Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 11
11.
Sau khi Dao Nương quản lý mọi chuyện trong nhà, ta bắt đầu chuỗi ngày thiếu cái ăn cái mặc.
Một hôm chứng đau đầu phát tác, ta sai người đến nhà bếp lấy thuốc, rất lâu sau cô ấy trở về cùng với hai cánh tay lay lắt rỗng không.
Cô ấy nói, mấy ngày gần đây trong phủ bắt đầu tiết kiệm, thuốc của ta đã uống hết nên không mua thêm nữa.
Ta ôm lấy đầu, đau nhứt đến nỗi mặt mày như kẻ hung ác.
Ta dẫn theo hai ma ma đi sang viện của Dao Nương.
Mỗi ngày ta đều nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng ta, đúng lúc ta muốn xem xem chuyện gì khiến cô ta vui vẻ đến thế.
Dao Nương đang dùng điểm tâm, thư thả nhắm mắt nhâm nhi tách trà.
Khi nàng ta nhìn thấy ta có chút chột dạ, sau đó bèn biến đổi sắc mặt, đắc ý mỉm cười.
“Nương nương có chỗ không biết, phía nam gặp lũ, mấy ngày trước điện hạ làm gương cho chúng quan trong triều, đóng góp nửa năm bổng lộc.”
“Sau này nương nương chỉ đành có thể chịu chút ấm ức, nhịn đau một chút, đau đầu không phải bệnh gì to tát, người từ từ tịnh dưỡng sớm sẽ khoẻ lại thôi.”
Món điểm tâm trong viện của nàng ta, một đĩa đã phải mất một lượng bạc, trên bàn đếm ra phải đến sáu đĩa.
Nàng ta vẫy tay trước mặt ta, mỉm cười nói: “Điện hạ biết thiếp thích ăn món này nên đã đặc biệt cho phép ta mua về.”
“Điện hạ còn nói cho dù cắt giảm gì cũng không được để cho thiếp chịu thiệt thòi.”
“Nương nương, người qua đây thử xem?”
Ta mỉm cười lại với nàng ta, nhướng mày, hai ma ma liền bước lên phía trước kéo Dao Nương quỳ xuống, ghì chặt.
Hai ma ma là hai vị hầu hạ có tuổi trong cung, sau khi ta bệnh Hoàng Hậu phái bọn họ đến chăm sóc ta, không có ai dám cản bọn họ.
“Dao Nương, dù sao ta cũng là Thái Tử Phi, sao ngươi lại dám ngông cuồng như vậy.”
Ta vỗ nhẹ vào mặt nàng ta, cười tít mắt, hỏi: “Ta của ngày trước ắt hẳn rất dễ bị ức hiếp lắm nhỉ?”
Ta gắp một miếng điểm tâm vào miệng nàng ta, điểm tâm khô khó nuốt khiến nàng lập tức ho sặc sụa.
Không cần biết thế nào, ta tiếp tục gấp miếng thứ hai vào miệng Dao Nương, khiến cho khoang miệng đầy ắp.
“Nếu như điện hạ sủng ái ngươi như vậy, ngươi đừng uổng phí tấm lòng của điện hạ, thích ăn như thì nên ăn nhiều một chút, bổn cung sẽ ở đây xem ngươi ăn cho hết.”
Trán ta bỗng cảm nhận một cơn đau kéo đến.
Lúc cơ thể cảm thấy không khoẻ, tính tình của ta cũng trở nên không tốt cho lắm.
Ta không biết ngày trước tính tình của ta như thế nào, nhưng hiện ta không thể để bản thân chịu ấm ức.
Một bàn sáu dĩa điểm tâm đều bị dồn ứ trong miệng, Dao Nương vừa ăn vừa nôn, ngộp đến nổi tưởng chừng không thể thở nổi, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ta nắm tóc nàng ta, đập một cái rõ mạnh xuống sàn, không dừng lại tại đó một cái, hai cái, ba cái,…
Âm thanh vang lên khiến ta cảm thấy an thần đi không ít.
Mãi đến khi vết máu trên đầu nàng loang lớn dần gần bằng với vết thương trên đầu ta mới dừng tay.
Ta sai người đi lấy ra tấm gương đồng, ấn chặt mặt nàng ta vào.
“Được sủng sinh kiêu thì cũng phải biết chừng mực.”
“Giữ người bên cạnh ngươi cho tốt, điện hạ có thể ngày ngày bên cạnh ngươi sao?”
“Giây phút điện hạ không bảo vệ được ngươi, ta sẽ giết ch.ết ngươi, ai có thể làm gì ta được chứ.”
“Nhớ cho kĩ bộ dạng hiện giờ của bản thân, cố gắng dùng não một chút, không được phép sai phạm một lần nữa.”
Nàng ta hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, ta cười vui vẻ chỉ vào đầu bản thân, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của ta mắc bệnh đấy, Dao Nương.”
Chọc ai thì chọc, đừng chọc kẻ điên.
Sau khi Dao Nương quản lý mọi chuyện trong nhà, ta bắt đầu chuỗi ngày thiếu cái ăn cái mặc.
Một hôm chứng đau đầu phát tác, ta sai người đến nhà bếp lấy thuốc, rất lâu sau cô ấy trở về cùng với hai cánh tay lay lắt rỗng không.
Cô ấy nói, mấy ngày gần đây trong phủ bắt đầu tiết kiệm, thuốc của ta đã uống hết nên không mua thêm nữa.
Ta ôm lấy đầu, đau nhứt đến nỗi mặt mày như kẻ hung ác.
Ta dẫn theo hai ma ma đi sang viện của Dao Nương.
Mỗi ngày ta đều nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng ta, đúng lúc ta muốn xem xem chuyện gì khiến cô ta vui vẻ đến thế.
Dao Nương đang dùng điểm tâm, thư thả nhắm mắt nhâm nhi tách trà.
Khi nàng ta nhìn thấy ta có chút chột dạ, sau đó bèn biến đổi sắc mặt, đắc ý mỉm cười.
“Nương nương có chỗ không biết, phía nam gặp lũ, mấy ngày trước điện hạ làm gương cho chúng quan trong triều, đóng góp nửa năm bổng lộc.”
“Sau này nương nương chỉ đành có thể chịu chút ấm ức, nhịn đau một chút, đau đầu không phải bệnh gì to tát, người từ từ tịnh dưỡng sớm sẽ khoẻ lại thôi.”
Món điểm tâm trong viện của nàng ta, một đĩa đã phải mất một lượng bạc, trên bàn đếm ra phải đến sáu đĩa.
Nàng ta vẫy tay trước mặt ta, mỉm cười nói: “Điện hạ biết thiếp thích ăn món này nên đã đặc biệt cho phép ta mua về.”
“Điện hạ còn nói cho dù cắt giảm gì cũng không được để cho thiếp chịu thiệt thòi.”
“Nương nương, người qua đây thử xem?”
Ta mỉm cười lại với nàng ta, nhướng mày, hai ma ma liền bước lên phía trước kéo Dao Nương quỳ xuống, ghì chặt.
Hai ma ma là hai vị hầu hạ có tuổi trong cung, sau khi ta bệnh Hoàng Hậu phái bọn họ đến chăm sóc ta, không có ai dám cản bọn họ.
“Dao Nương, dù sao ta cũng là Thái Tử Phi, sao ngươi lại dám ngông cuồng như vậy.”
Ta vỗ nhẹ vào mặt nàng ta, cười tít mắt, hỏi: “Ta của ngày trước ắt hẳn rất dễ bị ức hiếp lắm nhỉ?”
Ta gắp một miếng điểm tâm vào miệng nàng ta, điểm tâm khô khó nuốt khiến nàng lập tức ho sặc sụa.
Không cần biết thế nào, ta tiếp tục gấp miếng thứ hai vào miệng Dao Nương, khiến cho khoang miệng đầy ắp.
“Nếu như điện hạ sủng ái ngươi như vậy, ngươi đừng uổng phí tấm lòng của điện hạ, thích ăn như thì nên ăn nhiều một chút, bổn cung sẽ ở đây xem ngươi ăn cho hết.”
Trán ta bỗng cảm nhận một cơn đau kéo đến.
Lúc cơ thể cảm thấy không khoẻ, tính tình của ta cũng trở nên không tốt cho lắm.
Ta không biết ngày trước tính tình của ta như thế nào, nhưng hiện ta không thể để bản thân chịu ấm ức.
Một bàn sáu dĩa điểm tâm đều bị dồn ứ trong miệng, Dao Nương vừa ăn vừa nôn, ngộp đến nổi tưởng chừng không thể thở nổi, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ta nắm tóc nàng ta, đập một cái rõ mạnh xuống sàn, không dừng lại tại đó một cái, hai cái, ba cái,…
Âm thanh vang lên khiến ta cảm thấy an thần đi không ít.
Mãi đến khi vết máu trên đầu nàng loang lớn dần gần bằng với vết thương trên đầu ta mới dừng tay.
Ta sai người đi lấy ra tấm gương đồng, ấn chặt mặt nàng ta vào.
“Được sủng sinh kiêu thì cũng phải biết chừng mực.”
“Giữ người bên cạnh ngươi cho tốt, điện hạ có thể ngày ngày bên cạnh ngươi sao?”
“Giây phút điện hạ không bảo vệ được ngươi, ta sẽ giết ch.ết ngươi, ai có thể làm gì ta được chứ.”
“Nhớ cho kĩ bộ dạng hiện giờ của bản thân, cố gắng dùng não một chút, không được phép sai phạm một lần nữa.”
Nàng ta hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, ta cười vui vẻ chỉ vào đầu bản thân, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của ta mắc bệnh đấy, Dao Nương.”
Chọc ai thì chọc, đừng chọc kẻ điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương