Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 42




Từ Khả cũng nhìn qua chị cả rồi lại huých nhẹ vào vai chị ấy bảo chị ấy nhân lúc mì còn nóng thì mau ăn đi, nếu không nó đóng váng mỡ thì ăn không còn ngon nữa.

Cho dù muốn nói gì thì ăn cơm xong nói cũng không muộn mà.

Lần này Từ Vọng Đệ khịt khịt mũi, cúi đầu ăn bát mì trước mặt.

Từ Khả lại chỉ vào trong cho Thẩm Trí xem, ý bảo cô còn bận việc bên trong.

“Em cứ bận trước đi” Thẩm Trí gật đầu rồi lại liếc mắt nhìn Từ Vọng Đệ một cái, anh không khỏi thở dài trong lòng rồi lấy muỗng múc miếng bánh kem đút bé cưng trong lòng ăn.

Bé cưng vui vẻ ăn bánh kem, nhìn thấy Từ Vọng Đệ ngồi ở đối diện liền nói: “Cậu ơi, bà ấy bị thương rồi”

“Ừm” Thẩm Trí lên tiếng.

“Bị thương phải đi bệnh viện” Bé cưng nói bằng giọng điệu trẻ con, còn nhíu mày tỏ vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.

“Con đó, không muốn ăn bánh kem nữa hả?” Thẩm Trí bị bộ dáng vừa cẩn thận vừa già dặn của cô bé chọc cho nở nụ cười: “Không ăn thì cậu ăn hết”

“Ăn mà” Thẩm Duy lập tức há miệng thật rộng để ăn hết một miếng bánh kem.

Nhưng mà Từ Vọng Đệ nghe được lời nói của con bé, ngay cả đũa cũng không nhúc nhích, ánh mắt bất động mà nhìn bát mì trước mặt.

Thẩm Trí chú ý tới ánh mắt thần thần của chị ấy mới nhẹ giọng nói: “Chị nhanh ăn đi, trời lạnh lẽo thế nhanh nguội lắm”

Chị ấy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, đẹp trai tuấn tú, cao quý thanh nhã, mà bản thân chị ấy ngồi đối diện anh giống như khiến cho cả bàn chân anh đều nhúng vào mớ lầy lội này.

Không đúng, lòng bàn chân anh sao có thể dính vào mớ bùn dơ này, lòng bàn chân anh phải được bước đi trên mặt đường bằng phẳng rộng lớn.

“Từ Khả sẽ không rút đơn kiện đâu” Thẩm Trí lại nói, lần này giọng nói của anh lạnh hơn hai phần: “Tôi không biết chị đang kiên trì làm gì, nhưng mà chuyện này chị đừng nhúng tay vào nữa, học cách máu lạnh một chút cũng không phải là chuyện gì khó khăn đâu”

Con ngươi đục ngầu của Từ Vọng Đệ giật giật, chị ấy muốn nói thêm gì nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra mà chỉ biết cúi đầu ăn mì trong bát.

Thẩm Trí cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đút cho nhóc ngồi trong lòng mình ăn từng miếng từng miếng, thi thoảng thấy chú chó nhà mình nằm trên mặt đất ch** n**c miếng đòi ăn thì anh sẽ ném cho nó một miếng đồ ăn vặt xuống.

Sau khi tiệm cô gắn thêm tấm mành thì gió lạnh cũng khó thổi vào nên không tính là quá lạnh.

Hôm nay vừa là nguyên tiêu lại rơi vào cuối tuần, ở trên đường phố vô cùng náo nhiệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có khách tiến vào cả.

Vốn dĩ ban đầu Từ Khả còn rất bận rộn, sau đó Thẩm Trí trực tiếp bế bé cưng ngồi ở ghế tựa quầy thu ngân, còn dắt theo chú chó nằm bên cạnh để giúp cô thu tiền và đóng gói cho khách.

Từ Vọng Đệ ăn xong bát mì cũng không rời đi ngay mà hiển nhiên là đợi cho Từ Khả hết bận để cùng cô nói chuyện.

