Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 25: Vợ muốn chơi, anh tháp tùng đến cùng.



Hứa Chi Nhan hỏi, tại sao.

Nhưng cho dù cô có hỏi bao nhiêu lần, Cận Thương Châu vẫn chỉ trả lời như cũ, “Em là vợ anh.” Anh cũng không muốn giải thích gì thêm. “Cho nên em không cần cảm thấy có lỗi, càng không cần vì áy náy mà làm mấy chuyện đó, anh sẽ không thấy dễ chịu.”

“Em biết rồi.” Cô khẽ gật đầu.

“Ngoan.”

“Vậy thì…” Cô đổi chủ đề không hề báo trước, “Bữa tiệc tối nay, bạn đồng hành của em là anh chứ?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt Cận Thương Châu liền trầm hẳn xuống, “Em muốn là ai?”

Cô mỉm cười, “Em chỉ cảm thấy mới mẻ thôi, anh sẽ không giận thật chứ?”

“Bà Cận nghĩ sao?”

Đã gọi là “bà Cận” rồi, chắc chắn là rất giận rồi.

Cô nhún vai, “Cận tiên sinh đã nói thì như đinh đóng cột, không ngờ anh lại không chịu thua, ngày mai em phải lẻn vào nhóm nội bộ công ty Cận thị để tuyên truyền rầm rộ mới được.”

Cô chưa nói hết, Cận Thương Châu đã véo cằm cô, giọng không chút kiên nhẫn, “Ừm? Ai dạy em vậy?”

Cô phồng má, kiên quyết không chịu khai.

“Không nói?” Anh khẽ cười, thu tay bỏ vào túi, “Không cần đoán cũng biết, chắc em với đám bạn cũng chẳng ít lần nói xấu anh sau lưng.”

Còn nói là không muốn để người ta bàn tán sau lưng cô, đúng là chuyện đã qua rồi. Phụ nữ, đúng là hay thay đổi.

Hứa Chi Nhan vội vàng ôm lấy cổ anh, khẽ lắc người trong vòng tay anh, “Anh phải tin em, em thật sự chưa từng bàn luận gì với bạn bè về anh. Không tin thì hỏi Tống Duy hay Tần Tư Bảo mà xem, người ta còn bận chuyện yêu đương của mình, làm gì có thời gian nghe em khoe mẽ.”

Cô líu lo một tràng, phần đầu chẳng quan trọng mấy, chỉ câu cuối mới lọt tai anh.

Khóe môi anh cong lên, ngay sau đó lại nghiêm túc nói, “Được rồi, nếu bà Cận đã muốn chơi trò đổi bạn đồng hành như thế, thì người chồng này đành phải bồi tới cùng thôi.”

Tình thế xoay chuyển, Hứa Chi Nhan lập tức trở mặt phủi sạch quan hệ, hất tay anh ra, chạy tới vali lục tìm váy áo, nhưng tiếc rằng lúc đi chỉ mang theo mấy bộ váy đơn giản, cô chống cằm, thất vọng thở dài.

“Sao thế, bà Cận.” Cận Thương Châu tựa vào tủ giày nơi cửa, ánh mắt nhàn nhã quét qua bóng lưng cô, ngữ điệu ra chiều nhẫn nhịn, “Cần anh giúp không?”

“Anh có biết ảo thuật đâu.” Cô làu bàu.

“Ai cho phép em mặc váy tối nay.” Giọng anh trầm xuống, “Ôn Ngộ Trạch không bảo vệ được em, nếu đã làm bạn nữ của hắn thì em chỉ được mặc quần thôi.”

“Cận tiên sinh thật bá đạo, anh đâu phải bạn đồng hành của em, quản gì em mặc váy hay mặc quần.” Dù sao cũng không phải để anh nhìn.

Hứa Chi Nhan đứng dậy, làm như sắp ra ngoài, nhưng bị Cận Thương Châu kéo mạnh về, ôm gọn trong lòng.

Anh ghen đến phát điên, “Anh không rộng lượng như vậy đâu, Hứa Chi Nhan, nếu em còn như thế nữa thì khỏi cần đi tiệc, ở lại đây, tiếp tục việc em còn chưa làm xong ban nãy.”

“….” Cô vùng vẫy hồi lâu chỉ nặn ra được hai chữ, “Không muốn.”

“Không muốn thì nghe lời, tối nay mặc quần.”

“Ồ.”

Cô từ vali lấy ra một chiếc áo sơ mi cổ trễ, kiểu dáng khác hẳn cái cô mặc buổi sáng. Cái khi nãy thì kín đáo, còn cái này thì may ren viền cổ, lưng khoét trống lỗ chỗ, nhìn qua chẳng khác gì một mảnh vải rách.

Cận Thương Châu nhìn mà tức.

Còn quần, cô chọn đại một cái.

Một lúc sau, khi cô từ phòng tắm bước ra, Cận Thương Châu khẽ nuốt khan, hỏi, “Có thể không đi không?”

Cô bị anh chọc cười, “Tốc độ trở mặt của anh còn nhanh hơn em nữa, Cận tiên sinh à, nói năng phải giữ lời chứ.” Cô không coi là gì, “Chẳng phải em cũng đã rộng lượng đồng ý rồi sao, cho phép anh tối nay ôm người phụ nữ khác đi dự tiệc.”

“….” Anh nhíu mày, khó chịu ra mặt, “Đừng thử thách giới hạn của anh.” Anh từng nói rồi, câu này anh không muốn nghe lại.

“Anh dám nói mấy năm ở Washington, bạn nữ đồng hành của anh trong các bữa tiệc chưa từng là thư ký Chúc?” Hứa Chi Nhan từng thắc mắc, tại sao Chúc Tâm Trừng lại là thư ký của anh.

Cho đến hôm nay, cô mới hiểu ra.

Khuôn mặt tàn tạ của Chúc Tâm Trừng chính là tấm bình phong hoàn hảo để anh tránh hết mọi thứ hoa đào rối rắm ở các sự kiện xã giao.

“Nói thật đi, sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh chưa từng gặp ai khiến anh rung động sao?”

Anh không trả lời, Hứa Chi Nhan tự mình đoán, “Em không tin đâu, chắc chắn anh từng động lòng rồi.”

“Nghe nói, mỗi tuần anh đều bay về Kinh Thành.” Cô tiếp tục truy hỏi, “Vì sao vậy?”

Anh vẫn im lặng, khiến cô thấy chán hẳn.

Cô ngồi ở mép giường, cúi người một cách khó khăn.

Nhưng liền sau đó, một bàn tay giữ lấy cổ chân cô, dù cách lớp vải jeans cũng vẫn cảm nhận được rõ rệt hơi ấm từ đầu ngón tay anh.

Cận Thương Châu một gối quỳ xuống, đỡ chân cô đặt lên đùi mình, giúp cô mang giày.

“Hứa Chi Nhan.” Anh cúi đầu, toàn thân dịu dàng bao phủ, “Em nghĩ thế nào về anh cũng được, chỉ xin em đừng đẩy anh về phía người phụ nữ khác. Những người có thể làm nên chuyện, không đơn giản như em nghĩ đâu.”

Cô không hiểu, “Anh nói thẳng ra đi.”

Nhưng anh chỉ lướt qua một câu, “Cho nên tối nay, bạn đồng hành của anh không phải là thư ký Chúc.”

Câu nói ấy, rơi vào tai Hứa Chi Nhan, lại bị hiểu lầm thành… anh cho rằng cô không làm nên chuyện. Dù gì thì trước đây, Cảnh Gia Dương cũng không chỉ một lần mắng cô ngốc, ngây thơ tới tận cùng cũng là một kiểu ngốc nghếch.

Cô bỗng buồn buồn không vui.

Cho đến khi đứng ở lối vào bữa tiệc, cô nhìn thấy Chúc Tâm Trừng trông còn thê thảm hơn cả mình.

Tối hôm đó, Cận Thương Châu chọn Jane làm bạn đồng hành.

Jane như rơi vào sương mù, hoảng hốt hét lên một tiếng, hỏi to, “Không phải nên là thư ký Chúc sao?”

Hiển nhiên, ai ai cũng biết, nếu bà Cận không phải người đi cùng, thì lựa chọn thứ hai của Cận Thương Châu chắc chắn là Chúc Tâm Trừng.

Thế nhưng hôm nay, anh lại bất ngờ không chọn Chúc Tâm Trừng, mà lại chọn Jane – người được trang điểm lộng lẫy để gây ấn tượng tại bữa tiệc.

Việc này khiến Jane tức đến mức suýt cắn lưỡi. Vốn dĩ cô ấy định toả sáng tối nay, toả ra khí chất chết người để câu lấy một chàng rể hào môn, ai dè lại phải suốt buổi theo sau Cận Thương Châu.

Cô ấy biết thân biết phận, chỉ dám đi phía sau, tuyệt đối không sánh vai.

Nếu là Trần Phóng, có lẽ cô ấy sẽ khoác tay anh, nhưng Cận Thương Châu thì tuyệt đối không được.

Không còn cách nào khác, Chúc Tâm Trừng đành khoác tay Ryan, vẻ mặt chán nản, thất vọng: “Làm phiền anh rồi.”

