Người rời đi rồi thì nơi này rốt cục cũng được yên tĩnh.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh không một tiếng động nào.
Từ Khả thấy bên ngoài vẫn còn lất phất mưa, tuy nhỏ hơn ban nãy nhưng đã khiến cho toàn bộ bầu trời bị bao phủ một màu u ám, giống hệt như cái lưới đen bao trùm hết tất cả khiến cho người ta cảm giác bí bách khó lòng chịu nổi.
Cả căn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt của bánh kem nhưng mà ngay lúc này đây khi cô ngửi được chỉ khiến bản thân thấy buồn nôn dữ dội.
Cô cứ đứng trong tiệm như thế một lúc lâu, tầm mắt ngó quanh mớ hỗn độn này.
Tại sao lại trở nên như thế?
Cô cũng chẳng hiểu thế nào mà chuyện này có thể xảy ra với mình, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng làm một chuyện tàn ác nào hết cớ sao giờ đây cô phải đón nhận những việc như này?
Ông Trời trên cao có đôi lúc đối xử thật sự rất bất công với cô lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô oán trách Trời đất.
Cô cứ đứng ngây ngốc trong tiệm một hồi lâu như thế, ánh mắt đờ đẫn nhìn cả cửa tiệm mình ngập trong bẩn loạn, cho đến khi có người nào đó đi ngang qua đây, thấy được tình huống trong tiệm liền kinh ngạc mà kêu một tiếng.
“Từ Khả, con sao thế, có chuyện gì đã xảy ra, sao tiệm con bị đập phá thế này đây?”
Là chú bên quầy căn tin kế bên, thấy trong tiệm hỗn độn như thế làm cho chú ấy kinh hãi không thôi.
Con bé đã đắc tội phải loại người thế nào mới có thể đi đến tiệm trả thù nặng nề thế này?
Từ Khả phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, mãi một lúc sau cô mới hồi phục tinh thần mà nhìn chú ấy.
Đôi mắt tụ máu ửng đỏ, bên trong là tơ máu đỏ sậm làm người khác khiếp sợ.
Chú ấy đến gần mới thấy bộ dáng cô thế này mới phát hoảng rồi lo lắng hỏi thăm: “Làm sao thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà con biến thành như vậy, sao mặt mũi con máu không vậy nè?”
Chú ấy nghĩ là đến thăm cô thôi, chuẩn bị mở tiệm bán lại, dù sao năm nay cũng chỉ đón Tết như thế nào ngờ đâu thấy được tiệm của Từ Khả bị người ta đập phá dữ dội thế này.
Mấy cái tủ kính đều bị đập hư hỏng hết, cái tủ lạnh đứng cũng bị biến dạng, mảnh vỡ thuỷ tinh rơi đầy đất và những thứ bánh kem bánh mì đều bị phá hư.
Lúc này Từ Khả mới lôi suy nghĩ của mình về được, cô cuống quýt dùng tay áo xoa xoa mặt mình rồi chạy nhanh đến quầy thu ngân tìm giấy bút.
Tìm mãi mới tìm được nửa tờ giấy và cây bút hư trong đống thuỷ tinh vụn vỡ.
[Chú ơi chú có thể giúp con báo cảnh sát không? Điện thoại con hư rồi nên không thể báo cảnh sát ạ]
Chú ấy thấy đôi tay run rẩy của cô, trên bàn tay còn bị thương bầm một mảng lớn giống như là bị một vật nặng đè lên vậy đó.
“Ừ chú báo cảnh sát giúp con ngay đây” Trong thời khắc này chú ấy cũng không hỏi thêm gì mà chỉ nhanh tay cầm điện thoại di động gọi 110.
Từ Khả xoay người nhìn về camera theo dõi phía sau quầy thu ngân, không biết là máy tính để bàn kết nối với camera có bị phá hư hay không nữa.
Từ sau khi được cảnh sát Lý nhắc nhở thì cô cố ý đặt máy tính ở một góc trong cùng của quầy thu ngân, còn có một ngăn tủ chặn lại nữa.
Cô còn làm một hộp bánh kem để che lại rồi lấy dây pháo nhựa mà Thẩm Trí tặng hôm trước để dưới hộp bánh kem che đi, ở trong tiệm giờ đây nếu như nói thứ gì còn nguyên vẹn nhất chắc có lẽ là dây pháo nhựa mà anh tặng cô thôi.
“Đúng rồi, đúng nơi này rồi. Trong tiệm như có người ác ý tới trả thù hay sao đó mà đập bể hết đồ rồi, con bé không sao nhưng vẫn có thương tổn nhẹ” Chú ấy đứng một bên trả lời từng câu một khi mà cảnh sát hỏi tới.
“Tôi chỉ đang hỗ trợ con bé báo cảnh sát mà thôi, chủ tiệm là một cô bé không thể nói chuyện, đáng thương lắm, cô bé cũng tốt bụng nữa nên nếu nói thế thì cũng sẽ không đắc tội ai đâu chứ. Khi mà tôi đến tiệm thì trong đấy chỉ còn mình con bé mà thôi, mặt đất thì la liệt những đồ dùng bị đập phá nặng nề, trời ơi thiệt hại lên đến mấy chục ngàn đó!”
“Đồng chí cảnh sát ơi mau tới đây nhanh đi, con bé đáng thương lắm”
[Cám ơn chú nhé]
Khi thấy chú ấy tắt điện thoại thì Từ Khả lại viết xuống một câu.
“Từ Khả à, con không sao chứ? Sao, sao lại xảy ra chuyện thế này đây con?” Chú ấy nào tin rằng Từ Khả chọc ghẹo ai chuyện gì, một đứa trẻ đáng thương không thể nói chuyện, ban đầu khi mới chuyển về còn vô cùng dè dặt cẩn trọng với hàng xóm bọn họ chỉ vì sợ đắc tội phải ai thôi đó.
Từ Khả lắc đầu, cô mỏi mệt đi về hướng quầy thu ngân, tuy là ngăn kéo của quầy đã bị bọn họ động qua nhưng may là máy chủ vẫn còn nguyên, cô nhẹ nhàng thở ra vì chí ít chứng minh được có thể xem lại camera theo dõi.
Lúc này cô thấy vô cùng mỏi mệt, tầm mắt nhìn không có tiêu cự, chỉ chăm chú nhìn về điện thoại di động của mình đang trơ trọi dưới nền đất.
Cô chợt nhớ tới trước đó Thẩm Trí đã gọi điện wechat cho cô, không biết anh tìm cô làm chi nữa.
Mặc cho bản thân mệt mỏi không muốn động đậy chút nào nhưng mà Từ Khả vẫn cố gắng đứng dậy để nhặt điện thoại của mình lên.
Điện thoại của cô bị ném đến biến dạng, không mở máy được nữa nên cô cũng không biết có sửa lại được hay không, bên trong có rất nhiều thứ quan trọng đối với cô.
Chú ấy thấy cô như thế cũng không đành lòng hỏi tới nữa, chú chỉ yên tĩnh ở một chỗ chờ cảnh sát lại sợ rằng có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
[Chú ơi, chú có thể cho con mượn điện thoại chú dùng chút không ạ]
Từ Khả bỏ điện thoại bị hư của mình vào túi quần rồi lại cầm bút viết xuống.
Chú ấy cũng không hỏi gì mà trực tiếp đưa điện thoại qua cho cô.
“Ôi trời, tay con sao thế này? Tiệm của chú có rượu thuốc để chú lấy qua cho con” Thấy bàn tay cầm điện thoại di động của cô vừa đỏ vừa sưng còn rớm máu thì chú ấy mới lo lắng kêu lên.
Từ Khả vẫn cứ lắc đầu, cô lấy thẻ sim trong điện thoại mình ra rồi cho vào điện thoại chú ấy, mở máy lên.
Sau khi mở máy cô lại đăng nhập vào ứng dụng bán online, may là lúc này không có ai đặt đơn mới nên cô mới chỉnh trạng thái cửa hàng thành tạm dừng kinh doanh.
Sau khi chỉnh trạng thái xong cô mới tháo thẻ sim ra rồi gắn thẻ sim của chú vào, lúc này mới trả điện thoại lại cho chú ấy.
Chú ấy nhận điện thoại rồi lại về mở cửa tiệm của mình lên mới kêu: “Tiểu Khả à, con mau chạy qua tiệm chú sưởi ấm chút đi, trời lạnh quá!”
Trời này mà còn đổ mưa nữa thì nhiệt độ trong không khí đều rơi xuống âm độ, nói không chừng tối nay còn có thể sẽ có tuyết rơi nữa kìa.
Từ Khả khoát tay ý không cần, bởi cô không thấy lạnh.
Cô thật sự không thấy lạnh chút nào, nếu như lạnh thì bây giờ chỉ có đáy lòng cô lạnh lẽo mà thôi.
Cô cứ ngồi xổm ở cửa như vậy, những tiếng ong ong trong đầu vẫn còn vang vọng hệt như là những tiếng vọng lại của mấy người bọn họ đang điên cuồng đập phá đồ đạc của cô vậy.
Đợi một chút thì có hai vị cảnh sát đi đến, một trong số đó là cảnh sát Lý mà Từ Khả đã từng gặp qua ở cục cảnh sát.
Nhìn tình huống của cửa tiệm như thế thì hai vị cảnh sát đều kinh ngạc không kém.
“Từ Khả, sao thành ra thế này? Là đám bọn họ đến quậy sao?” Cảnh sát Lý đã quen thuộc tình huống lúc trước rồi nên vừa đến là mở miệng hỏi cô ngay.
Từ Khả gật đầu.
“Cô có bị thương nặng hay không? Đâu để tôi nhìn xem” Cảnh sát Lý hít sâu một hơi rồi mới xem xét vết máu loang lổ trên gương mặt cô, cô ấy cũng lo lắng lắm.
[Chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đâu] Từ Khả viết xuống.
Tay cô cầm viết luôn run rẩy, cả cây bút nắm cũng không vững. Rõ rành bình thường chữ viết cô rất gọn gàng xinh đẹo, giờ phút này đây lại méo mó gấp khúc, có khi còn đọc không rõ cô viết gì.
Vị cảnh sát còn lại đang chụp ảnh để làm bằng chứng, toàn bộ cửa hàng đều rất khó coi, nếu như thuê người đến quét dọn, trả vài trăm đồng chắc người ta còn chưa chịu nhận đâu.
Trên mặt đất và tường ngoài mảnh vỡ thuỷ tinh thì cái khó dọn nhất chính là kem bơ của bánh kem bị trét khắp nơi.
May là bây giờ trời đang vào lạnh, nếu như rơi vào ngày mùa hạ chắc chắn bây giờ trong tiệm ruồi muỗi đóng thành tổ luôn quá!
“Có camera theo dõi không?” Cảnh sát Lý hỏi cô.
Từ Khả gật đầu rồi chỉ vào hướng camera sau đó cô cúi đầu viết chữ: [Các người thử mang theo máy tính chủ về cục đi, tôi không biết nó có bị họ đập hư hay không nữa]
“Ừ, vậy cô theo bọn tôi đến cục cảnh sát một chuyến đi, làm ghi chép báo cáo một chuyến đã” Cảnh sát Lý nói.
“Trời ơi cảnh sát ơi, con bé là một đứa trẻ tốt, sẽ không có khả năng đi kiếm chuyện phiền toái với người ta đâu, mấy người phải làm chủ cho con bé” Chú ở bên cạnh thấy cảnh sát muốn dẫn Từ Khả đi thì nhanh chóng tiến lên để giải thích thay cô.
“Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thế!” Cảnh sát Lý nói.
Từ Khả sửa soạn lại một chút, chờ cảnh sát thu thập xong bằng chứng thì theo họ về cục cảnh sát để làm ghi chép báo án.
Trong cục cảnh sát, trước tiên cảnh sát Lý nhờ người xử lí vết thương trên mặt và tay của Từ Khả trước.
Tay phải của cô bị thương hơi nặng, bác sĩ trong phòng y tế của cục cảnh sát chẩn đoán có khả năng sẽ ảnh hưởng tới xương xốt nên muốn cô chụp X-Quang để dễ dàng xem xét hơn.