Chờ cho Từ Khả làm xong bánh kem mà khách hàng đặt xong thì mới tính là rảnh rỗi.

Vừa khéo Thẩm Trí cũng ở đây có thể giúp cô truyền đạt lại lời nói của cô.

Từ Khả bưng tới một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh viết chữ: [Chị cả, em sẽ không rút đơn kiện đâu, vốn dĩ em và bọn họ không có quan hệ gì, em cũng không muốn nói chuyện huyết thống gì với bọn họ cả]

Cô chỉ hận không thể rút hết máu trong người ra để đổi thành nước, cô không muốn trên người mình chảy dòng máu ti tiện vô sỉ này một giây phút nào nữa.

Từ Vọng Đệ nhìn thấy cô viết chữ thì lòng vừa bất lực vừa thống khổ, rồi chị ấy lại nhìn về phía Thẩm Trí đang ôm bé cưng ngồi xuống bên cạnh.

“Chính là những lời tôi nói ban nãy, em ấy sẽ không rút đơn kiện đâu” Thẩm Trí lạnh lùng nói.

“Nhưng, nhưng mà bây giờ không có ai chăm sóc ba cả, mẹ lớn tuổi rồi, không thể chịu được nỗi khổ lao ngục đâu em” Từ Vọng Đệ vẫn là dựa vào lí do đó để thuyết phục Từ Khả: “Em à, chị biết mấy năm nay em sống không mấy tốt, lần này bọn họ cũng thật sự rất quá đáng. Còn có Vương Phán nữa, em ấy cũng đáng thương lắm, nếu như ở tù ra rồi thì cả cuộc đời sau này của em ấy phải làm sao đây?”

[Ông ấy tàn phế hay sao mà cần đến người chăm sóc? Lẽ nào chuyện này không phải do ông ấy phía sau giựt dây, cùng với con trai bảo bối của họ muốn làm gì cũng làm được hay sao?]

Từ Khả nhíu mày, tay cầm bút viết càng nhanh.

[Em thấy bộ dáng của Triệu Hương Liên không giống như là lớn tuổi yếu ớt, hôm đó lúc đập đồ trong tiệm em thì bà ta khóc la om sòm có tinh thần lắm mà]

Đã làm sai thì chắc chắn phải trả giá bằng đại giới, nếu không người đó sẽ vĩnh viễn không biết mình sai, cô muốn thức tỉnh chị cả, kêu chị ấy đừng bận tâm nhiều đến thế, dù gì chị ấy cũng đã gả ra ngoài rồi nên cũng không cần cứ suốt ngày thu gom tàn cuộc cho những người trong gia đình đó nữa.

Nếu người trong nhà này thật sự tốt thì cô không còn gì để nói cả.

Hiển nhiên là chị cả sống trong căn nhà này cũng không trải qua cuộc sống tốt đẹp gì, sau khi có gia đình riêng rồi mà còn bị gia đình này liên luỵ tới.

Thẩm Trí nhìn chữ viết của Từ Khả rồi lại ho một tiếng, những lời này kêu anh truyền đạt lại thì anh thấy có chút kì lạ, thế là giọng của anh vẫn bình tĩnh nói: “Người ba đó của chị không hẳn là tàn phế đi, chỉ té ngã một cái sớm sẽ khôi phục lại thôi. Hơn nữa việc này chẳng phải do ba chị giựt dây mà làm sao, mẹ của chị cũng còn tinh thần mắng chửi người khác lắm, thứ mà chị nên lo lắng bây giờ chỉ là bản thân chị thôi”

Từ Vọng Đệ có chút hổ thẹn, chị ấy cũng biết bản thân mình như thế mà đi khuyên Từ Khả phải rút đơn kiện thì không hay lắm, nhưng chị ấy không còn cách nào khác cả, chị ấy…

Từ Khả nhìn chị cả, những vết thương trên mặt chị ấy chắc chắn là mới bị người ta đánh, trong mắt còn vươn tơ máu.