Hứa Chi Nhan nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khó diễn tả. Cô cố nghĩ ra một từ để mô tả vẻ mặt của Chúc Tâm Trừng, nhưng lại bị Ôn Ngộ Trạch cười cợt cắt ngang: “Chị dâu, có muốn khoác tay em không?”

Cô “à” một tiếng, chậm rãi hoàn hồn, “Được thôi.” Vừa khoác tay Ôn Ngộ Trạch xong, chưa được một giây.

Phía trước liền quét tới một ánh mắt lạnh lẽo, gọi cô, “Tổng giám đốc Hứa, tửu lượng em kém, bạn đồng hành của em có biết chuyện này không?”

Cô cạn lời, cầm lấy một ly nước nho trên khay phục vụ, học theo giọng điệu anh: “Nghe nói tổng giám đốc Cận bị dị ứng nho, bạn đồng hành của anh có biết chuyện này không?”

Thật là sở thích kỳ quặc gì vậy? Người xui xẻo nhất vẫn là Jane.

Cô ấy lắc đầu lia lịa: “Không liên quan đến tôi, tôi không dám tùy tiện dò hỏi sở thích của tổng giám đốc Cận.”

“Cận tổng không bị dị ứng nho.” Người lên tiếng là Chúc Tâm Trừng.

Hứa Chi Nhan ngạc nhiên, “Không bị dị ứng?”

“Vâng.” Chu Tâm Trừng nói chắc nịch, “Khi ở nước ngoài, tổng giám đốc Cận mỗi tháng đều mua nho cho chúng tôi ăn, anh ấy cũng ăn. Trợ lý Trần, có đúng không?”

Trần Phóng sững người, “Tôi… không nhớ rõ lắm.”

Không khí lập tức lặng như tờ.

Rõ ràng bạn đồng hành của Hứa Chi Nhan là Ôn Ngộ Trạch, vậy mà từ khi vào phòng hoà nhạc, Cận Thương Châu vẫn luôn quanh quẩn bên cô. Chỉ cần cô hơi liếc mắt sang, chắc chắn sẽ thấy ánh nhìn của anh đang dừng lại trên người mình.

Cô tự thấy vô vị, bèn kéo tay Ôn Ngộ Trạch, ghé sát tai hỏi: “Phòng bên cạnh là gì vậy?”

“Phòng khiêu vũ.” Ôn Ngộ Trạch chia tiệc thành ba khu: phòng hoà nhạc, nơi họ đang đứng để nghe dương cầm thư giãn; phòng khiêu vũ bên cạnh; còn lại là phòng trò chơi.

Cô hứng thú hẳn lên, vừa cảnh giác sau lưng, vừa đề nghị: “Chúng ta qua phòng khiêu vũ đi.”

Ôn Ngộ Trạch quay đầu nhìn, rồi gan lớn kéo tay cô chạy sang hội trường bên cạnh.

Hai người vừa rời đi, Cận Thương Châu liền nhận ra, trong phòng hoà nhạc không còn bóng dáng Hứa Chi Nhan đâu nữa.

Anh thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, toan sang phòng khiêu vũ tìm cô.

Nhưng bị một giọng nói quen thuộc chặn lại: “Tổng giám đốc Cận, muốn gặp anh một lần thật không dễ.”

Không cần quay đầu, anh cũng đoán được người đó là Cảnh Gia Dương.

Quả thật dai như cao dán, bám mãi không dứt.

Ánh mắt anh thoáng lướt qua Chúc Tâm Trừng, giọng lạnh lùng: “Làm phiền thư ký Chúc làm tốt công việc của mình. Đến biệt thự là chuyện riêng tư, mong sau này đừng phạm sai lầm sơ đẳng như thế nữa.”

“… Vâng.” Có lẽ cảm thấy mất mặt, Chúc Tâm Trừng cúi đầu, rũ vai rời khỏi phòng.

Jane đang định đuổi theo, lại bị một tiếng gọi “Bà Cận” bất ngờ khiến cô ấy giật mình. Cô ấy bối rối xoay người lại hỏi người đàn ông xa lạ kia: “Anh gọi tôi là gì?”

“Bà Cận, xin chào.” Cảnh Gia Dương lại mỉm cười, “Khí chất của cô thật xuất chúng, tôi đoán cô chính là bà Cận.”

Anh ta thật biết cách tâng bốc người ta.

Jane trợn trắng mắt: “Chỉ bằng cái con mắt nhìn người của anh mà dám nhận là thông minh…” Vốn định mắng thêm vài câu, nhưng lại bị một tiếng ho cắt ngang.