Tay phải sưng dữ lắm, còn tụ một mảng máu bầm cho nên cô cầm bút cũng khó khăn nói chi là viết chữ.
Vì để khiến cô có thể thoải mái hơn một chút nên người trong cục cảnh sát đã mời đến một vị giáo viên ngôn ngữ kí hiệu chuyên nghiệp đến đây để phiên dịch cho cô.
Từ Khả đem hết thảy những chuyện đã xảy ra kể rõ ràng, cảnh sát cũng trích xuất camera theo dõi để đối chiếu.
Nhìn thấy video trong camera, cảnh sát Lý nhịn không được mà mắng tục một câu: "Mẹ kiếp! Tụi này là cướp bóc chứ người gì nữa, tôi còn chưa từng thấy con người nào mà chẳng biết xấu hổ là gì như họ luôn đó!”
[Chuyện này có thể lập án hay không?]
Sau khi ghi chép báo án xong thì Từ Khả mới nghiêm túc mà hỏi họ.
“Có thể chứ, căn cứ vào điều 275 bộ luật hình sư quy định về việc cố ý huỷ hoại đồ vật của công và tư, dựa vào mức độ nghiêm trọng hoặc là tình tiết nghiêm trọng, có thể phạt tiền, giam ngắn hạn cho đến mức cao nhất là ba năm tù giam. Mà mức phá huỷ của bọn họ đã vượt quá 5000 tệ, dựa theo điều lệ truy cứu trách nhiệm hình sự, hơn nữa bọn họ còn chủ động đánh người sẽ buộc vào tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bên chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành lập án, cũng sẽ bắt người về nhận tội mà thôi!” Cảnh sát Lý giải thích cho cô.
Nghe cảnh sát Lý nói thế thì Từ Khả mới yên tâm, cô chỉ sợ đến lúc đó không thể lập án mà chỉ có thể tạm giam hành chính mấy ngày, nhìn cái nết hung hăn cuồn cuộn của Từ Vọng Long kia, chắc chắn nó sẽ chạy tới tìm cô để mà gây rắc rối nữa cho coi.
Hơn nữa những thứ tổn thất đâu chỉ tính tới năm ngàn tệ không đâu, tính sơ sơ thôi cũng đã gần hai chục ngàn, không biết cái tủ lạnh có thể thay cửa kính mới để dùng tiếp hay không, còn có laptop và điện thoại di động của cô cũng đã hơn hai chục ngàn rồi.
Hai chục ngàn đó, cô phải làm biết bao nhiêu bánh kem và bánh mì mới có thể kiếm về lại đây trời?
Đừng nói tình huống tiệm cô bây giờ, ngay cả muốn bán thì bốn năm ngày sau còn chưa thể mở cửa buôn bán được, mỗi ngày tiền thuê nhà đều phải đóng nữa chứ!
Nghĩ tới những thứ thế này thì lòng Từ Khả thật sự rất khó chịu.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn mà thôi, cho dù cực khổ thế nào cô cũng chịu được nhưng phải an ổn cái đã.
Cô cũng đâu cầu mong hay xin xỏ ai thứ gì đâu, cô cũng nỗ lực dựa vào bản thân nhiều một chút, chịu khó một chút mà tự mình làm chỗ dựa cho mình thôi mà.
“Từ Khả, cô cứ về trước đi. Đợi bọn tôi bắt được mấy người này về đây nhận tội sẽ liên hệ cô ngay” Cảnh sát Lý thấy sắc mặt tái nhợt của Từ Khả liền quan tâm nói: “Để tôi kêu đồng nghiệp đưa cô về”
[Không cần đâu, tôi tự về được]
Từ Khả cũng không muốn lãng phí sức lực của lực lượng cảnh sát nữa.
“Không sao, để tôi đưa cô về” Cảnh sát Lý sao mà không lo cho được, cô gái trước mắt đây luôn khiến cho người ta phải đau lòng.
Trong toàn bộ quá trình làm ghi chép thì suy nghĩ của cô luôn rõ ràng, dù là không thể nói chuyện nhưng khi diễn tả rất mạch lạc, ánh mắt vẫn tụ máu đỏ au nhìn vào có hơi đáng sợ nhưng cô vẫn luôn chịu đựng không có khóc ra.
Nếu như trước kia chưa trải qua những chuyện không tốt thế này, chưa chịu nhiều cực khổ thì sẽ không có khả năng kiên cường tới vậy đâu.
[Cám ơn]
Từ Khả nở một nụ cười tươi với cô ấy, nếu như cảnh sát đưa cô về thì sẽ yên tâm hơn một chút, cô chỉ sợ Từ Vọng Long lại quay về tìm cô gây thêm rắc rối mà thôi.
“Đi thôi” Cảnh sát Lý nói với đồng nghiệp một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Khả cũng đứng dậy đi theo, vừa mới đứng dậy thì cả thân mình đã lung lay suýt chút đứng không vững.
“Sao thế” Thấy vậy thì một vị cảnh sát khác hỏi.
Cô nhanh chóng xua tay.
Không có gì cả, chỉ là hơi choáng váng mà thôi.
Từ Khả đứng tại chỗ vài giây rồi mới đi ra ngoài theo cô ấy.
Tuy cảnh sát nói rằng sẽ nhanh chóng tóm người gây án về nhưng mà bọn người Từ Vọng Long làm gì ngu tới mức cứ ở tại đây chờ bị bắt, không chừng bây giờ bọn họ đã gom đồ chạy về quê để trốn rồi.
Từ Khả cũng không suy nghĩ nhiều làm chi, khi ngồi trong xe cảnh sát thì cả người cô đều ngây dại, đôi mắt thất thần nhìn về phía trước.
Cảnh sát Lý nhìn qua cô, cũng không biết nên quan tâm hỏi han chuyện gì bởi cô ấy cũng chỉ có thể giải quyết việc công, nếu như can thiệp quá sâu cũng không tốt.
Từ cục cảnh sát về tiệm bánh của Từ Khả không xa, ngồi xe một chốc liền đến nơi.
Trời lúc này cũng đã tối đen, trên trời rơi vài hạt bông tuyết nhỏ vụn.
Vừa xuống xe thì Từ Khả cảm nhận được một trận gió lạnh thổi ngang qua người khiến cô run rẩy một chút.
“Từ Khả, đây là số điện thoại của tôi, nếu như cô gặp chuyện gì có thể gọi cho tôi ngay lập tức, cô không thể nói chuyện nên khi gọi cứ cố phát ra hai tiếng là được, tôi sẽ nhanh chóng chạy tới” Khi cô chuẩn bị mở cửa vào trong thì cảnh sát Lý gọi cô lại rồi dặn dò như thế.
Từ Khả chỉ thấy có một tờ giấy đưa qua từ cửa sổ xe đang hạ xuống, trên mặt giấy là một dòng chữ số xinh đẹp và một cái tên – Lý Thắng.
Lòng cô đột ngột cảm thấy chua xót, trong hốc mắt càng lan đỏ rồi chậm rãi nổi lên một tầng hơi nước.
“Có gì thì phải lập tức gọi cho tôi ngay, bất cứ khi nào cũng được cả” Như sợ cô lo lắng chuyện gì nên cảnh sát Lý nhanh chóng mỉm cười rồi nói thêm.
[Cám ơn]
Từ Khả hít sâu một hơi rồi cố nén cho nước mắt không lăn ra khỏi hốc mắt, cô viết xuống một câu cám ơn xong mới nhận tờ giấy.
“Đừng khách sáo, những kẻ đầu sỏ sẽ nhanh chóng bị bắt thôi nên cô cứ yên tâm nhé!” Cảnh sát Lý nói.
Từ Khả gật gật đầu.
Đợi xe rời đi rồi cô mới xoay người mở cửa tiệm mình.
Vừa vào liền thấy cảnh hỗn độn của cửa tiệm, nhưng bây giờ thú thật cô chẳng còn tâm tình nào để mà thu dọn nữa cả.
Kéo cửa cuốn xuống thấp hơn một nửa rồi cô mới từ từ đi vào căn phòng nhỏ phía trong.
Ở phòng trong cũng hỗn độn không kém, hai túi bột mì bị tét ra nên vươn vãi khắp nơi.
May mắn là trong phòng cô chẳng dùng đến lửa, nếu không khiến cho lửa bắt với bột để cháy lên thì càng thêm nguy hiểm, không khéo thì cả toà nhà đều phải bị vạ lây.
Từ Khả lê thân mình mệt mỏi để hứng một châu nước sạch, cô lau mấy vết bột mì dính trên đất xong rồi dùng chổi quét sạch cho vào túi rác.
Rõ ràng chỉ mà mấy động tác căn bản mà thôi nhưng khi làm xong cô lại mỏi mệt đến không chịu được, giơ tay lên lau thì cái trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bác sĩ đã nói xương tay phải của cô bị nứt nhẹ nên trong một khoảng thời gian dài này phải dưỡng thương không được làm việc nặng, cũng không thể cầm vật gì nặng được.
Không thể cầm vật nặng, không thể làm việc nặng, vậy thì cô phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể mở cửa hàng để bán, cô còn phải lo toan cuộc sống, trăm ngàn việc đều cần dùng tới tiền.
Đã huỷ hoại nhiều thứ của cô thế rồi, cô cũng không ảo mộng trông chờ bọn người Từ Vọng Long có thể bồi thường được gì cho cô.
Còn có laptop của cô nữa chứ, không biết có thể lấy về không nữa. Bên trong toàn là tài khoản của cô, và cả những tài khoản khác của chị Nhạc Nhạc, hơn nữa còn rất nhiều video mà cô đã cắt nối biên tập xong rồi.
Từ Khả ngồi dưới nền đất lạnh băng, hai tay cô đặt trên đầu gối rồi cuộn mình lại nhìn căn phòng nhỏ hỗn loạn.
Nếu như cô không đầu thai ở gia đình này thì tốt rồi, nếu như ba mẹ nuôi mà còn sống thì cũng tốt rồi, trước kia cô nên trốn đi càng xa càng tốt, xa tới chừng mà họ chẳng tìm được mình thì mới thôi.
Nếu như…nếu bản thân cô không được sinh ra, chưa từng đặt chân tới thế giới này thì đã quá tốt rồi.
Trong nhất thời hết thảy những ấm ức cũng đau khổ tích tụ mấy năm này tràn ngập trong lồng ngực cô, thừa dịp cô đau đớn không thể phòng bị thì chúng đã xâm chiếm hết một góc lòng cô rồi.
Cô không nhịn được nữa mà oà khóc thật to, khóc đến tê liệt lòng mình, cô muốn khóc trôi hết thảy những khổ sở mấy năm nay, muốn phát tiết hết tất cả.
Nhưng mà tiếng khóc của cô vô cùng khó nghe, âm thanh không giống bình thường mà giống như đã bị nghiền vụn rồi vỡ tan tành, khiến cho ai nghe thấy cũng đau đớn không thôi.
Tiếng khóc như thế lan tràn ra khắp căn phòng hỗn độn yên tĩnh này, giống như là một đứa nhỏ trốn trong bóng tối khóc cho toàn bộ trời đất trống không nghe thấy lòng mình.
Khóc vì mình bất lực, khóc vì sinh ra vào gia đình này, khóc vì hết thảy những chuyện mà bản thân gặp phải.
Có lẽ chỉ cần khóc hết như thế là được rồi, qua ngày thứ hai thì cô có thể tém gọn cảm xúc của mình lại rồi nổ lực mà sống tiếp thôi.
Khi mà Thẩm Trí đi đến ngoài trước tiệm của Từ Khả thì thấy mới sớm thế này mà cửa tiệm cô đã đóng cửa thì lòng anh vô cùng kinh ngạc.
Chưa đến tám giờ tối nữa, tuy là tết âm lịch dù có bán đắt hàng đến mấy cũng không nên đóng cửa sớm thế chứ!