[Chị cả à, báo cảnh sát đi chị, nếu chị cứ sống như thế thì sớm muộn gì cũng bị đánh chớt thôi, cứ li hôn với người đàn ông đó đi, nếu như chị nguyện ý thì cứ đến chỗ này của em ở]

Thẩm Trí nhìn thoáng qua cuốn sổ của Từ Khả, thấy mấy dòng cô viết thì anh lại run sợ mấy giây, rõ ràng cô mới chính là người bị ức h**p thành bộ dạng thế này nhưng lại muốn đưa tay ra cứu giúp người khác.

Anh thở dài rồi lại nghiêm túc mà nhìn Từ Vọng Đệ: “Từ Khả mong rằng chị có thể báo cảnh sát và li hôn với người đàn ông kia, em ấy bảo chỉ cần chị nguyện ý thì có thể đến chỗ này với em ấy”

Nghe được như thế thì đôi mắt Từ Vọng Đệ hơi mờ mịt, vốn đã là một đôi con ngươi đục ngầu không có ánh sáng mà bây giờ lại còn ảm đạm như thế, lát sau chị ấy mới lắc đầu.

“Đời người có rất nhiều loại lựa chọn, nếu như hiện tại chị đưa ra quyết định cũng không tính là quá trễ đâu, chị và hắn ta có con chung không?” Thẩm Trí hỏi.

“Không có” Lần này giọng của Từ Vọng Đệ nói ra mang theo chút nức nở giống như đang nhớ về một chuyện buồn khổ trước đây.

Nghe được như thế thì Từ Khả và Thẩm Trí đều rất kinh ngạc.

Chị ấy lớn thế này, theo lý thuyết thì ở nông thôn người ta thường kết hôn rất sớm, hẳn là đã có con còn là mấy đứa liền, nếu như sinh thì chắc là con cái cũng trưởng thành hết rồi.

Từ Khả lập tức nghĩ tới chuyện không mấy tốt đẹp, tuổi chị cả đã lớn thế này, kết hôn cũng nhiều năm rồi mã vẫn không có con, trước kia cô còn lấy làm lạ rằng khi chị ấy bị chồng đánh thì chẳng lẽ con chị ấy không nói gì hay sao.

Hiện tại nghĩ đến thì lại thấy hết thảy đều hợp lí.

Chị cả chưa từng được đi học, luôn ngây ngốc sống trong nông thôn mà còn sinh trong cái gia đình kia thì chỉ sợ rằng có những thứ quan niệm đã được đóng khung trong tư tưởng của chị ấy rồi.

Giống như chuyện mà khi kết hôn không thể sinh được đứa con nào cho chồng mình thì luôn mang lòng áy náy, cho dù có bị đánh đập thì cũng tự mình thôi miên bản thân rằng mình đáng bị như vậy, làm như thế là đúng đắn.

Không riêng gì chị cả mà ở thời đại bây giờ có nhiều cô gái từng đọc sách, từng được giáo dục thật tốt cũng đều có suy nghĩ như thế, chịu phải nỗi khổ tương tự.

“Sao mà không có con?” Thẩm Trí biết khi hỏi vấn đề này là chạm vào nổi đau của người khác nhưng mà họ cần phải biết rõ tình huống mới được.

“Cậu ơi, buồn ngủ” Bé cưng tròn vo nằm trong lòng anh vì buồn ngủ mà kéo kéo quần áo của anh, hai mí mắt của bé cưng suýt dán chặt vào nhau.

“Nếu như buồn ngủ thì cậu ôm con ngủ” Thẩm Trí hạ mắt nhìn cháu gái mình, sau đó anh lại dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ về cô bé.

Từ Khả thấy thế nên đứng dậy đi vào trong phòng nhỏ phía trong, lát sau khi cô ra thì trên tay còn cầm theo một tấm thảm lông dày đắp lên cho bé cưng.

Trời lạnh thế này mà ngủ đã rất dễ cảm lạnh huống hồ còn là nằm trên tay mà ngủ.

Thẩm Trí cười với cô, cánh tay rảnh rỗi còn lại cầm khăn vén cẩn thận cho bé cưng.

Từ Vọng Đệ nhìn bé cưng đang nằm trong lòng Thẩm Trí, ánh mắt đó vừa khát vọng vừa thương yêu: “Con bé đáng yêu lắm”

Giọng chị ấy run rẩy kèm theo chút khát vọng, vừa rồi bé cưng này còn lo lắng chị ấy đang bị thương, thật đúng là một đứa nhỏ vừa lễ phép vừa đáng yêu.

“Ừm, là bảo bối nhỏ nhà chúng tôi” Thẩm Trí nói nhỏ, khi anh nói chuyện thì tay vẫn luôn vỗ về bé cưng trong lòng.

Chú chó nằm bên cạnh cũng trở nên yên tĩnh, nó nằm kế lò sưởi mà phe phẩy cái đuôi.

Từ Khả cũng chú ý tới ánh mắt khát vọng và từ ái của chị cả, thế thì lòng cô càng thêm khó chịu.

“Thật ra không có con chung thì hai người càng dễ tách ra, không còn vướng bận thêm nhiều gì cả” Thẩm Trí nói.

“Đứa nhỏ là sinh non, sau này không thể có thai được nữa” Qua một lúc sau thì Từ Vọng Đệ mới nói.

Vì sao lại sinh non thì vấn đề này Từ Khả không hỏi cũng biết.

Cô không nghĩ rằng vấn đề do chị cả nên mới sinh non, chắc chắn chuyện này phải có liên quan đến Hoàng Quốc Hoa.

Rốt cuộc là không thể mang thai được nữa, bên đang trai vịn vào cớ này mới đối xử với chị cả ngày càng tệ bạc.

Thẩm Trí không tiếp tục hỏi nữa, đây cũng là chuyện của người ta, anh là một người ngoài không cần thiết hỏi nhiều mà cũng không có nghĩa vụ quản cái gì hết.

Nếu không phải Từ Khả không thể nói chuyện còn chị ấy lại không thể đọc chữ thì anh cũng không có dò hỏi quá sâu thế này đâu.

Từ Khả cũng không biết nên nói gì nữa nên thở dài một hơi.

[Chị cả, chị về đi, nếu như chỉ vì chuyện rút đơn kiện thì chị đừng tới đây nữa, em sẽ không bao giờ rút đơn]

“Em ấy nói sẽ không rút đơn kiện, chị về đi” Thẩm Trí nhìn vào cuốn sổ của Từ Khả rồi nói: “Hơn nữa chị đừng có lại đây cưỡng ép em ấy nữa, có một số người thật sự nên chịu giáo huấn mới tốt”

Từ Vọng Đệ nhìn về phía Từ Khả, ánh mắt ấy dường như không thể tin rằng cô sẽ quyết liệt như thế.

Ánh mắt của Từ Khả nhìn chị ấy vô cùng kiên quyết, cho dù có không đành lòng đến mấy thì cô cũng vững tâm như trước.

Có thể nói, có thể làm thì cô cũng đã làm hết rồi, chị cả muốn chịu khổ như trước đây thì cô có muốn cũng không thể làm được gì cho chị ấy cả.

Cô đi một đoạn đường dài đẵng đẵng mới đi được tới ngày hôm nay, không thể vì một vài tên râu ria mà huỷ đi cả tiền đồ của bản thân mình.

Cô cũng biết chị cả đến tìm cô không hẳn là do ý của chị ấy, nói không chừng là do Hoàng Quốc Hoa sợ vướn phải phiền toái, sợ liên luỵ hắn nên mới ép chị cả mò tới đây.

Từ Khả thậm chí còn không muốn biết những ngày tháng qua chị cả đã phải sống như thế nào, tại sao lại không có con. Cô hoàn toàn không muốn biết, nếu không cô sợ rằng bản thân mình sẽ thực sự mềm lòng.

Nhìn một chốc thì Từ Vọng Đệ mới chậm rãi đứng dậy, biểu cảm trên mặt vừa khổ sở vừa thoải mái tựa hồ như đã quyết tâm điều gì đó.

Từ Khả cúi đầu không nhìn chị ấy nữa, cũng không biết phải giúp đỡ chị ấy như thế nào, vậy nên cứ lạnh lùng như thế mà thôi.

Qua một hồi lâu cô mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy chị cả đã đi ra ngoài, bóng lưng vừa còng vừa tập tễng, bộ dáng tuổi già sức yếu không hề giống với một người chỉ hơn bốn mươi tuổi, vậy càng giống một bà lão tám mươi hơn.

Lòng cô vô cùng khó chịu, cô dùng sức hít một hơi thật sâu mới tạm thời ổn định được cảm xúc của chính mình.

“Em đã cố hết sức rồi, không cần tự trách mình đâu” Thẩm Trí nhìn qua cô rồi nói bằng chất giọng hết sức dịu dàng.

Anh cũng muốn vươn tay ra giúp nhưng mà chị cả của Từ Khả đã thế rồi, chị ấy không muốn lựa chọn mà lại muốn đi theo lối mòn thì anh có muốn giúp cỡ nào cũng không có chỗ để nhúng tay vào.

Từ Khả gật gật đầu rồi lại nhìn về bé cưng tròn vo đang nằm trong lồng ngực anh: [Anh có muốn để bé cưng vào giường nhỏ bên trong nằm đỡ hay không?]

“Không cần đâu, để anh ôm là đợc” Thẩm Trí nói xong rồi lại đứng dậy đi về phía máy sưởi ngồi xuống, anh cũng lo bé cưng sẽ bị cảm mạo mất.

Nhìn đến cái máy sưởi này thì Từ Khả lập tức nói với anh: [Tiền cái máy sưởi này anh còn chưa nhận nữa]

“Coi như là anh tặng em quà nhân dịp khai trương cửa hàng lần nữa đi” Giọng của Thẩm Trí nhẹ nhàng bâng quơ, hiển nhiên là anh không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.

Từ Khả nhìn anh, cô luôn cảm thấy món quà này rất đắt tiền.

“Từ Khả, càng ngày sẽ càng tốt thôi” Anh lại đem đề tài vòng vo thêm lần nữa: “Chuyện của chị cả em, nếu chị ấy không đồng ý thì em cũng đừng nhúng tay vào nhiều nữa”

Từ Khả gật đầu, cô hiểu rõ chuyện này nhưng càng hiểu lại càng đau lòng cho chị cả mà thôi.

Lại có thêm khách đi vào tiệm, cô cũng không muốn nói nhiều về chuyện của chị cả nữa nên đi đến quầy thu ngân bên này đứng.

Có thêm hai đơn hàng online, Từ Khả nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Trí đang ngồi rồi lại chuyên chú làm tiếp việc của mình.

Chuyện buôn bán hôm nay rấy tốt, luôn có khách hàng lục tục đi vào.

Trong lúc Từ Khả bận rộn thì Thẩm Trí vẫn luôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt chưa từng dời đi nơi khác.

Từ Khả cũng cảm nhận được tầm mắt của anh, nó nồng nhiệt tới mức cô cảm thấy tay chân mình không được tự nhiên luôn.

Nhưng phải nói là không biết Thẩm Trí đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt người khác rồi, nếu không phải trong lòng anh còn ôm một bé cưng thì chắc chắn sẽ có người chạy đến mà nhân cơ hội bắt chuyện cùng anh thôi.

Vội vàng một trận cũng xong, nhân lúc không có khách trong tiệm thì Từ Khả nhanh chóng đi đến cạnh cái bàn ngồi xuống xoa xoa đầu chú chó của anh.

Chú chó Husky này ngoan lắm, không hù doạ hay chạy loạn khắp nơi, chỉ luôn ghé vào bên chân Thẩm Trí mà nằm yên đó.

“Thích không?” Thẩm Trí thấy cô chơi với chó thì không nhịn được mà hỏi.

Từ Khả luôn cảm thấy anh hỏi cô toàn mấy câu ám muội mà thôi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh liền thấy được một đôi mắt đen như mực nhưng thấm đượm ý cười.

Cô mím mím môi gật đầu, nếu như không phải vì trong tiệm không tiện nuôi thú cưng thì cô nhất định sẽ nuôi một em mèo hoặc em chó, nếu thế thì sẽ không còn cô đơn nữa.

“Chú chó ngốc này là quà mà ba của Duy Duy tặng cho Yểu Yểu” Giọng nói của Thẩm Trí trầm thấp dễ nghe: “Lúc không nháo thì rất khiến cho người khác yêu thích, nhưng mỗi lần tới cử là phiền dữ lắm, đồ trong nhà bị nó làm cho hỏng cũng không ít đâu”

Nghe được lai lịch của chú chó này thì Từ Khả cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô còn tưởng là bản thân Thẩm Trí nuôi chú có này chứ, ai ngờ đâu là quà tặng của ba Duy Duy.

“Có điều cũng vui lắm, nó và mấy con mèo trong nhà lớn lên cùng với Duy Duy, cho nên là khi mà có Duy Duy ở nhà thì tụi nó đặc biệt ngoan ngoãn” Anh lại nói thêm.

Từ Khả nhìn anh, vốn cô muốn hỏi hôm nay anh không ở nhà đón tết nguyên tiêu cùng người nhà hay sao, nhưng lúc này đã vang lên tiếng chuông điện tử ngoài cửa.

“Ôi đệt, Thẩm Trí sao anh lại ở đây?” Người đi vào vừa liếc mắt thấy có một người đàn ông đẹp trai rạng ngời ngồi bên cạnh.

“Đúng vậy, be bé cái miệng lại” Thẩm Trí nhìn Trần Tứ rồi làm một động tác yên lặng.

“Ồ, làm bố bỉm sữa hả” Trần Tứ lúc này mới nhận ra lòng anh còn ôm bé cưng nên nhanh chóng đi đến gần xem xem: “Đang ngủ à? Còn tưởng đang chơi đùa với cậu chứ”

Từ Khả thấy người đến là Trần Tứ thì rất vui vẻ, lập tức nhường ghế cho chị ấy ngồi.

Sau mùng một đầu năm thì hai người chưa gặp nhau lần nào nữa.

Trần Tứ cười nhìn cô, một lát sau mới nói: “Là ảo giác của chị hả, sao chị thấy em gầy đi rồi?”

Từ Khả không khỏi sờ sờ mặt mình rồi lại lắc đầu.

Chắc là không quá gầy đâu, cô cũng không để ý nữa, cũng chưa cân bao giờ.

“Khuôn mặt đều nhỏ đi một vòng, còn nói là không gầy” Trần Tứ nói xong liền thấy hơi lo lắng, không biết có phải cô đã gặp chuyện gì rắc rối rồi không, mấy ngày trước cô dạo app đều không thấy tiệm cô mở cửa bán online.

Hơn nữa hình như trong tiệm có chút gì đó khác khác, hình như có thay đổi vài thứ nội thất.

[Không có, chị muốn mua bánh kem hay mua bánh gì ạ] Từ Khả cười hỏi.

“Còn bánh kem bốn tấc không em, à thêm một hộp bánh trứng nữa” Trần Tứ cũng không hỏi thêm nhiều mà nhìn thoáng qua Thẩm Trí một cái rồi nói.

[Còn hai cái, một cái bánh kem mousse sô cô la và một bánh kem bơ xoài]

“Vậy lấy cái mousse đi em” Trần Tứ nói xong rồi đứng dậy đi về phía quầy thu ngân để trả tiền.

Sau khi thanh toán xong, thừa dịp Từ Khả đang bận rộn đóng gói thì cô ấy đã nhanh chóng hướng về phía Thẩm Trí nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế này, sao mà tết nguyên tiêu anh còn dắt theo bé cưng chạy qua đây?”

Thẩm Trí nhìn bộ dạng nhiều chuyện của cô ấy, anh nhếch môi lộ ra một nụ cười bên ngoài nhưng lòng thì lạnh tanh: “Em quản anh?”

