“Không đời nào.” Cận Thương Châu bình thản đáp.
Không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận, chỉ dùng một câu hỏi ngược để chống đỡ, Hứa Chi Nhan không nhịn được cười: “Không nhìn ra đấy, tổng giám đốc nhà họ Cận mà cũng sợ tiêm cơ à? Anh dễ thương thật luôn đó.”
“Dễ thương?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng đè thấp, nhấn mạnh từng chữ. “Em vừa dùng từ dễ thương để miêu tả anh?”
“Chẳng lẽ anh không dễ thương?” Cô chớp mắt, giả bộ vô tội một cách rất thành thật.
Trong khoảnh khắc, sắc hồng lặng lẽ lan lên cổ cô, theo đường xương quai xanh loang dần đến cằm, má rồi cả gương mặt đỏ ửng như vừa mới uống rượu, tuy biểu hiện đến hơi muộn.
Cận Thương Châu chau mày, có phần lo lắng: “Em uống rượu à?”
Cồn trong sữa quá nhẹ nên anh không ngửi ra được, chỉ cảm nhận được hương bưởi thanh mát phảng phất nơi gáy cô.
Anh nghiêng người lại gần, giơ tay áp nhẹ lên má cô: “Nóng thật. Em còn nghe được anh nói gì không?”
Hứa Chi Nhan nhìn miệng anh mấp máy, cổ họng thì khô đến rát, hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe đi, từng bóng người mờ mờ trùng lặp… Là anh, rất nhiều anh.
Cô lắc đầu, gắng gượng giữ lại chút tỉnh táo: “Không cẩn thận uống nhầm một ly rượu sữa… Màu giống nhau quá, em không nhìn kỹ. Chắc bị dị ứng rồi.”
Đêm tân hôn, cô dâu chú rể cùng lúc dị ứng, đúng là không yên ổn chút nào.
Sau khi bảo Khương Nam đưa Tai Nhỏ Đóa về biệt thự trước, Cận Thương Châu dìu Hứa Chi Nhan xuống hầm xe khách sạn, chuẩn bị đưa cô tới bệnh viện.
Vừa tỉnh táo một chút, cô đã níu tay anh: “Anh định đưa em đi tiêm đấy à?”
“Ừ.” Anh mở cửa ghế phụ, vòng tay qua hông cô định đỡ lên xe.
Cô lập tức vươn tay bám lấy viền cửa, một chân quặp lấy cổ chân anh: “Anh xấu tính thật! Em không muốn tiêm đâu!”
Anh bật cười, nhẹ nhàng nhìn cô lảo đảo: “Ngoan nào, không tiêm thì tối nay em khó chịu đấy.”
“Không tiêm!” Cô ôm chầm lấy chân phải anh, đuôi tóc nhẹ lướt qua ống quần tây: “Kim tiêm to lắm, em sẽ đau đó.”
Kim to hồi nào. Cô đúng là giỏi làm nũng.
Cận Thương Châu nuốt khan, không biết để tay vào đâu. Nhìn cô ôm chân không buông, hai chân còn trượt trượt đan lấy bắp chân anh.
Hầm xe ẩm nóng, anh cũng bắt đầu thấy nóng.
Anh kéo lỏng cà vạt, rồi nghiêng người mở cửa sau xe.
Một tay ôm lấy cô, bế từ ghế phụ ra ghế sau, để cô vòng tay qua lưng anh, đặt xuống ngồi ổn rồi mới khom người bước vào.
“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng sầm lại — là Hứa Chi Nhan dùng chân đạp mạnh.
Bị bất ngờ, Cận Thương Châu hơi khựng lại, tay không biết đặt vào đâu.
Giây sau, cô mười ngón đan chặt tay anh, giơ cao qua đầu, ép xuống ghế sau. Thân thể nghiêng xuống, loạng choạng lại sát gần.
Có vẻ mắt cô mờ đi rồi, trán chạm trán, môi cũng chỉ còn cách nhau vài milimet.
Cô mặc váy dây cổ chữ V, mùi nước hoa trên da nhè nhẹ lan ra. Anh ngồi căng cứng, không dám động đậy. Vạt váy mỏng phủ lên khuy quần anh, vị trí sát đến mức… tưởng tượng cũng không nổi.
“Cận…”
“Suỵt.” Cô cắt lời, ngồi hẳn xuống, khoảng cách giữa hai người bị lấp đầy.
Cô thở dài, thì thầm: “Xe anh cứng thật, ngồi không dễ chịu tí nào. Cởi áo ra cho em lót ngồi đi.”
“…”
Từng câu từng chữ đều khiến người ta nghĩ lệch.
Cận Thương Châu nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, nhưng lại nhìn thấy gương chiếu hậu trong xe.
Cứng. Ý anh là cái xe.
“Á!” Hứa Chi Nhan bất ngờ kêu lên.
Anh luống cuống: “Sao vậy? Khó chịu à?”
“Anh thử ngồi lên đá xem.” Cô lùi về sau, bĩu môi, “Nóng mà còn cứng nữa.”
“Chi Nhan, đừng nói nữa.”
“Thì xe anh nó…”
Anh giãy khỏi tay cô, vòng ngược ra sau khóa lấy cổ tay cô, kéo lại sau lưng, giọng khàn đặc: “Anh nói em đừng nhắc nữa. Còn nói tiếp… anh sẽ nghĩ em đang giả vờ say đấy.”
Vai cô thẳng tắp, cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế. Màu đỏ rượu của chiếc váy càng tôn lên nước da trắng mịn. Anh gần như nghẹt thở, gắng kìm nén: “Muốn tiêm không?”
Cô lắc đầu, giọng mềm nhũn: “Trừ khi… anh tiêm cùng em.”
“Anh tiêm cùng em thì em chịu đi à?” Anh xác nhận.
“Ừm.” Cô gật gật đầu, “Chúng ta… cùng nhau tiêm.”
Nghe vậy, Cận Thương Châu cong môi cười khẽ, lùi người ra sau, ánh mắt đầy tà ý: “Vậy cầu xin anh đi. Xin thì anh tiêm cùng.”
“Xin anh.” Cô không do dự.
“Chưa đủ thành khẩn.” Anh giữ lấy tay cô, kéo cả người cô vào lòng, nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ dứt khoát: “Tiêm rồi chứ gì? Mũi kim to hơn cả cổ tay em, đâm vào bắp tay…”
Anh vén tóc cô lên, ngón tay nhẹ chạm chỗ cần tiêm, “Có đau không?”
Hứa Chi Nhan mắt ngấn nước, ôm lấy tay trái, nhỏ giọng rên: “Đau…”
Cô đúng là… đáng yêu đến không chịu nổi.
Anh bật cười, giọng thoải mái hơn hẳn: “Đau thì hôn anh một cái. Đau bao nhiêu, hôn mạnh bấy nhiêu.”
Cô nghe lời, cúi xuống sát lại gần, từng chút một, dần dần rút ngắn khoảng cách. Anh ngửa đầu đón lấy, ánh mắt đan xen giữa môi và mắt cô.
Ngay khi môi cô gần như chạm vào anh thì…
Đinh đoong tiếng guitar bật lên, là nhạc chuông điện thoại. Vừa đến đoạn ngân vang nhất thì tắt ngúm.
Hứa Chi Nhan giật mình, lùi lại. Anh cau mày.
Liền đó, máy rung nhẹ một tiếng.
Là ai mà không biết điều thế chứ? Đêm tân hôn người ta, không gọi điện thì cũng nhắn tin.
Anh vòng tay giữ lấy lưng cô, vươn người về phía ghế phụ lấy chiếc túi xách, đặt cô yên ổn ngồi lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng mở túi, rút điện thoại ra.
Màn hình hiện lên một tin nhắn lạ:【Tai Nhỏ dạo này thế nào rồi?】
Cận Thương Châu cau mày, không hiểu sao lòng dâng lên cảm giác bực bội.
