Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 12
12.
Lúc Tống Vân Giai đến, vừa lúc ta đang vật lộn với cơn đau trên giường.
Ta trùm kín chăn ôm lấy đầu, quay lưng lại với hắn, mỉm cười lạnh lùng: “Thế nào, điện hạ đến đây muốn trút giận cho bảo bối của người à?”
Hắn ngồi sau lưng ta, một tay kéo ta bật dậy, sau đó đưa chén thuốc đến bên cạnh miệng ta, gương mặt lạnh lùng ra lệnh: “Uống hết đi.”
Hắn trước mặt ta trước nay vốn dĩ là một khúc gỗ lạnh lẽo, vô cảm.
Bây giờ thật khó để tưởng tượng rằng bọn ta đã từng yêu nhau.
Phu quân của ta đáng ra phải là người dịu dàng, chu đáo.
Chàng ấy sẽ nhìn vào ánh mắt ta, mỉm cười nhưng tỏ vẻ đau lòng.
Chứ không phải như thế này, gương mặt lạnh lẽo, dường như ta là kẻ nợ tiền hắn.
Tống Vân Giai từng nói hai ngày sắp tới sẽ đi xuống phía nam làm công tác trị thuỷ.
“Đến khi đó nàng đi cùng ta, thuận đường đưa nàng về Thẩm phủ ở mấy ngày.”
Sau khi ta gả cho Tống Vân Giai không lâu, Thẩm gia đã rời kinh di cư xuống phía nam.
Chỗ ở cũng gần với trận lũ lụt lần này.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Người muốn để ta đi sao, muốn ta trốn Dao Nương để nàng ta thắng ta sao?”
Hắn đứng dậy phủi phủi tay áo, liếc nhìn ta hờ hững. Truyện Sắc
“Nếu vậy đã sao?”
“Ngoại trừ phủ Thái Tử, Dao Nương không còn nơi nương náu.”
“Phủ này là của ta, cũng chính là phủ của nàng ấy.”
Biểu cảm của hắn rất biết cách khiến người khác ghét bỏ.
Một loại cảm giác bị xem rẻ bất kể khi nào, khiến ta ấm ức không chịu được.
Ta không nhịn được nữa, bước một chân lên đạp trên đùi hắn, ta muốn đạp mạnh vào mệnh căn của hắn.
Tống Vân Giai khó chịu cau mày, chống tay đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt ta, nói: “Thẩm Thư Dư! Nàng thiếu đòn sao!”
Ta thấy hắn biến sắc, trong lòng vui vẻ, mỉm cười lạnh lùng: “Thái Tử điện hạ, không phải người thích giả vờ lắm sao? Ta còn tưởng trời có sập xuống người cũng sẽ không chớp mắt đâu.”
“Người cứ khư khư giữ khuôn mặt lạnh như băng đó, tiếp tục đừng đếm xỉa đến ta, tiếp tục coi thường ta.”
“Bày ra bộ mặt đó cho ai xem? Sớm muộn cũng có ngày ta phế đi…”
Hắn không để ta nói tiếp, mở miệng mắng ta.
Muốn ta chịu thiệt, làm sao có thể?
Ta cắn vào tay hắn, dồn sức mạnh gặm chắc như mười hai chiếc đinh.
Tống Vân Giai mắng ta là chó cái, “Thẩm Thư Dư, nàng đúng là thú tính khó bỏ, chó thích gặm phân.”
Ta quyết không buông, nhưng vẫn cố gắng mắng lại: “Người chính là phân, đống phân thối.”
Lúc Tống Vân Giai đến, vừa lúc ta đang vật lộn với cơn đau trên giường.
Ta trùm kín chăn ôm lấy đầu, quay lưng lại với hắn, mỉm cười lạnh lùng: “Thế nào, điện hạ đến đây muốn trút giận cho bảo bối của người à?”
Hắn ngồi sau lưng ta, một tay kéo ta bật dậy, sau đó đưa chén thuốc đến bên cạnh miệng ta, gương mặt lạnh lùng ra lệnh: “Uống hết đi.”
Hắn trước mặt ta trước nay vốn dĩ là một khúc gỗ lạnh lẽo, vô cảm.
Bây giờ thật khó để tưởng tượng rằng bọn ta đã từng yêu nhau.
Phu quân của ta đáng ra phải là người dịu dàng, chu đáo.
Chàng ấy sẽ nhìn vào ánh mắt ta, mỉm cười nhưng tỏ vẻ đau lòng.
Chứ không phải như thế này, gương mặt lạnh lẽo, dường như ta là kẻ nợ tiền hắn.
Tống Vân Giai từng nói hai ngày sắp tới sẽ đi xuống phía nam làm công tác trị thuỷ.
“Đến khi đó nàng đi cùng ta, thuận đường đưa nàng về Thẩm phủ ở mấy ngày.”
Sau khi ta gả cho Tống Vân Giai không lâu, Thẩm gia đã rời kinh di cư xuống phía nam.
Chỗ ở cũng gần với trận lũ lụt lần này.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Người muốn để ta đi sao, muốn ta trốn Dao Nương để nàng ta thắng ta sao?”
Hắn đứng dậy phủi phủi tay áo, liếc nhìn ta hờ hững. Truyện Sắc
“Nếu vậy đã sao?”
“Ngoại trừ phủ Thái Tử, Dao Nương không còn nơi nương náu.”
“Phủ này là của ta, cũng chính là phủ của nàng ấy.”
Biểu cảm của hắn rất biết cách khiến người khác ghét bỏ.
Một loại cảm giác bị xem rẻ bất kể khi nào, khiến ta ấm ức không chịu được.
Ta không nhịn được nữa, bước một chân lên đạp trên đùi hắn, ta muốn đạp mạnh vào mệnh căn của hắn.
Tống Vân Giai khó chịu cau mày, chống tay đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt ta, nói: “Thẩm Thư Dư! Nàng thiếu đòn sao!”
Ta thấy hắn biến sắc, trong lòng vui vẻ, mỉm cười lạnh lùng: “Thái Tử điện hạ, không phải người thích giả vờ lắm sao? Ta còn tưởng trời có sập xuống người cũng sẽ không chớp mắt đâu.”
“Người cứ khư khư giữ khuôn mặt lạnh như băng đó, tiếp tục đừng đếm xỉa đến ta, tiếp tục coi thường ta.”
“Bày ra bộ mặt đó cho ai xem? Sớm muộn cũng có ngày ta phế đi…”
Hắn không để ta nói tiếp, mở miệng mắng ta.
Muốn ta chịu thiệt, làm sao có thể?
Ta cắn vào tay hắn, dồn sức mạnh gặm chắc như mười hai chiếc đinh.
Tống Vân Giai mắng ta là chó cái, “Thẩm Thư Dư, nàng đúng là thú tính khó bỏ, chó thích gặm phân.”
Ta quyết không buông, nhưng vẫn cố gắng mắng lại: “Người chính là phân, đống phân thối.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương