Những nụ hôn dịu dàng, thân mật men theo gò má rồi dần hạ xuống.
Hứa Chi Nhan siết chặt lấy vạt áo vest của anh, ánh mắt lơ đãng nghiêng về hướng khác, nói nhỏ: “Không phải anh nói nhà có việc sao. Nếu bị Lâm Lâm biết anh gạt cậu ấy, em cũng mặc kệ anh chết ở đấy luôn.”
“Ai nói nhà có việc?” Cận Thương Châu rời khỏi nụ hôn, chăm chú nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rối trên má cô. “Chỉ là tiệc sinh nhật thôi, vừa mới quyết định, không đi cũng chẳng sao.”
Cô nghiêng đầu né tránh, dịch người về phía tủ bên cạnh: “Vậy không hay lắm, họ hàng sẽ buồn.”
“Em rất muốn đi à?” Anh hỏi.
Thực ra cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này…
Cô đành thuận theo: “Tất nhiên rồi, em thích mấy buổi họp mặt gia đình nhất đấy, thật mà, không lừa anh đâu.”
Anh ngẩn người một lúc, rút điện thoại ra, cúi đầu thao tác: “Được, đến lúc đó đừng hối hận.”
Lúc này, cô vẫn chưa ý thức được bữa tiệc sinh nhật tổ chức đột xuất kia sẽ kinh khủng thế nào, trong lòng còn thầm mừng vì trốn được một kiếp.
Khi thay quần áo xong, cô còn hí hửng nghĩ rằng may quá, vậy mà trên máy bay trở về Ngô Lâm, cô lại bật thốt lên.
“Em họ anh?” Hứa Chi Nhan sửng sốt thật sự. “Anh chưa từng nói dì có con mà.”
Nghĩ lại thì, cũng không có gì lạ.
Dì và dượng tính cách ôn hòa, con cái chắc cũng thuộc kiểu thanh tú, nho nhã.
Đang nghĩ ngợi, vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mắt anh cười khẽ.
Cô ngạc nhiên: “Anh cười gì vậy?”
Anh không đáp, chỉ khẽ lắc đầu.
Bộ dạng úp úp mở mở đó khiến lòng người bất an.
Hứa Chi Nhan khẽ dựa mạnh vào ghế, chốc lát sau, cuối cùng cũng cảm thấy không yên lòng: “Anh sẽ giúp em thoát thân, đúng không?”
“Tùy tình huống.”
“…”
Vừa bước xuống máy bay, tài xế trong nhà đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe tầng hầm để đưa họ đến nhà hàng Ngô Lâm. Nơi này mỗi suất ăn đã ngốn cả chục triệu, nếu không có chuyện lớn, sẽ chẳng ai đặt tiệc ở đây.
Còn nhớ lần trước đến, là năm ngoái, khi cô và Cận Thương Châu gặp nhau lần đầu. Thoắt cái sang năm sau, mối quan hệ của họ tiến triển thần tốc, những điều nên xảy ra đều không sót thứ gì.
Bước vào nhà hàng, Cận Thương Châu tự nhiên nắm lấy tay cô.
Rõ ràng chẳng căng thẳng, vậy mà càng đến gần phòng riêng, cô càng thấy tim như nhảy khỏi cổ họng. Da đầu tê dại, Hứa Chi Nhan theo bản năng siết chặt bàn tay đang nắm lấy mình.
Phục vụ đẩy cửa phòng, xung quanh bỗng nhiên im ắng.
Hai bàn người, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn.
Hứa Chi Nhan bóp chặt tay Cận Thương Châu, anh khẽ cười giễu: “Hình như đây là lần đầu em thấy hồi hộp đấy.”
Gặp phụ huynh, đi đăng ký kết hôn, thậm chí là đêm tân hôn, Hứa Chi Nhan đều không yêu anh, nên không cảm xúc. Nhưng hôm nay, cô thực sự cảm nhận được thế nào là hồi hộp.
Nhìn hai bàn đầy họ hàng trước mặt, tầm mắt cô mơ hồ.
Cô gần như không nhìn rõ mặt ai, chỉ khẽ gật đầu: “Em thừa nhận, có hơi căng thẳng thật.”
Không chỉ hơi đâu, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, dính lấy tay anh.
Ngay cả anh cũng bắt đầu lúng túng, muốn dỗ dành nhưng ngại họ hàng đang nhìn, không dỗ lại thành ra không ga-lăng, tiến thoái lưỡng nan.
Anh khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với ba mình, Cận Duy Giang vốn không muốn để ý, hừ lạnh một tiếng rồi lặng lẽ vỗ tay người bên cạnh.
Khương Nam hiểu ý, mỉm cười đứng dậy, đi đến chào đón Hứa Chi Nhan: “Đi đường mệt rồi phải không, ngồi cạnh mẹ đi.” Vừa mới cười thân thiện xong, liền bật cười trêu ghẹo: “Còn biết đường về đấy.”
Bị mắng bất ngờ, lại bị cướp mất vợ, Cận Thương Châu đành cười cười bất lực.
Anh đi theo Hứa Chi Nhan đến bàn, kéo ghế cho cô, đợi cô ngồi xuống thì đẩy nhẹ vào trong, rồi rút ghế bên phải cô ngồi xuống.
Vừa ngồi vững, âm thanh ồn ào liền ào đến.
Dì đỡ mắt kính, cười nói: “Hai đứa tình cảm ghê, không như con bé nhà dì, đến giờ chưa thấy dắt bạn trai nghiêm túc về nhà.”
“Chị gấp gì chứ.” Khương Nam rót nửa ly nước dừa cho Hứa Chi Nhan, rồi vặn nắp lại. “Sang Nhạn mới khởi sắc trong sự nghiệp, cứ từ từ.”
“Chị chỉ sợ con bé không lo làm ăn thôi.”
Lời dì vừa dứt, dượng nghiêm túc điều hòa không khí: “Gọi điện cho Sang Nhạn đi, bữa này đã tổ chức giúp nó rồi, xem ngôi sao lớn của chúng ta khi nào chịu xuất hiện.”
“Đừng hối, đừng hối, bà đây đến rồi!” Rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy tung.
Lá dâu ấy xuất hiện rồi.
Hứa Chi Nhan nghe theo âm thanh mà nhìn sang.
Một người phụ nữ đeo kính râm, tóc xoăn màu nâu vàng, mặc váy đỏ quây ngực, khoác chiếc túi mới ra mắt mùa này, túi căng phồng. Cô ta đi giày cao gót, lượn một vòng quanh bàn tiệc.
Mỗi bước đi đều tỏa ra mùi nước hoa hồng gay gắt.
Hứa Chi Nhan rõ ràng thấy Đồ Mẫn và ông Hứa cùng lúc cau mày. Đồ Mẫn đưa tay che mũi, đổi tư thế ngồi, lấy khuỷu tay chống bàn, mặt đầy kinh ngạc.
Ông Hứa cũng không khá hơn, rút khăn giấy lau trán, trông vô cùng khó xử.
Ánh mắt Hứa Chi Nhan liếc qua, dừng lại trên người Cận Thương Châu.
Anh như đã quá quen, bình thản uống nước. Khi Diệp Tang Nhiễm bước vào, chỉ nhìn lướt qua một cái, sau đó không thèm ngó thêm lần nào.
Trái ngược với anh, Hứa Chi Nhan lại cảm thấy tò mò về Diệp Tang Nhiễm. Lần đầu gặp mặt, cô khẽ mỉm cười, tựa đầu lên tay.
Có lẽ bởi vì, trong cả phòng chỉ có cô là nhìn chằm chằm.
Diệp Tang Nhiễm và cô chạm mắt, rồi bước qua nửa bàn tiệc đến gần Hứa Chi Nhan, cúi người tháo kính râm, nụ cười rực rỡ: “Chào chị dâu, chị vẫn xinh đẹp như xưa, tóc đen mới là mê người nhất.”
“Hửm?” Câu nói khiến Hứa Chi Nhan sững sờ, gương mặt gần trong gang tấc cũng làm cô thoáng ngẩn.
Cô ngập ngừng hỏi ra câu quê một cục: “Chúng ta từng gặp à?”
Diệp Tang Nhiễm nghiêng người, vừa lục túi vừa đáp: “Em học ở cấp hai Ngô Lâm Nhất Trung, chị với anh em học cấp ba. Có năm em trốn lên xem chương trình giao thừa của trường, đã từng thấy chị biểu diễn.”
Đúng là có năm đó, cô từng hát một bài.
Khi Hứa Chi Nhan còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tang Nhiễm đã chuyển sang chủ đề khác.
“Nào nào nào.” Cô ta phấn khích rút ra một xấp ảnh, giơ cao: “Mỗi người một tấm nha. Hôm nay là sinh nhật em, không có bánh đâu, thay vào đó là ảnh ký tên.”
Vừa nói vừa ném ảnh ký tên vào từng chiếc đĩa trên bàn.
Hứa Chi Nhan cũng không ngoại lệ, cô nhìn quanh, phát hiện ảnh nghệ thuật và màu mực ký tên mỗi người một kiểu.
Diệp Tang Nhiễm chơi rất hăng, họ hàng cũng không có ý kiến gì, dường như đã quá quen với cảnh này, chẳng mảy may ngạc nhiên.
Nhìn tấm ảnh ký tên trong đĩa của Cận Thương Châu, Hứa Chi Nhan bỗng ngỡ ngàng, ngờ ngợ nhận ra Diệp Tang Nhiễm khá giống với một blogger mà cô gần đây hay lướt thấy.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Diệp Tang Nhiễm cầm micro lên: “Hôm nay mời mọi người đến đây, là để thông báo ba chuyện.”
“Thứ nhất, cảm ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật em. Thứ hai, cảm ơn fan đã giúp em nổi tiếng, ảnh ký tên mọi người nhớ giữ kỹ, sau này em mà nổi tiếng toàn cầu, ai vứt thì đừng trách em không báo trước. Cuối cùng, cũng là chuyện quan trọng nhất, liên quan đến cả đời em.”
Cô ta ho nhẹ một tiếng, nụ cười chợt trở nên thẹn thùng: “Em quyết định đăng ký tham gia chương trình hẹn hò cho người thường ‘1995 – Giả lập tình yêu: Nhịp tim quá tốc’, vì người em thích.”
…
Dưới bàn tiệc, hoàn toàn im lặng.
Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt “con nhỏ này đúng là quá đáng”.
Đặc biệt là dượng, Hứa Chi Nhan ngồi đối diện ông.
Rõ ràng thấy Lạc Quan Sơn siết chặt quai hàm, nhưng vì có mặt họ hàng nên ông đành nén giận, không tiện phát tác.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, thì ra bữa tiệc Diệp Tang Nhiễm tổ chức gấp gáp là để đánh lạc hướng, giương đông kích tây, không hề đơn giản.
Tuyệt thật. Hứa Chi Nhan khẽ mím môi cười.
“Chị dâu đừng cười nữa chứ.”
Không ngờ bị gọi tên, cô phản xạ chỉ tay vào mình, câm nín mở miệng: “Em nói… em gọi chị?”
“Đúng vậy, chính là chị đó.”
Diệp Tang Nhiễm không biết từ đâu lôi ra một cái hộp, đặt lên ghế đàn piano, rồi vỗ vỗ hai bàn tay, nói với vẻ phấn khích: “Theo thông lệ, sinh nhật năm nay của em, thì đến lượt chị dâu rút thăm tiết mục biểu diễn rồi.”
Không phải chứ? Hứa Chi Nhan tròn mắt kinh ngạc. Có cần đến mức này không?
Thì ra là đã tính sẵn cả rồi, chờ cô vào tròng.
Cô vội vàng xua tay từ chối, ra sức chống cự: “Tôi… tôi không có tài nghệ gì cả, tôi hát sai nhạc, múa sai nhịp, tôi…”
Cô quay đầu, thấy Cận Thương Châu như chẳng có chuyện gì, cô dịu giọng cầu cứu: “Anh là người tốt nhất mà, giúp em nói một câu đi.”
“Chị dâu đừng nhìn anh em nữa.” Diệp Tang Nhiễm lên tiếng, “Anh ấy đã biểu diễn trong tiệc sinh nhật mười tuổi của em rồi.”
Nghĩ tới chuyện đó, Diệp Tang Nhiễm lại thấy bực. Tiệc sinh nhật mười tuổi tổ chức ở hội trường tầng trên, mấy trăm người tham dự, lẽ ra là bữa tiệc thuộc về cô ta, cuối cùng lại biến thành buổi hòa nhạc piano của Cận Thương Châu.
Từ lần đó, cô ta đã rút ra bài học.
Mỗi năm chỉ mời đúng một bàn họ hàng, thay đổi trò chơi để “tra tấn” đám người không biết giữ khoảng cách kia.
Kể từ khi quy định bất thành văn này được áp dụng, mỗi dịp lễ Tết, chẳng còn ai dám đến nhà họ Diệp chơi nữa.
Không hề phóng đại, mọi người đều sợ cô ta, sau lưng gọi cô ta là “tổ tông hoang dã”.
Giờ thì Hứa Chi Nhan thật sự hoảng rồi. Mấy trò tài lẻ dở dở ương ương của cô, biểu diễn ra chỉ tổ mất mặt.
Muốn chạy trốn nhưng lại đứng không nổi.
Cố tình là, Đồ Mẫn lại mù quáng tin tưởng vào cô: “Chẳng phải biểu diễn một tiết mục thôi sao, hồi nhỏ con rất chủ động mà.”
“Mẹ ơi.” Hứa Chi Nhan sốt ruột đến dậm chân, “Chính mẹ cũng nói, đó là hồi nhỏ. Giờ con lớn rồi cơ mà.”
“Lớn thì lớn, có mất mặt gì đâu.”
“Vậy mẹ làm đi, con không ngại đâu.”