Rồi tin nhắn thứ hai hiện lên, hoàn toàn khiến anh mất kiên nhẫn:【Còn em, em có ổn không?】
Anh nhìn sang Hứa Chi Nhan, trầm mặc ba giây, sau đó xoay người cô, để cô tựa vào ngực mình, môi kề sát tai cô, dịu giọng như dụ dỗ: “Ngoan nào, mở khóa điện thoại đi.”
Cô mơ màng nhận lấy điện thoại, chưa rõ đầu đuôi ra sao đã quét mặt mở khoá. Tai còn vướng lại cảm giác ngứa ngáy do hơi thở trầm thấp bên tai anh tạo ra.
“Bật camera lên.” Một câu mệnh lệnh nhẹ như không.
Cô làm theo, vừa mở camera thì Cận Thương Châu đã cởi áo khoác, bọc cô trong lòng, che lại phần vai trần trắng mịn.
Gối đầu trên bờ ngực vững chãi và ấm áp của anh, Hứa Chi Nhan hơi cong môi cười khẽ.
Cận Thương Châu điều chỉnh góc chụp, để khung hình thu lại phần trên thân hai người sát sát nhau, rõ ràng thấy được cả đường cổ và cằm.
Anh đưa tay giữ lấy tay cô, cố định camera, giọng trầm thấp chậm rãi truyền mệnh lệnh: “Bây giờ, hôn anh.”
Nhận lệnh, cô nghiêng đầu, tóc rủ xuống che đi hình xăm bên xương quai xanh, chạm môi anh một cái thật nhẹ. Nhưng anh thấy chưa đủ. Nghĩ đến hai dòng tin nhắn vừa rồi, anh cắn răng, cúi đầu hôn ngược lại, mạnh mẽ và sâu hơn, cạy môi cô ra, chiếm giữ.
Cùng lúc đó, bấm quay video.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, là mười giây cuồng nhiệt nhất.
Anh tìm đúng tên người gửi tin nhắn, gửi thẳng đoạn clip đó, rồi không do dự xóa sạch toàn bộ đoạn hội thoại.
Lúc này, Hứa Chi Nhan vẫn đờ đẫn hôn anh, không biết anh đang giận dỗi điều gì. Anh lại mở danh sách liên hệ, chặn luôn số người đó vào danh sách đen.
Clip thì giữ lại. Nhưng điện thoại thì bị anh tiện tay vứt đi.
Anh ôm chặt lấy cô, hôn cô điên cuồng.
Tách hai chân cô ra để cô dễ tựa lên người anh hơn, một tay vòng lấy đầu gối cô, uốn lại đặt lên ghế, vạt váy bị kéo lên cao không che được gì, từ gương chiếu hậu, anh nhìn thấy mọi thứ. Từng tất da thịt, từng cái run rẩy, đều lọt trọn vào mắt.
Chỉ là một nụ hôn thôi, mà khiến tim Hứa Chi Nhan loạn nhịp chưa từng thấy. Những chỗ bị anh chạm vào đều nóng đến rát, cảm giác như điện giật đến tận da đầu.
Chưa đến mức cuối cùng, nhưng thân thể cô đã hoàn toàn khuất phục.
“Muốn…” Cô rên khẽ một chữ.
“Muốn gì?” Anh khàn giọng hỏi lại.
Trong gương chiếu hậu đã mờ hơi nước, anh nhìn gì cũng thấy mờ mịt, kể cả cô.
“Cảnh Gia Dương…” Cô thì thầm, từng chữ rõ ràng, “Em muốn anh.”
Được, được lắm.
Anh khựng lại, nghiêng đầu né môi cô.
Hóa ra là như thế. Không trách được sao hôm nay cô nhiệt tình với anh như vậy.
Ra là… tưởng nhầm người.
Thôi vậy.
Anh bế cô đặt nằm xuống hàng ghế sau, cởi áo khoác phủ lên chiếc váy lấm lem, rồi quay về ghế lái.
Lái xe, đưa cô tới bệnh viện gần nhất.
—
Để bác sĩ lạnh lùng đâm kim vào mu bàn tay cô.
Không lâu sau, Hứa Chi Nhan thoát khỏi cơn mê, cũng là lúc đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô ngước mắt, thấy chiếc kim truyền trên tay, rồi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cận Thương Châu.
