Buổi biểu diễn kết thúc, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Hứa Chi Nhan thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cận Thương Châu, đơn giản chỉ là muốn biết trước đây anh từng đệm đàn cho ai.
Cô lặng lẽ đưa chân về phía anh, định chạm khẽ thì bất ngờ cảm thấy một bàn tay nắm lấy chân phải của mình.
Cô khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Cận Thương Châu.
Vẻ ngoài anh vẫn đường hoàng điềm đạm, bộ dáng chẳng có gì khác thường, vậy mà dưới gầm bàn, bàn tay anh đang siết lấy chân cô.
Cô nhấc nhẹ chân phải, khẽ giẫm lên chân trái của anh.
Ý xấu chưa kịp che giấu đã bị Đồ Mẫn bắt quả tang: “Nhan Nhan, con đang làm gì đó?”
Hứa Chi Nhan vội rụt chân lại, lúng túng lắc đầu: “Không… con đâu có làm gì đâu.”
Cô nghe rất rõ, người đàn ông bên cạnh khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.
Cô cấu nhẹ lên đùi anh một cái, chưa kịp nhìn anh thì đã nghe thấy có người hỏi: “Tình cảm tốt như vậy, định khi nào có em bé đây?”
Cô sặc nước, vội lấy tay che miệng ho rũ rượi.
Giờ mà đã bàn chuyện con cái thì hơi sớm quá. Họ mới cưới chưa đầy bốn tháng, thời kỳ mặn nồng còn tới sáu tháng nữa.
Cô cúi đầu ăn cơm, né tránh đề tài này hết mức có thể.
Không ngờ lại nghe thấy Cận Thương Châu nhẹ giọng đáp: “Không nằm trong kế hoạch.”
Câu nói vừa thốt ra, không khí quanh bàn ăn lập tức trở nên im bặt.
Cô của anh cố gắng gạn hỏi thêm: “Là tạm thời chưa tính đến, hay là… sau này cũng không định?”
Anh biết họ đang mong chờ điều gì, nhưng cố tình không chiều lòng: “Vĩnh viễn không nằm trong kế hoạch.”
Cả bàn lặng thinh, không ai cười nổi nữa.
Câu trả lời quá đỗi thẳng thừng khiến Hứa Chi Nhan không kịp phản ứng. Cô cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt đang găm thẳng vào mình.
Cô không muốn ngẩng đầu, nhưng chỉ vài giây sau đã nghe Đồ Mẫn gọi tên: “Hứa Chi Nhan, con nghĩ thế nào?”
Cô nào dám nghĩ gì, dù có cũng không biết nên nói thế nào cho vừa.
Cận Thương Châu đưa tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt. Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng có thêm can đảm, bình tĩnh đáp: “Cả đời này con chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con của riêng mình.”
Một tiếng “Cái gì?” như sấm dội, chính là từ Đồ Mẫn thốt ra.
Hứa Chi Nhan giật nảy mình, nắm tay Cận Thương Châu càng chặt hơn.
Anh dù bị cô cấu cũng vẫn giữ được phong thái bình thản: “Chuyện này bọn con đã thảo luận rồi, và cùng đi đến quyết định. Dù mọi người có nói gì, bọn con vẫn sẽ kiên định với lựa chọn không sinh con. Mong các bậc trưởng bối đừng gây áp lực cho bọn con.”
Anh thật sự dám nói, Hứa Chi Nhan liếc nhìn, thấy sắc mặt Đồ Mẫn đã tối sầm. Một dự cảm không lành chợt dâng lên, cô biết những mâu thuẫn chất chồng suốt thời gian qua, rất có thể sẽ bùng nổ ngay hôm nay.
Tiếng ghế bị kéo phát ra một âm thanh chát chúa.
Đồ Mẫn đứng dậy, lạnh lùng liếc Hứa Chi Nhan một cái: “Nếu không muốn mất mặt thì ra ngoài nói chuyện với mẹ cho rõ ràng.”
Đồ Mẫn không phải người dễ chấp nhận. Trong mắt bà, kết hôn là để duy trì dòng dõi. Huống hồ Khương Nam chỉ có một người con trai là Cận Thương Châu.
Nếu vì Hứa Chi Nhan mà Cận Thương Châu không chịu sinh con, khiến họ Cận không có người nối dõi, bà không còn mặt mũi nào để nhìn mặt Giang Nam nữa.
Cùng làm trong một cơ quan, ngày nào cũng gặp mặt, Đồ Mẫn không muốn để đồng nghiệp bàn tán rằng con gái bà không biết điều, hay quá ích kỷ.
Bà kéo Hứa Chi Nhan vào một phòng bao khác, đóng chặt cửa, cắt đứt mọi âm thanh bên ngoài, rồi hỏi thẳng: “Không muốn có con là do con quyết định?”
Hứa Chi Nhan ngớ người, một lúc sau mới cười nhẹ, phản bác: “Sao lại thành do con? Chính anh ấy cũng nói rất rõ là không muốn có con, còn bảo không hứng thú với trẻ con nữa. Mẹ có thể công bằng một chút được không?”
Đồ Mẫn đáp lạnh: “Ồ, con nói không muốn sinh, thì tất nhiên nó sẽ theo ý con.”
“Mẹ ơi! Con không muốn cãi nhau với mẹ, mệt mỏi lắm rồi.”
Đồ Mẫn giận đến bật cười: “Con tưởng mẹ vui vẻ gì mỗi lần phải đỏ mặt cãi vã với con sao? Con không thể trưởng thành một chút, đừng việc gì cũng để mẹ với ba con đứng ra giải quyết hậu quả được à?”
“Mẹ, mẹ có thể nói nhẹ nhàng hơn không? Lẽ ra hôm nay là chuyện vui, con vui, Cận Thương Châu cũng vui, mọi người đều không có ý kiến. Chỉ có mẹ cứ phải suy nghĩ hộ con hết chuyện này đến chuyện khác. Mẹ có từng hỏi xem con có cần không?”
“Con đừng vòng vo. Bây giờ mẹ chỉ hỏi con một câu, muốn có con hay không?”
“Không muốn.” Hứa Chi Nhan đáp không chút do dự.
“Mẹ hỏi con lần cuối, có hay không?”
Cho dù Đồ Mẫn có hỏi bao nhiêu lần, Hứa Chi Nhan vẫn chỉ có một câu trả lời, mỗi lần lại càng thêm quả quyết: “Không!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, má phải cô bị đánh lệch cả khuôn mặt, rát bỏng và tê buốt. Đồng tử cô giãn ra, không thể tin nổi. Cuối cùng Đồ Mẫn vẫn ra tay đánh cô.
Trước đây dù có tức đến đâu, Đồ Mẫn cũng chỉ đe dọa.
Nhưng hôm nay, cái tát rơi xuống thật sự, khiến viền mắt cô đỏ hoe: “Mẹ cần làm đến mức này sao?”
Đồ Mẫn tức đến run cả ngón tay: “Mẹ cho con thời gian suy nghĩ lại. Coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Dựa vào đâu chứ?” Mắt ngân ngấn nước, Hứa Chi Nhan bật ra: “Mẹ có biết vì sao con thà ở lại Bắc Kinh mà không muốn quay về không? Chính là vì con muốn tránh mẹ. Con không muốn gặp mẹ, không muốn nói chuyện với mẹ. Con thật sự hối hận vì đã từng nói ba từ ấy với mẹ.”
Cô không nhắc thì thôi, vừa mở lời, Đồ Mẫn lại nổi giận: “Chuyện đó mẹ còn chưa tính sổ với con đấy. Mẹ đã bảo con ở nhà đừng đi đâu, con làm thế nào? Uống say bét nhè, chẳng biết đối phương là ai mà đã tâm sự hết lòng. Con nghĩ người ta là gì? Người một nhà à?”
“Đúng vậy. Người ta còn quan tâm con hơn mẹ.”
“Nếu người ta tốt thế, con đi với người ta luôn đi. Mẹ xem như không có đứa con gái này, con thích sống với ai thì sống.”
“Được thôi. Từ giờ mẹ cũng đừng lo cho con nữa.”
Không gian lặng ngắt như tờ, hai ánh mắt nhìn nhau trừng trừng, chẳng ai chịu nhường ai.
Trước đây, Hứa Chi Nhan chưa từng dám cãi nhau với Đồ Mẫn, có chuyện gì không vừa ý đều cố nín nhịn. Nhưng sau khi cãi vã, cô lại không thấy giận nữa.
Cô là kiểu người dễ nóng, nhưng cũng nhanh nguôi. Đối mặt nói thẳng còn dễ chịu hơn là dồn nén mọi uất ức trong lòng.
Đồ Mẫn thì không giống cô. Bà chỉ thấy đứa con gái ngày xưa ngoan ngoãn, chưa từng cãi lại, giờ đã trưởng thành, và cái “trưởng thành” ấy chính là biểu hiện rõ ràng nhất của sự xa cách.