“Ha!” Trần Tứ giả bộ cười lạnh một tiếng rồi lại tiến đến càng gần bên tai anh thấp giọng nói: “Anh thử đoán xem Từ Khả thích gu bạn trai thế nào?”

Nghe vậy Thẩm Trí lại nhíu mày nhìn cô, hẳn là không quá tin tưởng vào trình độ bịa chuyện của cô ấy.

“Lần trước khi chúng em đi ăn thì em có hỏi qua em ấy rồi” Trần Tứ cười đến lộ ra cả nếp nhăn.

Thẩm Trí đang muốn hỏi rõ thì đã thấy Từ Khả đem bánh được gói xong đi tới.

Trần Tứ nhận xong liền chớp chớp mắt cười nhìn Từ Khả.

Từ Khả không hiểu chị ấy đang có ý gì, lại nhìn thoáng qua Thẩm Trí thì thấy anh đang nhìn chằm chằm mình với một bộ dáng tìm tòi nghiên cứu.

[?]

Trên mặt cô viết một dấu chấm hỏi to đùng.

“Thôi em đi trước đây, tết nguyên tiêu vui vẻ nhá” Trần Tứ cười nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Từ Khả bị cô ấy làm cho rơi vào sương mù mênh mang, cô lại nhìn về phía Thẩm Trí.

“Hôm nay nếu dọn cửa hàng sớm thì em lại đi dựng sạp bán sao?” Thẩm Trí hỏi.

Bánh trong tiệm còn dư không quá nhiều, hôm nay hẳn là có thể thu dọn sớm một chút.

Từ Khả đang cầm điện thoại chỉnh lại số lượng bánh kem và bánh mì hiển thị trên app thì nghe được câu hỏi của anh, cô nhìn quanh cửa tiệm một vòng rồi lại lắc lắc đầu.

Mì căn và xúc xích đã bán hết, hàng mới còn chưa được nhập về.

Vốn cô định tối nay sẽ đi làm shipper giao đồ ăn.

“Vậy em có muốn ra ngoài xem hoa đăng cùng anh hay không?” Anh mời cô.

Từ Khả nhìn anh, nhìn một chốc rồi hỏi: [Anh không đón lễ cùng người nhà hay sao?]

“Bọn họ có cuộc sống của bọn họ, anh có cuộc sống của anh” Thẩm Trí lạnh nhạt nói: “Anh sẽ dắt theo Duy Duy đi nữa đó”

Vốn Từ Khả muốn từ chối nhưng nhìn đến bé cưng trong lòng anh thì lại có hơi dao động rồi.

“Đi cùng nhau nha” Người đàn ông nhìn cô rồi nở nụ cười mê hoặc lòng ngươi, thậm chí anh còn “quá đáng” tới mức cầm lấy tay bé cưng trong lòng mình vẫy vẫy với cô.

[Nhưng, em cũng không biết khi nào mới bán hết nữa]

Từ Khả chậm rãi dùng thủ ngữ với anh, những lúc còn một ít bánh thế này ngược lại bán chậm dữ lắm.

“Không sao, anh chờ được mà. Anh sẽ về nhà một chuyện đưa chó về” Thẩm Trí nói xong rồi lại cầm lấy điện thoại di động trên bàn nhanh chóng bấm mấy cái.

“Bây giờ cũng còn sớm” Anh lại bồi thêm một câu.

Bây giờ đúng là sớm thật, Từ Khả nhìn đồng hồ thì thấy mới khoảng bốn giờ chiều, không biết có thể bán xong trước bảy giờ tối không nữa.

“Vậy quyết định thế đi” Không đợi cô nói thêm lời từ chối gì nữa thì Thẩm Trí đã cười rồi chốt kèo với cô luôn.

Lúc này Lâm Giai Ngạn phía đầu bên kia lại nhận được tin nhắn gửi từ người bạn cực tốt của mình.

Trong tin nhắn có để tên cửa hàng và địa chỉ, sau đó bồi thêm một câu:
Lên app đặt đồ ăn, vào cửa tiệm nhắn ở trên mua hết bánh trong cửa tiệm này cho tớ!

Lâm Giai Ngạn: ?????

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...