Anh khoanh tay đứng dựa vào tủ tivi đối diện giường bệnh, áo sơ mi xộc xệch, người cao lớn, nhưng không có lấy một câu hỏi han kiểu: “Em tỉnh rồi à.”
Cô hơi chột dạ, cảm thấy có gì đó không đúng: “Em… tỉnh rồi.”
“Uống nước.” Anh liếc sang cốc nước trên bàn đầu giường.
Cô nghiêng đầu, vừa đưa tay chạm môi vừa lẩm bẩm: “Sao môi em sưng vậy?” …Chẳng lẽ, anh nhân lúc em không tỉnh mà…
Anh không đổi sắc mặt: “Bị chó cắn.”
“Không thể nào!” Cô bắt đầu làm loạn, “Chính anh mới bị chó cắn!”
“Ừ, chó say.” Anh lạnh giọng bổ sung.
“?” Cô sững người. “Em… sao lại ở bệnh viện?”
Xem ra, cô không nhớ gì cả.
Cận Thương Châu bước lại, càng lúc càng gần. Cô thấy sợ, vội giơ tay cản: “Anh đứng yên đấy. Em chưa nhớ lại được gì, anh đừng tới gần.”
Không ngờ, anh không chỉ không dừng lại, mà còn kéo ghế đến cạnh giường cô, chậm rãi ngồi xuống: “Em hôn anh một cái, anh kể cho nghe.”
“Anh nằm mơ à?” Cô lập tức từ chối, còn giả bộ cười thoải mái như không có gì.
Coi như không sao nữa rồi.
Cận Thương Châu cúi đầu cười nhẹ, giọng dịu lại một chút: “Uống chút nước đi, vừa mới nguội, còn ấm.”
Cô chỉ uống nước ấm. Phải là nước đun sôi để nguội đúng 15 phút, bốn mùa như một. Rất ít người biết điều đó, ngoài ba mẹ cô ra không còn ai.
Anh ta làm sao biết? Cô nghi hoặc. Chắc mẹ nói rồi.
“À…” Cô cầm cốc nước, “Anh cũng tiêm rồi à?”
“Tại sao anh phải tiêm?” Anh hỏi ngược.
“Anh bị chó cắn, dĩ nhiên phải tiêm phòng dại rồi.”
“Không tiêm.” Anh nói, “Anh chờ biến thành chó, rồi cắn em.”
Anh bực dọc thật. Cô nghĩ kỹ lại.
Lúc này, không chỉ môi đau, mà bên trong đùi cũng hơi tê nhức… Giống như… như vừa được thoả mãn vậy.
Nghĩ đến đó, cô vén chăn xem, lỡ tay làm đổ cốc nước trong tay, nước ấm đổ cả lên giường, theo phản xạ cô bật dậy, kéo mạnh khiến ống truyền động, đau nhói một phát.
Cận Thương Châu phản ứng nhanh, kéo cô vào lòng.
Cô ngồi trên đùi anh, đầu óc chợt lóe những mảnh ký ức mơ hồ, cô ngơ ngác nhìn anh, rồi bất giác hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Vừa dứt, cô chột dạ tìm cớ: “À… cái này… là em… nợ anh—”
Chưa dứt lời, sau gáy bị một bàn tay giữ chặt, anh cúi đầu, ngậm lấy môi cô, dùng lực mạnh mẽ mà xâm chiếm. Cô không chống cự nổi, nắm lấy áo anh giãy dụa.
Anh chỉ buông ra khi cô gần như không thở nổi. Giọng hắn lạnh đến cực điểm:
“Nhớ kỹ, người hôn em hôm nay là anh.”
Lại bồi thêm một câu: “Sau này, cũng chỉ được là anh.”
“Anh điên rồi à?” Cô trừng mắt.
“Đúng, anh điên rồi.” Anh cúi đầu, lại hôn cô, thì thầm giữa hai môi: “Nếu em dám phản bội anh… Anh sẽ dùng ống truyền này trói em lại, hôn đến chết, rồi chết cùng em.”
