“?” Hứa Chi Nhan ngây ngẩn nhìn anh, rồi bất chợt đưa mu bàn tay lên thăm trán anh, khẽ nhíu mày: “Anh hôm nay uống nhầm thuốc à? Hay là… bệnh dại phát tác rồi?”
“Muốn truyền nước?” Cận Thương Châu cầm lấy ống truyền đã bị rút ra, nhân lúc cô mất cảnh giác liền kéo hai tay cô lại, dùng sợi dây rút từ chiếc áo choàng buộc thành một cái nơ bướm tinh xảo. “Hay là, muốn bị tiêm?”
Anh đang nói gì vậy, những lời sói lang thế kia?
Hứa Chi Nhan không thể đối diện nổi hai chữ “truyền” và “tiêm” ấy nữa. Mặt đỏ như máu, cô thầm nghĩ tiêu rồi, từ nay về sau chỉ cần ai nhắc tới hai từ đó, cô sẽ không tài nào không nhớ tới… khoảnh khắc này.
Cận Thương Châu ôm lấy cô, cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, giọng khàn ám muội: “Còn một tiếng nữa mới sang ngày mai. Ở đây… em có để tâm không?”
Để tâm cái gì? Cô không hiểu. Nhưng bản năng cho biết chẳng phải chuyện hay ho, vội vàng từ chối: “Để tâm, để tâm, em để tâm!”
“Được.” Anh ôm cô đứng dậy, hờ hững nói: “Vậy thì đổi chỗ.”
“Muốn đi đâu? Toilet? Tủ quần áo? Hay… cửa sổ?”
Căn phòng bệnh mờ tối, chỉ có ánh trăng mỏng manh rọi từ khung cửa, phủ lên góc mặt anh ánh sáng nhàn nhạt. Hứa Chi Nhan nhìn ngẩn ngơ, ánh mắt như bị thôi miên, không trả lời, cũng chẳng biết nên nói gì.
“Đã không nói gì, thì cứ ở đây đi.” Anh nói xong, bế cô ném lại lên giường, đưa tay tháo cà vạt.
Một bên gối gối gối lên, một đầu gối anh chống lên nệm, ép tách hai chân cô ra một cách thô bạo.
Hứa Chi Nhan giật mình hét nhỏ: “Không được đâu, Cận Thương Châu! Đừng ở đây… giường ướt rồi!”
Câu này khiến anh bật cười. Có nghĩa là cô không kháng cự. Thậm chí, là còn… thích?
“Cười cái gì?” Cô co một chân lên, đề phòng anh.
Nhưng cô quên mất, mình đang mặc váy, lại là váy siêu ngắn.
Động tác co chân làm vạt váy theo đà cuốn lên, lộ ra cả vùng eo mảnh mai. Không che nổi nữa rồi.
Cận Thương Châu vẫn nhìn cô, không dời mắt, tay nắm lấy cổ chân cô, cúi người áp sát, mắt dừng lại trên hình xăm dưới xương quai xanh.
Một chiếc xương chó nhỏ màu phấn nhạt.
Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên đó.
Hứa Chi Nhan phản kháng yếu ớt: “Anh là chó à?!”
“Anh muốn em là của anh.” Không hiểu sao, mắt anh ửng đỏ, lần đầu tiên giọng nói mang vẻ bá đạo tuyệt đối: “Hứa Chi Nhan, anh muốn em… hoàn toàn thuộc về anh.”
“Em…” Cô hơi ngập ngừng: “Em chưa sẵn sàng, em…”
Lời chưa dứt, miệng đã bị bàn tay anh bịt lại. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi thẳng xuống mặt cô.
Anh nói: “Đừng nói xin lỗi. Hôm nay là ngày cưới… em còn chưa nói em yêu anh.”
Vì chuyện này mà khóc? Trẻ con vậy sao?
Hứa Chi Nhan nhìn anh, không biết nên cười hay thương. Cô buột miệng, nhẹ như không: “Em yêu anh.”
“Là em nói trước đấy nhé.” Anh cười, môi cong: “Mỗi ngày một lần, ‘em yêu anh’.”
“Vậy anh vui chưa?”
“Rất vui.” Anh đáp.
“Thế thì em đồng ý, mỗi ngày đều nói em yêu anh.”
Có lẽ là do mệt mỏi sau hôn lễ, nói xong câu đó, Cận Thương Châu liền gục đầu ngủ thiếp đi trên người cô.
Đêm tân hôn, cô lại nợ anh một lần.
—
Sáng hôm sau.
Vừa mở mắt, Cận Thương Châu đã phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Hứa Chi Nhan đứng bên cạnh, cúi người, cười ngọt như đường.
Lạ là, bên cạnh còn một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Trong tay bác sĩ là… một ống kim tiêm. To như đầu đũa.
Anh lập tức cau mày, lạnh giọng: “Anh dám chích thử xem.”
Giọng anh lạnh như băng.
Bác sĩ run vai, ngước mắt đầy hoảng hốt nhìn sang Hứa Chi Nhan.
Cô hiểu ý, liền nhẹ nhàng xoa vai anh, dỗ dành y như đang dỗ Tai Nhỏ: “Ngoan nào, ngoan lắm… sẽ không đau đâu, chỉ một chút là xong à.”
“Hứa Chi Nhan, em muốn chết hả?” Anh nheo mắt, đổi sang khẩu khí mềm như cô, nhưng sát khí rực rỡ.
Hứa Chi Nhan chẳng sợ, dịu dàng trấn an: “Đừng nói mấy từ đó nữa. Hai giây thôi, xong ngay ấy mà. Đừng nhỏ nhen vậy chứ.”
“Có bản lĩnh thì thả anh ra.” Hai tay anh bị cô dùng cà vạt trói vào đầu giường.
Để ngăn anh vùng vẫy, cô leo thẳng lên giường, trần chân quỳ xuống, ngồi lên bụng dưới anh, nhấc mông nhẹ nhàng, không chút ngại ngùng. Hai tay đè chặt khuỷu tay anh, vừa dỗ vừa lặp đi lặp lại: “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”
Trong tiếng “em yêu anh” vang dội, anh dần dần buông bỏ kháng cự, tay không còn căng ra nữa.
Hứa Chi Nhan vội ra hiệu mắt với bác sĩ, vừa nói “em yêu anh”, vừa trừng mắt dọa nạt… Và mũi kim to đâm thẳng vào tay anh.
Cô theo bản năng nhăn hết cả mặt.
Kim vừa rút ra, anh hít một hơi thật sâu.
Cửa phòng vừa vang lên tiếng “cạch” đóng lại.
Anh ngồi bật dậy, tay lớn kéo cô vào lòng, xoay người, đè ngược cô xuống nệm. Một tay nắm hai cổ tay cô ghì l*n đ*nh đầu, nhấn sâu vào gối.
Còn chưa kịp hiểu gì, cô đã bị cắn ngay lên cổ: “Dám cùng người ngoài giở trò? Em nghĩ bọn họ sẽ cứu được em chắc?”
Nụ hôn dày đặc in khắp cổ, xương quai xanh, bờ vai. Hứa Chi Nhan xấu hổ đỏ mặt: “Anh đừng quá đáng, Cận Thương Châu, em đang cứu anh đó!”
“Anh cần?” Giọng anh nghèn nghẹn.
Người trong lòng cựa quậy không yên, hông lay nhẹ, mỗi nhịp cử động như từng cú đốt cháy lý trí của anh.
Mà anh… chẳng làm gì được cô cả.
Không nỡ. Vậy thì biết làm sao?
Anh thở dài, bật cười: “Không đùa em nữa. Xuất viện rồi, anh đưa em về nhà.”
—-
Làm xong thủ tục xuất viện, lúc rời đi, một y tá bất ngờ gọi với theo, nửa đứng dậy rồi tiện tay ném ra khỏi quầy một hộp đồ, mỉm cười thiện ý: “Hiện bệnh viện đang có chương trình ưu đãi, tiêm vắc-xin dại tặng kèm sản phẩm kế hoạch hóa gia đình. Bình thường nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân nhé. Hai vợ chồng cô cậu tình cảm như thế, nên chuẩn bị sẵn thì hơn.”
“……”
Gì cơ? Hứa Chi Nhan còn chưa kịp nghe rõ, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía quầy lễ tân một cái.
Ba chữ bao tránh thai đập thẳng vào mắt cô, thêm cả mấy chữ siêu mỏng, cỡ lớn nữa chứ, khiến người ta đỏ mặt không ngẩng nổi đầu.
Mặt cô nóng bừng, lắp ba lắp bắp từ chối: “Không, không cần đâu ạ, bọn em… nhà bọn em có rồi.”
“Là ai nói nhà có?” Câu hỏi nhẹ nhàng của Cận Thương Châu như sóng lặng mà sâu, chân mày anh khẽ nhướng lên, ý cười lười nhác mà không giấu được chút giễu cợt.
“Đừng nói nữa…” Cô nghẹn lời, chỉ muốn khâu miệng anh lại.
Hết cách, cô giật lấy hộp bao, nhét vào túi quần anh, rồi lôi kéo anh chạy vội khỏi bệnh viện, chẳng ngoái đầu lại.
Anh thì suốt quãng đường cứ cười mãi không dứt, bộ dạng như thể cố tình chọc ghẹo cô.
Hứa Chi Nhan thở hồng hộc, quay đầu lườm anh một cái.
Anh bị chọc cười, một tay cho vào túi quần, lảng tránh ánh mắt cô, giả vờ nhìn ra chỗ khác.
Túi quần tây của anh bị gò lên một khối vuông vức.
Không biết có phải ảo giác không, Hứa Chi Nhan cảm thấy bên túi phải của anh hình như còn lồi thêm một khối vuông nữa. Cô cau mày hỏi: “Trong túi anh đựng cái gì vậy?”
Câu này… hỏi thật dư thừa.
Cận Thương Châu ung dung đút tay vào túi, hai ngón tay kẹp lấy một hộp vuông rút ra: “Bao à? Em đưa anh mà.”
“Thật sao?” Cô nhìn chăm chú vào quần anh, quả thật còn một khối vuông nữa lộ rõ. Cô hất cằm chỉ vào: “Thế cái kia là gì?”
Như búp bê Matryoshka, anh từ tốn rút ra hộp thứ hai.
Hộp này không giống cái đầu tiên, mặt hộp in dòng chữ “xoắn ốc”, “dày”… chỉ nhìn cũng khiến người ta mặt đỏ tai nóng.
Hứa Chi Nhan giật lấy hai hộp bao, nhét vội vào túi xách, len lén đảo mắt nhìn xung quanh, mất hết mặt mũi: “Anh đừng có bày ra giữa ban ngày ban mặt như thế… bị người ta nhìn thấy thì sao?”
“Em là vợ anh, sợ gì?” Cận Thương Châu hờ hững nói, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Bỗng như nhớ ra điều gì, anh chăm chú nhìn cô, gương mặt không còn ý cười:
“Hay là… em sợ bị ai đó nhìn thấy?”
Ở Ngô Lâm, bạn bè của Hứa Chi Nhan không nhiều. Mạng lưới quan hệ xã hội phần lớn vẫn để lại ở những năm tháng cô sống ở Kinh Thành, bao gồm cả mối tình đầu tốt xấu lẫn lộn kia.
Cô không đáp. Nhưng ánh mắt rối bời, vẻ mất thần ấy, như đang tố cáo thay cô.
“Em đang nghĩ đến bạn trai cũ sao?” Cận Thương Châu hỏi thẳng không chút kiêng dè, khí thế lạnh lùng bức người, lần đầu tiên đâm xuyên vào tâm tư cô không nương tay: “Nghĩ xem anh ta dùng loại nào? Cảm giác thế nào?”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy?!”
“Anh không để tâm.” Giọng anh bình thản, như đang nói chuyện chẳng liên quan đến mình. “Trước khi chúng ta xảy ra chuyện gì, em có quyền nhớ nhung ai cũng được. Nếu lần đầu tiên giữa chúng ta không hòa hợp, em cứ nói thẳng, anh sẽ sửa.”
“Đừng đùa nữa, Cận Thương Châu, em không nghĩ gì hết.”
“Vậy thì bạn trai cũ em đúng là tệ thật.” Anh cười lạnh.
Cô tức đến bật cười: “Anh sao thế? Cứ nhắc đến người ta mãi làm gì?”
“Vì anh muốn em.” Ánh mắt Cận Thương Châu sâu thẳm, giọng nói thẳng thắn không che đậy, không kiêng dè. “Đêm qua anh đã nói rồi, anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh. Nên, cho anh hỏi một câu, khi nào em trả lại anh đêm tân hôn của chúng ta?”
“Anh nói lý chút được không?” Hứa Chi Nhan nhăn mặt: “Hiện tại em chưa thể.”
