từ chối ai, người ta mới ân cần với em như vậy.”

Khi đó, cả người cô chết lặng, chỉ biết cười gượng đầy chua xót.

Giây phút này, Cận Thương Châu ôm chặt lấy cô, vành mắt đỏ hoe, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, em nghĩ, nhất định đã có một anh hùng cứu thế đi ngang qua Sư phạm Kinh Thành, ra tay trừng trị hắn giúp em.” Cô mỉm cười, “Có phải là anh không, Cận Thương Châu?”

“Anh không phải anh hùng.” Giọng anh nghẹn lại, “Người anh muốn bảo vệ chỉ có em.”

Anh hùng cứu cả thế giới.

Còn thuyền nhỏ, chỉ bảo vệ Hứa Chi Nhan.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...