Cả hai cùng cứng đầu, chẳng ai chịu hạ mình.
Tiếng mở cửa cắt ngang sự căng thẳng, cả hai cùng quay đầu lại.
Đồ Mẫn là người gọi tên trước, là Bách Tùng Lâm.
Ánh mắt bà lập tức căng lên, rồi nhanh chóng đẩy Hứa Chi Nhan ra ngoài: “Mau quay lại, đừng nán lại quá lâu.”
Hứa Chi Nhan ngỡ ngàng. Sao mẹ lại quen với Bách Tùng Lâm? Cô bị đẩy ra đến cửa phòng, tay còn vịn lên khung cửa chưa rời. Nghĩ một lúc, cô vẫn quay đầu lại chào: “Chào chú Bách.”
“Ừ, ừ.” Ánh mắt Bách Tùng Lâm lướt qua vai cô, nơi khoé môi khẽ run, “Lâu rồi không gặp….”
Đồ Mẫn vội chen vào: “Nhan Nhan, con về trước đi. Chú ấy là bạn học cũ của mẹ, lâu rồi chưa gặp nên muốn nói mấy câu.”
“Thì ra chú Bách là bạn mẹ ạ.” Mây mù trong lòng tan đi, Hứa Chi Nhan mỉm cười ngạc nhiên.
“Phải… đúng vậy.” Đồ Mẫn lắp bắp, cuống quýt xua cô đi. “Con mau quay lại đi, đừng để mọi người chờ. Mẹ… mẹ quay lại sau.”
Hứa Chi Nhan vừa đi khỏi, cửa phòng bao lập tức bị đóng sầm lại.
Cô không phải kiểu thích nghe lén. Rẽ vào nhà vệ sinh, cô rửa mặt, nhìn vào gương chỉnh lại nét mặt, gắng gượng nặn ra một nụ cười có phần ngốc nghếch, rồi chậm rãi trở lại phòng.
Phòng bao vốn đông vui nhộn nhịp, giờ chỉ còn lại vài người. Mấy bàn khác đã lục tục ra về.
Chỉ còn lại bàn của cô.
Lúc Hứa Chi Nhan quay lại, môi cô nhợt nhạt, má phải còn đỏ ửng. Cận Thương Châu kéo ghế giúp cô ngồi xuống, rất tinh tế, không hỏi gì thêm.
Các bậc trưởng bối cũng không muốn can dự, cô của anh khẽ cười: “Cũng không còn sớm, hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lần sau.”
Mọi người gật đầu tán thành. Giây phút ấy, Hứa Chi Nhan chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Cô cùng Cận Thương Châu sóng bước ra khỏi phòng.
Chưa đi được bao xa, phía sau vang lên tiếng giày cao gót dồn dập, cùng giọng nữ trong trẻo: “Chị dâu, đợi chút!”
Hứa Chi Nhan quay đầu lại, thấy Diệp Tang Nhiên bước đến trước mặt, giơ điện thoại lắc lắc: “Em vừa gửi lời mời kết bạn với chị qua nhóm gia đình. Lẽ ra hôm cưới mình đã gặp nhau rồi, cứ trì hoãn mãi, cuối cùng cũng gặp được. Chị nhất định phải đồng ý nhé.”
Cô mỉm cười gật đầu: “Được.”
Sau khi chào tạm biệt bố Hứa, hai người xuống bãi đậu xe.
Ngồi vào ghế phụ, Hứa Chi Nhan chấp nhận lời mời kết bạn của Diệp Tang Nhiên, rồi chuyển khoản cho cô một khoản tiền nhỏ: [Chúc mừng sinh nhật.]
Tang Diệp: [Chị dâu, chị xứng đáng có được điều lãng mạn nhất.]
Tang Diệp: [Em ủng hộ chị.]
Gương mặt đầy phiền muộn của cô rốt cuộc cũng nở ra chút nụ cười.
Không cần suy nghĩ, cô liền hỏi Cận Thương Châu: “Ý của anh à?”
“Anh làm gì có bản lĩnh điều khiển được con bé.” Cận Thương Châu bình thản đáp, “Hôm nay em cũng thấy rồi đấy, con bé chưa bao giờ làm theo lẽ thường. Người nhà gặp con bé là muốn trốn vào góc, sợ đến mức không dám nhìn thẳng. Thế nên chuyện này không liên quan đến anh.”