Chẳng qua hôm nay trời hơi lạnh, lúc sáng trời cứ mưa dai dẳng không dứt, bây giờ còn có bông tuyết rơi xuống nữa nên trên đoạn đường này không có một bóng người, đoán chừng Bé Câm cũng không buôn bán được gì nên mới đóng cửa sớm chút, chắc là cô chuẩn bị đạp xe ra ngoài bán đồ ăn thêm nữa rồi.
Cửa chỉ cuốn xuống một nửa, chỉ chừa lại một độ cao chừng nửa người nên có thể nhìn thấy đèn bên trong vẫn còn sáng, nhưng hình như không phải là đèn cửa tiệm mà là đèn ở trong phòng nhỏ sau bếp, bởi vì độ sáng không cao nên anh đoán là thế.
Lòng anh hơi lo lắng, giữa trưa hôm nay anh có gọi điện thoại wechat cho Từ Khả nhưng gọi mấy cuộc cô vẫn không có nhận máy.
Cho dù cô có bận đến đâu cũng sẽ nhanh chóng gửi cho anh một tin nhắn.
Thẩm Trí càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, anh khom lưng đi vào trong tiệm.
Vừa vào trong, dù là cửa tiệm không bật đèn nhưng ánh sáng từ phòng trong hắt ra cũng đủ để khiến anh có thể nhìn thấy toàn cửa tiệm ngập trong hỗn độn hệt như là vừa bị cướp bóc, cả cửa hàng chẳng còn thứ gì nguyên vẹn cả.
Còn có mùi vị kem bơ và bánh bông lan ngập tràn căn phòng nhỏ khiến cho người ta ngửi được mà buồn nôn ngay.
Thẩm Trí khiếp sợ không nói nên lời, đồng thời lòng anh càng thêm lo lắng cho cô.
Từ Khả đâu?
Trong tiệm đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao lại trở thành như thế?
Từ Khả đâu rồi?
Đầu óc anh bây giờ cứ xoay mòng mòng, chân Thẩm Trí dời bước hướng vào bên trong phòng nhỏ, vừa đi được một bước liền nghe được một tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền ra từ sau căn bếp nhỏ.
Tiếng khóc kia đứt quãng, âm thanh vô cùng trầm khàn, già nua, khó nghe.
“Từ Khả!”
Thẩm Trí gần như là chạy vào bên trong, căn phòng nhỏ hỗn độn như trước, tạm thời anh không để ý xem đã xảy ra chuyện gì nữa, tầm mắt anh quét quanh phòng một vòng, vừa nhìn liền thấy Bé Câm ngồi sau cánh cửa bếp.
Bé Câm ngồi cuộn mình ở nơi đó, trông nhỏ xíu hệt như là đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.
Hình như cô nghe được giọng anh kêu cô nên cô mới ngẩng đầu nhìn qua anh.
Dưới ánh đèn, đôi mắt vốn dĩ sáng trong như khảm sao trời mà bây giờ lại sưng húp còn đỏ ngầu nữa, cả hốc mắt ngập kín nước mắt, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng vì khóc, khi cô ngẩng lên cũng còn vài tiếng nức nở không ngừng.
Trong nháy mắt một trận đau đớn mãnh liệt đánh úp vào người Thẩm Trí, khiến anh đau đớn đến mức đứng không vững.
Trái tim anh giống như đang bị ai cầm vật nhọn hung hăng đâm một nhát, cơn đau truyền từ cõi lòng lan rộng ra toàn thân mình.
Trong đầu anh chỉ có hình ảnh Bé Câm tươi cười rạng rỡ.
Ngày đó sau khi làm xước sơn xe anh, trong đêm đông lạnh giá như thế mà ngồi xổm dưới xe anh chỉ đề chờ bồi thường cho anh, vậy mà vẫn còn tươi cười, đôi con ngươi trong suốt đều là ánh sao trời.
Còn có ngày mưa cô từ chối anh tiễn cô về, rõ ràng một giây trước vì nghĩ xe mất nên gấp gáp muốn khóc, nhưng chỉ một giây sau Bé Câm đã một mình dựng từng chiếc xe đạp lên.