“…” Người mẹ thân yêu của cô thức thời mà im lặng.
Nhưng Diệp Tang Nhiễm thì chưa có ý định buông tha. Cô thò tay vào trong hộp quấy quấy: “Chị dâu, ngại quá nhé, để em rút giùm một cái nha. Đây là cách nhanh nhất để chúng ta thân nhau đó, tin em đi.”
Hứa Chi Nhan chỉ biết lắc đầu, “Không làm được thật à?”
“Không được.”
Vừa nói, Diệp Tang Nhiễm vừa rút ra một viên cầu nhỏ màu xanh, mở ra, lấy tờ giấy bên trong.
Nghe đến hai chữ “hát đơn”, Hứa Chi Nhan lại thở phào nhẹ nhõm. Cô hát thì còn miễn cưỡng nghe được, chứ bảo nhảy múa, đúng là sống không bằng chết.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cố vớt vát: “Không có nhạc đệm.”
Không ngờ Diệp Tang Nhiễm đáp luôn: “Không sao, để anh em đệm đàn cho, dù sao anh ấy cũng đâu phải lần đầu làm chuyện này.”
Cận Thương Châu bị lôi vào cuộc một cách vô lý.
Hứa Chi Nhan quay đầu, cố ý nhấn mạnh: “Không phải lần đầu?”
“Ừ.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Vừa dứt lời, Cận Thương Châu đã dắt tay cô, đi về phía bên cạnh Diệp Tang Nhiễm.
Diệp Tang Nhiễm vội nhường chỗ, chạy ra cửa, tắt đèn trần, chỉ để lại mấy chùm đèn nhỏ, rồi hô hào: “Mọi người không hào hứng à? Mười mấy năm trước mới được xem anh em biểu diễn một lần. Nay nhờ phúc chị dâu, mọi người cho một tràng pháo tay nào.”
Trong phòng bao, tiếng vỗ tay vang dội, bầu không khí vừa vặn, ấm áp.
Ngồi trên ghế, Hứa Chi Nhan bất giác nhớ lại buổi dạ hội đêm Giao thừa năm lớp mười một.
—
Hôm ấy khi biểu diễn, mọi chuyện rối tung cả lên.
Vừa cất tiếng hát được mấy câu, nhạc nền đã gặp sự cố.
Không còn cách nào, cô đành tự đàn tự hát. Thế nhưng dù điều chỉnh cỡ nào, vẫn không thể ra đúng cao độ cô muốn.
Dường như báo hiệu trước, năm 2012 vốn dĩ chẳng yên ổn.
Cô cúi đầu xin lỗi rồi buồn bã bước xuống sân khấu, không ngờ lại bị một bạn học lạ mặt chặn lại.
Người đó nói, có một người bạn của cậu ấy biết chơi bản nhạc mà cô chọn.
Anh ta có thể đệm đàn piano giúp cô, nhưng không thích chỗ đông người, chỉ có thể ngồi sau tấm rèm làm người đệm giấu mặt.
Ban đầu Hứa Chi Nhan đã định bỏ cuộc. Thế nhưng người ta đã ngỏ lời giúp đỡ, cô muốn từ chối cũng không nỡ.
Bài hát này là bài mới, trên mạng còn chưa có bản nhạc cho piano. Việc biểu diễn suôn sẻ hay không hoàn toàn dựa vào sự ăn ý giữa người hát và người đệm.
Nghĩ bụng, cô và một người xa lạ thì lấy đâu ra ăn ý.
Nào ngờ, tiếng đàn của anh ấy lại hòa quyện hoàn hảo với giọng hát của cô. Nếu bảo anh chưa từng nghe qua bản gốc thì thật khó tin.
Kinh ngạc xen lẫn một chút xúc động.
Không chỉ quá trình lắm trắc trở, mà kết cục cũng chẳng hoàn hảo.
Sau khi kết thúc, cô muốn cảm ơn người bạn bí ẩn ấy.
Lập tức chạy ra sau sân khấu, nhưng chỉ nhìn thấy trên các phím đàn piano có một con thuyền giấy đậu lại, còn người ấy thì chẳng thấy đâu.
—
Thời gian thấm thoắt trôi, mười năm đã qua.
Lần nữa cất giọng hát bài ca năm xưa, người đệm đàn không còn là người vô danh sau tấm rèm, mà đang ngồi ngay trước mặt cô, chân thật và rõ ràng.
Cô không còn hát được cái nét ngây ngô của năm ấy, nhưng Cận Thương Châu lại dạo ra đúng tiếng đàn năm đó.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng biết rằng, vào cái năm cô không hề nhìn thấy anh thì ánh mắt của anh đã bao lần dừng lại nơi cô, không cách nào rời đi.
