Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 13
13.
Ta đã không còn chừa chút mặt mũi nào cho Tống Vân Giai, hắn không cho ta rời đi, còn nói đợi đến sau khi trị thuỷ xong hắn sẽ xử ta.
Ta rời đi, không muốn toại nguyện cho hắn.
Lúc soạn hành lý, ta tìm thấy chiếc mũ hổ bị xé rách phần chóp ở dưới đáy hộp.
Ta biết ta từng có một đứa con, nhưng bây giờ lại chẳng cảm nhận được gì.
Chiếc mũ rất đáng yêu, ta đội nó lên ngồi trước gương đồng. Do trên chóp nón bị rách nên lố nhố tưa ra mấy chỗ chỉ thừa, trông ta như một cô nương ngốc vậy, hài ch.ết đi được.
Ta muốn bật cười, nhưng chẳng hiểu sao ta lại không cười nổi.
Trong lòng ngột ngạt đến khó chịu, trong đầu cứ loạn cả lên.
Bỗng ta cảm thấy bụng mình rất đau, cúi gập đầu xuống không biết từ lúc nào dưới váy đã nhuốm phải máu, rất nhiều máu.
Ta muốn kêu cứu mạng, nhưng cổ họng dường như lại bị thứ gì chặn nghẹt cứng, một chút âm thanh cũng không thốt ra được.
Ta đưa tay vào khoang miệng, móc cho đến khi bản thân thấy buồn nôn, lại tát vào mặt hai cái thật mạnh, cố gắng lắm mới bình tâm lại.
Hai nô tỳ chạy vào ôm lấy ta, vội vàng hỏi ta bị làm sao.
Ta nắm chặt tay đấm thật mạnh vào lồng ngực, không tài nào thở nổi, thật khó chịu.
Tiếng khóc vỡ oà, ta làm sao thế này? Không biết nữa.
Miệng ta bỗng thốt ra một cái tên chưa từng nghe qua, Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt.
Ngươi đang ở đâu, ta rất nhớ ngươi.
Dường như Tống Vân Giai ở phía bên kia bức tường nghe được động tĩnh, cuống cuồng chạy sang.
Hắn quỳ xuống sàn ôm ta vào lòng, nhìn chằm chằm vào chiếc nón hổ trong tay ta liền quát mắng: “Là kẻ nào dọn phòng, ta đã bảo đem thứ này đi xa một chút rồi mà, điếc hết rồi sao!”
“Cút hết ra ngoài! Đám hạ nhân trong phòng này phải đổi hết toàn bộ!”
Giọng ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt là ai, muội ấy đang ở đâu, ta muốn gặp muội ấy,…”
Ta đã không còn chừa chút mặt mũi nào cho Tống Vân Giai, hắn không cho ta rời đi, còn nói đợi đến sau khi trị thuỷ xong hắn sẽ xử ta.
Ta rời đi, không muốn toại nguyện cho hắn.
Lúc soạn hành lý, ta tìm thấy chiếc mũ hổ bị xé rách phần chóp ở dưới đáy hộp.
Ta biết ta từng có một đứa con, nhưng bây giờ lại chẳng cảm nhận được gì.
Chiếc mũ rất đáng yêu, ta đội nó lên ngồi trước gương đồng. Do trên chóp nón bị rách nên lố nhố tưa ra mấy chỗ chỉ thừa, trông ta như một cô nương ngốc vậy, hài ch.ết đi được.
Ta muốn bật cười, nhưng chẳng hiểu sao ta lại không cười nổi.
Trong lòng ngột ngạt đến khó chịu, trong đầu cứ loạn cả lên.
Bỗng ta cảm thấy bụng mình rất đau, cúi gập đầu xuống không biết từ lúc nào dưới váy đã nhuốm phải máu, rất nhiều máu.
Ta muốn kêu cứu mạng, nhưng cổ họng dường như lại bị thứ gì chặn nghẹt cứng, một chút âm thanh cũng không thốt ra được.
Ta đưa tay vào khoang miệng, móc cho đến khi bản thân thấy buồn nôn, lại tát vào mặt hai cái thật mạnh, cố gắng lắm mới bình tâm lại.
Hai nô tỳ chạy vào ôm lấy ta, vội vàng hỏi ta bị làm sao.
Ta nắm chặt tay đấm thật mạnh vào lồng ngực, không tài nào thở nổi, thật khó chịu.
Tiếng khóc vỡ oà, ta làm sao thế này? Không biết nữa.
Miệng ta bỗng thốt ra một cái tên chưa từng nghe qua, Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt.
Ngươi đang ở đâu, ta rất nhớ ngươi.
Dường như Tống Vân Giai ở phía bên kia bức tường nghe được động tĩnh, cuống cuồng chạy sang.
Hắn quỳ xuống sàn ôm ta vào lòng, nhìn chằm chằm vào chiếc nón hổ trong tay ta liền quát mắng: “Là kẻ nào dọn phòng, ta đã bảo đem thứ này đi xa một chút rồi mà, điếc hết rồi sao!”
“Cút hết ra ngoài! Đám hạ nhân trong phòng này phải đổi hết toàn bộ!”
Giọng ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt là ai, muội ấy đang ở đâu, ta muốn gặp muội ấy,…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương