Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 35




Cũng không biết qua bao lâu thì Từ Khá mới nín khóc được.

Bởi vì khóc lớn cho nên yết hầu cô cứ khàn khàn đau đớn, đôi mắt sưng húp như hạch đào*, còn những vết xước do thuỷ tinh xước qua trên mặt cô vì thấm nước mắt nên bây giờ đã ửng ửng đau nhói trở lại.

* Quả óc chó

Thẩm Trí thấy cô cuối cùng cũng nín khóc nên đưa tay xoa xoa đôi mắt còn ướt nhem của cô, sau đó bế cô từ trên đất dậy.

Nhẹ tênh, hình như Bé Câm còn chưa ăn cơm nữa.

Anh bế người lên rồi tầm mắt quét một vòng quanh bếp, cả căn bếp nhỏ bẩn loạn đến nỗi không biết để chân ở nơi nào mới được, trong khoảnh khắc đó anh mơ màng không biết nên để người trong lòng ở đâu mới tốt.

Từ Khả còn chưa phản ứng lại kịp, cô khóc đến tầm mắt cũng trở nên mơ màng, ánh mắt cô cũng chưa nhìn rõ được thứ gì cả.

Nhìn một chút thì Thẩm Trí mới đành ôm người trong lòng đi vào căn phòng nhỏ phía trong.

Trong phòng cũng vô cùng loạn, quần áo đều bị lục tung nằm rải rác trên mặt đất, có mấy quyển sách cũng rớt xuống theo.

“Trước tiên em cứ ở yên ở đây đã, bình phục tâm tình một chút đi” Nói một câu như thế rồi anh lại xoay người đi ra ngoài.

Ra ngoài tiệm thì Thẩm Trí kéo cửa cuốn xuống rồi khoá lại, anh nhíu mày nhìn cả cửa tiệm khắp nơi đều là thuỷ tinh vỡ vụn, muốn dọn dẹp thì ngày mai cũng phải gọi thêm hai người nữa tới chắc dọn mới xong.

Bên trong cũng bừa bộn nhưng ít ra không có thuỷ tinh.

Anh đi vào phòng nhỏ phía trong lượm vài thứ rớt dưới đất để lên trên sau mới đi vào toilet.

Toilet không lớn cũng không nhỏ, bên trong có một cái máy giặt nhỏ, có một cửa sổ ở bên cạnh, trên đó đặt một máy nước nóng nữa.

Thẩm Trí nấu ít nước ấm rồi lại đi rra ngoài lấy một cái khăn lông trên kệ, khăn lông vẫn còn rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi thơm của bột giặt, chắc là khăn cô dùng để lau mặt đây.

Làm ướt khăn lông bằng nước ấm rồi anh mới đem vào căn phòng nhỏ bên trong.

Đôi mắt Từ Khả ngây dại, cô đang ngồi ở trên giường, khi thấy anh thì có hơi hoảng loạn lùi lại, trên gương mặt nhỏ xíu vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Kinh ngạc vì tại sao anh lại ở đây chứ?

Thẩm Trí cũng không có nói chuyện ngay mà anh chỉ cầm khăn lông lau mặt cô thật nhẹ nhàng, trên mặt cô có mấy vết thương nhỏ vụn, vừa nhìn đã biết ngay do thuỷ tinh làm xước.

Như thể sợ cô bị đau nên động tác trên tay anh vô cùng nhẹ.

Lau mặt cô xong thì anh mới tiếp đến tay cô, muốn dùng khăn nóng lau tay cho cô nhưng lúc này anh mới chú ý tới bàn tay quấn đầy băng gạc của cô, hình như sưng lên rất nhiều.

Vẻ mặt của Thẩm Trí ngày càng khó coi.

Anh nhịn không được mà nghĩ rằng có khi lúc anh gọi điện thoại cho cô thì chuyện quái quỷ này đang xảy ra luôn.

Anh chán nản cô cùng, phải chi khi đó anh chạy tới kịp.

“Từ Khả” Làm xong mấy việc này thì anh mới dịu dàng gọi người đang ngồi trên giường một tiếng.

