Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 41




“Sao thế?” Thấy cảm xúc của cô hình như hơi không đúng lắm nên Thẩm Trí hỏi

Từ Khả dùng sức lắc đầu rồi lại nhìn anh mà tươi cười, cô giấu hơn nửa khuôn mặt vào bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ một đôi mắt cong cong ra bên ngoài.

Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn cô mãi một lúc mới thu hồi tầm mắt của mình.

Ngã tư đường rơi vào ban đêm sẽ khiến cho người ta cảm thấy hơi mơ màng, Từ Khả nhìn bóng hai người cứ thi thoảng lồng vào nhau lại có đôi khi bị kéo ra rất dài cũng có khi ngắn lại, giống như có hơi kì lạ.

Đường dài thế nào đi cũng hết, bọn họ cuối cùng cũng đi tới điểm đích.

Từ Khả kéo cửa cuốn lên, hôm qua cô mới gọi người đến gắn một tấm mành trong suốt rất nặng, như thế thì còn có thể chắn gió đỡ một chút.

Nếu không trời lạnh thì khách ngồi bên trong ăn gì cũng mau chóng lạnh lên.

Cửa tiệm của cô không lớn lắm nên lắp cái mành này cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.

[Xe ba bánh không cần dắt vào trong đâu]

Từ Khả chỉ chỉ về phía xe ba bánh, bởi vì bên trong nhỏ nên không thể dắt xe để vào trong được, cô chỉ cần đem bình gas và giá nướng cất vào trong tiệm là được rồi.

Sau khi cất xong thì cô lại giơ tay làm động tác trong ngôn ngữ kí hiệu: [Anh mau về đi, nghỉ ngơi thật tốt]

Sau đó cô mới tháo khăn quàng xuống, cái khăn này quàng lên vô cùng ấm áp.

“Em cứ giữ khăn quàng đi” Thẩm Trí nói rồi tầm mắt lại rơi vào xe ba bánh đặt bên ngoài cửa hàng.

Anh muốn cho cô có một cuộc sống thật tốt nhưng cũng không thể làm đảo loạn cuộc sống hiện tại của cô, bởi lẽ cô phải vất vả biết bao nhiêu mới có thể lập lên một cuộc sống như thế này, anh không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mình mà phá huỷ hết những thứ này của cô.

Cô là một cô nàng độc lập, không thích dựa dẫm vào ai, thế nên anh cũng không thể biến cô thành một người phải phụ thuộc vào anh mới sống được.

Từ Khả lắc đầu rồi lại tháo khăn quàng xuống, lúc này cô mới kiễng chân mà quàng lên cho anh.

Đầu ngón tay cô không cẩn thận chạm vào gương mặt anh, ngón tay cô hơi run rẩy, phát hiện đôi mắt anh hạ thấp xuống chặt chẽ bao bọc lấy mình, đôi con ngươi sâu thẩm đen như mực.

Bên trong cất giấu cảm xúc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

[Sao thế?]

Cô không khỏi hỏi lại anh.

Thẩm Trí nở nụ cười rồi dùng hai lòng bàn tay ôm mặt cô, sau đó anh lại khom lưng đưa mặt lại sát mặt cô, đôi mắt tràn đầy dục hoả nhìn chằm chằm cánh môi của cô.

Thiếu chút là đã hôn xuống, nhưng mà anh chỉ dùng chóp mũi của mình cọ cọ chóp mũi ửng đỏ của cô mà thôi.

“Anh về trước đây, ngày mai gặp”

Đầu óc Từ Khả trống rỗng, sau khi anh nâng mặt cô lên như thế thì đầu óc tư duy gì đó của cô đều tạm dừng, cũng chưa kịp phản ứng lại cái gì cả.

“Từ Khả” Thấy cô không có phản ứng gì chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm mình nên anh lại kêu cô một tiếng.

Mãi một lúc sau thì Từ Khả mới khôi phục lại tinh thần, nhìn người đàn ông còn mang theo gương mặt tươi cười kia thì cô cảm thấy bản thân mình trong nháy mắt đã dồn hết máu vào não nên nhanh chóng chạy vào tiệm mà kéo cửa cuốn xuống luôn.

Thẩm Trí nhìn thấy cô gần như là vọt cả người vào trong tiệm rồi khoá cửa lại thì có hơi dở khóc dở cười.

“Nghỉ ngơi sớm một chút nha em, ngủ ngon” Anh để lại một câu nói rồi mới rời đi.