Còn có Bé Câm cười với anh mà nói: [Anh Thẩm, thật vui vẻ cũng thật may mắn vì đã quen biết anh]
Cùng với Bé Câm nắm chặt tay áo anh dắt anh băng qua đường lớn, cùng chia sẻ đồ ăn ngon cho anh, luôn nỗ lực sống tốt, luôn luôn cười tươi rạng rỡ.
Thẩm Trí đã biết tâm trạng bất bình thường mấy ngày hôm nay là do chuyện gì gây ra rồi!
Bởi vì anh luôn theo bản năng mà muốn gặp người trước mắt, nhịn không được nghĩ ngợi cô đang làm gì, vừa nhìn thấy cô thì trái tim đã kích động nhảy nhót tưng bừng,…hết thảy những chuyện này anh đã biết rõ ràng tại sao như thế rồi.
Người như anh chán ghét hạnh phúc, mê man trường kỳ, nhưng mà giờ đây anh đã tỉnh ngộ rồi.
Rốt cục đã tỉnh, ngay giờ phút này liền tỉnh!
“Đệt” Anh không nhịn được mà mắng thầm một tiếng.
Anh tự trách bản thân nhận ra quá muộn, cũng tự trách cung phản xạ của bản thân quá dài.
Thẩm Trí bước từng bước dài đi qua rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Từ Khả, sao thế, có chuyện gì xảy ra” Anh thấp giọng hỏi, giọng của anh rất nhẹ hệt như là chỉ cần hỏi nặng lời một câu thì sẽ khiến người trong lòng đau thương vỡ vụn.
Từ Khả không nghĩ tới chuyện đột nhiên Thẩm Trí sẽ qua tiệm, giống như là một vị thần linh đột nhiên giáng xuống, được bao phủ bằng một thứ ánh sáng rạng rỡ ấm áp.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trí, đôi mắt sưng đỏ còn ngần ngận nước mắt, khi nhìn anh thì tầm mắt cũng mơ hồ khó chịu nhưng cô vẫn liều mạng mở to hai mắt để nhìn anh càng thêm rõ ràng.
Hình như là anh đội chiếc nón len màu xám che khuất hết mái tóc của mình, gương mặt trắng nõn của anh giờ đây đã hơi ửng đỏ, không biết do lạnh hay do đâu.
Anh còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ bằng lông, khi gương mặt cô dán vào khăn của anh còn đặc biệt thoải mái.
Nhìn một hồi lâu hình như cô vẫn khó lòng xác nhận được chuyện này nên Từ Khả mới giơ tay lên chậm rãi chạm nhẹ vào mặt anh.
Cảm xúc ấm áp chân thật này không phải là trong mơ, cũng không phải do cô hoa mắt.
Thẩm Trí nắm lấy tay lạnh lẽo của cô lại áp vào mặt mình.
“Là anh”
Hai chữ dịu dàng nặng tình.
“Từ Khả, là anh”
Anh lặp lại thêm lần nữa.
Từ Khả oà một tiếng rồi bật khóc càng dữ dội hơn, tiếng khóc cô vô cùng khó nghe.
Là Thẩm Trí, thật sự là anh rồi.
Cô cũng không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy anh thì nỗi khổ đau và uỷ khuất trong lòng cô đã được phóng đại vô số lần, cô chỉ muốn nấp vào lồng ngực ấm áp rộng rãi này khóc lớn một trận mà thôi.
Ít nhất cái ôm này là nơi cô có thể tạm thời dừng chân, là thứ cô có thể mượn đỡ một chút.
Thẩm Trí cũng không tiếp tục hỏi thêm gì, chỉ ôm cô càng chặt, nghe cô phát ra tiếng khóc khó chịu thì lòng anh cũng đau đớn theo.
Anh không biết mấy tiếng đồng hồ này cô đã phải trải qua chuyện gì mà khiến cho cô và toàn cửa hàng biến thành thế này đây.
Nhưng nếu cô đã khóc như thế rồi thì chắc chắn là vô cùng ấm ức cùng đau khổ.
Một cô bé kiên cường đến quật cường như thế mà giờ lại ngồi đây khóc đến tê tâm liệt phế, hệt như cô đang muốn đem hết những khó chịu và dồn nén của bản thân đều khóc cho sạch hết vậy.
Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi
Chương 34
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