“Tên Cảnh cũng không phải họ Cảnh vô duyên cớ.” Cận Thương Châu chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng, “Xem ra không để anh ký được dự án vòng cổ Bluetooth, anh sẽ không chịu rời khỏi Ngô Lâm.”

“Tổng giám đốc Cận hiểu được là tốt rồi.” Cảnh Gia Dương nhướn cằm, ánh mắt đầy ngạo mạn, “Đừng quên lời anh đã nói, chỉ cần tôi khiến vợ anh vui vẻ, tôi tin anh sẽ giữ lời.”

Anh nghiêng người, nhường đường: “Tùy anh.”

Đến nước này, Jane cũng nhìn ra đối phương không có ý tốt.

Cô ấy ngoài việc xinh đẹp ra chẳng có ưu điểm gì, duy chỉ có con mắt nhìn người là khá nhạy, liền tiếp lời: “Làm bà Cận vui rất đơn giản. Phiền anh qua phòng khiêu vũ bên cạnh, mời người phụ nữ không mặc váy kia nhảy một điệu valse. Có khi cô ấy sẽ cười đó.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Tất nhiên.”

“Được.” Cảnh Gia Dương nhận lời.

Anh ta rời khỏi phòng trước. Quinn vòng tay qua cổ Jane, “Người đó là ai vậy?”

“Tôi biết đâu.” Jane cười, “Tự nhiên gọi tôi là bà Cận, không nghĩ xem nếu tôi thật sự là bà Cận thì đã ôm chặt lấy tổng giám đốc Cận không buông rồi, sao có thể để một người không biết từ đâu chui ra xen vào màn toả sáng của tôi chứ.”

“Ồ, cô dám mơ tưởng đến tổng giám đốc Cận cơ đấy.”

“Xé miệng cô ra bây giờ.” Jane đẩy cô bạn, “Tránh ra, đừng cản tôi xem trò vui.”

Không ít người muốn xem trò hề của Cảnh Gia Dương, khách trong phòng hoà nhạc nhanh chóng vơi bớt, lần lượt kéo nhau sang phòng khiêu vũ.

Không khí như mỏng đi, Hứa Chi Nhan ôm ngực, khẽ xoa: “Sao có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó không hay.”

“Chị dâu biết khiêu vũ chứ?” Ôn Ngộ Trạch cười hỏi cô.

Cô gật đầu, “Biết một chút thôi, nhưng nhảy không đẹp lắm.” Giọng cô hơi chùng xuống, ánh mắt có chút hoang mang, luôn cảm thấy sau lưng có ai đang nhìn mình chằm chằm, “Cậu cứ gọi tôi là Nhan Nhan đi, gọi chị dâu mãi, tôi thấy không quen lắm.”

“Nhan Nhan?” Ôn Ngộ Trạch cười rất ngọt, “Nhan nào ấy?”

“Nhan trong từ nhan sắc.”

“Tên chị dâu nghe ngọt thật đấy.”

Cô cười rất tươi, khoé môi cong mãi không xuống, chỉ vì được Ôn Ngộ Trạch dỗ dành vài câu mà vui đến thế. Thật ra, Ôn Ngộ Trạch từ nhỏ đã nói chuyện ngọt ngào, nhưng chỉ trong giới hạn coi con gái như chị gái mà dỗ dành thôi.

Cận Thương Châu không vào phòng khiêu vũ, chỉ đứng tựa vào tường ở mép cuối dòng người. Anh cũng tò mò xem, gặp lại bạn trai cũ rồi, Hứa Chi Nhan còn có thể cười nổi không.

Lúc này, cô cười không ngừng: “Cậu đáng yêu thật đấy.”

Ôn Ngộ Trạch đỏ cả tai, đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi có thể mời chị… nhảy một bản được không…”

Một giọng nói bất ngờ chen ngang, khí thế bừng bừng: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu chứ?”

Giọng nói rõ ràng, dễ nghe, Hứa Chi Nhan bật cười, quay đầu lại.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đồng loạt lùi lại nửa bước.

“Bám riết không buông.” Cô mắng thẳng.

Cảnh Gia Dương liếc cô, rồi ánh mắt chuyển sang người đàn ông bên cạnh.

Nheo mắt đánh giá, chỉ là một thằng nhóc trắng trẻo bảnh bao, anh ta khinh khỉnh bật cười: “Thằng nhóc này là chồng cô sao?”

“Cưới ai không cưới.” Anh ta cười khẩy nhìn cô, “Lại đi lấy một bản sao lỗi của tôi, hàng nhái còn là loại kém chất lượng.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...