Sau cửa thì Từ Khả dùng hai tay ôm mặt mình, ánh mắt trừng thật to, đầu óc cô không khỏi bốc khói lên còn trái tim thì như muốn nhảy tưng tưng ra ngoài luôn.

Vừa rồi, Thẩm Trí muốn hôn cô hay sao?

Không đúng, chắc là không phải như thế đâu, Từ Khả cố sức lắc lắc cái đầu đang “bốc khói” của mình, cô ngồi xổm như thế một lúc lâu rồi mới đứng dậy đi vào phòng nhỏ phía trong.

Thẩm Trí lên xe ngồi ở đó một lúc, vốn anh muốn gửi cho Từ Khả một tin nhắn, sợ Bé Câm cứ thế mà “bốc khói” tiếp nên anh lại nhịn xuống lòng mình.

Về đến nhà chỉ thấy em gái còn chưa ngủ mà đang ôm hai con mèo ngồi chờ ở phòng khách.

“Yểu Yểu, khó chịu ở đâu hả em? Sao giờ này còn chưa ngủ?” Anh hơi lo lắng mà hỏi, sợ cô vì mang thai mà thân thể không thoải mái.

Thẩm Yểu lắc đầu rồi đứng dậy: “Đang chờ anh về, cả buổi tối anh cũng chưa có ăn”

Hôm nay anh trai và ba mẹ lại ầm ĩ thêm một trận, nguyên do là cô gái nhà họ Bạch kia.

Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, nếu như anh trai đã không thích rồi thì cô cũng không biết tại sao ba mẹ cứ cố chấp nhúng tay vào làm gì nữa.

“Anh không sao, em mau đi ngủ đi, sao Lê Triệt lại để cho em thc khuya thế này?” Thẩm Trí vỗ vỗ vai em gáu: “Thức đêm không tốt cho bé cưng đâu”

“Anh ấy còn đang ngủ, là em lén lút qua đây” Thẩm Yểu cười nhìn anh trai mình: “Anh ăn cơm tối chưa, nếu không em đi nấu miếng mì cho anh ăn nha”

“Anh ăn rồi” Thẩm Trí nói xong lại cúi mắt nhìn cô ấy, ánh mắt này làm cho Thẩm Yểu cảm thấy hơi quái lạ.

“Chuyện gì thế, có thể nói em nghe hay không?” Thẩm Yếu vô cùng lo lắng hỏi anh trai mình.

Thẩm Trí lại cười rồi dịu dàng nói: “Hình như anh có người trong lòng rồi”

Anh đã từng hứa với em gái rồi, khi nào mà có người trong lòng phải nói em ấy biết trước để em ấy sớm ngày chuẩn bị.

“Là cô gái ở tiệm bánh ngọt kia sao?” Thẩm Yểu cũng cười lên cùng anh.

“Ừm” Anh gật đầu: “Chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ giới thiệu các em quen biết lẫn nhau”

“Còn phải chờ thêm nữa sao, bây giờ em muốn gặp chị ấy ngay luôn, là chị dâu tương lai của em mà” Thẩm Yểu vô cùng chờ mong, trước đó cô từng nói muốn qua bên tiệm bánh xem thử, nhưng mà sau khi cô mang thai thì Lê Triệt cũng không có cho cô chạy lung tung đi đâu nữa.

Thẩm Trí lấy điện thoại ra tìm một chốc rồi lại đưa đến trước mặt cô.

Trong màn hình là ảnh chụp của Từ Khả, là tấm ảnh mà Trần Tứ đã gửi cho anh.

Thẩm Yểu nhìn tấm hình đó rồi lại “Oa” lên một tiếng khen ngợi.

Nhìn cẩn thận thêm lát nữa cô lại nói: “Rất muốn gặp mặt chị ấy ngay luôn, chắc chắn em và chị ấy ở cạnh nhau sẽ làm một đôi bạn tốt đó nha”

“Ừm” Thẩm Trí cũng cảm thấy Từ Khả có thể trò chuyện thân mật cùng em gái mình.

Thẩm Yểu lại nhìn anh trai rồi nhìn qua tấm ảnh chụp: “Em muốn chuẩn bị thật nhiều quà cáp cho chị dâu em”

“Cũng không hẳn là em ấy sẽ thích anh đâu” Thẩm Trí bình tĩnh trả lời nhưng mà trong giọng nói của anh đều là ý cười.

Nghe vậy thì Thẩm Yểu mới ngước mắt lên nhìn anh, cô cười càng vui vẻ hơn: “Anh là anh trai tốt nhất thế giới, chị ấy chắc chắn sẽ thích anh mà thôi, cứ từ từ đã”

“Em nghỉ ngơi sớm chút đi, anh không sao thiệt mà” Thẩm Trí rút điện thoại về rồi lại đưa tay lên véo véo mặt cô: “Thế này thì Lê Triệt sẽ lo lắng lắm”

“Dạ dạ” Thẩm Yểu gật đầu rồi lại ôm hai con mèo đi về phía phòng mình.

Thẩm Trí nhìn thoáng qua bóng lưng của cô rồi lại không khỏi thở dài: “Bé gái nay cũng đã trưởng thành rồi”

Quay về phòng ngủ anh tắm rửa sạch sẽ rồi lại nằm trên giường xem ảnh chụp Từ Khả trong điện thoại, nhìn một lúc thì anh mới tắt máy mà đi ngủ.

Nhưng mà nguyên buổi tối Từ Khả không thể nào ngủ ngon được cả, cô cứ trì trệ bởi vì cái động tác ái muội mà Thẩm Trí đã làm trước khi rời đi.

Cô thi thoảng vẫn còn tự sờ chóp mũi của mình, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.

Thế là cô dứt khoát dậy sớm luôn, làm thêm nhiều loại bánh kem khác nhau, những loại bánh nhỏ đóng hộp cũng làm nhiều hơn, làm thêm bánh mì và bánh trứng nữa.

Nướng xong hết thảy thì đã là tám giờ sáng rồi.

Từ Khả hâm một chén sữa nóng rồi lấy một cái bánh trứng trong lô bánh mới nướng ra ăn.

Bánh trứng vừa ra lò ăn ngon vô cùng, một lần như thế cô cũng có thể ăn hai ba cái liền.

Vừa ăn cô vừa cầm điện thoại di động liên lạc với bên cung cấp trái cây bằng wechat, nhấn vào giao diện trò chuyện cùng Thẩm Trí thì cô mới phát hiện hôm qua cô chuyển tiền máy sưởi cho anh mà anh không có nhận.

Ngày hôm qua anh đến sạp hàng của cô thì cô còn chưa coi điện thoại bao giờ, sớm biết thế thì cô đã đưa hẳn tiền mặt cho anh luôn rồi.

Anh nói hôm nay sẽ dắt theo Duy Duy qua đây, không biết mấy giờ anh mới qua nữa.

Trời giữa trưa rồi mà Thẩm Trí vẫn chưa có đến, chẳng qua trong tiệm buôn bán không tệ lắm, có nhiều đơn và có thêm một đơn đặt bánh kem sinh nhật theo yêu cầu.

Từ Khả ăn cơm trưa xong thì đi vào trong làm bánh kem theo yêu cầu mà khách đã đặt.

Vừa mới làm xong phôi bánh bông lan thì tiếng chuông điện tử vang lên, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy người tới thì hơi sửng sốt một chút.

Là chị cả tới.

Từ Khả chạy nhanh ra ngoài liền thấy một bên mắt chị ấy bầm tím, trên mặt có mấy chỗ còn bầm ứ máu, cả cổ cũng có.

“Tiểu Khả..” Từ Vọng Đệ vừa nhìn thấy Từ Khả thì gương mặt có hơi né tránh, ngay cả tiếng chị ấy kêu cô cũng có hơi chột dạ.

Từ Khả kéo chị ấy ngồi xuống một góc rồi lại bật máy sưởi ở bên cạnh lên.

Cả người chị ấy ăn mặc đơn bạc, vẫn là chiếc áo bông cũ kĩ mà lần đầu tiên cô thấy, tay đông cứng cả lên mà vẫn còn đang run rẩy nữa chứ.

“Tiểu Khả” Từ Vọng Đệ nhìn cô, vành mắt chị ấy đã đỏ, bên trong còn có một tầng hơi nước.

Từ Khả thở dài đưa cho chị ấy một ly nước ấm, ý bảo chị ấy cứ uống trước chút nước để cơ thể ấm hơn chút đã.

Từ Vọng Đệ nhận lấy ly nước rồi liên tục uống mấy hớp, chị ấy dùng hai tay nâng ly, mãi một lúc lâu thì hai tay mới không còn run rẩy nữa: “Tiểu Khả, em có thể rút đơn kiện hay không? Mẹ ở trong đó đã gầy lắm rồi, nếu như thật sự để bà ấy ngồi tù thì chắc chắn bà ấy sẽ không thể sống nổi mất!”

Từ Khả biết chị cả đến đây chỉ vì chuyện này mà thôi, bây giờ bên phía viện kiểm sát đang tiến hành xử vụ này, loại chuyện gây hấn đập phá thế này thì không mấy phức tạp nên không lâu sau sẽ mở phiên toà sơ thẩm.

“Chị biết em phải chịu rất nhiều khổ cực, lần này đúng là bọn họ đã quá đáng lắm nhưng mà…” Từ Vọng Đệ nói đến đây thì nước mắt liền rơi xuống.

Từ Khả lắc đầu, cô sẽ không mềm lòng ngay lúc này đâu, nếu không những chuyện chị Cảnh Hoà đã làm giúp cô đều đổ sông đổ biển cả.

Người ta còn không thu phí làm đại diện, chỉ mới sinh em bé không bao lâu mà luôn bận rộn chạy đầu này đầu kia lo cho cô, mà cô cũng không có muốn tiếp tục sống trong những ngày tháng lo sợ thế này nữa.

Nhưng mà bộ dạng thế này của chị cả càng làm cho cô lo lắng đến đau lòng.

Cô cũng không biết nên trao đổi với chị cả như thế nào, chị ấy không biết chữ, còn cô thì không thể nói chuyện.

Trông chị cả thế này cũng giống là chưa có ăn cơm trưa, Từ Khả thật sự không đành lòng nên mới đi qua quán bên cạnh gọi một bát mì, lại gọi thêm một chén canh thịt bò nữa.

Cô vừa bưng mì với canh về tiệm thì thấy cách đó không xa Thẩm Trí đang ôm bé cưng đi về phía này, bên cạnh anh còn có một chút chó Husky nữa.

Không biết chú chó kia có phải do được ra ngoài chơi hay không mà hào hứng lạ thường, một bộ dáng luôn hướng về phía trước tựa như là không thể túm nó lại vậy á.

Thẩm Trí nhìn thấy cô rồi nở một nụ cười.

Từ Khả cũng cười với anh rồi lại bưng đồ ăn vào tiệm.

Cô đưa canh cho chị cả ý bảo chị ăn trước đi.

Thẩm Trí đi vào bên trong thì thấy có người, sau khi thấy rõ ràng người đó là ai thì thoáng chốc anh liền kinh ngạc mất vài giây.

Nhìn thấy anh thì Từ Vọng Đệ kinh ngạc hơn, hai tay cầm đũa cũng run rẩy cả lên, hình như chị ấy hơi sợ Thẩm Trí.

Thẩm Trí cười với chị ấy rồi ôm bé cưng qua ngồi ở ghế đối diện chị ấy.

Từ Khả thấy bé cưng ở trong lòng anh đang rất vui vẻ, cô cười như là chào hỏi cô bé, còn nhéo nhéo bàn tay mũm mĩm của cô bé nữa.

Thẩm Duy cũng rất vui vẻ, lần này không cần phải để cậu nhắc nhở bé phải chào hỏi mà bé đã tự kêu: “Chào chị”

Giọng ngọt như là vừa ăn kẹo đường.

Từ Khả nhịn không được vui vẻ mà đưa tay sờ sờ khuôn mặt trắng hồng của bé cưng, sau đó cô xoay người đi về phía quầy lấy ra hai miếng bánh kem.

“Chú chó này ở trong tiệm em sẽ không sao chứ?” Thẩm Trí nhận lấy bánh kem rồi nhìn về phía chú chó nằm bên chân anh hỏi.

Từ Khả lắc đầu, chắc là không sao.

Chỉ cần không cắn không doạ người thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Có điều nhìn chú chó này vừa ngốc vừa dễ thương.

Thẩm Trí lại nhìn về phía Từ Vọng Đệ ở đối diện, thấy chị ấy vẫn luôn nhìn mình mà không dám động đũa nên anh cười nói: “Chị cứ ăn đi, không cần phải để ý tới tôi”

Anh cũng đã đoán được đại khái chị ấy tới đây làm gì, không gì khác là khuyên Từ Khả rút lại đơn kiện đi.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...