Anh sớm đoán được cô sẽ từ chối. “Thật ra hộp bao đó là tối qua lúc em đang truyền nước, anh lén lấy ở máy bán hàng tự động dưới sảnh bệnh viện. Anh vốn không định buông tha cho em.”
Nhưng rồi anh đã dừng lại.
Dù váy cô hất lên gần như lộ cả, anh vẫn chọn cách kiềm chế.
Tim Hứa Chi Nhan rối như tơ vò, không nghĩ nổi điều gì rõ ràng, đành cắn môi buột miệng: “Xin lỗi, em có nhịp điệu riêng của mình.”
“Nếu anh cần, có thể tìm người phụ nữ khác. Em không để bụng.” Câu nói đó như mũi dao đâm thẳng vào anh.
“Em nghĩ… hai chuyện đó giống nhau sao?” Giọng Cận Thương Châu lạnh băng. Lần này anh không còn giữ được bình tĩnh ,và anh có quyền nổi giận.
—-
Hai người một trước một sau bước vào nhà.
Cận Thương Châu chẳng nói chẳng rằng, thẳng thừng đi lên lầu. Hứa Chi Nhan đứng dưới chân cầu thang, lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh, lòng ngổn ngang. Anh dường như thực sự rất giận.
Khương Nam nhìn hết thảy trong mắt, khẽ nhíu mày, tay bưng khay trái cây đi tới, giọng ôn hòa pha chút trêu chọc: “Hôm qua mệt quá đúng không? Bình thường nó chưa bao giờ mặt nặng mày nhẹ như vậy. Hai đứa… cãi nhau rồi à?”
“Mẹ…” Hứa Chi Nhan khẽ đáp, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi, “Con hình như thật sự làm anh ấy không vui.”
Khương Nam vỗ tay xuống sofa, ý bảo cô ngồi xuống: “Sao vậy, nói mẹ nghe xem.”
Cô không giấu giếm: “Tối qua con thấy không khỏe, không… không cho anh ấy có đêm tân hôn. Con cũng không có ý chê gì anh ấy cả, chỉ là, tâm lý con… chưa thể vượt qua cái chuyện đó. Nên… con nói nếu anh ấy cần thì có thể tìm người khác giải quyết.”
Khương Nam khựng lại một nhịp, rồi hỏi thẳng: “Vậy con có nói cho nó biết là con không thoải mái với chuyện đó không? Nếu con đã nói rõ mà nó còn giận, mẹ thay con mắng nó. Nhưng nếu chỉ là hiểu lầm, mẹ thấy hai đứa nên ngồi lại nói cho rõ.”
Hứa Chi Nhan cắn nhẹ môi, giọng lí nhí như mèo kêu: “Con… con chưa nói. Ngại quá nên không nói.”
Khương Nam nghe vậy, cũng không hề tỏ vẻ trách móc, chỉ nhướng mày cười một cái thật dịu dàng: “Vậy thì đơn giản rồi. Mẹ có cách. Sau này mẹ dạy con cách trị nó. Tính nó giống hệt cha nó, ngoài mặt thì bướng, bên trong lại mềm nhũn, không quá hai chiêu là ngoan ngoãn quay đầu dỗ ngược lại con cho xem.”
“Cảm ơn mẹ…” Cô cười ngượng, trong lòng nhẹ đi một phần, cũng không còn quá rối bời như trước.
—
Buổi chiều hôm ấy, Hứa Chi Nhan lần đầu cẩn thận quan sát toàn bộ biệt thự.
Biệt thự bốn tầng, mà mỗi tầng đều có thiết kế riêng biệt.
Khương Nam giải thích rằng cách bố trí như vậy là để mọi người có thể sống chung trong một mái nhà nhưng không làm phiền lẫn nhau, như bà và Cận Duy Giang ở tầng hai, còn Cận Thương Châu thì ở tầng ba.
Bên ngoài còn có cầu thang phụ, dẫn thẳng lên từng tầng, nên dù có về trễ cũng không ảnh hưởng đến ai.
Hôm nay, vì trong lòng hai vợ chồng còn vướng mắc, nên chưa tính đến chuyện ở chung phòng.
Tầng ba có bốn phòng. Phòng tắm, phòng đọc, phòng ngủ chính, và một phòng nhỏ hướng nam có ban công. Dù diện tích không lớn, nhưng đủ để Tai Nhỏ nằm phơi nắng trên ban công. Cô không cần suy nghĩ nhiều đã quyết định ở phòng đó. Với tình hình giữa cô và anh hiện giờ, chuyện ngủ chung là điều không tưởng.