“Ồ, nhưng mà thật lòng thì, hôm nay anh dũng cảm thật đấy.”
“Vợ anh đang khen anh à? Anh vui lắm.” Anh đưa tay lên xoa đầu cô.
Cô nghiêng người tránh đi, hất tay anh ra: “Lái xe cho đàng hoàng đi.”
—
Về đến nhà, họ đi thẳng lên tầng ba bằng cầu thang bên ngoài. Cửa vừa mở ra, Tai Nhỏ lập tức nhảy phốc lên người Hứa Chi Nhan.
“A Hứa, A Hứa, có mang gì ngon cho con không?”
Nó chạy vòng quanh cô, chiếc mũi nhỏ không ngừng đánh hơi. Dường như ngửi thấy mùi của người lạ, mùi ấy lại rất đậm.
Nó lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cận Thương Châu đang bước theo sau cô vào cửa. Lưỡi đang thè ra lập tức thụt vào.
“Xui thật, tên xấu xa lại về rồi.”
Điều đó đồng nghĩa với việc, nó phải nhường chỗ cho Cận Thương Châu. Không được nằm trên giường của hắn, không được ôm lấy người phụ nữ của hắn.
Nó khẽ rên lên, bắt đầu diễn: “A Hứa, lúc mẹ không ở nhà, cả ngày con không ngủ được đấy.”
Hứa Chi Nhan ngồi xuống, xoa đầu nó: “Buồn ngủ rồi à.”
“A Hứa, ngủ với con đi.”
Vừa dứt lời, Cận Thương Châu đã đặt tay lên vai Hứa Chi Nhan, kéo cô đứng dậy rồi ôm vào lòng, giọng không cho thương lượng: “Vợ tao, tất nhiên là ngủ với tao. Còn mày, tự ngủ đi.”
“Đừng ép ta cắn ngươi.”
“Mày bao nhiêu tuổi rồi, tự ngủ đi.”
Nó lắc đầu nguầy nguậy. “Còn ngươi thì bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn không chịu tự ngủ?”
Hai giọng nói, một người một chó, cứ vang lên không dứt bên tai Hứa Chi Nhan.
Bị giằng co quá thể, cô dứt khoát đẩy cửa phòng ngủ chính, bước vào rồi nhanh tay đóng cửa, để cả hai lại bên ngoài. Trong phòng vọng ra tiếng cô: “Tôi cũng lớn rồi, có thể tự ngủ. Hai người trẻ con các anh, ngủ chung luôn đi.”
…
Tai Nhỏ ngẩng đầu nhìn anh.
Cận Thương Châu cúi đầu nhìn nó.
…
Thôi được, lần này coi như biết điều.
Một người một chó lặng lẽ kéo nhau vào phòng ngủ phụ.
—
Sau khi tắm xong, Cận Thương Châu nằm trên giường Hứa Chi Nhan, còn Tai Nhỏ thì nằm lăn trên tấm thảm, lật qua lật lại, chẳng ai ngủ được.
Anh liếc nhìn sang, hỏi nó: “Sao còn chưa ngủ?”
Nghĩ cũng kỳ cục, anh lại phải trò chuyện với một con chó.
Ban đầu Tai Nhỏ chẳng định để ý đến anh, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì, nó phấn khích hẳn lên, bật dậy từ dưới đất, vẫy vẫy đuôi rồi bước đến cạnh giường, đặt cằm lên tấm ga.
“Đồ xấu xa, ngươi có biết, khi thích ai thì sẽ có biểu hiện gì không?”
Nhắc đến chuyện này, Cận Thương Châu chợt nhớ tới Hứa Chi Nhan từng nói Tai Nhỏ có cảm tình với con chó của bạn cô, anh lại thấy bực bội, cố tình không đáp, quay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía nó.
Tai Nhỏ cào móng xuống sàn, phát ra âm thanh “cót két”.
Chẳng mấy chốc, nó lại bò đến trước mặt anh, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Không biết có phải vì nghĩ đến chính mình hay không, nhưng đêm đầu tiên gặp Hứa Chi Nhan, anh cũng trằn trọc suốt đêm như vậy.
Anh ngồi dậy, nói: “Được rồi, kể cho mày nghe cũng được. Nhưng ngày mai, mày phải tự ngủ.”
“Được thôi, thêm một thùng khô bò nữa.”
“Giao kèo thành công.” Dứt lời, anh tựa người ra sau, “Để tao kể mày nghe một câu chuyện.”