Từ Khả giật mình, đôi mắt không chớp mà nhìn anh chằm chằm.

Bởi vì khóc đã lâu nên mắt cô sưng lên rất khó chịu, cô luôn cảm giác như có một tầng sương mênh mông bao phủ, cô muốn giơ tay lên lau đi nhưng đã bị Thẩm Trí bắt được.

“Đừng động đậy, để anh lấy một túi đá chườm lên cho em dễ chịu hơn chút” Thẩm Trí dịu dàng nói với cô.

Từ Khả há miệng th* d*c, vì yết hầu cô rất đau nên cô phải cố đi tìm điện thoại của mình, tìm một hồi mới sờ túi quần thì thấy nó đã bị biến dạng rồi, giờ cô mới nhớ ra điện thoại mình cũng đã hư vì bị bọn họ giẫm lên.

Ánh mắt của Thẩm Trí dừng ngay điện thoại di động bị hư của cô, anh cầm lấy nó rồi mới nói: “Nếu em muốn nói gì thì cứ dùng ngôn ngữ kí hiệu đi”

Từ Khả vẫn còn chút nghẹn ngào, cô khịt mũi rồi chậm rãi khoa tay múa chân: [Sao anh lại tới đây?]

“Nhớ em” Thẩm Trí dịu dàng trả lời cô,

Nghe vậy thì động tác tay của cô dừng hẳn, cô cố gắng mở to đôi mắt vốn đang sưng húp của mình để nhìn anh.

Không hiểu lời anh nói có nghĩa gì, có ý gì.

Thấy bộ dạng ngây người của cô thì Thẩm Trí mới đưa tay lên vén mấy lọn tóc loà xoà của cô.

[Vậy trưa nay khi anh gọi điện thoại cho em là muốn nói gì thế?] Cô lại hỏi

Lúc này Thẩm Trí xem cũng không hiểu lắm, anh nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới đưa tay cầm điện thoại lên chỉ cho cô thấy, thăm dò hỏi: “Ý em là em muốn hỏi anh trưa nay gọi cho em làm gì đó hả?”

Từ Khả gật đầu.

“Vốn dĩ giữa trưa muốn hỏi em có bận hay không, nếu không bận thì anh dắt Duy Duy và con chó nhà anh nuôi qua đây” Anh muốn nhìn cô cười một cái nhưng thật sự là khi thấy cô trong bộ dạng này thì anh muốn cười cũng cười không nổi.

Trong phút chốc Từ Khả cũng không biết nên nói gì mới phải, lâu lâu cô cũng còn thút thít vài tiếng nhưng vẫn cứ nhìn anh chằm chằm, không muốn dời mắt đi.

Trong bóng tối lại có một vầng ánh sáng chiếu vào người đàn ông đẹp mắt này khiến cho anh giống hệt như một đoá hoa nở rộ trên mảnh đất cằn cỗi hoang vu của cô.

Giữa trưa hôm nay nếu như không có cuộc gọi của anh thì cô cũng chẳng biết bản thân mình sẽ có hành động điên cuồng gì nữa, không biết bản thân mình có thể bỏ mặc hết tất cả chỉ để đá tan ngọc nát cùng bọn họ luôn hay không.

Nhưng những chuyện thế này cô cũng không dám nói cho anh nghe, sợ anh biết tâm sự của bản thân dù chỉ một chút mà thôi.

“Đừng nhìn nữa, em chậm rãi nhắm hai mắt lại rồi nghỉ ngơi một chút đi, có phải em chưa ăn cơm đúng không, để anh làm cho em cái túi chườm đá trước đã” Thẩm Trí thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình như thế nên anh ở bên cạnh vén góc chăn giúp cô.

Anh cầm khăn lông đứng dậy rồi nhặt hết quần áo rớt dưới đất lên phủi bụi sau đó mới đặt chúng ở cuối giường.

Căn phòng này của cô rất nhỏ, chỉ có một cái giường đặt sát tường, đối diện có một tủ quần áo không lớn lắm, trong góc tường ở chân giường có một cái bàn nhỏ nên anh cầm ít quần áo bỏ qua bên đó chờ một chốc lại thu dọn sau.

Sau khi rời khỏi đây thì Thẩm Trí vắt khăn lông cho sạch sẽ, anh đi đến trước tủ lạnh, bên trong có rất nhiều túi chườm và ít đá vụn, anh lấy một cái túi chườm ra rồi dùng khăn lông bọc nó lại, như thế thì đỡ lạnh hơn chút.

Lại nhìn ngăn mát ở trên, bên trong có mì sợi, mỡ heo, nửa bắp cải thảo và rất nhiều trứng gà.

Ở trên đất có khá nhiều trứng gà bị đập bể nên có một mùi trứng rất nồng.

Vậy thì chỉ có thể nấu cho Bé Câm một chút mì vì trong tủ lạnh không còn món gì có thể ăn được nữa, bây giờ mà chạy đi mua đồ ăn thì có lẽ sẽ không kịp, hơn nữa anh muốn trong thời điểm cô khó chịu nhất thì có anh ở cạnh bên để dễ dàng chăm sóc cô hơn.

Thẩm Trí cầm theo túi chườm trở về phòng thì thấy Từ Khả đang hạ thấp mắt nhìn tay phải đang được băng bó của mình.

“Tay đau lắm đúng không? Chắc là bị thương rất nặng, hay là chúng ta đến bệnh viện khám trước đã” Anh hơi lo lắng, chỉ sợ cô cậy mình mạnh mà thôi.

Từ Khả lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng.

Người đàn ông ngồi ở bên mép giường rồi cầm lấy khăn lông bao túi chườm lại đắp lên mắt cô, ngay giây phút này anh không muốn hỏi cô thêm cái gì nữa cả.

Không muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn cô an tâm chứ không muốn gây thêm những đau đớn cùng khổ sở hệt thế cho cô.

Bé Câm rất hiếu thắng, vì không muốn để anh phải lo lắng cho nên ngay giờ đây cô đều cố mà nở một nụ cười.

Từ Khả cầm lấy túi chườm trên tay anh, cô cảm thấy để anh cứ chăm sóc cho mình thế này cũng có chút không tốt lắm.

“Vậy em cầm để đắp đi, anh nấu ít đồ cho em ăn” Thẩm Trí đưa túi chườm cho cô rồi đứng dậy cởi áo khoác, khăn quàng cổ và mũ của mình ra để ở cuối giường cô.

Từ Khả vốn dĩ muốn níu anh lại vì ngay bây giờ cô ăn không vô thứ gì cả nhưng chưa kịp làm thì anh đã đi ra ngoài rồi.

Tay cô cứ miết miết túi chườm rồi lại nhìn cuối giường của mình có áo khoác và khăn quàng của Thẩm Trí đặt ở đó.

Cũng chẳng biết vì sao mà những hình ảnh này mang đến cho cô một cảm giác ấm áp khó tả.

Bên ngoài truyền vào tiếng nước rửa rau, sau đó là tiếng dao đang cắt đồ,..những âm thanh đó liền mạch thuần thục với nhau.

Chỉ trong chốc lát còn ngửi được mùi thơm thức ăn bay vào không khí, vậy mà khiến bụng cô lên cơn thèm ăn rồi.

Cũng không chờ lâu lắm thì Thẩm Trí đã bưng một chén mì nóng hôi hổi đi đến.

“Trong tủ lạnh không còn gì nhiều nên anh chỉ tuỳ tiện nấu chén mì này thôi” Thẩm Trí đi đến bên cạnh giường ngồi xuống rồi muốn tìm cái bàn nhỏ để cô đặt mì lên đó, thấy tay phải cô không thể cầm đũa được nên anh quyết định sẽ đút cô ăn.

Chỉ là tuỳ tiện nấu, mấy nguyên liệu đơn giản thế mà anh cũng có thể nấu ra một chén mì thơm đến vậy.

Từ Khả nhìn chén mì, cải thảo xếp ngay ngắn, trong nước canh còn thoang thoảng mùi gừng và mùi mỡ heo, trên mặt có ít váng dầu và thêm hai cái trứng luộc.

Nhưng mà thật sự rất thơm.

“Nào, há miệng” Thẩm Trí gắp mì lên thổi nhẹ rồi đưa đến miệng cô.

[Để tự em ăn]

Từ Khả cũng không quen việc mình lớn thế này rồi mà còn được người khác đút cơm cho, quan trọng là một người đàn ông đẹp trai cỡ này nữa chứ.

“Tay em cũng khó mà cầm được đũa” Thẩm Trí nói

[Có thể mà]

Cô vẫn cứ kiên trì, dù gì tay cô cũng không bị thương tới mức không làm được gì cả.

Thấy cô kiên trì thế nên anh nghĩ nếu anh cứ nhất quyết phải đút cho cô chắc là cô cũng ăn không ngon nên anh cũng chịu đưa cho cô, mình thì đứng dậy cầm lấy cái bàn cuối giường kê lên.

Cái bàn này chắc là để trên giường đọc sách hoặc dùng máy tính, vừa nhỏ vừa nhẹ.

“Chậm chút, đừng có vội” Anh đặt nhẹ bát mì xuống rồi dặn dò cô một câu như thế mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lát sau anh cầm theo nĩa với muỗng vào đưa cho cô: “Dùng này đi, tiện hơn”

[Cám ơn anh] Từ Khả lại làm một động tác trong ngôn ngữ kí hiệu cho anh.

“Ăn nhanh đi” Thẩm Trí nhìn cô rồi nói.

Từ Khả nhìn anh thêm một lát mới bắt đầu chậm rãi ăn mì.

Mì anh nấu rất mềm, nhìn thì hơi nhạt màu và cũng không cho ớt nhưng ăn vào rất ngon miệng, so với mì cô nấu còn ngon hơn nhiều.

Trứng không phải chiên mà là dùng nước luộc cho chín.

Tay cô đau nên không ăn giống như thường được mà ăn rất chậm.

Thẩm Trí cứ ngồi bên giường, vừa nhìn cô ăn vừa thu xếp quần áo để cuối giường cho gọn lại, động tác tay anh thuần thục tự nhiên hệt như đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh, anh không nói gì, trong phòng cũng chỉ nghe được tiếng cô ăn mì soàn soạt.

Mỗi lần cô ăn cô đều sẽ ngước mắt lên nhìn anh, mà lần nào cũng đụng trúng tầm mắt anh đang nhìn mình hết, mấy lần như thế nên cô cũng không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.

Mì ăn rất ngon, rõ ràng cô không thèm ăn nhưng mà đã ăn sạch toàn bộ, ngay cả canh cũng chỉ còn thừa lại một chút xíu.

Thẩm Trí không nói chuyện, anh chỉ đứng dậy thu dọn bát đũa đem ra ngoài.

Từ Khả nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng rửa chén, anh tự nhiên giống hệt như đây mới là nhà của anh vậy.

Cô cứ nhìn trần nhà, nghĩ tới chuyện cục cảnh sát đã làm tới bước nào rồi, khi nào mới có thể bắt người về đây?

Nếu như bắt được họ thì sẽ xử lí theo cách nào, hoặc nếu như lập án thì hình phạt sẽ ra sao?

Khi mà Thẩm Trí quay lại thì thấy cô đang ngẩn người nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, hoàn toàn bất đồng so với lúc trước, trước đây đôi mắt cô luôn lấp lánh ánh sáng khiến cho lòng người cũng bừng bừng hứng khởi theo.

“Nếu không thì em cứ nằm ngủ một lát đi” Anh đi đến bên giường, cầm lấy túi chườm nhẹ nhàng xoa xoa bên mắt cô.

Từ Khả bị làm như thế nên ánh mắt cô cũng khép lại, nhưng mà rất khó chịu chứ không hề thoải mái chút nào cả.

[Anh cứ về trước đi]

Cô đưa tay lên làm động tác trong ngôn ngữ kí hiệu.

Trời cũng không còn sớm mà lại lạnh như thế nên không thể khiến anh chậm trễ được.

Thẩm Trí nhìn cô, nhìn một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Em có thể nói cho anh chuyện gì đã xảy ra không?”

 

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...