Còn khá sớm trước bữa tối, cô nằm sấp trên giường xử lý công việc. Văn phòng môi giới hôn nhân mà cô đang điều hành ngày một ế ẩm. Không sớm nghĩ cách xoay chuyển, e rằng sẽ phải đóng cửa sớm.
Tai Nhỏ lượn tới lượn lui trong phòng, cuối cùng không chịu nổi nữa, chống cằm lên mép giường than thở: “A Hứa, con đói rồi.”
“Đói à?” Hứa Chi Nhan không dừng tay trả lời tin nhắn, liếc mắt về phía bàn đối diện: “Muốn ăn thịt bò khô không?”
“Không ăn! Đồ do tên xấu xa kia cho, chắc chắn có độc.” Tai Nhỏ giật mình nhảy lùi lại, cực kỳ căm phẫn.
“Con giận anh ấy cũng vô ích thôi. Mẹ con đã gả cho cha kế con rồi, sau này sống trong nhà người ta, ăn của người ta, nếu con không chịu ăn, thì chỉ có nước đói lả ra, rồi biến thành thịt chó khô bị người ta xé ăn.”
“Gâu!” Tai Nhỏ tức giận tru lên. “Là Dương Tử không cho con ăn đó chứ, con có thể làm gì?”
“Anh ta đâu có ở đây, con ăn thì cũng chẳng ai biết.”
Nghe có lý, ánh mắt Tai Nhỏ sáng bừng:”A Hứa, con nếm một miếng thôi nha.”
Nói là nếm, nhưng kết quả lại là toàn bộ hộp snack đủ loại bị mở ra, món nào cũng thử một ít. Cuối cùng, nó gặm lấy túi thịt bò khô, cắn chặt không chịu nhả.
“Cái này ngon nhất, bảo tên xấu xa mua hết về đi!”
“Ui, giọng điệu lớn nhỉ.” Hứa Chi Nhan xoa đầu nó, chợt lóe lên một ý tưởng:
“Anh ấy đang giận mẹ, mẹ mở lời kiểu gì cũng không xong. Tai Nhỏ, hay là con tự mình đi nói nhé?”
Cô dứt khoát dắt Tai Nhỏ đến trước cửa phòng Cận Thương Châu, gõ nhẹ hai cái, sau đó liền cởi dép chạy vào nhà tắm gần đó, trốn sau cánh cửa, lặng lẽ lắng nghe.
Cửa mở ra, nhưng chẳng thấy người đâu, ánh mắt Cận Thương Châu hạ xuống.
Tai Nhỏ ngồi chồm hổm trên sàn, miệng ngậm túi thịt bò khô, lưng thẳng tắp, hai chân trước nâng lên vái hai cái rất cung kính.
“Tên xấu xa, ngươi có thể mua hết đống thịt bò khô này cho ta được không? Ta thích ăn nó.”
Cận Thương Châu vắt chiếc áo ngủ xám lên vai trái, chân mang dép đi trong nhà, một gối chống xuống, không chạm vào lông nó vì bị dị ứng, chỉ khẽ cong môi cười: “Mày đúng là giống mẹ mày, vừa ngốc vừa đáng yêu.”
“Không mua là ta méc A Hứa ngươi mắng mẹ ngốc đó nha.” Tai Nhỏ rít ra một câu đe dọa.
“Tao sẽ mua cho mày, nhưng… có lợi gì cho taao không?” Anh thật sự đang mặc cả với một con chó.
Tai Nhỏ nhả cái túi rơi xuống, phả hơi lạnh vào mặt anh: “Ngươi muốn trao đổi thế nào?”
Gói thịt bò khô này không rẻ, một túi 350g, mua một túi bằng tiền mua mấy con Alaska. Cận Thương Châu là người làm ăn, giao dịch lỗ vốn cũng không sao, miễn là có lợi ích kèm theo.
Tai Nhỏ vừa nhìn đã thấu ngay tâm địa anh, bất ngờ tru lớn một tiếng: “Quả nhiên ngươi là tên xấu xa thâm hiểm nhất ta từng gặp!”
“Dương Tử, con nhớ ba quá trời quá đất!” Nó vừa tru vừa gào, âm thanh vang vọng cả hành lang.
Sắc mặt Cận Thương Châu dường như… lại lạnh hơn mấy phần.
